Sinh ra vốn có tánh hiền Nhân từ hiếu thuận, gắn liền nghĩa ân Không riêng đối với người thân Thiện tâm trãi rộng... khắp trần thế gian... ! Cuộc đời bể khổ ngập tràn Mỗi người một cảnh, cơ hàn gió mây Đủ duyên tốt phước no đầy Hết duyên mất phước... thân gầy khổ đau. Từ bi là phép nhiệm màu Tu nhân tích đức, trước sau vẹn tròn Đừng vì danh lợi cỏn con Mà quên hậu quả... vẫn còn trả vay. Buông xã bỏ hết đắng cay Thân Tâm An Lạc, đời này vui
Mái đầu cũng đã bạc dần Thời gian cũng đã... lần lần mờ sương Sống đời đã được nữa đường Trong lòng vẫn mãi.... nhớ thương quê nhà ! Từ ngày mới được sinh ra Lời ru của Mẹ... dáng Cha ân cần In sâu trong dạ lớn dần Giúp ta khôn lớn... thành nhân thành tài. Giờ đây cách trở miệt mài Nhìn về quê Mẹ... thở dài xót xa Phải chi còn Mẹ còn Cha Về quê ấm cúng... cả nhà đông vui... Mồ côi buồn tủi ngậm ngùi Tha hương cầu thực... sụt sùi
Trần gian vạn vật hữu tình Điều hoà sinh thái... an bình muôn nơi Cỏ cây tô thắm sắc đời Chim chóc ca hát... dưới trời mùa xuân ! Thiên nhiên phong phú vô ngần Núi rừng sông biển, góp phần giàu sang Cho ta rừng bạc biển vàng Tăng thêm sức sống... khang trang tuyệt vời. Con người sống ở trên đời Tìm về Chánh Pháp... là nơi thanh nhàn Đi Chùa lễ Phật cầu an Tích góp công đức... xua tan ưu phiền. Buông lơi tham vọng kim tiền Từ Bi n
Bảy tuần chúng con mất Ba Trong lòng thương nhớ, xót xa đau buồn Nhớ Ba lệ lại cứ tuôn Mồ côi buồn tủi... con luôn nhói lòng ! Phận người sướng khổ đục trong Người ta thường có ước mong rất nhiều Riêng con chỉ có một điều Có Ba bên cạnh... con yêu suốt đời... Nhưng sao cãi được ý trời Kêu ai nấy dạ... rã rời khổ đau Ước sao có phép nhiệm màu Ba về xoa dịu... nỗi đau con liền... Ba ơi ! Con cháu thảo hiền Mong Ba an lạc... giữa
Đêm khuya tôi vẫn đợi chờ Trăng lên uống rượu, ngâm thơ một mình Mong rằng trăng đẹp lung linh Ngờ đâu trăng lại... vô tình biến đi. Nghe lòng ảm đạm sầu bi Mình tôi tự rót... nâng ly cạn dần Mất trăng lòng dạ bần thần Buồn cho số phận... cuối tuần vắng trăng. Đâu rồi bóng dáng Chị Hằng Canh khuya lạnh lẻo, ngỡ rằng sang đông Sao trời lấp lánh mênh mông Đợi ai ai đợi... ngóng trông mỏi mòn... Mai này chắc sẽ vẫn còn Trăng lên soi sá
Đời người ai muốn khổ đâu Nhưng đời là một, bể dâu khó lường Tấm thân sống chết vô thường Ốm đau bệnh tật... xác xương đoạ đày ! Người ơi ! hãy tĩnh cơn say Tịnh tâm tu dưỡng, chớ lay động lòng Giữ tâm tươi sáng sạch trong Nhân từ độ lượng... cầu mong sự lành. Đừng quá tham lam lợi danh Gieo trồng giống tốt, tươi xanh trái nhiều Từ Bi rộng lượng thương yêu Nâng niu cuộc sống... làm điều thiện tâm. Giã từ Sân- Hận sai lầm Tìm về Chánh
Ngày xưa đói khổ xác xơ Thiếu thốn đủ thứ, mộng mơ đủ điều Bây giờ tiền bạc đủ tiêu Cuộc sống sung túc... sao nhiều đam mê... ? Trăm năm một cõi đi về Tiền tài danh vọng... chẳng hề mang theo Hồn phách cứ bay vèo vèo Niết bàn- Địa ngục... ai gieo cho mình ? Luân hồi trong cõi Ba sinh Nợ nần kiếp trước... điêu linh kiếp này Cuộc đời có trả có vay Nếu không tĩnh mộng... đắng cay có thừa. Sống sao biết đủ biết vừa Trong lòng thanh thản..
Con người bản tánh hiền lương Nếu không tu chí... lầm đường như chơi Kiếp này cực khổ tả tơi Cầu mong kiếp khác... thảnh thơi an nhàn ! Nếu muốn hết cảnh cơ hàn Đừng nên tạo nghiệp, dối gian lọc lừa Việc thiện nên làm say sưa Tìm lành lánh dữ... mây mưa chớ màng. Mai này đổi đời sang trang An lành muôn kiếp, vẻ vang muôn đời Thân tâm an lạc tuyệt vời Không còn vướng nợ... chơi vơi đoạ đày. Sinh ra trên cõi đời này Tham- Sân- Si- Hận,
Vô tình ta gặp được nhau Thề non hẹn biển, trước sau vẹn tròn Đồng tâm lội suối trèo non Dù cho cực khổ... sắt son một lòng ! Vô tình như nước xuôi dòng Đời người phận số, long đong khó lường Gặp nhau trao gửi yêu thương Cùng nhau trú tạm... vô thường trần gian. Vô tình khai trí Phật ban Tìm hiểu Phật Pháp, miên man tuyệt vời Nguyện lòng tu chỉnh cuộc đời Thuận theo Chánh Pháp... ơn trời sáng soi. Vô tình được dịp tìm tòi Nguồn gốc Đạo Ph
Hoa đẹp đâu cần toả hương Sắc hoa tươi thắm... dẫn đường bướm ong Lã lơi bay lượn lòng vòng Đua nhau hút nhuỵ... cầu mong no đầy... ! Phận hoa ở giữa trời mây Phơi mình mưa nắng, tràn đầy gió sương Tuy đẹp nhưng cũng vô thường Đời hoa ngắn ngủi... tàn hương phai màu. Người Hoa đều giống như nhau Luân hồi tàn nở... khổ đau não nề Hướng Tâm về cõi Bồ đề Thân Tâm An Lạc... tràn trề bình an... ! 10.03.2013
Từ khi con mới lọt lòng Con đã nợ Mẹ... một dòng sửa tươi Thủa con chưa biết nói cười Đã mang ơn Mẹ... nên người lớn khôn ! Ngày ấy... nhà Mẹ giữa thôn Làm nông vất vả, hoàng hôn mới về Việc nhà ruộng nương bộn bề Mẹ lo chu tất... chẳng hề thở than. Dưới căn nhà lá ba gian Nền đất vách nát, khô khan nắng hè Miếng ngon chỉ có nước Chè Cá kho với Nghệ... muối mè lạc rang. Vậy mà vui vẻ rộn ràng Hạnh phúc ấm cúng... khang trang khó bì
Yêu em yêu đến trọn đời Gần em anh chẳng, muốn rời một giây Tình em nóng bỏng tràn đầy Hồn Anh rung động... ngất ngây tháng ngày ! Có em trên cuộc đời này Anh yêu anh quí... đắm say tâm hồn Em ơi ! giữ lấy nụ hôn Yêu nhau mãi mãi... trường tồn tình ta. Chắc là từ thủa sinh ra Hợp duyên tốt số... đôi ta hẹn thề Yêu nhau trọn kiếp phu thê Bao năm ân ái... chẳng hề nhạt phai. Chuyện tình giữa gái và trai Vô Thường cuộc sống... mấy ai vẹn t
Ngày xưa Mẹ sống ở quê Tối ngày vất vả, mãi mê ruộng đồng Chưa hề nhận một bông hồng Tháng ba mồng tám... của chồng hay con ! Đời Mẹ chỉ một lòng son Tuổi chiều nhưng vẫn đang còn lo âu Chăm sóc con cháu rể dâu Cả đời cực khổ... giãi dầu gió sương... Ngày con cất bước lên đường Tha phương cầu thực, vấn vương quê nhà Mắt mờ lệ cứ tuôn ra Xoa đầu vuốt tóc... Mẹ la khóc gì... Con ơi ! yên tâm ra đi Ở nhà có Mẹ, việc chi mà buồn Nhưng sao lệ v
Hương Mộng Nắng gọi vào song nàng thức chưa Mộng dài chất ngất biết sao vừa Ngoài hiên cánh bướm song song luyện Trong trướng thiếu Nga chải lược dừa Chau mắt đưa nhìn đôi én bạc Não lòng cô lẻ hãn bằng thừa Men say dẫn lối theo đường gió Lạc cỗi thiên thai tới mộng xưa. Hoàng kỳ. .............Tặng thiếu Nga.
ĐÁNH CỜ *** Lấy Giang San định ở bàn cờ Hắc bạch phân minh đường thoái công Bên đỏ nàng bày trận pháo sấm Xe đen dụng kế giả qua sông Nàng liền dùng pháo sát Xa tử Lão chốt bên ta tiến thẳng công Thành trống quân xa nàng thất thủ Khóc vòi nàng bảo chơi tham công. ......................Hoàng kỳ..........
Quanh ta vạn vật hữu tình Người người tu sửa, tạo sinh duyên lành Cỏ cây mơn mởn tươi xanh Vươn ra quang hợp... đâm cành nở hoa ! Khổ đau tự mình gây ra Nghiệp xưa còn mất, cũng là cơ duyên Con người bản tánh vốn hiền Tìm về Chánh Đạo, ưu phiền tiêu tan. Luân hồi bể khổ trần gian Buồn vui sướng khổ, khóc than lợi gì Hãy theo ánh sáng từ bi Phật Pháp chỉ lối... bước đi vững vàng. Không cần buồn khổ ngỡ ngàng Nhân quả phán xét... rõ ràn
Nét mặt nhân hậu từ bi Nụ cười an lạc, dáng đi nhẹ nhàng Tấm thân khoác áo nâu vàng Ngỡ như có ánh... hào quang quanh mình ! Phật Tổ rực sáng bình minh Dõi theo Chánh Pháp, chúng sinh an lành Thành tâm vạn vật sẽ thành Tăng Ni Phật Tử... đồng hành đường tu. Đâu đây tiếng gió vi vu Nghe hồn nhẹ nhỏm, cho dù nắng hanh Nét mặt ai cũng tươi xanh Từ bi hiện hậu... long lanh sắc màu. Nguyện cầu đời bớt thương đau Nhà nhà hạnh phúc, trước sau vẹ
Lần đầu giữa chốn người đông Bắt gặp ánh mắt, ngóng trông theo mình Từ đó nẩy nở cuộc tình Nhắn tin trò chuyện... linh tinh mỗi ngày ! Thế rồi tình đã đắm say Tiến thêm một bước, gặp ngày gặp đêm Ái tình nẩy nở êm đềm Bên nhau quấn quýt... lại thêm nỗi thèm... Nhiều khi vừa mới buông rèm Hai tâm hồn đã... cùng đem nhau về Thiên đường tình ái đê mê Yêu như sức trẻ... chẳng hề nhạt phai. Càng yêu càng thấy nhớ hoài Thường xuyên khao khát... miệt mà
Quê nghèo mái lá đơn sơ Âm vang tiếng trẻ, tuổi thơ nô đùa Xuân sang hè đến gió lùa Quanh năm vất vả... vụ mùa hè đông ! Lớn lên lòng cứ ngóng trông Làm sao khá giã, để không đói nghèo Thế rồi quyết chí làm theo Tha hương cầu thực, cheo neo một mình. Cuộc sống cô đơn cực hình Đất khách xứa lạ... nhớ tình hương quê Đêm đêm cứ mãi ngóng về Quê Cha đất Tổ, tràn trề yêu thương. Ngày đêm tâm trí vấn vương Bao năm xa cách, dặm trường thương đau
. Từ khi con mới sinh ra Lòng con in đậm... dáng Ba trong đời Dù con đi tới chân trời Đầu non cuối biển... chẳng rời bóng Ba ! Dẫu cho nắng gió mưa sa Con đi từng bước, có Ba theo cùng Giúp con vượt qua bão bùng Soi đường chỉ lối, trùng phùng tâm linh. Ba như ánh sáng bình minh Sáng soi muôn nẻo, đẹp xinh muôn nhà Giúp con khôn lớn tiến xa Công Ba biển rộng, bao la mây trời. Con luôn cảm tạ ơn đời Cho con có được, một ngườ
Mộng Mơ *** Ngựa hoa khắp chốn há nào mơ Đất rộng sông dài chẳng phải bờ Lữ khách giăng buồm lướt sóng bạc Đôi bờ cách thủy chàng làm thơ Hồng lâu lẻ bóng cố nhân đợi Nàng Sở bên thềm vẫn đứng chờ Thời khứ xuân thì sao chóng tắt Nhẫn tâm lữ khách chàng ngu ngơ. 02/2014 Hoàng Kỳ
Trong con Mẹ đẹp tuyệt vời Đảm đang hiền hậu, suốt đời thanh cao Lung linh tựa những vị sao Sáng ngời muôn thủa... ngọt ngào thiên thu ! Thân thương tiếng hát lời ru Dịu dàng nét liễu... vi vu gió lùa Bên Mẹ vui vẻ cười đùa Đời con có Mẹ... như Vua trên đời. Nhưng sao cãi lại ý trời Kêu ai nấy dạ... trả lời sao đây ? Giờ Mẹ khuất chín tầng mây Nhưng hình bóng Mẹ... chất đầy lòng con. Đời Mẹ chỉ một lòng son Công- Dung- Ngôn- Hạnh, m
Xa xa bóng núi mịt mờ Trường sơn một dãy... đôi bờ thân thương Mẹ già khuất núi mờ sương Cỏ xanh phủ kín... ven đường vàng he ! Nhà Mẹ đằng sau luỹ tre Hàng Cau trước cửa, cũng khoe lá vàng Đường vào nằm ở giữa làng Ngày đêm nhộn nhịp... âm vang dưới chiều. Đồi thông gió rít như Diều Tấu lên điệp khúc, sáo tiêu nhạc trời Thân quen điệu nhạc không lời Quê hương nỗi nhớ... suốt đời không quên. Âm thanh ngày ấy vang rền C