-
Số bài viết
83 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
6
Bài viết được đăng bởi Cánh phù dung mỏng
-
-
Chiếc vi tính em ngồi hơn trăm buổi
Trên màn hình rong ruổi con chữ vui
Cố tìm quên qua những dòng thơ lạnh
Dặn lòng mình hãy thôi nhớ về anh
Để cơn mưa thôi những hạt lất phất
Để thì thầm gió khỏi hát lời ru
Để mây chiều không còn hôn vấn vít
Để cỏ cây không luyến tiếc mùa thu
Để em tìm trong cực lạc xa tít
Biên giới tình yêu thêm dày hơn chút nữa
Để lắng lại những chiều thăm hoa sữa
Ngọt ngào bay những năm tháng yêu say
Sao anh không hỏi hay còn ái ngại
Chuyện chúng mình...ừ thì hết đấy thôi
Sao lặng thinh...chuyện chúng mình như dỗi
Cái dịu dàng cũng mất hết dư âm
Hoặc anh nghĩ em như cơn áp thấp
Cứ lòng vòng như những cơn râm râm
Tưới thỏ thẻ vào lòng anh mật ngọt
Rồi bỏ đi không luyến tiếc...phải không?
Em chẳng giấu anh chuyện thắm nồng
Của ong bướm, mây mưa ngày nắng hạn
Chỉ riêng anh, em không cần phải biết
Gió trăng bay hay lưu giữ muôn phần
Chỉ là em chẳng vì sao anh vội vã
Đường không trơn, êm ấm những bông hoa
Anh muốn làm lãng tử giữa trời lạ
Đi khắp nơi với thế gian đùa chơi
Rồi một mai nếu ngày đó anh nhớ
Đừng cho nhau những kỹ niệm ban đầu
Em sẽ quên một hồn thơ yêu dấu
Đã trao anh những giây phút hồn nhiên
CPDM- 3
-
Cố quên đi những dấu yêu anh trao
Dù hôm qua còn yêu nhau nhiều lắm
Trong mơ màng ta khẻ gọi tên nhau
Để vội quen với thời gian lạ lẫm
Những con kiến chạy dài theo một hướng
Như chuyện anh yêu chỉ là người ta
Chúng mình quen chẳng qua để lầm tưởng
Những cánh hôn như lạ lẫm vô thường
Mây vội xa nơi bờ cát còn lượn
Dấu chân anh qua những phút vội vàng
Không ai giữ giữa mù khơi con sóng
Để tim này héo hắt ngày lại xa
Người ta giữ cho nhau bao kỹ niệm
Đẹp lạ lùng bên cảm giác gần thêm
Mà chúng mình – hai phương trời cách biệt
Gậm tủi hờn và nước mắt trong đêm
Tạm biệt nhé! Cơn mơ đầu vụn trộm
Tiếng thở than ôi duyên phận trớ trêu
Nhớ cơn mưa để làm lòng mát lại
Dỗi một lần rồi chẳng thể yêu ai
CPDM
- 2
-
Nếu ai nói em còn là cô bé
Ướp vở hồng ngày tháng tung tăng
Sân trường xưa làn gió dìu khe khẻ
Mùi hương nồng của bút mực giăng
Em cúi đầu nhặt cành hoa lan trắng
Cài mái đầu bỗng chốc hóa chiêm bao
Em thiếu nữ mười mấy mùa thầm lặng
Cành hoa tìm mái tóc em thì thào
Gió ngã vào lòng em những cơn mưa
Chiều tan lớp có người đưa kẻ đón
Áo em bay giữa khung trời mây non
Dấu trong lòng ánh mắt biết ghen hờn
Em như mây giữa lòng trời khó giữ
Cất phong thư bao lữ bướm đi tìm
Giọt say nồng em là hương lan tím
Ngát mùi hương mà đăng đắng lòng ai
Xin em giữ, một chút bước người lại
Để vườn xưa thêm một đóa hồng gai
Em là nắng, là mây hồng tươi sáng
Chẳng nhuốm màu khói lữa nhân gian
Người thương tặng, lòng em xin gán lại
Chút phai màu, xin giấy trắng trong thôi
Giữa trái tim chỉ cất một dòng sương lạnh
Để đêm về ngăn lại bóng trăng soi
Bước em đi qua hành trình tương lai
Chẳng hiểu vì sao lòng bao thầm trách
Nhịp tim dâng bao nỗi nhớ cồn cào
Như nhắn gửi tình yêu trong sau nữa
Đường phố hôm nay mưa buồn giăng lối
Nữa mù khơi em hóa giọt mưa sầu
Em đừng khóc lữ khách nhìn đâu đó
Chẳngi ai hay hãy nín lệ cô đơn
Sẽ là ai giữa muôn trùng đất nước
Đến cùng em san sẽ những cơn mơ
Em xin lỗi, xin thời gian cứ đi
Đến mốc tìm tri kỹ với tri âm
CPDM- 2
-
Thầm gọi những tia nắng đang luồn khe cửa nhỏ
Bẻ hương thơm ủ ấm nét môi hồng
Cánh cửa nhỏ...
Chẳng biết bạn khép từ lúc nào, chẳng thấy
Lấp lánh kề bên một thanh vần êm ả
Nhẹ đưa...
Mấy con nhóc trên cánh đồng nương màu khói
Nhớ mẹ hiền đôi mắt dõi trông theo
Nắng xua xuân là là theo tà áo
Mấy chùm mai ngạo nghễ nét kiêu sa
Chợt nhớ...
Cánh mây hồng chở một mùi hương cỏ nội
Con đê dài mẹ hát khúc hò ơi
Đàn trâu sình ngụng ngoậy đòi đi chơi
Dây thả lững cùng cánh diều lả lơi
Sông Vàm Cỏ...
Lục bình trôi hờ hững chớm nét trinh nguyên
Hòa theo chân một người lữ khách đứng nhìn
Có đứa em đòi mẹ bế mè nheo.... khắp nẽo
Lắng tai nghe âm điệu khúc giao hòa
Lại đi...
Mấy con đường phù du che trắng mặt
Tháp Bình Thạnh uy nghiêm phủ riêu phong
Đêm nằm nghĩ lữ khách nghe lòng dâng thương nhớ
Nhắm mắt hoài trông lên ánh trăng đêm
Chân bước...
Khập khểnh lênh đênh những nẽo đường lên thăm núi
Sừng sững dáng hồng lớp lớp đá reo vui
Người lữ khách bồi hồi nhìn đôi mắt
Thà chôn mình mà giữ chữ trung trinh
Mắt chợt ướt lòng dâng niềm kính mến
Tây Ninh mình... rạng sáng nét xinh tươi...
CPDM
- 3
-
Tuổi thơ tôi lớn lên trong tình mẹ
Bên bờ đê, con nước, lũy tre làng
Tuổi thơ tôi có hồn quên duyên dáng
NGóng bước chân mỗi lần tôi đi qua
Ôi tuổi thơ của một thời tạo hóa
Chắng riêng ai...ai cũng có mà nhớ
Tuổi thơ tôi là con đò xa bến
Mắt mẹ in trong ký ức vần thơ
Giọt sữa thơm từ hạt mầm cây lúa
Thấm mồ hôi, nước mắt của mẹ cha
Bát gạo say trĩu lòng người xa xứ
Trọn lòng son tô sáng một bức tranh
Cây cầu tre nhớ hành trình đến lớp
Áo nhuốm bùn, sách vở cũng ướt nhem
Nhớ cô giáo bên bàn ghi phấn trắng
Giọng cô ngân phẳng lặng tà áo bay
Thân thương quá cái tuổi còn khờ dại
Bạn bè thân thì gọi tiếng "tao", "mày"
Bây giờ lớn chẳng may mình gặp lại
Thẹn thùng sao, giấu nụ cười ngây ngô
Tuổi thơ trôi như dòng sông ra biển
Trưởng thành hơn, yên lặng để mộng mơ
Tuổi thơ trôi qua rồi đâu trở lại
Phút giây kia xin nhớ lấy muôn đời
- 3
-
hj, em cám ơn anh nhé
Đã bao mùa mưa qua rồi trên đất mẹ
Miền Tây Ninh yêu dấu những bước qua
Ôi mái hiên bao lần vẫn chở che
Mỗi lần vấp ngã con lại về nơi đây
Tìm lại cho con chút tình thương của đất
Chút ấm nồng ôi đất núi thiêng liêng
Chút nhan thơm gửi thiêng linh núi Bà
Cúi thấp đầu bên Tòa thánh uy nghiêm
Enlarge this image Click to see fullsize
Dáng đứng Tây Ninh, ôi dịu dàng là thế
Cánh hồn thơ con dạt dào tuôn chảy
Tây Ninh ơi, mùa này mưa có ướt
Sao con về đất mẹ vẫn ấm nồng
Con bước chân qua mùa mưa trên cỏ
Chiếc lá xanh mơn mởn đón nắng hồng
Ôi quê hương trong lòng con đẹp nhất
Miền quê xinh chan chứa tấm lòng yêu
Đất mẹ dạy con trở thành mầm sống
Nhỏ bé thôi, nhưng bất diệt trường tồn
Đất mẹ dạy, làm người phải bao dung
Với mọi miền ta chung sức đắp xây
Nắng Tây Ninh rồi sẽ thành ngọn lửa
Sục sôi trào nhiệt huyết tuổi hôm nay
Tuổi học trò gian khổ với vở sách
Tuổi con người đang cố công dựng xây
Miền đất ấy, ai ơi nắng nung người
Màu da ngăm cũng bởi đất ban cho
Người Tây Ninh dù đi đâu đi nữa
Cuối dòng đời lại vẫn nhớ nơi đây
Con cố sức, gắng nhìn trên tượng bà
Uy linh nhìn trông xuống thế gian này
Con thấy mình sao mà nhỏ bé thế
Nhưng vẫn hứa lớn lên thành người tốt
Xôn xao về, hàng lá nhỏ đung đưa
Gió Tây Ninh gửi con vào trong cuộc sống
Nắng gió mưa suốt cuộc đời bên con
Như Tây Ninh đất mẹ vỗ về thôi
- 3
-
Ngọn gió chiều hôm buông màn khép kín
Cửa trái tim đóng chặt từ ngày nay
Chẳng yêu anh như ngày đầu vươn vấn
Chẳng muộn màng khóc trắng từng đêm
Em giấu lòng rằng quên anh mãi mãi
Cố nói rằng mình chẳng thuộc về nhau
Em đong đếm ngày qua để xoay lại
Cuộc đời xưa với mơ mộng tuyệt vời
Em yêu anh, con tim không gian dối
Yêu thật lòng bằng tất cả con tim
Rồi trả lại em là ân tình phai nhạt
Anh ngày xưa khác quá ngày hôm nay
Em biết mình phải lãng quên dù đau
Phải quên anh, quên hết những ngày qua
Nhưng trong tim là tháng ngày tiếc nhớ
Khó quá anh, người làm em rung động
Cuộc tình đầu luôn mang nhiều nước mắt
Lúc ngọt ngào em có nghĩ về sau
Lúc đớn đau em thấy lòng trống rỗng
Mất người yêu nhưng mất cả thế gian
Rồi sẽ có lúc em tìm quên được
Bên cuộc tình mới, bên người yêu em
Người ấy có lẽ sẽ làm em hạnh phúc
Nhưng tình yêu biết có mấy đậm sâu
Nước mắt ngàn sau khóc tình li biệt
Tựa pha lê, tựa sương sáng long lanh
Trái tim anh chứa chi nhiều hình bóng
Đến cuối cùng biết anh chọn ra sao
Ngỡ không anh bên đời nhiều cạm bẫy
Tự em đi, vươn đến những tầng mây
Cám ơn anh, người cho em biết hiểu
Như thế nào là yêu, đau, và khổ............
- 2
-
Nói đi anh
Em đã hiểu trong những lần anh im lặng
Là giận nhau, mà anh chẳng nói gì
Nói đi anh, một lần rồi mãi mãi
Em chẳng cần anh nói nữa mà chi
Đoạn tình cuối có lá thư chia ly
Ai cũng nói lời chia tay cay đắng
Còn riêng anh nghĩ gì sao im lặng
Cứ nhìn em, rồi khó xử trong lòng
Em làm gì sai, hay vì yêu tha thiết
Mà tim anh chứa hình bóng ai rồi
Đừng im lặng, đừng như là xa cách
Anh hãy nói đi, em sẽ ra đi
Những yêu thương em không cần anh trả
Suốt cuộc tình xem như đã phôi pha
Với anh em từng yêu rất tha thiết
Nhưng không cần anh giả dối với em
Là con gái, em không nhiều bao dung
Trong cuộc tình em muốn có riêng anh
Nhưng anh ơi, em không là ngu ngốc
Ảo vọng hoài một thứ ngọc xa hoa
Em dám yêu thì dám hân vô cùng
Em nói được thì sẽ làm rất tốt
Khi tình yêu lòng anh không thủy chung
Em sẽ là người quyết bước sang ngang
Anh có nghĩ những đêm em trằn trọc
Nước mắt rơi, khóc bao đêm dài lắm
Anh bên kia, ngôi nhà đơn sắc cỏ
Có hiểu rằng giấc mơ đã sắp tàn
Nói đi anh, em đang chờ anh nói
Dẫu tim đau, dẫu cay nghẹn từng hồi
Nói đi anh, rồi ngày mai em cười
Khi nước mắt đã khô rồi...anh nhỉ?
- 1
-
Chào ngày mới, chào những niềm vui
Chào bình minh, ánh nắng rạng ngời
Chào bầy chim non, trên trời cao cao
Chào mùa thu, trên con đường đến lớp
Ha à, ta cùng đi trên ước mơ
Nâng đôi cánh tuổi thần tiên mong chờ
Hát câu ca, yên bình tuổi mới lớn
Sống hòa bình, yêu hơn cuộc đời này
Nghe cuộc sống với bao điều cô dạy
Bảng đen ơi! Tương lai đang chào đón
Đi lên nào, xây đời rạng ngời hơn
Đi lên nào, chông gai ta vượt qua
Dù đường ta đi gian nan khó khăn
Giữ trong tim tình bạn tuổi học trò
Xiết chặc vay, giữ chặc đôi bàn tay
Chẳng có gì khi ta mãi bên nhau
- 2
-
Bừng con sóng
Xô nghiêng về bờ cát
Mặt đất nở hoa đỏ thẳm
Soi bước đàn em âm thầm đi lên
Biển quê ta
Như bài ca bất diệt
Các anh giữ với thiết tha tấm lòng
Dù gian khó, giông tố, sóng to
Trái tim anh vượt qua tất cả
Như bài thơ nhịp điều du hồn
Quê hương ta dấu chân người lính trẻ
Qua bao lần ra đi
Vì tổ quốc, biển đảo, anh hùng
Bước ra đi có ngại ngùng chi
Gian nan đó quyết khong lùi bước
Cảm tử quân là bầu trời tuổi nước
Mãi trường tồn, vạn xuân, vạn thế kỷ
Chẳng có gì làm mất ý chí hôm nay
Mãi sau này, và mãi về sau
Các anh là người lính của non sông
Các anh là chiến sĩ giữ quê hương
-
Nếu một ngày nào đó anh yêu em
Bầu trời vui ca trong nắng êm đềm
Sắc chói chang nắng ngã đi tìm
Tuổi hoa ơi! có phải nhiều kỹ niệm
Nếu một ngày nào đó anh yêu em
Trái đất xanh màu trong mắt em vui
Đôi môi cười, dù nước mắt đang rơi
Suốt cuộc đời hứa sẽ có anh thôi
Nếu một ngày thế giới có thay đổi
Trái tim này chỉ trọn tiếng tình chung
Yêu một người không hề gian dối
Yêu suốt đời bằng cả tấm chân tình
Nếu một ngày bình minh gọi em thức
Trong đôi tay ấm áp thật diệu dàng
Ánh mắt anh như mặt trời soi sáng
Đánh thức em như công chú rừng sâu
Nếu một ngày trên đôi mắt mõi mệt
Có bờ vai anh sẵn sàng yên ả
Dù biển ngoài kia xô đầy giận dữ
Vẫn im lìm trong giấc ngủ say xưa
Nếu một ngày đôi tay anh buông lỏng
Em chỉ khóc mà không trách anh đâu
Nước mắt em, chúc anh bao hạnh phúc
Dù trái tim này tan nát về sau
Nếu một ngày ta xa nhau mãi mãi
Một lời yêu không thể nói thành lời
Nỗi đau sầu đôi ta cùng gánh lấy
Mắt vẫn cười dù chẳng thể đổi thay
- 1
-
Đã từng có người yêu mùa đông lạnh
Trên phố đông anh nắm lấy tay em
Cơn mưa nhỏ giăng li ti từng hạt
Ướt vai trần hai đưa sánh chung đôi
Đã có người yêu mùa xuân gió nhẹ
Lá lay lay, diệu dàng sắc vàng mai
Anh đưa tay hứng giọt xuân hiền diệu
Tiếng thì thầm tặng cô gái anh yêu
Đã có người yêu mùa hạ phượng nở
Sân trường hồng cánh phượng mộng mơ
Em viết thơ tặng anh chiều tan lớp
Thoáng ngẫn ngơ – tình họp rồi sẽ tan
Đã có người nói yêu em mãi mãi
Tình yêu này sẽ chẳng thể nhạt phai
TRên mái tóc vấn vương vài sợi cỏ
Tình thơ ngây , tình trao trọn một đời
Anh đã đi về một nơi rất xa
Khi hoàng hôn tắt dần tia nắng cũ
Áo tím em bị hoàng hôn che phủ
Sắc màu buồn tình mãi mãi chia li
- 1
-
Cổng trời hanh nắng vàng ươm
Nhìn giàn hoa mướp đang đươm sắc trời
Cỏ xanh nhuộm nắng thiêu vời
Sắc hòa thêm quyện một trời tình thơ
Sớm, qua con dốc mộng mơ
Học trò cắp sách ngẫn ngơ đến trường
Áo trắng ôm ấp yêu thương
Cùng hành trang mới bước đường tương lai
Cô thầy hối hả vui say
Tiếng hò ơi gọi những ngày bình yên
Bạn bè tay nắm diệu hiền
Nhìn cổng trường mới viền xanh mắt người
Hòa tan theo cỏ xanh tươi
Sương lonh lanh giọt mắt cười của em
Chân đi qua những êm đềm
Con đường trước mắt là thềm vinh quang
-
Đã lâu con chưa về thăm
Ngôi trường xưa cũ âm thầm lá rơi
Mùa này lá rụng đầy vơi
Thầy cô xa cách nơi đâu mất rồi
Còn gì còn có nụ cười
Trưa ru bài giảng đường đời con đi
Sân trường vắng bóng chia ly
Phượng buồn thắm mát đường đi con về
Bên kia khung cửa đang mê
Nắng thu thiêp thiếp trông về trời xa
Thầy cô như thể mẹ cha
Có công dưỡng dục gọi là tái sinh
Chân con qua những hành trình
Thấy lòng nhung nhớ bóng hình xa xôi
Lá vàng lướt mềm cánh môi
Giơ tay con hứng cuộc đời thầy cho
Mắt nhìn thấy những vần thơ
In nghiêng trang vở à ơ con tìm
- 1
-
Mong manh...
Mong manh, giọt nắng bên thềm
Hoa nhà em sớm nở mềm cánh môi
Mong manh theo nước êm trôi
Cánh hoa chao liện giữa trời bình yên
Mong manh một sớm dưới hiên
Có đàn chim nhỏ rất hiền khẻ ca
Lời ru theo gió bay xa
Tựa miền đất thẳm, như là gió đưa
Mong manh đường cũ lối xưa
Người đi sao chẳng ai đưa người về
Mong manh một thoáng đồng quê
Chỉ mình em với lời thề sắc son
Mong manh ai nói dạ sờn
Người đi có biết ai lòng rất đau
Biển chiều sóng vỗ lao xao
Gập ghềnh em hỏi cớ sao biển sầu?
-
Vắng rồi hạ ơi, phượng vĩ bông đùa
Chùm nắng lân la khắp nẽo trường xưa
Hạ vô tình, hạ nhắc buổi chia ly
Để tiếng ve xa, xa đến tận chân trời
Hạ nô đùa bên con đường nho nhỏ
Tiếng xe đạp bao lần em đạp dốc
Tiếng đọc bài huyên thuyên khắp nẽo
Kế bên đường các cụ lại cười vui
-
Tuổi thơ đi tìm
Tuổi thơ đi tìm trong bao kỹ niệm
Ai đưa về bằng câu hát hò ơ
Thương quá mẹ ơi vần thơ mẹ đọc
Nặng thâm tình khó nhọc mẹ hiền xưa
Tuồi thơ ơi, cánh cò trắng ru nôi
Ca dao mẹ hát, giọt mồ hôi mặn
Tiếng kẽo cà võng đưa nhịp gió thổi
Giàn hoa bí đỏ đơm bông vàng ươm
Tuổi thơ đó, những con diều nho nhỏ
Thả lưng trời xanh xanh màu nắng ấm
Mùi cỏ thơm thắm thêm mùi mằn mặn
Giọt ân tình sóm nhỏ thuở bình yên
-
Em và anh
Em và anh đôi lần hay giận dỗi
Lòng vu vơ nói tiếng mình chia tay
Khi quay lưng nước mắt rơi ai biết
Khóc một mình rồi ân hận không nguôi
Em và anh như mặt trăng - mặt trời
Hay gây nhau một điều chi rất nhỏ
Lém mắt nhìn thấy mắt anh cau có
Nụ cười em nở vội trên môi hồng
Em và anh như đồng bằng - núi cao
Vì đôi mắt thấy anh bên người khác
Ngoảnh mặt đi không thèm nhìn anh đâu
Ngoảnh mặt đi vì hờn ghen ngọt ngào
Em và anh như con sông - mặt đất
Chung tuyến đường nhưng có cách đi riêng
Trên mạt đất xe băng băng chạy nhanh
Ở lòng sông thuyền nhẹ nhàng lướt sóng
Em và anh dù là ngược nhau tất cả
Nhưng bao la với trái tim ấm nồng
Khi tình yêu chấp thành đôi cánh bé
Bay muôn nơi chan chứa tình yêu thương
-
Thiên đường trong em
Có thiên đường bao lần em đi đến
Là tình anh trong những giấc chiêm bao
Thiên đường có nắng, có màu hoa trắng
Tô sắc thêm xinh mỗi gót chân hồng
Thiên đường không tên, em và anh gọi
Thiên đường không bóng tối - sáng muôn màu
Suối trong xanh róc rách tiễn em về
Đón gió lộng xe từng cơn mát lạnh
Thiên đường nào xa ở trong lòng em
Khi tình yêu chấp thành muôn nỗi nhớ
Khi mắt anh đong thành muôn nụ cười
Là lòng em chỉ yêu có anh thôi
-
Phút cuối cuộc tình
Góc phố chiều nay mưa rơi còn nhẹ
Như trái tim em không người chở che
Mưa thấm ướt vai em từng tiếng nấc
Hạnh phúc đời thường như đã vụt xa
Góc phố nhà em nay đã vắng bóng
Thiếu tiếng cười, tiếng nói người anh
Như ngọn lửa trong tim còn đang cháy
Ai để lệ rơi tắt mãnh xuân tình
Góc phố nhà em nay cô đơn lắm
Giữa ngược xuôi dòng người đi qua lại
Giữa mây đen, gió hất mắt em buồn
Và giữa lòng em đã thành kỹ niệm
Em thơ ngây nay còn trong hoài niệm
Chút mỏng manh dư hương cuối hôm nay
Bóng anh mờ xa rồi thành mãi mãi
Phút tiễn đưa là phút cuối cuộc tình!!
-
Cám ơn anh nhiều lắm !
-
Bình Yên
Xin cho em một giây phút bình yên
Để em ngẫm những gì còn mịt mùng
Nơi nào đó cũng còn người tìm đến
Nơi hoàng hôn với diệu ngọt hương thơ
Xin cho em một phút giây bình yên
Cho hạt nắng thôi đừng lưu luyến
Đến bên kia đại dương dạt dào nắng
Cho thơ ngây em cất nỗi niềm riêng
Xin cho em một bình minh rực nắng
Để mùa đông không còn những lạnh giá
Để cành hoa thôi không biết nhớ
Sắc thêm tươi trong nắng rực môi hồng
Xin cho em một buổi trưa gió nhẹ
Trên cánh đồng thăm thẳm có mái che
Có cát bay đùa vui cùng hoa cỏ
Xanh ngắt một màu đón nắng bình yên
Xin cho em hoàng hôn màu tím biếc
Cánh hoa tàn rơi nhẹ trên trời không
Có đàn chim trắng xa vọng tiếng hát
Bài tình ca mất nửa khoảng xuân nồng
Xin cho em màn đêm triệu vì sao
Soi lấp lánh đường nhiều nỗi đau
Cho nhẹ nhõm bước chân người trở lại
Ấm thời gian không biết lạnh bao giờ
- 1
-
hjhj, vậy chắc tại em đánh sai á. thanks anh nha, em sẽ sữa
-
Gió khẻ lùa tóc em bay chơi vơi
Hạt mưa rơi trên mắt em rất buồn
Nếu yêu em sao anh không quay lại
Để tâm hồn mang bao nỗi cô đơn
Nếu trời không mưa, em không dừng bước
Anh vô tình đi qua không ngoảnh lại
Chiếc lá rơi nghiêng che tầm mắt nhìn
Thì có lẽ em và anh không đau
Nếu hôm qua em thôi đừng nhung nhớ
Lạc mắt nhìn về khoảng tối mơ màng
Giọt nước mắt theo thời gian đọng lại
Em quay lưng như chưa từng quen biết
Cố quên đi, em sẽ không luyến tiếc
Tình yêu nào đã theo gió phôi pha
Tháng ngày qua hãy xem là kỹ niệm
Một thuở trăng tròn lần đầu xôn xao
- 1
Gửi người xa....
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Gọi cho em một li cà phê đắng
Quán chiều buồn nghe tiếng nhạc giăng giăng
Hàng cây đứng lá nghiêng nghiêng tầm mắt
Che cả lối về những bữa sáng trăng
Cũng như anh, em buồn tha thiết nhớ
Nhưng lặng im với trái tim bơ phờ
Người ta biết nhưng vô tình bỏ quá
Em biết cười và lặng lẽ thóai lui
Còn đâu nữa bên anh lúc vui cười
Sóng mắt xanh, hàng mi cong nếu với
Còn trong em là mùa thu nắng chói
Mưa không về và thiếu lá vàng rơi
Anh không đến giữa cơn mưa nho nhỏ
Nắng rùng mình, bởi cơn gió giá băng
Cũng như lúc em nép vào khoảng lặng
Cuối cuộc tình những lúc sắp chia phôi
Đường xanh lá, chiều nay sao quá đỗi
Mắt giận hờn thêm chút nước mắt rơi
Ngoài hiên vắng là cơn mưa thì thầm
Gọi cho nhau...một li cà phê đắng!
CPDM