Nửa đời cũng đã trôi qua Còn lại một nửa... vậy là cho xong Trở về cát bụi xuôi dòng Tâm ta có Phật... nên lòng thảnh thơi ! Nghèo hèn phú quí mệnh trời Cõi nhân gian ấy... ai rời được đâu Kiếp người ai cũng đau sầu Ba chìm bảy nổi... nông sâu lình bình. Xế chiều tiếc nối bình minh Đắm chìm mộng ảo... tưởng mình là ai ? Đến khi chợt tĩnh thở dài Từ khi vô thỉ... lỗi sai do mình... Trú thân giữa chốn ba sinh Nặng mang duyên nợ... bởi
Tha hương mang nặng trầm tư Lòng luôn thổn thức, đã từ bao năm Tuy rằng cách biệt xa xăm Quê Cha đất Tổ... vẫn nằm trong tim...! Cả đời mong muốn kiếm tìm Bôn ba khắp nẻo, cánh chim mỏi mòn Nhưng ta chưa được vẹn tròn Sinh thành dưỡng dục... vẫn còn nợ quê. Trãi qua bao ải nhiêu khê Trong tôi mang nặng... hồn quê dạt dào Hàng Cau, Cây Khế, gốc Đào Vườn Chè của Mẹ... còn nào đã quên. Hè về tiếng ve vang rền Trăng rằm soi sáng, hai bên
Đời người sống được là bao Mượn vần thơ Đạo, gửi trao mọi người Cầu mong ai cũng vui tươi An nhiên tự tại.... nụ cười nở hoa...! Trần gian khổ ải xót xa Mưu sinh kiếm sống, sinh ra lổi lầm Nhiều khi tạo nghiệp âm thầm Mà ta chẳng biết... đã nhầm lối đi. Sám hối sửa đổi những gì Từ trong quá khứ, bởi vì vô minh Đạo vàng soi sáng tâm mình Phước đức tăng trưởng, Tâm bình lòng an. Mai này đời hết gian nan Thân tâm an lạc, chứa ch
Sinh ra ở giữa trần gian Ai cũng tạo nghiệp, ngập tràn lối đi Giờ đây ngẫm nghĩ lại thì: Cảm thấy tội lổi... từ khi vào đời...! Lớn lên bôn ba khắp nơi Mưu sinh ước muốn, đổi đời cao sang Bởi vì nhìn khắp xóm làng Thủa ấy cực khổ... đeo mang kiếp nghèo. Một ngày nắng hạ vừa gieo Tin vui ập đến, mừng reo tức thì Từ đó lên đường thoát ly Chập chà chập chững... học đi mỗi ngày... Chưa đủ lông, nhưng đã bay Xa Cha xa Mẹ... lệ cay
Nếu đã mang ơn người ta Thì nên ghi nhớ, tới già đừng quên Chỉ có Nhân Nghĩa vững bền Qua cầu rút ván... chẳng nên thân người...! Nghèo hèn chớ sợ ai cười Bởi đó duyên số... tuỳ người mà thôi Tuy nghèo nhưng không tanh hôi Tu Nhân Tích Đức... sinh sôi phước lành. Đừng vì hám lợi ham danh Quên đi cái nghĩa, chân thành ngày xưa Dù cho giông tố bão mưa Nhân Nghĩa sống mãi... như vừa nẩy sinh. Tịnh tâm soi xét lại mình Xưa nay ăn ở, thiệt tình
Con đường ngày xưa đó Cỏ hoang giờ ngập đầy Những chiếc lá vàng rơi Hắt hiu trời cuối hạ. Anh buồn như chiếc lá Rưng rưng giọt mưa chiều Đâu rồi người anh yêu Có bao giờ gặp lại. Bóng hình nào nhớ mãi Tình yêu nào muộn màng Anh như cơn gió hoang Như mây trời phiêu bạt Khi cuộc tình vỡ nát Những mảnh tim tội tình Anh ghép lại riêng mình Những lời yêu không trọn. Một cuộc tình gió thoảng Em quên anh mất rồi Chỉ có riêng anh thôi Quên em nào đâu dễ.
Dòng đời cứ vậy cuốn đi Sao ta biết được... chuyện gì ngày mai Hỏi đời rằng có mấy ai Sóng yên gió lặng... kéo dài trăm năm ? Dù cho người có tiếng tăm Cao sang phú quí... cũng nằm cũng ăn Kẻ nghèo đầy rẫy khó khăn Suốt ngày lặn lộn... tối lăn ngủ khì. Giàu nghèo sống có khác chi Nhưng còn Tâm Tánh... ấy thì khác nhau Nghèo thì ăn cháo ăn rau Trong lòng thanh thản... ốm đau mệnh trời. Người giàu đầu óc rối bời Lúc nào cũng nghĩ
Trần gian lắm cảnh thảm thương Mưu sinh tạo nghiệp, trăm đường khổ thân Bôn ba khắp nẻo xa gần Ngày đêm lo trả... nợ trần mà thôi...! Âu là duyên nghiệp luân hồi Tham - Sân - Si - Hận... luôn ngồi trong ta Người khôn biết buông nó ra Vụng tu đeo bám... xót xa cả đời. Lá già lá cũng rụng rơi Người già rồi cũng... phải rời trần gian Làm sao hết cảnh khóc than Đoạ đày thân xác... nát tan cõi lòng ? Biết tu biết sửa mới mong Giải
Khi ta chưa đủ lớn khôn Thì chưa hiểu hết, ngọn nguồn xưa nay Bởi đời lắm cảnh đắng cay Đó là Nhân quả... kiếp này mà thôi...! Buồn chi để dạ bồi hồi Vui chi cái cảnh... đứng ngồi không yên Làm người ắt có buồn phiền Mấy ai trọn vẹn... phước hiền đầy thân... Tiếc thay cho kẻ lỡ chân Lầm đường lạc lối... bất phân chánh tà Mai này gặp phải xót xa Lúc đó hối hận... nhận ra muộn màng. Tuy rằng đời có phủ phàng Nhìn quanh ta cũng... dể
Đôi khi hai người xa xôi Tự nhiên ghép lại... một đôi vì tình Ngày đêm quấn quýt bóng hình Buồn vui sướng khổ... mê linh cả đời...! Thế rồi trầm bổng đầy vơi Lúc thì vui vẻ... thảnh thời an nhàn Khi thì rối rắm cơ hàn Ba chìm bảy nổi... thân tàn chưa yên... Vui buồn phú quí tuỳ duyên Làm người ai cũng... mong tiền đầy kho Nhưng mà của cải ai cho ? Muốn cũng chẳng được... tự lo thân mình. Quanh ta đầy rẩy bất bình Kẻ ăn không hết
Lang thang giữa nẻo đường trần Bôn ba lặn lội... khổ thân vô vàn Biết bao món nợ trần gian Trả hoài không hết... nát tan cõi lòng...! Đời là một mớ bòng bong Cuốn ngang cuốn dọc, từ trong ra ngoài Nên ta cứ phải gỡ hoài Cầu mong nhẹ nhỏm... lâu dài về sau. Phận người kiếp số khác nhau Người thì khổ bởi, cháo rau hằng ngày Kẻ thì tình phụ đắng cay Lại thêm Tham Hận... đoạ đày tấm thân... Đôi lúc cũng muốn dừng chân Buông bỏ tất cả...
Mới đó mà đã bạc đầu Bao năm lặn lội... còn đâu xuân thì ? Thủa xưa nào biết đường đi Gây nhiều phiền não... Sân si oán thù...! Do ta ngày ấy vụng tu Chưa tin nhân quả... mặc dù vô tư Giờ đây nhìn rõ thực hư Thành tâm Sám hối... từ từ lòng an. Trú thân giữa chốn trần gian Mưu sinh vất vả... ngập tràn khó khăn Cũng vì nhu cầu miếng ăn Bôn ba lặn lội... trở trăn đêm ngày. Nên ta vô ý nào hay Tự mình tạo nghiệp... đắng cay vô vàn
Làm sao rủ sạch Sân Si Nuôi dưỡng tâm thiện, từ bi lớn dần Làm sao rủ sạch bụi trần Cho đời An lạc... vẹn phần thảnh thơi...? Con người sống ở trên đời Thiếu nợ phải trả... có rời được đâu Nào là con cái rể dâu Miếng ăn cái mặc... ngập đầu nỗi lo... Nên ta cứ phải lần mò Bôn ba khắp nẻo... đắn đo đủ điều Mong sao có cái ăn tiêu Vậy nên đời mới... gặp nhiều lầm than. Bởi vậy khổ ải ngập tràn Nếu không tu sửa... miên man muộn phiền
Khi xưa đánh đuổi giặc tây Muôn người như một, lòng đầy quyết tâm Tinh thần chống lại ngoại xâm Ngày càng lớn mạnh... âm thầm trong dân...! Ba miền đất nước xa gần Tay cày tay súng, mỗi lần chiến tranh Nông dân dẫu Chị hay Anh Một lòng yêu nước... giữ canh bầu trời. Súng trường bắn máy bay rơi Hố Chông giết giặc, mọi nơi mọi vùng Biết bao chiến sỹ anh hùng Hy sinh vì nước... có cùng ước mong. Bảo vệ, Thống nhất, no
Cuộc đời là chuyến hành trình Trần gian là chốn, mà mình trú chân Để ta trả nợ xa gần Chớ nên tạo nghiệp... khổ thân sau này...! Luân hồi duyên kiếp an bày Giàu nghèo phận số... xưa nay đã tường Đời người dầm giải gió sương Có ai không muốn... yêu thương mạnh giàu. Nhưng mà số kiếp khác nhau Nghèo hèn phú quí... khổ đau tuỳ người Vậy nên ta hãy vui cười Gieo trồng phước đức... xanh tươi cho đời. Chữ TÂM chớ có buông
Duyên phận ý trời thôi ta hỡi Để ngõ ngóng trông ở mổi nơi Phương xa chắc hẳn buồn muôn kiếp Hồn lẽ cô liêu chốn nào về Mẹ cha ơn nặng cao như núi Biết đến bao giờ mới đáp đền Thâm sâu tạ lỗi tình muôn kiếp Tri kỉ nơi nhau mạn ước rồi
Chiều về sợi nắng vương tơ Gió xua mây dạt... lấp bờ hướng tây Từng đàn chim nhỏ gọi bầy Một miền hư ảo... trời mây điệp trùng...! Vươn mình ra giữa không trung Cành tre đầu ngõ, chập chùng đong đưa Lá vàng tre rụng lưa thưa Xoay tròn trước gió... như vừa phóng lao. Chợt nghe như có mưa rào Giác ngộ Đạo Pháp... đi vào tịnh tâm Nghiêng hồn trút bỏ sai lầm Thấy lòng nhẹ nhỏm... bóng râm tan dần. Nhờ Cam Lộ rửa tấm thân Dính đ
Việt nam con cháu Lạc Hồng Cùng chung huyết thống, con rồng cháu tiên Truyền thống yêu nước thảo hiền Dương cao độc lập... bình yên muôn đời...! Hoàng Sa là một vùng trời Thuộc về nước Việt, từ thời sơ khai Giờ đây Tàu nó ra oai Lấn chiếm biển đảo... hỏi ai không buồn. Giữ yên bờ cõi cội nguồn Muôn người như một, lòng luôn trung thành Khí chí hùng dũng liệt oanh Sức mạnh đoàn kết.. đồng hành tử sinh. Tàu tham r
Ngàn năm lịch sử chứng minh Hoàng Sa đất Việt, của mình xưa nay Vậy mà Tàu lại ra tay Rắp tâm xâm chiếm, đảo này của ta...! Quyết tâm bảo vệ đảo nhà Hoàng Sa biển đảo, chính là Việt nam Bọn Tàu chớ nỗi lòng tham Nếu không biến sớm, sẽ làm thây ma... Cái kiểu vừa cướp vừa la Trò chơi con nít, dân ta khinh thường Vinh danh nước Việt nên nhường Khôn hồn Tàu hãy, tìm đường rút lui. Nếu không sẽ bị chôn vùi Tan thành
ĐẤT NƯỚC HỮU TÌNH Việt Nam biển rộng sông dài Con người hiếu thuận, đa tài cao sang Tài nguyên rừng bạc biển vàng Câu ca tiếng hát... ngân vang hữu tình ! Cong cong chữ S nước mình Ngàn năm văn hiến, bóng hình sắt son Ba miền Lạc Hồng cháu con Thuỷ chung một dạ... vẹn tròn yêu thương. Trãi qua chinh chiến quật cường Dâng cao ý chí... gió sương không sờn. Giáo dục đạo nghĩa cao sơn Người người hướng thiện... nhớ ơn đáp đền.
Thành tâm hướng Phật tu hành Gieo trồng phước đức... để giành mai sau Tương lai sẽ thắm sắc màu An nhiên tự tại... khổ đau chẳng còn...! Mấy ai vẹn được vuông tròn Mỗi người một vẻ... vẫn còn gió sương Người thì khổ vì yêu thương Kẻ thì tần tảo... trăm đường khó khăn. Cũng bởi vì kiếm miếng ăn Ngày đêm lo nghĩ, trở trăn bao điều Quên đi "tánh Thiện" phì nhiêu Không vun không bón... nên nhiều lầm than. Khai tâm trí tuệ ngậ
Hạ ơi ! Thương nhớ vô bờ Qua bao năm tháng, bây giờ chưa quên Sân trường tiếng ve vang rền Cùng hình bóng ấy... đứng bên góc đường ! Tuổi thơ tươi đẹp phi thường Hồn nhiên trong sáng, mến thương một thời Thế rồi ta bước vào đời Biết bao kỷ niệm... không rời lòng ta. Thời gian cứ thế trôi qua Xa quê xa bạn, bôn ba mọi miền Ít khi gặp gỡ hữu hiền Cũng vì cuộc sống... lương tiền khó khăn. Giờ đây sung túc miếng ăn Mái đầu đã b