Nhiều người hay oán trách Trời
Mà không hề nghĩ, cuộc đời trả vay
Không tin nhân quả nào hay
Gieo gì gặt nấy... thân này nào oan.
Đời này chẳng được thập toàn
Là do nguồn gốc, dây oan kiếp rồi
Bởi trong cái cõi luân hồi
Nhân nào quả nấy... bồi hồi xót xa.
Dưỡng tâm tu phước thật thà
Đừng nên tham vọng, gây ra lỗi lầm
Làm gì cũng nghĩ chữ Tâm
Tích đức hành thiện, âm thầm phước sanh.
Đời người cuộc sống mong manh
Nay còn mai mất... sẽ thành hư vô
Đừng để phước đức cạn khô
N
Con ơi... chớ có nghiện Phây
Càng mê càng nghiện, càng gây thêm phiền
Trên Phây nó chẳng tự nhiên
Thay hình đổi dáng, con ghiền mà chi.
Người già chụp hình trẻ đi
Người xấu đẹp lại, mấy khi thật thà
Ba trăm sáu mươi đó nha
Chụp hình sẽ thấy, hết già trắng phau.
Thiên hạ tha hồ đua nhau
Thay hình đổi dáng, chuốt trau hình hài
Ngỡ như trọn vẹn sắc tài
Thực tế nhìn thấy, chạy dài đó con.
Nhắn tin lời ngọt tiếng ngon
Gặp rồi mới biết, chẳng còn giống ai
Nhiều người khúc ngắn k
Ta về sống với chính ta
Đừng mơ ảo tưởng, rời xa chính mình
Hãy nuôi tánh thiện bình sinh
Gieo trồng phước đức, tâm mình sẽ an.
Đời người vốn đã cơ hàn
Sướng vui thì ít, gian nan thì nhiều
Hận thù, ganh ghét, thương yêu
Tâm sanh tâm diệt, là điều tự thân.
Trăm năm một kiếp phong trần
Xem trong ký ức, mấy phần an vui
Bao nhiêu cay đắng ngậm ngùi
Bao nhiêu hạnh phúc, ngọt bùi ấm êm.
Bao lần thao thức ngày đêm
Lên Voi xuống Ngựa, được thêm những gì
Hay là chuốc lấy sầu bi
Kh
Khi mình không giận hờn ai
Trong tâm luôn nghĩ, đúng sai vô thường
Lòng luôn nhẫn nhịn khiêm nhường
Đó là bước tới... con đường Chân tu...
Sống đời không phải khôn ngu
Tánh trời khó sửa, cho dù được khuyên
Nhưng nếu là người có duyên
Giác ngộ Phật Pháp... buông liền sẽ an.
Nhân sinh khó được thập toàn
Mỗi cây mỗi cảnh, sinh tàn xưa nay
Hiểu rõ Nhân quả đời này
Thì ta giang rộng... vòng tay nhân từ.
Muôn sự cũng chỉ ảo hư
Giàu nghèo buồn giận, cũng từ tâm ra
Ranh giới giữa
Muốn ăn phải biết kiếm tiền
Muốn có phước đức, ở hiền gặp may
Muốn vui chớ gieo đắng cay
Muốn an trả hết, nợ vay kiếp rồi.
Muốn thơm đừng ủ tanh hôi
Muốn êm phải tạo, chổ ngồi cho ta
Muốn sướng tự nhiên đâu ra
Muốn giàu thì phải, xông pha mà làm.
Muốn yên thì đừng quá tham
Muốn lành muốn đẹp, nên làm thiện nhân
Muốn yêu trân trọng tình thân
Muốn được mọi thứ, thì cần có tâm.
Muốn mà ăn ở độc thâm
Muốn gì cũng uổng, sai lầm phước hao
Muốn sống mãi mãi được sao
Muốn hay chẳ
Nhiều người rõ ràng có tài
Nhưng bị bức ép, chẳng ai cần mình
Là do thân thế khai sinh
Không quyền không thế, bị khinh đói nghèo.
Học hành đậu đạt vèo vèo
Không tiền chạy việc, như bèo trôi sông
Đành lòng phải đi làm công
Làm sao phát triển, tương đồng khả năng.
Có người thiên phú tài năng
Ra công sáng chế, cho rằng làm sai
Sau cùng đành phải chạy dài
Tìm đường xuất cảnh, nước ngoài làm ăn.
Lại thêm cuộc sống khó khăn
Vì sợ mất việc, phải lăn ra làm
Nếu không nhị bất quá t
Ta buông bỏ hết sự đời
Tự do tự tại, thảnh thơi an nhàn
Xa rời tham hận nhân gian
Chỉ mong giữ tấm, thân tàn này thôi.
Đời ta đã khổ nhiều rồi
Nửa đời vất vả, đứng ngồi không yên
Giờ đây đến tuổi trung niên
Mong rằng cuộc sống, an nhiên về già.
Không còn mộng ước cao xa
Cũng không tham vọng, như là ngày xưa
Chỉ mong lúc trời nắng mưa
Có người gắn bó, sớm trưa đỡ đần.
Cùng nhau trân trọng tình thân
Chia bùi xẻ ngọt, những lần gió sương
Nắm tay đi hết chặng đường
Trao nhau
Đôi khi dễ bị hiểu lầm
Là do những kẻ, đang tâm hẹp hòi
Thường hay dòm ngó móc moi
Thị phi đen trắng, tìm soi lỗi người.
Ngoài miệng thì lại nói cười
Trong tâm ganh ghét, những người hơn ta
Vô tình nuôi dưỡng tâm ma
Mai sau chuốc lấy... xót xa cho mình.
Đời người trong kiếp nhân sinh
Giàu nghèo phú quí, nhục vinh một thời
Mấy ai trọn vẹn suốt đời
Không lầm không lỗi, không rơi lệ sầu.
Lòng người thì lại nông sâu
Có tham có hận, là câu vô lường
Tuy gốc bản thiện hiền lương
Đàn ông lắm kẻ có tài
Thể hiện bản lĩnh, làm trai của mình
Không cần lo việc mưu sinh
Vợ nuôi nhàn hạ, nằm ình dưỡng trai.
Hằng ngày vợ cho tiền xài
Đâu còn lo việc, sinh nhai kiếp này
Vợ thì bận bịu sớm ngày
Từ tờ mờ sáng, ra ngay ngoài đường.
Mua đi bán lại thị trường
Nghề ấy chớ có, coi thường đó nha
Một mình nuôi được cả nhà
Lại còn tỏ vẻ... như là đại gia.
Làm trai... dể gì kiếm ra
Một người vợ giỏi, để ta cậy nhờ
Ngày đêm chỉ việc nằm chờ
Có ăn có uống... bây giờ
Đời người mộng ước cao sang
Ai mà chẳng muốn, bạc vàng đầy kho
Sống đời vô tư vô lo
Hưởng thụ cuộc sống, ấm no trọn đời.
Nhưng mà số phận do trời
Gian nan đau khổ, có rời ta đâu
Dường như có rể bám sâu
Gây nên bao chuyện, đau sầu xót xa.
Nếu ai Giác ngộ nhận ra
Vô thường đi đến, đó là đương nhiên
Muôn sự đều do nhân duyên
Bằng lòng hiện tại, tự nhiên an lòng.
Đời người dẫu đục hay trong
Đều do phận số, ước mong khó thành
Giàu sang phú quí lợi danh
Biết Vừa biết Đủ, an làn
Ta không màng chuyện thị phi
Thì không phiền não, chuyện gì mặc ai
Trò đời... che đậy đúng sai
Thị phi đen trắng... hỏi ai vui lòng.
Làm người ai cũng hoài mong
Tâm hồn vui vẻ, từ trong ra ngoài
Nhiều kẻ bất phân đúng sai
Do lòng ganh tỵ... thua tài kém danh.
Từ đó thị phi nẩy sanh
Thay đen đổi trắng, trở thành tiểu nhân
Tự mình gieo nghiệp vào thân
Mai sau quả đến... dần dần khổ đau.
Ta nên... hãy biết vì nhau
Sống đời ngay thẳng, trước sau một lòng
Tương lai thoả nỗi chờ
Chợt nghe lẻ bóng cô đơn
Dường như trống trãi, con hơn năm nào
Dưới trời nắng nóng hanh hao
Cõi lòng nặng trĩu, biết bao nỗi niềm.
Dẫu đời cao cả thanh liêm
Hay là hèn mọn, búa liềm nông gia
Cuối cùng ta vẫn là ta
Buồn vui sướng khổ, cũng qua một thời.
Con người sống ở trên đời
Nhiều khi chẳng biết, tỏ lời cùng ai
Tâm tình đè nặng đôi vai
Nhiều đêm ngẫm nghĩ, đúng sai chổ nào ?
Cầu trời đổ cơn mưa rào
Cuốn trôi tất cả, đi vào lãng quên
Quá khứ bỏ qua một bên
Tương lai bướ
Đời ta dính đầy bụi trần
Sao không gội sạch, xa dần bến mê
Giác ngộ Chánh pháp Bồ đề
Xa rời phiền não, tìm về bến xưa.
Bao năm dòng đời đẩy đưa
Buồn vui sướng khổ, mãi chưa chịu dừng
Nhìn lại thời gian vui mừng
Chỉ là chốc lát, chưa từng được lâu.
Những điều đau khổ buồn rầu
Thì lại mọc rể, bám sâu trong lòng
Mười phần, tám đục, hai trong
Muốn vui muốn sướng, ước mong bất thành.
Chỉ có Giác ngộ tu hành
Buông bỏ tham vọng, lợi danh hận thù
Xác định tất cả phù du
Quay về Bế
Sống cho trọn kiếp đời này
Buồn vui sướng khổ, tháng ngày cũng qua
Đường về dẫu gần hay xa
Sinh lão bệnh tử, đó là nghiệp duyên.
Nhớ lời dạy của Thánh Hiền
Sống cho phải Đạo, ở hiền gặp may
Tâm tính ôn hoà thẳng ngay
Lòng không gian trá, hoạ bay phước về.
Đừng vì tham vọng u mê
Lầm đường lạc lối, não nề ăn năn
Cuộc sống sẽ càng khó khăn
Khi ta gieo nghiệp... làm ăn lọc lừa.
Trở về Bến giác hay chưa
Do duyên Giác ngộ, sớm trưa tu hành
Thiện tâm tích đức làm lành
Công đức V
Về già chẳng muốn phô trương
Cũng hết tham vọng, con đường lợi danh
Trong tâm chỉ một lòng thành
Cầu mong mạnh khoẻ, an lành yên vui.
Biết bao đắng cay ngọt bùi
Đi qua cuộc sống, buồn vui chất chồng
Giờ đây hiểu rõ Sắc Không
Quay đầu nhìn lại... má hồng nhạt phai.
Đời người ai cũng như ai
Tuổi trẻ năng nổ, tranh tài hám danh
Muốn cho bằng Chị bằng Anh
Mộng đời tươi đẹp, long lanh sắc màu.
Nhưng đời nào ai giống nhau
Nghiệp duyên phận số, khổ đau bẽ bàng
Mấy ai trọn vẹn cao
Vì danh vì lợi đảo điên
Đạo đức xuống cấp, vì tiền mà ra
Học hành thì toàn bằng ma
Mua bằng xin điểm, tiến xa hơn người.
Nhân sinh kẻ khóc người cười
Nhiều kẻ vô đạo... gấp mười người ta
Dựa dẫm ăn nên làm ra
Coi thường Đạo lý, xót xa cho đời.
Dân nghèo ngửa mặt kêu trời
Quanh năm cặm cụi, kiếm lời từng xu
Vì nghèo nên hoá thành ngu
Con quyền cháu thế, bạn thù bất phân.
Chung qui chỉ khổ người dân
Thiệt thòi đủ thủ, tấm thân héo tàn
Hỏi Trời ? Trên chốn trần gian
"Công bằ
Những thứ không thuộc về ta
Mà lòng mong muốn, đó là không nên
Những việc ta cần phải quên
Mà lòng lại nhớ... gây nên buồn phiền.
Mọi việc hãy để tuỳ duyên
Cưỡng cầu bất lợi, tự nhiên khổ mình
Luân hồi trong kiếp Nhân sinh
Có duyên có nợ... nhục vinh bẽ bàng.
Dẫu cho người có giàu sang
Quyền cao chức trọng, cũng đang khổ sầu
Muôn sự chớ quá mong cầu
Tuỳ duyên đi đến, nhịp cầu buồn vui.
Đừng vì thăng tiến thụt lùi
Sanh tâm tà ác, ngậm ngùi về sau
Thiện tâm là phép nhiệm màu
Bốn mươi năm đã trôi qua
Biết bao tủi nhục, xót xa đau buồn
Tha hương nhớ cội nhớ nguồn
Đôi khi lặng lẽ, lệ tuôn ngậm ngùi.
Mấy ai xa xứ mà vui
Dễ gì trọn vẹn, ngọt bùi ấm êm
Hầu như thao thức hằng đêm
Thương Cha nhớ Mẹ, lòng thêm nặng lòng.
Những khi gió bão cuồng phong
Cuốn vào vòng xoáy, của dòng đời trôi
Tự thân kiếm chổ đứng ngồi
Đâu ai dìu dắt, kéo lôi giúp mình.
Ngẫm đời muôn sự nhục vinh
Cũng là duyên nợ, tạo sinh luân hồi
Biết đâu nợ từ xa xôi
Nay ta phải trả...
Giàu nghèo rồi cũng ra đi
Quyền cao chức trọng, chia ly xa rời
Tất cả mọi sự trên đời
Đến lúc duyên tận, sẽ rời chúng ta.
Cuộc đời sóng gió phong ba
Vất vả gom góp, tạo ra được gì
Để đến khi ta ra đi
Mang theo làm vốn, vậy thì mới hay.
Luân hồi trên kiếp sống này
Có vay có trả, đoạ đày lẫn nhau
Nghiệp thì tồn mãi về sau
Sao không buông bỏ, khổ đau cuộc đời.
Phước đức thì sẽ không rời
Theo ta truyền kiếp, có lời hay không
Vậy nên ta hãy gieo trồng
Cây Đức cây Phước, sẽ khô