"Thơ Đường Nhà Giáo Vĩnh Phúc" Thơ Thỉnh Hoạ Thưa cùng các thi Huynh Nhân ngày môi trường VN và sắp kie niệm ngày Nhà Giáo VN(20/11/2007) -BCN "Thơ Đường Nhà Giáo Vĩnh Phúc" xin trân trọng gửi tới các thi Huynh và các Nhà Giáo yêu thích thơ Đường luật(qua diễn đàn này) hai bài Xướng -thể Đường luật của TG Vũ Thi. Rất mong lòng nhiệt huyết của các cây bút Hoạ tài hoa từ mọi miền, đẻ chúng tôi được hân hạnh giới thiệu các bài Hoạ hay cùng tên và địa chỉ, Tel( có cả ảnh càng đẹp) trên thi tập "Th
Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua......... Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua......... Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua......... Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống lâu rồi đời mình cũng qua......... Hãy cố vươn vai mà đứng tô son lên môi mà cười hãy cố yêu người mà sống
NỢ Sáng tác : Trần Viết Tân Trình bày : Thanh Lam Em nợ duyên anh tự kiếp nào Như bờ lau nợ nước ven ao Mực nghiên nợ bút thơ vay chữ Trăng khuyết trời khuya nợ ánh sao Áo nợ đường kim nét chỉ thêu Núi non vay mượn cỏ xanh rêu Phố đêm nợ ánh đèn hiu hắt Khói bếp xanh lam nợ mái lều Ta hẳn nợ nhau mối ân tình Như ngày mới nợ ánh bình minh Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối Và phận làm người nợ tử sinh Có thể kiếp xưa em nợ anh Như đêm hạ nợ bóng trăng thanh Đôi khi em vẫn thường suy nghĩ Sa
Một ngày như bao ngày khác, tôi luôn thức dậy trong đầu nặng trĩu niềm ưu phiền. Mặc dù trong cuộc sống tôi cũng là người khá hạnh phúc vì khi ra trường trong tay mình là một tấm bằng khá của một trường danh tiếng về điện ảnh thành phố hồ chí minh. Không gì hạnh phúc hơn khi mình ra trường mà được làm đúng nghành nghề mình đã được học, nhưng đó chỉ là ước mơ. Để đi trên con đường gận ghềnh đó tôi phải trải qua bao nhiêu nghề khác như đi làm thêm nghề âm thanh trong phim trường HTV, đi khuân vác,
Mất ngủ! Chứng mất ngủ lại quay trở lại. Chán quá! Mệt mỏi vì công việc và... Bao giờ...??? Một ngày sống bên anh sẽ muôn đời Dẫu cho mưa rơi đá mòn tháng năm Lạy trời được yêu mãi nhau người ơi Đừng mang trái ngang chia lìa lứa đôi Thế gian ơi sao nhiều cay đắng Tình vẫn đắm say, người đã xa ta rồi Ngồi ôm vết thương lòng đớn đau Nghe tình rên xiết trong tim sầu Mùa thu lá bay anh đã đi rồi! Vỡ tan ôi bao giấc mộng lứa đôi Giờ đành lìa xa thế nhân sầu đau! Hẹn anh kiếp sau ta n
Nhiều chuyện đau đầu Mình chẳng là của ai và cũng không ai la của mình.... Chán TA LẠI TRỞ VỀ NƠI KHÔNG AI CHỜ ĐỢI CHỈ THẤY ĐẤT DÀY CHỈ THẤY TRỜI CAO NGƯỜI TÌNH HỠI THÔI KHÔNG LÀ NHAU NỮA NHƯ BAO LẦN CỨ NGỠ VẪN TRONG TAY CHỒNG THƠ CŨ KÊU ĐÒI THƯƠNG TIẾC MÃI QUÊN CHƯA XONG MÀ NHUNG NHỚ ĐONG ĐẦY (XK) NGƯỜI TA KHỔ VÌ THƯƠNG KHÔNG PHẢI CÁCH YÊU SAI DUYÊN VÀ MẾN CHẲNG NHẰM NGƯỜI CÓ KHO VÀNG NHƯNG TẶNG CHẲNG TUỲ NƠI NGƯỜI TA KHỔ VÌ LUI KHÔNG ĐƯỢC NỮA NHỮNG MẮT CẠN CŨNG CHO LÀ SÂU CHỨA NHỮNG
Sáng dậy sớm vào web thotre đọcbài bình luận của mọi người vừa buồn cười vừa thấy chán. Sao mà họ nặng lời với tất cả mọi người thế nhỉ. Mình chỉ xem thôi ko có ý kiến gì. Mỗi người một cảm nhận riêng cơ mà. Dù sao thì mình cũng nhận thấy có những bài dùng ngôn từ và hình ảnh quá xa lạ với thực tế và khó hiểu. Phải chăng họ quan niệm thơ là một thể loại cao siêu đọc càng khó hiểu càng tốt nhỉ. Mình cũng chịu không thể hiểu nổi nữa. Còn mình thì sao? Đợt này mình thấy mình cũng đã sáo mòn và dễ d
Đây là một trang blog hôk chỉ để Ben một mình tâm sự mà cần nhiều sự đóng góp của bạn bè. Để chúng ta chia sẻ, để chúng ta vui vẻ, để chúng ta học hỏi,... hãy tham gia blog của Ben ngay!
Nỗi nhớ Em có thể đã lãng quên ngày ấy Mưa giăng mù lãng đãng phố… và tôi Con sóng Qui Nhơn cuộn trào bọt trắng Ngấn dư ba trong lòng phố, mưa rơi Em đã có thể tuyệt vời hạnh phúc Chuyện ngày xưa thành cổ tích mất rồi Tôi nhút nhát không dám làm hoàng tử Em vẫn là cô bé Lọ Lem thôi Bây giờ mưa rơi, bây giờ mình tôi Lang thang phố Qui Nhơn nồng hoa sữa Làn hương ấy cứ mênh mang gợi nhớ Đã xa rồi, con sóng ngút ngàn khơi 11.2002
Mơ hồ buồn về một điều không phải của mình. Tất cả là ảo ảnh phải không? Đọc Giàn thiêu của Võ Thị Hảo đột nhiên thấy sợ... Gieo quả gì sẽ nhận lại nhân đó. Mình đã gieo được bao nhiêu quả tốt đẹp rồi? Không biết những điều đang làm đang nghĩ có đúng không. Sáng nay nhận giáo án về soạn mà không có tâm thế để viết. Cũng sắp qua những ngày nhàn rỗi để khỏi phải nghĩ ngợi lung tung rồi. Mọi người mải miết dạy hè còn mình vẫn chơi dài. Chơi mà lại như vào một cuộc lao động mệt mỏi lắm. Công việc kh
Vui? Buồn? Không biết nữa... Mỗi người một thái độ. Mình im lặng. ko có sự xẻ chia. Đơn độc và... Ngày mai... sẽ là gì nhỉ? Cứ hoài mong đi biết đâu sau cơn mưa trời lại sáng!? Ta chạy trốn khỏi chính mình Không đủ sức để tìm vào kỉ niệm Ta đi tìm sự quên lãng Khóc cười giữa thực và mơ Thương chú còng bơ vơ Khóc lặng lẽ trước lỗi lầm của sóng Chẳng thể xây cho mình lâu đài trên cát bỏng Dẫu suốt đời còng lưng... Câu thơ của ai đó vang vọng trong lòng... Mình cũng chỉ là dã tràng thôi sao????
Ở lại nhé anh để ta đi vể nơi ấy. Ở lại nhé anh cho ta quên hết cuộc tình gầy. Đường dài có ai bên ta mỗi chiều mưa xuống. Lòng còn nơi đây cho ta thầm nhớ những ngày qua. Ở lại xót xa đừng quên tay còn hơi ấm. Từng giọt yêu thương ta nghe rơi rớt vào thinh không. Ở lại nhớ cho trong ta tình còn cớm nắng. Một ngày bên anh nơi ta là nỗi nhớ ngàn năm. Chiều mưa chiều mưa nơi đây ngập tràn thương nhớ. Hồn ta ngẩn ngơ chôn sâu kín một cõi lòng. Dòng sông bình yên bỗng dưng một chiều dâng sóng để ta
Đi học cả tuần mệt quá. Đầu cứ ong lên bao nhiêu việc. Hôm qua có một điều mà ko thể quên... Mình không còn là mình nữa thì phải. Rất sợ khi nhận ra điều đó... "Cuộc sống nhiều cạm bẫy phải ko? Nếu ai đó buông xuôi thì sẽ bị cuốn vào vòng xoáy. Ta đang lặn ngụp trong vòng xoáy ấy: lềnh bềnh rác rưởi và cả những điều kì diệu. Chỉ có điều tất cả rồi sẽ bị hút vào cái vực thẳm khôn cùng. Lúc ấy những điều kì diệu và rác rưởi có khác gì nhau. Đã làm điều sai trái và tự huyễn hoặc mình, đổ cho nhữn
Hanh nỗi đợi chờ em Cánh hồng thơm mộng ước Sương trong trẻo sau đêm Ru bình minh thảo mộc Dưới đồng buồn con ốc Dưới suối buồn con cua Đằng đồng nẻ tia chớp Lòng anh cơn nhớ lùa Hỡi hồ nước xanh lơ Em ở đâu nắng khói Đêm về có nghe nhói Trong tim khoảng rừng xanh Trong tim khoảng trời anh Nhỏ như một ý nghĩ Thoảng qua cơn mộng mị Trong giấc mơ mênh mông Hanh nỗi đợi chờ mong Có dòng sông mắc kẹt Chấm lân tinh như sét Xẹt qua điều hư
Một ngày trôi qua sao thấy vô nghĩa quá. Muốn làm một điều gì đó mà sao không thể làm được. Cảm giác bị ức chế cứ tắc nghẹn và dâng lên mãi. Mong rằng mai sẽ tốt hơn hôm nay. Một đêm bước chân người rất lạ mùa xuân đã qua bao giờ....
MỘT BÀN TAY * Ngửa bàn tay Một đời nắm giữ Sau khoảnh khắc huy hoàng Mỏi mệt Chuyện tỉnh say. * Giữ của người Những thứ mượn, vay Sáng, tối Ai hay Trắng, đen Nhơ nhớp. * Không đọng với thời gian Giờ trắng tay - của mất Bởi khối óc con tim buông những điều chân thật Chỉ còn lại màu chàm Nhuốm chai sạm Một bàn tay. * 25.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
BẮT ĐỀN ANH * Dấu son nhoà vai áo Như lá đỏ găm vào Chiều về! Xanh mắt bão Bếp tắt Nhà nghiêng chao. * Đêm Trời không trăng sao Nóng Lạnh Không ranh giới Lời tỏ tường không tới Nước mắt chia đôi giường. * Nay trời quang mây tạnh Mắt xanh giờ đầy sao. Lại trách: Anh không bảo Bạn đùa, để em ghen. Giờ thì em bắt đền Nhà thiếu gì lá đỏ... * 24.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
AI ĐÃ GIẬN HỜN * Ai đã giận hờn Để trăng buồn kém tỏ Không giữ nổi mình Theo gió mây bay. * Biển rất hiền Sóng vỗ biển say Buông thả vòng tay Giữa trời dông tố. * Ai đánh đắm con đò Giữa dòng sông nhỏ Có bến bờ Sao chẳng chịu buông neo? * Chê đất bằng Rừng núi đèo heo Quên sông suối Biển nghèo trơ bãi đá. * Người vô tình Trách chi đời nghiệt ngã Nỡ chia phôi Có lấp kín nỗi buồn? * 23.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
GIÓ MƯA * Tôi như gió thoảng Phiêu diêu Theo em - mưa đổ Những chiều tưới hoa. * Quá đà Gió lộng trơì xa Mưa thì đọng lại Thắm hoa dâng người. * Giờ tôi - gió lốc cuối trời Không em Buồn, giận Tơi bời bão dông. * Theo em từ chốn biển đông Lang thang đồng rộng Nắng hồng Cắt chia. * Qua cầu vồng Phía bên kia Em buồn đổ lệ Tôi về cùng em. * 20.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU