Chợt trời đổ cơn mưa giông Lữ khách ướt đẫm, mà không trú nhờ Một mình rảo bước thẩn thờ Ngóng trông đâu đó... một bờ vai ai ! Dòng nước bên đường chẻ hai Bởi xe tấp nập... chạy dài nước bung Đôi vai nhỏ, chợt rung rung Dường như mong muốn, một khung trời vàng. Mưa thu chấm dứt vội vàng Để lại nước đọng, trên hàng cây xanh Đung đưa dưới nắng long lanh Muôn màu muôn vẻ, tạo thành sắc thu. 08.10.2013 HOANGHAI
Chiến công vang dội đất trời Nhân loại ghi nhận, tuyệt vời công lao Đại Tướng hưởng thọ đã cao Giờ đây về cõi, trời sao vĩnh hằng ! Tiếc thương nhưng vẫn tin rằng Đại tướng vẫn sống, vĩnh hằng trong ta Dẫu thân xác có đi xa Linh hồn rạng rỡ, ngợi ca muôn đời. Con cháu ghi nhớ ơn Người Tự hào Vị Tướng, sáng ngời vinh danh Chiến công lịch sử liệt oanh Là VÕ NGUYÊN GIÁP, bức tranh thành đồng ! 10.2013 HOANG
Gió bão thì đã qua rồi Hậu quả còn đó, đứng ngồi không yên Thiên tai tàn phá liên miên Gây bao nỗi khổ, cho miền trung du ! Mỗi năm cứ đến mùa thu Bão lụt lại đến, những khu đói nghèo Nỗi đau từ đã bám theo Làm cho bao cảnh... cheo leo giữa đời. Nhiều người chỉ biết kêu trời Tan nhà nát cửa... hết lời van than Nhưng nào có được bình an Bão lũ để lại... vô vàn khổ đau. Hỡi đời ! hãy sống vì nhau Người nhiều kẻ ít, hãy mau giúp người Mon
Ngồi buồn ngẫm nghĩ chuyện đời Mở trang sách nhỏ, viết lời thơ vui Tìm mãi... chẳng thấy ngọt bùi Bòng bong một đám... chẳng vui tý nào ! Nên đành gấp tập vở vào Tìm về những chuyện, ngọt ngào du dương Nhưng sao càng thấy xót thương Bụi trần bám víu... đầy đường ta đi. Đành lòng, ôm mối sầu bi Tiếc cho cái cõi... Sân -Si đoạ đày Gây nên bao nỗi đắng cay Chứa đầy Tham - Hận... giải bày cùng ai. Chợt lòng buông tiếng thở dài Cầu Trời khấn Phật... trổ tài
Tiếc thay, số phận lá vàng Khi mùa thu đến, ngỡ ngàng chia xa Cành khô rời bỏ lá già Thân cây trơ trọi, như là sang đông ! Ta bà là chốn hư không Thuận theo bản ngã, nước sông xuôi dòng Tình đời một mớ bòng bong Niết bàn cõi Phật... trông mong lối về. Bụi trần bao phủ bốn bề Tịnh tâm gội rửa, nặng nề chi đâu Tìm về Phật Pháp nhiệm mầu Cuộc đời an lạc... buồn rầu tiêu tan. Lìa xa tội lỗi lầm than Tu tâm dưỡng tính... Niết bàn cõi tiê
Con gì ? Thường hay thì thầm Lúc to lúc nhỏ, lầm bầm vào tai Con gì ? Dẫu gái hay trai Canh khuya trằn trọc, thở dài thiệt hơn. Con gì ? hay giận hay hờn Ăn trên ngồi trước, gãy đờn hát ca Con gì ? chẳng sợ người ta Bụng no nhưng vẫn, đi tha nhiều mồi. Con gì ? thích những chỗ ngồi Quyền cao chức trọng, giành nồi cơm to Con gì ? thường giữ bo bo Của ăn của để, cả kho chưa vừa. Con gì ? không biết dư thừa Tham lam bòn rút, chẳng chừa cho ai Con gì ? thường
Thu về để lá vàng rơi Để mưa ngâu đổ, để trời vàng hanh Để nắng chiều lại long lanh Đậu trên cành lá, kết thành sắc thu ! Cuối mùa gió thổi vi vu Heo may ngọn cỏ, nhẹ ru lòng người Đằng tây trời nở nụ cười Giăng ngang nỗi nhớ... đôi mươi tuổi đời. Hoàng hôn lấp ló chân trời Mây vàng quấn quýt, chẳng rời xa nhau Nắng vàng nhuộm tím sắc màu Hồn thu ngây ngất... bông lau gió đùa. Tứ thu góp nhặt cuối mùa Lâng lâng cảm xúc... chuông chùa ru tâ
Cùng chung nòi giống Lạc hồng Đó là huyết thống, con rồng cháu tiên Việt nam một dãi ba miền Như một khúc ruột, nối liền với nhau. Từ móng cái, đến Cà mau Dân ca lục bát, thắm màu thuỷ chung Dẫu là rừng núi điệp trùng Hay là hải đảo, vẫn dùng lời ca . Người Việt dẫu có đi xa Lòng không quên được, đất Cha giống nòi Tục ngữ lục bát rạch ròi Tô thắm hồn Việt, sáng soi muôn đời ! 09.2013 HOANGHAI
Từ khi vừa mới lọt lòng Tiếng ru của Mẹ, in trong tâm hồn Dù rằng giờ đã lớn khôn Dân ca Mẹ hát, mê hồn xưa nay. Thủa bé dẫu đêm hay ngày Mẹ luôn âu yếm, tỏ bày cùng con Lớn lên lội suối trèo non Câu ca lục bát, vẫn còn trong tâm. Mẹ ơi ! con vẫn âm thầm Nhớ ơn dưỡng dục... xứng tầm cao non, Lời ru của Mẹ mãi còn Giọng Mẹ ấm áp, theo con suốt đời... Giờ đây Mẹ đã về trời Công đức của Mẹ, sáng ngời muôn năm ! 09.20
Chiều buông nắng ngã về tây Bầu trời xanh thẳm, vắng mây vô bờ Hoàng hôn lấp ló đang chờ Đằng đông ngấp nghé, lờ mờ ánh trăng. Đêm thu dưới bóng Chị Hằng Trẻ nhỏ nô nức, tung tăng vui đùa Đèn lồng bắt nhịp trống khua Nến hồng yếu ớt, gió lùa liêu xiêu. Trăng vàng như nói những điều Trung thu là tết, có nhiều trò chơi Ánh trăng sáng cả bầu trời Thiếu nhi mong đợi, khắp nơi vui mừng. Đèn hoa nhấp nháy lẫy lừng Trên cao Chú Cuội, canh chừng trời sao Dưới
CON NGỰA Còn sức múa võ dương oai Hết sức nằm đó... chẳng ai ngó ngàng Tình đời sao quá bẽ bàng Để cho thân ngựa.. .ngỡ ngàng khổ đau ! CON GÀ Không cần suy nghĩ chi xa Ăn rồi quẹt mỏ... vậy là cho xong Chẳng giữ tình nghĩa trong lòng Ra sức đào xới... chỉ mong kiếm mồi ! CON LƯƠN Cậy mình có thân da trơn Luồn lách ngõ ngách... hay hơn mọi loài Dù cho thân mình hơi dài Nhưng mà trơn trượt... khó ai
Những ngày tháng chuẩn bị cho một sự đổi thay lớn, đôi lúc cảm thấy thật ngọt ngào, đôi lúc cảm thấy thật hoang mang. Cuộc sống thì vẫn thường mệt mỏi như thế mà... Thôi thì cố gắng!
Dân gian có nhiều trò chơi Theo ta đi suốt, bao đời xưa nay Từ thành thị đến dân cày Câu ca lục bát, tỏ bày cùng nhau. Đời này truyền tụng đời sau Ca dao tục ngữ, rất mau thuộc lòng Từ trẻ nhỏ đến già còng Hồn thơ nối tiếp... theo dòng thời gian. Kinh nghiệm cũng được sẽ san Trẻ già trao đổi... chứa chan bao tình Sáng soi dưới ánh bình minh Tôn danh hồn Việt... nghĩa tình sắt son ! 09.2013 HOANGHAI
Đời ta rồi sẽ về đâu Khi đường đầy rẫy, hố sâu ao tù Tương lai xa tít mịt mù Lối về chưa thấy... cho dù đã cố mơ! Đau lòng con nhện xe tơ Cả đời cực khổ, xác xơ thân gầy Đột nhiên gió bứt đứt dây Công sức theo gió, theo mây về trời. Gieo trồng phước đức ắt lời Nhưng sao ta mãi, cả đời chưa an Về chiều nắng đã sắp tàn Ngẫm đời lòng thấy... vô vàn xót đau. Tĩnh tâm học đạo nhiệm màu Cậy nhờ ơn Phật... để mau an lành Thân tâm sẽ được tư
Lao động cực khổ bao nhiêu Dân ca tục ngữ, càng nhiều càng say Người dân vất vả cấy cày Thơ ca quên mệt, đắm say lòng người. Lời thơ giúp ta vui cười Quên đi mệt nhọc, biếng lười cũng không Năng suốt lao động chất chồng Truyền dạy kinh nghiệm, gieo trồng tình thương. Mai sau trên mọi nẻo đường Ca dao lục bát, mến thương đi cùng Dẫu cho giông tố bão bùng Lục bát hồn Việt, thuỷ chung muôn đời ! 08.09.2013 HOANGHAI Đã đăng trên:
Sinh ra từ những đường cày Ca dao lục bát, đời này sao quên Truyền nhau gìn giữ vững bền Ngợi ca truyền thống... xứng tên Lạc Hồng. Nghề nông vất vả ruộng đồng Từng câu tục ngữ, gieo trồng mầm tươi Khuyên dạy con cháu nên người Từ trong làn điệu... tiếng cười dân gian. Lời thơ lục bát sẽ san Thành quả lao động... chứa chan bao tình Sáng soi dưới ánh bình minh Trong tâm hồn Việt, đẹp xinh muôn đời ! 09.2013 HOANGHAI Đã đăng
Dâng Cha một nén tâm hương Cầu mong Cha ở, thiên đường bình an Con cháu ở giữa trần gian Tạ ơn công đức, Cha ban kiếp này ! Xưa Cha vất vả cấy cày Ruộng vườn nương rẫy, tối ngày còng lưng Giống như buôn gánh bán bưng Đời Cha cực khổ, chưa từng ấm no. Cả đời, Cha đã chăm lo Chín đứa con nhỏ, lớn to từng ngày Nhưng rồi, số phận an bày Mùa thu năm ấy... Cha quay về trời. Từ ấy, con cháu trên đời Mất Cha vĩnh viễn... Mẹ thời cô đơn Cuộc đời, chẳn
Người này vui vẻ cười đùa Kẻ kia đau khổ, bốn mùa mưa ngâu Trò đời có lạ gì đâu Người cười kẻ khóc... đau sầu khổ thân ! Con tạo thì cứ xoay vần Dòng đời vẫn chảy, chẳng cần ai quay Con người sống giữa đời này Biết bao gian khổ, đắng cay chất chồng. Ta bà là chốn hư không Lừa lọc dối trá, chơi ngông đủ trò Vì tiền chuyện nhỏ thành to Bất chấp luân lý... chỉ lo kiếm tiền. Ai ơi ! Xoá bỏ u phiền Tìm về tĩnh lặng... là miền tu tâm
Tháng bảy con nhớ về Cha Bao năm xa cách, nhạt nhoà lệ rơi Chữ HIẾU con nhớ suốt đời Nhưng vì cuộc sống... phải rời quê hương. Con đi trên mỗi dặm đường Hình bóng Cha Mẹ, thân thương theo cùng Giờ đây cách trở điệp trùng Lòng con thương nhớ... não nùng từng đêm. Cha ơi, " máu chảy ruột mềm" Tình Cha rộng lớn, cộng thêm công dày Lòng con nguyện suốt đời này Ghi lòng tạc dạ... ơn dày công Cha ! Vu Lan 2013 HOANGHAI
Phận con chữ Hiếu chưa tròn Nên lòng ray rứt, mãi còn chưa yên Vì xưa Cha Mẹ hiện tiền Con đi xa vắng, tận miền xa xôi. Giờ đây đã ổn định rồi Không còn Cha Mẹ, nên ngồi ăn năn... Nhớ xưa cuộc sống khó khăn Quê nhà đói khổ... phải ăn độn mì. Ngày con cất bước ra đi Lòng con mang nặng, những gì Mẹ khuyên Từ đó ghi nhớ triền miên "Tu Nhân tích Đức, ở hiền gặp may". Nhưng đời nào có ai hay Số Người trời định... phải quay về trời Để lại mất mát cho đời Con cháu
Buồn chi buồn lắm người ơi Buồn tình rồi lại buồn đời trái ngang Buồn cho số phận bẽ bàng Buồn vì tình đã vội vàng lìa tan. Buồn lòng suy nghĩ miên man Buồn trong tâm trí... buồn tràn ướt mi Buồn rầu lòng nặng sầu bi Buồn theo năm tháng, buồn đi theo đời. Buồn đêm giọt lệ thầm rơi Buồn lòng tê tái... chơi vơi một mình ! 08.2013 HOANGHAI