Jump to content

Lathu

Thành viên
  • Số bài viết

    527
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Bài viết được đăng bởi Lathu


  1. HOA MƯỚP

     

    Không biết mùa hoa mướp bắt đầu từ tháng mấy ? riêng đối với tôi những chiếc hoa vàng đong đưa trong gió kia chỉ có một mùa – Tháng 6 – mùa mưa cũng là mùa hoa mướp nở …..

     

    Có lẽ nói theo khoa học và sách vở - hoa nở do thời gian người trồng sớm hay muộn , nhưng giàn hoa nhà tôi ngày đó …cứ độ tháng 6 khi những cơn mưa kéo về tưới lên những giàn cây xanh um một màn nước trong lành, thì cây lại khai nhụy nở hoa , để mãi trong tôi một ký ức không quên ….

     

    hoam118218.jpg

     

    Ngày trước nhà tôi có một mảnh đất con con phía trước nhà được Bố tôi trồng một dây mướp và một gốc xòai . Cây xòai –Bố bảo lấy giống từ Cái Bè –Tiền Giang - từ cái mảnh vườn xưa của Bố đã cho lai ghép để tạo ra lọai xòai đặc biệt –chỉ một năm là có thể thu họach . Ngày trồng những cây này Bố vẫn nói như một lời tiên tri ..Bố bảo : mai này cây lớn con sẽ nhớ Bố khi Bố đi xa….

     

    Cả hai cây đều được trồng cùng một thời điểm , nhưng tháng 6 năm ấy cây mướp nhà tôi qua một thời gian chăm bón đã bò khắp giàn xanh um và lập lòe vô số sắc hoa vàng . Mỗi sáng , mỗi chiều có vài chú ong bầu đánh hơi khá nhạy bay về đây hút mật . Tôi vẫn thường đứng dưới giàn mướp và đếm xem bao nhiêu chú ong đã ghé thăm, và mỗi chiều tôi lò dò tìm tòi những cái tổ ong nho nhỏ , bé xinh của chúng được đục rỗng vào những thân gỗ mà Bố gác ngang ,dọc đan chéo vào nhau làm giàn cho mướp leo . Tôi vẫn nhớ, ngày ấy tôi vẫn thường hỏi Bố : “ sao con ong nó làm nhà một mình nó ở ? Nó không có gia đình , bạn bè sao ? Bố cười cười xoa đầu tôi Bố bảo : “ Nó chỉ ở tạm thôi con ạ , một ngày nào đó nó sẽ bay theo đàn…nếu như con đừng phá nó ..” Tôi nghe lời Bố chỉ đứng xăm xoi từ xa …Mỗi khi nghe tiếng bay xè..xè..của nó về là tôi vội vàng chạy ra xem nó tự chui vào tổ thế nào ? Tôi phục nó sát đất vì không hiểu sao cái tổ nào cũng được nó đục tròn đều tăm tắp như người ta lấy cây compa quay một vòng vậy !

     

    Ngày giàn mướp ra quả đầu tiên, tôi thích thú ngắm nhìn và xòe bàn tay đo xem chúng dài thêm bao cm ? Tôi thích cái cảm giác nham nhám của mớ lông măng mịn màn trên những quả mướp tí teo khi khe khẽ chạm vào lòng bàn tay ấy . Tôi vẫn nhớ Bố mỗi lần thấy thế Bố vẫn bảo :” Con làm thế có hơi tay, mướp buồn, mướp không thèm lớn “ Tôi tin người răm rắp …Tháng 6 hoa nở vàng ruộm, giàn mướp nhà được Bố cất công chăm sóc nên oằn trái , sai cành . Đã có thời gian Mẹ mang những trái mướp hương óng ả xanh ngắt ấy vào buổi chợ chung với đám trứng gà nhà…những phần ngon như thế hiếm khi tôi được nếm thử . Bố Mẹ hay bảo sau này mướp lại ra trái ..con còn có một đời để nếm…

     

    Tôi vui vẻ mỗi sáng nhẩn nha dưới giàn mướp đếm xem bao cuống hoa được khai nhụy thành trái …và niềm vui ấy ướp thêm mật vào tâm hồn tuổi thơ của tôi …..

     

    Rồi một ngày…..mướp chuẩn bị đơm bông …là một ngày Bố xa chúng tôi mãi …dưới giàn mướp năm nào Bố ngóai nhìn nhắc nhở “ phá thì dễ , trồng rất khó , con cố gắng chăm bón cho cây “ …Bố cất bước xa ngôi nhà yêu dấu…xa Mẹ và cả hai chị em tôi…Chuyện người lớn muôn đời tôi không thể hiểu, nhưng những tình cảm Bố -con vẫn theo từng bước chân tôi tháng năm bươn chãi vào đời.

     

    Đến mãi sau này ..cứ mỗi độ tháng 6 nhìn hoa mướp nở đầy là tôi lại nhớ Bố không nguôi…cả cây xòai cũng đan đặc cả trái . Nhìn những quả xòai vàng ươm mật ngọt ..ai cũng tấm tắc khen tthầm xòai nhà tôi quá ngon….Lớn thêm hơn , tôi đã được Mẹ cho ăn những món chế biến từ sân nhà mà hồi còn Bố chả bao giờ Người dám nếm thử …

     

    Thời gian cứ thoăn thoắt trôi nhanh , tôi cứ ngẩn ngơ mãi vì cây mướp nhà ngày mỗi cằn cỗi , lá đã úa vàng và những dây mướp cũ từ từ không còn tồn tại với thời gian. Lũ ong cũng thôi ngo ngoe rào đón…Cây mướp còn lại xơ xác điều tàn…..

     

    Một ngày Mẹ quyết định chặt bỏ giàn mướp và chặt luôn cả cây xòai đang sai quả trên cao , viện lý do mùa mưa sợ hư nhà hàng xóm. Mẹ gọi người về chặt bỏ trong một hôm tôi phải tất tả đi dạy kèm…Nhìn khỏang đất trống trãi , gốc xòai trơ trụi còn tươi màu nhựa …tôi bật khóc nức nở…tôi không cho Mẹ bật gốc nó lên vì nhìn nó tôi nhớ về cả một kỷ niệm thời thơ ấu ..tôi giận Mẹ suốt cả tuần và nhớ cây xòai , cây mướp của Bố tôi . Tôi vẫn ngồi trên cái gốc xòai thơ thẩn nghĩ về Bố …Một ngày bất chợt nhìn đôi mắt xa xăm của Mẹ ..tôi hốt hỏang giật mình ..quá khứ sao mà cay đắng..kỷ niệm sao mà êm đềm..tình người sao có thể quên….

     

    Bây giờ cả gốc xòai cũng không còn nữa, mọi người đã tráng nhựa đường đi ,và trên cái nền nhà cũ ấy đã mọc lên một ngôi nhà tươm tất 3 tầng cho Mẹ …tôi đã hài lòng một phần nào…nhưng chiều nay chợt dừng chân trước giàn mướp nhà ai bên đường ..lấp lóa những bông mướp vàng vàng ..tôi bắt gặp lại cái kỷ niệm ngày xưa miên man trở về trong tiềm thức…ở nơi xa Bố có biết ..có một đứa con vẫn mong chờ …vòng tay của Bố hay không …?


  2. Sao Băng !!!

     

    Vipl986187.jpg

     

    Đêm nay ngân hà rơi rụng những mảnh tinh tú sáng ngời

    Nhấp nháy ánh sao băng

    Tôi đếm

    Tôi ghép những ngôi sao trong tiềm thức

    Có bao nhiêu giấc mơ

    Có bao nhiêu ngôi sao rơi rụng

    Bao nhiêu ánh sáng ..vụt tắt giữa không trung ?

     

    Đêm thắp bao vạn lần đom đóm

    Chấp chới tận chân trời

    Chao xuống đâu trên vai

    Thắp về anh

    Ngôi sao phương Bắc dịu vợi một màu

    Bao nhiêu niềm vui

    Góp nhặt cùng sao

    Cùng trời , cùng đất ?

     

    Đêm trôi cùng sao

    Tháng năm như tinh cầu trong suốt

    Tôi đếm tuổi mình

    Bao ngày vui

    Bao nỗi buồn xin nhận cả về tôi .

     

    Thơ ơi ! ngửa lòng đón tinh cầu vừa gieo xuống

    Chát chúa tháng năm

    Chùng chình ký ức

    Yêu thật nhiều ..mắc nợ với cao xanh

     

    Đêm nay lại cuối đầu

    Mơ về nơi xa lắm

    Ngửa mặt nhìn trời

    Nước mắt chợt ..rưng rưng .

     

    Trưa 06/05/2008- Lathu


  3. Không vào được ttvnol, tìm sân chơi mới.

    Ở đây, tĩnh lặng quá. Không hợp với cái tính ưa ồn ào của HNhu.

    Vả lại, còn khá mới và lạ. Lạ chổ, lạ cảnh, lạ người.

    Ngày đầu, cảm xúc với sân chơi mới này là thế. Hy vọng sẽ tìm thấy niềm vui nơi đây!

     

    Nơi đây lặng lẽ hơn em ạ ! mình biết nhau rồi đúng không ? gặp nhau nơi trang thơ của TTVN ...vẫn là Lathu vẫn là một Scarlett mạnh mẽ được bao bọc bởi một lớp "mặt nạ " và chiếc vỏ vô hình .


  4. Mưa sao băng !

     

    deng218318.jpg

     

    Chẳng biết có bao giờ bạn bắt găp những ngôi sao băng trên bầu trời để tạo thành cơn mưa sao băng chưa ? Tôi cũng vậy ..chưa bao giờ thấy mưa sao băng ..chỉ đôi khi le lói một vì sao chợt thoắt sáng trên bầu trời ..rồi xẹt ngang như một ánh điện chớp ..Tôi biết ngôi sao ấy vừa “băng “ .

     

    Ngày xưa Mẹ vẫn kể mỗi người luôn có một ngôi sao chiếu mệnh và luôn có một ngôi sao làm vận mệnh của mình ….Khi ta bắt gặp một ngôi sao băng nghĩa là có một tâm hồn vừa thoát thai và về miền địa đàng hạnh phúc …không biết điều đó có thật không ? nhưng Tôi hằng dõi mắt trên nền trời xa xăm những đêm trời trong và đầy sao để tự hỏi Ngôi sao nào sao chiếu mệnh của Tôi ?

     

    Rồi một ngày xem một bộ phim ..không biết tựa là gì chỉ biết nước mắt đã tuôn rơi và khắc mãi vào tim tôi …và Tôi hiểu mình đã sống cùng nhân vật .

    Đó là hai người rất yêu nhau – họ yêu nhau bằng tâm hồn trong sáng , họ đến với nhau thật tình cờ ..khi người con trai vào viện vì tai nạn và đôi mắt không bao giờ được nhìn thấy nữa – Cô gái chính là cô y tá ..đã giúp đỡ anh từng bước làm quen với cuộc đời này ….giúp anh tiếp tục nhìn đời bằng chính đôi mắt cô gái đã có…Tình yêu của họ làm Tôi cảm động ..những hình ảnh cùng nhau tay trong tay dọ dẫm cố viết và đọc loại chử nổi dành cho người mù …làm dấy lên một cảm xúc không nguôi …Nhưng tai nạn ngày nào đã dưa anh trở về với cát bụi để lại người yêu trong đau đớn tuyệt vọng thầm gọi tên anh …Cô vẫn thường kể cho anh nghe về bầu trời đêm lấp lánh sao khuya .về những ngôi sao băng và điếu ước cực kỳ đơn giản : Cô ước cùng nắm tay anh được ngước nhìn bầu trời trong trận mưa sao băng ….

     

    Một điều nhiệm màu đã đến với anh ..khi trao đổi điều kiện anh sẽ được hồi sinh và nếu anh bắt gặp mưa sao băng, và không được nhận mình là người củ ..khi ấy anh sẽ phải trở về với sứ mạng trở thành ngôi sao trên bầu trời mãi mãi …..Điều kiện sống ấy đã đưa anh về thăm lại người yêu, …Người yêu xưa đã không thể nhận ra Anh .vì sự thay đổi của Anh – Cô chỉ cảm thấy rất thân quen đâu đó ..họ trở thành đôi bạn thân tâm đầu , ý hợp …Cô đã có một người khác đeo đuổi và yêu .Đó là một bác sĩ tài năng đã yêu Cô từ lâu ….những hình ảnh và cái chết của người Yêu cũ đã đóng cánh cửa trái tim Cô dù năm tháng đã trôi qua …..Tôi bắt gặp cái nghẹn ngào không thể thốt nên lời trong đôi mắt của Chàng trai , trong từng hành động bên Người Yêu mà không thể nói nên lời …Anh hiện diện, anh đồng hành bên Người yêu ..có lúc ngồi nghe cô tâm sự …và dấu giọt nước mắt lăn dài trên má….

     

    Vào một ngày thu ..các tin tức báo chí và đài đều công bố đêm nay 12 giờ đêm sẽ có trận mưa sao băng kỳ lạ nhất lịch sử …Anh hiểu đã đến ngày anh trở về ….lần cuối cùng Anh thổi chiếc kèn sasophone nghe nhói lòng …dư âm tiếng kèn len lỏi đến tận căn phòng của cô gái …Cô thoáng giật mình và chạy băng qua màn đêm để tìm đến nơi phát ra tiếng kèn.bởi chỉ có Anh mới có bài hát này được viết riêng cho hai đứa …Cô nhận ra Anh …họ ôm chầm lấy nhau và nghẹt thở vì hạnh phúc ..

     

    Chỉ còn 15 phút nữa là 12 giờ - Chuyên mục tâm sự đêm khuya lại vang lên khắp khu nhà ….giọng cô phát thanh viên nhẹ nhàng giới thiệu “ Các bạn thân mến , đêm nay một đêm đặc biêt để chứng kiến một trận mưa sao băng – chúng tôi mong muốn được phát lại lời khẩn khoản đề nghị của một chàng trai dấu tên …để tặng cho Người Yêu như một lời chia tay cuối cùng …- mời các bạn nghe tâm sự của Anh ….” Giọng nói ấm áp của người con Trai vang lên giữa đêm bóp trái tim tôi thành trăm mảnh ……

     

    “ Các bạn thân mến ! Tôi muốn dành tất cả tình cảm còn lại của mình để nói với em rằng Tôi yêu em – Tôi yêu em tha thiết trên cuộc dời này ..các bạn hãy dừng tay , dừng ít phút lại để nhìn lại những ngưởi thân, những người xung quanh và cảm nhận sự hiện diện của tình yêu bạn đang có ..bởi vì khi mất đi không bao giờ lấy lại được . Bạn hãy sống hãy tận hưởng Hạnh Phúc đừng bao giờ để nó xa vượt tầm tay ..hạnh Phúc là hiếm hoi là điều kỳ diệu của cuộc đời này đã ban tặng …dẫu mai nay Người thân của bạn đi xa ..mãi mãi xa ..bạn hãy trân trọng nó và cảm nhận Nó vẫn hiện diện cùng bạn – Anh muốn nói với Em – Anh yêu em vô cùng ……xin được ít phút nhắn gửi và bạn hãy nhìn ra bầu trời kia ..một trận mưa sao băng đang bắt đầu rơi …bạn hãy nguyện ước cho người thân cho Tình yêu – cho hạnh Phúc luôn bền chặt …hãy giữ lấy Tình Yêu ..hãy trân trọng từng phút giây bên nhau..lời cuối cùng Tôi muốn nói với Em và với bạn “

     

    Ngoài trời trận mưa sao băng vừa thắp sáng cả bầu trời – đó là giọt nước mắt của trời ..là những giọt yêu thương nhắn gửi đưa anh về với màn đêm ..mãi mãi là một ngôi sao …chiếu sáng dõi theo Anh khắp chốn … Lathu -

     

    P/S :truyện phim chỉ là sự tưởng tượng – và là nền cho câu chuyện- với một lời ước nguyện Hạnh Phúc ..sẽ dến …phải không …Anh ?


  5. Ôi đọc bài này của L , Lathu chỉ muốn bay ngay ra Hanoi nếm thử những món ăn được kể mà đánh cái ực trong lồng ngực . Gia vị , màu sắc , tâm tình , cả cái cách chuyển tải cứ ngun ngút như ướp tình của từng góc phố Hanoi ,như muốn dẫn người Saigon men theo những lối đi có sẵn để thư thả ngắm nhìn, để nếm thử cái chất rất riêng của từng món ăn dân dã rất Hà Thành.

     

    Nghe bén duyên với vùng đất xa xăm ấy làm kẻ tận Saigon cũng nôn nao cho một chuyến đi ...dù hứa với lòng giữ nguyên đó tình cảm, ký ức, cả những thăng trầm mà con phố, hàng cây đã in vào tri óc . Nhớ Hanoi như nhớ từng khuôn mặt ..nhớ tiếng dịu dàng nhẹ nhàng của cô con gái đất kinh thành .."da, vâng ".

     

    Vị giác, xúc giác cả khứu giác cùng hòa nguyện có thể chăng là cảm xúc dậy trong ta , cho một yêu mến ngập lòng Hanoi nhỉ !


  6. MỘT CHUYẾN ĐI

    Truyện ngắn-

     

    bien331431.jpg

     

    Thế là tôi đã đặt chân xuống Nha Trang- thành phố của biển, xanh ngút những rặng dừa những con sóng lao xao. Suốt đêm tôi chẳng thể nào chợp mắt - tiếng ồn ào, tiếng còi hụ, tiếng lắc con tàu đưa tôi vào giấc ngủ chập chờn.

     

    Nhanh thật, mới chiều qua còn ở văn phòng bi bô cùng đám giặc, thế rồi điện thọai của Anh - nghe những lời cũ rích lập đi lập lại "Anh xin lỗi em... chúng mình phải xa nhau vì hòan cảnh... ngày mai Anh lập gia đình..., suốt đời Anh chỉ yêu có mình em thôi..." - tôi đã có một quyết định thật bất ngờ - Tôi cố nhắm nghiền mắt, cố bịt tai để không còn thấy không còn nghe - Tất cả chỉ là giả trá, tất cả chỉ là nói láo có chăng nêm thêm chut gia vị, chút ngọt ngào cho bớt đi vị đắng....

     

    Tôi đã trở về nhà như một kẻ say rượu bỏ lại phía sau những tiếng rì rầm, những ánh mắt kinh ngạc... Tôi phải làm một cái gì đó, phải thay đổi tất cả. Ôi ước gì cái câu nói, câu tranh luận của vợ chồng Vân-Bình, và anh chàng Điền trong tiểu thuyết "Lửa Lạnh" của Nhật Tuấn trở thành sự thật" Thử tưởng tượng bổng một ngày nào đó, sau những cơn mưa lớn kéo dài, tất cả các con sông đều dâng cao tới mức nước lịch sử. Đúng lúc đó, sóng triều tại các cửa sông đổ ra biển cùng dâng cao. Trong cơ hội trùng phùng có tính chất lịch sử đó, một trăm mét khối nước đó sẽ phủ lên làng mạc, ruộng đồng, thành phố, sẽ cuốn trôi tất cả nhà cửa, con người, tiện nghi..." thì tôi xin xung phong được nó nhấn chìm và thổi tung đầu tiên, tôi muốn phiêu diêu vào cái thế giới hỗn mang ấy.

     

    Tôi chạy ào về nhà và gấp gáp bảo Mẹ con đi công tác đôi ngày, mặc cho Mẹ nhìn tôi bằng con mắt lạ lẫm, nhưng tôi biết cho dù Mẹ có cản, có không cho, tôi vẫn cứ đi. Tôi vốn dĩ là một con bé bướng bỉnh, trước nay tôi thường làm khổ người khác chứ có mấy ai làm được tim tôi thổn thức thế này? Hay là tôi vẫn chưa yêu mà chỉ tự ái khi có một kẻ dám từ chối tình yêu của tôi? Tôi thu dọn vội vài ba bộ đồ, một bộ áo tắm, nhét vội mớ tiền vào ba lô, sọt đại đôi bata, chiếc quần dã ngoại cũn cỡn quá gối, khoác vội chiếc áo thun ôm màu xanh biển và không quên mang theo ít giấy trắng, cây viết bi... ừ thì ra ngoài ấy lúc buồn có thể viết lách đôi chút chứ?Và tôi hăm hở lên đường tìm cảm giác mới, đoạn tuyệt với quá khứ và quên đi tất cả...

     

    Nhảy phóc lên taxi tôi chỉ còn đúng nữa tiếng để có mặt trên sân ga Hoà Hưng. Tôi giục anh tài xế chạy như bay, vượt qua mặt bao chiếc xe khác trong ánh mắt bực tức của họ. Mặc kệ, bây giờ tôi chỉ biết là phải đi, là không thể ở lại vì tôi biết chính tôi, chỉ cần ở lại cái thành phố này một vài ngày nữa thôi là tôi không còn là chính tôi, tôi sẽ mềm lòng trước sự năn nỉ của Anh , sẽ tha thứ ..tất cả những gí có thể ..bởi vì tôi đã yêu anh....

     

    Cầm chiếc vé trong tay, ngồi yên vị trên cái giường chật hẹp trong khoang số 3 này, bây giờ tôi mới thật sự tin rằng tôi đang bắt đầu cuộc hành trình của chính mình. Tiếng xình xịch xe lửa khởi hành, từ từ bỏ lại sau tôi những con đường, những ngôi nhà thân quen, bỏ lại sau tôi cái Thành Phố có quá nhiều kỷ niệm. Tự dưng tôi chợt nhớ đến Mẹ, chẳng biết giờ này Mẹ đang làm gì ? một đời thui thủi vì con - chỉ mong đến giờ hai đứa con gái đi làm về, để kể lể hỏi han. Sao lúc buồn hồi chiều tôi lại không nhớ ra Mẹ nhỉ ? Tôi đang cố quẳng đi những tình cảm vò xé trong lòng - nỗi nhớ Mẹ, nỗi xa nhà, nỗi lạ chỗ và cả... nỗi nhớ anh. Anh thấy không tôi đang bỏ chạy đó, bỏ chạy những kỷ niệm, bỏ chạy những con đường và bỏ chạy những hàng cây...

     

    Trời đã tối, tôi cố nhắm mắt lẩm bẩm đếm từ 1 đến 100, hy vọng giấc ngủ sẽ mang đến cho tôi những mộng mị, để rút ngắn khoảng thời gian cô đơn này. 1, 2, 3.... Tôi vẫn đếm và tai tôi vẫn nghe tiếng quạt máy quay vù vù, tiếng gió rít, tiếng người lao xao, mắt tôi vẫn cứ mở chòng chọc vào bóng đêm ngoài con tàu. Thôi thì kiếm một cái gì để nghĩ vậy... biết đâu sẽ mau ngủ hơn? Vào những đêm không ngủ được tôi có thói quen vắt óc ra để tìm tòi một cái gì đó và chìm vào nó, giống như du hành trong đêm vậy. Có lần tôi đã nghĩ đến ngày cưới tôi sẽ mặc một cái xoarê dài lướt thướt, khoác tay anh đi giữa sự chúc tụng của bạn bè, tôi đê mê trong hạnh phúc của ngày vu quy, và cứ ngỡ như là thật nên khi tỉnh dậy nụ cười vẫn đọng trên môi. Còn bây giờ tôi phải nghĩ về điều gì đây? chẳng có điều gì để nghĩ trong lúc này cả... tôi nằm yên và đếm thời gian đang trôi tuột quanh mình, thấp thỏm mong chờ ngày mai trên vùng đất lạ ở đó không có Anh, không có mẹ và không có gia đình, thoát khỏi cuộc chạy trốn và biết đâu ở đó sẽ được đón nhận một cái gì đó thật mới mẻ?

     

    "Còn 30 phút nữa tàu sẽ vào ga Nha Trang đề nghị quý khách chuẩn bị hành lý "tôi chòang dây mở tung cánh cửa sổ nhỏ của khoang tàu đón luồng gió sớm thốc thẳng vào mặt mà tôi tin chắc rất phờ phạc. Tôi tỉnh hẳn người và chợt nhận ra khung cảnh bình dị của một sớm mai đang trôi ngược về phía mình. Những cánh đồng xanh thẩm, những vườn cây nối tiếp nhau, những mái nhà tranh lấp ló, xa xa làn khói sớm mong mãnh như vạt áo bay lên từ những bếp nhà nông. Tôi như nghe thấy tiếng gà gáy, tiếng lũ trâu dậm chân thình thịch đòi ra đồng, tiếng gọi í ới của người nông.Ôi ! cuộc sống sao mà thanh bình đến thế! Mùi hương của đất của trời của rơm ra của con người của cỏ cây đang phả vào đây đến tận chổ tôi ngồi. Tôi hít lấy hít để cái mùi thiên nhiên ấy vì biết sẽ hiếm khi gặp lại khi trở về sống giữa Thành Phố ồn ào náo nhiệt của tôi.

     

    Nha Trang đón tôi trong ánh sáng bình minh thật đẹp xóa đi hết dấu vết đêm qua, khoác lên bộ mặt mới đón bước chân lử hành. Cầm chắc địa chỉ của người bạn trong tay tôi không vội đến thăm. Tôi nghĩ Nó sẽ cực kỳ bất ngờ khi thấy tôi.Tôi và Nó đã học chung cùng nhau 2 năm Cao Học - Ngày tốt nghiệp nó trở về địa phương công tác và cũng vắng bặt tin nhau. Tôi vẫy chiếc xích lô thong dong suốt dọc đường Trần Phú - Tôi đang tìm một chổ nghĩ thật tốt để có thể thưởng thức hết quãng thời gian này.

    Phòng tôi ở có cửa sổ mở rộng ra biển,đứng đây có thể thấy bao quát cả một vùng biển với những con sóng nhấp nhô tung tăng đùa giỡn trong nắng sớm như những giãi dát bạc vậy ! Đất, trời, biển hòa quyện với nhau chìm trong màu xanh thanh bình làm cho không gian như cao hơn nh rộng hơn.

    Tôi vội tắm táp và thay đồ đến thăm Oanh - nhỏ bạn 7 năm rồi chưa gặp. Tôi lần dò theo địa chỉ và đứng trước một ngôi nhà nhỏ xinh, bấm chuông gọi cửa mà lòng hồi hộp lạ... Người ra mở cửa cho tôi lại là Nó.

    "Trời oi ! Vy... ngọn gió nào đã đưa mày đến đây ? sao mày không báo tao ra đón ?"

    - Có vậy ! mới tạo được bất ngờ chứ ! tao sẽ "ăn dầm nằm dề" ở Nha Trang đúng 3 ngày ....Mặc kệ tôi nói điều chi nó lôi xềnh xệch vào nhà giới thiệu. Tôi lúng túng đáp như một cái máy trước Bố nó, Mẹ nó và một người đàn ông mà nó bảo là Anh.

    - Cô Vy mới đến Nha Trang lần đầu hở ? Có kế hoạch gì chưa ? có ai làm hướng dẫn chưa ? tôi lúng búng trong miệng nữa trả lời, nữa ầm ừ -" da chưa ạ, tuỳ Oanh thôi Anh - Oanh cho Em đi đâu - em đi đó " Tôi cảm nhận có một cặp mắt nhìn tôi đang dò xét - Quái cái anh chành "Anh" quái qủy này ở đâu ra cứ nhìn chằm chằm làm tôi ngượng chín cả người. Nhỏ Oanh giải thoát cho tôi bằng cách kéo tôi vào nhà sau rửa mặt (chắc nó tưởng tôi đi thẳng về đây ?)

    - Ê ! mày có Anh hồi nào vậy? tao nhớ hổng lầm mày là lớn nhất mà?

    - Nó bật cười nắc nẻ trước câu hỏi của tôi rồi bình thản trả lời Anh họ đó mày ơi kêu Ba Mạ tao bằng cô, chú vào đây làm giảng viên trường DH hàng hải Nha Trang. Tôi à lên như vừa khám phá ra điều gì. ...

     

    Ba ngày ở Nha Trang là ba ngày tôi đắm chìm trong sự quyến rũ của biển. Từ mờ sáng tôi đã theo chân đoàn người nô nức xuống biển - Kẻ tập dưỡng sinh, người thể dục, kẻ chạy bộ, kẻ nhảy ào trong làn nước xanh thẳm. Tôi chui vào biển để được biển nâng niu và che chở, đắm mình trong cái trong vắt, nằm duỗi người bồng bềnh, gối đầu lên những cơn sóng, tôi chợt cảm thấy hạnh phúc - cuộc đời này còn quá nhiều điều có ý nghĩa ? Tôi mở đầu một ngày như thế và kết thúc cũng bằng những lúc lặng yên ngồi trên bãi cát ngắm nhìn những ngọn đèn câu mờ mờ ngoài khơi xa ...và lắng nghe những âm thanh rì rầm, tiếng sóng vổ khoan thai như lời tự tình của biển.Và tôi chợt nhớ lời một nhà thơ nào đấy

     

    "ở một nơi núi thò chân xuống biển

    Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi

    Anh yêu núi còn Em thì thích biển

    Tự bao giờ núi và biển ngan đôi

     

    Vâng tôi thì yêu biển còn Anh lại thích núi, mình đã có những cuộc tranh luận với nhau rất dài có phải thế không? nhưng sao chung cuộc lại giống lời bài thơ quá nhỉ? Tôi lắc lắc cái đầu cho suy nghĩ bay đi, tôi không muốn nó làm tình làm tội tôi nữa.

    Oanh nãy giờ ngồi bên cạnh tôi, cứ yên lặng mặc cho tôi chìm vào cơn trầm tư suy tưởng (Nhỏ vẫn là người mà tôi thích ở chổ đó), và rồi hình như không thể nhịn được nữa, hắn cười cười và nói: "Gớm mi làm cái chi mà lãng mạn rứá, ngày xưa đi học ta có thấy thế đâu?" Ta ở đây bao nhiêu năm chẳngbao giờ tối mịt mùng như thế này lại lò dò ra biển? Nó làm sao hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ ? ừ tôi không muốn kể cho nó nghe những gì đã và đang diễn ra trong lòng tôi - chắc cũng giống như bề mặt biển vậy. Tưởng âm thầm - bình yên chẳng bao giờ lo lắng nhưng lại ngấm ngầm giấu trong mình cả một trận cuồng phong. Tôi đang nghĩ về ngày cưới của Anh chắc là linh đình, chắc là rỡ ràng lắm. Ngày xưa Anh vẫn bảo đám cưới chúng mình sẽ tổ chức ở New world, chúng tôi đã chọn hiệu bánh, chọn nơi trang điểm... nhưng ai có ngờ? Tôi cúi mặt xuống dấu Oanh một giọt nước mắt.

     

    Hôm nay, tôi để mặc Oanh kéo tôi chu du khắp hang cùng ngỏ hẻm của cái Thành phố biển này, tôi để lại chử ký trên những hòn đá lạ lẫm ở Hòn Chồng Nha Trang. Đầu óc tôi u..u vì sự tích hòn chồng... hòn vợ... cũng có lúc chắp tay khấn cầu thành kính trước Thích Ca Phật Đài cầu cho lòng được tịnh, cho sóng gió mau qua cho bình yên trở về với tôi. Nhỏ quái quỷ này đôi khi hắn làm tôi chảy nước mắt vì cười khi cùng một buổi hắn có thể lôi tôi leo lên 121 bậc để trang nghiêm đứng trước tượng Phật rồi lại kéo tôi vào Nhà Thờ Đá uy nghi khấn đầu trước giáo đường làm một con chiên ngoan đạo...Tôi mặc kệ nó..có nó tôi vui hẳn lên và như quên hết những ngày Anh đang ngập tràn trong hạnh phúc. Đôi khi tôi tự hỏi có bao giờ Anh nghĩ về tôi, cái con bé ngốc nghếch chỉ biết đòi Anh phải nuông chiều, luôn thắng Anh trong bất kỳ cuộc tranh cải.....và luôn khóc nhè khi chẳng được như ý... Tôi đấy... tôi vẫn nghĩ mình đã yêu chưa? sao yêu Anh tôi lại bắt tội Anh đến như thế ...để đến hôm nay khi mất Anh rồi tôi mới thấm nỗi đau...

     

    Ngày hôm qua chợt nhận ra nhau

    Em oà khóc gọi tên Anh vụn vỡ

    Chút tình riêng Em lỡ tay hất đỗ

    Sao giờ mới thấy đau .....?"

     

    U nhỉ ! tôi lại để đầu óc lang thang rồi, có tiếng còi vọng xa xa - một chuyến xe vừa đến chăng - Tôi chợt giật mình nhớ lại đêm nay đêm cuối cùng tôi ở lại Thành Phố này.,Ngày mai tôi lại trở về Saigon trở về đối mặt với chính mình. Tôi phải cố gắng phải sống khác đi, phải làm một cái gì đó .......Biết đâu tôi trên chuyến xe định mệnh ngày mai,tôi sẽ bắt gặp một nữa còn lại của mình thì sao...biết đâu......tôi mông lung theo hàng trăm những ý nghĩ biết đâu ấy. Tôi mĩm cười và thấy lòng nhẹ hẫng.Mai về với Mẹ rồi, tôi bỗng thấy nhớ Mẹ kinh người,nhớ cả những khuôn mặt thân quen nơi tôi đang làm việc. Chắc mọi người đã nháo nhào vì chẳng hiểu tôi mất tích nơi đâu ? Tạm biệt Anh, tạm biệt nỗi buồn của tôi, cám ơn thành phố Nha Trang này đã giữa hộ tôi cái tình cảm đầu đời. Tôi tung nỗi buồn lên trả về với sóng..ngày mai tôi sẽ khác ... ngày mai. Bất giác tôi lại thấy vui vui khi một lá thu của Anh nhỏ Oanh nhờ hắn trao lai cho tôi nằm gọn lỏn trong bàn tay. ừ nhỉ... tất cả sẽ lại là một bắt đầu khác...biết đâu trái tim tôi lại đập... và lại biết đâu...


  7. GẶP LẠI !!!

     

    -Alo ..xin hỏi có phải là Quỳnh ?

     

    Một thoáng im lặng và rồi tiếng trả lời cất lên như một sự chuẩn xác trong cái tình cờ hết sức bình thường : “ Anh…..Anh Khôi ? …7 năm rồi….”

     

    -“Em vẫn nhớ ? “ Bên kia đầu dây một giọng Bắc trầm và ấm vang lên phá tan cái tĩnh lặng vốn có giữa trưa này .

     

    -Uh …7 năm rồi mà giọng nói của Anh không thể lẩn vào đâu được , dù bụi thời gian tưởng chừng xóa đi mọi ký ức - giọng Quỳnh xúc động và hơi ngập ngừng trộn trong chất giọng của người con gái Sài gon pha một chút âm hưởng Bắc ..vẫn làm xao xuyến trái tim của Khôi

     

    -Anh vào thành phố công tác em à ! đây là lần thứ mấy mươi ..cầm lên rồi lại bỏ xuống ..và cuối cùng anh quyết định gọi cho em ..vì đâu đó Saigon giữ hộ anh một tình yêu đầu đời dẫu tháng năm trôi qua vẫn chưa hề phôi pha …anh muốn nói rằng Quỳnh ơi ! khi bước chân đến chốn này Anh lại nhớ em da diết …Anh vẫn yêu em Quỳnh à .

     

    -Chiều nay Anh lại bay về Hanoi , chỉ là một cú điện thoại để nhớ để nhắc, Anh không mong gì hơn được biết em bình an và hạnh phúc..thế là đủ cho Anh . Thôi em hãy làm việc đi – Em nhé !

    Buông chiếc điện thoại di động xuống bàn , nhìn lại màn hình còn đó một con số Quỳnh tự hỏi sao thế nhỉ ? 7 năm mà sao cứ như mới hôm qua ..

    Đêm nay Quỳnh lại thức trắng , vòm trời sao lạnh và xa.Nhìn lên bầu trời đêm dễ làm người ta chạnh lòng .Không biết có phải thế không mà những con dế lại cất tiếng não nề da diết hơn bao giờ hết .Ngóng mãi một vì sao tận phương Bắc xa xôi trong cái không gian thăm thẳm của đêm , để lại chuốc vào mình những nỗi niềm không tên , theo tiếng thở dài hun hút vào đêm và tự nói với mình …sao lại thế .

     

    hanh218319.jpg

     

    Có ai đó đã nói với Quỳnh rằng “ Giọng Em hay lắm , cái chất giọng con gái Saigon có pha một chút Bắc rất ngọt , rất lạ làm say đắm lòng người , và dường như khi thanh âm ấy cất lên dễ làm cho em gần hơn và nồng hơn “ Quỳnh cười thật buồn , bởi cái trời cho ấy không biết sẽ trở thành đáng thương hay đáng yêu trong mắt người . HỒng nhan bạc mệnh Quỳnh không đẹp , nhưng có lẽ cũng đủ để bạc mệnh , theo lẽ trời và lẽ đất .

    Với tay đóng khung cửa sổ Quỳnh cảm thấy se lạnh đôi vai .Những cơn gió lạnh chờn vờn và những giọt mưa nhè nhẹ đang lăn tay rơi xuống từng giọt ,từng giọt trên mặt kiếng và loang loáng nắm tay thành hàng chảy thành dòng bất tận nơi đây. Gió thi nhau rít và cố tìm cách chui vào bất kỳ khe hỡ nào để len vào căn phòng nơi này –Quỳnh nói thầm “ chúng mi có biết trong này còn lạnh và tối tăm hơn ngoài kia không ?”–Những cơn gió –con người vẫn mãi mê háo hức lao thân vào chốn xa lạ theo tiếng gọi của niềm mê, bất chấp tất cả , từ bỏ tất cả những gì đang nắm chặt trong tay dể vươn ra nắm lấy một ánh trăng ,một làn nước mà biết chắc rằng sự hiện hữu là vô cùng , và sự sở hữu là không thể .

     

    Quỳnh sống và yêu về đêm .Nằm trên chính chiếc giường của mình trong một căn phòng phủ một màu tím biếc –nơi chốn an bình duy nhất mà cô gái gởi tấm lòng , nụ cười ,những giọt nước mắt rất đời rất thật, không kìm nén .Những cảm xúc có được cũng bắt đầu từ đây , từ chiếc giường với những tấm lụa phủ một màu tím pense hoang dại ..Có những lúc Quỳnh thấy lòng nhẹ tênh , trống rỗng và đơn lẻ đến rợn người .Bỏ lại sự thù tiếp xã giao , bỏ lại phía sau những công việc tất bật ,những lo toan thường nhật ..Quỳnh trọn vẹn và tinh khôi thả mình trong thế giới của mình , thánh địa của chính mình . Những lúc như thế này Quỳnh Quỳnh lại dễ tủi thân, thấy mình nhỏ bé thật .Tủi thân như hạt cát nhỏ mà đời đã gọt dũa , mài mòn từng góc cạnh để nó không bị phản chiếu ánh nắng mặt trời .Nhưng cuộc sống của Quỳnh dường như chỉ bắt đầu về đêm – Đêm Quỳnh có đầy đủ cảm hứng để vẽ , để sáng tác để pha cho hết từng cung bậc bằng những gam màu của cuộc sống và của chính Quỳnh –Những lúc ấy ,Quỳnh có thể bình thản mở lòng –Mở lòng vào lúc ít có khả năng bị tổn thương mà lại là lúc dễ bị tỏn thương nhất .

     

    Hôm nay ,Quỳnh lại cảm thấy có cái gì đó xao lòng ,với tay bật on cho chiếc laptop –Quỳnh đang mong chờ …uh chả biết nữa sự mong chờ mong manh nhưng biết đâu lại có thật ! Màn hình sáng đèn khi máy đã hiện lên kết quả connection – Quỳnh nhìn chăm chăm vào màu xanh trên skype ..và thật lạ acc của Anh ,,lại sáng đèn ..Anh đã tì m ra acc của Quỳnh trên Skype và cả YM –đã gởi requseted yêu cầu add nick .Quỳnh ngó trân trân vào màn hình khi acc của K nhấp nháy đèn – cuộc sống là đây sao ?

     

    “Em à ! Anh chờ em lâu lắm rồi ,những 7 năm rồi đó à “ Anh có cái cách nói thật lạ chẳng bao giờ lẫn đi đâu bởi từ “à “ có khi nó là 1 câu khẳng định, nhưng cũng có khi là một câu hỏi đến nao lòng .

     

    “ Anh – sự chờ dợi này liệu còn ý nghĩa gì ? vì dường như thế giới đã đổi thay , mọi việc đã sang trang ..Anh và Em hai đường thẳng song song không thể gạp nhau ..Anh ạ! “ .

     

    “Em..Em không thể hiểu tình yêu của Anh đối với em như thế nào …trong cuộc đời này Anh day dứt khi nghĩ về Em ..và tự trách mình thật nhiều –vì sao ngày xưa Anh không cố gắng hơn – Em có hiểu điều đó là như thế nào không ?”

     

    Màn hình im lặng , dường như cảm xúc đang được nén lại và dường như chỉ còn sự dộc thoại trong đêm .

     

    “Anh sẽ kể em nghe một câu chuyện ru em vào giấc ngủ Em nhé “ .Màn hình bắt đầu chầm chậm trôi theo từng dòng type rất ngắn gọn của Khôi- và nhũng dòng nước ở đâu đó cứ lặng lẽ trào ra từ ký ức :

     

    “Ngày xưa, có một anh sinh viên xa nhà buồn và tha thẩn vào mạng đọc, rồi tình cờ gặp những bức vẽ có những diễn tả rất chân thực và ấm áp và sâu sắc về một người con gái. Chàng sinh viên đọc và cảm nhận từng đường nét của bức họa như những dòng chữ nhắc nhủ rằng: tác giả phải là người có tấm lòng nhân hậu và đầy tình cảm. Chàng sinh viên tự nhủ và mơ mộng về một người con gái mà anh sẽ muốn làm bạn gái và sẽ yêu… sẽ yêu mãi

    Chàng sinh viên thầm nghĩ tại sao lại không liên lạc với tác giả những bài viết hay như vậy? có thể đó là một cơ hội và điểm may trong tình yêu . Thế rồi những lá mail đã được soạn nửa đêm và được giữ lại sau mấy ngày trước khi nó được send trên những nẻo đường net và đến tay tác giả.Rồi một hôm, làm ở công sở, chàng sinh viên làm mọi người trong phòng nhận thấy có một khóe cười trên môi khi gặp mọi người ,đồng nghiệp băn khoăn,.. rồi cũng đến lúc cả nhóm cùng đi ăn,cùng bàn tán, nhưng thay vì nội dung những chuyện hàng ngày về technical ,chàng sinh viên bộc bạch với mọi người rằng: Tôi đã mạo hiểm và đang hy vọng một sự may mắn trong tình yêu.

    Thời gian ăn trưa đã qua, khi mọi người về các phòng riêng. Chàng sinh viên quay trở lại với những công việc vất vả như coding, test, và bắt đầu bạn bè nhìn thấy chàng có tên trong danh sách làm quá giờ.Họ đâu biết, chàng sinh viên ở lại vì muốn nhận được hồi âm của tác giả,.Hai ngày đi qua, ngày thứ ba chàng đến sớm hơn mọi người, đóng kín phòng, nhìn qua cửa kinh, tuyết rơi trắng xóa trên các nhành thông bên đường. chàng mở hộp mail.

     

    -voila !!!

     

    đã có mail của tác giả, chàng trai vui mừng nhảy cẩn và lặng lẽ mở và cố gắng giữ thật chặt cái card mạng, từng dòng chữ của tác giả xuất hiện.Nhưng mà sao tác giả lại viết ít như vậy ! có chăng nội dung mail gửi làm quen chưa rõ hoặc tác giả quá bận ...

     

    Chàng sinh viên thầm nghĩ, tại sao không ta không bắt đầu từ mail thứ hai. Rồi chàng ở lại thêm, ông chủ phân vân và lo đặt camera chú ý về phòng chàng sinh viên. Họ đang nghĩ chàng sinh viên có thể đánh cắp một bí mật công nghệ gì đó. Lòng người thật lạ, họ đâu biết chàng sinh viên ở lại vì chàng cần có bức thư gửi ngay tối nay.

     

    Thư gửi và chàng sinh viên chờ đợi. Metro buồn quá, và chàng cũng mệt, đặt giờ và ngủ một chút cũng không sao… rồi cũng đến ga và trở về phòng trọ, vẫn những đứa bạn khô khốc,.. buồn quá vì xa Vietnam.Rồi mỗi đứa về từng khu riêng. Trùm tấm chăn ga trắng xóa để che ánh điện của những đứa thức khuya làm một con mọt sách . 6h nghỉ đã qua và tiếng còi metro đã báo…: lại vội vã….cuộc sống thật vất vả (travaux - boulot - metro) làm - ngủ - đi tàu điện.Cuộc sống xa Vietnam sao chỉ là như vậy.

     

    Chàng sinh viên đến công ty như thường ngày, cầu thang mở, nhóm người hôn boujou chào buổi sáng qua phòng thuốc lá nhiều mùi quá, cảm thấy khó chịu. Chàng sinh viên ba hoa vài câu với mọi người và ngồi vào phòng như mọi ngày. Bật máy tính, và mail reminder họp dự án warning ,tất bật xem lại kết quả làm, rồi báo cáo cũng qua..Chàng quay về phòng riêng lúc 9:30 và bắt đầu kiểm tra hộp mail. Ôi! chàng thốt như vậy, lại có mail của tác giả, tác giả này thân quá, mail thứ 2 đã viết nhiều hơn ….hì, bắt đầu đọc ngấu nghiến từng câu từ trong thư.Lời thư sao thật và trong sáng quá- nó làm chàng sinh viên liên tưởng đến một cô bé rất nghị lực và thông minh- Chàng chỉ muốn la thật to rằng "c''est l''amour"

    …………………..

    Bao năm rồi Anh vẫn nhớ như in cái cảm giác đầu tiên ấy ..cái cảm giác để cho Anh có nghị lực và sưởi ấm Anh giữa Paris giá buốt của một mùa đông ..để thôi thúc Anh trở về dặt chân đầu tiên lên mãnh đất Vietnam là TP.Hochi Minh thay cho Hà Nội …để rồi mang trái tim nhiều đau đớn suốt cả mùa đông khi Em trốn anh …”

     

    Quỳnh im lặng , một sự tĩnh mịch rợn người – Màn hình vẫn "connection" –Anh là nỗi day dứt của Quỳnh - Anh đang lấp đầy khoảng trống của Quỳnh trong đêm mất ngủ . Quỳnh không muốn trả lời vì Quỳnh không đủ can đảm .Và vì Anh nữa .Anh đã có gia đình –Một gia dình rất hạnh phúc trong mắt Quỳnh . Đến với Anh sau Quỳnh nhưng người phụ nữ ấy đã mang lại cho anh sự bình yên ,mang lại cho anh hạnh phúc và những diệu kỳ của cuộc sống – Anh đã có một mái ấm có 2 đứa bé ngoan có một người vợ chu đáo thông minh – Vậy mà anh vẫn nói yêu Quỳnh – Anh là kẻ đa tình đa doan ôm cả vào lòng hai mối tình – đau đớn ..

     

    “Một ngày nào đó Em sẽ hiểu anh – Anh yêu em rất khác à .Đâu đó trong thế giới này khi nào em bệnh ..anh sẽ đến chăm sóc và lo lắng cho em – Anh nghe em à “

     

    Quỳnh cảm thấy rùng mình , một làn gió lạnh lại vừa thốc qua len vào ô cửa số .Quỳnh muốn mình mạnh mẽ dù bật cười chua xót “ Mạnh mẽ gì Quỳnh ơi ! một cô gái ra gió thì cảm gió , ra nắng cảm nắng , đầu cứ ong ong vì nhức vì buốt .Cô gái có thể thức trắng đêm mà tưởng tượng bước chân mình khắp nẻo đường Sài Gòn với tình yêu thiết tha , so sánh thì hơi khập khiễng ,nhưng có lẽ cũng gần với Scarclet và tình yêu về ấp Tara .Về với đất mẹ là được tiếp sức . Quỳnh vẫn tự tiếp sức cho mình như thế , dùng chính mãnh đất này để làm dịu đi những nỗi niềm của mình như một thứ muối xót chà xát lên mọi vết thương , dau đớn thật nhưng sát trùng sẽ lên da non trong những ngày sau

     

    Bao giờ cũng vậy ,sẽ có nhiều người xuất hiện và muốn cùng ta đi đến cuối cuộc đời , vấn đề không phải ai sẽ làm tốt vai trò người đồng hành , mà là ta muốn đi cùng với ai …..Điều đơn giản ấy nhói lên trong Quỳnh . Nhớ có lần ai đó nói với Quỳnh : “ Phụ nữ muốn làm đàn ông , nhưng lai không chịu làm đàn ông chân chính “ Quỳnh mĩm cười thật nhẹ .Nếu làm đàn ông –Quỳnh sẽ làm người như thế nào nhỉ ! quân tử lừng khừng ? tiểu nhân lưng chừng , để mà sống.Mọi thứ quá tròn trịa sẽ chẳng còn gì để dợi chờ .

    Cũng như mọi đêm thật dài thật lặng…….máy laptop lại on line màn hình vẫn sáng đèn xanh của Skype , mặt cười của YM ….nhưng Quỳnh để tất cả ở ché độ Invisible và lấy gối chặn nó lại ..để không thấy nó hiện hữu ..và tự bảo “yên phận đi …”

    Lặng một thoáng khi đâu đó bản nhạc trên chiếc máy dĩa đang réo rắt ..khúc nhạc đêm

     

    Sáng tác: Đức Huy

    Đến một ngày một ngày nào đó

    Em xa anh một ngày nào đó

    Anh nhớ có một lần một lần mình nói

    Ta yêu nhau có vầng trăng làm chứng

    Bầu trời nhiêu sao sáng đêm nay

    Nhiều như những gì mình muốn có

    ………………………

    Và nếu như có một ngày một ngày nào đó

    Em sang ngang một ngày nào đó

    Anh xin chúc em được, được nhiều hạnh phúc

    Cho em luôn luôn được gì em muốn

    Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay

    Nhiều như những gì mình đã có

    --------------------------------

    Nhưng vòng yêu dấu đã xa rồi

    Như con tàu ra khơi

    Đến một ngày nào đó anh sẽ biết rằng

    Anh yêu em nhiều bao nhiêu

    Bầu trời nhiều sao sáng đêm nay

    Nhiều như những gì mình đã mất

     

    Lại nhớ câu nói Anh vẫn thường thốt “ Bầu trời nhiều sao sang đêm nay – Nhiều như nhưng gì mình đã mất …” Màn hình vẫn connect ..và tên anh …lại bị delete …Quỳnh không hiểu vì sao , nhìn về phương Bắc –Hà Nội vào thu và tự hỏi ..một mối tình lại chôn kín tận trong tim . Gió lạnh lại len vào phòng , rốt cuộc nó cũng len đến tận giường . Quỳnh cười ngô nghê….và lại vẽ ..

    Quỳnh vẽ cho hết cảm xúc của đêm ..Bức tranh về con đường ..Một con đường nhưng cũng không ra một con đường , dẫn vào hư vô .Những làn khói xanh bảng lảng rơi vào giữa lối , cao hơn chút nữa là màn hình sương xám dày mờ ảo cố che dấu hai hàng câu rậm rì đuổi nhau tít tắp theo con đường .Vài vệt sáng hiếm hoi xuyên thủng lớp mây dày , hiện ngay ra phía trước , như dẫn dụ người ta bước vào con đường vô định . Con đường dẫn đi đâu, không biết nữa …Con đường nuốt lấy Quỳnh , dẫn cô đi xa tắp mà chẳng bao giờ dến được nơi tận cùng của nó…


  8. Chẳng còn ai !!

     

    Taml442542.jpg

     

    Chẳng còn ai

    Mưa ngoài kia rả rích

    Giọt buồn rơi hiu quạnh

    Ngọn đèn chao , gió rát mặt trầm tư

     

    Phố vàng vọt

    Cây ngoài kia rũ lá

    Mây tím bầm , ngờ nghệch vẫn cứ bay

    Mắt hoang sơ dõi hết tận tháng ngày

    Bầy ong đã thôi tìm hoa hút mật

     

    Cánh bướm trắng rã rời thân xác lạnh

    Tiều tụy đi hoang

    khép nép dưới hàng hiên

    Từng chiếc lá vô thường

    nhè nhẹ bước

    Dấu chân anh...ắm ắp cuối sân nhà.

     

    Không còn anh

    Chao chát phố bao la

    Bước lầm lũi trong một đêm cô quạnh

    Mưa rủ rỉ mưa mang niềm tiếc nuối

    Đẫm sân nhà còn đó một nhành hoa ?

     

    Tháng năm mở ra

    Ô cửa hẹp che mưa và sợ nắng

    Lũ cánh kiến bịn rịn bước giao mùa

    Nụ quỳnh nào chợt se sẽ bung ra

    Tỏa ngát nhụy , đẫm hương người thưởng lãm

     

    Hương lóng lánh ..chạm môi em bảng lảng

    Thả hồn về nơi đó chốn không anh ...

    Nhắc một lần kỷ niệm thuở tình xanh

    Anh thường ví ngọt môi em -Quỳnh nhỉ !

     

    Không còn ai

    Khẽ khàng trong tê tái

    Trái tim mình đào rãnh chứa tình đau

    Mất mát quá nhiều

    Hành trang bước theo sau

    Nụ cười ấy ...trả anh thời vụng dại

    Mai mốt này em cất tình từng trãi

    để hiếu rằng

    đau đáu nỗi ..không Anh.

     

    Đêm mưa 03/05/2008


  9. Viết cho tháng Tư

     

    8e90431431.jpg

     

    Đêm tháng tư

    rót mình bằng ly café đăng đắng

    Chòng chành giấc mơ đời

    mất ngủ loài hoa trắng .. tôi yêu

    Trắng ly tao trắng cả đêm hè

    muỗng đường khuấy trôi…câu ca bỏ ngỏ

    Chắc gì ngọt mà châm hoài không rõ

    Nhỏ xuống tháng tư

    Giọt đắng tong tong

     

    Ta hình dung tiếng gỏ cuối chiều

    Mây xám trôi ..mưa trên miền rã rich

    Tiếng chuông chiều lặng mình thầm tính

    Con cá quẩy đuôi bơi ngược theo dòng…

     

    Mùa hạ về hay còn rét nàng Bân ?

    mà nấng ná..

    đan chưa tròn tay áo

    Hoa gạo rụng trên lối về đê cũ

    Đỏ một màu …thăm thẳm phải không anh ?

     

    Anh sinh ra vào mùa loa kèn trắng

    Mẹ hoài thai ..khi đã đặt tên mình

    hạt lúa trĩu bông đã qua thì con gái

    Em lấy chồng …

    theo lệnh mẹ cha

     

    Ngày tháng ba .. đêm tháng tư

    Và vầng trăng cổ tích

    Ta tiễn xuân chùng chình ký ức

    Để hạ về ..

    sấm chớp tháng tư rơi……

     

    Đêm 28/04/2008


  10. L có vẻ rất thích thảo luận nhỉ ? mình đọc các bài viết của L và cũng hình dung về người con gái Hanoi ...Mình có dịp tiếp xúc rất nhiều với những con người Hanoi ,mình yêu chất giọng Hà Nội chuẩn nhẹ nhàng , kiên quyết ,nhưng cần biết cảm thông .

     

    Thành phố nào cũng có mặt trái , phải cũng như đồng xu có hai mặt sấp ngữa ấy mà . Thật lòng ngay chính Saigon của Lathu cũng đã thay đổi rất nhiều nhưng cái "nếp " và bản chất của mỗi một con người là không thể thay đổi . Nếu như một ngày nào đó lạc lỏng sang một nơi thật xa, thật lạ ...trong một phút giây nào bạn cũng sẽ cảm nhận sự hai mặt của bất kỳ mọi vấn đề phải thế không L ?

     

    Lathu đang "rảnh " nên đọc bài của L để hiểu về quan điểm của một con người . Lathu yêu Hanoi dù Hanoi đã gậy cho Lathu rất nhiều những nỗi buồn như những vệt đen băng ngang một bức tranh đầy màu sắc.Nhưng không vì thế mà thui chột ..dù đã có lần Lathu thốt lên ...Người Hanoi !!!. Có lẽ bởi bản chất , tính cách , nhịp sống và môi trường là những nhân tố ảnh hưởng nhiều nhất .

     

    Cho dù hôm nay , quay 1 vòng saigon Lathu gặp rất nhiều người Hanoi , cho dù những người Lathu yêu tha thiết cũng là người Hanoi nhưng không có nghĩa là Hanoi đẹp lung linh huyền ảo . Ta phải biết chấp nhận ..có những nghịch lý, có những sự thật ..bắt đầu từ nơi của 4000 năm văn hiến . Những ảnh hưởng , những sự tiếp thu của một thành phần đang phất lên là có thật , và cho dù ta có thể nói bất kỳ sự so sánh nào cũng khập khiễng ,nhưng sự hình thành và đối kháng của hai thành phần ..như Hanoi đang cố giữ chiếc áo cũ dù nó đang chật ních và đang muốn bung từng đường chỉ là có thật L à !

     

    Lathu chỉ tâm sự chơi ..không có ý dịnh tranh luận vì tranh luận đòi hỏi ngừoi ta vận dụng kiến thức, khả năng cả chất xám..Lathu chỉ muốn relax một chút khi stress mà thôi ...smile .


  11. Chắc cũng lâu rồi L không vào lại trang viết này ..Riêng Tôi biết L từ một trang web khác ...từ lúc biết L tôi lại biết một người con trai Hanoi ..để rồi vương vấn một chuyến hải hành ..

     

    Hà Nội của L của bao người rất đẹp trong tôi - một người con gái Saigon chưa hề chạm chân đến nơi cổ kính ấy ,nhưng trong tôi mùa loa kèn tháng 4 , mùi hương sưa ( sưa chứ không phải hoa sữa ) của con đường Nguyễn du lại ngọt ngào trói trái tim tôi . Tôi thả mình lang thang trên từng góc phố con đường nghe lá bàng chao nhẹ buổi heo mây , nghe tiếng đàn dương cầm ai dìu dặt khoan thai như những bản hòa tấu giao hòa của đất trời và con người nơi xa ấy . Tôi ướp hồn thơ bằng những câu , từ rất ư Hà Nội bởi

    "Chẳng thơm cũng thể hoa nhài

    Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An "

     

    Tôi thường đắm mình trong những điệu nhạc Phú Quang , và vẫn mong có một ngày bước chân ..thăm nơi ấy . Nơi cất hộ tôi kỷ niệm tình yêu đầu đời và lần cuối ..Tình yêu như hương hoa sưa vẫn nồng nàng đưa khi gió cuốn mặt hồ .

    Hanoi của L cất hộ tôi bao nỗi nhớ niềm thương ..đến hôm nay vẫn còn lưu luyến..bước chân tôi đã dẫm qua bao miền xa lạ .Một mảnh trời Âu , một đất nước ngập anh đào ..nhưng lại rụt rè ..làm kẻ xa lạ khi chỉ 1700 cây số với bao nỗi vấn vương...

     

    Tôi lại gặp L trên diễn đàn này ..chắc L không biết tôi là ai đâu ..nhưng chúng ta có chung 1 người bạn ...TQ .Thật lạ khi tôi viết vài dòng cho L ..chẳng hiểu để làm gì ..chắc cũng chỉ là ngọn gió ...chao chát ..trên con đường một buổi sớm ngô nghê .


  12. VẪN CÓ EM BÊN ĐỜI Nhạc và lời: Trịnh Công Sơn

    Thể hiện: Khánh Ly

     

    Vẫn thấy bên đời còn có em.

    Tấm lòng em như lá kia còn xanh.

    Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé,

    những cành hoa phai quá không đành.

     

    Vẫn thấy bên đời còn có em.

    Mái nhà năm xưa tóc em còn bay.

    Gặp nhau giây phút trong đời ấy,

    nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài.

     

    Em đã đến nơi này tựa như cánh én

    dịu dàng trao chút hương hoa mùa xuân.

    Nhớ gì mà nắng vàng cánh rừng,

    thương ai mà sương khuya vội vàng buông.

    Chiều nay bên trời xao xuyến,

    còn em trong từng nhớ thương.

     

    Mỗi vết thương lành, một nỗi vui.

    Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay,

    dù em khẽ bước không thành tiếng.

    Cõi đời bao la vẫn ngân dài.

     

    Nửa đêm chợt nghe giọng hát khàn khàn của ca sĩ Khánh Ly: "Vẫn thấy bên đời còn có em"... tiếng ca như khoắc khoải dội vào tim, và còn nao lòng hơn khi nghe "tấm lòng em như lá kia còn xanh... gặp nhau giây phút trong đời ấy, nói gì bâng khuâng vướng chân hoài". Gần như cuộc đời đã cho anh và em một khoảnh khắc, nhưng có lẽ đó là những phút giây đáng giá nhất trong đời….để em lại nhớ ..quay quắt một bóng hình

    Em lại nhớ Anh ! nỗi nhớ quay quắt quay về khi những ngày đi công tác xa nhà ..nhửng mệt mõi và sự rã rời làm em cảm thấy mình muốn buông xuôi muốn mệt nhoài và ước gì chỉ một giấc ngủ ..để dỗ những giấc mơ đang long lanh trong tiềm thức. Chắc chắn anh sẽ không hài lòng khi em chao đảo chắc chắc em đã cố xóa anh ra khỏi những cung đường , những giấc mơ..nhưng sao những phút giây yếu lòng vẫn làm em không nguôi nỗi nhớ , để rồi đêm xa xứ …em lại bật chiếc Iphone nghe đi nghe lại bài hát “ Vẫn có em bên đời “ – Đây là bài hát anh đã gửi tặng em một lần khi chúng ta vừa quen nhau , và một lần anh thách đố em viết cảm nhận cho bài hát này của Trịnh Công Sơn.

    Em lại tập …tập vẽ những ký ức mờ phai của một thời bắt đầu với những dấu ái .

     

    Vẫn thấy bên đời còn có em.

    Tấm lòng em như lá kia còn xanh.

    Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé,

    những cành hoa phai quá không đành.

     

    Bài hát đang được cất cao , da diết như một lời động viên , như một lời nhắn nhủ về những kiếp người , về những cuộc đời ..dẫu em chưa xem trọn bộ phim này .Nhưng lời nhạc vẫn đủ để rung cảm cuốn hút và truyền sang cho em sự tự tin . “Vẫn biết “ – sự chắc chắn , sự hiển nhiên như “em “ đang song hành , đang tồn tại dẫu “ những cành hoa phai quá không đành “ . Em còn nhớ ngày nào anh đã bảo “Những câu hát trong ca khúc Trịnh Công Sơn nghe thật hay, thật thấm phải không em? Và ca khúc này đã thoát khỏi cái khuôn của một bộ phim, một số phận để đến với mọi người... “

     

    Vâng ! mỗi người được đóng dinh vào một số phận và ta hãy hài lòng để chấp nhận nó , phải đón nhận để hạnh phúc bởi hạnh phúc chỉ thật giản đơn và tồn tại quanh ta . Em vẫn thấy nghèn nghẹn khi câu hát “ tấm lòng em như lá kia còn xanh và rừng ơi hãy giữ cho bền nhé “ Anh đã ví em là chiếc lá và tin rằng lá sẽ mãi xanh dù thu có tàn, dù cây có thay áo ..Anh bảo rằng sẽ che chở sẽ mãi giữ bền cho em tình cảm thật sự , những rung động của cuộc đời . Em vẫn tồn tại , vẫn khắc khoải nhớ -thương khi ở thật xa ngóng về quê nhà …Những giây phút mệt mỏi ..những chuyến công tác làm rã rời đôi chân với căn bệnh chưa dứt ..em cần anh tiếp sức..cần một chiếc lưng Voi để đỡ Lá để lá được cười khúc khích để “ những cành hoa phai quá ..không đành “ .Sẽ giống như nhạc sĩ họ Trịnh …không đành để phai , không đành để mùa thu cuốn Lá bay xa ..và không đành trong một chiều nhạt nhòa nắng .

     

    Vẫn thấy bên đời còn có em.

    Mái nhà năm xưa tóc em còn bay.

    Gặp nhau giây phút trong đời ấy,

    nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài.

     

    Có điều gì như thầm nhắc nhở ..ký ức tươi xanh những mảng sắc màu ẩn hiện , kỷ niệm là những hình ảnh đan nhau , là những thước phim quay chậm…làm sao xóa hết , làm sao chỉ cần một lần nhấp chuột để delete hết tất cả những yêu thương ? “ gặp nhau giây phút trong đời ấy “ – Phút giây nào đã trao nhau đã đưa nhau đến những xuyến xao mới . Có nhũng phút giây lưu hoài trong ký ức – tươi rói rói như màu lá đỏ vương vấn khói mắt cay cay khi chợt nhớ về nhau .?

    Anh không cho phép em nhớ lại , em phải delete cho hết tất cả hình ảnh , ký ức, em phải quên anh , ….hàng loạt những câu dặn dò.hàng loạt những nhát dao chém vào không khí …hàng loạt những sợi dây liên kết được bứt tung ra ..Chỉ thoáng phút giây mà trở thành hòai niệm. Một năm 360 ngày dài đăng đẳng hơn 360 lá thư của yêu thương trao gửi ..đã làm vướng chân em. Bước qua tim anh .. đã làm mắt em cay .Nơi xứ người hôm nay em nghe lòng trống rỗng lạ cứ trãi hồn mình để nhớ nhớ..quên quên …hành trang em mang theo là những lời dặn dò của Anh ấy , là những chiếc áo gấp , là những lo toan ..nhưng sao em không thể lấp đầy anh ấy ..không thể thay thế anh ? không thể xóa hết tất cả…em crazy mất rồi ..khi tuyệt vọng giữa đêm để gọi tên anh ! Em sai rồi …em tàn nhẫn đối với anh ấy và nhẫn tâm cả với mình …Em không thể quên Anh ..bởi vì “ vẫn thấy bên đời còn có em “ còn có một mùa thu củ còn có chiếc lá dù lìa cành vẫn còn nhớ mãi một vòng tay .

     

    Em lại khe khẽ hát theo , em mở máy tính và đọc lại những dòng thư của ngày xưa ..bao lần rồi em muốn xóa nhưng dẫu có xóa hết ..nó vẫn còn nằm trong tâm. Bạn bè ai cũng khuyên em hãy nhìn về phía trước ..nơi dó cuộc sống đang trãi dài những cung đường chờ đón bước chân em..Em đã hứa không ngoảnh lại, em đã hứa sẽ sống tốt , sẽ vui vẻ sẽ ca hát , sẽ là một người hạnh phúc ..bởi chúng mình dừng lại vào lúc chúng ta yêu nhau nhiều nhất ..hình ảnh , nụ cười tiếng nói sẽ khắc mãi vào tâm ..sẽ không thể xóa bởi nó khứa vào tận sâu thẳm ..Em để dành anh trong một chiếc rương của cảm xúc …để đêm nay bật thành lời cùng với ca khúc và tự sự qua giọng hát Khánh Ly.

     

    "Mỗi vết thương lành, một nỗi vui..." có lẽ là thế, chính em là người hiểu điều đó hơn ai hết vì anh là người đã xóa đi "niềm đau dĩ vãng" của cuộc đời em nhưng sau đó thì không ngờ rằng cũng chính anh lại là người gây ra một niềm đau mới trầm trọng hơn ở tương lai. Đôi khi em muốn tìm một điều gì đó để trách cứ ..nhưng có lẽ là em… không nỡ vì dù có một "lỗi lầm" gì thì em cũng cố quên đi, vì hình như đối với em, anh luôn là người có lý,... Có gì đâu, anh không hờn nghen và cũng không oán trách nếu như em bước qua đời anh như một làn gió nhẹ - một làn gió làm cho anh thêm “thấm thía” cuộc đời. Thầm cám ơn bác Trịnh tài hoa đã viết nên những ca từ đẹp như thế và một nữ ca sĩ với chất giọng "khàn khàn" như nấc lên trong mỗi lời ca, ai mà chẳng nao lòng khi đang mang "tâm sự" mà lại nghe cô ấy hát "còn em trong ngàn nhớ thương..."

     

    Còn gì sung sướng bằng khi mình đang lúc "chơi vơi" lại tìm được một "tri kỉ" để giải bày tâm sự cũng như còn gì hạnh phúc hơn khi mình đang cô đơn mà nghe được một ca khúc bày tỏ hộ lòng mình. Âm nhạc là như vậy đó, khi mọi thứ ngôn ngữ đều bất lực thì âm nhạc lại lên tiếng... cũng như em, chỉ biết khóc thầm khi đêm đang đồng hành , đêm hiện diện trong em .Và dù tình yêu có đắng cay như thế nào đi nữa thì nó cũng là một phần của cuộc đời mình. Giữa quạnh hiu của cuộc đời vẫn còn một điều an ủi khi “vẫn thấy bên mình còn có em…”.

     

    Em vẫn cười , em vẫn tươi vẫn lao vào những cuộc hành trình mới .cung đường hôm nay thẳng tắp như những hoạch định , em như con diều lao vút vào không trung để bay lên chấp chới nương theo gió ..như tình anh ..em không bao giờ thấy cạn .

    Những ca từ của bài hát như những triết lý cuộc sống “ cõi đời bao la vẫn ngân dài “ chất thơ, chất hiện thực , chất lãng mạn kết dính và truyền cho em nỗi nhớ khi xa nhà ..Xung quanh em là sự tĩnh mịch của đêm, là sự rã rời của đôi chân là những hoạch định cho ngày mai . Em cần cân bằng em cần nói với Anh - Em vẫn cười – anh tin em chứ …Em đã có lúc muốn cầm lấy chiếc điện thoại gọi về cho anh khi giữa trời xa lạ ..đã có lúc em nhắn tin đển xin anh chỉ “là bạn “ em không thể dừng tin nhắn ấy trở về được ..và em mong nó rơi vào khoảng không thăm thẳm….như đêm nay ..nỗi nhớ trỗi dậy em lại đọc lần lượt những dòng tin nhắn cũ ..em lai đọc những lá thư xưa …bao nhiêu thư để anh tỏ tình ? bao nhiêu lời hẹn hò…bao nhiêu mơ ước…

    Em vẫn cười…thả vào trời sự mênh mông tĩnh lặng …để tin rằng

     

    Em về đâu hỡi em

    Hãy lau khô dòng nước mắt

    ...Hãy chôn vào quên lãng

    Nỗi đau hay niềm cay đắng

    Đời nhẹ nâng bước chân em

    Về lại trong phố thênh thang

    Bao buồn xưa sẽ quên

    Hãy yêu khi đời mang đến

    Một cành hoa giữa tâm hồn".

     

    Đêm .../04/2008 –Shanghai


  13. Ga cuối !!

     

    Em vẫn nhớ Anh liệu điều không thể ?

    Biết là sai rồi mà sao tim cứ thế

    Chòng chành nỗi nhớ , váng vất nỗi thương

    Nắng dường như gắt gay hơn

    Đường dường như còn tít tắp

    Trái tim em còn lưu hình bóng cũ

    Làm sao quên những kỷ niệm hôm nào ?

    Có những đêm nỗi nhớ chợt cồn cào

    Em bật dậy …biết rằng mình không thể !!!

    Đôi lúc khóc cười tìm quên café đắng

    Sao lòng người cuộn sóng ..cuối sân ga

     

    Em đã đi xa trên chuyến tàu định mệnh

    Những hành trình ngược gió cuối hoàng hôn

    Những sân ga cứ khao khát khôn lường

    Kẻ độc mã, tìm về bờ bến lạ

    Con tàu chở em qua bao miền hối hả

    Ngơ ngác nhìn đâu ga cuối dừng chân

    Xin cho em một ánh mắt dẫn đường

    Sân ga nhỏ chứa bao điều lưu luyến

    Xin nhắm mắt thả trôi dòng định mệnh

    Thả trôi mình ga cuối …phải không anh ?

     

    Lathu


  14. Uớc gì

     

     

    Uớc gì cho thời gian trở lại

    Để tôi được yêu em mãi mãi

    Để đợi chờ mong manh khắc khoải

    Để trĩu lòng trong những giấc mơ.

     

    Tôi ước gì sẽ viết những câu thơ

    Chỉ ngọt nào mà không cay đắng

    Chỉ êm đềm như Hồ Tây phẳng lặng

    Đang vỗ về những cánh vạc xa xôi.

     

    Tôi ước gì chỉ có em thôi

    Ở bên tôi những đêm thao thức.

    Cho vợi đi bao nhiêu buồn bực

    Của hôm qua, hiện tại và ngày mai.

     

    Tôi ước ao xây một lâu đài

    Nơi tình ái đơm hoa kết trái

    Nơi thời gian như đang ngừng lại

    Để tình yêu sẽ không tàn phai.

     

     

    Ước gì cuộc đời như những sớm mai

    Ríu rít bầy chim hót ca buổi chớm

    Ước gì chẳng chẳng cần chao lượn

    Vẫn thấy rộng dài những dấu chân yêu

     

    Ước là vậy thôi dẫu đến nghìn ngày

    Trời vẫn rộng đất dưới chân vẫn..chật

    Thiên đường cỏ cây hoa lá

    Địa ngục trần gian ám ảnh ta

     

    Ôi nếu điều ước hóa thành sự thật

    Giản dị như là gió không nhà

    Ta sẽ làm gì nếu ước là tất cả ?

    Ôm hết vào lòng một giới nhân sinh !

    Để tất thảy sinh linh như cánh diều no gió

    Phần phật trên bầu trời..ngạo nghễ giữa không trung .

     

    Và nếu ước tình yêu là có thật

    Xây lâu đài đắp bằng những vàng thoi

    Dát ngọc ,lưu ly , lục bảo để nguyện thầm

    Cất mải một tình yêu ..thăng trầm qua ngày tháng ????

     

    Lathu


  15. Viên bi !!!

     

    Như những viên bi

    Lăn tròn, lăn tròn lông lốc

    Em lăn qua vùng sỏi đá

    Để lại lấp lánh sắc màu

    Em xoe tròn vành vạnh trong Anh

    Ấm hơi thở và mong manh của Lá

     

    Em rúc mình trong đêm sâu thẳm

    Lăn và đời chạy trên dốc hoàng hôn

    Viên bi em bổng chốc bật khỏi con đường

    Như chiếc ray bỗng dừng trong định mệnh

     

    Viên bi thông thốc rơi đều không gia tốc

    Để vòng lăn ..thành những bước chân không

    Tự do rơi

    Tự do đến vô cùng

    Một tiếng khẽ chợt vang khô khốc..

    Viên bi rơi tự do như tiếng khóc

    Em rơi khỏi anh chới với.. khoảng trời không

     

    Sắc màu bi lấp lánh vỡ đoạn đành

    Viên bi rơi về lại nơi vô định

    Một mảnh vỡ găm vào .niềm thành kính

    Cát bụi về ..trở lại kiếp long đong.

    Lathu -dêm 15/04/2008


  16. Sắc Màu

     

    Sáng tác: Trần Tiến.

    Trình bày: Trần Thu Hà

     

    Một màu xanh xanh, chấm thêm vàng vàng

    Một màu xanh chấm thêm vàng cánh đồng hoang

    Một màu nâu nâu, một màu tím tím

    Màu nâu tím mắt em tôi ôi đẹp dịu dàng

     

    Một màu xanh lam, chấm thêm màu chàm

    Thời chinh chiến đã qua rồi sắc màu tôi

    Một màu đen đen, một màu trắng trắng

    Chiều hoang vắng chiếc xe tang đi thật vội vàng

     

    Một đường cong cong, nối bao đường vòng

    Họa người dưng nhớ khuôn mặt bắt hình dong

    Rồi một đêm chơi vơi, làm sao vẽ bóng tối

    Làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu

     

    Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình một mình

    Một đêm nhớ nhớ ra mình đã ở đâu đây

    Một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa

    Một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình

     

    Ngồi giữa đêm nghe gió thốc vào lòng , nghe chơi vơi giữa thinh lặng ..và rồi giọng hát chậm rãi của Thu Hà cất lên cho ta ..lại cảm thấy chênh vênh …

     

    Những màu sắc ẩn hiện như bức tranh đang có ai đó cầm chiếc cọ nghuệch ngoạc vẽ trên tấm lụa trắng tinh . Những sắc màu lung linh , nhảy múa , đan vào nhau …vẽ một bức tranh không rõ chủ đề, không tập trung màu sắc ..nhưng nó giúp người cầm cọ vẽ nốt ..bức tranh đang ẩn hiện trong lòng .

     

    Một màu đen đen, một màu trắng trắng

    Chiều hoang vắng chiếc xe tang đi thật vội vàng

     

    Có cái gì đó rười rượi buồn ..dù âm nhạc không khắc khoải , vời vợi như lời bài hát ..lại chợt thấy hai màu đen trắng lẫn lộn vào nhau như bức tranh sinh tử của một kiếp người . Cuộc đời với những sắc màu cứ lần lượt ..hiện ra dưới nét cọ : xanh , vàng , nâu , tím ..như những giấc mơ ký úc của một cuộc đời từ thuở thiếu thời để trở về với cát bụi ..bao diễn biến, bao tình cảm, bao nhiêu những nhớ thương , bao nhiêu những gục ngã..tưởng chừng không thể nào gánh vác được ..lại hòa cùng nhau và trộn vào bức tranh – Một bức tranh cuộc đời 50 hay 60 nắm hay sẽ ngắn hơn thế !

    Trên cái nền những màu sắc đan nhau ấy ..ta lại họa ..họa “người dưng “ – Âm nhạc chùng xuống…châm lại ..như nhỏ tí tách từng giọt vào không trung..như bắt những suy tưởng nối liền suy tưởng để hồi tưởng và vẽ cho hết những dấu yêu đã cất giữ thật chặt trong tim

     

    Một đường cong cong, nối bao đường vòng

    Họa người dưng nhớ khuôn mặt bắt hình dong

    Rồi một đêm chơi vơi, làm sao vẽ bóng tối

    Làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu

     

    Nỗi nhớ giờ đây được vẽ hiện thực nhất …dường như người họa sĩ đang nhắm thật chặt đôi mắt , chỉ đề cho tâm trí vẽ lại những hình ảnh chính xác nhất ..ta nối những đường cong để cho xong một búc chân dung mờ tỏ ẩn hiện giữa đêm…Cảm xúc đêm, “chất liệu” của bức vẽ bằng ca từ, bằng những ngôn ngữ tu từ cho người nghe góc nhìn thật nhất, góc cảm nhận gần nhất ..với sụ thinh lặng của bóng đêm, với nỗi nhớ đang chan vào lòng mà không có câu từ nào có thể cách ngôn và diễn tả được hết

    “làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu “ dường như đây là một câu hỏi hay lại là một câu khẳng định – Khi muốn bật lên lời “làm sao “ - đêm thì đen mà lòng thì trong vắt ..làm sao vẽ được lòng, làm sao vẽ được cánh hoa không màu trong suốt kia ? Sự dung dị của hai màu đen trắng của sự tĩnh lặng mà màn đêm đem lại đang bức bối đang muốn phá vở để rồi âm nhạc chuyển sang chập chùng , tiết tấu nhanh và mạnh hơn

     

    Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình một mình

    Một đêm nhớ nhớ ra mình đã ở đâu đây

    Một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa

    Một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình

     

    Giờ thì tất cả dường như vở òa , tất cả dường như đã được “bày biện” ra trước mắt ..Nỗi nhớ đã có cơ sở , đã có chủ định , đã là những hình ảnh ,là những ngôn ngữ xé toạc màn đêm …Trong bóng đêm ..ánh sáng chói lòa lóe sáng …bức tranh được chụp lại ở một góc cạnh ..mà bộ nhớ vừa vẽ xong ..nó hiện hữu , nó tồn tại mãi mãi với thời gian vì nó nằm trong tim , vì nó lẫn trong bóng đêm và chỉ có đêm ..nó mới trở về da diết ,day dứt hơn bao giờ hết . Để rồi

     

    Một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình

     

    Vâng ! ta vô hình , ta đã tan biến mãi trong vũ trụ ,trong cái nhớ nhớ, quên quên , trong cái dịu vợi mà lòng người vửa cầm cọ vẽ những biến thiên.

    Có ai cho tôi hỏi làm sao xóa được khỏi tâm trí..làm sao cho tôi có thể tô đen bức họa và gạch một màu trắng thẳng băng ..không giới tuyến ???


  17. Tự sự

     

    Đêm đêm

    Thả mình phiêu lãng

    Rủ bỏ xác thân

    Tôi đi hoang

     

    Nghe tiếng lòng lạo xạo

    Chập choạng lũ dơi

    Chao mình trong bóng tối

    Treo mình trên đồi núi

    Chới với …

    Hụt hẫng….

    Tụt xuống đêm sâu

     

    Những kẽ nứt mong manh của số phận

    Ngụp lặn trong cái tôi

    Xấu, đẹp, ác…

    Toan tính những khổ đau

    Vùi mình trong khoảng lặng

    Hoảng hốt khóc cười

    Làm một cuộc ..rong chơi

     

    Hoài thai cổ tích

    Đắng ngắt ..môi cười

    Để sớm mai ..thấy mình là lượt

    Ráo hoảnh nhìn đời ..

    Chống chếch giấc mơ xưa .

     

    Ngày 08/04/2008


  18. Hạ Trắng !!!

     

    Hôm nay Em lại nghe “Hạ trắng “ để lòng rơi rơi theo những nhịp thanh âm tha thiết ,những cung đàn mà người nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh đã mang cho em những bồng bềnh tiếc , nhớ, thương ,vương .. giữa bốn bức tường trắng toát nơi này .

     

    Cửa số phòng vẫn mở về phía bầu trời trong xanh , nắng như dát vàng đang đung đưa trên những nhành lá xanh thẫm .Nắng chiếu lung linh , nắng như sự hiển nhiên tồn tại , ấm áp giữa trời Nam . Nắng như cô bé lung liếng xoe tròn mắt , chân nhảy cò cò theo từng bước thời gian . Âm thanh cất lên giữa buổi trưa nhạt nhòa nắng ..nghe “gọi nắng “ mà lòng chùng chình theo tiếng hát buồn buồn như tiếng thở dài của Khánh Ly

     

    Gọi nắng!

    Trên vai em gầy

    Đường xa áo bay

    Nắng qua mắt buồn

    Lòng hoa bướm say

    Lối em đi về

    Trời không có mây

    Đường đi suốt mùa

    Nắng lên thắp đầy

     

    Không biết em đã nghe bao lần bài hát này , không biết em đã dừng lại bao lâu khi đối diện với tiếng kèn saxophone trữ tình ấy …Vậy mà , em vẫn cảm chưa hết những cung bậc cho riêng mình trong buổi trưa vàng nắng ở nơi đây .

     

    Có cái gì đó nao nao , buồn buồn khi có một con đường mở riêng cho em, cho bước chân em bồng bền trên những lối đi về riêng mang .Con đường tít tắp, ngút ngàn , mù khơi ..suốt bốn mùa..không mây …nhưng lại vàng những nắng. Âm thanh và màu sắc cộng hưởng cho em cảm nhận một bức họa về một con đường …sâu thẫm ..chan chát nắng rơi rơi …

     

    Gọi nắng

    Cho cơn mê chiều

    Nhiều hoa trắng bay

    Cho tay em dài

    Gầy thêm nắng mai

    Bước chân em về

    Nào anh có hay

    Gọi tên cho nắng

    Chết trên sông dài

     

    Con đường đưa bước chân em về lại ..nhưng Anh nào hay , nào biết .Có cái gì đó rũ buồn, tiếc nhớ , có đdiều gì đó để trái tim vỡ toang …giọng hát trầm buồn diết da của Khánh Ly ngân xa..kéo em về với khung trời kỷ niệm .Em muốn gọi thật to, muốn thét thật dài ..”gọi tên cho nắng ..chết trên sông dài “ nắng ngã lịm trên sông , nắng đã chênh chao trên bước chân quay về lối nhỏ . Tay em dài , nhưng không với tới .Vai em gầy đâu chứa nổi tình Anh ..Em muốn bật khóc khi nghe những giai điều trầm buồn đuổi bắt nhau như hình và bóng ..như nắng cứ mãi miết đi dù”gọi” đến khan hơi .

     

    Em thấy ngợp thở. Nhẹ quá, da diết quá. Bỗng dưng, thèm lắm vùi nhẹ đầu vào trong một vòng tay ai đó tìm kiếm cái cảm giác được ấp ủ, được nâng niu ghê gớm! Nhớ quá! Em những tưởng trái tim đau sẽ không còn cảm nhận được điều gì nữa chứ? Nhưng không. Trái tim đang thổn thức, nỗi đau như đang được xoa dịu. Chỉ một thoáng thôi, nỗi buồn biến thành hư vô trong tâm hồn được xoa dịu bởi sự đồng cảm... thèm được nắm tay ai đó ...

     

    Thôi xin ơn đời

    Trong cơn mê này

    Gọi mùa thu tới

    Tôi đưa em về

    Chân em bước nhẹ

    Trời buồn gió cao

    Đời xin có nhau

    Dài cho mãi sau

    Nắng không gọi sầu

    Áo xưa dù nhàu

    Cũng xin bạc đầu

    Gọi mãi tên nhau

     

    Có phải chỉ là giấc mơ để rồi khi giật mình tỉnh giấc ta tiếc nuối bùi ngùi để rồi cảm thấy chơi vơi giữa trời rộng đất dài , giữa gió lộng và lòng người nổi sóng ?

    Em cảm thấy nghẹt thở khi thốt lên câu

     

    Áo xưa dù nhàu

    Cũng xin bạc đầu

    Gọi mãi tên nhau

     

    Đó có phải là một lời nguyện ước , đó có phải là một ký ức vẹn nguyên những rung động ..cho dẫu thời gian sói mòn, cho dẫu bụi phủ rêu phong , cho dẫu con đường trở về là xa ngái ..và cho dẫu đến bạc đầu Ta vẫn khắc ghi hình bóng ấy vào tim ..để mãi gọi thầm tên nhau ..

     

    Lathu


  19. Đêm !!!

     

    Chẳng còn ai đêm thì thầm câu chuyện

    Cổ tích buồn ..kết thúc một tình yêu

    Ký ức xưa vẫn một màu nguyện vẹn

    Mà dòng đời sao lại khéo đẩy đưa…

     

    Chiếc thuyền ai chòng chành cơn sóng dữ

    Có phải bạc đầu khi sóng muốn rời xa..

    Những dấu yêu rồi cũng sẽ nhạt nhòa

    Chôn thật chặt ..nghe rưng rưng mi ướt

     

    Uống hộ ta chén rượu nồng tiễn biệt

    Nói hộ ta câu thốt ..vẫn chưa tròn

    Đêm nay trăng sóng soài canh giấc ngủ

    Trăng mơ màng treo một mảnh tình ta

     

    Đêm tĩnh lạnh ..đêm lại cùng bầu bạn

    Ta xa nhau còn nhớ lối đi về ..

    Quá khứ quẫy ngang..dòng đời như mắc cạn

    Con thuyền em chở mãi nỗi lênh đênh…

     

    Lathu -03/04/2008


  20. Thế giới ảo !!!

     

    (trả lởi bài của Nguyễn Hoàng)

     

    Tôi loanh hoanh nhặt nhạnh từng ngày

    Tháng ba rơi rơi tờ lịch lăn lông lốc

    Tờ lịch cuối cùng ..có bao điều để nói

    Thế giới màu hồng hay xạm cháy da Em?

     

    Những con chữ chực chờ nhảy múa

    Mắt tối sầm một khoảng lặng trong tim

    Anh vui cười hớn hở , tôi lặng lẽ lòng đau

    Thương trái tim đang tả tơi bầm dập

    Đè nén mình nghe nốt chuyện tình Anh….

     

    Tim tôi không còn máu ,chỉ còn lại nụ hồng

    Ai vô tình vứt bỏ.. mặc gai nhọn cào dâng

    Tôi ra đi mang bao lời đính ước

    Từ giã cuộc chơi để làm cách chim trời.

     

    Thế giới ấy Tôi chôn tình tân đáy

    Gói ghém lòng làm một trận cười vui

    Hahahah…..cười lên đi chứ

    Ta vui ta nhảy ta tung hô hết thảy

    Nhìn cuộc đời đổi trắng thay đen

    Ta thương thân ta quá vậy !!!

    Suốt một đời nặng nợ kiếp thuyền quyên…

     

    Anh có thấy thế giới nào duyên thắm ?

    Chỉ một màu đỏ ấm của tình chung

    Chỉ cho em đi sắc màu cuộc sống

    Một nữa cuộc tình ..giờ vỗ cách bay xa.

     

    Trưa buồn 31/03/2008

    Lathu


  21. Xa rồi mùa đông

     

    Sáng tác: NGUYỄN NAM

    Trình bày: PHƯƠNG THANH

     

    Tạm biệt, tạm biệt mùa đông

     

    Tạm biệt ánh lửa hồng

     

    Xa rồi vòng tay ấm

     

    Mùa đông sẽ đi qua

     

    Rồi anh cũng đi xa

     

    Chỉ còn lại mình em

     

    Ngồi hát cùng dòng sông

     

    Chỉ còn lại mình em

     

    Nhớ về một mùa đông

     

    Ơi dòng sông bây giờ tóc gió thôi bay

     

    Ơi mùa đông môi hồng chợt nhớ cơn say

     

    Chiều không chút nắng

     

    Mây bay lặng lẽ bên đời

     

    Xa anh đã mấy đông rồi

     

    Sông xưa buồn nhớ cánh chim trời.

     

     

     

    Anh thân yêu ! Vậy là một mùa đông đã trôi qua ..những vạt nắng ấm đã lan tỏa trong chiều vàng cả những khóm tigôn đang hồng hồng trong gió chớm . Em nghe “Xa rồi mùa đông “ giữa trưa quạnh vắng và nhớ .Nỗi nhớ đong trên mắt , trên mi , nỗi nhớ đọng lại trên từng câu chữ và em thả hồn theo từng tiếng hát trầm buồn của Phương Thanh

     

    Tạm biệt, tạm biệt mùa đông

     

    Tạm biệt ánh lửa hồng

     

    Xa rồi vòng tay ấm

     

    Mùa đông đã trôi qua thật rồi anh ạ ! ở nơi này trời lúc nào cũng ấm nhưng em cảm nhận được mùa đông nơi Anh , em cảm nhận được cái rét cắt da len trong lòng Người nơi xa ấy .Mùa đông vừa qua ..Em đã đan cho Anh , đã dệt cho Anh những tấm áo ấm trong suốt như pha lê .Những tấm áo có một duy nhất trên đời kết tinh bằng niềm thương , bằng tình yêu , bằng cả nỗi lòng của người con gái nơi thật xa …Em thích mùa đông , em thèm được êm ấm trong vòng tay Anh và cái run bần bật sẽ làm Em nhẹ nhàng nép nhẹ trong lòng Anh hơn để nghe trái tim mình cùng thổn thức .. Mùa đông –Em có Anh trong đời , mùa đông Em và Anh trao bao nhiều điều mộng ước ..Em xây lâu đài cổ tích về một chuyện tình yêu đẹp quá giữa cuộc đời . Em mong chờ một kết cục ngập tràn nắng phương Nam như nơi Em đang ở . Những vạt nắng chắc sẽ làm không gian bớt ảm đạm, sẽ làm cho trái tim ấm lên và cùng nhịp đập . Nắng sẽ làm cho dàn tigon chỉ mong manh trong gió sớm mà không xào xạc rơi rụng dưới chân người.

     

    Mùa đông đã trôi qua ..và Em phải nói lời tạm biệt .Vĩnh viễn cho một lời “tạm biệt “ vì Em biết sẽ chẳng bao giờ Em còn được “đối diện cùng mùa đông “ nữa rồi . Em sẽ chẳng bao giờ có dịp được cùng Anh dạo bước giữa trời đông , chẳng bao giờ nghe ấm bàn tay , chẳng bao giờ còn thấy trái tim rộn ràng những cảm xúc ….Em chợt nghẹn ngào khi nhớ câu nói “lòng Em thôi đã cưới lòng Anh “ .

     

    Chất giọng trầm buồn của Phương Thanh đưa Em về với kỷ niệm ,đưa Em về với những khoảng thời gian hạnh phúc mà Em nắn nót viết bài thơ cho Anh .Những bài thơ đã đi liền với kỷ niệm , đã gắn chặt với từng câu nói và chỉ có thể diễn tả bằng cảm xúc, bằng những rung động từ sâu thẳm trái tim yêu .

     

    Rồi anh cũng đi xa

     

    Chỉ còn lại mình em

     

    Ngồi hát cùng dòng sông

     

    Chỉ còn lại mình em

     

    Nhớ về một mùa đông

     

     

     

    Giờ đây Anh đã xa Em thật rồi , giờ đây Em gậm nhấm những niềm đau cứ day dứt cứ cuốn Em vào những kỷ niệm. Da diết và thấm đẫm những ca từ khắc khỏai là nỗi lòng người con gái trong bài hát khi tiếc nhớ về một thoáng mùa đông đã trôi xa ..như Em đang ngồi đây để lòng chùn lại khi bật bài hát này và review làm mấy lượt …

    Vâng ! giờ đây chỉ còn em , chỉ còn lại mình Em nhớ về những thoáng xa xưa mà nghe ..chênh chao quá !

     

    Chiều không chút nắng

     

    Mây bay lặng lẽ bên đời

     

    Xa anh đã mấy đông rồi

     

    Sông xưa buồn nhớ cánh chim trời.

     

    Có buổi chiều nào lại không chút nắng , trời buồn mây xám .. một góc nhớ thương anh, vạt nắng kia chao chát để Em ngôi đây vương vấn chuyến khởi hành . Em tự hỏi mây hiểu Em nói gì ? Gió có thì thầm như lời Em hằng mong nhớ ? Em muốn gửi mây, gửi gió mang đến cho Anh tâm sự này ..dù biết xa anh , dù biết là mãi mãi dù biết rằng sông sẽ vẫn chảy , sẽ vẫn luôn xuôi dòng dù thuyền tình đã cạn đáy ..biệt ly.

     

    Tạm biệt mùa đông, tạm biệt những kỷ niệm đã hằn sâu trong trái tim Em. Giữ mãi nhé anh, một trái tim trọn vẹn, giữ mãi nhé anh, một buổi chiều mùa đông vương khói rạ bâng khuâng.

     

    Chiều 29/03/2008


  22. Nhật ký !!!

     

     

    Trang viết dở ,màn đêm trôi tĩnh mịch

    Giá lạnh về vắng ngắt ở nơi đây

    Vài nỗi buồn ,niềm vui em góp nhặt

    Chuyện đời thường ..em đong giọt mưa bay

     

    Có những người đi qua đời ta …như những vì sao sáng

    Chợt lóe lên ..soi sáng dãi ngân hà

    Trà trộn vào đêm len vào trang nhật ký

    Gieo thêm vần..bắt bản nhạc so dây

     

    Có những tình yêu tưởng chừng như cạn kiệt

    Những nhớ -quên đặc quánh nỗi mong chờ…

    Khao khát đợi ..rồi thờ ơ ..khoảnh khắc

    Nhẩn nhơ tìm như bướm đậu vườn hoa..

     

    Có một thời ta nông nỗi bôn ba

    Một tình yêu tưởng chừng như hóa đá..

    Một trái tim dường như khô quặn lại

    Gom vào đây trang nhật ký ..lòng ta .

     

    Mai không còn gì để nhớ ,để quên….

    Nhật ký loanh hoanh ,những dòng tối ám

    Nửa say, nửa điên, nửa đời ảm đạm

    Biết về đâu …trang nhât ký dời ta .?

     

    Còn lại gì chất chứa nơi đây ?

    Nhật ký sang trang..nỗi niềm xin gác lại

    Những tràn trể niêm vui, nỗi buồn cay đắng

    Mai tìm về quá khứ ..lại vẹn nguyên.

     

    Đêm 08/10/2007


  23. Thu !!!

     

     

     

    Một chút thu dịu vợi

    Hương cốm thoáng nhẹ bay

    Nhà ai cúc nở sớm ?

    Cho Em tay trong tay ..

     

    Mùa thu vàng hoa cải

    Làm biêc biếc chiều dâng

    Làm mây bay bảng lảng

    Chớm một màu thu sang

     

    Nhìn chiếc lá vàng rơi

    Em nghe mùa thu tới

    Trên vạn đường mong đợi

    Em vẫn còn xa xôi ..

     

    Em như môt dòng sông

    Anh là ngàn con sóng

    Em như mùa gió lộng

    Thoáng một chiều long đong..

     

    Em đếm lá rơi rơi …

    Giữa chiếu nhiều gió thổi

    Về đâu đây lá hỡi

    Khi tuổi đời cạn vơi …..

     

    Lathu - chiều 25-09-2007


  24. Đêm cho anh !!!

     

     

    Những khoảnh khắc cho em ôm chầm ký ức

    Nỗi nhớ sao cồn cào dâng sóng vào tim

    Đêm chập chùng mù mịt tiếng dế rên

    Ngoài ô cửa mưa giọt dài ,giọt ngắn….

     

    Em kết nối bàng những dòng thư ngắn

    Bằng tình yêu chìm tân đáy lòng sâu

    Trong âm ba tiếng gọi hỡi người đâu

    Khoảng khắc lặng …em hiểu điều không thể!

     

    Anh đến như tình cờ gió thổi

    Như tình cờ trái cấm rụng vào tim

    Anh nâng em bằng đôi cánh dịu êm

    Đặt em trên cánh đồng tràn hoa cỏ

     

    Đêm tình yêu , đêm của hẹn hò

    Của những trái tim không rời ra nữa

    Của những đam mê giao hòa đôi lứa

    Của anh và em đầy ắp khát khao…

     

    Em hóa thân trong nồng nàn yêu nhau

    Trong lời ai ru em từng giấc ngủ

    Trong khóe mắt em thẩn thờ bật khóc

    Một tình yêu ăm ắp cứ vẹn nguyên

     

    Giấc ngủ tìm về trên hoa cỏ bình yên

    Em gối tay anh chìm vào hơi anh ấm

    Trong nhũng ước mơ ngày mai là có thực

    Tiếp nối cuộc đời …em sẽ có Anh không ?

     

    Đêm 19/09/2007


  25. Gởi Người Hà Nội !!!

     

     

    Chút se lạnh Hà Nội chuyển gió sang nay

    Bụm vào tay nhốt mây trời bảng lảng

    Hương hoa sữa lại thầm thì thủ thỉ

    Hà Nội lạnh rồi Em có hay ?

     

    Mùa thu nào chút gió heo mây

    Lang thang trên phố

    Nhặt chút tình vụng dại

    Ai đánh mất một trái tim ở lại

    Thành phố nơi này lá úa trãi đường ai ?

     

    Anh đến rồi đi là điều gì thoáng riêng tư ây nhỉ ?

    Phút giây nào dịu vợi hỡi hư vô

    Hơi thở bình yên đánh thức bao mộng mị

    Trái tim cạn kiệt rồi hóa Tô Thị chờ trông

     

    Chẳng có hôm nào sương lại lạnh tái tê

    Điều muốn đến lại bỏ đi vì không ai có thể

    Một kỷ niệm êm đềm và chỉ là như thế

    Buồn cũng không mà tiếc cũng không....

     

    Hà Nội có một lần có chuyện hư không

    Muốn nhớ ,muốn quên cũng đều không thể

    Muốn xa ,muốn gần đều biết là như thế

    Thì giữ một chút tình để ngoảnh lại bâng khuâng !

     

    Lathu- đêm 18/09/2007

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...