-
Số bài viết
83 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
6
Bài viết được đăng bởi Cánh phù dung mỏng
-
-
Nếu cuộc đời cho em một điều ước
Ước gì đây? Cho cả anh và em
Em sẽ ước bàn tay mình có phép
Hóa cuộc đời trong bóng tối đêm đen
Em sẽ biến trái tim mình thánh đá
Không biết buồn, không nhớ, không đau
Để máu chảy cũng lạnh lùng xa lạ
Rót vào mi, không phải nước mắt đâu
Em sẽ biến đôi mắt anh thành gió
Phớt qua đời trong chập chờn giấc mơ
Khi tỉnh giấc giật mình em cười khẻ
Chẳng có anh đâu trong lòng đóng khép
Em sẽ biến nụ cười mình thành biển
Nhấn chìm tàu những lãng khách lênh đênh
Để ngày sau con tàu sẽ có bến
Để bến không chờ, khắc khoải đêm đông
Em sẽ biến kỹ niệm mình thành không
Khi điều đó làm em thêm yếu mềm
Không vật cản, đời em là chiếc lá
Rớt xuống dòng như nước chảy ra khơi
Em sẽ biến lòng mình thành vực thẳm
Để cô đơn thành đáy vực đó thôi
Em sẽ tạo cả vùng trời vô cảm
Trong tim em để xóa bóng hình anh
- 1
-
Em chợt nhớ mùa hoa giấy năm nào
Xanh của lá, đỏ của hoa, tình nguyên vẹn
Em chợt nhớ buổi chiều nào anh hẹn
Quán cóc ven đường thành kỹ niệm trong tim
Mùa thu ơi, xanh mắt người viễn xứ
Lá nằm im không thỏ thẻ trộm nhìn
Đôi mắt ai, chớm lạnh nỗi riêng tư
Như chính anh, gửi trọn một bóng hình- 1
-
Khi cơn gió bay vào luồn cửa sổNắng thêu hồng cũng len lách chen quaSương lãng đãng rồi kết chùm nho nhỏNhư áo tiên giăng kín bầu trời xaMưa hôm qua còn không tan vào đấtVươn trên cành những nét ngọc tươi xinhĐàn gà con tắm mình trong biển cátBướm từng đoàn múa hát giữa rừng hoaGót chân trần chạm đất mẹ bao laMuôn cảm xúc nở bừng trong mạch máuTrên tầng cao mắt nhìn xa vời vợiQuê hương mình hóa thành cánh chim câuBay lên nữa, giữa ngàn xanh không gianVượt trùng dương, thành muôn vạn bài caThắp ước mơ cho những mầm xanh nhỏKhát vọng tình yêu, khát vọng vô cùng…
-
Đã yêu nhau từ những hẹn hò ảo
Anh đơn phương hay thầm lặng đợi chờ
Còn em, đang vươn mình lên đỉnh cao
Nung mơ ước từ thời còn rất nhỏ
Chuyện yêu đương như lá đan chờ xuân
Trong lặng lẽ bên đèn khuya trang vở
Lòng chợt buồn khi chẳng biết làm sao
Cho người thương, cho mối tình bỏ ngỏ
Em vẫn thầm mong chiếc lá đừng vàng
Nhưng thu đến, lòng em đành câm lặng
Chỉ mong gió đừng thổi phăng mộng ảo
Sao trên trời cũng minh chứng tim yêu
Lâu lắm rồi, mình quen nhau ngày ấy
Thuở mơ ước một tình yêu khờ dại
Để mỗi lần chia tay, hay dỗi, hay hờn
Đâu thể đoán ai cùng ai chung hướng
Gặp được anh trong vô vàn thế giới
Đã yêu rồi mà không biết đấy thôi
Bởi những thẹn thùng che dấu bờ môi
Đang khát vọng biển tình trong tâm khảm
Chắc có lẽ anh vẫn còn nhiều lắm
Những bộn bề, vất vã lẫn lo âu
Làm con trai sao anh nhiều suy nghĩ
KHi trái tim em vẫn nguyện yêu anh thôi
Nắng mùa thu tỏa đầy trên đồng nội
Nắng cũng đợi chờ, nắng cũng đã yêu
Ai bảo gió là vô tình, vô cảm
Gió cũng kéo mây đi khắp thế gian
Em nghe mùi hương của nỗi nhớ chiều dâng
Ép vào trang nhật ký đầy hoang dại
Vẫn nhớ người ở nơi xa xôi lắm
Để cánh hoa rơi nhẹ giữa tầng không
-
Tháng năm về, nắng lan nhẹ vào không gian thơ mộng của căn nhà nho nhỏ. Tiếng đàn piano truyền cảm chạy dọc theo con phố dài. Tháng năm đẹp, cô yêu tháng năm như chính những hoàng hôn có anh kề bên. Ấm áp và dịu dàng đến lạ, nhưng năm nay mùa hạ về không anh. Những niềm vui chợt lóe lên rồi theo đôi mắt cô ủ xuống. Nhấm nháp li cà phê đen huyền, từng giọt sánh đen tuyền như đôi mắt cô nhìn anh. Trước kia cô thích cà phê sữa, bởi mùi thơm và sự ngọt ngào. Anh từng bảo cà phê sữa ngọt nhưng không mang đến cảm giác dịu dàng sau khi uống. Cô nhớ anh nói thế, cũng nhớ bản thân dần thay đổi
.
Mùa hạ năm trước, anh dẫn cô qua những khúc quanh tìm một nơi ngắm bình minh. Đi rất sớm, những giọt sương còn nhỏ giọt trên lá, bình minh mùa hạ rất đẹp. Nắng hanh vàng một chút trên hàng cây đứng tuổi, những nụ hoa như ướp thêm thứ hương vị dạt dào sức sống. Bầu trời rộng và cao, những chùm mây như làn sóng nối tiếp nhau bàn bạc, nền trời xanh ngút ngàn. Anh đèo cô trên chiếc xe đạp nhỏ, tiếng lọc cọc như âm vang của kỹ niệm xa vời. Đưa cô đến một thả cỏ xanh, từng cánh hoa phượng từ phía bên kia theo làn gió bay trên tóc cô, mượt mà như bàn tay anh vuốt. Tựa đầu vào vai anh, tim dâng lên niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, ánh mắt anh vẫn xa xăm như thế. Ánh mắt chứa đựng những ưu sầu nhân thế, cô không hiểu, đã từng hỏi anh nhưng anh chỉ cười.
Năm nay mùa hạ đến sớm hơn nhỉ ? Cô chưa đủ hoàn toàn tự tin đón mùa hạ này, bởi mùa hạ này không anh. Không còn tiếng xe đạp lọc cọc, tiếng anh chọc cô cười nho nhỏ. Không gian giờ đây im lặng đến lạ. Bản nhạc buồn vang đều trong tâm trí cô, ngày xưa có anh cô không nghĩ mình có thời gian nhiều như thế, còn có thể cảm nhận được sự buồn của tiếng nhạc. Li cà phê đen trước mặt, cô nghĩ về anh với biết bao kỹ niệm, chắc có lẽ giờ này anh cũng đã thức chỉ là cô không thấy được.
Cô đừng dậy bước đến cửa sổ, đưa mắt nhìn tàn phượng đỏ, sắc phượng rực rỡ dưới mùa hạ như thế. Đẹp, hoa phượng với cô bao giờ cũng đẹp và mang nhiều hoài niệm. Bước chân cô dạo trên phố sáng, tiếng xe cộ không chạm được vào đầu cô. Trong cái nắng sớm nhẹ nhàng như thế, trên con đường như thế chợt sao chỉ có cô và nỗi cô đơn. Mùa hạ này có lẽ là mùa hạ cuối cô nhớ về anh, không bao giờ cô còn thấy anh nữa. Một cánh hoa rơi trên vai cô như một chú bướm bướng bĩnh, màu hoa li ti sắc vàng đỏ, mắt cô ươn ướt…
Một mùa hạ không anh…
CPDM- 1
-
Em yêu tháng mười thơm mùi hương cỏ
Bởi những ngày em mới quen được anh
Mùa thu về dang hồng đôi mắt đỏ
Lá trên cành đâu đã mất màu xanh
Em yêu yahoo những ngày cùng trò chuyện
Sẽ chia nhau bao cuộc sống đời thường
Những giận hờn vô tình em đọc lại
Lại nhớ anh, bao cung bậc yêu đương
Em yêu những đêm về sắc trời vươn
Đêm lặng lẽ cùng li cà phê đắng
Em chờ anh trong từng giây thầm lặng
Có nghẹn ngào những lúc anh vô tình
Em yêu tiếng đồng hồ đêm gõ nhịp
Cùng con tim hòa chung một chí tuyến
Cũng có lúc lòng dâng niềm xao xuyến
Lúc ghen hờn, em chẳng dám nói ra
Em yêu thời gian làm hòa cơn giận dỗi
Tiếng yêu anh, chưa nói được thành lời
Mượn thời gian làm một vòng xích đạo
Để một ngày ta tiến đến gần nhau
Em yêu khoảng cách chúng mình…rất xa
Để tình yêu vượt qua ngàn sông vạn biển
Để tình yêu không như giọt pha lê tím
Đẹp lung linh nhưng dễ vỡ anh ơi
Em yêu rất nhiều những lời anh quan tâm
Dòng sông quê em cuộn chảy chở niềm thương
Qua bao hành trình, cách ngăn cùng ngăn cách
Cũng có ngày anh nhận thấy …. Phải không?
- 1
-
Có ai đó đưa hương vào ô cửa
Vung cánh hồng phượng đổ nắng trưa
Có ai đó chia nhau nhìn khắp nẽo
Chờ ngày đi mang cả bóng trường xưa
Xa quá rồi sao ngày thi rộn rạo
Phố len đèn trong tiếng đọc xôn xao
Nghe nhỏ nhỏ tiếng thì thào cô bạn
Mắt nhắm nghiền vẫn cố nghêu ngao
Cứ lắng lại một phút lòng xao động
Để nhớ về một thời đôi mắt trong
Có tiếng dạy của cô thầy trên bục
Có nụ cười em nhớ mãi...ngày xưa- 2
-
Xin gửi lại gió chút tình thầm lặng
Tháng năm về xôn xao phố chiều lên
Bên gốc đá, phượng già rồi, rực đỏ
Em mơ màng nghe giọt đắng ve rền
Năm tháng nào cho ngày xanh trở lại
Áo học trò còn lưu bút mực say
Ôi, nhớ quá ngày xưa trắng như mây
Nhuộm thêm hồng của cánh phượng hương bay
Xe đạp chiều nghe con phố ngẫn ngơ
Nhìn trước ngõ, trường nay vắng quá
Hè đã về thiêu đốt ánh mắt xa
Còn đâu nữa mái tóc thầy hoa râm
Có bao giờ tháng năm mình hội ngộ
Giữa vùng trời đỏ thắm phượng mơ
Có ánh mắt nhìn em cười lưu luyến
Xuỵt! Nhẹ thôi để gió thì thầm!- 1
-
Có một loài hoa nghìn năm vẫn đẹp
Cánh long lanh như ngọc biếc diệu kỳ
Có một loài hoa trong âm thầm em gọi
Đẹp nhất nụ cười, đẹp nhất dáng đi
Có một phương trời nắng xinh tươi
Tỏa bóng râm thu nhỏ dáng con người
Có một biển tình mênh mang gõ sóng
Ánh thu hồng khép mắt chờ lá ru
Xin thỏ thẻ loài hoa xinh là mẹ
Xin thì thầm dòng sông là cha
Xin tự dâng cuộc đời muôn màu đẹp
Khi trong con còn sáng bóng mái nhà
Xin trả lời những điều ai chưa biết
Quê hương em có những mái nhà tranh
Có cánh đồng dựng mùi hương kỹ niệm
Có dòng sông xinh, đẹp cỏ thiên thanh
Quê hương em có con cò nho nhỏ
Mỗi ngày về chở chút nắng qua sân
Có cô học trò hằng ngày đến lớp
Áo trắng ngần như mắt cành sương ngân
Quê hương em có núi nghiêng bóng nắng
Nghiêng về mặt trời rọi sáng niềm tin
Có người thầy qua sân trường im lặng
Mỗi ngày về bụi phấn vươn trên mi- 3
-
Xin một lần cho em đi bên anh
Nghe thổn thức con kênh chiều gõ sóng
Nghe tiếng ve rộn ràng bên cửa lớp
Ta trường về em nhặt chiếc lá phong
Anh sẽ hỏi khi nào mình gặp lại
Dẫu em chưa lần nào nói chia ly
Giọt sương rơi tàn đêm hoang dại
Em cúi đầu chẳng dám nói với anh
Đường tương lai bao nhiêu sóng cát
Chuyện tình yêu anh có giữ dài lâu
Anh từng nói biển sóng nào thiếu cát
Có em về rạng rỡ ánh bình minh
Nhưng cũng có lần em bỏ anh một mình
Gió thổi qua chắc lòng anh lạnh giá
Có khi nào bên thềm rơi hoa lá
Có một người đứng đợi dưới chiều qua
Chắc ngày mai, khi cánh phượng bừng hoa
Màu đỏ quá mà đôi mình chia xa
Thôi anh ơi, còn chi lời hẹn ước
Dám nói gì khi ký ức xa xôi!
- 2
-
Em gửi lại tình yêu bao nhiêu nỗi nhớ
Hàng phượng buồn úp mặt với thời gian
Chia tay rồi, con tim buồn bỡ ngỡ
Sao tình mình như cơn gió đi hoang
Em gửi lại tình yêu cơn mưa nhỏ
Đã từng làm rung động con tim nhau
Từng dội rửa những giận hờn nhỏ bé
Để đôi tay vẫn giữ lấy đôi tay
Em gửi lại tình yêu dòng lưu bút
Mùa hè xôn xao tiếng ve sầu kêu
Anh đã tặng em hai cánh phượng thắm
Bảo em rằng mình sẽ mãi luôn yêu
Em gửi lại cho anh con tim nho nhỏ
Đã khắc ghi hình bóng của ai rồi
Mong ngày mai nên duyên đôi lứa
Để hạnh phúc bừng dù trong cơn mưa- 3
-
Con về quê ngoại giữa mùa mưa
Thăm lại hàng cây đỏ hoa đưa
Thăm dậu trúc mượt mà như lụa
Con về thăm lại dáng ngoại xưa
Con thăm hàng dừa bên hiên nhỏ
Mắt ngoại buồn trông lại trời mơ
Ngoại nhìn thấy gì? Con không thấy!
Chỉ có con cò lã giữa trời mây
Con về thăm ngoại buổi ban trưa
Nắng gay người bổng ập cơn mưa
Con không thấy mặt trời đâu nữa
Mà lòng con không giá lạnh ngoại ơi!
Con nhớ lời ru ngày còn thơ
Câu hát ầu ơ giản dị đậm tình
Ngoại đã ru con, ru cả cuộc đời
Cho con nữa ngày mai vào cuộc sống
- 4
-
Cứ mỗi lần anh nói mình chia tay
Là một lần em nghe lòng đau nhói
Dù tình yêu là muôn thể, muôn màu
Mà trong em vẫn thấy khổ, thấy đau
Nhiều lần muốn rời xa anh mãi mãi
Để con tim không còn hoài nhung nhớ
Khoảng cách tim mình không còn dang dỡ
Lúc xa nhau sẽ không thấy cô đơn
Em yêu anh như những lần giận dỗi
Giận càng lâu nỗi nhớ càng đong đầy
Em giận anh bởi lòng ghen con gái
Có bao giờ muốn san sẽ tình yêu
Anh rồi như con sóng xô bờ cát
Dội cát vàng thay mới hồn thanh tân
Mang vị mặn của tình nồng xứ biển
Tưới vào bờ làm ấm cát triều dâng
Em muốn cuộn mình trong vòng ôm sóng
Nghe rì rầm bản nhạc biển giao hòa
Như lòng anh thì thầm tên em đó
Để không còn giận dỗi như trẻ con
Và anh rồi như nắng hồng thơm má
Lúc bình minh hôn đôi mắt em xa
Lúc hoàng hôn khuất dần sao buồn quá
Vẫn bên em trong giấc mộng muôn đời
Em muốn với tay thu trọn nắng rạng ngời
Khoe sắc thắm trên nụ hồng mới chớm
Sắc nguyên trinh còn vùng trong nhụy xinh
Chưa mở ra để ôm ấp môi gần
Nên tình em chưa một lần vội vã
Chỉ âm thầm như chiếc bóng hoàng thôn
Chỉ mong anh yêu em như ngày trước
Thuở mới quen mộng ước vuông tròn.- 4
-
Lá phong rơi trên nắng buồn thoả ấy
Gió hanh lòng chân bước trở về đây
Bao kỷ niệm trong lòng không thể xoá
Đêm nhạt nhoà khóc tình đắng cay
Em vẫn chờ anh trên đoạn đường xưa
Bên hàng rào nối liền hai cánh cửa
Cửa nhà em và một cửa nhà anh
Thêm một cửa mong manh tình yêu nhỏ
Thoả còn yêu hai đứa đi bên cạnh
Gió rung mi, bao cung bật dịu kỳ
Nay mùa mưa thấy trong lòng giá lạnh
Mắt nhìn xa trên khoảng cách chia ly
Kỷ niệm một thời còn bao nhung nhớ
Mà tình yêu đã nhạt tự thuở nào
Theo ánh nắng cuối đường trong giấc mơ
Không còn nữa, yêu thương ngày trở lại!- 1
-
Có một bài thơ viết trong nỗi nhớ
Em chờ anh tặng viễn khúc tình si
Anh có hay giữa lòng em bỡ ngỡ
Tim bồi hồi những lúc nhớ về anh
Có một bài thơ viết trong hờn giận
Khi vội vàng mình chẳng thể hiểu nhau
Để hai đứa như nghịch đường nghịch lối
Muốn nói rằng mình rất nhớ về anh
Có một bài thơ viết trong hơi lạnh
Khi mùa đông lớt phớt giọt mưa đầu
Khi đôi mắt nhem hoen dòng lệ dỗi
Cố dối lòng mình chẳng cần có anh
Và những bài thơ như muôn sắc màu
Tô tình yêu trong hạnh phúc diệu kỳ
Em chợt thấy anh bên đường hạnh phúc
Chờ bước em về...về với yêu thương!- 1
-
Thêm một lần anh nói mình chia tay
Mùa đông lạnh thêm một cơn mưa nữa
Tay em đau không thể níu lấy
Đành mỉm cười chúc anh được bình yên
Anh đi rồi, không còn ai đón đưa
Vườn hoa sữa nhà em bừng trắng xóa
Em lựa cho mình một nhành hoa nhỏ
Cài mái đầu trong khoảnh khắc chia xa
Tình em trao, anh đành sao quên lãng
Cơn mưa nào dội rửa những yêu thương
Còn trong em là khoảng hồn gắng gượng
Cố bảo rằng sẽ mau thôi quên đi
Nhìn tia nắng nhạt dần vùng đất ấy
Trải con đường đã thắm đượm chia phôi
Những nhớ nhung cũng bỏ đi không nói
Còn riêng em khóc giữa mùa đông nay!- 2
-
Anh có biết những lúc buồn em khóc
Trái tim đau vẫn gọi thầm tên anh
Nhưng tình anh chỉ như gió mong manh
Đến thật mau rồi ra đi vội vã
Em gọi tên người em yêu lúc trước
Người đó là anh mà cũng không phải anh
Anh ngày nay không cùng em chung bước
Đường cô đơn em lẽ bóng một mình
THời gian ơi, xin quay dòng đi ngược
Để em về say giấc ngủ mộng mơ
Làm con bé chỉ biết đùa biết nghịch
Chưa quen anh, chưa một phút mong chờ
Tim yêu ơi, vì sao ngươi không chết
NHịp từng nhịp làm nát cả hồn ta
Còn anh nữa sao không về thinh lặng
Để lòng em mạnh mẽ để vượt qua
Tình muôn kiếp tình cũng đã xa
Em yêu anh, được mất cũng thành tro
Thì thôi nhé, một lần đau, lần khổ
Tình chia phôi về lại chốn ngày xưa! -
Em chợt nghĩ nắng hanh màu tóc rối
Chiếc ô hồng nâng gót đôi đường qua
Đôi mảnh ghép từ hai phương trời lạ
Đến cùng nhau chợt ngẫn...mình có quen?
Em mỉm cười nghiêng nghiêng màu tóc xanh
Trời còn đỏ những hoàng hôn khuất dạng
Em thẹn thùng che môi cười ranh mãnh
Để hồn anh lạc giữa chốn thần tiên
Đôi ta yêu nhau trong những ngày ấy
Nhặt cánh hoa rơi rưng rưng dòng lệ
Cánh phượng hồng đâu đã rực cháy
Báo phút chia tay đã điểm rồi thôi
Giữa mùa chia tay em nghĩ ngày gặp lại
Tim nghẹn ngào trong cảm xúc tương lai
Vẫy tay anh đường vào hành trình mới
Bước em đi luôn nghĩ mãi về anh
Năm tháng kéo lá nghiêng lối nhỏ
Đường đến đồi xa rập bóng cây buồn
Em không đi nữa, em không thấy nữa
Nồng nàng xưa như nước chảy ra khơi
Anh quên rồi bóng hồng màu tóc rối
Cô gái yêu anh nay vẫn đợi anh về
Xưa rồi sao anh, bao nhiêu kỹ niệm
Để bây giờ em nghĩ chỉ riêng em!!! -
Gió từ đâu gió đến, gió đi đâu
Mang giúp em nỗi buồn đang giấu
Gió từ núi thổi về nông trường lạnh
Thổi từ tim vào khoảng cách vô tình
Ngăn một nữa con tim đang thổn thức
Viết tình thơ bằng đôi mắt lạc loài
Gió chẳng còn là mênh mông sóng đẹp
Chỉ là màn sương không tỏa đến ngày mai
Nếu hôm nay đôi mình chung lối rẽ
Dù đi chung, nhưng khoảng cách xa vời
Nếu em nói em không còn yêu nữa
Xin đừng nhìn bằng ánh mắt trong khơi
Em vẫn là em có nào chi khác
Xa anh rồi chỉ là ảo giác mà thôi
Dù em biết mình làm anh thương tổn
Và anh buồn, anh chẳng muốn thấy em
Nhưng con tim là muôn trùng điệp khúc
Có ai đếm được bao giờ buông cạn
Từng nốt trầm si, hư ảo, miên man
Có ai biết bao lời ca ngang trái
Em bây giờ không muốn nghĩ đến ai
Dù đôi lúc cần lắm một bờ vai
Nghe biển hát những ân tình đứt đoạn
Bên khung trời tung ánh mắt bình an
Giờ mình em không có trăng sao làm bạn
Tiếng thơ ngân trong đêm lặng hoang tàn
Em chẳng biết mình còn có nước mắt
Để tưới hồn những lúc thấy cô đơn
Nên bây giờ...em sống cho riêng em
- 1
-
Có thời gian nào để gọi là yêu
Có thời gian nào nếu anh không giữ lấy
Em không phải gió, không gió heo may
Em là nắng, giữa tim người xa lạ
Em phải tập sống một mình, không anh
Bởi chúng ta như chiếc lá lía cành
Thể hạnh phúc chỉ còn xa dịu vợi
Em chối từ khi điều ấy xa xôi
Em đã từng yêu những người khác anh
Họ cũng yêu và đi không vươn vấn
Em chẳng níu lấy khi đã chấp nhận
Những cuộc tình gian dối lẫn dối gian
Em gặp anh như trò chơi số phận
Đến lượt em giữa vòng xoáy tình yêu
Như đã định em rơi vào vực thẳm
Nước mắt rơi cũng chỉ vì tình yêu
Em tập sống không có anh mãi mãi
Vì không cần cơn gió thoảng vào tim
Em tập sống một mình, ôm hoài niệm
Để nỗi đau chỉ còn trong giấc mơ
Em không khóc vì những lời anh nói
Dẫu mơ hồ nhưng lại nhói tim đau
Em không giận khi mình gây gỗ
Giữa bình yên dành một khoảng chân trời
Nếu anh nói để thời gian nghiệm chứng
Em yêu anh, và anh có yêu em
Thôi hãy nói chúng mình chia tay nhé
Bởi thời gian là vực thẳm êm đềm
Tập sống không anh, một mình suy ngẫm
Còn yêu thương là bóng dáng thiên thần
Em chợt thấy tâm hồn mình thầm lặng
Chẳng biết khi nào em trở lại là em
Bởi tình anh em chẳng còn hy vọng! -
Em gọi tình yêu là tia nắng hạ
Là tia nắng của một tình đầu vội vã
Hôm nào đó, nhưng chợt tìm mưa đến
Nắng u hoài chờ mãi bỗng ngẫn ra
Anh là tia nắng giữa đời rất đẹp
Bừng tia hồng, như máu của con tim
Em lại sợ hoàng hôn về làm tím
Cả khoảng trời cô độc không có anh
Em đưa tay đan vòng tròn nắng nhạt
Tỏa hồn yêu quanh quẩn mỗi gót chân
Muốn thâu gió hôn vào môi dịu mát
Ôm nắng vào, tựa má gối hương xuân
Tia nắng buồn, nhạt màu buồn...năm tháng
Dấu chân xưa như nốt nhạc lang thang
Anh là nắng, biết có buồn chăng nữa
Trái tim mình lại sợ lạc mất nhau
Em muốn làm mưa để những khi trời nóng
Tắt lại tim anh, một thoáng mùa đông
Em không lạnh, chẳng biết mình có lạnh
Sợ rằng anh mất ấm áp hạ vươn
Em muốn làm gió để đi cùng với nắng
Cuốn tình yêu thành vực xoáy muôn trùng
Cuốn nỗi nhớ thành vô cùng vô tận
Để bên anh chấp cánh giấc mơ chung
Em muốn làm mây, chở thương chở nhớ
Đầy ấp miên man, đầy ấp nụ cười
Và có anh những ngày mình muốn khóc
Òa vào lòng như nắng hạ êm tươi- 2
-
Gió
Gió đi qua con đường vàng ký ức
Em thẫn thờ đôi mắt ướt rèm mi
Cố gọi gió quay về bên khung cửa
Để mỗi lần nghe tiếng vọng tình si
Không có bóng người về thăm em nữa
Hòn đá nằm trơ trọi uốn trăng tan
Em lượm đá ném vào lòng...muôn nỗi
Tim rực nồng lại tạnh lại mà thôi
Em nhớ vầng trăng ngày xa biên giới
Lúa trổ đồng, cánh cò trắng tiễn đưa
Trăng nhẹ tỏa hút hồn làn gió mới
Em nhẹ nhàng rút khỏi cuộc đời anh
Chẳng có tình thơ, chẳng có giã từ
Đôi chân lặng lẽ về nơi cuối gió
Em cất vào tim bao lời giận giữ
Trả cho người cuộc sống mới bình yên
Rồi một ngày anh sẽ chẳng còn em
KHông nhung nhớ, không buồn, không lưu luyến
Em trở thành con đường vô chí tuyến
Ngược con đường đến với gió xa xôi
Anh ơi mùa nào gió cũng phải thổi
Gió nực nồng, nóng cháy cả trái tim
Em đi trên đường ngắt hoa sim tím
Cúi mắt nhìn lạnh cả đôi bàn tay
Nắng lên rồi ủ hoài hoa cỏ dại
Em đi trên nắng đan thành niềm thương
Không phải gió là anh ở tưởng tượng
Gió là quên, là phai dấu tình đầu.
CPDM- 4
-
Tóc trắng!
Lại một bước nữa con tiến vào đời mới
Xuân nào về làm tóc trắng thầy tơi
Tóc đã trắng nay dậm màu tô vôi
Trắng thầy ơi, là màu trắng tình thương
Nhớ ngày nào con mới vào trường mới
Tóc thầy xanh chỉ lấm chấm giọt sương
Qua năm học lòng con chợt nhớ tới
Mắt ướt nhìn tóc thầy đã bạc hương
Tóc nay trắng, trắng cả mùi hương sữa
Con cất vào tim những sợi bạc mỏng manh
Tóc thầy trắng vì những ngày gội nắng
Đến với con chấp cánh ước mơ xanh
Thầy là tia nắng giữa cuộc đời con
Soi con đi qua những dãy đường cong
Cám ơn thầy, cám ơn màu tóc trắng
Màu yêu thương bạc cả tháng ngày về
Con yêu quê hương qua làng mạc thầy kể
Đầy ấp ruộng đồng với nắng chăn trâu
Đàn em nhỏ ríu rít chạy khắp nơi
Đem chiến lợi về cùng nhau nhìn ngắm
Làn sương đọng những dòng sông tươi thắm
Dãy đồi xa với trùng khơi nỗi loạn
Thầy cho con nhìn bằng con tim sáng
Đất nước mình mấy nghìn năm gian nan
Mỗi ngày qua con lại nhìn màu phấn bảng
Đem ví màu với tóc trắng của thầy đây
Có lúc nghĩ nhuộm xanh lại...thầy nhỉ?
Những ngây ngô không dám nói thành lời
Mai con lớn muốn mình thành cô giáo
Trên giảng đường với nét phấn trăng tinh
Con sẽ xếp cho đàn em một hành tinh
Nhắc lại chuyện màu trắng tóc năm nào!
Nguyễn Thị Dung
- 1
-
Nhìn màn hình cơn yahoo nhắm mắt
Facebook sáng màu người qua tất bật
Vào trong rum im lìm cơn mộng mị
Ánh đèn màu với giọng hát chia li
Rồi ngoài này em tìm anh trong danh bạ
Tên hiện ra, lại nhấp lại nhấp qua
Không phải gọi, muốn nhắn tin...lại thôi
Vì chẳng biết giờ này anh có rỗi
Bỏ điện thoại ngồi xem vài vở kịch
Người ta cười em lại ngủ chẳng hay
Hài bỏ dỡ buồn tênh màn hình chạy
Trong mơ màng nghe ai nói yêu ai
Chợt tỉnh giấc nhìn đồng hồ gõ nhịp
Mười hai giờ buồn nhìn mắt rũ rượi
Bỏ vào trong giận dỗi chính bản thân
Lại thở dài điện thoại buồn chơi vơi
Nằm lại nghĩ những quân quơ hờn dỗi
Thấy mình khờ và cũng thật ngây thơ
Bỏ qua hết mắt nhắm nghiền bảo ngủ
Mà tim thì khóc chẳng biết đã bao lâu
CPDM- 1
Gửi người xa....
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Tuổi học trò ai không một lần yêu
Dù tình yêu đó là ngu ngờ, dại khờ
Tuổi học trò ai không qua thời bẽn lẽn
Dấu ánh nhìn sau nỗi nhớ quân quơ
Ta gửi chút gì cho sương hồng mỗi sớm
Ngóng mắt nhìn qua khung cửa còn say
Chân vội vã, ta tìm và ta trốn
Những khoảng riêng, ai biết và ai hay
Tuổi học trò là những lúc thơ ngây
Điều vụn dại cũng nghĩ hoài không biết
Cơn gió qua cũng nhủ thầm…lạ đấy
Mà thật ra điều ấy quá bình thường
Một thời để nhớ, một thời để thương
Một thời vấn vươn cất vào hoài niệm
Để mai đi rồi, còn mãi trong tim
Khúc ca nào giữa nắng trút thềm xưa