TÌM LỐI CHO CUỘC ĐỜI Giọt nước mắt vô tình chảy ngược Vào tim tôi xe nát tâm cang Ngồi đây đếm những chiếc lá vàng Nghe mùa Thu vô tình rơi rụng. Anh nơi đó nghe tình lên tiếng Tôi nơi này cháy ruột cháy gan Lời đá vàng ai trao ai đó Có hay không tiếng hát con tim. Tôi yêu anh ánh mắt đầu tiên Dẫu biết rằng tình yêu xa cách Nhưng nào có phai đâu tình ấy Vẫn trào dâng như thủy triều lên. Tôi biết yêu là tình ngang trái Như tiếng yêu đâu có tội gì Chỉ có chăng tình yêu thay đổi Ở nơi ngư
BÂNG KHUÂNG Bâng khuâng ngắm cảnh hoàng hôn Nhớ người xa thẩm thấy lòng ngổn ngang Nghe xa tiếng vọng bên ngàn Ngỡ người ở đó vọng vang tiếng cười Thư đi đã được mấy hồi Sao không thấy đó gửi lời cho tôi. 22/03/2007 Hoài Vọng
MIỀN TRUNG CỦA TÔI Miền Trung của tôi ơi, Mùa này đã hết gió Lào chưa ? Em còn nhớ, Đường về “khu eo” không đó ? Quê anh ở Đèo Ngang Nơi Bà Huyện Thanh Quan Đề thơ vào Dốc Nhớ Nên càng quặn lòng Thương ba tấc đá vô tri… Nhưng bây giờ, Hình như con người càng vô tri hơn ! Khi bỏ quên cả một đèo thương nhớ ! Đèo Ngang, tháng 12/2005 XUÂN 2007 Tĩnh lặng, sắc hoa, thảo mộc... Suy tư... bão tố, sập sùi… Hết lạnh, phong trần thôi gió bụi Từng giọt dầu, nồng ấm nụ cười vui ! Tĩn
Tình Yêu Là Thế! Ta đã yêu nhau phải không em? Từ bao ánh mắt thật nồng nàn! Anh tự hỏi??? Vì sao? Vì sao em từ chối?? Đôi mắt em đã phản bội lòng em! Anh vẫn biết kiếp hèn không xứng được! Nhưng vẫn yêu! Một dạ chẳng đổi thay! Yêu đôi mắt, yêu cả những nụ cười! Yêu lúc say và yêu khi đã tỉnh! Yêu nhiều lắm nhưng phải đành câm nín. Vì biết em chẳng đón nhận bao giờ! Vì biết em sẽ ngoảnh mặt làm ngơ. Yêu dại khờ yêu là như thế đó! Xa nhau rồi...em có vui không? Nếu em vui thì anh không hối tiếc!
1. KHOẢNG TRỐNG Thành phố Newyooc – một sáng tháng 5 Nơi tôi đứng chỉ còn là một khoảng trống Khoảng trống của niềm tin, Khoảng trống không thể lấp đầy… Dẫu đôla, Phố Uôn chưa bao giờ thiếu ! Chúng tôi, những cựu binh Việt Nam, Đến từ bên kia, bán cầu – Lặng lẽ đặt vào khoảng trống này Một nén trầm của Trường Sơn (từng quặn đau trong lửa napan huỷ diệt !) Xin được sẻ chia cùng nhân dân Mỹ Nỗi đau thương này. Lời con tim muốn nói Trái chín của hoà bình Không thể gieo từ “cường bạo”…!
Phía sau một mối tình- thơ Kiều Anh Hương Posted by ngohuudoan on April 17th, 2007 PHÍA SAU MỘT MỐI TÌNH Yêu tặng H Anh từ đại ngàn bước ra… Sau lưng là những cánh rừng đã chết Tuổi 25, bất ngờ gặp em Nụ hôn đầu, đắm say da diết… Nhưng định mệnh, nào đâu có biết… Anh phải rời xa, không một lời giải thích Em ngóng hoài, tăm cá bóng chim! Để rồi tan vỡ một trái tim ! Để rồi tan nát… một niềm tin Với em, vạn nghìn lần, anh đã chết Người lính ấy đã dã tâm cướp mất Tâm hồn em… trinh trắng t
Ta gặp nhau khi thuyền đã cặp bến Muộn mất rồi em mến thương ơi Tay nắm tay mà lòng thì chơi vơi Còn gì nữa ngoài nỗi đau và những điều sai trái Đừng trao nữa nụ cười buồn tê tái Ánh mắt nhìn thiết tha Đã biết rằng ngày mai là chia xa Thì hôm nay hãy đừng là say đắm Để từ đấy một cuộc tình cay đắng Chìm thật sâu xuống tận đáy lòng Giữa chúng mình là khoảng trống mênh mông Một khoảng trống với nhiều điều day dứt Là trách nhiệm và phạm trù đạo đức Không dễ gì vượt
1. XUÂN Xuân, Thế mới thật là xuân ! Tết đến, có thơ đăng báo, Tết đến, có bạn xông nhà, Thưởng rượu ! Rượu cay, thơ say Mưa phùn, gió bấc Lửa xuân, Tình thắm đầu môi ! Em ơi, Đã hai mươi năm trôi Lỡ dại, làm dâu xứ Nghệ Có khi nào lòng em tự hỏi Vì sao ta lại có nhau ? Có phải, Vì thương anh, Dân “ba đời chằm lá..” Có phải, Vì thương anh, Đất “ba đời hiếu học…” Chắt từ củ khoai, củ sắn, Để thành người !? Thì ra, Trai Xứ Nghệ cũng rất hiền Biết kiếm cơm và vâng lời vợ ! Biết chăm con
HỒI ÂM TỪ PHÍA BÈ BẠN: ĐÔI ĐIỀU CẢM NHẬN KHI ĐỌC ”NHỮNG DÒNG CHẢY VÔ THƯỜNG” Kỹ sư.Nguyễn Huy Hoàng Phó GĐ Tổng kho xăng dầu Đức Giang Hà Nội Tôi rất vui khi được anh tặng thơ, dù chỉ là bản thảo với mươi bài trong số hơn 50 bài trong tập thơ ”Những dòng chảy vô thường” mà anh định cho ra mắt vào năm 2004... Thơ anh chân tình, giản dị - nó cũng như chính con người anh trong phần tự bạch. Với một chủ đề viết về những người lao động đang làm việc tại Tổng công ty xăng dầu Việt Nam. B
51. MẸ Một đời nghèo đói, tha hương Mồ hôi chan bát cơm thường, nhạt tênh... Gánh rau lửng sáng, từ đêm Gầy hao, dáng Mẹ tảo tần bán mua Oằn cong, gánh nợ bốn mùa Một đời Mẹ trả hết chưa. Cơ hàn ? Chợ đêm, nơi đó vẫn còn Khoảng không tĩnh lặng, xoáy tròn dấu xưa… Bây giờ, hơn cả ước mơ Nhà lầu, cơm áo... đủ vừa, mười mươi Bây giờ, con cháu nên người Mong sao chín suối, ngậm cười, Mẹ vui ! Hà Nội tháng 7.2004 52. ĐẤT NƯỚC... 1. Đã đành, Mẹ phải dứt áo ra đi Khi Đất Nước ch
46. VẦNG TRĂNG TRƯỜNG SƠN NĂM 2000 Kính tặng anh Phạm Tiến Duật Trở lại Trường Sơn năm hai ngàn ... Bất ngờ em gặp lại : “Vầng trăng và Quầng lửa * (*) Cháy rực giữa rừng khuya ánh điện hàn chớp loè mặt đất ... Tiếng xe xích ầm ì ... Cứ ngỡ tăng ta đang vào chiến dịch Mùa khô năm một chín bảy hai (1972) ! Thì ra, vầng trăng cháy trong chiêm bao ... Ôi vầng trăng đỏ ối ngày nào Đau đáu dõi theo từng quầng lửa Đang trùm lên đoàn pháo, đoàn xe Ngút trời những đêm A-so, A-sao .... Ngày
Tiếng hát đêm ba mươi… _o0o_ Đã bao ngày con không về thăm quê… Cảnh vật cũ… những con người quá khứ… Những cánh cò bay… những chiếc bàn còn nét chữ… Tuổi thơ lang thang …con giữ những cánh diều… … Tháng năm xa quê… nơi chốn lạ mỹ miều… Lòng con da diết hướng về miền quê ấy… Để ba mươi năm nay… con về… con mong thấy… Những cỏ cây… những đám mây… và mẹ… … Sân nhà… giếng nước… gốc cây… con cất lời khe khẽ… Tiếng “mẹ ơi”…con rẽ dòng lệ rơi… Khu vườn xưa… vẳng những tiếng
Xin cho em bình yên -o0o- … Anh đã đến vào một chiều trời không chút gió… Nắng nghiêng nghiêng lụi tắt cuối hoàng hôn… Những thương yêu sưởi ấm những đêm buồn… Bao giá rét em không còn nhận thấy… … Anh đã nói yêu em nhiều biết mấy… Ôm em trong tay chất đầy những yêu thương… Vai áo anh bạc che chở những đêm sương… Mắt em hướng về mắt anh sâu thẳm… … Anh ra đi khi tình em say đắm… Mộng uyên ương dang dở lắm thương đau… Chiều nhạt nắng không nhìn rõ ngày sau… Nghe nỗ
Valentine không hoa hồng… o0o- Ai tặng hoa hồng cho em cười… nắng tung bay… Gió chiều nhẹ khẽ cười thơ ngây quá ạ… Valentine năm nay buồn đến lạ… Chẳng tặng hoa ai… chẳng ai tặng hoa mình… … Valentine này …quằn quại …những yêu thương… Sớm thức giấc ngón tay buồn… không nhúc nhích… Ánh mắt buồn… đếm từng ngày trên lịch… Trống vắng mênh mang … khúc nhạc …gió giao mùa… … Cửa sổ mong manh… tựa lên thềm nỗi nhớ… Mắt ơ thờ dõi nắng mùa xuân sang… Tay trong tay… phố nắng rất
41. NHỚ H’LÊ - NHỚ PLEIKU ! Pleiku ! Pleiku ! Đường cong như võng Đường xe êm ru Xanh xanh phố núi Bạt ngàn cao su ! Ngỡ ngàng thác cũ Tụ về biển khơi Điện chui vào núi Điện toả muôn nơi... Mờ xa buôn xưa H’Lê bé nhỏ Giờ em ở đâu ? Thác cao, suối sâu Lối nào tìm gặp ? Tết ở Hà Nội Nhớ Em vô cùng Bóng rừng, phố Núi Duyên dáng em cười... Đừng quên anh nhé Em gái Pleiku Mai vô tìm lại Bên Em Hồ đầy Cầm tay anh gọi : H’Lê, H’Lê ! Hà Nội 3/2003 42. BUỔI SÁNG Ở
Về nơi ấy bình yên…Ai cũng có một giấc mơ bình yên… Một nơi chốn cho niềm đau quên lãng… Thả linh hồn vào hình đêm dĩ vãng… Vọng tiếng vang vang… những giọng nói cười… … Người ao ước về cái thuở đôi mươi… Xuân mười tám tay còn đang cắp sách… Vẽ những giấc mơ những lâu đài thành quách… Giấy trắng đen… nguệch ngoạc… lách thời gian… … Người ao ước về một cõi miên man… Không than trách… không rạch lòng tan nát… Không buồn đau… chỉ toàn lời ca hát… Tháng mùa xa… xóa cả những vết nhơ… … Người ao ước
Tôi lang thang đi tìm chính tôi... Tìm khắp nơi giữa ngàn người trên phố... TÌm loanh quanh trên những mảnh chàm gỗ... Khắc những đam mê... khắc cả những lỗi lầm... ... Tôi đi tìm tôi giữa từng lời tôi nói... Từng bước tôi đi... từng chữ viết nghiêng nghiêng.... Từng nhịp sóng cả... từng ngọn núi linh thiêng Giữa làn sương trắng... hay giữa mùa rực nắng... ... Cho đến bao giờ... tôi mới tìm được tôi... Tôi không biết... và chẳng ai được biết... Tôi cứ đi... và cứ đi mãi
Lá thư tình gửi cho chính mình… ... Lá thư tình gửi tặng cho chính anh… Những nỗi nhớ bỏ quên mình dĩ vãng… Để những buồn vui cứ từng chiều lơ đãng… Ngơ ngác vụt qua… xơ xác buồn… ... Lá thư tình anh gửi cho chính anh… Mơ một hạnh phúc cuối ngày buồn nắng tắt… Lá cứ rơi… hứng hộ mình nước mắt… Tưởng nước mắt anh … ô không phải … sương rơi… ... Lá thư tình gửi chính mình lả lơi… Những tiếng yêu cũng u buồn mục rữa… Lầm lỗi xưa biết làm gì để chữa… Cún bông buồn… em
Anh trả cho em ngày xưa... Trả em về những ngày mưa không hết ... Trả em về những niềm đau không được chết.. Trả em nỗi buồn ... trả cả những niềm vui ... ... Anh trả em về với những đêm mồ côi.. Nghe gió khóc khúc nhạc buồn réo rắt.. Nghe mưa lạnh những niềm đau hiu hắt... Cung nhạc buồn... em lặng lẽ miết tay... ... Anh trả cho em bao nhiêu những tháng ngày... Em đã khóc... những niềm đau không bao giờ cạn... Em cứ vuốt ve những thanh âm nứt rạn... Em cứ lang thang với án
Mở cửa sổ nhìn về những ngày xưa... Giữa mùa hạ nắng chiếu vàng bục cửa... Gió lộng lùa đưa mùi thơm hoa sữa... Bạn bè ơi tớ vẫn chửa quên đâu.... ... Mở một cánh... giữa một ngày mưa gió... Nhịp khẽ ngày xưa mưa tí tách hiên nhà... Trưa lặng lẽ nghe mưa buồn buốt giá... Bạn bè ơi... nhớ những tháng mùa xa... ... Giữa mùa tuyết đổ Mạc Tư Khoa... Bao kí ức vẫn đầy trong đáy mắt... Bao nhung nhớ vẫn vương đầy nét mặt... Gượng nét bút nghiêng... thư viết chửa thành lời...
Lặng lẽ buồn... lặng lẽ ngóng trông... Lặng lẽ nhạt nhòa đêm dài lau khô dòng nước mắt... Lặng lẽ ôm mình vào niềm đau xa khuất... Để nhớ thương ai... để tủi hờn... ... Tình yêu là vậy - những nỗi buồn trải dài vô tận... Những niềm vui theo gió thoảng mây trôi... Để ngỡ ngàng trước sương trắng tinh khôi... Ôi nước mắt đã cạn nguồn đau thắt... ... Những giấc mơ dài cho bóng người héo hắt... Giữa đêm thâu trải rộng cõi thời gian... Bao nỗi buồn để thinh lặng hòa tan... Mô