minhquang
-
Số bài viết
127 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi minhquang
-
-
[size="3"] ẢO VỌNG TÌNH YÊU
Tình yêu là ảo vọng
Nên ai đã chạy trốn
Bỏ lại quảng đường chiều
Một mình em lẻ bóng
Tình yêu là giấc mộng
Nên ai đã quên rồi
Chỉ còn mình em thôi
Hết đợi rồi đến mong
Tình yêu là tiếng lòng
Nên ai đã quay lưng
Chỉ mình em nức nở
Giữa dòng đời mong manh
Tình yêu là nỗi nhớ
Nên ai đã mau quên
Chỉ một mình em buồn
Nơi vùng cao bé nhỏ
Tình yêu là vô kể
Nên ai đã hững hờ
Chỉ mình em ngây thơ
Giữa bến bờ nhung nhớ
Tình yêu là ảo vọng
Nhớ một lần nghe em ![/size]
-
CHIỀU THÀNH CỔ
Chiều nghiêng nghiêng Thành Cổ
Em như bóng đổ dài
Đôi mắt thương nhớ ai
In hình hai giọt lệ
Tình anh như gió thoảng
Chưa đến đã thấy xa
Sao em quá thật thà
Giữa dòng đời lơ lửng
Mai anh về Bình Định
Thành Cổ nhớ nghiêng nghiêng
Bao nhiêu nỗi niềm riêng
Tình yêu là ảo vọng
Đất nước mình bất tận
Sự mất mát vô cùng
Khói lam chiều nghi ngút
Chiều Thành Cổ bâng khuâng !
-
MÙA XUÂN VÀ MẸ
Mùa xuân nối tiếp mùa xuân
Hình như tóc mẹ có phần bạc hơn
Con đi gom hết gió luồn
Để cho mẹ khỏi lạnh run những ngày
Xuân về trên cánh vai gầy
Nụ cười mẹ gánh đong đầy gian nan
Rượu đào cạn chén hồng hoang
Cho lòng chung thủy vẹn tròn trước sau
Mùa xuân trên những hàng cau
Mẹ ươm đôi lứa từ đầu còn xanh
Thật thà như nụ hoa chanh
Giữ lòng trong trắng để dành cho con
Mùa xuân mẹ phát lộc non
Cho con cho cháu cho tròn tinh khôi
Mùa xuân đẹp lắm người ơi
Có hình bóng mẹ rạng ngời sắc xuân !
-
NGÀY BÁO CHÍ VIỆT NAM
Ngày báo chí
Khí thế tiến công
Chống tham nhũng
Lửa từ trang viết
Lửa lòng nhiệt huyết !
Con đường phía trước
Nhiều gian nan mất mác
Thế lực đen lấn áp
Những cuộc đời bầm nát !
Hãy :
Vươn lên xốc tới tìm chân lý
Như lời Bác dạy với ngành báo chí
Những chiến sĩ hy sinh
Những oan trái giật mình
Nhìn trước nhìn sau
Chẳng lẽ im lặng cúi đầu
Chấp nhận …
Đất nước hội nhập
Phải trong sạch con người
Từ cao đến thấp
Không biết phải đọc
Triệt tiêu cái ác dù đến từ đâu
Không khoang nhượng trên đường tranh đấu
Hỡi nhà báo Việt Nam nhân dân yêu dấu
Đừng do dự khi bóng tối nhất thời !
Tư tưởng Người chỉ lối vạch đường
Ngày báo chí theo hướng tiến công
Đất nước bốn nghìn năm
Hạnh phúc !!!
-
VƯỜN XƯA
Ngày xưa cũng ở nơi nầy
Có nhười con gái thân gầy mảnh mai
Tuổi thơ lạc chốn bồng lai
Trò chơi đuổi bắt mệt nhoài vẫn vui
Bây giờ chốn cũ bùi ngùi
Không gian trầm lắng nụ cười bay xa
Hàng dâm bụt chẳng có hoa
Cao cao trống vắng câu hò đong đưa
Đang nắng trời bỗng đổ mưa
Em đi lỡ bước cho vừa lòng anh !
-
LỜI TRÁI TIM
Lời trái tim có bao giờ
Mà em thổn thức anh chờ lời yêu
Dù nhanh dù chậm bao nhiêu
Lời yêu tuyệt diệu những chiều bên nhau
Lời trái tim dẫu bạc đầu
Vẫn còn rung động mai sau khóc thầm
Bây giờ tuổi ngoại năm mươi
Vết hằn năm tháng nhớ người xa xôi
Lời trái tim những bồi hồi
Hình như ai cũng một thời không yêu !
-
TÔN VINH
Đêm tôn vinh yêu thời tuổi trẻ
Hiền tài nguyên khí của quốc gia
Những thủ khoa đẹp tựa bài thơ
Bài thơ đất nước nghìn năm sáng
Rất tự hào sức trẻ vinh quang
Nòi giống tiên rồng bốn ngàn năm
Đang lưu chảy trong lòng huyết quản
Cho tươi sáng ngàn năm tiếp nối
Với ngàn xưa mở lối khắp nơi
Cho Tổ Quốc nghìn đời rạng rỡ !
-
MẸ
Đậu thủ khoa , con nhớ về mẹ
Dáng lưng còng, hạt thóc chắt chiu
Và những chiếu mẹ đợi con yêu
Trên đường vắng hoàng hôn loạng choạng
Ơi lòng mẹ làm sao ôm trọn
Bao ước mơ khi bước vào đời
Đỉnh ving quang khi đã tới nơi
Nước mắt chảy đầu tiên nhớ mẹ
Dẫu thất bại thành công đều thế
Mẹ là tất cả nhất mẹ quê !!!
-
ĐẤT
Đất trăn trở đến người không ngủ
Khắp mọi nơi đất cũng như nhau
Sống trên đất khác biệt nghèo giàu
Đất màu mỡ trở thành nhà ở
Lòng tham trổi dậy đất như mơ
Để mẹ già khóc mãi , đất ơi !
Trở về đất thành ra các bụi
Đất chung tình đâu phụ những ai
Đừng bon chen đất ở khắp nơi
Hãy thương đất suốt đời tiếp nối
Đất với tâm mở lối con người !
-
CHỊ TÔI
Chị tôi đi lấy chồng xa
Lâu lâu mới ghé về nhà thăm quê
Tuổi thơ đùa giỡn ven đê
Cánh diều chao liệng đi về bên nhau
Thế rồi mẹ nhận trầu cau
Thế rồi chị lại qua cầu xa xăm
Có lần mẹ khóc âm thầm
Chắc thương chị lắm khó lần nguôi ngoai
Chị đi bỏ lại mình tôi
Khoảng trời xa vắng mồ côi con đường
Có lần cha đứng bờ nương
Ngẩn ngơ ánh mắt buồn thương chị nhiều
Tình cha nghĩa mẹ chắt chiu
Chị đi có biết những chiều em mong
Quê nhà gom nắng em hong
Nỗi thương nhớ chị vạn lần thiết tha !
-
Thơ Mừng Nguyên Tiêu
Nhân ngày thơ lần thứ 6
Rét xuân thấm lạnh vai gầy
Câu thơ run rẩy mừng ngày nguyên tiêu
Sáu năm một quãng đường chiều
Ngày thơ Việt đã ít nhiều tiếng vang
Tỉnh thành chuẩn bị sẵn sàng
Nguyên Tiêu của Bác nhẹ nhàng bay cao
Như lời non nước ngọt ngào
Chắp cánh thơ trẻ tiến vào tương lai
Tháng giêng khởi động năm dài
Từ nơi Văn Miếu miệt mài đường thơ !
-
Ảnh của Nguyễn Minh Quang
-
Năm 2008
Mở đầu năm mới bạn ơi
Hoa mai vẫn nở, vòng đời vẫn xoay
Tấm lòng trong trắng thảo ngay
Điểm son ngời sáng một ngày xuân sang !
-
Năm 2008
Mở đầu năm mới bạn ơi
Hoa mai vẫn nở, vòng đời vẫn xoay
Tấm lòng trong trắng thảo ngay
Điểm son ngời sáng một ngày xuân sang !
-
Con Gái Của Ba
Con gái của ba đã lớn rồi
Chiều chiều đứng trước tấm gương soi
Õng a , õng ẹo sao mà ghét
Ghét từ cặp mắt đến vành môi !
-
Bác Kim Ngọc (*)
Cái " khoán chui" nằm sâu vạn dặm
Mặc gió dồn mưa dập suốt hai mươi năm
Để hôm nay xuất khẩu gạo thứ nhì
Người khởi xướng đi vào cõi vĩnh hằng !
Ta giựt mình trước đêm đổi mới
Hạn chế tầm nhìn, nhiều nông nỗi
Dẫu phục hồi cũng không bù đắp được
Một con người mãi mãi sáng ngời !
(*) : Kim Ngọc nguyên bí thư tỉnh Vĩnh Phú.
-
THỜI GIAN
Dùng dằng qua đất An Nhơn
Nắng hanh nỗi nhớ mưa luồn nỗi đau
Ai làm cho mẹ bạc đầu
Con đường danh vọng cũng mau suy tàn !
-
XUÂN SỚM
Gió se lạnh nhành mai chớm nụ
Em nhẹ nhàng tỉa nhẹ lá xơ
Không khí xuân đến tự bao giờ
Một bông hoa sớm vội vàng nhú !
-
Lời Mẹ Đã Dặn
Con ơi, gốc rạ chân quê
Vào vòng danh lợi nhớ về chữ tâm
Có khi trời cũng mưa dầm
Lòng tham trổi dậy ầm ầm quang ta
Đường đi phía trước nhạt nhoà
Biết đâu hình bóng quê nhà thân thương
Bạc tiền nước mắt đêm trường
Mất ăn mất ngủ còn vương tiếng đời
Quan tham vang dội khắp nơi
Làm sao ăn nói với người thân yêu
Nhất là con trẻ lắm điều
Gieo vào tiếng xấu khắc ghi cả đời
Lời mẹ đã dặn con ơi
Trả vay vay trả kiếp người quả nhân !!!
-
MỒ CÔI CHUYỆN TÌNH
Tặng P. Chi
Nghĩ về cái tuổi học sinh
Em đi dạy học quên mình chuyện riêng
Tuổi đời đã quá tứ niên
Giống như chợ huyện sáu phiên đúng kỳ
Mặc cho muôn vạn người đi
Riêng em chẳng có đổi thay cuộc đời
Ngày ngày dạy học buông trôi
Đêm về khoảng lặng mồ côi chuyện tình !!!
-
NẾU AN NHƠN ...
Nếu An Nhơn không lên Thị Xã
Thì có đâu chuyện lạ xảy ra
Để Cửa Đông nhà nhà che khuất
Nhiều lòng tham nổi lên cùng lúc
Đất cát công bòn rúc vô tư
Chẳng thẹn thùng, chẳng biết hổ ngươi
Nếu An Nhơn không lên Thị Xã
Thì làm sao thấy rõ lòng người
Những khuôn mặt một đời giả dối
Những tâm hồn hiểm sâu đen tối
Ôi, An Nhơn rạng ngời chân lý
Đến hôm nay mới thấy mặt trời !
-
Thời Sinh Viên Ở Huế
Em về Đà Nẵng vượt đèo
Để anh cái bóng cheo leo sân trường
Thẩn thơ góc nhỏ giảng đường
Hình như cô ấy vẫn thường đến đây
Mưa dầm làm rũ hàng cây
Khung trời Y Huế đong đầy mắt em
Trường Tiền mấy nhịp vấn vương
Nỗi niềm chi rứa, sông Hương dùng dằng
Đò về Vỹ Dạ mua trăng
Trăng vàng đẹp quá, chị Hằng ở đâu?
Em về Đà Nẵng bao lâu
Để anh hết đứng lại ngồi ngẩn ngơ !
-
TỐI LÒNG
Đã qua rồi cái thời bao cấp
Đường đi lên phía trước rạng ngời
Những ngôi nhà mọc lên tiếp nối
Sức sống mới, nụ cười thân thiện !
Những quan chức tài năng của huyện
Thấy bạc tiền mờ mắt tham lam
Chữ tâm không giữ để nhúng chàm
Đau lòng người mẹ, xám quê hương
Đất nước này biết mấy con đường
Hai mắt sáng mà sao không thấy ?!
-
QUAN CẤP HUYỆN
Làm quan cấp huyện mười mấy năm
Bao nhiêu công sức, nhọc tấm lòng
Đất công mua rẻ dăm bảy lô
Mà sao lắm kẻ dám bày trò
Tố cáo bêu rêu chuyện này nọ
Qua hạn này rồi , bay sẽ rõ
Hết đường chạy, lên bờ xuống ruộng
Thế mới biết tay quan cấp huyện !
THƠ Nguyễn Minh Quang
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
ẢO VỌNG TÌNH YÊU
Tình yêu là ảo vọng
Nên ai đã chạy trốn
Bỏ lại quảng đường chiều
Một mình em lẻ bóng
Tình yêu là giấc mộng
Nên ai đã quên rồi
Chỉ còn mình em thôi
Hết đợi rồi đến mong
Tình yêu là tiếng lòng
Nên ai đã quay lưng
Chỉ mình em nức nở
Giữa dòng đời mong manh
Tình yêu là nỗi nhớ
Nên ai đã mau quên
Chỉ một mình em buồn
Nơi vùng cao bé nhỏ
Tình yêu là vô kể
Nên ai đã hững hờ
Chỉ mình em ngây thơ
Giữa bến bờ nhung nhớ
Tình yêu là ảo vọng
Nhớ một lần nghe em !