-
Số bài viết
1.365 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
10
Bài viết được đăng bởi Thợ Làm Vườn
-
-
Phóng viên mồ côi
Tiểu thuyết của Mạc Can
Giới thiệu - Trần Điệp một thanh niên ở vùng ngoại ô Sài Gòn có năng khiếu nói tiếng bụng và bất ngờ trở thành diễn viên rối trên sân khấu phòng trà, vũ trường.
Trong vòng xoáy cuộc đời với những đảo điên giành giật, những mưu toan đảo chính, những cố gắng vươn lên, Trần Điệp trở thành người chứng kiến nhiều sự kiện thực hư lẫn lộn.
Điệp trở thành một nhà báo bất đắc dĩ với bao nhiêu hỉ nội ái ố của một cuộc sống. Vượt qua bao nhiêu bất trắc Trần Điệp vẫn là một chàng thanh niên bình thường với ước vọng đi tìm tình yêu và hạnh phúc.
Trần Điệp, chàng phóng viên mồ côi, con người của đời thực luôn bị ám ảnh bởi những hư huyễn, mơ hồ, vụt đến, vụt đi, xui khiến anh thâm nhập vào cuộc sống nhiều tầng, nhiều ngách của Sài Gòn trước giải phóng.
Với Phóng viên mồ côi, một lần nữa Mạc Can thể hiện được sự độc đáo của mình trong nghề văn.
Theo Tuổi Trẻ
-
Đối ẩm cùng trăng
Mã số bình chọn: T1195
Mình ta cạn chén say mèm
Giữa đêm quạnh vắng khát thèm hương yêu.
Bên đời chiếc bóng đìu hiu,
Dưới vầng trăng mỏng liu xiu bóng mình
Ta chìm trong nỗi lặng thinh
Trăng hòa vào cõi mông mênh đất trời
Xuồng ta mắc cạn lâu rồi
Trông về bến cũ bồi hồi nhớ em?
Hoa quỳnh uống cạn sương đêm
Ta ngồi nuốt hết nỗi niềm ngày qua
Tàn đêm chếch bóng trăng tà
Biết em còn đón trăng qua hiên mình?
Mùa xưa sông trải hương tình
Mùa nay đành chở nỗi bềnh bồng say.
-
Bạn có biết cách gõ tiếng Việt trong Word không? Gõ tiếng Việt trên diễn đàn cũng thế. Tuy nhiên bạn phải dùng bảng mã Unicode.
Chi tiết xem tại đây:
-
Linh hôm nay mới vào trang thotre.com, vào mục bài mới đăng. Thấy toàn là các hình cấp 3 và phim XXX. Anh thợ quan tâm chút đến vấn đề này, không khéo trang thơ của chúng ta bị liệt vào dạng trang truyền bá XXX thì khổ. Linh đã thông abó một lần, nhưng hình như anh thợ chưa có cách hữu hiệu thì phải. Theo Linh tốt nhất là cắt toàn bộ link tạm thời. Chỉ đăng bài mà không cho link đến trang khác.T.L.P.Linh
Cảm ơn những ý kiến của TLPL. Những bài viết có nội dung như trên đã được xóa.
Nói chung vì đây là diễn đàn nên bất kỳ ai cũng có thể post bài. Ở những trang web khác có đội ngũ mod hùng hậu những bài thế này sẽ lập tức bị xóa. Ở diễn đàn của chúng ta, mod cũng rất nhiều nhưng lại không tích cực nên đã để lọt sổ những bài thế kia.
Thời gian tới có lẽ BQT diễn đàn sẽ bắt buộc thành viên mới phải kích hoạt mới có thể gởi bài. Điều này gây bất tiện nhưng có lẽ sẽ hạn chế được bài rác.
Hiện tại có lẽ phải thường xuyên vào xóa bằng tay thôi bạn ạ!
-
Tâm sự
Mã số bình chọn: 1123
Chiều tản mạn giọt nắng rơi hối hả
Em bước đi trong nỗi nhớ tôi về
Ta gặp nhau độ chưa già chiếc lá
Đã xa rồi ngõ vắng bước lê thê
Tôi thấy tiếc những ngày tôi để lỡ
Có rất nhiều thời khắc tiếng lặng im
Những cái nhìn đơn phương luôn ngự trị
Và chỉ vài nụ cười thoảng vui riêng
Tôi nhìn em chỉ thấy tôi đứng đó
Em nhìn tôi tôi đứng ở hai nơi
Như vầng trăng đêm thu soi bóng nước
Hoa vô tình tìm mãi bóng trăng trôi
Ta chia tay vào một ngày cuối hạ
Hơi vội vàng cho lưu luyến đôi tim
Nói gì đây hay im lìm để lỡ
Một chân tình chợt đến giữa yêu thương!...
-
Giấc ngủ
Mã số bình chọn: 1119
Cơn buồn ngủ bất ngờ đến kéo lũ chúng ta đi/ vào một trò chơi vô hạn định không có điểm khởi đầu không kết thúc/ chỉ có những giấc mơ kiếm tìm nhau trong trò chơi ú tim của bọn trẻ/ trong tiếng khóc thét giật mình - có thể là mộng mị ám ảnh ngày chăng?
Từ từ kéo chúng ta nhẹ nhàng nâng bổng chúng ta lên không trung cao vút/ kỳ thực không phải chúng ta đang bay mà chính là giấc ngủ đang bay/ cuộc dạo chơi qua các không gian các múi giờ làm cho giấc ngủ trở thành bất tử/ những ý tưởng ra đời trùng trùng nối tiếp từ những cơn mơ lộng lẫy hoặc điên rồ
Cuộc rượu tàn lâu rồi nhưng không ai dám chắc mình thật sự đã hết say/ bình minh từ rất lâu không phải là lý do khiến chúng ta buộc mình dậy sớm/ có thể có những giấc mơ còn đang tiếp diễn/ và mỗi ngày là sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho cuộc chạy tiếp sức cuối cùng của giấc mơ
Rồi sẽ đến một nhày nào đó tất cả chúng ta cùng chìm vào một giấc ngủ nhẹ như mây/ không cần phải tiếp sức cho nhau không còn phải dè sẻn cơn mơ và khoảng thời gian trước ban mai vụn vặt/ cứ lặng lẽ toả sáng cùng các vì sao trên vòm trời đêm kiều diễm/ lại kỳ diệu thay giấc ngủ ấy tự thân nó đã là chính chúng ta rồi.
-
Quãng không
Mã số bình chọn: 1118
Ai đó gọi ai đó thưa nũng nịu cười trưa đứng nắng
chở vào đêm chở vào mai ăm ắp lẻn đầy
nỗi cô độc rạng ngày đi vắng
tới thì hoa dại nở còn vương
Ngó phía trước ngoảnh phía sau dạt hai lề mép nhớ
con đường thăm thẳm hư vô
thời gian là con đường trước mặt
dòng sông quê nhà lặng lẽ rong ruổi về xuôi
Cười có bạn bè vỗ tay khóc vẫn có kẻ vỗ tay
đứng đi ngoảnh lại rồi bay kịp ngang đầu ngọn sóng
vĩ đại đỉnh cao khổng lồ bất tử
tất thảy nép mình dưới cụm mây dịu dàng lơ đãng nhỏ nhoi
Không định là sông nên gặp mình ngã biển
không định bay sao gió thổi vô hình
không định gọi tên cho môi thèm bật khóc
không định cả những điều không định nghĩ ra
Gom góp giận gom góp thương xảo trá thật thà
đánh đổi chiếc lá tre ngang mày lá liễu
mai, người cố tình kẻ sơ ý có chịu nhận nhau không?
-
Ẩn
Mã số bình chọn: 1115
Chẳng bao giờ người biết ta mang đầy trống vắng
căn phòng buổi chiều gờ tường ướt quán cà phê
chật chội lối đi giữa bốn bề hoang lộng
ngọn gió đêm cũng tù túng giam cầm
Chẳng bao giờ ta hiểu được ý nghĩa của thời gian
khoảnh khắc ngay trong tầm tay với
khóe cười lóe lên thành vô lý
có thể một giây thôi sự bất tử qua đời
Có lẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ chúng ta chịu nhận ra nhau
cứ dửng dưng lẫn vào trăm kẻ khác
chơi trò hiếu thắng miên man chợt giật mình hốt hoảng
gờ tường nào buổi chiều nào quán cà phê căn phòng cũ
đã đánh mất thật rồi cả ngọn gió lãng quên.
-
Màu em
Mã số bình chọn: T1111
Anh bỏ quên màu đen trong mắt em một chiều mưa vội
Em níu em trong khoảng trắng nao lòng
Cơn giông oằn mình đổi sắc
Hoàng hôn xám ngắt lạnh lùng.
Em vẽ em bằng lửa của trời
Màu tươi như buổi bình minh tháng sáu
Em rửa em bằng mặt hồ xanh rêu ẩn náu
Thoáng trong gương, em nhìn em tím tái nao lòng.
Em tự nhuộm em rất nhiều màu không có bất kỳ đâu
Màu xám nhớ
Màu nâu quên
Màu ảm đạm hồn nhiên
Màu ngẩn ngơ nơi bàn tay bỏ ngỏ
Những lộ liễu màu đồng hoang xanh gió
Những khát khao nhuần nhị màu trời.
Em gội sạch em bằng nguồn nước xa xôi
Chảy ra từ những khe màu đồng rất lạ
Những ngón tay ngẩn ngơ buồn bã bất chợt ánh sắc hoang đêm
Em gội em bằng nỗi nhớ không tên thuần màu nắng ngả
Sắc hư ảo, sắc hanh hao, sắc lá...
Như ánh mắt em chưa vướng bụi mưa vào.
Em gội em rồi lại tự nhuộm màu
Rất đỏ, rất xanh, vàng, cam, tím tái
Khi giật mình nhìn lại
Trơ trọi khoảng ĐEN...
Em gọi em vô số những cái tên
Những sắc màu đã nhuộm em, đã gội em...
Những sắc màu tự thay mình nhanh như chớp mắt
Vẫn là nắng hoang sơ, vẫn là đêm quay quắt
Vẫn cứ là em - khoảng tối của màu.
Anh có trở về đâu sau ngày nhuộm thẳm mắt nâu
Em trắng em se sắt nao lòng
Em tung mình trên những hư không
Đôi cánh khép không lần nào nâng gió.
Anh vẫn là anh với dịu dàng nắng ngỏ
Khoá em trong hư ảo của trời.
-
Các phím đó thường là dãy phím nằm trên cùng của bàn phím. Nhìn kỹ sẽ thấy!
-
Mặt nạ
Mã số bình chọn: T678
Một đêm vui,
Một ngọn nến,
Sau một ngày mệt mỏi cõi nhân sinh
Bốn người cùng gở bỏ mặt nạ của mình
Cùng say,
Cùng cười.
Họ nói với nhau những điều gì ngày thường không thể nói.
Họ uống với nhau thứ men đời ngày thường không nên uống.
Bốn khẻ khật khừ say, khoát tay nhau hát
Bài hát không đầu không cuối
Cứ hát,
Rồi cười.
Đêm sẽ qua
Ngày sẽ đến
Họ lại mang mặt nạ vào
Gặp.
Chào nhau như không có gì để nhớ.
-
Hơi thở tôi mang mùi bùn đất
Mã số bình chọn: T1007
Sực nức cánh đồng mùi khói rạ rơm
Mùa đìa cạn cá tung lên hứng khởi
Tôi được sinh ra nơi đất rừng huyền thoại
Đêm Phương Nam buồn
Phím nhạc cũng chùn rơi.
Hơi thở tôi mang bùn đất quê nghèo
Nuôi khôn lớn từ tán bần, nhánh ổi
Rặng trâm bầu
Rứt lòng bổi hổi
Dòng sông thơ chảy dọc tháng năm dài.
Tiếng sáo thả
Bậu về bên ấy
Cuốc kêu chiều
Khoắc khoải giọng cố hương.
Từng trang đước dậy mình ôm biển mặn
Rừng tràm thơm gọi ong mật quay về.
Con vạc sành réo cao vút ngọn tre
Chao chao vành nón lá
Ngẩn ngơ hoài
Thầm gọi
Dấu yêu ơi!
Thằng bé mục đồng bó gối chơi vơi
Đàn trâu mộng tanh mùi hôi cỏ diệt
Đành rã bầy
Vụn chiếc trống thiếu da.
Đây châu thổ đón lũ góp phù sa
Hạt gạo nở ngọt ngon từ ruột đất
Ai nặng nợ với tuổi đời cơ cực?
Ai vác chữ đi lên trong khó nhọc?
Bừng sáng trái tim lối nhỏ dắt ta về
Một khát vọng xanh …
-
Rubic tình
Mã số bình chọn: T1010
Sóng vỗ mạn thuyền mơn trớn yêu thương
Anh xoáy cuộn vào em niềm hân hoan rực khát
Dập dồn nhịp thở
Bờ bên này bọt tung trắng toát
Dựng chồm lên cơn lốc hút sâu…
Rót cuồng si đêm
Anh đắm đuối ngây dại
Đốt lòng mình chảy tràn trề mê muội
Mơn căng lồng ngực em
Anh bạc đầu gục triền miên khóc sảng.
Viên ru bic khoả thân trên cát bỏng
Thách thức nụ hôn
Thách thức bờ môi
Thách thức vòng tay
Trào dâng bão tố …
Hỡi đại dương! Cứa tim anh ngập thở
Thổi lửng lơ cơn gió ngọt mềm
Dấu chân hoang dừng lại
Kéo gót mù xa quay quắt trở về
Viên ru bic và em
Xoay tít một mặt tình…
-
Trở lại đời sống
Mã số bình chọn: T1011
Thời điểm... khi toàn thân ta đang run rẫy co mình trong nỗi sầu riêng
Âm vang ren rỉ rọi từ miền dư âm như muốn đâm thủng màng nhỉ / treo ta lủng lẳng trên đám mây đen
móng vuốt ảm đảm như muốn cào cấu / xé nát tim ta khi lời sám hối chưa quá muộn màng buông từ cổ họng còn vướng hơi thở tàn
Khó có thể hình dung cái nét mặt với ánh mắt tròn xoe từ từ khép lại làm nhấp nhô vàng trán phẳng lặng
Tâm hồn của kẻ ẩn mình trong thú vui trần thế nay trầm ngâm trong cô đơn, xót thương về kiếp người
Mọi thứ dần dần tan biến
Đâu đây chỉ còn lại bản nhạc sầu tấu lên bên nấm mồ của không gian trống rỗng đang chực nuốt luôn cả tầm nhìn vào đêm sâu thẳm của kẻ đang trắc ẩn về đời sống tạp nham
Con tim trong sáng ngày nào đã cố bám võ vào hơi ấm của những than hồng của tha nhân nay biết giá lạnh bên bóng đời buồn tênh
Còn gì nữa đâu, nơi tâm tri băng hoại đang cởi trần truồng thứ ngôn ngữ biết úp mặt im lìm nơi vần thơ
Nay,
xin trả lại hàng trăm mảnh vỡ của lốt mặt nạ hỗn độn những tạp sắc /
xin trả lại trái tim ngọn lưa hung tàn
thiêu rủi cả quá khứ ung nhọt
soi ta vào miền tương lai hư ảo.
-
Ru hời
Mã số bình chọn: T1026
À ơi ơi à… ngủ đi Thiếu phụ. Thức làm gì, mười lăm năm cào xé gối mềm. Này là vò võ, này là mong trông…
À ơi ơi à… về đi Trăng côi. Sáng làm gì, ngày lại ngắn hơn khuya một nửa. Này là vò võ, này là ngóng trông…
À ơi ơi à… Cháy đi Kí ức. Đốt. Đốt. Đốt. Không thành tro những ám ảnh muộn màng. Này là heo may về mênh mang mênh mang…
À ơi ơi à… Đôi môi như vầng trăng khuyết. Cắn vào vầng trăng một nửa, mím chặt. Vầng trăng tím tái nỗi đau. Này là chờ nhau, này là đợi nhau…
À ơi ơi à…. môi mềm ngực căng…
À ơi… à ơi…
-
Soi mình
Mã số bình chọn: T1027
Soi bóng mình vào chiều
Cui cút gió
Sập cửa
Tôi chẳng thể kéo thứ ánh sáng mập mờ ấy trải khắp căn phòng.
Soi mình vào chiếc bóng
Những ngón tay đan vào nhau trăn trở
Thấy mình chẳng thể bước đi đâu
Dẫu có chắp thêm một ngìn đôi cánh nữa...
Sập cửa
Ánh mắt vằn lên khung cửa sổ
Day dứt ráng chiều
Giá những ngón tay có thể đan chắp vá
Chiều muộn...
Và mảnh hồn vỡ vụn...
-
Giấc ngủ
Mã số bình chọn: T1045
Cơn buồn ngủ bất ngờ đến kéo lũ chúng ta đi/ vào một trò chơi vô hạn định không có điểm khởi đầu không kết thúc/ chỉ có những giấc mơ kiếm tìm nhau trong trò chơi ú tim của bọn trẻ/ trong tiếng khóc thét giật mình - có thể là mộng mị ám ảnh ngày chăng?
Từ từ kéo chúng ta nhẹ nhàng nâng bổng chúng ta lên không trung cao vút/ kỳ thực không phải chúng ta đang bay mà chính là giấc ngủ đang bay/ cuộc dạo chơi qua các không gian các múi giờ làm cho giấc ngủ trở thành bất tử/ những ý tưởng ra đời trùng trùng nối tiếp từ những cơn mơ lộng lẫy hoặc điên rồ
Cuộc rượu tàn lâu rồi nhưng không ai dám chắc mình thật sự đã hết say/ bình minh từ rất lâu không phải là lý do khiến chúng ta buộc mình dậy sớm/ có thể có những giấc mơ còn đang tiếp diễn/ và mỗi ngày là sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho cuộc chạy tiếp sức cuối cùng của giấc mơ.
Rồi sẽ đến một nhày nào đó tất cả chúng ta cùng chìm vào một giấc ngủ nhẹ như mây/ không cần phải tiếp sức cho nhau không còn phải dè sẻn cơn mơ và khoảng thời gian trước ban mai vụn vặt/ cứ lặng lẽ toả sáng cùng các vì sao trên vòm trời đêm kiều diễm/ lại kỳ diệu thay giấc ngủ ấy tự thân nó đã là chính chúng ta rồi.
-
Vĩ thanh
Mã số bình chọn: T1041
Đôi khi chúng ta gọi tên nhau bằng ký hiệu lặng im
xanh của màu cây con đường của nắng âm u cơn bão
chỉ có gió và bạt ngàn gió thổi
không lẽ nào có thể im lặng hơn
Đôi khi tiếng thở dài buôn buốt trong đêm
đủ xung động giấc ngủ khẽ khàng đôi cánh mỏng
sự thật mọc da non đấu dịu vết thương rỉ máu
cùng vô ưu trước kẻ thù thời gian giấu mặt
Liều thuốc thoả hiệp tinh thần cám dỗ nỗi u mê
tẻ nhạt áo len khăn quàng mùa đông sự chán chường màu đỏ
chỉ có gió và bạt ngàn gió thổi
bỏ mặc bầy vô thức đi hoang
Còn lại thói quen nói về sự lãng quên
không làm gọn ghẽ hơn khu nhà kho ký ức
cái đẹp trở thành phạm trù chật chội nhất
chỉ còn gió và bạt ngàn gió thổi. Đôi khi...
-
Chân lặng
Mã số bình chọn: T1050
Lần theo vết chân mòn trên lối nhỏ
Bóng bước trăng in một khối trên tường
Đường về heo hút
Một chút ưu phiền
Trăng nghiêng gối mỏi
Sờn son thân gầy
Bởi độc bước đêm tàn sao vắng vẻ
Mây xa mờ vụt quá nửa vầng trăng
Cho bóng in trên tường thêm lớn nữa
Mây càng che, đêm vắng lạnh lùng se
Nghe trong đêm, tiếng ghe luồn vượt gió
Lối nhỏ buồn thiu...
Thênh thang...
Xa vời...
Dừng đôi bước
Gió se vờn
Se tóc rối
Thấu tâm hồn
Vầng trăng đã khuất vào mây,
Đêm đen lối nhỏ chân dài lướt lê....
-
Âm linh! (2)
Mã số bình chọn: T1072
Tiếc gì nỗi âm ủ ngày kéo đêm dài mê mị
Khi tình yêu xống xênh oằn vết rong di
Kỷ niệm trượt dốc trò chơi cười ha hả
Ngộc nghệch tính toan
Vập va
Hoan hỉ rát thân tâm
…
Tiếc ư?!
Người ư?!
Lý trí dập dìu nhau vẫy vùng ngây dại
Rũ xác đè hấp hối thú yêu đương!
Ngân nga…
Mệt nhoài
Nứt toạc
Bóng đêm
Lõa lồ giọt nhãy nhụa vũ vần nhau
Thốc thết
Câm!
…
Tiếc gì đốt trầm tiền kiếp
Xoăn xít thời gian
Ám ảnh
Ngông nghênh
Vã vời tay đói
Lòng giấc ngủ…
Âm linh!
-
Cuồng
Mã số bình chọn: T1075
Tôi lặng nhìn đêm
chảy tràn những dải tối đầy rẫy không gian và lan dần vào trong xa thẳm của những góc nhà
Tôi ôm mặt mình nức nở
Đêm đen tối như một con hổ và những chiếc nanh nhọn
Lao vào tôi
Cuồng dại
xé tan tôi thành từng mảnh
tôi run mình...
uống đêm vào người
từng dòng một... khát khao.
Oằn người
em nhìn tôi bằng ánh mắt khát khao và chờ đợi
hôn vội vã
vuốt vội vã
tóc xõa bù...
hương trinh nữ
tôi nhập mình vào những cảm xúc đê mê
trinh nữ... trinh nữ
tôi tắm mình trong bóng đêm bất tận
phát cuồng với tâm linh mình
tư tưởng ngăn cảm những nhục vọng
tôi tự đấm vào ngực mình
hét lên những tiếng kì dị
tôi muốn xe toạt đêm
nhưng đêm xé toạt tôi...
em vẫn nhìn tôi âu yếm
gọi mời...
đôi bàn tay ve vuốt...
đôi môi ướt đẫm...
tôi cuồng dại với xúc cảm trong mình
gạt phăng tất cả....
tôi chạy trốn trong đêm....
cuồng...
cuồng...
điên...
điên...
điên...
gục xuống...
bàn tay ai mềm mại?
lời nói ai ngọt ngào?
ảo ảnh? dĩ vãng? tôi đang tìm câu trả lời
Ôi! đêm...
tôi muốn xé toạc đêm
nhưng đêm đã xé toạc tôi...
vứt lung tung vào đời...
ôi!
cuồng...
-
-
-
Cảm ơn bạn Tran le phuong Linh nhé!
Đúng là diễn đàn của chúng ta hiện nay xuất hiện rất nhiều spam. BQT diễn đàn đang tìm nguyên nhân.
Thời điểm hiện tại chỉ có thể ban một số IP và xóa bài thủ công. Mong Tran le phuong Linh và các bạn thông cảm nhé!
Phóng viên mồ côi
In Truyện dài - Tiểu thuyết
Đăng lúc
Căn phòng chật nhỏ, u ám - một bàn hai ghế xấu xí - Bàn chỉ để ngăn cách, vì người ta không để vật gì, ngoài chiếc còng số 8, nó được hàn cứng trên mặt bàn bằng thép xù xì.
Hương “ngu” ngồi một ghế, cũng bằng thép siết ốc gắn chặt xuống sàn, trước mặt Tài “trắng” – Chuyên viên phòng thẩm vấn CP14. Hắn ngồi một ghế sau bàn.
Chỗ này có lẽ sợ trộm vô hôi cái còng? Hương thầm nghĩ và cố nhìn, vẫn không cách nào thấy hắn. Chụp đèn lớn. Bóng 500 watt cực sáng gắn trên chân sắt, đặt ngược. Nóng rát mặt, chói lóe mắt cô ta.
- Có quen với trung tá Trực?
- Dạ, dạ có.
Bất ngờ:
- Quen ra sao, có ngủ với nó chưa?
Hương quên mình là kẻ bị bắt:
- Trung tá Trực là chồng của Chân Mềm mà.
Bên kia ngọn đèn, tiếng nói khác hẳn:
- Hỏi gì nói đó nghe chưa! Có ngủ với thằng trung tá Trực chưa?
Xung quanh bỗng yên lặng. Hương “ngu” vẫn cố nhìn qua bên kia, ánh sáng chói mắt. Nhưng không thể thấy gì. Chỉ vẳng lại tiếng rên nhỏ. Dù có tiếng là “chằn ăn trăn quấn” Hương “ngu” vẫn là một phụ nữ. Cô ta... giận vì bị hiểu sai. Hương đáp cộc lốc:
- Không!
Tiếng nghiến răng, lồng trong tiếng rên rỉ. Tiếng đấm tay trên bàn:
- Hỏi chưa, không hỏi không.
Hương “ngu” lắp bắp:
- Dạ, dạ chưa, dạ chưa.
Lần này, tiếng nói bên kia nghe xa hơn, trầm đục mệt mỏi:
- Chưa nghĩa là sẽ ngủ với nó.
Rồi mảnh như tiếng của đàn bà, lạc giọng:
- Không nói cũng phải nói. Phải nói cho thật. Có ý định ngủ với nó không?!
Hương phát sợ. Hình như bên kia cái bàn là một... con quỷ dâm dục. Bệnh hoạn. Hình như... nó đang tự làm tình. Làm như giữa lúc hỏi cung, nó có thói quen khao khát muốn nghe người ta kể chuyện nhầy nhụa phòng the. Lại nữa hình như nó ghen!
Thoạt có bàn tay bên kia che bóng đèn, thật nhanh Hương thấy một khuôn mặt, và... một thân hình trần truồng ngồi trên chiếc ghế. Nhưng lập tức hắn bỏ tay che. Anh đèn chói gắt lại lóa mắt cô ca sĩ. Có vẻ như con quỷ xô ghế, đứng lên đi vòng qua bàn.
Hương hốt hoảng quay nhìn ngược lại, cánh cửa sắt đóng chặt, ngoài kia vẳng lại tiếng cọp gầm. Lúc bị bọn kiểm tục bắt, chở vô đây với đôi mắt bịt kín, Hương “ngu” cũng nghe tiếng cọp gầm.
Hương giật nẩy người như bị tra điện. Một con... gián chỉ còn hai chân, từ dưới sàn nhà ướt sũng nước, cố bò lên người, rồi leo lên mặt cô ta.
Con gián rớt xuống bàn. Không có gì làm cho Hương sợ chết khiếp cho bằng con thằn lằn và con gián. Hay đây là nhà tù hầm ngầm trong Sở Thú. Nghĩ tới cái địa ngục trần gian này, vì đã nghe nhiều người nói, và báo chí viết về nó Hương phát rét. Vào chốn này, cùng với những cực hình cũng khó chịu đựng và với những lời nhục mạ, lột trần truồng ra thì không còn gì là nhân cách. Con gián kia, cũng còn không ra hình gián kia là. Hương vội vã đáp nhanh:
- Dạ thưa, chưa.
Từ bên kia bàn, có tiếng kéo ghế. Và tiếng người tra hỏi xa hơn, tiếng nghiến răng rên rỉ, có lẽ hắn đi vào phòng vệ sinh. Tiếng mở khóa vòi nước và tiếng nước chảy. Càng lạ lùng hơn đâu đó sau bức tường vẳng lại tiếng cười khúc khích.
Hương nhìn chăm chú vào mảng tường, nơi xuất phát tiếng cười, của không phải chỉ một người. Mảng tường rung rung như là tấm phông màn trong tiệm chụp hình. Còn Tài “trắng” hắn mất hút nơi nào sau bức tường rung chăng. Bi kịch lại có vẻ hài hước như trò đùa?! Một lúc sau. Hương đồ chừng là hắn đã trở ra, đứng đâu đó trong phòng. Hắn lại hỏi, lần này thì tiếng gần hơn. Có lẽ tên quái vật đã ngồi xuống ghế. Hắn nói, tiếng trống tiếng mái như có hai người, đang giận dữ cãi nhau. Rất lạ từ đầu tới giờ, phần nhiều, cái tên quỷ ám này chỉ hỏi trỏng:
- Hỏi - không - mà... sao trả lời - chưa.
Hương “ngu” chưa kịp nói, đã nhận ngay một nắm đấm từ bên kia ánh đèn văng ngay vào miệng. Sau nắm đấm như trời giáng này đáng lý cô nàng sẽ sợ chết khiếp nhưng trái lại Hương bắt đầu lì, nổi cơn ta bà. Môi sưng vù, mắt long lên. Trông Hương như con mụ khùng. Cô ta chửi thề:
- Sao tự nhiên mày bắt tao vô đây? Má mày chửa hoang hả? Sao tự nhiên mày đánh tao, hả thằng chó đẻ?!
Có tiếng ai lại cười. Mảng tường lại rung. Cô nàng đứng lên. Làm một động tác hẫy bụng dưới, trông như là vũ nữ múa bụng hay sexy show.