Jump to content

Thợ Làm Vườn

Ban Quản Trị
  • Số bài viết

    1.365
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    10

Bài viết được đăng bởi Thợ Làm Vườn


  1. * Tên khai sinh: Nguyễn Thị Minh Ngọc, sinh ngày 5.8.1953, tại Bà Rịa. Quê quán: Thừa Thiên. Nơi ở hiện nay: TPHCM. Tốt nghiệp Đại học Sân khấu. Hội viên hội Nhà văn Việt Nam (1996).

     

    * Nguyễn Thị Minh Ngọc đã trải qua nhiều nghề, nhiều công việc: Đạo diễn, diễn viên, dạy học, đi buôn và viết văn... Trong đó có hai nghề chính là: Nghề diễn và viết. Hiện là đạo diễn, giảng viên sân khấu, Chủ nhiệm Trường đào tạo Diễn viên nhà hát Trần Hữu Trang.

     

    * Tác phẩm đã xuất bản: Ngọn nến bên kia gương (truyện ngắn, 1992, 1994); Một mình bước tới (truyện ngắn, 1994 - 1995); Trình Tiên (truyện dài, 1995); Năm đêm với bé Su (truyện vừa, 1995 - 1996).

     

    - Giải thưởng văn học: Giải kịch toàn quốc vở: "Đứng giữa đồi sao (1995)"; Giải truyện ngắn: "Quán trọ" (1993) của báo Kiến thức ngày nay và Hội Nhà văn TPHCM; "Nắng chiều" (1986) của báo Phụ nữ ; "Chung vách" (1988) của báo Văn nghệ TPHCM. Giải kịch: "Một nửa của tôi đâu" (1993) của Hội Sân khấu và Đài truyền hình TPHCM; "Năm đêm với bé Su". Giải A Văn học thiếu nhi của NXB Kim Đồng.

     

    Xin giới thiệu đến các bạn một số truyện ngắn của tác giả.

     

     

    Mục lục:

     

    - Cạn duyên

    - Sắc

    - Trái Bồ Quân

    - Trăng huyết

    - Đêm Diễn Cuối Cùng

    - Vết Hạc Trong Mưa

    - Chiếc Nhẫn

    - Ngưu lang

     

     

    Link download: http://www.box.net/shared/qbzv6mo4k8 (size: 154kb)


  2. Được đổi điểm ảo để lấy quà thật à? Cố xem sao!! keke...

     

    Vâng, đang có dự định cho thành viên đổi nhuận bút kiếm được để lấy các quà kỷ niệm của diễn đàn theo một mức giá nhất định. Hoặc cũng có thể cho thành viên đấu giá món đồ, ai giá cao sẽ được mua "ảo" và nhận hàng "thật". Hê hê... Dĩ nhiên tiền nhuận bút sẽ bị trừ theo giá trị món đồ. :D

     

    À, quên nữa. Vừa mở lại mục Thư viện ảnh. Tuy nhiên tạm thời chỉ có admin mới có thể upload ảnh. Thành viên chỉ được xem.


  3. Phút thật lòng trước em

     

    Làm sao có thể nói cùng em

    Trong tim anh, em không là duy nhất

    Có những người con gái khác đi qua đời anh còn in đậm gót giày

    Anh như gã ngựa hoang mỏi gối chồn chân một chiều

    Và một đời nằm đau...

     

    Sao em chẳng chút nghi ngờ

    Những lúc anh một mình đăm chiêu và mơ về vùng thảo nguyên bao la

    Nơi anh sẽ hát lời tình ca du mục ru một người con gái khác em?

    Có những lúc bên em anh lại nghĩ về một vòng tay khác

    Cuộc sống của anh là trời cao, biển rộng và sa mạc giữa một ngày hè nóng bỏng

    Những điều không bao giờ

    là bình thường và giản đơn...

     

    Chẳng thể hiểu nổi mình

    Một ngày soi gương anh chợt nhận ra

    Trong anh luôn tồn tại những thằng đàn ông rất khác

    Những sự đối lập, những mảnh ghép chẳng logic bao giờ...

     

    Nơi anh trở về mỗi tối

    Bình yên trôi một ngày đơn giản

    Cuộc sống vốn được lập trình bởi những giới hạn

    Những buộc ràng không thể khác hơn...

    Không thể là mình nên anh là chiếc bóng của anh

    Cứ lẽo đẽo đứng bên lề cuộc sống

    Một ngày như mọi ngày

    Anh ngoái đầu nhìn lại bỗng nghe lòng bình yên...

    • Like 3

  4. Thành phố buổi sáng

     

    Giọt nắng đầu tiên rơi trên những tầng cao thành phố

    Tinh mơ dụi mắt bên cửa sổ

    Những ngôi nhà còn đang ngái ngủ

    Chợt vỡ òa khúc hát ban mai…

     

    Tiếng lóc cóc của những xe hàng rong đi qua

    Mùi thơm đánh thức cả con hẻm nhỏ

    Náo nức những tiếng rao buổi sáng

    “Báo đê… ê… Bánh mì nóng, xôi vò đê…ê !”

     

    Bóng tối tan dần theo tiếng động cơ

    Sót lại trên những phin cà phê buổi sáng

    Ngày bắt đầu từ động tác khỏe khoắn

    Những người tập thể dục trong công viên…

     

    Bên cửa sổ một ngày mới lên

    Những giọt nắng long lanh

    Trong đôi mắt…

    Cô bé nhà bên cạnh.

    • Like 3

  5. Diễn đàn vừa có một số cập nhật về kỹ thuật trong ngày 23/07/2008 như sau:

     

    1. Sửa lỗi mục “Nhật ký điện tử” (Blog)

    Ban quản trị đã sửa lỗi trang trắng khi click vào mục “Nhật ký của tôi”, khi gửi bài viết mới hoặc comment. Như vậy các thành viên của diễn đàn đã có thể viết blog mà không gặp phải những lỗi khó chịu như trước đây.

     

    2. Mở thêm mục “Thơ Trẻ Media”

    Mục này sẽ thay thế cho box Thơ Trẻ Media trước đây với nhiều tính năng mới. Thành viên sẽ dễ dàng nghe, download nhạc, gửi nhạc, yêu cầu nhạc, bình luận, chấm sao… Và nhiều tính năng thú vị chờ bạn khám phá tại mục Thơ Trẻ Media.

     

    3. Mở thêm mục “Game trực tuyến” (Arcade)

    Cho phép thành viên chơi game online với nhiều tính năng thú vị. Mục này tạm thời có giao diện tiếng Anh, chúng tôi sẽ thực hiện phần tiếng Việt trong thời gian sớm nhất.

     

    4. Thiết lập hệ thống điểm số cho thành viên

    Hệ thống điểm số đi kèm nhiều chức năng như: Ngân hàng, Shop, Xổ số… rất thú vị. Thành viên sẽ tích điểm qua các bài viết. Hiện nay mỗi bài viết tương ứng 20 điểm, mỗi trả lời 10 điểm.

    Sau thời gian thử nghiệm chúng tôi sẽ cho phép thành viên đổi điểm tích luỹ để nhận các món quà có giá trị như: sách, quà lưu niệm,…

    Hiện nay BQT đang tiến hành tặng điểm cho các thành viên tích cực, gắn bó với diễn đàn, mức tặng cho mỗi thành viên khác nhau. Nếu bạn nào vẫn chưa được tặng điểm, vui lòng nhắc cho BQT nhé, vì chắc chắn chúng tôi sẽ có thiếu sót khi thực hiện việc tặng điểm.

     

    Hy vọng các bạn sẽ cảm thấy thú vị với những chức năng mới trên diễn đàn. Có góp ý xin comment bên dưới!

     

    BQT Diễn đàn


  6. "Con người ta không thể tránh khỏi sai lầm. Sai lầm không được sửa chữa sẽ liên tiếp dẫn đến những sai lầm khác buộc người ta phải trả giá. Tôi không dám đùa với phụ nữ", sau những ồn ào dư luận, lần đầu tiên Ngô Quang Hải thẳng thắn nói về sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân với Đỗ Hải Yến.

     

    ngoquanghai.1.jpg

    "Tôi yêu và lấy Yến trước khi nàng nổi tiếng". Ảnh: Nhân vật cung cấp.

    Gần đây tôi nhận được rất nhiều thông tin của bè bạn về bài báo viết tôi đã bạo hành với vợ, đánh vợ vỡ đầu, khoá trái cửa đi ra ngoài để trả lời “Yến là khát vọng của tôi”. Thực ra đã có một số người không thiện chí với tôi từ trước, đặt title bài đó khi biết cuộc hôn nhân của chúng tôi rạn nứt. Tôi thấy mình đang bị nhìn nhận như một người đàn ông hai mặt, như là tôi lợi dụng sự nổi tiếng của vợ làm quân bài danh vọng cho mình.

     

    Tôi không phải là người đàn ông hai mặt

     

    Vợ tôi kém tôi 15 tuổi. Sau khi nàng học xong trường Múa, chúng tôi gặp nhau, đưa nhau đến câu chuyện thành công và tôi không bao giờ quên thời khắc đó. Khi mới gặp tôi, nàng rất hiền lành và chăm chỉ.

     

    Mọi người hỏi tôi: "Anh đã có sự nghiệp sau khi có hôn nhân, sống với người vợ nổi tiếng thì thế nào?", bằng sự hàm ý không che giấu. Tôi chỉ trả lời những gì nhìn thấy và nghe thấy, những thứ khác tôi không nói, họ nghĩ rằng tôi khéo léo né tránh. Nếu như một ai đó khi đã bị chối từ vẫn xộc vào đời tư của người khác hỏi liệu có bất lịch sự quá không?

     

    Đôi khi hiện tượng xảy ra nhưng không như những gì bạn nghĩ. Tôi chuyển vào sinh sống ở TP HCM từ năm 1993, sau khi tốt nghiệp ĐH Sân khấu Điện ảnh Hà Nội. Người miền Nam có câu nói rất hay: “Thấy vậy nhưng không phải vậy”. Một cái cây một ngày bị ngã xuống sau cơn gió, mọi người bảo cây đổ do lỗi cơn gió nhưng thực ra là do cây yếu, bị sâu đục, mục ruỗng bên trong từ lâu rồi.

     

    Sai lầm lớn nhất của tôi là chiều vợ

     

    Ngày bé, tôi đi xin những mầm cây phong lan, đặt và theo dõi từng ngày mầm cây nẩy lên, rễ cây dài ra từng chút một. Tôi không phải là người quá kỹ càng nhưng là người luôn chờ đợi những điều mình đã gieo cấy thì sẽ gặt lại. Tiếc rằng cuộc sống không phải mọi chuyện đều như ý muốn, bạn gieo một cái mầm tốt, chăm sóc nó hàng ngày nhưng cây lại cho quả đắng. Đó là bi kịch.

     

    Tôi vẫn cho nguồn gốc bi kịch này là người đàn ông. Anh ta đã quá đam mê công việc của mình. Bi kịch xảy ra để cho người chồng tự hỏi, anh ta đã làm gì sai, có dễ phủi toẹt mọi chuyện thế không, để người vợ hỏi chồng mình có thực sự yêu mình, chiều mình không? Tôi đã phải đi tìm từng họa tiết hoa văn áo dài, từng họa tiết may váy để vợ xuất hiện trên thảm đỏ, gọi từng người thợ đến dặn dò. Sai lầm lớn nhất của tôi là chiều vợ không kiểm soát. Tôi từng nói với nàng: "Mình đi một đôi guốc đẹp, mặc một cái váy đẹp, cầm một cái túi hàng hiệu đi vào một bữa tiệc sang trọng, không phải là mình là người sang trọng thuộc về giới quý tộc đó đâu. Hãy là chính mình trong tất cả mọi chuyện".

     

    Chưa một lần nào, nàng phải làm dâu mẹ tôi. Mẹ tôi mỗi lần nói chuyện này lại khóc: “Mẹ cũng đã quá nuông chiều nó”.

     

    Cuộc hôn nhân của tôi kéo dài gần bốn năm, chúng tôi quen nhau bốn năm thì cưới. Ngày cưới của tôi, mẹ tôi không có mặt. Chưa bao giờ, cha mẹ tôi được câu hỏi thăm từ con dâu của mình một cách tự nguyện, trừ khi tôi trực tiếp gọi điện thoại về cho cha mẹ hỏi thăm sức khỏe, vào những dịp lễ Tết và đưa máy cho nàng. Đó là điều khiến tôi luôn đè nặng trong lòng, không thể trả lời cha mẹ được.

     

    Tết năm vừa rồi tôi về nhà với tâm trạng rất buồn. Cha mẹ, anh chị em tôi biết được chuyện đó, rất nhiều người chia sẻ nhưng cũng không dám hỏi han. Vì thế, tôi chỉ ở với cha mẹ đêm 30 và sáng mùng 1. Chiều mùng 1 tôi lái xe lên Hà Nội trốn tránh tất cả. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cha mẹ mình… Sáu ngày Tết tôi chỉ ngồi trong nhà viết kịch bản, không bước chân ra ngoài.

     

    ngoquanghai_3.jpg

    "Chúng tôi đã cùng đưa nhau tới những tháng ngày thành công" (Quang Hải - Hải Yến tại LHP Montreal năm 2006). Ảnh: Nhân vật cung cấp.

    Không ân hận vì theo đuổi đam mê

     

    Những chuyện đã xảy ra, tôi chỉ thấy ân hận lớn nhất trong đời là chưa làm cho cha mẹ tôi vui. Các cụ dạy, tiên trách kỷ hậu trách nhân, tôi sẽ trách cá nhân tôi trước còn với người khác tôi không nói gì. Con người ta lớn lên, trưởng thành là do giáo dục, do nền văn hóa của mỗi người. Học cao hiểu rộng cũng chỉ để tìm cách sống tốt hơn, làm người không bị chê cười, không bị chửi bới, lăng mạ. Tôi không cho phép người thân của tôi làm như vậy với người khác, đau xót thay điều đó đôi khi lại xảy ra với chính tôi. Tôi luôn tâm niệm trong mọi mối quan hệ với những người xung quanh: Không phải ai giúp mình, làm những việc có lợi cho mình thì mới kết bạn. Cuộc sống này có nhiều cách để sống. Người ta ra ngoài gặp mọi người với những bộ mặt khác. Nhưng khi trở về nhà, đóng chặt cửa lại tự hỏi có day dứt hay không?

     

    Tôi cho rằng, người đàn ông không thể dễ dàng vì người khác mà ruồng rẫy người thân của mình, nhất là người ấy lại từng đầu gối tay ấp với mình, từng là cuộc sống, hơi thở của mình. Một phần vì đam mê phim ảnh, tôi thừa nhận bị cuốn theo dẫn đến cuộc sống gia đình có lúc thiếu thốn đôi chút về tinh thần, vật chất, nhưng không nhiều. Và tôi không bao giờ ân hận vì đã theo đuổi đam mê của mình.

     

    Có thể thời gian trôi đi, mỗi người sẽ có suy nghĩ khác. Khi bạn hỏi người khác về một điều gì, ai cũng cố gắng nói tốt cho mình. Tôi thừa nhận mình đã sai lầm nhưng không như những gì báo chí nói, không vì một cô gái mà ruồng rẫy vợ mình. Bằng chứng là sau gần tám năm, tôi không có một người nào khác cho đến khi xảy ra những chuyện về con cái. Tôi rất đau đớn khi mình về nhà mà không cảm thấy đó là nhà mình.

     

    100 người khi đó có 99 người trách tôi khi chỉ nhìn vào hiện tượng. Tôi chấp nhận, nếu điều đó là tình thương, là sự chịu đựng để có được tương lai, để bảo vệ điều gì đó. Nhưng tôi nghĩ chuyện này không đáng để tôi phải làm như thế. Sự nghiệp của tôi có được là do hai mươi mấy năm ăn học, lăn lộn từ thằng trợ lý, chạy việc vặt, thiếu nước lau chân cho đạo diễn… chỉ mong sẽ học hỏi và làm được những bộ phim hay. Sai lầm lớn nhất của tôi lúc đó là kéo người thân vào đam mê phim ảnh, để cuộc sống gia đình lẫn trong công việc. Tại sao tôi không lấy vợ bình thường, đẻ con bình thường mà cứ cuốn từ phim nọ sang phim kia, câu chuyện nọ sang câu chuyện kia. Đến một ngày chính tôi là nạn nhân của câu chuyện đó. Mọi người hỏi tôi về công việc bao giờ cũng thòng thêm câu: "Cuộc sống thế nào, hôn nhân ra sao?". Thực ra công việc của tôi, gia đình của tôi là một.

     

    Sau khi chia tay, thỉnh thoảng tôi gặp nàng một cách tình cờ. Tôi hỏi: "Em thế nào, em có khỏe không?", và cũng đợi ở nàng một câu hỏi như vậy, nhưng... Tôi cảm thấy khi sống với nhau không có sự chia sẻ thì khi xa nhau sẽ càng khó hơn nếu ai cũng khăng khăng giữ cái tôi của mình.

     

    Có những điều vợ chồng hy sinh cho nhau không nói ra. Tôi nhận thấy những người sống trọn đời với nhau là những người biết nhường nhịn nhau. Không phải là đem những hy sinh đó ra rêu rao. Nếu thế thì xã hội chúng ta không có những câu chuyện nhân văn đâu.

     

    Cho tôi xin một sự bộc bạch đơn giản: Tất cả những câu chuyện đã xảy ra, chỉ những người luôn nhìn quá khứ một cách ảm đạm hoặc dối lòng mình mới không dám đối diện với nó.

     

    Hỏi đã sống thật lòng với nhau chưa?

     

    Thực ra bây giờ nếu viết câu chuyện của tôi thành một cuốn tiểu thuyết thì hay vì không có một câu chuyện nào mổ xẻ, phân tích đến tận cùng cuộc sống bằng chính câu chuyện của cuộc sống.

     

    Tôi đam mê phim ảnh hơn tất cả mọi thứ. Khi tôi truyền đam mê cho em, một ngày nào đó, em thành công, em tưởng mình cũng đam mê. Khi đó em thấy mình không thể thỏa mãn nhau nữa, em quay sang bảo tôi: "Cái đam mê của anh là cái vất đi". Tôi nhã nhặn đáp lại: "Vâng, chị là nhất". Em lại dấn thêm bước nữa, nói: "Vì những bộ phim vớ vẩn anh bỏ con anh". Trước đó, mọi người đồn tôi pêđê, đồng tính, giới tính thứ 3, có vấn đề, không đáp ứng được cho cuộc sống gia đình. Cho tôi hỏi nếu bạn đặt tất cả niềm tin và cuộc sống vào sự nghiệp nhưng sau đó nhận được những điều như vậy thì bạn sẽ làm gì?

     

    Hai vợ chồng lấy nhau, đến một ngày chồng em đi làm về, em thông báo em có thai, chồng em sướng vô cùng vì bao nhiêu năm chờ đợi. Một ngày khác, anh ta đi làm về, thấy khuôn mặt em nặng nặng, em bảo là chưa thích hợp, có khi để hai năm nữa. Chồng em bảo: "Anh muốn đẻ, nếu không nhận con nuôi cũng được", em bảo em không nuôi con người khác. Không nói ra thì ai cũng biết đàn ông muốn có con. Ngày một, ngày hai cho đến ngày thứ năm về nhà vẫn thấy em nặng mặt. Lại một ngày không đẹp trời khác, mẹ em điện cho tôi bảo: "Vợ con nói gì với con chưa, mẹ đi xem bói thầy bảo nếu đẻ con gái thì một trong hai sẽ chết, đẻ con trai thì được heo vàng". Anh vẫn nói: "Con muốn đẻ". Khi người ta khát khao như vậy mà không được, đàn ông vốn là người cục tính, bực tức nói: "Thế nào cũng được". Người đàn bà bắt được cái cớ đó để bỏ con đi.

     

    ngoquanghai.2.jpg

    "Sau cuộc hôn nhân, tôi còn lại gì?". Ảnh: Ngọc Trâm.

     

    Qua những chuyện này, chuyện kia, em đổ riết cho chồng: "Vì người khác, anh ruồng rẫy tôi". Sau này một mặt, em đi nói với bạn bè: "Anh ấy muốn tôi phải bỏ đứa bé đi", một mặt em lại nói với chồng em: "Vì những bộ phim vớ vẩn anh bỏ con anh". Lúc đó, nếu có thể lao ra khỏi cửa kính dưới là 30 tầng tôi cũng có thể lao được.

     

    Sau đó có những việc đã xảy ra bạn bè chứng kiến khuyên can hai vợ chồng. Ban đầu mọi người trách tôi, rồi quay sang khuyên vợ tôi nhưng cuộc đời chẳng biết trước được. Một khi phụ nữ đã tức rồi thì cái gì cũng làm. Nàng không có một người tư vấn tốt đằng sau chuyện đó. Nếu chị có chồng, khi chị dữ lên, chị đạp chồng một cái có bao giờ chồng chị đi nói với người ta: "Vợ tôi đạp tôi không?". Nhưng nếu chị xúc phạm chồng đến mức anh ta không chịu được, anh ta bợp tai chị một cái, thì bị gán tội bạo hành và chị ngay lập tức đến viện nói: “Tôi bị chấn thương sọ não” sau đó phone cho tất cả bạn bè anh ta nói rằng anh ruồng rẫy vợ… Mà ngay tối đó, theo lịch, hai vợ chồng sắp sửa phải sang Vladivostok (Nga).

     

    Trước đó một thời gian, một người bạn chung, khi biết chuyện của chúng tôi thông qua lăng kính của vợ tôi đã đến hỏi và trách tôi: “Tại sao anh lại làm thế ?”. Rồi khi tôi đang chọn vai Chít và Pi, còn khoảng 1 tiếng nữa là ra sân bay, chính anh ta đã ngăn vợ tôi không nên làm lớn chuyện nhưng không được… Anh ta gặp tôi sau khi chứng kiến mọi chuyện và nói: “Anh cho tôi xin lỗi, bây giờ tôi đã hiểu những gì anh phải chịu đựng”. Đó là ý kiến của những người ngoài, còn khi bạn đối mặt với cuộc sống của chính mình, bạn phải chấp nhận nó.

     

    Hôm đó, khi lái xe về, tôi thấy nàng của tôi đã về nhà, đang nằm ở ghế sofa, nói chuyện với hai người bạn tôi. Tôi nói: “Anh sẽ không đi Vladivostok nữa”, nàng bảo: “Em vẫn đi”. Tôi nói: “Vậy anh sẽ đưa em ra sân bay”. Tôi hơi choáng váng vì trước đó 20 phút, nàng vẫn… “chấn thương sọ não” thì làm sao có thể bay được hai mấy tiếng? Tôi rất lo nên bảo: “Nếu sang Seoul - Hàn Quốc (chuyến bay transit ở Seoul) hoặc đến nơi em bị mệt thì báo cho anh, anh có sẵn vé và visa, anh sẽ bay sang”. Trong những ngày nàng ở bên đó, tôi vẫn hy vọng nhận được điện thoại nhưng không hề thấy. Song lại có những cú điện thoại của nàng gọi về cho những người bạn tôi, vợ con họ, nói là nàng đang rất ốm và đau nằm đó một mình. Dù tôi biết nàng vẫn có mặt tại hầu hết buổi tiệc.

     

    Tôi là người từng phải suy nghĩ rất nhiều trước khi cầm bút viết về con người, đọc bao nhiêu câu chuyện, xem bao nhiêu bộ phim làm về mật mã con người. Vậy mà khi chuyện dội vào mình thì chính mình quay cuồng không biết đâu là sự thật..

     

    Khi tôi bắt đầu yêu nàng, nàng nặng 36 cân vì đau dạ dày. Vào Sài Gòn, cặp xanh cặp đỏ trên đầu, người ta hỏi: "Hai cậu cháu đi đâu?". Thậm chí nàng còn chưa lên được cầu thang cuốn. Nhưng khi ấy nàng đã yêu một người sau này là tiếp viên hàng không. Nàng nói với mọi người: "Hải là người đàn ông đầu tiên của tôi".

     

    Trong bài báo gần đây có hàm ý nhắc đến cuộc sống của chúng tôi với tình tiết: Vì tình nghĩa vợ chồng, nàng đã không cho đăng bài báo kể sự thật về tôi. Thực ra, tôi rất muốn bài báo đó được đăng lên. Đến bây giờ, tôi muốn hỏi nàng một câu: Đã thật lòng với chồng mình chưa? Có phải tình cảm dành hết cho chồng không?

     

    Tôi không hỏi câu hỏi đó cho một diễn viên, tôi hỏi một người vợ.

     

    Sau cuộc hôn nhân tôi còn lại gì?

     

    Sau một cuộc hôn nhân, tôi còn gì trong tay? Tôi làm về cái gì? Làm về tương lai con cái à? Bằng không. Làm về xe hơi, nhà lầu à? Tôi có xe hơi từ năm 26 tuổi. Năm 29 tuổi đã có nhà cửa đàng hoàng, không thiếu thốn gì. Những thứ tôi có được từ công việc làm ăn, buôn bán chứ không phải tiền từ việc đóng những bộ phim nước ngoài như Người Mỹ trầm lặng, Chiều mùa hè thẳng đứng, Xích lô... Cái thuận lợi là tôi và nàng đã có một giai đoạn chung sức. Tôi không yêu và lấy nàng khi nàng nổi tiếng mà là trước đó rất lâu rồi.

     

    Khi câu chuyện xảy ra, tôi bị choáng váng, choáng váng vì sự chuẩn bị của người từng gắn bó với mình, choáng váng vì chiến dịch chuẩn bị của tạo hóa. Tôi không khuyên một người phụ nữ thích một người đàn ông như tôi vì có rất nhiều bi kịch, có rất nhiều trạng thái trong cuộc sống của anh ta. Tôi đã kéo cả gia đình vào cuộc chơi nguy hiểm bởi đam mê điện ảnh của mình. Sau mỗi người đàn ông thành đạt hay thất bại đều có bi kịch. Bi kịch không phải do mình không hiểu mình mà là do trong một khoảnh khắc anh không xác định được mình là ai.

     

    Trước khi gặp nàng, tôi cũng yêu một vài người, và đổ vỡ. Cũng do có những người nói với tôi là làm nghề xướng ca vô loài. Tôi nói: “Ô, vậy à, chào nhau nhé”. Tôi đi phất phơ. Tôi muốn làm việc mình muốn, và đi tận cùng đam mê của mình.

     

    Con người ta không thể tránh khỏi sai lầm. Sai lầm không được sửa chữa sẽ liên tiếp dẫn đến những sai lầm khác buộc người ta phải trả giá. Tôi không dám đùa với phụ nữ. Và bây giờ thì tôi sợ. Tôi nghĩ cần phải có thời gian, sẽ lại là bi kịch nếu một ai đó lúc này đến với tôi. Tôi không được giáo dục để chịu những bất ngờ liên tiếp dù tôi xem phim rất nhiều và thích cái tính đảo chiều như vậy.

     

    Ngọc Trâm ghi

    Nguồn: Vn Express


  7. Hệ thống domain cấp cao dành cho những người muốn lập trang web mang dấu ấn cá nhân đã hoạt động, cho phép người ta lập những cái tên gần gũi như tholamvuon.me, trongnghia.me...

     

    Độc giả có thể vào các trang bán tên miền như GoDaddy, Domain Monster... để mua.

     

    Trước đây, .me được dành cho quốc gia Montenegro khi họ giành độc lập vào tháng 6/2006. Tuy nhiên, do "tiềm năng" hấp dẫn các khách hàng cá nhân hơn nên .me ICANN dành cho việc sử dụng phổ thông.

     

    "Ai cũng nên có tên miền mang dấu ấn của mình", Jonathan Robinson, Giám đốc công ty NetNames, nói. "Đuôi .me là cơ hội cho những người muốn cất lên tiếng nói cá nhân tập hợp".

     

    Tên miền mới này cũng vô số đuôi kỳ dị sắp tới sẽ làm thế giới Internet sinh động hơn nhưng giá sẽ rất đắt so với .com, .net... thông thường. Mỗi tên miền .me là 20 USD.

     

    Việt Toàn

    Nguồn: Vn Express


  8. Ba năm trở lại vườn xưa

    Phên dậu đã khác, tường thưa chẳng còn

    Đình văn đã phủ vàng son

    Dấu xưa còn lại cỏn con chút này

     

    Trời ạ! Hảo bằng hữu nào đấy? Lâu nay bạn ở đâu? Không ngờ bạn vẫn còn giữ bài thơ của mình.

    Rất vui khi bạn trở lại diễn đàn. Và mong rằng bạn vẫn còn giữ được ngọn lửa năm xưa. Khui đế ăn mừng nào! :icon2::wub:


  9. Ngày 1-2/8 tới, nhạc sĩ Lê Minh Sơn sẽ làm liveshow riêng tại Nhà hát lớn Hà Nội. Ca sĩ tham gia chương trình của anh lần này có Thanh Lam - người đã cùng anh tạo nên một cặp đôi bùng nổ. Tuy nhiên sau nhiều... nghi ngại về mối quan hệ của họ, giờ đây Lê Minh Sơn tỏ ra dè dặt với những câu hỏi liên quan đến diva.

     

    Mặc dù đây là lần trở lại của "người đàn bà hát" trong một liveshow của Lê Minh Sơn (liveshow trước đó của anh thiếu vắng gương mặt Thanh Lam) nhưng anh khẳng định: "Không có vị trí đặc biệt dành cho Thanh Lam". Anh lý giải, tất cả những ca sĩ khi đến với anh đều đặc biệt, họ đều là những người lao động cật lực, tập luyện nghiêm túc để cho ra đời những tác phẩm làm người nghe hài lòng, thậm chí là ngạc nhiên. Chất xám và nỗ lực của họ bỏ ra là như nhau, vậy thì không có lẽ gì anh lại đặt một người nào đó lên vị trí cao hơn. Tùng Dương, Ngọc Khuê, Trọng Tấn và Hà Linh sẽ cùng đàn chị Thanh Lam tập luyện để hoàn thành tốt nhất đêm nhạc Lê Minh Sơn.NetViet.

     

    1.jpg

    Nhạc sĩ Lê Minh Sơn cố gắng mỗi năm làm một liveshow. Ảnh: Mỹ Dung.

     

    Khi Lê Minh Sơn không có sự ưu tiên cho Thanh Lam, như một lẽ tự nhiên sẽ làm nảy sinh rất nhiều thắc mắc. Bởi vì, trước đây trong những phát ngôn của mình, cả anh và "người đàn bà hát" đều không tiếc lời hoa mỹ để ca ngợi lẫn nhau. Phải chăng họ có khúc mắc gì về đời sống? Trả lời câu hỏi này, nhạc sĩ "xoay" theo chiều hướng khác, rằng: "Tôi biết ơn và trân trọng tất cả những người đã hát nhạc của tôi, trong đó có Thanh Lam", rồi... kết thúc vấn đề ở đó.

     

    Ngược lại, khi nhắc đến Hà Linh - nhân vật mới nhất đến với âm nhạc của mình - nhạc sĩ của Ôi quên tôi lại tỏ ra thẳng thắn hơn. Anh tuyên bố "Sẽ không có một cặp đôi trong âm nhạc mang tên Lê Minh Sơn - Hà Linh" như mọi người đang dự đoán. Cô ca sĩ này chỉ đơn thuần là một "khách hàng" của anh. Nghĩa là Linh cần bài, đặt bài thì anh sẽ sáng tác. Tuy nhiên, anh dành khá nhiều lời khen cho Linh: "Đó là một ca sĩ trẻ, có nội lực và có điều kiện kinh tế để theo đuổi và phát triển nghề nghiệp. Thực ra kinh tế là yếu tố rất quan trọng với ca sĩ. Bởi vì nếu anh chỉ đi hát vì mục đích kiếm tiền thì anh phải làm theo những gì người ta muốn. Nhưng khi anh không phải lo về chuyện cát-sê nữa thì anh có quyền hát, làm và sáng tạo những gì mình thích, không bị phụ thuộc vào đồng tiền".

     

    Liveshow lần này của anh có một số thay đổi so với 2 chương trình trước. Sẽ không còn nghệ thuật trình diễn hình thể, không còn những chàng trai cao 1m90 đẹp như tượng và không còn tách bạch bố cục đêm diễn thành hai phần: hát và hòa tấu. Anh sẽ tập trung vào hát, guitar hòa tấu chỉ làm nhiệm vụ kết nối các mảng âm nhạc lại với nhau, là những nét chấm phá trong suốt liveshow. Để kết nối được ăn ý thì Lê Minh Sơn đã phải sắp xếp các ca khúc một cách hợp lý nhất theo chất nhạc. Vì anh là người trực tiếp phối khí cho các sáng tác của mình nên đó cũng không phải là điều gì khó khăn lắm.

     

    2.jpg

    Với giá vé lần này là 200-300-400 nghìn một vé, không biết tình trạng "cháy hàng" còn tái diễn như những liveshow trước của Lê Minh Sơn. Ảnh: Mỹ Dung.

     

    Giải mã tên chương trình Lê Minh Sơn.NetViet, nhạc sĩ cho biết: Nó bắt nguồn từ bài hát Nét ca trù ngày xuân của nhạc sĩ Nguyễn Cường. Có thể hiểu đó là một nét nhạc của Việt Nam, một nét chấm phá về con người, hiện tượng. Cũng có thể cho nó là một tên miền ở... thì tương lai, là sự đau đáu của anh về vấn đề bản quyền âm nhạc.

     

    Có khoảng 20 đến 25 ca khúc của anh sẽ được trình diễn trong liveshow, trong đó một nửa là sáng tác mới và những tác phẩm đã nổi tiếng nhưng ít được biểu diễn trên sân khấu như Bên bờ ao nhà mình, Gió mùa về... Hầu hết bài mới đều do Hà Linh thể hiện. DJ Trí Minh đảm nhận trọng trách tổng đạo diễn chương trình.

     

    Mỹ Dung

    Theo Ngôi Sao


  10. Ngọn nến tượng trưng cho nỗi nhớ. Khi cháy có nghĩa nó đang nhớ ai đó. Thế thì anh biết không, ngọn nến mang tên em chưa bao giờ giống những ngọn nến khác. Nó được thắp sáng và tỏa hơi ấm theo từng hơi thở của anh, vậy thì khi anh đang thở, hãy biết rằng, em đang nhớ anh.

     

    Thế thì...

     

    Hãy để em được là cơn mưa của anh nhé! Khi đó em sẽ rơi xuống quanh anh, reo những tiếng tí tách rì rào, xua tan cái không gian cô đơn, ảm đạm nơi anh đang ngồi. Em là mưa, với tất cả sự mát lành và sinh động của một cô gái đang yêu. Nếu anh thử nhắm mắt lại và lắng nghe, anh sẽ nghe thấy tiếng mưa giòn tan như tiếng em cười. Nhưng nếu anh nhắm mắt, "nhắm" cả... tai và để trái tim nghe mưa, anh sẽ thấy nhịp đập vụng về mà mưa đang cố che giấu. Mưa... yêu anh.

     

    12.jpg

    Hãy để em được là thảo nguyên của anh nhé! Một thảo nguyên đẹp và trong lành như cổ tích, đó là em, nơi anh có thể nằm xuống và cảm nhận sự thanh bình trong tâm hồn. Đó là em, những ngọn cỏ xanh mượt, mềm mại đang vuốt ve mái tóc, khuôn mặt anh. Đó là em, là gió reo từng cơn vi vu, ngân nga những bài hát em đã viết cho riêng tình yêu của chúng ta. Lúc nào nghe nó anh cũng không khỏi bật cười nhưng cứ mãi đòi nghe lại. Gió nhè nhẹ thổi quanh anh với ước muốn nhỏ nhoi làm dịu đi những vết thương lòng anh từng mang. Anh hãy đưa tay cho gió nào, gió sẽ đưa anh đến nơi chỉ có anh và gió. Gió yêu anh.

     

    Hãy để em được là những dấu "..." của anh nhé! Nơi chất chứa những khoảng lặng trong tâm hồn, nơi anh thực sự sống với con người của mình, được cười khi vui và rơi nước mắt khi đau. Anh đã thiết kế nó thành một thế giới riêng sâu lắng của anh. Em hy vọng giờ là cho cả hai ta. Anh biết không em thích nghĩ về nó như một bí mật nhỏ của chúng mình. Dấu "..." nói với em, nó muốn mỗi dấu chấm tượng trưng cho một chữ, thế anh nghĩ ba chữ đó là gì nào?

     

    Hãy để em được nói cho anh nghe điều này nhé! Có lẽ nến, mưa, thảo nguyên và cả những dấu "..." rất yêu anh, nhưng em thì thấy chúng quá lười nhác, chẳng bao giờ ngồi ở nhà tập nấu cho anh món cơm rang mà anh mê tít. Chúng cũng chưa đủ hài hước để có thể khiến cho anh lúc nào cũng vui vẻ hoặc mỉm cười. Nhưng em biết một người có đủ mọi khả năng đó.

     

    Đó là cô bé vừa mới cắt tóc mái ngang trông ngố cực đang ngồi trong phòng thi. Làm bài xong, cô bé hì hụi viết những dòng này lên tờ đề thi và giờ thì cái ngòi viết chì cuối cùng của em sắp hết rồi anh ạ, chỉ còn có thể viết một câu cuối nữa thôi:

     

    "Hãy để em được là người yêu của anh, anh nhé!".

     

    Theo blog Sagittarius


  11. Dạo này, khi vào YM, tớ rất ít chat chít với mọi người. Chỉ online và để invisible rồi im lặng như một thói quen. Tớ thường loay hoay với một mớ các tin tức trên mạng, có điều đọc xong tớ chẳng còn nhớ mình đọc gì nữa.

     

    4731.jpg

    Hôm nay cậu online rất muộn, lúc này ở Việt Nam đã là gần 12h30 đêm rồi, cậu nhỉ? Tớ vào chào cậu và mình nói chuyện. Cậu khen bài thơ mới của tớ dễ thương và trong sáng, thực lòng tớ cũng rất thích nó.

     

    Cậu lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng dành cho tớ những lời khen tặng ưu ái, đôi khi hơi quá, làm tớ hư. Hình như có lần mình đã phải phân chia thắng bại bằng sự giúp đỡ của một người thứ ba khi cậu khen tớ xinh xắn, nữ tính còn tớ thì khăng khăng rằng cậu là một cô gái thông minh... Tớ lạc đề mất rồi...

     

    Có một câu nói của cậu hôm nay làm tớ có ý nghĩ phải viết tặng cậu một entry... Nhưng chắc là tớ sẽ hoàn thành rất muộn, cậu không thể chờ được đâu. Vậy trước khi bắt đầu thì tớ chúc cậu ngủ thật ngon nhé. Ngủ ngon mà không cần bất kỳ sự cố gắng nào.

     

    Giống như khi tớ nói với cậu:

    - Cậu này, cậu phải mở lòng ra cho người ta bước vào đấy nhé.

    Cậu trả lời tớ:

    - Tớ sẽ cố gắng.

    Đương nhiên, tớ đã phản ứng ngay câu nói này của cậu:

    - Tình yêu đến thì không cần một sự cố gắng nào. Đừng nói "cố gắng" được không?

     

    Tớ biết cậu đã trả lời tớ như một thói quen thôi vì cậu là một cô gái thông minh mà, nhưng vô tình câu nói ấy lại là cảm hứng để tớ viết entry này tặng cậu, tặng tớ và những người sống vì có tình yêu.

     

    Thực ra, nếu nói không cần một sự cố gắng nào thì cũng không hẳn đã đúng. Nhưng chúng ta đang nói về sự cố gắng trong cảm xúc phải không cậu? Tớ biết cậu cũng mới đi qua một mối tình, mối tình đã mang lại cho cậu những tháng ngày nồng nàn và tươi đẹp nhưng kết cục nó lại gieo vào lòng cậu những đau đớn, hoài nghi.

     

    Tớ không thể nói với cậu rằng: Này cậu, quên hẳn anh ta đi!. Vì như vậy là tớ đang bảo cậu phải cố gắng để quên. Cố gắng để quên hay để yêu một người đều là những cố gắng tuyệt vọng , bởi điều đó hoàn toàn lệ thuộc vào cảm xúc. Cho dù việc hành xử ở bề ngoài có khác nhau thì những gì thuộc về cảm xúc bên trong đều là những gì tự nhiên nhất của con người. Và "cố gắng" là hai từ dễ gây tổn thương cho những trái tim chân thành.

     

    Cậu hãy tự hào nhé, cậu có một trái tim chân thành, một tâm hồn luôn tràn đầy niềm yêu sống ngay cả lúc cậu viết về những điều ủ ê nhất bằng tất cả sự hoang mang mà tớ vẫn luôn thấy trong đó tiềm ẩn một sức mạnh nào đó.

     

    Có ai đó đã đến và yêu thương cậu. Chính là tớ đang nói về người này đó. Tự cậu cũng nhận ra người đó thương mến cậu chân thành. Và từ mà cậu dùng để nói về mối quan hệ đó là: "Tớ sẽ cố gắng!". Là vô tình mà... Tớ biết nó chỉ là cách nói để trì hoãn việc cậu xem xét lại mối quan hệ và xúc cảm của mình trước khi nói Yes hay No thôi.

     

    Tớ cũng sẽ chỉ đồng ý nếu ý nghĩa của nó được hiểu theo đúng cách này của tớ. Tớ áp đặt quá cậu nhỉ? Nhưng tớ hiểu mọi quyết định với cậu bây giờ có thể trở nên quá sức vì nếu cậu cố gắng là cậu sẽ phải làm hai việc: Cố gắng quên và cố gắng yêu.

     

    Tình yêu là thứ tình cảm duy nhất thiêng liêng tới mức không thể chia sẻ vì vậy thật khó để làm cho tốt hai việc này một lúc. Nó sẽ gây mệt mỏi cho niềm tin của cậu lắm đấy. Người cũ thì chẳng nói làm gì đâu (tớ nghĩ anh ta không xứng đáng cho một nỗi nhớ trọn vẹn - xin lỗi cậu nhé nếu tớ hơi quá lời một chút) nhưng người mới hẳn là sẽ tổn thương lắm nếu biết cậu phải cố gắng yêu anh ấy trong khi anh ấy hoàn toàn xứng đáng được thương yêu, nếu không phải bởi cậu thì có thể là bởi một cô gái khác.

     

    Anh ấy yêu thương cậu chân thành và mong muốn mang lại hạnh phúc cho cậu thì không có lý do gì lại phải chịu đựng điều đó, đúng không?

     

    Rồi một ngày đẹp trời nào đó, tớ tin là một ngày Hà Nội nắng trong vắt như ánh nhìn của cậu, cậu bỗng dưng thấy lòng nhẹ bẫng vì cái anh chàng kia tự nhiên biến mất khỏi nỗi nhớ của cậu. Ngay cả khi nhận được tin nhắn của anh ta cậu cũng không còn thấy run rẩy nữa, cậu thờ ơ như trước một người lạ, cậu nhận ra đó chỉ là một xúc cảm tương tự như tình yêu thôi. Vết thương cũ đã được thay bằng một lớp da mới, nguyên vẹn.

     

    Là bởi vì lúc đó trái tim cậu tự nhiên đã run lên một nhịp khác, cậu thấy nhớ một người khác, một người biết yêu thương và nâng niu cậu. (Cậu hoàn toàn xứng đáng được thế chứ), đây mới là nửa đích thực cậu cần đấy. Một nửa không chỉ biết thì thầm với cậu những lời say đắm mà mỗi khi cậu mở mắt ra vẫn thấy người ấy đang ngắm nhìn cậu bằng cái nhìn trìu mến của lòng yêu thương. Người sẽ không bao giờ đánh đổi tình yêu dành cho cậu lấy bất kỳ thứ gì khác. Với tớ, đó mới là True love!

     

    Cậu sẽ yêu người ấy bằng tất cả những yêu thương, nồng nàn và đột nhiên những ký ức trước đó bỗng trở nên lu mờ mà không cần một sự cố gắng nào...

     

    True love will come to you as naturally as breath and sunlight... Tớ không chỉ viết cho cậu đâu mà cho những người khác nữa. Có cả một phần của tớ trong đó.

     

    Tớ luôn mong nhìn thấy cậu cười, nụ cười của niềm tin và hạnh phúc. Cậu nhé! Cô bạn mà tớ yêu quý.

     

    Lúc này ở Singapore đồng hồ đã chỉ 3 giờ sáng...

     

    Theo blog Moonee


  12. Em sống phiêu diêu trong chính tâm hồn mình.

    Sống như mình muốn.

    Yêu hết lòng mà không màng tới những miệng lưỡi thế gian, không màng tới lý trí.

     

    bride.jpg

    Em sống bằng tình cảm, bằng trái tim. Bởi em nghĩ mình chỉ sống một lần, trái tim em chỉ có một, cuộc đời ai cũng chỉ một lần thôi... vậy nên em cứ hành động và suy nghĩ như mình thích, làm những điều cho rằng sẽ hạnh phúc với mình, sẽ mang lại bình yên cho mình. Thế đấy.

     

    Chị bảo em cứ yêu đi, để biết ngọt biết đắng biết cay và mặn mòi nước mắt, cứ bước đi rồi sẽ hiểu... Em từng bảo rằng em muốn yêu người ấy dù không bao giờ em có thể khoác lên mình tấm áo cưới trắng toát, không bao giờ có thể tung cho chị bó hoa ngày cưới... chị rơi nước mắt và rồi em sẽ đau. Nếu em đau thì tìm về đây với chị!

     

    Em đã bước đi, đã yêu, yêu hết mình, nhiệt thành và cũng được yêu nhiều như thế... và vẫn không bao giờ khoác lên mình chiếc áo cưới trắng tinh, không bao giờ có thể tung cho chị bó hoa cưới của em. Em cũng đã đau, đau lắm dù biết người ta yêu em thật lòng, luôn yêu thương em hết lòng và suy nghĩ về em... đó cũng là niềm hạnh phúc của em, chị biết không?

     

    Từ tấm bé, hai chị em mình đã khác nhau, chị cẩn trọng, điềm đạm, dịu dàng và bao dung. Chưa bao giờ em nghĩ rồi một ngày em sẽ thay đổi như chị. Yêu một người, em dịu dàng với người ta, em điềm đạm, từ tốn đón chờ những giây phút có nhau, không rộn rã nhưng chẳng ít nồng nàn... Hình như, từ lúc yêu em thay đổi ít nhiều, đôi khi em thấy chị trong từng hành động, suy nghĩ của em.

     

    Nhưng em không phải chị nên cuối cùng vẫn khác. Em bao dung đấy, nhưng bao dung mãi sẽ thành nhu nhược, em chấp nhận cuộc tình mà biết đến hồi sau nó sẽ kết thúc bằng nỗi đau bằng chia ly, bằng nước mắt mặn chát. Em cũng biết sợ sệt, sợ rồi một ngày người yêu sẽ không còn dành cho em những giây phút hiếm hoi, những thời gian dài nhất có thể, những tâm tư suy nghĩ... em trở nên ích kỷ và hèn nhát.

     

    Ích kỷ với chính mình, em yếu đuối không vượt qua nổi lý trí để rời xa người yêu, trả người yêu về với gia đình, cuộc sống vốn có bởi vì xưa nay em sống bằng tình cảm và trái tim...

     

    Chị thương em lắm, chẳng trách cứ em lấy một lời... chỉ im lặng bên cạnh em. Đôi khi quá mệt mỏi với những dèm pha, em lại về bên chị chỉ để nghe thấy sự im lặng, để không phải nghe tất cả tội lỗi đều do mình. Em có ích kỷ và xấu xa quá không khi chỉ biết vì tình yêu của mình. Nhưng em chưa bao giờ dám tỵ nạnh ghen tuông với gia đình của người ta, chưa bao giờ dám đòi hỏi nhiều hơn những gì người ta dành cho em, bởi người ta đâu chỉ có mỗi riêng em, không bao giờ em dám giữ người ta lại quá lâu cho riêng mình, chưa bao giờ em bảo người ta bỏ tất cả chỉ để yêu em, chưa bao giờ em đòi hỏi và tham lam quá đáng, chưa bao giờ, chưa bao giờ chị biết không... dù em cũng là tình nhân!

     

    Em bao dung quá thành nhu nhược phải không chị? Em nhu nhược với chính mình, với tình yêu của mình, với người ta... Em luẩn quẩn trong đám tơ rối, tìm mãi mà không ra mối tơ để quấn nó lại như vốn có... hay em đã làm cái vốn có thành một đám rối mà chính mình cũng không thoát ra được.

     

    Từ bé em thích loài bướm màu trắng, loài sinh ra từ cái kén với bao nhiêu đám rối trong lòng nó, loài bướm tự do, đôi cánh chỉ có một màu trắng, như tình yêu của em chỉ có một lần, em chỉ sống có một lần.

     

    Rồi em cũng chỉ yêu một lần, sống một đời nhưng em không thất hứa như loài bướm, em đã bảo rằng em yêu và em đã yêu, hết mình, dù thế nào đi nữa thì em vẫn chỉ yêu một người, một lần trong một cuộc sống của em. Đến giờ em vẫn giữ được lời hứa của em, em đã khước từ tàn nhẫn và lạnh lùng tất cả những quan tâm, những tình yêu của kẻ khác đến với mình. Với em tình yêu của người ta đã đủ và cần thiết với em, không cần có những tình yêu khác. Trái tim em chỉ một, và tất cả của em chỉ dành cho một người. Nên em không thể làm những người khác khốn khổ thêm nữa. Như vậy em có quá tàn nhẫn và ích kỷ không chị?

     

    Em sống bằng trái tim, bằng tình yêu, bằng ký ức... em là thế, vốn thế mà... Chị vẫn không giận em, vẫn không mắng em nửa lời, chỉ im lặng và nhìn em bước đi trên con đường của mình, nếu bàn chân em rướm máu chị sẽ im lặng đến bên, nắm lấy và khóc, những giọt nước mắt xóa tan vết thương.. để em lại tiếp tục bước đi, tiếp tục sống cuộc sống của mình như mình đã chấp nhận và mong muốn... Chị à, đến một lúc nào đó em già nua và mệt mỏi liệu em vẫn có thể về bên chị, nằm cạnh chị như xưa được không? Được chị nhé, hứa với em nhé!... Em vẫn cứ yêu, vẫn cứ sống như mình muốn nhé... em không muốn khi em nằm xuống mà chưa làm được như trái tim mình mong muốn và cần thiết!

     

    Em hiểu, em phải trả cái giá rất đắt cho sự lựa chọn cách sống, cho những việc em làm. Em chấp nhận mà, chị biết em rồi đấy. Em là kiểu người con gái có thể thiếu tất cả nhưng không thể thiếu tình yêu, em sống hết mình cho tình yêu của em... thế có bị coi là có tội không hả chị? Cái giá ấy đắt hay rẻ?

     

    Cuối cùng rồi cả cuộc đời này em sẽ chẳng bao giờ được khoác lên mình chiếc áo cưới màu trắng ấy, chẳng thể nhận từ người mình yêu chiếc nhẫn cưới, cũng chẳng thể trao cho chị bó hoa cưới... em sẽ sống trong từng mảnh ký ức vụn vỡ. Em không oán thán, em tự lựa chọn cho mình kết thúc ấy cơ mà, cái kết thúc cuối cùng tốt cho tất cả, cái kết thúc tất yếu... như cái vòng đời không thể đổi khác của loài bướm...

     

    Vậy là em bất hạnh hay hạnh phúc hả chị? Có người bảo rằng đó là bất hạnh cho những tình nhân suốt đời sống vì người mình yêu... nhưng em thấy đó là hạnh phúc, ít nhất đối với em, bởi em có thể sống, có thể yêu như mình mong muốn và khao khát và không cảm thấy phí hoài một lần sống, một cuộc đời của em!

     

    Ấy là hạnh phúc, phải không chị?

     

    ***

    Bé!

     

    Chị đọc đi đọc lại nhiều lần bài này. Và luôn quanh quẩn một suy nghĩ.

    Em đang yêu? Đang được yêu? Hay đang bị dằn vặt?

     

    Bài viết của em đủ cho thấy sự dằn vặt trong em quá to lớn.

    Chị biết em đang sống trong một tập thể hòa đồng vui tươi. Em đi tình nguyện thường xuyên vào mỗi cuối tuần. Cách sống và khả năng cảm nhận cuộc sống của em rất đa dạng. Em quan tâm đến mọi người, em nhạy cảm với từng nỗi đau mất mát của người khác.

     

    Nhạy cảm quá cũng đem đến nỗi buồn đấy cô bé ạ.

    Điều mà em gọi là tình yêu, có phải chăng đó là tình yêu?

     

    Em vẫn luôn nói: Cuộc sống đâu phải chỉ nhận cho riêng mình. Ừ là thế đó em, và có khi tình yêu cũng thế, cũng đâu phải chỉ cho một mình em.

     

    Ừ thì em sống cho trọn vẹn với tình yêu với một cuộc đời mà em có nhưng cái em tưởng là trọn vẹn ấy nó đã thành một điểm khuyết trong tâm hồn em và cũng cắt xén mất cái trọn vẹn của một người phụ nữ khác.

     

    Em có nghĩ đến điều này không?

     

    Đôi tay em không thể ôm trọn hạnh phúc khi đôi chân em đang giẫm đạp lên hạnh phúc của người khác. Câu nói này của chị sẽ làm em đau lòng phải không?

     

    Đàn ông yêu là để yêu, tình yêu khi họ nói ra không phải lúc nào cũng gắn liền với hôn nhân, hay trách nhiệm. Những câu nói đại loại như: "Anh rất yêu em, anh không thể xa em, nhưng anh không thể bỏ vợ anh được, cô ấy cũng tốt" là đặc trưng cho việc yêu của đàn ông. Chính vì quan điểm "yêu vì yêu" nên đàn ông hay ngoại tình.

     

    Điều thiệt thòi nhất của người phụ nữ khi yêu một người đàn ông có vợ là sẽ không được nghe họ thì thầm tiếng yêu thương nhất: "Em! Hãy làm vợ anh nhé!".

     

    Em xứng đáng được hơn thế nữa cô bé ạ. Hoàn toàn là do em lựa chọn đấy.

    Chị hy vọng em sẽ làm được. Em giỏi và mạnh mẽ lắm!

     

    Em phải thật vui vẻ trước khi nhắn tin để chúc chị một buổi sáng tốt lành nhé.

     

    Theo blog elizCua


  13. Có mất gì đâu, thử đọc xem nào và hãy cố gắng đọc đến cuối nhé! Bài văn này ngắn lắm... đọc mất vài ba phút thôi nhưng rất hữu ích và đây là mẩu chuyện có thật.

     

    Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York, cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...

     

    42-17309892.jpg

    Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".

     

    Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...

     

    Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...

     

    Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...

     

    Tôi đoán rằng cô ấy sẽ đi ăn các món Tàu (vì cô ấy rất thích thức ăn Tàu). Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.

     

    Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.

     

    Nếu bạn đọc được bản văn này ấy là vì một ai đó muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu. Nếu bạn quá bận đến độ bạn không thể dành ra vài phút để copy và gởi bản văn này đến cho ai khác, rồi tự nhủ "mai mốt tôi sẽ gửi" thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn sẽ không bao giờ gửi được...

     

    Lang thang - copy and paste

     

    ***

    Sống là không chờ đợi...

     

    Lúc này đang rất muốn đi bon chen, đú đởn, rất muốn lang thang blog của mọi người, muốn đi xem phim, rất muốn đi công viên Vầng Trăng để được chơi trò chơi và hét, muốn rất nhiều nhiều thứ... Định rằng thi xong sẽ xử lý tất cả những cái muốn đó này.

     

    Ơ nhưng sống là không chờ đợi cơ mà?

     

    Biết thế, có điều thứ hai là thi, những cái muốn đó không chờ thì ai học hộ cho nhỉ? Rốt cuộc thì vẫn phải mai mốt mới làm được thôi.

     

    Sống là không chờ đợi... Vì cho dù có nhiều việc vẫn phải chờ, thì cuộc sống không phải lúc nào cũng chờ bạn.

     

    Và...

     

    Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn?

    Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người?

    Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc?

    Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?

     

    Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên?

    Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện?

    Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?

    Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao lâu.

     

    Đã bao nhiêu lần ta chần chừ để rồi cơ hội vuột đi?...

    Hãy làm những gì mà bạn muốn, làm những gì bạn cho là đúng.

    Hãy biết nắm lấy cơ hội, đừng để phải hối tiếc bạn à

     

    Viết một chút thôi... cho mình và cho những ai đọc entry này.

     

    P/S: Hic... hic... không chờ đợi nên phải lên học thôi ... hic... hic... Lại học.

     

    duong thuy [thienthuyduong_038@yahoo.com]

    Theo blog của Thùy Dương

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...