Đời ai cũng muốn an lành
Nhưng vì giấc mộng, lợi danh đoạ đày
Nhất là quyền thế trong tay
Mấy ai nhìn thấu, hiểu ngay sự tình.
Hầu hết chỉ biết lợi mình
Mặc cho người khác, nhục vinh cơ hàn
Vì danh vì lợi dối gian
Mua quyền bán chức, sinh tàn nghiệp duyên.
Bỏ quên đạo nghĩa tánh hiền
Tự mình tạo nghiệp, thương tiền hại thân
Chìm trong bể khổ xoay vần
Nếu không Giác ngộ, hoá thân hung tàn.
Muôn sự trên cõi trần gian
Được rồi lại mất, hợp tan vô thường
Chỉ có đức hạnh tình t
Nhiều người ngoài đời dối gian
Vào Chùa lạy lục, khóc than đủ điều
Hỏi Phật nào lại nương chiều
Thói hư tật xấu, làm điều xấu xa.
Đừng nên lừa bạn dối ta
Lòng không chân thật, Phật ma cũng hờn
Tâm thành sống thật là hơn
Tự mình tạo phước, là đơn đặt hàng.
Chớ vì tham vọng bạc vàng
Gây nên lầm lỗi, là đang hại mình
Bởi trong kiếp sống nhân sinh
Gieo gì gặt nấy, do mình tạo ra.
Đơn hàng ta đặt cho ta
Nhận sớm hay muộn, đó là tuỳ duyên
Nếu mà không còn phước điền
Hàng ấy sẽ
Thu về mưa gió cũng về
Mang theo giông bão, nặng nề thiên tai
Lũ lụt lợi thế dương oai
Gây nên bao cảnh, trần ai cho đời.
Mưa ngâu lại cứ thầm rơi
Nhiều vùng ngập lụt, chơi vơi giữa dòng
Bão này khôi phục chưa xong
Bão khác đã đến, long đong phận người.
Nhiều nhà mất hẳn nụ cười
Nhiều nơi ngập lũ, nhiều người nước trôi
Nhiều chổ nước ngập núi đồi
Nhiều làng nhiều xóm, đứng ngồi không yên...
Ai kia chọc giận thiên nhiên
Để cho mưa gió, cuồng điên hoành hành
Làm cho nhiều vù
Tiền tài có thể mất đi
Nhưng đừng để mất, lương tri làm người
Dù cho kẻ chê người cười
Sống không hổ thẹn, đẹp tươi tâm hồn.
Dẫu là người dại hay khôn
Sống cho phải đạo, lưu tồn phước duyên
Đừng vì tham vọng kim tiền
Mà quên nuôi dưỡng, tánh hiền trong ta.
Kiếp người đầy rẫy phong ba
Giàu nghèo phận số, đó là đương nhiên
Hãy năng tích đức thảo hiền
Mai sau sẽ có, phước điền lớn to.
Sống đời vô âu vô lo
Công đức Vô lượng, ấm no muôn đời
Tâm hồn trong sáng thảnh thơi
An nhi
Hè đi nắng nóng dần tan
Thu về dịu mát, dưới làn gió đông
Thỉnh thoảng trời đổ mưa giông
Trong bầu không khí, mênh mông gió lùa.
Cỏ cây hoa lá đổi mùa
Chồi non cũng đã, chịu thua lá vàng
Nằm im chờ đợi xuân sang
Nhường thu phủ đắp, nắng vàng muôn nơi.
Đường thu chiếm giữ bầu trời
Tô nên vẻ đẹp, vang lời ngợi ca
Lá vàng cũng chịu phong ba
Nghe trong tiếng gió, xót xa phận mình.
Lá kia lưu luyến chung tình
Sức già lực kiệt, rung rinh trước cành
Không muốn rời chị rời anh
Nh
Không đâu hơn được nhà mình
Chỉ có Cha Mẹ, thật tình với ta
Miệng đời thì cứ ba hoa
Suy đi tính lại... chỉ là tiền thôi.
Cha Mẹ là Phật sinh đôi
Không màng thua thiệt, lôi thôi lỗ lời
Cam nguyện hy sinh cả đời
Để cho con cháu, sáng ngời tương lai.
Trên đời chẳng có một ai
Sánh bằng Cha Mẹ, hình hài yêu thương
Theo con suốt cả chặng đường
Dù con già trẻ, vẫn thương vẫn chiều.
Cả đời một mực thương yêu
Chăm sóc lo lắng, đủ điều cho con
Sinh thành dưỡng dục cao non
Đạo con h
Thời nay vừa học vỡ lòng
Chưa gì đã biết, A còng chấm com
Người già lưng đã lom khom
Nhìn vào công nghệ, như chòm sao đêm.
Trẻ thơ lướt web rất êm
Nhiều đứa mê mẩn, ngày đêm vì ghiền
Nhìn qua chúng đã hiểu liền
Trò chơi điện tử, không tiền mà vui.
Thanh niên nhìn tới nhìn lui
Facebook cứ lướt, cứ vui mỗi ngày
Nhiều người vì quá mê say
Quên mất công việc, hằng ngày chưa xong.
Những người rảnh rỗi thong dong
Lên mạng kết bạn, nước trong nước ngoài
Dường như là mình có tài
C
Ngụp chìm trong chốn ba sinh
Tranh đua dành giật, thân mình khó yên
Bon chen danh lợi đồng tiền
Sự đời bạc bẻo, đảo điên lòng người...
Thế gian kẻ khóc người cười
Vì danh vì lợi, nhiều người đổi thay
Lãng quên đạo nghĩa xưa nay
Cái Tôi lớn mạnh, đánh bay nhân từ.
Khi xưa nghèo đói chẳng hư
Bây giờ giàu có, giống như quỉ già
Trong lòng chỉ biết mình ta
Quên tình thân thuộc... ai là anh em.
Người làm thì trời đang xem
Nhân nào quả nấy, che Rèm được sao
Đời người chẳng sống đ
Chào anh/chị/em, đây là bài viết tâm sự của một người con Việt Nam yêu cải lương tha thiết.
Nhớ lúc nhỏ nội thường có cái đầu CD, mỗi buổi chiều đều mở những vở cải lương của cô Lệ Thủy, các chú Vũ Linh, Minh Vương cho cả nhà nghe. Nghe cải lương nhiều quá, rồi dần dà cũng hát được luôn, tuy không thể bằng ca sĩ nhưng cũng tạm tạm. Tuy bây giờ có quá nhiều loại hình giải trí hấp dẫn nhưng với mình Cải Lương vẫn giữ 1 vị trí không thể thay thế. 20 năm qua đi, nội giờ đã mất nhưng chiếc catxe
Sinh ra trong kiếp tục phàm
Không ai lại muốn, lại tham đói nghèo
Sân Si thì cứ bám theo
Đào sông lấp núi, để gieo nghiệp trần.
Cuối cùng chỉ khổ tấm thân
Thất tình lục dục, ngõ gần lối xa
Tất cả do đó sinh ra
Mấy ai giữ được, thân ta trong lành.
Muôn sự do tâm tạo thành
Tâm sanh tâm diệt, rành rành còn chi
Vậy mà ta vẫn ngu si
Nào đâu buông được, những gì còn vương.
Khổ đau trong cõi vô thường
Ta nên vứt bỏ, bên đường trần gian
Cuối cùng còn nắm tro tàn
Buồn chi để khổ..
Trời thì lúc nắng lúc mưa
Lúc sáng lúc tối, lúc trưa lúc chiều
Nhưng ta thấy rõ một điều
Xoay vần con tạo, chẳng nhiều đổi thay.
Con người sống trên đời này
Luân hồi nhân quả, đắng cay phận người
Còn Cha còn Mẹ vui cười
Mất Cha mất Mẹ, đời người buồn tênh.
Mây trời tháng bảy bập bềnh
Sầu riêng độc vị, độc kênh một loài
Kiếp người chẳng ai giống ai
Mỗi người một cảnh, thiện tai khó lường.
Mong trời mở rộng lòng thương
Độ trì nhân thế, đoạn trường khổ đau
Trần gian ai cũng n
Thương thay số phận đói nghèo
Bần cùng nên phải, bắt Mèo bán đi
Nhà nghèo chẳng còn thứ chi
Bán đôi Mèo nhỏ... cũng vì miếng ăn.
Đời người lắm cảnh khó khăn
Già rồi vẫn khổ, vẫn lăn ra làm
Chân rung sức yếu bất kham
Muốn lo chẳng được, muốn làm không xong.
Nhìn nhà ... từ ngoài vào trong
Tài sản quí nhất, đi tong hết rồi
Chỉ còn Mèo nhỏ một đôi
Cũng đành bấm bụng, mà lôi ra đường.
Mong rằng... người rủ lòng thương
Mua giúp dùm Cụ, Thập phương Độ trì
Mai này Cụ có ra đi
Nh
Sinh ra ở chốn miền quê
Quanh năm vất vả, mải mê ruộng đồng
Cả đời vì con vì chồng
Mẹ chưa được hưởng, mặn nồng giàu sang.
Dù mưa hay nắng chang chang
Lên bờ xuống ruộng, dọc ngang bốn mùa
Nghề nông lúc được lúc thua
Đói no phụ thuộc, vụ mùa bội thu.
Quê nghèo với phận nông phu
Suốt đời cơ cực, cho dù nắng mưa
Con đông sao có dư thừa
Có ăn có mặc... sớm trưa ấm lòng.
Phận nghèo số kiếp long đong
Chồng ra đi sớm, chưa xong việc nhà
Đàn con trẻ nhỏ mất Cha
Mẹ phải gánh vác,
Ấu thơ bên Mẹ bên Cha
Hồn nhiên tươi trẻ, hát ca yêu đời
Lớn lên bôn ba muôn nơi
Lo âu suy nghĩ, thấy đời gian nan.
Cuộc đời hợp rồi lại tan
Trăm năm một kiếp, cơ hàn có nhau
Nhìn đời lòng dạ xót đau
Chỉ có Cha Mẹ, trước sau một lòng.
Dẫu cho số phận đục trong
Làm Cha làm Mẹ, chỉ mong con mình
Luôn luôn vui vẻ an bình
Công thành danh toại, lòng mình mới yên.
Phận con nên biết thảo hiền
Đi qua về lại, nhớ liền hỏi han
Cho dù cuộc sống gian nan
Một lời thăm hỏi, xoá tan U b
Xuân đi hạ tới thu về
Đông sang lạnh giá, tái tê lòng người
Nhân sinh khó mà vẹn mười
Vô thường đi đến, khóc cười chán chê.
Tháng bảy bầu trời nặng nề
Mưa ngâu bao phủ, bốn bề mây giăng
Hiếm khi thấy bóng Chị Hằng
Mây trời mờ mịt, ánh trăng lu mờ.
Bão về lũ quét xác xơ
Nhiều vùng ngập lụt, ngẩn ngơ kêu trời
Thiên tai đến khắp mọi nơi
Buồn cho số phận, cuộc đời khó khăn.
Kiếp người vất vả kếm ăn
Dù cho mưa nắng, cũng lăn ra làm
Đói no cọng với lòng tham
Không sao tránh khỏ
Cảm ơn Mẹ... đã cho con sự sống
Cả tấm thân... và nòi giống Tiên Rồng
Dù vất vả... trèo núi hay vượt sông
Mẹ chẳng quản... luôn bền công nuôi dưỡng.
Và giờ đây... những gì con được hưởng
Từ công lao... sanh dưỡng Mẹ ban cho
Suốt đời con... dù số phận đói no
Con luôn nhớ... Mẹ ban cho sự sống.
Dẫu là người... cho bạc vàng hàng đống
Cũng không bằng... không giống Mẹ và Cha
Bởi đời con... được Cha Mẹ sinh ra
Được nuôi dưỡng... phải trải qua vất vả.
Ân tình ấy... không bút mực n
Con người sinh ra trên đời
Ai cũng thiếu nợ... một lời cảm ơn
Sinh thành ân nghĩa cao sơn
Công lao dưỡng dục, lớn hơn bội phần.
Nợ ơn phụ mẫu song thân
Làm sao trả hết, ta cần nghĩ suy
Đừng nên viện lý do gì
Báo ơn không phải, mang đi theo tiền.
Giàu nghèo phận số phước duyên
Cha Mẹ mong muốn, con hiền cháu ngoan
Không hề lợi dụng mưu toan
Chỉ mong con cháu, khải hoàn thành danh.
Lòng luôn nhớ đấng sinh thành
Thường xuyên thăm hỏi, an lành hay không
Vậy là thoả nỗi ngóng t
Khi ta học hỏi thêm Thiền
Thay đổi tâm tánh, dịu hiền dễ thương
Sân Si Tham Hận đoạn trường
Trong tâm sẽ thấy, tình thương vô bờ.
Khi trẻ dương oai phất cờ
Lúc già cũng sẽ... cậy nhờ cháu con
Việc gì cũng sẽ hao mòn
Tâm thành chắc chắn, mãi còn phước lưu.
Cả đời vất vả chắt chiu
Tạo nên cơ nghiệp, về hưu dưỡng già
Mấy ai trọn vẹn cửa nhà
Tiền tài danh vọng, ngọc ngà cao sang.
Ta nên nương ánh Đạo vàng
Tu tâm dưỡng tánh, phước đang lớn dần
Mai sau có phúc có phần
Trăm năm
Mỗi năm cứ độ thu về
Nhớ Cha nhớ Mẹ, não nề tâm can
Mùa thu lòng dạ nát tan
Mất Cha mất Mẹ, lệ tràn bờ mi.
Thu thì có đến có đi
Còn Cha đi vắng, chẳng khi nào về
Thu ấy lòng dạ tái tê
Cha đi lặng lẽ, chẳng hề nói chi.
Đầu đông Mẹ lại ra đi
Để lại con cháu, sầu bi cả đời
Mẹ cũng không nói một lời
Cùng Cha hội ngộ... quảng trời tự do.
Cả đời Cha Mẹ âu lo
Nuôi đàn con nhỏ, sao cho nên người
Con thành đạt... Mẹ vui cười
Khi con lầm lỗi, mặt tươi dạ buồn.
Thu về mưa ngâu l
Tháng bảy trời đổ mưa ngâu
Dường như trời cũng, nặng bầu tâm tư
Mây giăng kéo đến từ từ
Bầu trời có vẻ, giống như đang buồn.
Mưa thì lặng lẽ cứ tuôn
Mây trời không biết, cứ tuồn đâu ra
Làm trời nổi lên phong ba
Giọt nâu tháng bảy, chảy ra liên hồi.
Nhân sinh gặp gỡ luân hồi
Ngưu Lang Chức Nữ, thì ngồi đợi nhau
Mùa này rồi lại mùa sau
Mưa ngâu cứ tới... nỗi đau mãi còn.
Mây xanh vây trái đất tròn
Hỏi trong thiên địa, có còn lối ra
Luân hồi là cõi xót xa
Tìm đường giải thoá
Tâm mình nghĩ về Mẹ Cha
Mưa ngâu tháng bảy, tuôn ra lẽ thường
Nhớ ơn Cha Mẹ Cao Đường
Vu Lan lặng lẽ, thầm thương trong lòng.
Đời người phận số đục trong
Khi xưa vất vả, ước mong thoát nghèo
Thân mang gia cảnh cheo neo
Nặng bầu tâm sự, mang theo suốt đời.
Khi xưa Cha Mẹ về trời
Con đi xa vắng, không lời chia xa
Mưa ngâu lặng lẽ tuôn ra
Nào ai thấu hiểu, lòng ta não nề.
Giờ đây dưới bóng Bồ đề
Cầu cho Cha Mẹ, được về Tây phương
Con cháu chỉ biết thầm thương
Một lòng kính c
Con người khi được sinh ra
Ai ai cũng có, Mẹ Cha của mình
Trãi qua cuộc sống mưu sinh
Mỗi nhà một cảnh, nhục vinh tuỳ người.
Ấu thơ ai cũng vui cười
Vô lo vô nghĩ, đẹp tươi một thời
Lớn lên khi bước vào đời
Mới thấy cuộc sống, rã rời khổ đau.
Đời người ai cũng như nhau
Có Cha có Mẹ, trước sau yên lành
Cha Mẹ khổ tâm dưỡng sanh
Mong sao con được, trưởng thành lớn khôn.
Mẹ Cha lo lắng bồn chồn
Khi con xa vắng, xóm thôn gia đình
Ngày đêm lòng cứ đinh ninh
Con sắp về tới... t
Đêm về nghe gió ngoài hiên
Xuyên qua cửa sổ, thổi liền thâu canh
Gió xua không khí trong lành
Mang nguồn hơi lạnh, mong manh trộn vào.
Gió làm mọi vật lao xao
Dường như đang muốn, ào ào tiến vô
Nhưng bị chắn bởi tường khô
Sừng sửng rắn chắc, sơn tô vững bền.
Nên gió lại cứ la rên
Thúc dục mọi thứ, bốn bên trở mình
Vạn vật không muốn đồng tình
Cuối cùng gió cũng, phải sinh yếu hèn.
Dường như đã thành thói quen
Tàn canh gần sáng, gió bèn ra đi
Trả lại khoảnh khắc nhu mì
Trờ