-
Số bài viết
1.365 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
10
Bài viết được đăng bởi Thợ Làm Vườn
-
-
Chùa tọa ở xã Mỹ Phong, thành phố Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang. Chùa do ông bà Bùi Công Đạt xây dựng vào khoảng đầu thế kỷ XIX. Đến năm 1849, Hòa thượng Huệ Đăng ở chùa Giác Lâm (Gia Định) về trụ trì đã tổ chức xây dựng thành ngôi đại tự và đặt tên là chùa Vĩnh Tràng. Đến năm 1907, Hòa thượng Chánh Hậu đã cho trùng kiến ngôi chùa, pha hòa cả nét kiến trúc Aá-Âu. Chánh điện được bài trí trang nghiêm, chùa còn bảõo tồn nhiều tượng cổ, bao lam chạm trổ công phu. Bộ Thập bát La hán thượng kỳ thú là những tác phẩm tượng tròn độc đáo được các nghệ nhân Nam Bộ tạc vào những năm đầu thế kỷ XX. Chùa hiện đặt văn phòng Ban Trị sự Phật giáo tỉnh Tiền Giang. Vĩnh Tràng là ngôi chùa danh tiếng bậc nhất ở miền Nam. Chùa đã được Bộ Văn hóa công nhận là Di tích lịch sử - văn hoá quốc gia.
Sau năm 1849 Hòa thượng Huệ Đăng, người trụ trì ngôi chùa đầu tiên đã đặt hiệu chùa là Vĩnh Trường, với ngụ ý ước cho chùa được "Vĩnh cửu đối sơn hà, trường tồn tề thiên địa". Người dân vùng lân cận đến nay vẫn quen gọi là chùa Vĩnh Tràng.
Chùa Vĩnh Trường nằm về hướng đông bắc thành phố Mỹ Tho, ven tỉnh lộ 22, tọa lạc trên địa phận ấp Mỹ An, xã Mỹ Phong - một xã ven thành phố Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang.
Chùa được xây cất do công trình kiến trúc của nhiều người, trong nhiều năm, là một chùa lớn, được kiến trúc khá tinh vi, đa dạng theo lối kiến trúc tổng hợp Á - Âu (Pháp, La Mã, Thái, Miên, Chàm). Tuy nhiên, chùa vẫn mang đậm nét lối kiến trúc điêu khắc dân tộc.
Chùa Vĩnh Trường được xây cất năm 1849, trước đó, chùa mới chỉ là một cái am nhỏ, mái lá vách đất, quang cảnh hoang vu, do ông Bùi Công Đạt kiến tạo. Năm 1849, hòa thượng Huệ Đăng khởi tạo xây chùa, ngoài việc lo kinh kệ, Huệ Đăng còn gánh đất đắp nền cùng với nhiều đạo hữu đến giúp. Năm 1864 Huệ Đăng mất trong lúc công việc chưa hoàn tất, ông Huệ Đăng không có đệ tử kế truyền nên bổn đạo thỉnh ông Minh Đề làm trụ trì. Năm 1878,
hòa thượng Minh Đề tịch hòa thượng Quản Ân thay thế được một thời gian rồi đi du học ở Thái Lan. Bổn đạo thỉnh sư Minh Truyện về chủ trì được một thời gian rồi cũng chuyển đi nơi khác.
Vì chùa không có người chủ trì nên phật tử trong bổn đạo họp nhau lại bàn bạc và nhất trí đến hội ý hòa thượng Tổ Từ Trung, hoà thượng Trung (chùa Bửu Lâm, Mỹ Tho) đến thỉnh hòa thượng Trà Chánh Hậu (hiệu là Quảng Ân) về trụ trì, tiếp tục công việc của hòa thượng Huệ Đăng.
Năm 1907, hòa thượng Trà Chánh Hậu bắt đầu trùng tu lại ngôi chùa, tầng 1 của gian chánh điện được xây cất. Hòa thượng Lê Ngọc Xuyên, pháp danh Tục Thông, tự Tâm Liễu, pháp hiệu An Lạc là đệ tử kế thế của hòa thượng Quảng Ân lên thay. Đến năm 1930, ông lo chỉnh trang nóc chùa và mặt dựng bốn phía chùa. Cuối 1930, chùa được hoàn tất thêm 3 gian và tầng 2 của gian chánh điện. Năm 1933, ông cho xây 2 cổng Tam quan và xây rào xung quanh.
Ngày 22-6-1939 hòa thượng qua đời, thọ 67 tuổi.
Thượng tọa Thích Trí Long là đệ tử được hòa thượng Lê Ngọc Xuyên di chúc làm Trụ trì nhưng vì Thích Trí Long mới 19 tuổi nên thầy yết ma Tục Chơn tự Tâm Giác, là anh ruột của hòa thượng Tục Thông thay quyền trụ trì và làm vị sư bảo hộ. Ngày 25-3-1954 thầy Yết ma Tục Chơn mất (thọ 94 tuổi), thượng tọa Thích Trí Long chính thức trụ trì cho đến ngày nay.
Chùa Vĩnh Trường được kiến trúc theo dạng chữ Quốc, gồm 4 gian nối tiếp nhau (tiền đường, chánh điện, nhà tổ và nhà hậu) rộng 14.000 m2, dài 70m, rộng 20m, xây bằng xi măng và gỗ quý, nền đúc cao 1m, xung quanh xây tường vững chắc.
Phía trong gian chánh điện và nhà tổ làm theo kiểu Trung Quốc nhưng vẫn giữ được nét kiến trúc Việt Nam, nối hai gian này là một khoảng nhỏ có hòn non bộ ở giữa, hòn non bộ này phác họa lại cảnh thiên nhiên sinh động mang bản sắc Việt Nam, điều đó chứng tỏ rằng tổ tiên ta nhễ muốn đưa thiên nhiên vào tận nhà. Đúng trên hòn non bộ nhìn về mặt sau gian chánh điện, hai bên nhà cầu, mặt trước nhà tổ, ta sẽ thấy lối kiến trúc Rôma với những hàng đá hoa màu sắc sặc sỡ của Pháp được trang trí trên thành nóc, trên những cột xây bằng xi măng kiểu cách.
Đi vào từng gian ta sẽ thấy một màu vàng óng ánh được thếp rên các hình chạm, trên các tượng phật. Đáng chú ý hơn cả là những đôi long trụ trong gian chánh điện, đó là những cây cột tròn to, bằng gỗ quý kiến trúc theo kiểu "thượng thu hạ cách".
Trước chùa có 2 cổng Tam quan kiểu võ rất tinh xảo, xây theo kiểu cổ lầu để hình hòa thượng Lê Ngọc Xuyên đúng trên bậc đúc bằng xi măng, cửa ngõ này cẩn toàn bằng đồ sứ có giá trị (sứ Trung Hoa, Việt Nam) in hình long, lân, quy, phượng. Canh, mục, ngư tiều, mấy câu đối cũng cẩn bằng miếng chai nổi mầu sắc óng ánh trông rất đẹp.
Tóm lại, bằng những vất liệu gỗ, những nhà kiến trúc, nhà điêu khắc cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX đã chạm khắc những hình tượng mang mầu sắc tôn giáo huyền ảo, thoáng đượm vẻ vương quyền, qua đó ta thấy được những công trình điêu khắc của người xưa - qua những hình tượng sống động ấy ta thấy rõ cuộc sống vui tươi và ý chí vươn lên của dân tộc Việt Nam - một dân tộc tự nhận mình là dòng dõi con rồng cháu tiên thể hiện qua chạm khắc hình tượng tứ linh.
Chùa Vĩnh Trường được trang bị trên 60 tượng phật đúc bằng gỗ, đồng, đất nung, xi măng, đa số tượng bằng gỗ, tất cả được thếp vàng óng ánh và được tạo vào cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX. Riêng 3 tượng đồng (Di đà, cao 98 cm, Quan Âm và Thế Chí cao 93 cm) được tạo tác giữa thế kỷ XIX.
Bên cạnh những pho tượng, hiện vật còn lại trong chùa này phải kể dến là Đại Hồng Chung mang tên Pháp Bảo Chuông cao 12 cm, nặng khoảng 150 kg được đúc giữa tháng 5 năm 1854 trên đó khắc chữ "Vĩnh Trường Tự". Hiện nay Pháp Bảo Chuông không sử dụng được, bị hỏng do nằm lâu dưới nước sau thời gian thất lạc.
Ngoài ra trong chùa hiện nay còn hơn 20 bức tranh sơn thủy rất giá trị. Tuy ảnh hưởng tranh vẽ Trung Quốc nhưng những bức vẽ này mang đậm nét dân gian Việt Nam, in hình "Mai, lan, cúc, trúc" in hình phong cảnh Việt Nam rất nên thơ. Đó là công trình của Long Giang cư sĩ phác họa năm 1904.
Điều đáng chú ý là những bức hoành, câu đối trong chùa được điêu khắc chữ nổi thếp vàng như những chữ "Hoàng kim bửu điện" được khắc từ 1851 đến nay vẫn còn khá đẹp...
Từ trước tới nay, ngôi chùa vẫn được bảo quản tốt, bổn đạo khắp nơi vẫn thường đến viếng, góp tiền của cho việc tu sửa chùa, các tu sĩ trong chùa vẫn chú trọng công tác bảo vệ chùa.
Nguồn: Thư viện Hoa Sen
-
Xin thông báo đến các bạn thành viên một số thay đổi trên diễn đàn trên diễn đàn như sau:
1. Đổi tên diễn đàn:
Diễn đàn của chúng ta sẽ có tên gọi mới “Diễn đàn Thơ Trẻ 365” thay vì “Diễn đàn Văn học trẻ” như trước đây. Việc thay đổi này nhằm mở rộng quy mô của diễn đàn trong thời gian sắp tới. Theo đó, một số box mới về nhiều lĩnh vực của đời sống xã hội mà các bạn quan tâm cũng sẽ được mở trên diễn đàn. Con số 365 được lấy làm tên diễn đàn với mong muốn nơi đây sẽ là nơi giao lưu, gặp gỡ cho tất cả thành viên với 365 ngày trong năm.
2. Mở lại các mục: Quick comment và Nhật ký cá nhân (Blog)
- Quick comment: Dành cho thành viên đã đăng ký. Bạn phải đăng nhập mới có thể sử dụng.
- Nhật ký cá nhân: Nâng cấp nhiều tính năng mới, sửa lỗi giao diện. Tuy nhiên một số thành viên sử dụng URL tắt (dạng …/blog/tên bạn chọn) có thể gặp trục trặc với URL tắt. Xin vui lòng truy cập bằng URL mặc định của diễn đàn trogn khi chờ đợi chúng tôi sửa lỗi.
3. Quy hoạch lại một số box:
Từ góp ý của các bạn thành viên chúng tôi đã quy hoạch lại một số box cho hợp lý hơn. Một số box bị đã xóa (do hoạt động không hiệu quả hoặc bao gồm trong các box khác) tuy nhiên tất cả bài viết của các bạn được giữ lại và chuyển đến các box thích hợp trong diễn đàn. Bạn có thể sử dụng chức năng tìm kiếm bài viết để tìm lại một cách nhanh chóng.
Hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ diễn đàn và góp ý cho chúng tôi để diễn đàn “Thơ Trẻ 365” ngày càng đông vui và bổ ích hơn.
-
Gửi quê
Phố mấy hôm rồi mưa mãi không thôi
Chiều nay trên đài báo tin quê mình có lũ
Lại những đêm cả nhà mình không ngủ
Bơi xuồng gặt lúa chạy lũ ngoài đồng
Con không về nước lại lên nhanh
Ba có kịp kê đồ đạc trong nhà lên gác?
Mưa suốt đêm càng lúc càng nặng hạt
Se thắt lòng con…
Quê mình nghèo gặp năm lũ khổ hơn
Những giấc mơ đã chìm vào trong nước
Lặng lẽ trôi giữa dòng đời xuôi ngược
Dáng mẹ gầy gò lam lũ về đâu?
Thương cây lúa quê mình lận đận, lao đao
Như những mảnh đời lênh đênh giữa dòng nước lũ
Trắng đêm...
Những ngọn đèn cao áp trên cao không ngủ
Thao thức cùng nỗi nhớ quê.
- 2
-
Làng
Tôi đi tìm những khúc đồng dao
“Rồng rắn lên mây …”
Cái thời “năm… mười… mười lăm…” xa lắc
Cánh diều vô tư thả nỗi nhớ lên trời…
Bên cánh võng ngày xưa tiếng mẹ ru hời
Tuổi thơ tôi gửi hồn làng giữ hộ
Vòng quay cuộc đời nghiệt ngã
Cuốn những mảnh đời lam lũ xa quê
Đàn cò về trong tiếng mẹ à ơi
Cổ tích của bà, ca dao của chị
Những mùa trăng dịu dàng xa lắm
Trong lời ru sau lũy tre làng…
Con trở về tay chạm mảnh hồn làng
Đau đáu giấc mơ trong nỗi nhớ
Đêm nghe tiếng thằn lằn tắc lưỡi
Nuối tiếc cho một thời ấu thơ…
- 2
-
Rất vui khi bạn tham gia diễn đàn. Lần sau gõ thêm dấu tiếng Việt nhé!
-
Thời gian qua do gặp lỗi kỹ thuật nên Thơ Trẻ đã tạm thời đóng cửa blog một thời gian. TLV sẽ cố gắng khắc phục trong tuần này. Anh TTNV và các bạn thông cảm nhé!
-
Thơ viết cho chị
Anh mất rồi chị tần tảo nuôi con
Đứa con trai với chị là tất cả
Trong nỗi đau tận cùng đời chị
Giờ còn nó là niềm vui
Rồi một ngày trời đất khiến xui
Người năm ấy bỗng trở về tìm chị
Quá khứ - mối tình đầu thời con gái
Giày vò tim chị từng đêm…
Mười sáu năm lòng người ấy vẫn vẹn nguyên
Nỗi nhớ vẫn trọn dành cho chị
Đứa con vô tình là bức tường ngăn cách
Chị đâu còn gì mà mơ ước riêng tư
Sợ bão giông con thuyền nhỏ lắc lư
Sóng gió thét gào đời chị…
Anh ấy là người cao thượng
Vẫn thường ghé đến thăm
Đứa con trai vô tâm
Đâu hay trái tim chị lại một lần dậy sóng.
- 2
-
Sức người
Những chàng trai mình trần trùng trục
Lấm lem bùn đen
Đôi bàn tay gân guốc
Hì hục
Nhịp nhàng
Cố ngăn dòng nước điên cuồng
Đục ngầu, hung tợn…
Sau lưng là làng mạc
Là những cánh đồng đang trĩu hạt
Là dáng mẹ dãi dầu
Cả cuộc đời là một chuỗi lo âu
Đời cơ cực vẫn hoàn cơ cực
Bao năm trời bám đất
Bưng bát cơm nghe nặng nghĩa tình
Mồ hôi nhọc nhằn
hòa vào dòng nước mênh mông
Nghe vị đất thấm mặn nơi đầu lưỡi
Những chàng trai thay Sơn Tinh dời núi
Mơ về những mùa vàng
Mơ một ngày
Đất oặn mình hồi sinh...
- 2
-
* Gửi bài lên diễn đàn: Như cách bạn đã post topic này.
* Gửi bài cho trang chính: Gửi bài trực tiếp hoặc dạng email đính kèm vào hộp thư: guibai@thotre.com
-
Bạn có thể gửi thơ cho một số báo và tạp chí có đăng thơ như: Văn nghệ, Văn nghệ trẻ, Văn nghệ quân đội, Văn nghệ công an, Tạp chí văn nghệ của các địa phương, Tạp chí Thơ,...
Địa chỉ và email bạn tìm dưới các báo trên nhé! Bạn có thể gửi email lẫn thư, nhưng mình nghĩ nên gửi email sẽ tiện hơn.
-
Bên kia chân trời
Bên kia chân trời
Những vì sao đã bay vụt mất
Tôi trở về nhặt tuổi thơ rơi vãi
Trong chuyện cổ tích của bà…
Lá trạng nguyên đỏ trời tháng ba
Chú chuồn chuồn kim chòng chành say nắng
Tôi ngọng nghịu hát bằng lời dế lửa
Ru những ngày ấu thơ ngủ yên
Có những điều nhỏ nhặt tưởng dễ quên
Đôi khi kí ức rêu xanh cũng là nỗi nhớ
Em quay lưng phía chân trời đổ lửa
Có một người lặng lẽ mà đau…
Em không về nhặt hoa tím nữa sao
Để lại bên kia nhánh bằng lăng nổi gió
Trời tháng ba lá trạng nguyên cứ đỏ
Và trong tôi nắng có tắt bao giờ?
- 5
-
Do password của tài khoản test@thotre.com bị ai đó đổi pass nên không vào được. Mình vừa chuyển lại là: 123456
Bạn muốn đăng ký nick xin vui lòng làm theo hướng dẫn. Hiện nay Thơ Trẻ không cung cấp chức năng đ8ang ký trực tuyến.
-
Ký ức người đàn bà
Người đàn bà điên
Cúi nhặt bóng thời gian
Trên đường ray dài hun hút
Rồi bất chợt cười vang
Ngày hôm qua trong đổ nát hoang tàn
Chiến tranh và chết chóc
Kí ức của bà là một quầng lửa đỏ
Chập chờn lúc chợt tỉnh, chợt mê.
Chiến tranh đã đi qua trong kí ức nhạt nhòa
Mà nỗi đau vẫn âm thầm ở lại
Trong kí ức người đàn bà điên dại
Cháy bùng ngọn lửa hờn căm
Chuyến tàu chiều đi về phía xa xăm
Không chở hết nỗi đau
Trên đường ray
Xẹt lửa…
- 2
-
Tình trạng đó có xảy ra thường xuyên không ạ? Theo TLV thấy thì tốc độ vẫn bình thường. Tốc độ load trang của Thơ Trẻ từ trước nay vốn đã rất chậm...
-
Lâu ghê mới thấy NguyenZZ post thơ lên diễn đàn ha!
-
Mùa khát
Cày đồng đang buổi ban trưa (*)
Mồ hôi ba rơi thánh thót
Mùa khát...
Những trưa đổ lửa
Hạt gieo vào đất chẳng nảy mầm xanh.
Con trở về
Tháng tư...
Hoa vông cháy một góc trời thơ ấu
Đêm đêm
Bên hiên nhà đàn cóc nghiến răng trệu trạo
Bà lại kể chuyện ngày xưa:
“Cóc là cậu ông trời...”
Dòng sông mùa cạn nước ngừng trôi
Chiếc thuyền nhỏ phơi mình trên bãi vắng
Những buổi trưa tĩnh lặng
Văng vẳng xa eo óc một tiếng gà...
Ba lặng lẽ nâng bát chè xanh
Rồi trầm ngâm: “Đất chẳng phụ mình con ạ!”
Hạt lại gieo hối hả
Giọt mồ hôi ba lấp lánh những mùa vàng...
* Ca dao: “Cày đồng đang buổi ban trưa / Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày...”
- 2
-
Nghe vọng cổ trên sông
Nửa đêm trên sông
Ai ngâm nga mấy câu vọng cổ
Giật mình
Con cá thòi lòi quẫy đuôi vào nỗi nhớ
Đám dừa nước lao xao
Nghẹn ngào…
Thuyền chòng chành trên sông trăng
Không có tiếng đàn
Mái chèo khuya hòa nhịp
Văng vẳng xa
Mấy điệu xàng xê nghe mênh mông…
Thuyền bồng bềnh như chiếc lá
Rặng bần đom đóm lập lòe
Đám lục bình trôi…
Khe khẽ
Tựa hồ như cùng lắng nghe.
- 2
-
Theo mình bài này không phải của Tố Hữu vì giọng thơ không giống lắm! Mình đã tìm trên mạng nhưng không thấy bất kỳ thông tin nào về bài thơ này.
-
Em cứ để một dòng sông trôi
Những ngôi nhà lá bên sông
Mùa hoa nắng rơi đầy bên hiên vắng
Tôi cúi nhặt
tần ngần đứng lặng.
Có những mùa hoa đã trôi mãi
không về…
Em đâu còn giặt áo ở bờ sông
mà tôi cứ gửi theo dòng
niềm nhớ?
Hoa mua tím đôi bờ bỡ ngỡ
vô tình
để một dòng sông trôi…
- 2
-
Điều không thể nói cùng em
Rồi em cũng có chồng có con
Ngày gặp lại, anh thành người cũ
Thương em suốt một đời lam lũ
Lặn lội thân cò mặn giọt mồ hôi...
Đành im lặng thế thôi
Trước cuộc sống vốn nhiều giới hạn
Anh như là kẻ trộm
Sợ cả con chó đá trước đình làng.
Tháng giêng xanh biếc nụ tầm xuân
Vườn nhà em rụng đầy hoa bưởi
Anh về đứng giữa trời gió nổi
Bước phía nào cũng thấy chông chênh.
- 3
-
Ký ức sông
Hoa mướp vẫn vàng bến sông ngày tôi trở lại
Hàng dừa nước lao xao những bàn tay vẫy
Con cá thòi lòi ngơ ngác - tuổi thơ tôi…
Nơi dòng sông đi qua
Tình yêu tôi còn cồn cào đôi bờ bãi
Tuổi thơ trôi qua biết bao mùa lũ
Hạt phù sa in dấu hình hài.
Trong giấc mơ hằng đêm
Ký ức tuổi thơ lại trở về nguyên vẹn
Khúc sông hiền hòa những buổi trưa hè ngụp lặn
Bắt con chuồn chuồn cắn rún tập bơi.
Hoa bần xưa giờ vẫn còn trôi
Cần vó treo tuổi thơ tôi mắc cạn
Khúc sông nhỏ mà tình yêu thì vô hạn
Nên miên man ở phía bãi bồi.
Tôi - chú cá lìm kìm mãi đùa bóng nước
Biết ai giữ giùm con sóng nhỏ ngày xa?
- 2
-
Nghệ thuật
Như một nghệ sĩ tài ba
Người lái máy cày vẽ lên mặt ruộng
Những bức tranh trừu tượng
Những đường loằng ngoằng…
Những nét lổm chổm…
Những gam màu nâu đen…
Tôi mường tượng trên bức tranh kia
Những vụ mùa tươi tốt,
Những mầm xanh từ mặt đất nâu đen
Vươn lên
Và tôi ước mình hóa thân hạt giống
Gieo mùa vàng.
Những đường loằng ngoằng vô tận
Những đường cong
Đất lấp lánh ánh bạc
Giọt mồ hôi cũng lấp lánh ánh bạc
Những luống cày hình xoắn ốc
Nở hoa…
- 2
-
Viết ở một làng nghề
Ông nói vui mà tôi nghe thật buồn
“Bây giờ cha truyền nhưng con cái chắc gì chịu nối...”
Sông càng chảy càng xa nguồn cội
Con sãi ở chùa chẳng còn quét lá đa
Những chàng trai bỏ làng lên phố
Khát cháy giấc mơ đổi đời
Nửa đêm giật mình
Câu “Nhất nghệ tinh...” vẫn còn đau.
Bàn tay người thợ tài hoa
Năm tháng lấm lem bùn đất
Không thể nặn nên những giấc mơ có thực
Mồ hôi rơi...
Mặn chát môi người
Vá víu một đời
Nguyên vẹn đam mê.
Những cụ già sống bằng kí ức
Nửa đêm trở dậy nhóm lửa lò
Ngày mai đất sẽ nở hoa
Hết đêm nắng lại chan hòa đấy thôi...
- 3
-
Phía sau làng
Tôi trở về bắt những con cà cuống ngoài đồng
Ngày xưa bữa cơm chiều
Mẹ nướng dầm nước mắm
Mùi rơm rạ len vào miền sâu thẳm
Kí ức tuổi thơ…
Ruộng rẫy bây giờ
Không còn những chú cua đồng
Ngày xưa nhiều như rơm rạ
Đêm đồng bằng nghe lời ru buồn bã
"À ơi!…
Về rẫy ăn còng…
Về sông ăn cá về đồng ăn cua…"
Những chú ếch đồng ngày xưa
Bây giờ mùa mưa không còn kêu nữa
Trẻ em lớn lên nghe kể về loài cà cuống
Bắt đầu bằng: “Ngày xửa ngày xưa…”
Tôi đi về phía tuổi thơ
Giẫm lên dấu chân
Những đứa bạn đã rời làng kiếm sống
Đất không đủ cho sức trai cày ruộng
Mồ hôi chẳng hóa thành bát cơm no…
Thiếu nữ bây giờ không còn hát dân ca
Cũng thôi để tóc dài ngang lưng nữa…
Cánh đồng làng giờ nhà cửa chen chúc mọc
Đâu còn những lũy tre ngày xưa…
Tôi đi về phía làng
Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy…
- 3
Hãy xem như… ta chưa hề quen nhau
In Blog - Kết nối cộng đồng
Đăng vào
Bạn có biết rằng, sau những dòng tin nhắn vừa qua tôi đã quyết định sẽ xóa đi tất cả những kỷ niệm cũ, xóa đi những gì thuộc về bạn và để tên bạn sẽ không bao giờ còn xuất hiện trong cuộc sống "ảo" này nữa...
Đau lắm, buồn lắm và có nhiều điều day dứt trong tôi mà bạn sẽ không bao giờ hiểu được về những thứ được gọi là "tình cảm" mà bấy lâu nay tôi đã dành cho bạn... Chỉ tiếc rằng, giờ đây tất cả đã dường như thành hư không.
"Bạn" , tuy nó chỉ có một từ thôi nhưng tôi luôn quý trọng ý nghĩa từ đó. Có lẽ, bởi tôi là một người khá đặc biệt khi coi tình bạn trên mạng ảo này giống như tình bạn bình thường mà tôi hay tiếp xúc ngoài cuộc sống đời thường.
Tôi không giống như những người luôn quá tự tin khi nói rằng "Tôi hiểu hết về bạn" hay đại loại " Tôi biết tình bạn là cái gì "... Thật ra đối với tôi thì tình bạn đó là một cái gì đó thật là khó nói... Dường như tình bạn phải là một cái gì đó thật là thiêng liêng, cao cả nhưng không quá xa rời với cuộc sống của mỗi chúng ta.
Tôi biết, bạn không phải là một người quá sôi động, quá mạnh bạo như tôi. Nên mỗi khi tôi thấy bạn bối rối, e dè hoặc quá nhút nhát ở những nơi đông người hay trong khi tiếp cận những vấn đề mới mẻ thì tôi phải luôn là người chủ động, người phải "tự nổ phát súng đầu tiên" để xóa tan bầu không khi ảm đạm đó. Và tôi cũng sẽ là người dẫn dắt câu chuyện, gợi mở những điều thuộc sở trường của bạn để nhằm lôi kéo, mở đường cho bạn có thể có một "chỗ đứng", một "sân chơi" trước mặt mọi người.
Lúc đó, bạn đâu có biết rằng tôi đã dần tự rút lui một cách êm đẹp để bạn được thể hiện “cái tôi" trước mắt bao nhiêu người xung quanh... Cũng ngay tại thời điểm đó, bạn có rằng tôi đã vui biết dường nào khi thấy "bạn là chính bạn" – một người đã tự lột bỏ cái xác ve không hồn như mọi hôm để trở thành một người "nhạc trưởng".
Nhưng hôm nay thì khác – tôi đã mất bạn thật sự rồi. Tôi biết rằng, bạn không cố tình quên đi tất cả nhưng chính sự vô tình của bạn đã khiến tôi phải suy nghĩ thật nhiều... Hình như bạn đã dần "cứng cáp" hơn trên đôi chân của chính mình rồi nên đã không cần có tôi ở đứng ở bên cạnh bạn? Phải chăng bạn đã không cần đến sự có mặt của tôi nữa? Và phải chăng tôi đang làm vật cản để làm chậm đi bước tiến của bạn?
Có lẽ tôi sẽ quay về với cuộc sống thường nhật để thử tiếp tục hóa thân mình vào vai trò của một người viết kịch, một người đạo diễn, một người làm công tác đề dẫn để lần lượt xây dựng cho mình những nhân vật mới, những con người có tính cách mới, những vai diễn mang phong cách mới để cho những người bạn khác có "đất" để thể hiện "cái tôi" của chính mình. Tôi chỉ hy vọng họ sẽ có cái gì đó khác bạn...
Bạn ơi, thôi nhé. Bạn hãy cứ vui, cứ thỏa sức tung tăng bay nhảy như mọi khi và ở nơi nào bạn thích. Bạn và tôi hãy tự bảo trọng cho chính mình trên mỗi bước đường đầy chông gai ở phía trước…Và chúng ta hãy xem như chưa bao giờ gặp nhau trong dòng người tấp nập, chưa từng nói những gì với nhau giữa chốn đông người để trong lòng mình không còn nặng trĩu mà càng thêm thanh thản.
Đừng buồn bạn nhé! Hãy xem như ... Ta chưa hề quen nhau!
Nguồn: Blog Quang Vũ