NẾU MÀ * Dẫu rằng... Tôi rất yêu em Vợ tôi Lại có máu ghen nhất vùng. * Tôi! Không có máu anh hùng Hoạ khi ra vẻ... nổi khùng Vợ đánh nốc ao. * Nếu mà!.. Có được ngôi cao Đông cung, tôi đón Em vào cùng tôi... * 19.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NỖI BUỒN NGANG HẠ * Dốc ngược túi lục tìm câu thơ sót Nhâm nhi ngày dài nỗi nhớ không em Câu thơ viết mùa trăng trao gửi làm quen Em không nhận, biết có còn hay rớt? * Bão tuyết, mưa dông có kỳ có đợt Mà lòng người lửa đốt quanh năm Rát bỏng tim mình hay tê tái bởi giá băng Lộn rách túi một vần thơ chẳng thấy. * Giá tôi đừng quen em ngày ấy Chắc bây giờ trời chẳng u ám gió mây Nắng ấm ngập tràn hoa thắm trên cây Cả em nữa, sao mãi vương đầy khoé mắt. * Em đi rồi, câu thơ vương m
SAY MỘT VẦNG TRĂNG * Bia rượu không say Nửa ngày say Nguyệt Cùng tâm đắc vần thơ tứ tuyệt Khi xa rồi chia nhau một vâng trăng. * Chẳng ai chê ít nhiều, chung một nét nhân văn Câu thơ đẹp dầm trong bia rượu Cao - thấp, xa - gần, nhìn trăng ai cũng hiểu Trăng không của riêng mình, trăng sáng cả muôn nơi. * Đâu phải rượu bia để hồn ta chơi vơi Mà ngây ngất bởi tứ thơ mới lạ Quên cái nóng giữa trưa nắng hạ Nghe trong lòng phơi phới xuân sang. * Chia tay rồi một mảnh trăng anh mang Như đã nhận câu th
BẾN THƠ TÔI ĐỢI CHỜ EM * Tôi giận mình đã không giữ nổi em Để lạc nhau giữa mùa thương nhớ Câu dân ca: "Người ơi! người ở..." Ai vô tình mang gói lại trong thơ. * Đi tìm em giữa chốn mộng mơ Gặp lại bến đò thơ dạo trước Nơi mây gió quyện bao lời nguyện ước Đò nay đâu, người cũng chẳng thấy về. * Bến sông xưa còn dào dạt câu thề Tôi mỏi mắt trông về cửa bể Trăng lên khơi sao lòng buồn đến thế Một nỗi buồn gió trải dọc triền đê. * Cái lạnh thoáng về từ chốn sơn khê Vò nỗi nhớ, lòng càng tê tái Đò
TÔI XIN CHUỘC LẠI CÂU THƠ * Cứ ngỡ rằng che bớt được nắng mưa Tôi vội vã trao em thơ từng mảnh Đã chắt chiu nơi tim hồng, máu sạch Có ai ngờ vẫn gai góc hồn thơ. * Không che nổi mưa ngàn, tơi tả những ước mơ Nắng hạ vẫn xiên cháy lòng ai nỗi nhớ Câu thơ rách bây giờ thành dang dở Em hững hờ nhìn bong bóng, mưa rơi! * Đọc lại thơ mình, lòng thấy tả tơi Tìm câu chữ yêu thương mưa nhạt nhoà mất nét Nắng tai ác thiêu đốt lời hò hẹn Một mùa vui nay lỡ không về. * Giờ em buồn! Thơ giết chết đam mê Bở
CÒN ĐỌNG LẠI GÌ ĐÂY * Em trách chi mây gió hững hờ Mà quên lúc mưa về nguồn cội Để trải màu non xanh, dẫu là hoa cỏ dại Êm mỗi bước ta về, dịu mát dặm đường quê. * Nhìn chân cầu nước chảy, chớ vội chê Trong sâu lắng gửi phù sa ở lại Cho xanh mướt vạt ngô non triền bãi Có bến bờ thoai thoải đón chờ trăng. * Đọng lại gì chỉ là vệt sao băng? Mà người nhớ người yêu, câu thơ không thoát tục Vội trách gió mây, chê dòng nước đục Để bỏ chính mình, yêu cái bóng người ta. * Câu thơ đọng lại gì hay thêm n
TRỌN ĐỜI CON ƠN MẸ Kéo mảnh hoảng hôn Loang lổ Lau giấc mơ Mong thoát cảnh đói nghèo. Vội ra đồng Sợ mưa đuổi, nắng theo Mẹ cuốc bẫm, cầy sâu Cái gieo neo cứ quẩn quanh bám lối. * Ngày hai bữa Sắn - khoai, ăn trong bóng tối Lưng cơm trắng ngần mẹ để phần con. Chiều! Nghiêng đồng, mẹ cõng cả bóng non Sớm! Đánh thức tiếng gà Khoác trên mình gió biển. Tóc mẹ bạc, lưng còng Con đâu hiểu hết Bởi không sống cho mình Mẹ sống đã vì con. * Ôi ơn nghĩa mẹ hiền Cao! Vững tựa muôn
QUA NGÕ NHÀ EM Qua đầu ngõ Thấy nhà em ồn ào Toàn tao nhân, mặc khách. Dẫu mình không bần cùng khố rách Nhưng chỉ nặng túi thơ nghèo Đành lặng lẽ rút lui. * Chẳng lưu đề Dù một câu thơ vui Sợ em đọc lại phiền lòng Buồn Tủi. Câu thơ sạch Chẳng vương màu cát bụi Đành mang về ghép nhạc Hát ru ta. * Chiều Nhạt nhoà Ngõ nhỏ Tôi qua. Nén lòng mình Một chút xót xa. * 12.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
KHÔNG THỂ DỐI LÒNG MÌNH * Không thể dối lòng mình Bởi tôi đã yêu em! Chẳng giữ nổi trái tim Vồng ngực anh quá nhỏ Khi hồn thơ luôn gọi mời Bỏ ngỏ Hai trái tim đã hoà quyện Lâu rồi. * Tim nhuốm màu thơ Tình cũng lên ngôi Không thể mãi đơn côi Giam con tim để hồn thơ chết lịm Bao hương mật của mùa trái chín Em mang về cứu rỗi trái tim tôi. * Nay! Không thể dối lòng mình Yêu em lắm Em ơi! Khi câu thơ xa vời Nghe tim cũng chơi vơi. * 12.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
THAY LỜI TỪ TẠ * Gửi cánh diều mang thơ đến trao em Gió giật đứt dây Chiều Câu thơ vỡ vụn. Càng buồn hơn Khi biết em không muốn Ước hẹn gì Để yên bước vu quy. * Đành cuộn dây, thu diều Gom lại những câu thơ Đốt thay nến Soi tim mình nức nở. Không trách giận em Chỉ tiếc về một thuở Vắt kiệt tim hồng làm mực viết thơ trao. * Diều đứt dây Nắng gió cứ xôn xao Em có biết Tôi cồn cào trong dạ Câu thơ cuối thay lời từ tạ Trong nắm tro tàn Chiều hạ Thả trôi sông. * Em xa thật
"Thôi đành vậy mình anh về ngõ vắng" Đêm hoàng lan trĩu nặng nỗi chia xa Còn đâu nữa những lời yêu thiết tha Ta đã trao khi tình còn nồng ấm Những vần thơ em viết trong đêm trắng Sao không còn hờn dỗi và nhớ nhung? Lời hẹn ước đi tới bến cuối cùng Thôi đành vậy từ nay còn lỡ dở Nỗi đắng cay ngập tràn từng nhịp thở Chuyến đò tình đã đắm ở ngang sông Thôi để anh về hát khúc ru lòng Gửi tiếc nuối vào từng câu từng chữ Nếu đôi khi trên con đường xưa cũ Bước chân quen chợt lạc bước tìm về Xin hãy đừn
NÍU BÁM THỜI GIAN * Níu bám thời gian đi về phía trước Để lại sau lưng năm tháng úa màu Mang trang sức cuộc đời - vui sướng, khổ đau Rải kín khắp biển trời sông núi. * Gom nước - lửa - khí trời, thay áo mới Nối dài thêm hơi thở, nụ cười Xưa - chiêm gặt tháng năm, mùa gặt tháng mười Nay - Thời vụ không tính ngày kể tháng. * Thời gian vội, thời gian không hề ngắn Chỉ có ta là chí đoản - trường? Núi non nào già hoá kim cương Đại dương rộng vẫn có bờ, có bến. * Can đảm, tự tin, tìm đường ta đến Ké
Từ trái sang: ĐOÀN VĂN NGHIÊU, MINH NGUYỆT (TRĂNG QUÊ), ĐUYÊN HỒNG, @ BÙI ĐỨC HIỂN (HBĐ), @ NGUYỄN VĂN THẮNG, DUY BÌNH (MINH TUẤN), @ PHAN CHÍ THẮNG (PCT). *** TA SỐNG VÌ NHAU Giơ bàn tay Ta nối nhịp cầu Miệng tươi cười Vui! Ấm cả Á - Âu. * Sống cho người Hiểu mình ở đâu Trái đất đẹp Muôn màu Hoa thắm. * Đời hoàn thiện Ta được yêu nhiều lắm Như trái tim không ngừng đập bao giờ Có nhau rồi Chỉ thấy nhạc cùng thơ. * 08.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
NGƯỢC ĐƯỜNG * Ngược đường Tìm chốn hoang sơ Nào hay Vấp phải mộng mơ Một thời... * Tìm nhau Góc biển chân trời Giật mình Đã một nửa đời Không em. * Bây giờ Còn lại Hờn ghen Bên kia trăng tỏ Đây đèn dầu hao. * Mắt buồn Không giữ nổi Sao Thơ sầu Trắng tóc Nhuốm vào gió mây. * Ngược đường Tìm một vòng tay Thoáng như cánh Én Vừa bay ngang trời. * 06.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Nhạc sỹ TRUNG KIM ***** TÌM GẶP BẠN THƠ (Thân tặng anh TRUNG KIM) * Ơi Hương Giang! Xuôi ngược những con đò Xin cập bến cho tôi hỏi nhỏ Rằng bạn thơ tôi giờ còn nơi đó Hay đã về Vỹ Dạ, Kim Luông? * Ngóng phía Ngự Bình Chênh chếch trăng buông Thiên Mụ đã điểm chuông Chờ tàn đêm, chẳng thấy Đò ơi! sao hững hờ quá vậy Khuya, không nỡ thả câu hò Níu giữ bạn dùm tôi. * Phá Tam Giang sóng gió đã lên khơi Cầu Trường Tiền sang ngang tôi đợi Ơi Huế đẹp, Huế thơ Mà tôi buồn vời vợi Tím một phương trời Mo
TÌM LẠI BÓNG MÌNH. * Quay lưng lại Mặt trời Nóng Giận Xô bóng mình Đổ khắp núi sông. * Chiều tà dương Đi Về phía trời đông Mãi chẳng hết Ôi bóng mình Dài Rộng. * Bóng phủ kín đêm Mơ Cõi mộng Tìm lại bóng mình Chỉ thấy mênh mông Chợt thức giấc Quay về Thoát khỏi chốn hư không Nghe đâu đó thơm nồng Men rượu. * 05.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ĐỪNG NHÌN EM NHƯ THẾ * Anh đừng nhìn em như thế! Xin chỉ là nắng rọi buồng cau Và như gió mơn man nhè nhẹ Để trầu không mãi được thắm màu. * Đừng nhìn em làm thảm cỏ nát nhàu Kẻo trời xanh Bồ câu tìm chỗ đậu Không muốn sổ lồng - một đời Sáo sậu Rồi hai ta cũng quên mất lối về. * Em nhận rồi! ngọn lửa ấm sơn khê Ôi! cuộc sống chưa bao giờ đẹp thế Anh nhìn em! bão tan ngoài cửa bể Trăng đơn côi cũng nghiêng ngó tìm về. * Đọc khoé mắt anh, em chẳng thiết câu thề Khi áp ngực trái ti
HẠT DẺ ƯỚC MƠ * Em tìm chi! Nửa hạt dẻ Tôi cầm Xin trao lại cho em điều ước Để Phượng sánh Loan Tình Rồng gặp nước Cho vườn xuân ngời thắm sắc hoa đào. * Nửa hạt dẻ đây em! Xin hãy ghép vào Để gói lại những ngày dông bão Đựng mật ngọt Châu vương Như thùng xưa mẹ từng đựng gạo Ước mơ đầy ắp nỗi niềm. * Hạt dẻ giờ không còn là của riêng Ta chung đựng vui - buồn – thương nhớ Chung những ước mơ nồng nàn nhịp thở Đã có nhau Cả non nước thu vào. Nửa hạt dẻ như bờ môi Em nhận nhé Anh trao! * 04.07.07
* Trẻ Lên vui chốn thị thành Già Quê! buồn Ngó vành trăng @. * Dẫu không còn cảnh ăn đong Khát tình Nên vẫn nhớ Mong người về. * Chẳng bao giờ trăng bỏ quê Chỉ người ham phố Quên về Trăng suông. * Đêm tàn Trăng quyện tiếng chuông Gọi người Xưa nỡ Lòng buông câu thề. * Một mai người nhé Có về Trăng gầy Góp mảnh Câu thề ghép chung. * 04.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
ÁNH TRĂNG Buổi chiều mùa Thu sao ngắn ngủi Màn đêm yên lặng đã buông trùm Ánh Trăng mờ mờ đã hiện về Để rồi soi sáng cả thế gian. Em ngồi dưới Trăng ngắm chú Cuội Và bỗng thốt lên rất ngạc nhiên À ra chú Cuội thật tài tình Điều khiển cả Trăng soi thế gian. Nha Trang 9-1993. Đây là bài thơ khi tôi 13 tuổi. gửi mọi người cùng đọc để có những cẩm nhận. Biển Nha Trang Biển Nha Trang xanh rờn lộng gió Sóng đánh ầm ầm tung bọt trắng Mặt Biển lấp lánh t
XIN EM * Xin em Một chút Tình nghèo Mặc cho nước chảy Bọt bèo mãi trôi. * Xin em Trầu thắm Quệt vôi Dẫu cho gió thổi Mây trôi ngang trời. * Xin em Dù chỉ một lời Ngàn sao có đổi Vật dời Vẫn yêu. * 02.07.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU