Jump to content

Thợ Làm Vườn

Ban Quản Trị
  • Số bài viết

    1.365
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    10

Bài viết được đăng bởi Thợ Làm Vườn


  1. Sáng 14.7, hàng tỉ người trên thế giới đã chứng kiến giây phút đăng quang Hoa hậu Hoàn vũ 2008 của cô gái 22 tuổi Dayana Mendoza, Hoa hậu Venezuela. Đây quả thực là một ước mơ của rất nhiều cô gái trên thế giới.

     

    Dưới đây là những hình ảnh mà nhóm phóng viên Thanh Niên ghi lại được từ Lễ đăng quang tại Crown Convention Center (Nha Trang, Khánh Hòa)

    1.jpg

    Hoa hậu Venezuela (áo vàng) và các hoa hậu nắm chặt tay nhau chờ công bố kết quả

    2.jpg

    Hoa hậu Colombia và Venezuela hồi hộp chờ xem hai sẽ là người đăng quang

    3.jpg

    Niềm vui vỡ òa đối với cô gái Dayana Mendoza khi biết mình trở thành tân Hoa hậu Hoàn vũ

    4.jpg

    Cô òa khóc ngay bên cạnh Hoa hậu Colombia, người vừa được xướng tên đoạt danh hiệu Á hậu 1

    6.jpg

    9.jpg

    Dayana Mendoza không cầm được nước mắt khi nhận vương miện từ Hoa hậu Hoàn vũ 2007 Riyo Mori

    7.jpg

    8.jpg

    Hoa hậu Hoàn vũ 2008 chia sẻ niềm hạnh phúc với Hoa hậu Hoàn vũ 2007 Riyo Mori

    10.jpg
    16.jpg

    Tân Hoa hậu Hoàn vũ 2008 Dayana Mendoza

    17.jpg

    Ước mơ của cô gái 22 tuổi đã thành hiện thực

    Ngọc Hải - Ngọc Thạch - Đỗ Tuấn - Viên An

    Nguồn: Thanh Niên


  2. Trải qua ba đêm thử thách, đặc biệt là đêm nhạc rock, bản lĩnh của các thí sinh tham gia Sao Mai điểm hẹn (SMĐH) 2008 có thể được "đong đếm" khá rõ.

     

    Bên cạnh một số ít giọng ca dám đi con đường riêng, đa số ca sĩ còn lại na ná nhau. Nhìn tổng thể, sự "đều" và "nhạt" khiến SMĐH năm nay thiếu "muối" và thiếu "lửa" so với lần tổ chức trước.

     

    Đêm nhạc rock - mảnh đất bộc lộ chất "lửa" của các ca sĩ - chỉ cháy sáng thật sự trong vài phút khi Hải Yến làm cả hội trường tưng bừng với ca khúc Ngựa ô thương nhớ của nhạc sĩ Trần Tiến. Đây là một bài hát rất cũ được Yến thể hiện giản dị nhưng với tất cả sự khỏe khoắn, phóng khoáng, nồng nhiệt. Chính nội lực ấy đã chinh phục khán giả và nhận nhiều lời khen của hội đồng nghệ thuật. Trong những đêm trước, Hải Yến biết thể hiện tính cách sôi nổi với Hát của Trọng Vũ và chất giọng tình cảm với Nuối tiếc của Hồ Hoài Anh.

     

    Không thể không nhắc đến Hà Linh - một trong số những giọng ca đẹp nhất trong số các thí sinh. Những bài hát cô chọn luôn trung thành ở dòng nhạc dân gian đương đại kén khán giả, khiến người ta nhớ lâu vì sự trúc trắc của ngôn từ và nhiều tầng lớp cảm xúc. Không chỉ có vậy, Hà Linh luôn tự tìm tòi trong cách xử lý ca khúc.

     

    Ngọc Minh - một giọng ca gây cảm tình từ cuộc thi Vietnam idol - có thể hình cao lớn và phong cách sôi nổi, giọng ca khỏe, có thể hát nhiều thể loại. Ngọc Minh thiếu cá tính để tỏa sáng hơn nữa, điều đó thể hiện ở cách Minh lựa chọn bài hát và cả trang phục. Đêm nhạc tự chọn, Minh hát một bài trữ tình hoàn toàn không phù hợp với trang phục và kiểu tóc, gây liên tưởng đến những ngôi sao nhạc pop-rock thế giới những năm 1970.

     

    Trong đêm nhạc pop, Minh vẫn giữ cách hát trữ tình với Mùa đông yêu dấu của Lê Quang, không gây ấn tượng nổi bật. Đêm nhạc rock, Minh đã cố gắng đẩy cao trào bài hát Nếu điều đó xảy ra về phía cuối để làm nóng khán đài, nhưng anh vẫn giữ cách phát âm, nhả chữ đơn điệu và rời rạc, chỉ thay đổi một chút ở cuối bài khiến khán giả cảm thấy Minh dường như vẫn thiếu tự tin, không dám thể hiện hết mình.

     

    Những giọng ca trẻ trung, khỏe khoắn khác như Phương Thủy, Nhật Thu cũng vậy. Họ lửng lơ ở vị trí kha khá, biết lựa chọn những ca khúc khoe được giọng hát và có phong cách biểu diễn trên trung bình, nhưng thiếu sự bùng nổ của sức trẻ.

     

    Một số ca sĩ dày dạn kinh nghiệm sân khấu và có nhiều ưu điểm như Mạnh Quân có thể hình đẹp, phong cách biểu diễn tốt; Khắc Hiếu có chất giọng lạ tựa như Phil Collins (ca sĩ, nhạc sĩ, tay trống nổi tiếng người Anh) đã không thể thoát khỏi khuôn mẫu của chính mình. Với Mạnh Quân, anh khoe cả giọng ca lẫn khả năng sáng tác bằng việc hát những ca khúc tự sáng tác phù hợp với số đông nhưng không cho thấy nỗ lực lột xác qua các đêm diễn, dù đêm nào anh diễn cũng tròn trịa. Khắc Hiếu từng là thành viên nhóm nhạc Tình Bạn cùng với cựu SMĐH Hoàng Hải, anh giữ phong cách và cách di chuyển trên sân khấu giống nhau ở cả ba đêm với những bài hát sôi nổi nhưng dễ quên.

     

    Nỗ lực cá nhân sẽ quyết định chiến thắng, tổng đạo diễn chương trình SMĐH Huyền Thanh đã khẳng định ngay từ trước khi cuộc thi bắt đầu. Khán giả vẫn chờ các giọng ca trẻ bùng nổ hết mình với cái tôi cháy bỏng.

     

    Mô phỏng rocker
    
    "Em mô phỏng một rocker rất giống" l� nhận xét xác đáng của nhạc sĩ Ngọc Châu dành cho Duy Khoa. Song sẽ còn xác đáng hơn nếu đây l� nhận xét chung dành cho các thí sinh trong đêm rock 13-7. Khoa không phải l� người duy nhất mô phỏng lớp vỏ của một rocker m� cả Hoàng Nghiệp, Phương Thủy, Nhật Thu, Thu Phượng cũng đều cố chứng tỏ mình giống rocker hơn người khác thông qua trang phục v� lối hát gằn gào. 
    
    Ngọc Minh nói đúng điều nhiều người trong giới chuyên môn đã nói: rock không phải l� gào thét. Nhưng rock cũng không phải l� hét, la v� múa may trên sân khấu như thể nhập đồng. Bài gothic rock Mơ của Thu Phượng thất bại chẳng phải vì cô biểu diễn chưa giống, m� thể hiện chưa ra chất. H� Linh với Dệt tầm gai, Thu Hường với Nước sâu... có thể xem l� những lựa chọn ca khúc khôn ngoan, song cũng nguy hiểm vì không dễ vừa thể hiện sự phá cách cho hoàn chỉnh, vừa phải thuyết phục đó cũng l� một kiểu rock!
    
    Trong số những thí sinh "ngán rock", Hoàng Nghiệp l� thí sinh tự chủ nhất. Đáng khen vì anh dũng cảm thừa nhận chỉ cố học để biểu diễn như một rocker trong đêm thi, v� dù sự ngất ngưởng của anh trên sân khấu với ca khúc Thời gian tôi có làm một số người khó chịu, ít nhất anh cũng hiểu mình đang làm gì. 
    
    PHẠM THÀNH NHÂN

     

    Theo UYÊN LY

    Nguồn: Tuổi Trẻ


  3. Cách đây hơn một tháng, trên các diễn đàn âm nhạc VN xôn xao vụ ca khúc Mặt trời mọc có phần giai điệu, hòa âm tương tự bài Rising sun của nhóm TVXQ. Sự việc hẳn sẽ rơi vào im lặng như những nghi án đạo nhạc khác nếu như mới đây Đài truyền hình KBS (Hàn Quốc) không phát bản tin khẳng định ca sĩ VN đã vi phạm bản quyền tác phẩm này.

     

    Các trang mạng tiếng Hàn, Thái, Nhật cũng đã xuất hiện thông tin về vụ đạo nhạc, dấy lên làn sóng phản đối ca sĩ VN từ người hâm mộ của TVXQ ở nhiều nước châu Á. Tin trên các website nước bạn cho biết vụ vi phạm bị phát hiện một cách tình cờ khi họ tìm thấy trên mạng YouTube đoạn clip bài Mặt trời mọc được thu lại từ chương trình Lời chào tuổi teen của Đài PTTH Vĩnh Long. Tên tác giả được ghi nhận là Huỳnh Hoài Phong do nhóm 535 và Tri Phong trình bày. Đối chiếu với nguyên bản video clip Rising sun, điều có thể thấy được là phần vũ đạo của hai nhóm cũng khá giống nhau. SM Entertainment, công ty chủ quản nhóm TVXQ, cho biết sẽ sớm làm việc với VN để tìm hiểu chi tiết sự việc trước khi có các phản ứng tiếp theo.

     

    Nhóm TVXQ (Tong Vfang Xien Qi, còn được gọi là DBSK, THSK) là một boyband khá nổi tiếng của Hàn Quốc và Rising sun là ca khúc chủ đề album vol.2 của nhóm, phát hành năm 2005. Sau khi chiếm vị trí cao trong các bảng xếp hạng âm nhạc, Rising sun đã được chuyển ngữ sang bản tiếng Nhật, Hoa, Thái.

     

    Huỳnh Hoài Phong, tức Huỳnh Phong (còn gọi là Ty Phong) là cựu thành viên nhóm nhạc MBK. Sau một số nghi vấn đạo nhạc, nhóm đã tan rã để các thành viên đi hát solo.

     

    Giải thích các thắc mắc quanh sự việc, ca sĩ Huỳnh Phong cho biết anh viết lời Việt cho Rising sun, giữ nguyên phần vũ đạo để biểu diễn chỉ vì quá yêu thích nhóm nhạc TVXQ và muốn chia sẻ với khán giả. Đến nay anh vẫn chưa liên hệ với phía nước ngoài để được cấp quyền sử dụng tác phẩm và cũng chưa được cơ quan chức năng VN cấp phép phổ biến Mặt trời mọc. Ngọc Trinh - người quản lý của Phong - nói với Tuổi Trẻ: "Tôi cũng không ngờ sự việc lại lớn đến mức này"(!).

     

    P.T.N.

    Nguồn: Tuổi Trẻ


  4. Buổi chiều của cô bé vẽ tranh

     

    Thêm một chút màu xanh của lá

    Cho buổi chiều hè đừng oi ả

    Những ngõ phố màu nâu mắt sẻ

    Long lanh từng sợi nắng vàng...

     

    Màu của những ly kem vừa tan

    Thấp thoáng dòng người hối hả

    Thành phố vừa quen vừa lạ

    Những cơn mưa in màu nắng ngày hè

     

    Lặng im nghe...

    Em vẽ cơn gió tháng sáu

    mang tiếng ve qua phố

    Hàng cây nghiêng, mái ngói xưa rêu phủ

    Những vòng xe

    Khúc khích giọng cười em...

     

    Thêm sắc đỏ cho buổi chiều vui hơn

    Một ngày bình thường

    Như chính em giản dị.

    • Like 3

  5. Những buổi chiều không ý tưởng

     

    Những hàng cây chất chứa trong lòng bao bí ẩn

    Đứng liêu xiêu bên buổi chiều u ám

    Một ngày khi cơn gió mang đi những đám mây phiêu lãng

    Chiếc lá âm thầm cùng nỗi nhớ xanh xao

     

    Những buổi chiều thiếu không gian

    Hồn tôi mộng du trên nóc những tầng cao ốc

    Rồi chút nắng cuối ngày cũng bị đàn chim câu trên mái nhà thờ nhặt hết

    Trong tôi còn lại một góc bình yên giữa phố xá ồn ào.

     

    Có những chiều không thời gian

    Thảnh thơi như cánh đồng mới xong mùa gặt

    Và từ đó ngày bỗng dài bất tận

    Theo tiếng chuông nhà thờ ngân dài, ngân dài…

     

    Từng mảng ký ức mốc meo phía ngày nắng tắt

    Đàn chim câu cũng đã bay đi

    Tôi - chiếc lá mang nhiều mặc cảm

    Rơi không ý tưởng giữa một chiều hư vô.

    • Like 2

  6. Một ngày bình thường

     

    Buổi sáng bình yên bằng sự giả tạo

    sự tĩnh lặng nấp giữa lòng cơn bão

    những giọt cà phê đen ngòm

    tan tan t a n . . .

     

    Tôi đối mặt một ngày mới bằng những bộn bề lo toan, những buồn vui vụn vặt

    một ngày như mọi ngày...

    thế thôi!

     

    Chẳng có điều gì khác hơn

    cho một ngày khác hơn

    dù chỉ trong thời khắc

    của một phút giây khác hơn

    tại sao một ngày mới cứ phải bắt đầu bằng những tia nắng chán phèo le lói trên những tầng cao thành phố

    và dòng người rượt đuổi nhau bằng sự hối hả giữa nhập nhằng xe cộ?

    thật phi lý để ngồi mãi

    nơi quán cà phê quen thuộc

    chẳng để làm gì...

    chỉ có tiếng nhạc não tình nghe rất sến

    tan chảy vết cà phê

    vẽ lên mặt bàn

    những đường loằng ngoằng vô nghĩa

    một ngày lặng lờ trôi...

     

    Những điều lâu ngày trở thành thói quen

    ý tưởng đóng băng trong những mặc định

    đặt vào lòng tôi một sự ám ảnh

    ngày bão hòa trong sự vô cảm

    như chưa từng tồn tại

    hư ảo một gương mặt người.

     

    Tôi vẫn ngồi

    ngày lặng lờ trôi

    theo quán tính . . .

    • Like 2

  7. Thơ viết cho mùa thu

     

    Thôi đừng

    nhặt lá vàng rơi

    Mùa thu thả lá sang phơi đầy thềm

    Thôi đừng…

    theo bước thu êm

    Kẻo thu bối rối im lìm

    Quay đi

    Thôi đừng tiếc nuối mà chi

    Bởi mùa thu

    cũng có khi…

    ngại ngùng.

    Thôi đừng réo gọi nghìn trùng

    Ta quên lỗi hẹn

    Thôi đừng chờ mong.

     

    Thôi đừng mang lá sang hong

    Kể từ khi nắng đem lòng sang ngang

    Mùa thu

    thôi dệt

    lá vàng

    Em thôi một thuở mênh mang

    Ru hời

    Ta thôi nhặt lá vàng rơi

    Mùa thu đã lỡ một thời

    Xa mơ...

    • Like 2

  8. Trong khi chấm thi tốt nghiệp PTTH vừa qua có không ít bài văn phân tích đọan thơ trong bái Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm đã làm các thầy cô cười ra nước mắt.

     

    Đề thi tốt nghiệp THPT môn Ngữ văn (chương trình không phân ban) năm học 2007-2008 có hai đề, thí sinh được chọn một; trong đó, đề I, câu 3 yêu cầu như sau : Phân tích đoạn thơ sau trong bài thơ Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm.

     

    Thật thú vị khi đọc những bài làm văn viết đầy cảm xúc, kiến thức phong phú và sâu sắc. Nhưng có không ít bài đọc xong nhiều thầy cô đã cười ra nước mắt trước cách hiểu “siêu tưởng” của một số em về những câu thơ:Chó ngộ một đàn /Lưỡi dê dài sắc máu /Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang/Mẹ con đàn lợn âm dương /Chia lìa đôi ngả.

     

    Xin chép ra đây... 10 đoạn văn “tiêu biểu” nhất:

     

    1. Chó ngộ một đàn/ Lưỡi dài lê sắc máu. Những con chó thì kiệt sức, mệt mỏi, không phải một hay hai con mà từng đàn “lưỡi dài lê sắc máu” chúng chỉ còn chờ chết, chúng đã cùng đường không còn lối thoát “kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang”!Tiếp đến là: Mẹ con đàn lợn âm dương/Chia lìa đôi ngả. Lợn là một loài được mệnh danh là động vật ăn tạp và dễ nuôi, thế mà mẹ con đành phải đôi ngã chia ly, âm dương cách biệt!

     

    2. Tuy đọc qua chỉ thấy toàn là hình ảnh của những con vật nhưng cũng gây sốc đối với độc giả.Những đàn chó thì bị sức ép của bom đạn hay mũi giày của Pháp khiến cho chúng thương tích đầy người “lưỡi dài lê sắc máu”. Những con lợn con đang vui đùa bên mẹ, nhưng bỗng chốc lại mồ côi, mẹ mất con, con mất mẹ, từ nay sống hai bên âm dương thế giới.

     

    3. Bọn giặc quá tàn bạo hung dữ cả xúc vật “chó ngộ một đàn” - chúng giết chó bằng thuốc độc, tàn sát chúng thảm hại “lưỡi dài lê sắc máu”. Còn đàn lợn con chưa biết gì thì cướp đi người mẹ của chúng. Thương thay cho đàn lợn con vì phải chia lìa mẹ, âm dương cách biệt đôi ngã.

     

    4. Nhìn những chú chó ngày nào còn quây quần bên chủ được ăn những bữa ăn ngon và cùng quấn quít bên người chủ nó mà giờ đây lại ngộ một đàn. Dường như chúng ta bây giờ có thể tưởng tượng ra được những gương mặt đáng thương, hoảng loạn của những chú chó đó.

     

    5. Bọn giặc còn đàn áp “mẹ con đàn lợn” vào ngõ cụt không còn lối thoát, phải “chia cắt âm dương”, “chia lìa đôi ngả”.

     

    6. Tàn bạo hơn nữa là những đàn chó dễ thương kia, chúng có tội gì đâu mà giờ đây lại “lưỡi dài lê sắc máu”!

     

    7. Chó ngộ một đàn/Lưỡi dài lê sắc máu/Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang. Ba câu thơ trên muốn nói đàn chó chạy hỗn loạn, chạy mệt đến nổi “lưỡi dài lê sắc máu”, cuối cùng kiệt sức ở “ngõ thẳm bờ hoang”!

     

    8. Chó ngộ một đàn/Lưỡi dài lê sắc máu. Những chú chó cũng thật tội nghiệp, lưỡi dài lê thê đẫm đầy máu!

     

    9. Khi kéo quân vào thì bọn giặc đã làm cho nhân dân trở nên khổ sở đau thương, ruộng thì khô, nhà thì cháy, chó thì đã chia lìa, lưỡi lê thì đẫm máu của nhân dân!

     

    10. Mẹ con đàn lợn đang sống hạnh phúc bên nhau, chỉ vì bọn giặc kéo đến đã làm thay đổi mọi thứ, mẹ con đàn lợn từ đây mỗi người một ngã, âm dương cách biệt!...

     

    Đọc lại sách Văn học 12, tập I, ai cũng thấy: khi giới thiệu bài thơ “Bên kia sông Đuống”, các tác giả soạn sách giáo khoa đã giải thích khá rõ:

     

    + Chó ngộ: chó dại

     

    + Đàn lợn âm dương: tranh lợn làng Hồ có xoáy âm dương xanh đỏ - tượng trưng loại lợn giống tốt, hay ăn chóng lớn. Ngày Tết, người ta treo tranh lợn âm dương để mong chăn nuôi phát đạt!

     

    Theo Huỳnh Vân Hà/VTC


  9. Sau khi kết hôn, anh í đang hạnh phúc hơn bao giờ hết. Anh Minh luôn dành những từ ngọt ngào và yêu thương nhất khi nói về "Thỏ", tên gọi trìu mến của bà xã Anh Thơ.

     

    - Ca sĩ Lam Trường khi lấy vợ được một thời gian đã nói trên một tờ báo: “Lấy vợ vui lắm đấy!”. Thế còn anh?

     

    - Vui chứ. Xưa ngủ một mình buồn thiu, giờ ngủ hai mình, tự dưng có người nấu cơm, cùng mình ăn, đi làm về quần áo bẩn có người giặt. Nói chung có bàn tay săn sóc của vợ thấy cuộc sống thật khác.

     

    - Vậy cụ thể khác như thế nào?

     

    - Tôi không còn là người lang thang vất vưởng, sống không quy củ về giờ giấc.

     

    - Khi có vợ rồi những thói quen từ thời độc thân của anh bị thay đổi như thế nào?

     

    - Tôi phải điều chỉnh một chút về những sinh hoạt cá nhân. Hồi xưa có thể đi chơi với bạn bè bù khú đàn đúm đến khuya mà không bận lòng. Từ ngày có vợ rồi, xong việc chỉ muốn chỉ muốn “tót” về nhà ngay.

     

    080625STAR6anh2.jpg

    -Vậy có buổi sáng nào thức dậy anh ngạc nhiên: “Ơ, mình có vợ” rồi không?- Không.

     

    - Anh xưng hô với vợ như thế nào khi chỉ có hai vợ chồng?

     

    - Thỏ. Đó là bí danh đặc biệt từ hồi yêu nhau đến giờ. Còn khi nói chuyện với bạn bè tôi luôn gọi là bà xã.

     

    - Hai vợ chồng ở riêng, vậy chuyện bếp núc sẽ chia nhau như thế nào?

     

    - Cô ấy là đầu bếp, còn tôi sẽ rửa bát. Tôi thích món súp rau của cô ấy làm, nhưng thích hơn hết là nước cà rốt vợ ép. Vợ đi chợ, mua cà rốt, tự ép, ngày nào cũng có một ly để sẵn trong tủ lạnh. Tôi đi quay phim về mệt uống đã lắm, uống riết rồi ghiền. Tôi thích những món ăn vợ nấu vì dường như cô ấy làm với tất cả bằng sự yêu thương trút vào đó.

     

    - Điều gì ở "Thỏ" đã chinh phục anh?

     

    - Sự khéo léo, biết chăm lo vun vén cho gia đình. Mặc dù nàng là người phụ nữ hiện đại với hàng núi công việc mỗi ngày, khi trở về nhà nàng trở thành người phụ nữ truyền thống.

     

    - Anh có bao giờ tiếc đã lấy vợ muộn không?

     

    - Giá như tôi gặp cô ấy sớm hơn.

     

    080625STAR6anh3.jpg

    - Câu anh thường nói nhiều nhất với vợ?- Anh thích mỗi ngày được ăn cơm em nấu, được uống nước cà rốt em ép.

     

    - Còn vai trò của tài năng của vợ chiếm vị trí như thế nào?

     

    - Tôi rất tự hào về cô ấy. Vợ tôi làm giám đốc maketting của khách sạn Caravell, vị trí mà người Việt chiếm không nhiều. Nói cho nhanh nhé, nếu cô ấy không có tài làm sao ở vị trí ấy được. Trong công việc, Thỏ là người cá tính, thông minh và tài năng của cô ấy còn phát huy ở chỗ luôn hiểu công việc của tôi và luôn chia sẻ. Với tôi cô ấy là số một và tôi tự hào khi có một người vợ như vậy.

     

    - Hai vợ chồng đều là người nổi tiếng ở một lĩnh vực nhất định và có khá nhiều người hâm mộ, vậy anh và bà xã có bao giờ nghi ngại về điều đó?

     

    - Có nhiều người nói yêu là phải ghen. Nhưng với tôi, yêu là phải tin ngay từ lúc còn yêu nhau và đến khi đã cưới. Môi trường và công việc cô ấy làm có nhiều người theo đuổi nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng ở vợ mình. Tôi không thích để cảm giác ghen tuông ngự trị trong cả hai vợ chồng, nếu lâu ngày nó sẽ âm ỉ và bùng lên. Khi gặp phải sự bóng gió nào đó là phải dập tắt ngay.

     

    - Liệu có quá tự tin khi anh nói sẽ dập tắt được những sự bóng gió ấy?

     

    -Đàn bà mà, hầu như ai cũng có đôi chút ích kỷ. Bạn diễn nữ của tôi, tôi đều cho vợ biết hết... ráo, luôn cho họ gặp nhau trước khi phim diễn ra. Nếu có cảnh nóng bỏng thì cũng trên tinh thần đó là công việc mặc dù phải thú thật rằng nàng cũng không tránh khỏi… buồn.

     

    080625STAR6anh4.jpg

    - Diễn trên sàn diễn thời trang, diễn trước ống kính truyền hình, nói thật lòng mình anh đã bao giờ “diễn” với vợ?- Cuộc sống luôn có những vai diễn nhưng với người luôn kè kè bên mình mà còn diễn nữa thì mình sẽ không còn là mình nữa.

     

    Kế hoạch có em bé của anh chị thế nào?

     

    - Tôi và cô ấy hơi “mê tin” một chút, năm nay chưa thể sinh con. Nếu có con thì tôi cũng không quan trọng là trai hay gái. Em bé sẽ mang cả họ bố và họ mẹ.

     

    - Có câu“để hiểu về đàn bà hãy lấy họ về làm vợ”. Lấy vợ rồi anh hiểu gì về phụ nữ?

     

    - Phụ nữ là người luôn muốn được quan tâm chăm sóc cả về tinh thần lẫn vật chất, mặc dù họ hiểu công việc của chồng bận rộn như thế nhưng không có nghĩa là mình bỏ bê.

     

    - Anh có thể nói gì về cuộc sống hiện tại của mình?

     

    - Hạnh phúc.

     

    Theo Ngôi Sao


  10. Bạn muốn giữ lại những kỉ niệm đáng yêu qua những tấm ảnh vô cùng ngộ nghĩnh… Thế thì vào ngay “Sóc điệu” teens nhé!

     

    Sóc Điệu là “di-vu” Chụp ảnh Hàn Quốc, nhưng là chụp ảnh Hàn Quốc “online” cơ.

     

    080625socdieu2.jpg

    Trang web http://www.socdieu.com/ mới “cho ra lò” phiên bản 2.0 cực kì “kool”… Không những thế, dịch vụ này còn hỗ trợ rất nhiều tính năng giống “hàng hiệu” Photoshop để cho các teen tha hồ mà “chỉnh sửa dung nhan” những tấm ảnh mà teens vừa chụp bằng webcam đó, có những chức năng như “phân thân, méo mặt, lồi lõm, hay tỏa sáng ngôi sao”, đảm bảo là trên cả tuyệt vời đấy ạ… ^.^

     

    Nào bây giờ thì chúng ta cùng “khám phá” xem làm thế nào để tạo ra một tấm ảnh cực “kool” trên socdieu.com ná!

     

    080625socdieu1.jpg

    Yêu cầu đầu tiên là bạn phải có webcam thì mới “làm điệu” được đó. Còn nếu không có webcam thì cũng không sao đâu, vì www.socdieu.com còn cho upload ảnh ở máy tính để chỉnh sửa nữa đấy. Thế nhưng dù sao thì “làm điệu” qua webcam vẫn thích hơn, teens nhà mình nhỉ? ^^

     

    080625socdieu3.jpg

    Sau khi các teen đã chỉnh sửa xong “dáng đứng” ở trên màn hình hoặc ảnh upload lên rùi thì ấn Click chụp. Công việc trang trí còn lại bi giờ là hoàn toàn tùy thuộc vào khả năng sáng tạo của các teen đấy ná!

     

    Bạn di chuột và kéo các đồ vật ở phía tay trái để cho vào khung hình, hoặc click vào hình mặt con mèo ở phía trái màn hình để sử dụng những chức năng cực “kool” ở phần trên... A..lê..hấp, và sau một hồi “thỏa sức” sáng tạo, khi teen vừa ý rùi, thì hãy dùng chức năng Download của trang web để tải tấm ảnh đó về máy tính của mình nhé!

     

    Chúc teens nhà mình sẽ thật vui, và làm cho bạn bè phải “lác mắt” với những tấm hình vô cùng ngộ nghĩnh cùng với www.socdieu.com ná! ^^

     

    Nguồn: Kênh 14


  11. Sự cố ở quầy ATM

    Truyện ngắn của Nguyễn Vĩnh Nguyên

     

    Mi dừng lại trước quầy ATM và ghé tai vào cánh cửa. Mi nói với nàng: Rõ ràng, anh vừa nghe thấy nó kêu trong này! Nàng nói: Thì đã sao? Chắc anh lại mắc bệnh thương nhớ đồng quê...

     

    Mi đã chắc chắn nghe thấy tiếng con dế gáy một lúc rất say sưa bên trong cánh cửa của quầy ATM. Khi ghé tai vào quan sát, tim mi đập mạnh. Tiếng dế tắt. Mi quét mắt nhìn quanh, không thấy bên trong có một chỗ nào - một lỗ nứt của tường gạch hay chí ít là vài mảnh giấy tạm bợ - để một con dế có thể trú ngụ. Chỉ có loại gạch men xanh bóng loáng và bên trên là màn hình máy ATM liên tục chạy các chương trình tự động với một giọng nam đọc thuyết trình giới thiệu từ logo cho đến các tiện ích của dịch vụ ngân hàng...

     

    Lúc ấy là 6 giờ tối. Mi đang nắm tay nàng đi dạo ở đường trung tâm. Lâu lắm mi với nàng mới sắp xếp thì giờ đi bộ thư giãn hóng gió mát. Nàng nói chuyện giá vàng, giá xăng tăng và lãi suất ngân hàng đang được nâng lên nhằm khống chế cơn sốt thiếu kiềm chế của thị trường bất động sản. Thực ra mi thừa biết nàng đang nhắc lại những bài phân tích ra rả hằng ngày trên tivi hay đăng nhan nhản trên các mặt báo. Những khi ấy, đầu óc mi đang hình dung đến việc cả thế giới sống trong một cái rọ chật chội. Sự chuyển động hay thông điệp, trí tuệ hành vi của một cá nhân này sẽ có tác động dây chuyền đến vô số con người khác.

     

    Mi nói: Anh thấy tối qua trên chương trình thời sự chiếu cảnh một trùm dầu mỏ ở Trung đông quyết liệt khua tay áo đuổi một con ruồi. Đó là một con ruồi lì lợm nhưng thông minh, nó cứ vo ve đòi bám vào lỗ mũi ông trùm! Nó không biết rằng việc nó vo ve và gây cơn bực mình cho gã trùm dầu mỏ đã góp phần đẩy giá dầu thế giới hôm sau vượt ngưỡng lịch sử. Nàng rúc đầu vào ngực mi, cười tinh quái: Sẽ nguy hiểm nếu các chuyên gia kinh tế phân tích thị trường theo "lý thuyết con ruồi" của anh...

     

    Mi và nàng có nhiều cách nghĩ không khớp nhau. Nàng coi đó là chuyện hiển nhiên vì nó là sự bổ sung cần thiết trong đời sống.

     

    Bây giờ, mi quyết định kéo cánh cửa kính của trạm ATM để tìm cho bằng được con dế. Nàng nói: "Thì đã sao. Nếu nó là con dế thật...". Mi nói: "Ngày nhỏ ở quê, anh từng dậy lúc năm giờ sáng chạy qua những bãi nghĩa trang rình bắt dế...". Nàng nói như xuống nước van nài: "Nhưng em đang đói bụng. Chúng ta đi lại nhà hàng fast food đi anh! Làm gì có tiếng dế ở đây mà tìm...". Khi ấy mi lui cui đẩy cánh cửa box ATM và nhìn vào khe. Ánh đèn nêông lờ mờ, khe cửa cựa vào nhau kêu cót két.

     

    "Có một con côn trùng!"- mi bất ngờ la lên.

     

    "Anh đã thấy hai cái râu của nó nhún nhảy trong khe cửa...".

     

    "Hay là con gián!?".

     

    "Không, có thể con dế...".

     

    "Con dế làm gì ở trong các khe sắt đó?".

     

    "Con dế mà...".

     

    "Em đói...".

     

    Ba mươi phút trôi qua, mi dùng một que tăm lừa con côn trùng ló lên khỏi gờ nhôm cửa nhưng nó vẫn tọt xuống ẩn nấp. Một đôi lần nó nhượng bộ xoay lưng khoe một bộ cánh màu bầm đỏ rồi búng tanh tách vào cọng tăm. Nó lại chạy tọt vào sâu hơn, lia cọng râu dài như muốn đùa giỡn. Mi thấy mình mướt mồ hôi. Nhưng sự ngoan cố của con côn trùng khiến mi càng quyết tâm chúi mũi vào giải quyết vấn đề. Mi ngồi khòm xuống bên trong hộp ATM, kiên nhẫn lừa con côn trùng ngoan cố. Mi thấy mỏi lưng và chuyển sang tư thế nằm ép sát người xuống nền gạch men và khêu tỉ mẩn...

     

    Không chịu được trò chơi bắt dế của mi, nàng ngoáy đít đến nhà hàng trước. Nàng ăn hai chân gà rán. Có thể sau lần này, nàng sẽ lại là người mở lời chia tay. Bao giờ nàng cũng nói lời chia tay trước. Và sau đó chính nàng sẽ lại làm hòa. Cũng như mọi lần. Giữa nàng và mi, hai con người đầy khác biệt, hai lý lịch xuất phát điểm (xã hội đô thị/ nông thôn) thật khác biệt, hai lối tư duy hành động (quyết đoán/ duy cảm) không trùng khớp. Nhưng ít ra mi vẫn cảm nhận được mỗi lần chia tay, trước sự dửng dưng của mi, chính nàng lại cảm thấy cần nối dài vì một thói quen cảm xúc nào đó.

     

    Mi để mặc nàng.

     

    Mi lao vào một cuộc khám phá bất thường và sai lầm: ngay khi đang lúi húi lừa con côn trùng xuất đầu lộ diện thì mi lại giật mình, phát hiện tiếng dế lại cất lên ri ri... ri ri...

     

    Mi toát mồ hôi lạnh.

     

    Có tiếng dế gáy đều đặn đâu đó bên ngoài cánh cửa. Mi trấn tĩnh rồi quệt vội mồ hôi trên mặt. Nhưng mắt mi lại thờ thẫn như đang bị thôi miên. Mi ngồi bó gối co mình nhỏ lại ở trong bốn bức tường của trạm ATM chật chội. Một vài du khách bước qua, dừng lại trước cửa kính, tò mò ghé mắt nhìn vào bên trong rồi ái ngại, vội vàng bước đi luôn. Mi xo ro dưới thứ ánh đèn nêông bạc xóa và tiếng quạt thông hơi chạy rồ rồ, con mắt camera cài đặt bảo vệ đang nhấp nháy đèn đỏ. Màn hình ATM vẫn với một giọng đọc đàn ông giới thiệu biểu tượng logo và những tiện ích ngân hàng được cài đặt phát liên tục, tua đi tua lại, lòng vòng...

     

    Ngoài đường phố, những dòng xe chuyển động lũ lượt nối tiếp nhau. Âm thanh rầm rền như một cơn lũ. Mi không thể tin nổi rằng con côn trùng có cặp râu dài vút trong khe cửa chỉ là một con gián lẻ loi, không phải là con dế đã cất lên tiếng gáy.

     

    Vậy tiếng thực sự đang cất kia là ở đâu?

     

    Mi nghiêng tai, bước mơ màng theo thanh âm đồng quê văng vẳng, xa, gần... Với kinh nghiệm ấu thơ nhiều năm không sử dụng, mi đã định hướng sai một thanh âm. Dù sao, mi cũng đã bắt được một con dế thép đang gáy bằng pin ở quầy hàng lưu niệm bên cạnh.


  12. 59113191bh3.gif

     

    Trong cuộc họp quan trọng, chiếc cà vạt sẫm màu sẽ là sự lựa chọn thích hợp. Còn cà vạt đầy màu sắc sẽ rất thời trang trong những đêm tiệc vui.

     

    Cất cà vạt đúng cách

     

    Dù chiếc cà vạt của bạn thuộc chất liệu lụa hay phi bóng, nó đều rất mềm và dễ có nếp gấp. Vì vậy, ngay sau khi tháo ra khỏi cổ, bạn nên treo vào những cái móc có trong tủ, đừng vắt ngang qua ghế. Việc treo cà vạt đúng cách giúp cho nó phẳng và không bị phai màu.

     

    Nên dùng móc chuyên dùng treo cà vạt vì nó sẽ đem lại rất nhiều lợi ích. Đối với những người phải di chuyển nhiều, nên cuộn cà vạt lại và bỏ vào túi áo khoác dày hoặc là cho vào một chiếc tất rồi để trong túi hành lý. Cẩn thận hơn, bạn có thể sử dụng những chiếc túi được thiết kế riêng cho cà vạt để nó không bị nhăn và méo mó khi vận chuyển.

     

    Tránh các nếp nhăn

     

    Cà vạt càng được thắt chặt nhiều càng dễ để lại nhiều nếp nhăn lâu. Do đó, không nên sử dụng một chiếc cà vạt trong hai ngày liên tiếp vì giống như giày, cà vạt cũng cần có thời gian để trở lại tình trạng ban đầu. Nếu vết nhăn sâu, bạn có thể dùng bàn là có hơi nước để là phẳng.

     

    Loại bỏ những vết bẩn

     

    Một vết bẩn có thể làm mất hết giá trị của chiếc cà vạt, vì thế, bạn nên cẩn thận khi mang và tránh làm bẩn nó. Hãy lưu ý, chiếc kẹp giúp cho cà vạt tránh bị bẩn nhưng đồng thời nó cũng để lại vết hằn.

     

    Nếu cà vạt bị bẩn, bạn có thể làm mờ với một chút nước lạnh để ngăn nó không bị thấm sâu thêm vào. Nhưng đối với dầu mỡ, nước sẽ không có tác dụng. Thay vào đó, bạn hãy cho lên vết bẩn này chút phấn rôm càng sớm càng tốt, nó sẽ giúp hút những vết dầu trên bề mặt vải.

     

    Nếu như cả nước lạnh lẫn phấn bột đó vẫn không loại bỏ được vết bẩn, thì chỉ còn cách cuối cùng là mang tới dịch vụ là giặt đặc biệt dành cho cà vạt.

     

    Thắt cà vạt

     

    Công đoạn thắt cà vạt đòi hỏi phải khéo léo. Một chiếc cà vạt đẹp được thắt đúng cách sẽ giúp người mặc trông sành điệu, chỉnh chu hơn. Trong nhiều trường hợp, chiếc cà vạt còn giúp bạn có thay đổi bề ngoài của mình khi kết hợp với áo sơ mi, com-lê... chỉ với cách tinh tế trong kết hợp.

     

    Theo TT.


  13. Người ngoài cuộc

    Truyện ngắn của August W.Derleth (Mỹ)

     

    Tôi không nhớ rõ cậu bé ấy lên tàu hỏa lúc nào. Có thể cậu ta đã có mặt sẵn trên tàu mà lúc bước lên tôi đã không để ý, cũng có thể cậu đã di chuyển từ toa khác sang trong lúc tôi đang chăm chú đọc báo.

     

    Tôi cũng không nhớ điều gì đã khiến mình phải chú ý đến cậu ta. Một đứa trẻ ốm o, gầy còm, chắc chưa được 12 tuổi. Cậu có đôi mắt đen lanh lợi, đôi mắt thông minh và lúc tôi nhìn thì chúng đang chăm chú hướng về một doanh gia có vẻ làm ăn phát đạt, đang khoác trên người một chiếc áo lông thú dày cộm, đắt tiền. Cậu đã chuyển thế ngồi để có thể nhìn rõ và theo dõi câu chuyện của ông ta.

     

    Tôi đã lưu ý đến vị doanh nhân này dù chỉ nhìn thoáng qua một lần khi bước ngang chỗ ông đi về phía ghế ngồi của mình. Suốt nửa giờ qua ông mải rôm rả chuyện trò cùng hai chàng sinh viên đại học ngồi cùng hàng ghế chỉ cách nhau cái lối đi nho nhỏ trên tàu.

     

    Khi nhìn và quan sát cậu bé, tôi bắt đầu lưu tâm đến câu chuyện. Nhà doanh nghiệp này đang lên tiếng:

     

    - Ồ, là người ngoài cuộc, các cậu chỉ biết lý thuyết suông thôi. Điều đó cũng tốt. Nhưng thật ra các cậu chẳng hiểu gì về nó cả…

     

    - Cái chủ nghĩa tư bản ấy ư? - Một sinh viên xen vào.

     

    - Nghe đây - doanh nhân ngắt lời- Tôi hiểu rõ nó hơn các cậu bởi vì tôi là người trong cuộc. Tôi phải xem xét tỉ mỉ, cố gắng khắc phục những rủi ro để còn có thể tiếp tục kinh doanh. Các cậu chẳng biết gì ngoài những điều đọc được trên sách báo - nhưng chỉ có trời mới rõ, còn biết bao điều khác nữa báo chí chưa một lần dám đá động tới…

     

    - Cái chủ nghĩa tư bản kiểu này - anh sinh viên nhẫn nại lên tiếng - chắc chắn sẽ sụp đổ trong vài thập kỉ nữa thôi.

     

    Nhà doanh nghiệp lặng lẽ mỉm cười.

     

    - Thế ông nghĩ sao về vụ giết chóc xảy ra ở Detroit gần đây? - Anh sinh viên thứ nhì lên tiếng.

     

    - Họ đáng phải nhận lãnh cái hậu quả đó thôi. Điều đáng tiếc là nhân vụ ấy một số kẻ lại được bọn côn đồ hung hãn thích quấy rối và gây biến loạn kia tôn xưng là anh hùng.

     

    - Quấy rối và nhiễu loạn ư? - Chàng sinh viên thứ nhất lầm bầm - Nếu một người đàn ông đói lả, ra đường tìm miếng bánh để ăn thì người ta gọi đó là quấy rối. Còn nếu một phụ nữ muốn kiếm sữa về để nuôi con thì người ta cho đó là gây nhiễu loạn, có hại cho an ninh của cộng đồng. Ôi, đói khát chính là cái tội đối với xã hội!

     

    - Hừm - Thương gia nói - Cách nhìn của cậu quá khích và cực đoan lắm đấy!

     

    - Cái đói nào mà lại chẳng cực đoan, thưa ông - Anh sinh viên thứ nhì đáp lời.

     

    Có nét hài lòng thấp thoáng trên mặt vị thương gia và nó chẳng hề bị những lời chua chát của anh sinh viên nọ xua đi. Ông quay mặt không nhìn họ nữa. Tình cờ mắt ông chạm phải mắt cậu bé. Ông mỉm cười: “À, còn cháu thì sao? Cháu nghĩ thế nào về câu chuyện chúng tôi vừa trao đổi?”

     

    Cậu ta im lặng nhìn ông một lúc, đoạn chậm rãi cất tiếng:

     

    - Detroit là thành phố đang xảy ra nạn đói…

     

    Mọi người đều ngước nhìn thằng bé.

     

    - Cháu mừng vì thoát được khỏi nơi đó.

     

    - Ồ, vậy chắc cháu không đi một mình, đúng không? - Thương gia hỏi.

     

    - Không, có cha cháu cùng đi. Cha và cháu định đến New York, vì mẹ đang ở đấy.

     

    Sự im lặng bất chợt chùn xuống. Tiếng bánh xe hỏa nghiến lên đường rầy len vào toa nghe mỗi lúc một rõ hơn.

     

    - Tôi không nhìn thấy cha cháu - Vị thương nhân nói. Ông ấy vào đây lúc nào tôi cũng không hay. Bây giờ ổng ngồi đâu?

     

    Cậu bé đưa tay vạch một nét mơ hồ về phía toa dành riêng cho những người nghiện hút thuốc lá.

     

    - À, tôi hiểu rồi.

     

    Thương gia nhìn cậu bé với vẻ trầm ngâm rồi bất chợt lên tiếng hỏi:

     

    - Đến New York rồi, cháu và cha cháu định làm gì?

     

    - Cháu cũng không biết nữa.

     

    Sự tịch lặng một lần nữa lại phủ xuống toa tàu và vị thương nhân ngần ngừ quay mặt đi chỗ khác. Nhưng cậu bé ấy vẫn tiếp tục dán mắt vào ông, không hề chớp mi hoặc thay đổi cách nhìn. Ông ta biết rõ đứa trẻ đang chòng chọc nhìn mình vì thình lình ông ngước đầu lên, nhìn sâu vào mắt nó một lúc, đoạn vu vơ cất tiếng:

     

    - Cha cháu đi nãy giờ cũng khá lâu rồi đấy. Ông ta hẳn phải có một hộp xì gà to lắm nhỉ?

     

    Nghe câu này, cái nhìn của cậu bé lần đầu rơi vào trạng thái bất định. Cậu ta nhắm mắt lại một lúc, rồi miệng lẩm bẩm: “Một cái hộp to, rất to là đằng khác”.

     

    Thình lình vị thương gia nọ đứng dậy và duỗi thẳng tay chân ra cho đỡ mỏi. “Tôi già rồi”, ông ta lẩm bẩm.

     

    - Ồ, không, tay chân cháu cũng tê cứng đây này - một anh sinh viên tiếp lời, rồi bắt đầu đứng thẳng lên.

     

    - Này cháu, ta có ý này - thương nhân đột ngột lên tiếng khi nhìn cậu bé - Chúng ta hãy thử đi tìm xem cha cháu đang ở đâu.

     

    Thằng bé gật đầu lia lịa rồi đứng dậy ngay. Nó men theo lối đi giữa hai hàng ghế bước nhanh, chỉ dừng chân một lần duy nhất ngoái lại xem có ai theo mình không. Không hiểu có điều gì thôi thúc mà tôi cũng bất chợt đứng dậy nối bước theo.

     

    Chúng tôi sang toa kế bên, ở trong có ba người đang ngủ gà ngủ gật với những tờ báo đắp lên mặt. Rồi chúng tôi bước sang toa dành riêng cho những người nghiện hút, nhưng chẳng có ai ở trong. Vị thương gia, vẫn theo sát sau lưng cậu bé, chợt dừng chân lại, nhưng dường như nó chẳng hề quan tâm, vì vẫn cứ tiếp tục bước đi.

     

    - Cháu ơi, đây chính là toa dành riêng để hút thuốc - ông ta gọi với theo cậu bé.

     

    Nó quay lại:

     

    - Toa ăn uống ở phía trước, có lẽ thế.

     

    Nói xong, nó tiếp tục bước đi.

     

    Nhưng toa ăn uống cũng trống không, chẳng có ai hiện diện ở trong. Cậu bé tiếp tục đi và chẳng hiểu sao chúng tôi vẫn cứ tiếp tục theo sát nó.

     

    Cuối cùng chúng tôi đến toa gởi hành lý. Có hai người đàn ông đang ngồi ở trong và họ nhìn chúng tôi với những đôi mắt tò mò.

     

    Cậu bé dừng lại, đưa tay chỉ:

     

    - Đó, cha cháu đó.

     

    Nó đang chỉ tay vào một chiếc quan tài.

     

    Hai anh sinh viên đưa mắt ngó trừng trừng. Nhà doanh nghiệp thì thở gấp, gương mặt biến sắc hẳn đi.

     

    - Họ bắn chết cha cháu ở Detroit - cậu bé cất tiếng, giọng nói nghe âm vang trong cái im lặng đổ xuống bất chợt.

     

    - Này cháu - giọng vị thương nhân nghe không tự nhiên lắm lúc quay nhìn thằng bé - Cháu đã ăn uống gì chưa?

     

    Thằng nhỏ lắc đầu. “Cháu đói”, nó nói bằng cái giọng lừ đừ, vô cảm, như thể cái nỗi tuyệt vọng về việc kiếm miếng ăn lâu lắm đã bão hòa trong cái cơ thể vốn ốm o, gầy mòn của nó. “Cháu vẫn thường nhịn đói ở Detroit. Tất cả chúng cháu. Lúc trước thì đỡ hơn, người đói có thể tìm được thức ăn thừa trong những thùng rác đặt trên đường phố - Nhưng từ khi họ đổ dầu hỏa vào trong chỗ thức ăn ấy thì thôi hết cách. Họ không muốn làm hại sức khỏe chúng cháu, không muốn chúng cháu ngộ độc khi ăn phải những thức ăn ấy.

     

    Một anh sinh viên mỉm cười cay đắng:

     

    - Người ta muốn thấy họ thà chết vì đói, còn hơn phải chết vì ngộ độc khi ăn những thức ăn thừa.

     

    - Chúng ta phải chỉnh lại chuyện này ngay thôi - Vị thương gia nói, tránh cái nhìn của hai anh sinh viên - Cháu hãy theo ta vào toa ăn uống xem giờ này bồi có thể dọn cho cháu những thức gì nào.

     

    Ông nắm lấy tay cậu bé và nhanh chóng kéo nó bước khỏi toa tàu.

     

    Một anh sinh viên chợt cười lên khô khốc:

     

    - Ông ta định dùng một giọt nước để chữa cháy cho cả tòa cao ốc đang chìm đắm trong biển lửa. Chúa ôi, còn hàng triệu người khác nữa, họ sẽ ra sao?

     

    Nguyễn Thị Thu (dịch)


  14. Phép lạ đầu tiên

    Truyện ngắn của Azorín (Tây Ban Nha)

     

    Bêlem. Năm thứ nhất công nguyên.

     

    Hoàng hôn dần buông xuống và những tia nắng cuối ngày hắt luồng ánh sáng yếu ớt qua vuông cửa sổ hẹp dưới hầm. Tất cả đều yên ắng. Hai tay ông lão cứ xoa mãi lên đống tiền vàng lấp lánh nằm trên bàn như thể chúng là một thứ bột nhào nào đó mềm mại, mịn màng lắm. Ông có bộ râu hoa râm dài thậm thượt và đôi mắt trũng sâu. Nắng tắt dần và bầu trời bên ngoài khung cửa sổ dưới hầm chỉ còn một màu nhợt nhạt, xam xám của thứ ánh sáng bị khuếch tán. Những đồng tiền vàng được bỏ trở lại vào một chiếc két sắt kiên cố, chắc chắn. Ông cài chốt cẩn thận, khóa hai lần; rồi chậm rãi leo lên chiếc cầu thang hẹp.

     

    Bây giờ thì ông đang hiện diện trong ngôi nhà của mình. Ngôi nhà nằm ở vùng ngoại ô, có một vườn hoa rộng bao quanh, cùng một nhà phụ cất bên hông dành cho đám nông dân và bọn tôi tớ ở. Ông chậm rãi đi quanh nhà, ngón trỏ của bàn tay phải cứ khoan thai ve vuốt chiếc mũi khoằm mỗi khi ông cất bước. Bỗng, khi bước dọc theo một hành lang, ông chợt lưu ý đến một cánh cửa nhà bị mở tung - cánh cửa mà trước đây ông đã ra lệnh là lúc nào cũng phải khóa chặt. Ông lão dừng lại giây lát. Cơn giận lướt qua người và ông bất chợt hét toáng lên. Một người đầy tớ hốt hoảng chạy tới và lập tức hứng lấy cơn thịnh nộ. Ông bước đến gần, dí mũi sát vào mặt hắn và tới tấp chửi rủa, trong lúc anh chàng tội nghiệp ấy chỉ biết run rẩy và ấp úng nói những lời xin lỗi. Đoạn ông ta tiếp tục đi, nhưng chẳng mấy chốc lại dừng bước lần nữa. Lần này vì ông thấy những mảnh vụn bánh mì rơi vãi trên các thứ đồ đạc trong nhà. Điều này thì quả thật chưa có ai ở đây từng nghe nói tới. Ông hầu như không tin nổi mắt mình nữa. Đến mức này thì có nghĩa là cái lũ đầy tớ khốn kiếp kia muốn giở trò phá hoại đây mà. Rõ ràng là có ai đó đã đứng ở đấy ăn vụng bánh - mà bánh thì hiển nhiên được lấy trộm từ chạn thức ăn trong nhà bếp chứ còn đâu nữa - nên mới để vương vãi vụn bánh thế kia. Bây giờ thì cơn thịnh nộ của ông đã lên đến cực điểm. Tiếng la hét của ông nghe vang vọng khắp nhà. Mọi người, cả vợ con lão và lũ tôi tớ, đều đến tụ tập chung quanh với vẻ bối rối, sợ sệt. Và ông lại tiếp tục gân cổ buông ra những lời thóa mạ, chửi rủa.

     

    Đã đến giờ ăn tối. Nhưng trước hết ông lão muốn trò chuyện cùng những người được phái đi làm nhiệm vụ giám sát mỗi tối vẫn trở về từ các nông trại gần đó. Họ phải báo cáo lại cho ông một cách tỉ mỉ, chi tiết những hoạt động của mình trong ngày. Nếu không được nghe những điều đó, đêm ấy ông sẽ chẳng tài nào ngủ được bởi cứ mãi trằn trọc, không hiểu những đồng tiền của mình, dù nhỏ nhặt đến đâu, đã được tiêu pha như thế nào và bọn đầy tớ giúp việc đã làm những gì, từng phút một trong ngày. Cứ thế, những lời tường thuật của bọn nông dân và những người giám thị sẽ lần lượt đan xen vào những lời thóa mạ chửi rủa ông. Bọn họ ai cũng sợ ông lão cả.

     

    Vào cái đêm đặc biệt này anh chàng giữ việc chăn dắt đàn cừu lại trở về hơi muộn. Mọi ngày anh vẫn từ đồng cỏ trở về trước lúc ông lão ngồi vào bàn ăn tối một chút. Anh coi sóc một đàn dê cùng một bầy cừu nhỏ. Khi về đến nhà mỗi tối, anh thường nhốt chúng lại trong chuồng rồi đến trình diện trước mặt chủ mình để báo cáo công việc trong ngày. Ông lão có vẻ nôn nóng khi ngồi vào bàn ăn. Sự về muộn của chàng trai đã khiến ông bực dọc. Tình trạng này quả thật ít thấy. Ông giận dữ hét vào mặt một tên đầy tớ khi hắn chậm trễ trong việc dọn món ăn lên cho ông, và thế là luống cuống thế nào không biết hắn lại làm rơi một chiếc đĩa xuống sàn nhà. Vợ con ông lão ai nấy đều khiếp vía. Tai họa này chắc chắn sẽ nhấn chìm cả ngôi nhà vào cơn thịnh nộ. Và, thực tế, ông lão đã không ngừng hò hét thóa mạ trong suốt cả nửa giờ. Chàng mục tử rón rén vào cửa như một kẻ đang hồi hộp, chờ đợi bản án của mình được tuyên lên. Tình cảnh thế này mà đem việc chăn dắt ra thuật lại cho ông thì thật không phải lúc chút nào!

     

    - Có gì lạ xảy ra không? - Ông lão hỏi.

     

    Chàng trai ngập ngừng suy nghĩ trước khi trả lời:

     

    - Xảy ra ư? Ông nói xảy ra nghĩa là sao ạ? - Cuối cùng anh nói tiếp - Không có điều gì lạ xảy ra cả, thưa ông.

     

    - Cứ theo cái cách trả lời của mày thì hẳn đã có điều chi đó bất thường xảy đến rồi…

     

    - Xảy đến, xảy đến sao cơ? - Anh chàng chăn cừu vò vò chiếc mũ trong tay mình với vẻ bối rối.

     

    - Đồ ngu! Đồ khùng điên, đần độn! Mày trở nên ngọng nghịu từ lúc nào vậy hả? Hay là ma quỷ đã cắt mất lưỡi của mày rồi? Hãy nói rõ ra cho ta nghe coi, nói lớn lên…

     

    Và chàng trai vừa cố gắng nói mà vừa run rẩy. Thực ra thì có điều chi bất thường xảy ra trong ngày hôm nay đâu. Dê, cừu như thường lệ, vẫn được dẫn đi ăn nơi các bãi cỏ dù có hơi xa một chút. Chúng vẫn khỏe mạnh, háu ăn như mọi ngày… Ông lão như đã mất hết kiên nhẫn:

     

    - Mày có nói rõ ra không hở, thằng khốn? - Ông giận dữ hét lên.

     

    Và liên tiếp ba bốn lần sau nữa anh chàng chăn cừu ấy vẫn khăng khăng lặp lại là không có điều gì lạ xảy ra cả. Không có gì lạ, chỉ trừ cái chuồng bò được dựng lên ở vùng đất giáp ranh thành phố, cạnh khoảng sân dùng để đập lúa - cả hai đều thuộc quyền sở hữu của ông lão - ở nơi ấy anh đã trông thấy nhiều điều trước đây chưa từng thấy bao giờ. Có nhiều người ở trong cái chuồng bò ấy lắm. Khi nghe điều này ông lão giật mình. Và không thể tự kiềm chế nổi nữa, ông bước đến cạnh chàng trai và hét lên oang oang:

     

    - Có nhiều người ở trong cái chuồng bò đó à? Cái chuồng bò ở cạnh khoảng đất dùng cho việc đập lúa? Ồ… bộ bây giờ người ta không còn biết tôn trọng quyền sở hữu của người khác nữa hay sao chứ? Bọn chúng muốn làm cho tao phá sản, cho tao tàn mạt đây mà, có đúng thế không?

     

    Cái chuồng bò ấy chỉ gồm bốn bức vách sơ sài đã xộc xệch, rệu rã cả rồi. Cánh cửa ra vào đã lung lay vì bị mối mọt ăn nên người ta có thể mở ra một cách dễ dàng. Một lỗ hổng nhỏ nom như cửa sổ nằm ở phần dưới một bức vách, ngó ra ngoài cái sân dùng để đập lúa. Có người hiện diện trong cái chuồng ấy; hẳn là họ sẽ trú qua đêm; cũng có thể là họ đã ăn dầm nằm dề ở đó nhiều hôm rồi. Lưu lại trên đất của mình, trên cái tài sản thiêng liêng của mình, vậy mà không có được một lời xin phép hay hỏi han gì cả! Một nỗi căm tức bùng lên mạnh mẽ như muốn đốt cháy tim gan ông. Đúng rồi, quả là đã có một âm mưu muốn phá hoại ông. Người nhà mình sao chẳng biết suy nghĩ gì cả, mà tính lại hay lãng phí. Có ai chịu quan tâm gì đến trang trại đâu! Lũ chúng nó đã đột kích vào quậy phá để khiến ta trở nên nghèo khó, khốn nạn. Tình hình thật là tồi tệ. Chưa từng có ai thấy cảnh này bao giờ. Chưa từng có ai dám xâm phạm đến tài sản, đất đai cũng như nhà cửa của ông. Đứng trước sự kiện kỳ quái, lạ lùng này ông lão quyết định sẽ đích thân đến đấy để xác minh, và nếu đúng thế, ông phải tống cổ cái bọn lang thang, lêu lổng này ra ngoài đường ngay mới được.

     

    - Có những ai ở đó? - Ông hỏi anh chăn cừu.

     

    - Dạ, một người đàn ông và một người đàn bà - Anh lưỡng lự đáp lại.

     

    Thế là ông lão đứng dậy lấy cái mũ chụp lên đầu, tay nắm chặt cây can, hướng về phía cái sân đập lúa nằm ở phần đất giáp ranh thành phố mà tiến bước.

     

    Đó là một đêm trong trẻo, quang đãng. Trên trời, ngàn vì sao lung linh, nhấp nháy trông như những mảnh vàng. Tất cả đều yên ắng. Sự tĩnh mịch của đêm dàn trải ra thật êm dịu và sâu lắng. Ông lão bồn chồn bước đi, người run lên vì giận dữ. Chiếc can của ông gõ lên đất cồm cộp theo nhịp bước. Trước sắc trắng của khoảng sân dùng để đập lúa phủ đầy tuyết, cái chuồng bò hiện ra lờ mờ từ xa trên nền trời xanh thẩm. Chẳng mấy chốc ông đã đến bên mấy bức vách đổ nát. Không muốn đường đột vào trong ngay trước khi có sự suy tính kỹ lưỡng, ông dừng chân một lúc, rồi chậm rãi bước đến gần cái lỗ hổng trên vách nôm như cánh cửa sổ mở ra ngoài khoảng sân đập lúa. Ánh sáng tỏa rạng từ bên trong. Ông lão nghiêng người về phía trước, kề sát cặp mắt ti hí của mình vào cái lỗ hổng nhỏ be bé ấy để nhìn vào, rồi bất chợt bật lên một tiếng kêu không kịp ghìm lại. Sự kinh ngạc đã khiến người ông đờ đẫn, choáng váng. Từ ngạc nhiên, sửng sốt, ông dần nhận rõ ra đây quả là một điều kỳ diệu. Ông lão nép người sát vào bức vách, bất động. Và cảm thấy khó thở. Chưa bao giờ ông trông thấy một cảnh tượng như thế này; thật vậy, hẳn mắt loài người chưa khi nào được chứng kiến những gì ông đang chứng kiến. Ông không thể quay nhìn đi nơi khác. Từng phút từng giờ lặng lẽ trôi qua. Những gì đang diễn ra ở trong cái chuồng bò này mới lạ lùng và kinh dị làm sao! Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ? Ồ, làm sao người ta lại có thể tính đến thời gian khi đứng trước một cảnh tượng phi thường như thế này? Dường như nhiều giờ, nhiều ngày, nhiều năm tháng đã trôi qua. Thời gian thì có nghĩa chi khi người ta được chứng kiến một sự kiện kỳ diệu, trọng đại, độc nhất vô nhị như thế này trên trần thế. Chìm đắm trong suy tư, ông lão chậm rãi quay bước trở về nhà. Bọn đầy tớ mở cửa chậm chạp khiến ông phải chờ lâu, nhưng ông chẳng nói gì. Ở trong nhà, một cô hầu vụng về đánh rơi nến xuống đất khi đang thắp cũng chẳng hề bị trách mắng lấy một câu nhỏ. Vẻ suy tư, với chiếc đầu trầm ngâm cúi xuống, ông bước lặng lẽ qua các hành lang như một bóng ma. Bà vợ, khi bước ra đón ông từ phòng khách, vô ý vấp phải vật gì đó dưới đất khiến nhiều pho tượng nhỏ rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Nhưng ông chẳng buông ra một câu phiền hà chửi rủa nào. Bà lùi lại ngạc nhiên. Mọi người trong nhà ai nấy đều sửng sốt trước cái vẻ hiền hậu, ôn nhu khác thường ấy của ông lão, trong khi ông, ngồi trong một chiếc ghế bành lại như lạc mất trong cõi trầm tư. Khi ông ngủ thiếp đi và được người ta đánh thức, thì như đứa trẻ, ông ngoan ngoãn để họ đưa mình vào phòng và thay quần áo cho.

     

    Sáng hôm sau ông vẫn đắm chìm trong sự im lặng. Những kẻ hành khất đến gõ cửa nhà được ông bố thí cho từng vốc những đồng tiền bằng bạc. Miệng ông không còn thốt ra những lời nóng giận thô bạo nào nữa dù nhỏ nhất. Mọi người ai nấy đều bối rối. Ông đã chuyển biến từ một con người tàn bạo, quái ác trở nên một đứa trẻ hiền lành, ngoan ngoãn. Vợ và các con ông hết sức lo âu. Họ không thể tưởng tượng nổi một sự thay đổi như thế lại có thể xảy đến trong gia đình mình. Hẳn phải có một điều gì đó rất ghê gớm đã xảy ra trong cái đêm ông đi tới chuồng bò và sân đập lúa kia. Cái vẻ nhu mì, hiền hậu của ông bây giờ nom ra lại còn đáng sợ hơn cái tính khí hung hãn bạo ngược vốn có trước đây; sự thay đổi này có thể là dấu chỉ của một thứ bệnh trầm kha nào đấy. Lặng lẽ, lo âu và đầy nghi vấn, họ kiên nhẫn quan sát ông. Họ không dám tự đến gần để hỏi han, còn ông thì cứ giữ mãi thái độ im lặng. Cuối cùng, không chịu nổi, bà vợ dè dặt nêu lên những thắc mắc khi có dịp tiếp cận cùng ông. Họ có một cuộc trao đổi với nhau thật lâu, nhưng ông lão nhất định không chịu tiết lộ bí mật của mình. Tuy vậy, sau rất nhiều lời lẽ dịu ngọt đầy vẻ quan tâm của người vợ hiền hậu ấy, cuối cùng ông cũng đành bật mí. Khi ông kề miệng vào tai bà thì thầm thuật lại cái sự kiện xảy ra tối hôm ấy, người ta thấy mặt bà lộ hẳn vẻ sững sốt.

     

    - Sao, ba vị vua và một hài nhi vừa mới sinh ra đời à!

     

    Bà không thể tự kiềm chế để khỏi bật lên tiếng kêu như thế.

     

    Ông chồng vội đưa ngón tay đặt lên môi mình, ra dấu cho bà hãy giữ im lặng. Vâng, dĩ nhiên là bà phải giữ kím chuyện này. Nhưng bà cũng hiểu là từ nay không biết mình sẽ phải suy nghĩ ra làm sao nữa. Người đàn bà hiền lành này không thể biết đích xác được điều nào tệ hại hơn, cái tính hung bạo trước đây của chồng mình hay là sự cuồng trí của ông ta hiện tại. Ba vị vua cao sang thế mà lại có mặt trong một cái chuồng bò bẩn thỉu cùng một đứa trẻ vừa mới sinh ra! Rõ ràng là trong cuộc tản bộ buổi tối hôm ấy, có điều gì đó bất ổn đã xảy đến cho ông ta. Dần dà thì cái tin bà chủ đã rõ được điều bí mật của ông lão cũng loan đi khắp nhà. Bọn trẻ bu lại hỏi mẹ. lúc đầu bà không chịu nói, nhưng rồi chẳng mấy chốc, không cầm lòng nổi bà cũng gọi cô con gái cưng đến để rỉ tai cho nó nghe chuyện bí ẩn của cha mình. Và phản ứng của cô ta cũng phát lộ ra ngay tức khắc.

     

    - Ôi, cha tội nghiệp của con! Cha mất trí mất rồi!

     

    Kẻ hầu người hạ trong nhà ai cũng biết là các cô cậu chủ nhỏ đều thông tỏ cái lý do vì sao ông chủ của mình luôn giữ im lặng. Họ không dám trực tiếp hỏi họ, nhưng một người đàn bà có thể gọi là thân tín đã giúp việc cho gia đình này hơn ba mươi năm, không kiềm chế nổi cuối cùng đã lân la nêu thắc mắc cùng một cô con gái. Và cô này cũng không phụ lòng đã tiết lộ cho bà nghe điều bí mật ấy.

     

    - Ồ, vậy là ông ấy cuồng trí mất rồi, ông chủ tội nghiệp của tôi! - Người đàn bà ấy buồn bã kêu lên.

     

    Bằng cách rỉ tai nhau như vậy, dần dà rồi người nào trong nhà cũng biết về cái tin ấy. Vâng, ông chủ của họ đã mắc phải một chứng cuồng trí rất lạ lùng; và bất cứ khi nào nói về ông, họ cũng đều lắc đầu tỏ vẻ thương cảm. Ba vua và một hài nhi cùng có mặt trong một cái chuồng bò! Ông chủ của họ thật đáng tội nghiệp!

     

    Và ông lão có bộ râu dài thậm thượt ấy cứ ngồi nhìn ngày tháng thong thả trôi đi, không tỏ ra nôn nóng, cáu kỉnh, hay bực bội. Ông trở nên hòa nhã khoan dung rất mực, luôn giúp đỡ vật chất tiền bạc cho những kẻ nghèo khổ bần hàn, và khi trò chuyện với ai thì luôn dùng những lời lẽ hết sức dịu dàng êm ái. Mọi người trong nhà cũng hoang mang, ngơ ngác, thậm chí còn buồn rầu nữa, và nhìn ông với cái nhìn xót xa. Ông chủ của họ đã mất trí; đó là cái lý do duy nhất hợp lý để giải thích tình trạng của ông hiện tại. Ba ông vua ngụ trong một cái chuồng bò! Bà vợ của ông đành mời một vị bác sĩ nổi tiếng đến nhà để trị liệu. Ông này là một người thông thái, rất am hiểu các chứng bệnh và những loại dược thảo. Khi đến nhà, ông được đưa vào gặp người bệnh và thấy ông lão rất dễ thương, sẵn sàng làm theo bất cứ điều gì mình yêu cầu. Ông ấy như một đứa trẻ vậy, yếu ớt, ngoan ngoãn. Vị bác sĩ bắt đầu khám bệnh. Ông chăm chú hỏi ông lão về cuộc sống, những thói quen cũng như các loại thực phẩm thường dùng. Ông lão mỉm cười dịu dàng. Và khi ông tiết lộ điều bí ẩn của mình sau một cuộc chất vấn dài dằng dặc, vị bác sĩ gật đầu ra vẻ đồng tình, cái cách người ta vẫn thường làm với những câu chuyện huyền hoặc phi lý người cuồng trí đưa ra để khỏi làm phật lòng thân chủ của mình.

     

    - Vâng, vâng! - Vị bác sĩ nói - Đương nhiên điều ấy hoàn toàn có thể. Phải lắm, ba ông vua và một đứa trẻ vừa sinh ra cùng ở chung trong một cái chuồng bò.

     

    Và một lần nữa ông lại gật đầu. Khi từ giã ra về, vị bác sĩ ấy nói với vợ ông lão khi hai người đứng ngoài hành lang:

     

    - Đây chỉ là một dạng mất trí nhẹ. Vô hại, bà đừng lo lắng gì cả. Ông ấy hơi “mát” một chút, nhưng vô hại. Không có cách trị liệu đặc biệt nào đâu. Chúng ta hy vọng rằng…

     

    Võ Trung Hiếu

    Dịch theo bản tiếng Anh

    “The first Miracle” của John M. Flores

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...