Đời không gì được thập toàn
Được này mất nọ, nỗi oan chất chồng
Cũng là một đóa hoa hồng
Người yêu kẻ ghét, bất đồng thành nhân.
Phận con trên chốn hồng trần
Vu lan ai cũng, ân cần Mẹ Cha
Báo hiếu đền đáp thiết tha
Cả năm xa Mẹ, xa Cha cũng về.
Nhiều người lại cứ bỉ chê
Cha Mẹ của họ, chẳng hề thương con
Nào hay lòng dạ sắt son
Của Cha và Mẹ, mãi còn thiên thu.
Đời người cũng chỉ phù du
Nhiều khi chẳng biết, oán thù do đâu
Bởi đời là một bể dâu
Khổ đau chồng chất, biết đâ
Làm con phải nhớ một điều
Đói no gì cũng, yêu chiều Mẹ Cha
Cho dù là trẻ hay già
Còn Cha còn Mẹ, đó là phước duyên.
Phận con ăn ở thảo hiền
Đừng nên suy nghĩ, có tiền mới yêu
Cha Mẹ chỉ mong một điều
Con cái hiếu thuận, sớm chiều hỏi han.
Dù chi cuộc sống gian nan
Mẹ Cha luôn muốn, sẽ san tâm tình
Vì con sẵn sàng hy sinh
Để cho con được, an bình mới vui.
Bao nhiêu cay đắng ngọt bùi
Nuôi con khôn lớn, niềm vui tràn đầy
Dù phải bôn ba đó đây
Luôn đặt hy vọng, vào bầy con th
Từ khi sinh ra làm người
Có ai biết nở, nụ cười đầu tiên
Dù cho các bậc Thánh hiền
Ra khỏi bụng Mẹ, cũng liền khóc ngay.
Do đó ai biết ai hay
Chào đời có phải, đắng cay không nào
Mở đời bằng tiếng kêu gào
Làm sao có được, ngọt ngào cho cam.
Là người đều có lòng tham
Trẻ thơ không hiểu, chữ tham là gì
Vậy mà ăn ngủ ly bì
Ăn no lại ngủ... lạ kỳ hay không.
Lớn lên tham chơi chạy rông
Nhiều khi Mẹ gọi, vẫn không chịu về
Lớn thêm một chút mới ghê
Tham tài tham sắc, lại chê ngh
Khi yêu sáng nhớ chiều nhung
Suốt ngày ước muốn, trùng phùng bên nhau
Xa cách ruột đứt lòng đau
Tâm trí xao xuyến, nát nhàu lệ sa.
Tình đời dễ bị phôi pha
Lòng người dễ bị, sinh ra yếu hèn
Nếu không chịu đựng luyện rèn
Dễ bị thay đổi... sang hèn vì tham.
Muốn ăn thì phải chịu làm
Muốn đời An lạc, đừng tham của người
Nhiều khi cũng phải mĩm cười
Trò đời đầy đủ, hạng người khác nhau.
Nên mình hãy tự khuyên nhau
Gieo gì gặt nấy, trước sau cũng về
Đừng vì một phút si mê
Để rồ
Là anh
Kẻ không tim không phổi
Là kẻ khiến em chìm nổi
với tự tại
với thời gian
với dòng cảm xúc lan man
Là em
Kẻ khờ khạo ngu ngốc
biết yêu là thứ chất độc
vẫn chấp nhận
vẫn khao khát
uống
để rồi
tan nát
tự bao giờ.
- J -
Sinh ra có Mẹ có Cha
Có nguồn có gốc, Ông Bà Tổ Tiên
Có tình máu mủ thảo hiền
Có tánh bản thiện, tự nhiên khiêm nhường.
Đời thì phải trải gió sương
Người thì có những, con đường phải qua
Không gần thì cũng là xa
Tìm trong vất vả, sẽ ra thanh nhàn.
Biết bao nhiêu cảnh nhân gian
Được rồi lại mất, hợp tan chia lìa
Nào ai biết được ngày kia
Vô thường đi đến... tấm bia viết gì.
Vậy nên ta hãy khắc ghi
Sống cho phải Đạo, vậy thì lòng yên
Đừng để đánh mất tánh hiền
Nghiệp tạo ra
Đời người vội đến vội đi
Vừa mới sum họp, chia ly cận kề
Vội đi chưa đến đã về
Hợp tan đau khổ, não nề trần gian.
Hoa kia vội nở vội tàn
Nắng kia vội sáng, vội tan đêm rồi
Cứ vậy xoay vòng luân hồi
Vội đi vội đến, để rồi khổ đau.
Kiếp người cũng vội qua mau
Còn duyên gặp gỡ, trau nhau nụ cười
Vui ta vui cả lòng người
Vội chi dập tắt, tiếng cười trong tâm.
Vội vàng dẫn đến sai lầm
Nên mới tạo nghiệp, gieo mầm tai ương
Đôi khi vội sẽ lầm đường
Để rồi chuốc lấy, đau thương n
Chữ TÂM không ngắn không dài
Sống không tâm đức, có tài cũng dư
Chữ TÂM lỡ có viết hư
Sửa đi sửa lại... giống như nồi hàn.
Chữ TÂM bên cạnh chữ Gian
Sống đời vô nghĩa, sớm tàn mà thôi
Chữ TÂM chẳng phải xa xôi
Vậy mà nhiều kẻ, không ngồi đúng tâm.
Chữ TÂM viết rõ nhìn lầm
Bởi nó sâu thẳm, âm thầm đổi thay
Chữ TÂM rõ như ban ngày
Thế nhưng nhiều kẻ, thường hay bị lừa.
Chữ TÂM học mãi không thừa
Cả đời uốn nắm, vẫn chưa thập toàn
Chữ TÂM đi với chữ An
Chẳng còn đau khổ, gian
Sáng nắng đổ... khắp miền trần thế
Trưa gay gắt... chiều xế nắng tàn
Lặp đi lặp lại miên man
Điệp khúc sáng tối, thời gian xoay vần.
Chuyện xưa nay... không cần bàn cãi
Nắng xuân về ... rộng trải lá hoa
Bốn mùa cứ vậy trôi qua
Thời gian tiếp nối, lùi xa tuổi đời.
Ai cũng biết... có trời có đất
Người trên đời... có thật có gian
Qui luật có sinh có tàn
Có suy có thịnh, hợp tan vô thường.
Đêm tăm tối... gió sương lạnh lẻo
Ngày nắng lên... trong trẻo không gian
Cây xanh già c
Bình thường gặp chẳng thèm chào
Quanh năm chẳng có, lời nào hỏi han
Đến khi gặp cảnh gian nan
Sớm đưa chiều đón, khóc than đủ điều.
Đời người sống được bao nhiêu
Sao không vui vẻ, thương yêu thật tình
Việc gì dối bạn lừa mình
Qua cầu rút ván, để sinh nghiệp trần.
Cuộc đời chúng ta rất cần
Cùng nhau chia sẽ, những lần buồn vui
Dẫu là cay đắng ngọt bùi
Tâm thành san sẽ, đẩy lùi gian nan.
Kiếp người có hợp có tan
Có sanh có diệt, có tàn có dương
Đừng vì lợi ích tầm thường
Để
Cái "Tôi" đè nặng đôi vai
Người đời thường cứ, dấu sai khoe tài
Lại thêm tự đại ra oai
Cho rằng nhân thế, chẳng ai bằng mình.
Cứ nghĩ rằng ta thông minh
Dương oai tỏ vẻ, coi khinh người thường
Để rồi chuốc lấy thảm thương
Người ganh kẻ ghét, trăm đường khổ thân.
Khiêm tốn là việc rất cần
Để ta thấy rõ, lượng cân từng người
Đừng sợ kẻ khinh người cười
Chỉ cần hiểu rõ, lòng người lòng ta.
Nhớ lời dặn của Ông Cha
Liệu cơm gắp mắm, để mà phòng thân
Đừng vì cái Tôi bất phân
Kh
Quay về Nương tựa Bồ đề
Phát tâm hành thiện, chẳng hề lầm sai
Lòng thành hướng Phật Như Lai
Công đức Vô lượng, Ánh mai sáng ngời.
Con người sống ở trên đời
Ai ai cũng muốn, xa rời khổ đau
Trọn đời vui vẻ bên nhau
Ấm êm hạnh phúc, đẹp giàu tình thân.
Nhưng do nhân quả xoay vần
Kiếp xưa tạo nghiệp, tham sân cũng nhiều
Kiếp này hoạ phước bao nhiêu
Việc đến sẽ đến, là điều đương nhiên.
Nay ta ăn ở thảo hiền
Hành thiện tích đức, phước điền sinh sôi
Mai sau thoát khỏi luân hồi
Con người sống trên trần gian
Ai ai cũng muốn, bình an mạnh giàu
Không ai lại muốn khổ đau
Nhưng do nghiệp củ, trước sau tràn về.
Khi xưa lầm lạc si mê
Tham lam danh lợi, rủ rê phát tài
Gây nên bao chuyện trần ai
Tạo nên nghiệp chướng, trải dài tháng năm.
Muốn tránh u ám tối tăm
Sám hối tu sửa, và chăm tu hành
Thường xuyên tránh dữ làm lành
Tích đức tạo phước, để dành mai sau.
Cuộc đời sẽ hết khổ đau
Phước đức lớn mạnh, gội lau tâm mình
Duyên lành sẽ được nẩy sinh
Mười Ph
Luật nào có thể lách qua
Riêng luật Nhân quả, chớ mà coi khinh
Đừng nên tự làm khổ mình
Mà nên tự sống... thật tình thẳng ngay.
Nhân quả trên cõi đời này
Có vay có trả, đúng ngày sẽ sanh
Ta nên tránh ác làm lành
Gieo mầm từ thiện, tươi xanh cho đời.
Dù cho bôn ba muôn nơi
Xin đừng xem nhẹ, đánh rơi tâm từ
Đừng quá tham vọng ảo hư
Để rồi tạo nghiệp, giống như ngục tù.
Hãy xua tan hết mây mù
Mang về ánh sáng, cho dù gian nan
Mai sau sẽ hết cơ hàn
Phước đức lớn mạnh, ngập tr
Tu không phải... thành Phật thành Thánh
Mà tu là... để tránh luân hồi
Bởi không có gì xa xôi
Nhân nào quả nấy, sao rồi cũng qua.
Sống đúng nghĩa... thật thà dũng cảm
Dẫu lầm sai... can đảm đứng lên
Có chí ắt sẽ làm nên
Có Tâm hướng thiện, ơn Trên độ trì.
Tu không phải... cầu gì được nấy
Mà tu là... để thấy điều sai
Cuộc đời ai cũng như ai
Làm sao tránh khỏi, lầm sai đôi lần.
Tin nhân quả... không cần cầu khấn
Hãy tịnh tâm... tinh tấn tu hành
Hướng thiện phước đức nẩy sanh
Nếu ai ôm mãi hận thù
Cuộc đời sẽ bị... mây mù bủa găng
Nên ta hãy nhớ cho rằng
Nhân nào quả đó, chớ tăng nghiệp trần.
Dù gì cũng thương lấy thân
Đừng nên hành hạ, trách gần giận xa
Nên mở rộng lòng vị tha
Cớ sao cứ mãi... oán xa trách gần.
Gieo phước ắt sẽ có phần
Tu nhân tích đức, dần dần sẽ an
Dòng đời có hợp có tan
Muôn sự gieo gặt, sanh tàn tuỳ duyên.
Nhân sinh đều có tánh hiền
Chữ Nhân chữ Nghĩa, nối liền xưa nay
Hận thù ân oán trả vay
Qua rồi hãy để... tháng ngày b
Con người ai cũng giống nhau
Nguồn gốc tươi sáng, đẹp giàu tình thân
Nhưng do cuộc sống phong trần
Lòng tham thúc dục, dấn thân vào đời.
Vì tiền chạy khắp muôn nơi
Nhiều người nhẹ dạ, đánh rơi tâm mình
Quên mất tánh thiện bình sinh
Từ đó gây nghiệp... thân mình tả tơi.
Mong sao mọi người trên đời
Hướng về Phật Pháp, sáng ngời Đạo tâm
Cùng nhau tạo giống gây mầm
Tích đức hành thiện, âm thầm phước sanh.
Cây đức cây phước tươi xanh
Mai này cuộc sống, An lành thảnh thơi
Không
Gửi Trời những giọt nắng tàn
Nhờ đất vùi lấp, gian nan cuộc đời
Mong tìm một chút thảnh thơi
Cho lòng ấm lại, quảng đời cuối đông.
Qua rồi những đợt nắng hồng
Còn đâu những lúc, phập phồng nhớ thương
Chỉ còn một chút vấn vương
Của thời xuân độ, sắc hương mặn nồng.
Thời trai chí lớn thành đồng
Vô duyên bạc phận, má hồng nhạt phai
Nửa đời vắt chân lên vai
Ngoảnh đầu nhìn lại... bằng ai đâu nào.
Khi xưa chắt chiu từng hào
Đến lúc trào phúng, dạt dào tài danh
Nhưng rồi thua ch
Yêu người yêu cả dáng đi
Ghét người ghét cả, những gì xung quanh
Khi yêu muôn sự ngọt lành
Nhìn xấu thành đẹp... long lanh sắc màu.
Đến khi duyên tận ghét nhau
Thấy gì cũng xấu, chẳng đau xót lòng
Dòng đời có đục có trong
Mấy ai trọn vẹn, ước mong nguyện cầu.
Cuộc đời là một bể dâu
Đôi khi đã biết, hố sâu vẫn vào
Tưởng rằng yêu sẽ ngọt ngào
Ngờ đâu ngày tháng... lệ trào bờ mi.
Sự đời cũng chẳng lạ chi
Nhân nào quả đó, chẳng khi nào thừa
Lỗi lầm gieo từ kiếp xưa
Đến khi tr
Công nghệ bốn chấm là đây
Mua Lu chống lũ, bậc thầy đó nha
Nhờ vậy đất nước tiến xa
Không sợ mưa lũ, tuôn ra ngập đường.
Mọi người chớ có coi thường
Nhân tài đất nước, khiêm nhường không ra
Giờ đây mới chịu xông pha
Một lu chất xám... toả ra kinh hồn.
Công thức Lu - Lú mà khôn
Tài đức trọn vẹn, tiếng đồn bay xa
Sáng kiến đầy ắp nước nhà
Lu Sành Vú nhựa, đem ra mà dùng.
Tiến sĩ nỗi danh anh hùng
Đường tu lệch lạc, não nùng tâm can
Trong ngoài đều có tà gian
Đang còn rình r
Người khôn không phải sẽ giàu
Người ngu không phải, sẽ mau héo tàn
Con người sống trên trân gian
Nợ vay nghiệp dẫn, hợp tan luân hồi.
Nhiều người khôn quá đó thôi
Nhưng đâu có được, lên ngồi trên cao
Nên ta đừng hỏi vì sao ?
Hãy tin Nhân quả... đã trao cho người.
Lắm kẻ thất học biếng lười
Gặp thời thịnh thế, thành người cao sang
Lại thêm biết sống nhịp nhàng
Xuôi theo dòng chảy... rõ ràng mác tem.
Nên ta cứ ngẫm mà xem
Giàu nghèo không phải, ai đem cho mình
Mà là phước đứ
Về già cứ sợ suy tư
Đêm đêm thao thức, thực hư cuộc đời
Giấc ngủ cứ mãi xa rời
Gây nên buồn khổ... rã rời tấm thân.
Lúc trẻ dầm dãi phong trần
Đến khi chiều xuống, phải cần an vui
Tận hưởng một chút ngọt bùi
Bù đắp những lúc... ngập vùi khổ đau.
Khi mái tóc đã bạc màu
Là khi ta hãy... mau mau trở về
Nương Tâm tựa Ánh Bồ đề
Tịnh thanh rủ bỏ... u mê lỗi lầm.
Quay về An lạc thân tâm
Vô tư như thủa, nẩy mầm sơ khai
Được vậy trọn vẹn hình hài
Tâm hồn nhẹ nhỏm, chẳng ai hơn mìn
Trò đời lắm cảnh bất bình
Nghèo hèn thì bị, coi khinh chê cười
Còn nếu giàu có hơn người
Lại bị ganh ghét, gấp mười lần xưa.
Trời thì có nắng có mưa
Thời gian có sớm có trưa mỗi ngày
Sông thì đoạn cong khúc ngay
Lòng người thì chẳng, ai hay thế nào.
Vậy nên ta hãy tự hào
Lòng mình chân thật, dạt dào tình thương
Phù du kiếp sống vô thường
Có rồi lại mất, vấn vương làm gì.
Nghèo giàu rồi cũng mất đi
Trở về cát bụi... vậy thì trắng tay
Nhân lúc còn ở đời này
Sống vui sống kh