Hỡi cô gái xinh đẹp như một thiên thần ơi! Hãy đến cứu ta khỏi mồ sâu lạnh lẽo Hãy truyền cho ta hơi thở của nàng Bởi trái tim ta từ lâu khô héo. Đừng trói ta bằng sợi dây oan nghiệt của nàng Hãy để cho đôi chân ta được chạy nhảy trên thảm cỏ xanh Hãy để cho đôi mắt ta nhìn vào những vì sao Mà bấy lâu trong mồ sâu ta khát khao nhìn thấy. Nàng hãy hát lên bài ca của những con người chân chất Dưới ánh trăng họ ngồi ca bên ánh lửa bập bùng Những khúc nhạc được dạo lên từ trái tim rộn
Hỡi người đẹp của ta Ánh mắt em là những vì sao tỏ Lung linh giữa trời đêm bao la Rọi chiếu vào hồn ta bất lực. Ta chỉ là kẻ yêu em đến sức cùng lực tận Như lạc đà mệt mỏi vẫn bước đi giữa xa mạc mênh mông Bàn tay ta run rẩy níu vào cành hồng đầy gai Mặc những cành gai nhọn đâm tay ta rách nát Ta yêu em! Ta yêu em! loài quỷ ma gian ác Ngày và đêm em quấy phá hồn ta Hỡi nấm mộ thiêng liêng hãy giữ lấy giùm ta Một thể xác rã rời, bất lực...!
Mặt trời của anh ở đâu? - con chim hoạ mi hỏi Mặt trời của tôi ở trong ánh mắt Hương Giang Hạnh phúc của anh có được từ đâu? - dòng sông hỏi Hạnh phúc của tôi có được từ đôi môi Hương Giang Anh có thể chia sẻ mặt trời và hạnh phúc với tôi không? - biển cả hỏi Không! Không! Bởi nàng là cuộc sống của tôi
Khi em xoã mái tóc anh ngỡ là thác nước Trong đó con thuyền anh lênh đênh giữa thác nước mênh mông Khi em nhìn vào anh, anh ngỡ đó là ánh mắt của thiên thần Và anh đã quỳ xuống trước vị thiên thần tuyệt đẹp kia Khi em nói với anh, anh ngỡ đó là tiếng phán truyền của đấng tối cao Và anh đã run rẩy trước đấng tối cao đầy quyền năng ấy Khi em cười với anh, anh ngỡ đó là bông hoa đẹp nhất trong các loài hoa Và anh đã ngất ngây trước sắc đẹp của bông hoa lỗng lẫy Anh yêu mọi thứ từ em
Em xuất hiện giữa đời ta như ánh sao băng Một vệt sáng loé lên rồi vụt tắt giữa màn đêm Em để lại trong ta niềm vui và đau khổ Ta bất lực trước hạnh phúc em mang đến cho ta. Em là thung lũng sâu, em là trời cao rộng Là giấc ngủ êm đềm, là ác mộng hãi hùng Là bản nhạc tình ca đôi lứa Là quan tài ngăn cách lối âm dương
Hỡi bóng đêm sâu lắng của ta ơi Có thấy không cô gái từ trời? Xem kìa, ngôi sao trong mắt nàng cháy sáng Sưởi ấm cả một vùng lạnh giá trong ta. Nàng mang đôi cánh của niềm vui, hạnh phúc Khắp muôn loài đang hát tụng vinh quang Hỡi cô gái, vị thiên thần sắc đẹp Chúa tạo ra nàng từ những cánh sen non. Nàng đã đến thế gian, thế gian đầy tội lỗi Bỗng trở nên bầy chiên nhỏ hiền lành Ngay cả ta vị Sa Tăng hung bạo Bỗng như trẻ thơ, ngoan ngoãn dưới chân nàng Ta xin từ bỏ địa ngục đêm
Biết đâu là thật là giả nhỉ... Mơ hồ thật. Mình cũng không là mình nữa. Mất rồi con đường bụi đỏ. mất rồi những chuyến xe đông. Nắng dần chạy vào đôi hàng lá thắm. Mất rồi anh ở đâu con đưòng mong ngóng, em ngu ngơ giữa chợ người... Xa xa trong miền kí ức, có lẽ một dòng sông. Xa xa đôi bờ dốc nắng mênh mang một chiều đông. Một nóc nhà thờ... và gió... Xa lắm rồi xin đừng gặp lại.... Em về bụi đỏ tìm anh....!!!
Thế là Thế!!! Này cậu kia sao cứ ngồi nói mãi? Uống mau lên! rượu chưa hết đã say! Cứ nâng chén chuyện buồn trôi qua hết! Nhưng cạn ly uẩn khúc vẫn còn đầy? Cậu hỏi tôi cớ sao cảm thấy vậy? Tôi trả lời tao cũng giống như mày! Uống càng nhiều ta càng thêm đau khổ. Hết rượu rồi sao buồn vẫn còn đây? Hỏi thế gian ai mà chưa biết nhớ? Có ai buồn viết được những dòng thơ? Ngày trôi qua đêm càng thêm lạnh lẽo. Ngó thân mình cảm thấy thật bơ vơ! Thơ không hay nhưng hồn thơ mãi mãi! Người không
Bị người ta từ chối tình yêu thì đau đớn lắm, nhưng còn đau đớn hơn khi biết rằng mình không còn xứng đáng với tình cảm của mình nữa. Như thế nào không còn xứng đáng nữa ? Đó là khi yêu người ta mà không thể thổ lộ rõ ràng, đứng đắn; đó cũng là khi đem chuyện tình cảm nghiêm túc của mình ra để đùa cợt trong khi mình vẫn còn yêu người cũ; là khi chưa thể làm một việc gì thật hữu ích cho người ấy, khi để mặc người ấy giữa bộn bề ở một nơi mới khác... Tình yêu vốn sinh ra từ chính con người. Nhưng
Hôm nay nghỉ game, ở nhà viết blog. Cũng lâu lắm không viết nhật kí, chắc cũng khoảng 2 năm. Mình còn nhớ rất rõ những ngày đầu viết nhật kí, hầu như ngày nào cũng viết, mà viết có mỗi 1 chuyện-gặp cô ấy: gặp như thế nào, quen như thế nào, câu nói đầu tiên 2 đứa nói với nhau là câu gì, câu đầu tiên mỗi lần đến lớp cô ấyy nói, những hình vẽ, bức ảnh cô ấy tặng mình, những bài tập cô ấy chép hộ đến chục trang giấy.....Nghe như thể cô ấy với mình là một đôi...buồn cười thật. Mình ao ước điều đó biế
Làm sao anh được thấy Nắng gắt hè chiều nay Những tán cây đổ dội Dáng em nhanh và gầy Làm sao anh về đó Hàng hoa sữa vừa quen Hương thơm ôi rạo rực Mùa thu chưa trao tay Làm sao anh được ấm Những tháng ngày mùa đông Tất tay cùng khăn dạ Anh muốn quàng cho em Rồi mùa đông anh nhớ Góc phố bàng ngày xanh E-chuyện tình cổ tích Giá như còn ở đây... ..... .......... ............. A sẽ lại được thấy Mùa xuân anh bên em Nụ tầm xuân nở rộ Nắng sớm qua kẽ tay A sẽ lại được nghe Nắng gắ
Cánh cửa, tia nắng sớm làm bật tung những ý nghĩ ngoằn ngoèo những ý nghĩ chưa kịp đặt tên … đã vội pha loãng nỗi buồn Một giọt buồn. Thôi ư! Hãy giữ lấy. Đừng vội vứt qua cửa sổ có thể một giọt buồn nào đó sẽ làm dịu nhẹ trái tim cuộc sống bề bộn những đau khổ và hạnh phúc Tôi buồn. Và em buồn là một niềm vui mới sẽ làm lãng mạn những sớm mai sương ướt gót thiếu nữ Tôi muốn mở toang cánh cửa đặt lên mặt bàn nỗi buồn trong vắt như nụ cười bắt chợt của tĩnh vật đầy đặn dâng lên mùi
Có gì đeo đẳng đâu chỉ những giọt sương và những cành khô bàn tay bíu bầu trời xanh ngắt cơn gió đêm mang đi chút úa vàng bất cẩn rụng vèo khoảng trống chiếc lá lặng câm Đường gân nâu rơi vào ẩm mục không còn chiếc cuống không còn một niềm xanh che nắng biết hỏi nơi đâu những giọt thanh âm bất tận đã lặn vào trùng trùng gió cuốn vào đại ngàn hột mưa Tiếng chim và ngọn gió không có gì ghê gớm người ta thường coi thường nó khi chẳng có điều gì Người ta không tin lắm chiếc lá lại có thể
Trong chiếc giỏ bà tôi những gã cua đồng đang nhấm nháp điều gì chẳng rõ tiếng lép nhép hiện ra những khuôn mặt khiến cánh đồng bật khóc Nỗi nhớ như nếp nhăn hằn lên buổi chiều váng phèn vây quanh từng gốc rạ nơi bàn chân tôi dẵm phải tuổi thơ mình vệt bùn loang dày như kỉ niệm và hoàng hôn bà tôi khom xuống chân trời Hoa cỏ tím như ngọn đèn rưng rức soi bước cua đồng bò ngang đo nỗi đau mùa vụ sau từng nhát cuốc cánh đồng hạ sinh Mùa màng giờ đây những chiếc hang trơ trọi tôi thọc đầy cá
Anh gửi em một mùa thu hoang vắng Những ngày dài xao xuyến nỗi nhớ mong Chân đi xa tim không biết hoan lạc Vô phương trời một thuở còn vô tư Anh nhờ gió bao nụ hôn từ biệt Lướt vụng về hôn mái tóc diễm xưa Em câm nín nhắc anh câu nói cũ Gió đi rồi em chạy trốn thật xa Lũ bạn xưa khuyên anh đừng ngốc nghếch Em vô tình em có nhớ gì đâu Miệng em nói mà tim em nhắn nhủ Nhớ gì đây tình anh đã lãng quên Em lại đến nhưng không phải ngày cũ Em vẫn cười nhưng đâu là tặng anh Kỉ niệm vỡ anh thoáng b
Một ngày thật lạ. Mình ko hiểu nổi mình đang làm gì và nghĩ gì nữa. Mình thấy sợ bản thân minh. Hai mặt cuộc đời!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Gọi hồn Anh đã đem đi hết cả rồi Từ hồng trên má thắm trên môi Từ đêm say giấc, ngày ngon bữa Từ chiều quen hát, sớm quen vui. Anh đã đem đi cả cõi hồn Em còn lại xác _ xác chưa chôn Xác không khâm liệm không thành xác Dật dờ trôi dạt bến cô đơn... Ta hoá trong nhau tự bao giờ Để vừa xa cách đã bơ vơ Có nhau ta sống quên ngày tháng Được chêt trong nhau cũng
Em bước đi trong lòng tràn ngập gió Nắng ban chiều heo hắt rọi con tim Rồi mưa đến cuốn trôi bao kỉ niệm Để mây ngàn trút hết nỗi ưu tư Giá giờ đây em có anh mãi mãi Bước đi về chung lối nhỏ ngàn hoa Nhưng anh ơi ước mơ và hiện thực Day dứt hoài một khoảng cách hư vô Ước chi đời đừng mang anh đến Để mặc em cùng lũ bạn chiều hôm Nhưng lạ thế đời lại không hay biết Sống cùng em đâu có bóng hình ai Em lại nghĩ giá như mình đang chết Để hồn em nhập vào tiếng chim ca Anh ôm em trong vòng tay