Thú thật là tôi rất, rất, rất ghen tị với các bạn trẻ ấy. có rất nhiều điều khiến tôi phải ghen tị, buồn phiền. Nhưng thôi, cái gì là của mình rồi sẽ là của mình... Cứ hi vọng và đừng buồn phiền gì cả, ngốc ạ! ^^
Chưa già sao thấy mỏi mòn Sức người giảm sút, chẳng còn như xưa Bỏ Tham trở gót là vừa Có duyên Giác ngộ... sao chưa tìm về ? Nhọc nhằn giữa chốn si mê Tham lam phú quí... chán chê cảnh đời Lúc vui vẻ, khi lệ rơi Sao ta cứ mãi... chơi vơi giữa dòng... Đời người ai cũng ước mong Mai này thanh thản... thong dong an lành Dụng tâm tu sửa sẽ thành Tu Tâm dưỡng tánh... phước lành có dư... Dòng đời thực thực hư hư Tham- Sân- Si- Hận..
Nhìn về đất Tổ xa xa Lòng con thương nhớ, về Cha vô cùng Cha đi đông ấy lạnh lùng Con cháu thương tiếc... não nùng tâm can ! Dưới căn nhà nhỏ ba gian Một đàn con nhỏ, khóc than kêu trời Từ nay sống ở trên đời Chúng con vĩnh viễn, mất người Cha yêu. Vắng Cha mọi vật tiêu điều Khung cảnh ảm đạm... bóng chiều âm u Trời như phủ kín mây mù Con như chết đứng... tai ù mắt cay... Các con được như hôm nay Nhờ Cha cực khổ, cấy cày n
Khi Giận nhìn thấy biết liền Nét mặt thay đổi, ưu phiền hiện ra Giận hờn làm khổ người ta Buồn đau chán nản... như ma không hồn...! Nhớ thương lòng dạ bồn chồn Tâm tư sâu lắng... đổ dồn vào ai ? Trong lòng thấp thỏm miệt mài Đuổi hình bắt bóng... thở dài đợi mong. Thương giận là do tự lòng Tham- Sân- Si- cũng... một dòng sinh ra Sai lầm giữa chốn ta bà Khi ta nhận biết... xót xa muộn rồi. Âu là nghiệp chướng luân hồi Ta nên tu sử
Từng đọc được ở đâu đó rằng: Vô sản cũng là một loại tài sản. Cũng giống như bài thơ Không đề, Không đề cũng là một kiểu nhan đề. Rồi không cảm xúc cũng là một loại cảm xúc... Thế là cứ băn khoăn mãi: Không vui phải chăng cũng là một loại niềm vui? Bây giờ là tháng 5. Quanh đi quẩn lại, bao nhiêu năm qua vẫn không thoát khỏi cái vòng lo lắng, thất vọng, buồn tủi... Giá có ai đó nói với mình rằng: ừ thì không vui cũng là một loại niềm vui! Dù gì thì cũng phải cố mà thoát khỏi nó. Ừ thì tất cả chỉ
Lang thang giữa nẻo đường trần Quanh co khúc khỉu, khổ thân vô vàn Kiếp người lắm cảnh gian nan Tu tâm dưỡng tánh... Phật ban phước lành ! Dòng đời vẫn cứ trôi nhanh Thời gian phai nhạt, tóc xanh đổi màu Nhìn đời suy nghĩ trước sau Biết bao nhiêu chuyện, khổ đau mỏi mòn. Mấy ai hoàn mỹ vuông tròn Suốt đời thảnh thản, không còn lo âu Cuộc đời trong đục nông sâu Muôn hình muôn vẻ... đau sầu thiên thu. Bỏ THAM trở gót là tu Bu
Đôi khi thấy mình đã già Chân rung gối mỏi... ngỡ là bệnh chi Hỏi đời ? rằng có mấy khi Con người trẻ mãi... bước đi vững vàng ! Khi xưa phong độ đàng hoàng Giờ đây nhăn nhó, ngỡ ngàng sương pha Phải chăng đời đã về già Chân tay chậm chạp... khiến ta vụng về. Tâm hồn còn trẻ hết chê An nhiên tự tại, tràn trề yêu thương Lại thêm vốn yêu văn chương Ngày đêm thi phú... gió sương chẳng sờn. Ngẫm đời có gì quý hơn Khi Tâm An Lạc... vui
Mẹ yêu con nhất trên đời Mẹ cho con cả, một trời yêu thương Mẹ có nghị lực phi thường Vì con chẳng quản... gió sương bão bùng ! Giờ đây cách trở muôn trùng Âm dương hai nẻo, não nùng tâm can Mẹ ơi ! thương nhớ vô vàn Lòng con nhớ Mẹ... lệ tràn bờ mi. Ngày con chập chững biết đi Hạnh phúc tràn ngập... ôm ghì Mẹ hôn Đến khi con vừa lớn khôn Mẹ lo sự nghiệp... danh môn đàng hoàng. Con như chú chim ra ràng Bay khỏi ta
Hằng ngày bận rộn bộn bề Vì rằng công việc, chẳng hề giảm đi Muốn buông nào có dễ gì Nhu cầu cuộc sống... có khi tăng dần ! Nhìn xa rồi lại nhìn gần Chúng ta sống bởi, người thân quanh mình Làm sao trọn vẹn nghĩa tình Cả nhà vui vẻ... lòng mình cũng an. Chăm lo cuộc sống sẻ san Cái ăn cái mặc, muôn vàn khó khăn Nhiều đêm trằn trọc trở trăn Cả đời lao động... nhọc nhằn chưa yên. Khoé mắt giờ đã in viền Chân chim bám víu
Miền trung mãnh đất khô cằn Đói nghèo cực khổ...nhọc nhằn sớm trưa Bốn mùa chống chọi gió mưa Thiên tai dồn dập... ngàn xưa đến giờ...! Cuộc đời ai cũng ước mơ Giàu sang phú quí, con thơ ngoan hiền Nhưng đời khổ ải vô biên Nhất là cuộc sống... của miền trung du. Mỗi năm xuân hạ đến thu Đông về buốt giá, vi vu gió lùa Hạn hán lụt lội mất mùa Ông Trời như thể... trêu đùa miền trung... Con người rất đổi thuỷ chung Vượt qua gian khó... điệp t
Ngày xưa chẳng biết lễ Chùa Quanh năm suốt tháng, vui đùa rượu bia Thế rồi đến một ngày kia Đủ duyên giác ngộ... xa lìa Sân- Si... ! Tìm tòi học hỏi từ bi Nào sách nào đĩa, có khi vào Chùa Xa dần cuộc sống tranh đua Ra sức lao động... bán mua qua ngày. Nghiệm thấy Phật dạy thật hay Tự mình buông xã... đắng cay vơi dần Sám hối uốn nắn bước chân Tìm lành lánh dữ... bình thân an nhàn. Hoa đẹp rồi hoa sẽ tàn Giàu sang phú quí... m
Người ta say rượu say bia Còn tôi say đắm... những tia nắng vàng Để rồi ngày đêm mơ màng Cả hình lẫn bóng... của nàng tiên thơ ! Chẳng biết say từ bao giờ Mà tâm hồn cứ, ngẩn ngơ tháng ngày Nhìn gì là cảm tác ngay Đưa hồn lơ lững... như bay giữa trời... Bao năm vất vả với đời Giờ đây rảnh rỗi, buông lời thơ vui Chỉ mong chia sẽ ngọt bùi Bạn bè thân hữu... những mùi vị thanh. Tuổi xuân cũng đã qua nhanh Những gì quá khứ, đọn
Về quê uống bát chè xanh Hương vị thơm ngọt, đọng thành dư âm Bởi đó... cội nguồn tình thâm Là chùm khế ngọt... trong tâm nhớ hoài ! Quê hương chỉ một không hai Mỗi nơi đều có, một vài đặc trưng Dù là miền biển, núi rừng Cũng mang đặc sắc... của từng miền quê. Nơi ấy... là chốn đi về Họ hàng chòm xóm, tràn trề yêu thương Tình thân cao đẹp phi thường Sắc quê tươi thắm, vấn vương trong lòng... Tha hương ai cũng ước mong Thườn
Cha tôi tính tình lặng thầm Cần cù chịu khó... trầm ngâm một mình Việc nhà gánh vác lặng thinh Quanh năm vất vả... thân mình héo hon...! Suốt đời cực khổ vì con Lo toan mọi việc, vuông tròn xưa nay Nắng mưa cũng phải cấy cày Gắng sức chèo chống... nuôi bầy con thơ. Cả đời ước muốn đợi chờ Nuôi con khôn lớn... cậy nhờ được đâu Số Người lận đận nông sâu Ra đi từ thủa... con đầu chưa khôn. Mùa đông... lá rụng đầy thôn Rú cao An Tr
Ta nên từ bỏ cuộc chơi Tịnh tâm tu sửa, cho đời sạch trong Nhờ nước Cam lộ gội lòng Đời sẽ hết khổ... thong dong an lành ! Đừng quá tham lợi hám danh Giữa dòng nhân thế... tranh dành hơn thua Nhân quả chẳng phải chuyện đùa Cớ sao ta mãi... ganh đua với đời. Buông xã tâm sẽ thảnh thơi Sau này có thể... về nơi an nhàn Tây phương cực lạc Niết bàn Muôn đời muôn kiếp... xua tan ưu phiền... ! 04.04.2014 H
Lưng chừng chiều mắt phố rưng rưng bờ hồ nhỏ bên triền sông rêu rêu gió con đường mùa thu miên man tình anh để ngỏ hạ chín vàng làm sao phủ được dấu chân em! chiếc gió cuối đông lang thang dài trong nỗi nhớ mắt liễu nhòe rớt nhẹ tít mù khơi nhóc ơi! anh nhớ em buồn chơi vơi trong tấc dạ đôi mắt cười trong cái nhìn hóa đá chiếc thuyền nan rong rủi, kiếm tìm khơi xa biển cả không em... đã đắm giữa dòng! nhóc ơi! xin trao em mãi những khúc tình ca nắng vẫn tươi và biển vẫn xanh dào dạt em có n
Từ nhỏ Mẹ đã dạy rằng: Nhà nghèo thì phải, siêng năng cần cù Đừng nên lười biếng mộng du Phải luôn tiết kiệm... từng xu từng đồng ! Lớn lên có vợ có chồng Cuộc sống tất bật... gieo trồng kiếm ăn Lúc đó mới thấy khó khăn Nhớ lại lời Mẹ... trở trăn cõi lòng... Tuổi thơ ai cũng ước mong Mai này khôn lớn, học xong thành nghề Thoát nghèo khỏi bị cười chê Nhưng đời phận số... lê thê khó lường... Từ ngày cất bước lên đường Cô thân độc mã