-
Số bài viết
527 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Lathu
-
-
Quên !!!
Em quen rồi tự nhủ đã quên anh
Quên câu chữ, quên niềm yêu gói chặt
Quên tháng chín nhiều mưa , nhiều nắng, gió
Quên mùa thu –Hà Nội ở nơi anh
Em tự nhủ cần lắm phải quên Anh
Đã bao ngày , bao nhiêu giờ bao nhiêu tháng
Bao nhiêu nụ hôn, bao nhiêu lời đắng chát
Bao nụ cười bào câu nói “yêu em “
Em để quên anh ..như quyển sách phủ giăng bụi bặm
Những thời gian gói bọc ..một hình hài
Em để những dòng tin nhắn off line
Đủ làm trái tim nổ tung, khi lục xem từng trang chat
Đủ làm vẹo xiêu một quá khứ, tím thời gian và đỏ ánh hôn hoàng
Bao xa rồi ta đã trôi qua
Những hẹn hò, nhũng lời đau muối mặt
Những xót đắng, những cái ôm châm bẫm
Những lời kinh cầu nguyện…lúc trao nhau
Qua rồi trái sấu đắng … gặp nhau
Lửa tình yêu không thiêu con tim bất diệt
Chỉ có tảng băng vô hình sâu kín
Trói buộc hai đường không rẽ trái ngã ba
Em đã quen rồi câu nói quên em
Tháng chin sắp qua, mùa thu se sắt lạnh
Em cứ đi , còn anh không bao giờ đến
Như đường tàu hai ngả chỉ song song
Anh nói bên em, và mãi mãi của em
Lời nói ấy chỉ là câu hành khất
Em nặng nợ xin vài câu duyên nợ
Ru lòng mình ..trong thinh lặng của Anh
Sáng chủ nhật 14/08/2008
-
Café !!!
Café phố Hightland
Góc quen, nhìn cuộc đời qua tấm kính trong suốt
Gió gầy một con đường
Trút lá chiều thứ bảy
Những vụn mưa tan trong hư ảnh
Giọt café tí tách
Rơi…
Không gian nhuốm màu mưa
Hơi nước len vào ô cửa
Lạnh se vai gầy
Ngồi đau những nhớ thương
Ta vuốt bàn tay chạm khe khẽ
Giọt café đen
Sóng sánh màu nâu
Chứa màu đen bạc
Khấy tan váng vất sữa
Hòa sự trinh trắng lẫn trong hố hoắm sâu
Đã bao lần dạo phố môt mình đâu
Chiều mưa bay ,dí mũi qua ô kính mỏng
Những giọt đan ..lành lạnh
Chầm chậm
Vo tròn
Ngắt ngứ
Rơi
Bao nhiêu mưa cho trôi hết một chiều
Bao ly café để thấy lòng lắng lại.
Ai chất đầy café mang vị đắng
Mênh mông lòng ..xao xuyến buổi mưa bay .
Lathu
Chiều thứ bảy-café phố Lê Lợi 13/09/2008
-
Tặng ....
Em muốn lắm hiểu cho tận cùng cuộc sống
Muốn hỏi mưa sao thành giọt di rong
Muốn hỏi lòng sao chếnh choáng bão dông
Dường như thế khi người ta sống ?
Em không thể chôn một mùa thu cũ
Phủ lên mình vàng cúc của hôm nay
Rôi thật thà em bảo ..chuyện đổi thay
Như chiếc áo kẻ thay và người cởi
Như cơn mưa chợt đến nhanh quá vội
Đẫm vai em, ướt giọt nước rơi rơi
Mưa ơi mưa có hiểu trời khô hạn
Cần mưa về tưới đồng cạn, cho cây
Mưa vỡ òa trong phút chốc sáng nay
Em bước thấp ..anh bước cao quá vội
“Đêm thành phố đầy sao”- không ảnh hình em vậy
Mà mây tuôn gió thổi chớp mưa nguồn
Ta xa nhau như dự cảm nhói đau
Nẻo đường mai- ai cùng anh dợm bước
Trước những đắn đo..dằn lòng em tự hỏi
Phút thật lòng sau câu nói hôm nay.
Mưa vẫn bay, ly rượu trào men cay
Em xa Anh liệu là diều có thể
Dấu tình yêu vào men ..thay vị đắng
Dặn lòng rằng sấp ngửa một cuộc chơi
Thôi anh ạ ! anh hãy cứ là anh
Người đàn ông với nụ cười kiêu bạc
Em chẳng phải là người con gái khác
Đánh đổi đời mua một phút đùa vui
Em cũng kiêu cũng giông giống anh thôi ….
Hình như thế ..nên em đành..đi trước...
Lathu
-
Mưa ơi !!!
Giọt mưa về lại nơi này
Tìm chi mưa lại rơi dày nơi đây
Gió còn hát với hàng cây
Khói sương bảng lảng cơn say vô thường
Đếm chi sợi nhớ ,sợi thương
Chuyện đời là những con đường ngược xuôi
Nhớ nguồn không hỡi mưa trôi ?
Mấy mùa trăng khuyết vẫn nuôi chuyện lòng
Bao ghềnh thác với đợi mong
Nợ tình nghiệt ngã long đong một thời
Bao nhiêu mê lộ cuộc đời
Nuốt sao cho vẹn một lời hỡi anh ?
Tiếng chày gõ nhịp …tàn canh .
Sắt se, se sắt …cuộn quanh…nơi này !
Lathu-09/09/2008
-
Cảm nhận mưa !!!
Rồi một ngày những cơn gió thốc
Bỗng nhoài mình khe khẽ ru hồn ta
Rũ mình trong tiếng mưa rơi
Thầm thì trong miền cô tịch
Chân rã rời …tìm phút bình yên
Những giọt mưa đan nhạt nhòa thêm
Đến bên tôi vuốt ve rồi mơn trớn
Giọt mưa lạnh xuyên qua ô kỷ niệm
Xối xả câu thơ, như dòng lũ cuộn về
Rùng mình thoát tục, nghe ngỡ ngàng ..mưa
Vũ trụ chao mình , trời thành ô che đất
Hằng hà những vì sao ..sa vào khoảng lặng
Lịm vào vòng tay êm ái đăm đắm ..đêm
Chèo ngược thời gian, trả hết nỗi buồn
Sao vô tâm làm chiếc gương tan vỡ..
Tung tóe cõi trần…nhặt cho vừa nhung nhớ
Hoang mang nhặt nhạnh ..qua những câu thơ
Hồi sinh trong mưa ..
Con thuyền ư ..vô định
Bóng dáng ai ..mờ ảo
Ru nỗi buồn tan chảy ..vào mơ…
Ảo ảnh mà…chợt đến chơ vơ……
lathu 09/09/2008
-
Quán Thu
Nắng về đâu, miền nắng nhạt không anh
Rừng còn xanh, tóc còn phôi pha gió
Khoảng lặng trong em, thu chờ gỏ cửa
Quán thu nào nhòa đỉnh núi mù sương ?
Thung lũng cạn, biển xa mờ tít tắp
Hoàng hôn màu tim tím chợt mong manh
Nơi bắt đầu hay kết thúc hỡi anh ?
E dè bước..bàn tay chừng ngần ngại
Mù sương ơi! Có chăng trong trí tưởng
Lá ủ màu, vọng tiếng nhớ thu xưa
Rồi sương tan..dụ cảm lại bàng hoàng
Mong manh thế ..dọng gì trong đáy mắt
Điều có thể ..
Bao giờ thì không thể
Độ lượng nụ cười
Bảng lảng sáng mưa tuôn.
Lathu -Sáng mưa 09/09/2008
-
LÒNG TA NHƯ LÁ VỠThu hát bài ca nhớ
Chiều xanh lên nôn nao
Lòng ta như lá vỡ
Trên miền đau ngọt ngào
Em xa rồi chim trắng
Khung trời xưa ân tình
Gió mùa lùa trống vắng
Thảng thốt nắng - buồn tênh!
Dòng sông không bạn tình
Lắng niềm đau dưới đáy
Một cánh chim xa mãi
Hoang lạnh khung trời yêu…
Thổn thức thu trong chiều
Con đường vương hương cũ
Ta nghe lòng lá vỡ…
Cuộc tình đầu dở dang!
05/09/2006
Lương Đình Khoa
Thơ hay thật - Từng bài thơ là một miền ký ức , một miền hoa cỏ lạ lẫm, nồng hương và chất chứa nhiều cảm xúc ..Lâu rồi Lá Thu ghé lại để đọc và bất chợt nhận ra đó mới là thơ là đời , là cuộc sống ...
Thu đi hoài thảng thốt
Giật mình lá vàng sân
Gió ơi sao dào dạt
Nghe xào xạc chân Người
Bay xa rồi chim trắng
Bỏ lại trời tháng năm
Ẩn mình thu về lại
Chợt xôn xao nụ cười...
Mùa thu cũ qua rồi
Thu nay không trở lại
Gói niềm đau khờ dại
Đếm tùng lá rời cây
Qua một thời trong tay
Thu vương đường ..bổng hẹp
Lá bổng nhòa mắt lá
Vỡ vụng ...ai có hay .
Saigon- 10/09/2008
-
Viết cho .NGƯỜI ĐÀN BÀ THỨC
Bài 1 :
Câu thơ đâm toạc đêm đen
Trái tim người đàn bà đa cảm nghe xót lòng mặn muối
Bầu trời kia làm chi nên tội xạc xào lá rơi
Trời hạ đầm mình giữa chơi vơi
Mở toanh khung cửa hẹp
Đêm trói người
Cuộn tròn chăn mỏng ngóng vì sao xa tít tận ngân hà
Mắt thâm chòng chọc xoáy
Đắng đót môi cười
Vụn vỡ giữa âm ba.
______________________________________________
Bài 2 :
Mặt trời lên
Đỏ ối như cái nhìn xoáy vào da thịt
Tiếng cuộc sống chớp nguồn
như sấm
Mặt đất rung ...
Nắng chan chát nắng
Người đàn bà rũ màn đêm bước
Ngón chân dí trên đường
Loang lổ vết rêu phong
Bàn tay khẳng khiu
Chạm cuộc sống vô thường
Ánh mắt sáng
Nụ cười đêm trừ tịch
Mặc đêm, ngày ..mặc thời gian vun vút
Cuối đầu chấp nhận
Nước mắt chợt chua cay....
________________________________________
Bài 3
Đêm chơi vơi
Lũ dơi đang long mắt kiếm mồi
Con cá nằm im
Thiêu thân rơi lả tả
Mái nhà cong tiếng dế rền rã
Người đàn bà
Chong đèn vời vợi giữa màn đêm
Thèm hơi ấm
Sự sống căng tràn
Làn da mượt như nhung
Mái tóc xõa dài
trùm bóng tối
Mắt mở to
Màn đêm sâu hun hút, gió thầm thì đâu tiếng ai ngân
Những đắng đót
Môi cười ráo hoảnh
cái triện cuộc đời đè nặng như những dấu son môi
________________________________________________
Bài 4 :
Mơ !
Mơ !
Thực
Thực
Thức tỉnh!
Hai mảnh tâm hồn ráp kín
Có chiếc keo nào khắng khít
Nối những vết rạn vỡ trong tâm !
Ngược xuôi
Số phận .. những chiếc hôn
Dấu son bập bùng soi vạn đường lữ thứ
Cười hoang dại ..nỗi đau tràn trong mắt
Băng hình hài trong con mắt trần ai
Người đàn bà
Đi về lầm lủi như số phận
Có và không bắt buộc đứng song hành
Cửa cuộc đời
Ngỏ hẹp trải vô biên
Xám hối giữa bộn bề nghiệt ngã.
Gió !
Mưa!
Quãng đường chớp lóa
Mất một cuộc đời ...được bao cuộc đùa chơi !
__________________________________________
Bài 5 :
Đàn Bà- Đêm
Đêm lũ dế gáy tiếng vàng võ
ngoài trời mưa rắc ngỏ
lũ thiêu thân
xao xác rã rời...rơi
Rụng vào đêm
Từng chiếc thân bé tí
nháu nhàu
cháy
Thiêu chính mình...lao thẳng tìm quên.
Mở mắt to
nhìn sự ngu đần của loài ngốc tử
Thiêu chi thân..lữ thứ
cát bụi hoàn cát bụi thời gian
Bập bẹ như kẻ học đòi
Khát thèm sự đơn côi, giận dỗi
Gió mưa châm bẫm..quá đối
Mềm lòng
Trong tiếng khẽ khàng..”ơi “
Có phải người đàn bà là thế chăng
Hoài vọng,sục sôi chứa chan tâm huyết
Cần một tia ấm áp
Hay lụi tàn như trăng lại tan
Bước thời gian
Khẽ khẽ buông trôi …còn ấm vành môi
Dường như ..xin để lại
Sao vẫn rơi
Mắt người lữ thứ
Đôi mắt nào mắt của đêm sâu ?
Người đàn bà
Có phải thánh nhân đâu
Có khao khát, có nồng nàn, có hiến dâng vì điều thánh thiện
Có gì tội mà giấu mình sâu khuất
Yếu lòng chăng ? hay cửa khóa cài then.
Chen làm chi ngỏ cụt chẳng ánh đèn
Đêm sâu hoắm bao hố mòn gai góc
Gió nơi sâu
Mưa rào quất mặt
Thầm thì đêm….tâm sự kẻ Eva
Adam ư ! là cái kẻ trời ban cho trái đất
Chắc khát khao cũng dâng tràn trong mắt
Trách chi người mềm yếu như hoa ?
Đàn bà trời vốn sinh ra
Tạo hóa cho ta nửa
Kẻ biết đêm dài…biết nhung biết nhớ
Biết bằng lòng ..quá khứ..hôm nay.
Ta biết rằng Người sơ
Sợ người đàn bà thức trong đêm
Sợ cai nhíu mày một lằn mi xếp
Sợ cái khát khao ..tưởng chừng không hiểu được
Sau màn đêm..chòng chọc dải thiên hà.
Con mắt đêm
Hấp hối phút thăng hoa
Điều giản dị …là biết còn khao khát
Đêm thăm thẳm chôn người vào sâu thẳm
Bàng bạc ..lời thề
Nguyện ước giữa màn đêm….
Kẻ độc hành dấu một niềm riêng….
Đừng đánh thức phút mộng mị
Ảo-Thực dường như cần gói ghém
Chỉ đàn bà thấu hiểu ….màn đêm?????
Trưa 13/08/2008
-
Viết cho GỞI KẺ THEO CHỒNG
Bài 1 :
Đông chưa đến mà thu đà rụng lá
Chị theo chồng bỏ lại bến chơ vơ …
Đừng nhắc chuyện ngày xưa những vầng thơ bồi hồi con chữ
Đừng nhắc cánh hoa tàn theo gió, bấu vào nhành lá chợt bâng khuâng
Chị qua sông ngoái về bến cũ
Hoa bằng lăng tím ngát quãng đường trưa
Nắng cũng ngã màu chênh chếch dáng thu xưa
Vàng nhạt nhánh sông, đò chao con sóng nhỏ
Chị theo chồng vu quy về bến lạ
Bỏ con đò sóng sánh chuyện mơ hoa
Có một thời ..chị đã bước qua
Câu thơ cũ nao lòng người đi ở
Những vầng thơ chừ như duyên và nợ
Mà em ơi ! chị nhớ quá một lời ….
Trời bây giờ ..trờ bảng lảng lá rơi
Mây xuống thấp chao lòng con diều cạn
Nhánh mù u dường như giờ lẻ bạn
Bến sông buồn hiu hắt …con đò đưa ..
Tái tê lòng sao diêu bông ai giữ …
Mà chị sang sông…không có một ngày về..
Ướt lời thơ ..chôn tận đáy sơn khê
Nhạt màu mắt ..đừng vấn vương em ạ !
Thơ chị buồn ướp bằng muôn giọt đắng
Chị xâu thành dòng suối lệ miên man
Chiều nay buồn nghe ai vọng câu than …sáo sang sông ..xót lòng rời quê cũ
Ngập màu hoa xác pháo rơi ủ rũ…tiễn chị về bến lạ chốn thênh thang…
Thôi em à…thơ trả lại nhân gian….
Lathu -thử bảy 16/08/2008
_________________________________________
Bài 2 :
Chị giờ cá cảnh chim lồng
Đâu còn tiêng hót giữa đồng chao nghiêng
Cánh chim giờ đã tìm quên
Áo xưa chị đã không tên kiếm tìm
Người xưa giờ đã lặng im
Khói mây một mái tóc tìm hương đêm
Quyện vào nhớ nhớ ..buồn tênh
Em ơi ! chị đã lênh đênh một đời
Chiều thu nhạt gió đầy vơi
Mưa bên nơi ây..mưa thời nhớ chăng ?
__________________________________________
Bài 3 :
Lời cho Anh….
Vẫn biết em đi không trở lại
Nghìn trùng câu hát gởi mai sau
Rừng thu đã khép, không còn tiếng
Nói gì cho nhau ..phút đau này
Thôi nhé ! biệt nhau chuyến hải hành
Con tàu lăn bánh lúc tàn canh
Hoàng hôn phủ bóng tàu ga vắng
Một kẻ độc hành ôm bước nhanh
Lời cuối gửi anh chuyện hợp tan
Áo nhàu, biệt mãi chuyến đò ngang
Lòng người như sóng xô bờ vắng
Lỗi hẹn rồi anh..chẳng oan than.
Cất bước lìa xa dặm dặm ngàn
Em về nơi ấy giấc Nam Kha
Đan hoài chiếc áo chiều nay lạnh
Đắp lại tàn canh ..mảnh quan san
Thôi nhé ! biệt ly lệ dâng sầu
Đâu chiều quan tái tiễn đưa nhau
Đêm thâu mắt lệ mờ hoen tỏ
Dối lòng chao chát ..thấm ..mà đau
Vạn nẻo từ đây có một người
Âm thầm như sóng cuốn..đò trôi
Thao thức đêm trường ..lòng tự hỏi
Hạnh phúc là mây…gió ..ngoài khơi !!!
Lathu-trưa 20-08-2008
-
Viết cho ..MƯA GIÓ MUỘN
Nép mình tránh gió lạ
Bỗng mưa vỡ òa rơi
Mưa trắng trời trắng đất
Lòng chia phôi bùi ngùi
Phải chăng em mưa hạ
Hay anh-gió chơi vơi ?
Quất vào vai lạnh buốt
Phủi hộ giọt giọt rơi
Sông không dâng đầy mắt
Sao rèm mi ướt đầy
Gió nào nuôi cơn sóng
Để chiều mưa lắt lay
Mưa nhòe chiều hôm nay
Ngày mai trời lại nắng
Trăng không cười xa vắng
Gió cũng vừa…lung lay .
Qua sông mưa khẽ dặn
Gió chớ thổi ngang mày !
Ở vòm ..sao nơi ấy
Ngập ngừng..chớ có say .
Lathu
-
Viết cho Xa-Gần
Xác tằm gửi lại thế gian
Nhả tơ, nong cửi mà đan cho tròn
Ví dầu vạn dặm chẳng mòn
Bước chân tìm lại phấn son thuở nào
Giá mà ô thước xôn xao
Cầu duyên bắc nhịp lời nào …dối nhau ?
Câu ca thuở ấy lòng đau
Trái cau bổ ngửa để nao nao lòng
Dùng dằng cất bước theo chồng
Xa-gần mờ mịt bóng hồng năm xưa
Trời chiều ủ vạt nắng thưa
Qua sông bèo dạt, đẩy đưa phận người
Sợi dây níu giữ …em “cười”
Đôi dòng Nam-Bắc nghẹn lời “dạ- vâng”
Lathu
-
Thu Hà Nội về !!!
Mùa thu hương cốm xanh
Mùa của vàng hoa cúc
Mùa của hương hoa sữa
Nghe nặng lòng..nhớ ai
Thu lại về trong tay
Vương thảm vàng xác lá
Thu giật mình vội vã
Ráng đỏ má em say
Thu nào lá lìa cây
Thu nào se se lạnh
Thu nào chao liệng cánh
Dấu mình ..mây trắng bay.
Cô Bắc Kỳ có hay
Tận trời Nam xa thẳm
Nơi đây thu ẩn mặt
Chỉ vàng nắng trời hay.
Ta gói ghém mùa thu
Vào nghiêng nghiêng tà áo
Vào nón che vành rộng
Dấu thu vào thơ đây !
Hà Nội ơi ! Hà nội
Góc phố lá bàng rơi
Cánh chuồn về chao chát
Gió lên rồi …lá ơi…
Lathu- 04/09/08
-
Không đề
Chuông chiều chợt đổ ngân nga
Nhìn mây trắng vẫn là là quanh sân
Bay qua nghìn cội hỡi anh !
Chút hương bảng lảng mái gianh chiều tà
Lặng nghe mưa vỗ góc nhà
Thương anh lạnh giá tận miền nơi xa
Em đi gói lại lời ca
Đem theo môt chiếc hôn ta với người
Chiếc hôn còn ấm nụ cười
Còn chao vành lá, còn tươi nhụy tình
Em đi nhặt bóng với hình
Ấm bàn tay giữa lối mình trao nhau
Bao mùa , cúc nở thanh tao
Tay sen ủ mãi hương bao mùa nồng
Dấu trong chiều muôn thu đông
Chiêm bao mà vẫn ngỡ lòng trông nhau
Tiễn em ướt cả niềm đau
Ngày mai dù có bạc đầu….gởi trao !!! (*)
Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau ( Trịnh Công sơn )
Lathu- trưa 24/08/2008
__________________
-
Nói với Anh !!!
Mùa hạ rời xa, thu đang gỏ cửa
Xạc xào lá rụng niềm thương nhớ
Cúc lại vàng nắng vẫn dát ngoài hiên
Hoa vẫn nở, trời đất vẫn vô biên
Chỉ mình em là đổi thay anh ạ !
Em đã khoác lên mình nhiều manh áo
Vuốt lại hình hài, trong màu lá thu xưa
Trái trên cành vẫn ươm mật ngã trưa
Thời gian vẫn cuốn trôi niềm vô tận
Như vết xếp tháng năm ..em lận đận
Gập lại trang đời sao mới đó tinh khôi
Thờ ơ với khoảng cách xa xôi
Ngoảnh nhìn với hư hao kỷ niệm
Xếp bao lá cho vừa màu hoa nở
Viết bao dòng cho xóa nỗi mông lung
Cúc vẫn vàng đâu lật nỗi gian truân ?
Thuyền không bến ..em trôi hoài vô tận
Ngày trở lại ..em làm con người khác
Đau đáu làm ….xước những con tim
Mắt dõi tìm…sao không thể nào quên
Màu hoa cũ vẫn vàng trong ánh mắt
Hoa hỏi em vì sao em hay khóc
Nhìn mùa thu lại nhớ một mùa thu
Em bây giờ ! vâng em khác em xưa
Lạnh lùng hơn và dường như băng giá
Đừng hỏi em vì sao chưa thể nói
Tiếng yêu người chưa thoát khỏi trên môi
Thàng thốt ..tháng năm trôi
Gật đầu hứng những điều nghiệt ngã
Phố vẫn đông ..bàn chân sao vội vã
Em bây giờ….em đã khác em xưa !!!
Lathu- sáng 22/08/2008
-
Viết cho ngày Nhật thực !!!
Có bao giờ ta được ở bên nhau
Trăng và Trời cách xa nhau nghìn dặm
Em là đêm,còn anh là ánh sáng
GIửa bầu trời không thể bước chung đôi
Em lặn thật sâu để gối đầu anh …trở giấc
Em lại bừng mở mắt khi thăm thẳm đêm
……………………lịm tắt ánh hôn hoàng
Em và Anh tạo hóa đã bằng an..
Ta thay nhau thắp sáng bao vạn vật
Ánh sáng em không rỡ ràng, soi sáng,
không cháy bừng thiêu đốt lửa tim anh
Chỉ dịu dàng trải rộng chốn nhân gian
Treo ô cửa, giữa trời cao lồng lộng
Em và Anh chỉ hôm nay nhật thực
Để một lần viên mãn phải không anh?
Lần đầu tiên che khuất bầu trời xanh
Giấu vào tim ảnh hình kẻ Nam-Bắc
Ta xa nhau tưởng nửa vòng trái đất
Chỉ bằng hình hài một ánh trăng tan
Liệu một ngày nguyệt thực giữa trần gian
Ta lại gặp được nhau, qua khoảnh khắc
Trời và trăng tưởng rằng trong xa cách
Sẽ có ngày ..nhật thực ..phải chăng anh ?
-
Không đề !!!
Ta chờ ta chờ bao nấng ná
Canh cánh lòng.. nỗi nhớ thu xưa
Trời có mưa, đất có oằn nhung nhớ
Vị ngọt đầu môi mềm oặt phút xa người
Ngày xa ta ..sông bên lở bên bồi
Phố loang loáng, phù hoa chừng bảng lảng
Ta nhớ lạ, nhớ quen trời tháng tám
Nhớ xanh xao ..dìu dịu cánh chuồn bay
Gối đầu lên mà nghe phố sáng nay
Xiêu quấn quýt hàng tre rào xao xác
Xanh ngăn ngắt một khoảng trời ấm áp
Tình như là..gió vừa thoảng ..vô biên..
Ta chờ ta, chờ những ánh sao xa
Ngước mắt vời vợi bao vì tinh tú lạ
Có khoảng trời trong ta rong rêu hỡi !
Chạm vào sao dâng sóng khát khao tròn...
Ai về đi ..trăng sẽ tàn rủ bóng
Giấc chiêm bao khép lại ..hạ sang trang
Rủ trăm năm màu vô thường trăng trắng
vẫn nồng nàng hơi hướm ..muộn vây quanh ..
Ta nhắm mắt cháy hết mình ngọn lửa
Dẫu tàn tro, âm ỉ nhói đau lòng
Xin tấc lòng vương sắc đắng môi son
Tình như sóng.bào mòn..từng cơn sóng
Đại dương hỡi ! chất chứa bao hoài vọng
Mà viên thành sao lặng lẽ rời xa
Ta lại về hành thích bản thân ta
Nghe vướng vất …chao mình qua kẽ lá…
Ta muốn để con tim rời bản ngã
Để lòng chùng ..vời vợi dấu yêu xưa
Người ơi người ! yêu là không ngăn cách
Là trao nhau không thiệt không hơn
Ta sợ ta chỉ là cánh cô đơn
Đến rồi đi giữa mùa chim báo bão
Dông tố đến, đời ta chừ nghiêng ngã
Hãy đứng nhìn..đừng chạm ..để ta xa…
Rạp một mùa …mỏi một cánh phong ba…
Lathu- sang 05/08/2008
-
Nụ hôn !!!
"Nhớ em này! Anh muốn hôn em"
Anh khe khẽ bên ta..nụ hôn chừng nấng ná
Trái tim anh dường như có phép lạ
Xơ cứng rồi ..lại mỏng mảnh băng tan
Giọt nước mắt lăn…không… anh nuốt vào lòng
Chắc hẳn anh cũng đớn đau khi người ta rủ bóng
Ta sợ lau khô ..rồi ai sẽ khóc ?
Vương nợ người ta trả …phút nào xong ?
Có một lần…ừ vô ý thả trôi sông..
Chiếc hôn xưa cuộn mình quấn quít ..
Ngọt hay đắng…vị đời sao thăm thẳm ?
Giây phút này …em biết phải làm sao ?
Mây trên ngàn sao tít tận trên cao
Nhắm mặt lại nghe tim cùng nhịp đập
Anh hôn ta ....vì men say ngây ngất
Hay vì nhớ người ...nên mượn tạm giải khuây ..?
Ta cứ giả đò như cô gái thơ ngây
Chưa hề nếm vị đau cuộc sống
Ta hân hoan mở lòng như con sóng
Vị ngọt trao ..đắng đót lòng đau
Có một lần cạn tiếng hôn nhau
Quỳnh e ấp …môi em..mềm..rát bỏng
Để rồi .. vô tình ...có một lần ta trông ngóng
nụ hôn hờ ....
ừ chắc cũng chẳng …đợi mong….
Chiều 23/07/2008
-
Hôm nay mưa trút ...dường như trời khóc òa..dường như nước mắt rơi vô lượng ...con đường hóa dòng sông, mưa rơi rơi cho ngày đầu tháng 8...làm ta chợt nghĩ về cái "đầu tiên hôm nay "
Viết cho Dỗ trời .....
Dỗ trời đất nén lòng đau
Xin đừng khóc nữa mà trào bão dông
Khóc ư chỉ nhẹ nỗi lòng !
Trời xa tít tắp hiểu không chuyện đời ?
Mưa bay đất ngấm vị người
Mặn không nước mắt –nụ cười song đôi
Trời đừng khóc nữa trời ơi !
Đất ôm trọn kiếp hình hài chơi vơi
Ngày mai sấm chớp trùng khơi
Đất ôm, ôm hết, rơi rơi lệ lòng
Đêm nay trắng cả dòng sông
Lệ trời- đất uống – vừa không – hỡi trời !
Lathu- 01/08/2008
-
Phút giao mùa
Tháng tám rồi đó anh
Phút giao mùa có điều gì hối hả
Nắng trên cây , mây vương nơi lũng thấp
Gió sang mùa, gió hát ngu ngơ
Hạ chưa qua, thu rùng mình níu ngã
Con ve vu vơ cất tiếng từ giã
Hạ cháy trời thay vàng vọt heo mây
Lá đổi màu xao xác dưới hàng cây
Gió lay lay để thay cây tiễn lá....
Thu khoác áo chớm se se hồn lạnh
Kẻ đi rong ngơ ngẩn nối vần thơ
Cúc lại vàng một góc khoảng trời xưa
Mưa rơi rơi, vương vương, bao điều nhớ
Ta xòe tay bụm thu vào nhốt chặt
Nghe rưng rưng, một chiều nắng nhạt phai
Có phải rằng hương cốm thoảng từ ai !
Phảng phất gửi..ru mình trong mộng mi
Có phải thu thay đất trời ngơi nghĩ
Xao xác rừng, cây thay áo hôm nay ?
Tháng tám – em nghe cây chụm đầu thủ thỉ
Bịn rịn phút giao mùa…mưa tắm ướt mi bay
Muốn áp bàn tay vào với bàn tay
Muốn nghe mưa .. nhạt nhòa trong mắt
Muốn kể anh nghe nhiều và nhiều lắm
Phút giao mùa ..anh hỡi có hay !
Chiều ni mưa … cuộn chảy đất trời lay
01/08/2008 -Lathu
-
[size="5"]Đêm Sài Gòn[/size]
Đêm Sài Gòn nghe mưa rả rích
Con dế mèn chui rúc trong hang
Những vì sao không chịu lang thang
Ẩn trốn dưới bầu trời cô đặc
Chú chẫu chàng có điều chi nấng ná
Mà thanh âm vang vọng giữa trần gian
Côn trùng đi hoang, đèn hắt soi phòng
Ánh sáng chợt nhòa, chợt vắng…
Gian nhà rộng mình em ẩn nấp
Cửa đã cài, rêu đã phủ tàn đêm
Mưa rơi chi giọt giọt nao lòng
Tiếng gỏ thời gian ..tràn niềm nhung nhớ
Ô cửa nhỏ thoáng chùm hoa lan ngọc
Thơm mùi hương ngào ngạt ..giọt mưa ngân
Đêm chong đèn …trang vở trắng se lòng
Bút thảo chưa xong, lời thơ dang dở
Mảnh tình ai vắt nơi ô cửa
Hạt mưa liêu xiêu nhuốm lại với hư không
Có phải chăng phận người quá long đong
Vương nỗi nhớ để đêm dài ảo mộng ?
Trọn một mùa còn dư âm hình bóng
Bước qua đời để mãi chuyện nhớ mong
Trái tim này thắp ngàn nỗi chờ trông
Sao tình đến tình đi ..như ảo vọng ?
Vô biên hỡi ! có đôi lời thành kính
Ngước mặt nhìn đêm vẫn cứ tàn đêm
Nắm níu giữ chút tình hoa cỏ lạ
Mà vô thường chừ… tim tím trong tim.
Đêm 24/07/2008
-
Lời em !!!
Không có anh
Nhánh bằng lăng vẫn nở ,ngát con đường qua
Gió thì thầm trên rặng cây xanh
Sương ẩm ướt giăng mắt em chiều thứ bảy
Nắng đan chéo tràn qua miền vô ảnh
Con đường về mù tăm ?
Ngày ấy in dấu em lặng thầm
Giọng mềm níu lời gió
Bàn tay em dấu vội, bâng khuâng chờ đợi .. hút con đường
Nụ hôn đầu ngọt như mật của chú ong xanh
Tần tảo trao em vị đời cuộc sống
Cảm xúc tan ra chòng chành… nhoi nhói
Ngày bắt đầu hạnh phúc
Nào ngờ..mất hút ..tháng năm.
Bao năm bình yên
Ru lòng mình đi nhé cất yêu thương vào ngăn nhỏ hẹp
Câu thơ lẻ bạn lạc dòng
Lận đận mong chờ vọng cùng với dư âm
Xào xạc chiếc lá vàng hoe
Thức dậy đi hỡi đôi vầng nhật nguyệt
Núp vào nhau dập một đám dã quỳ....
Thôi bay đi những lọn tóc đợi chờ
Khi mệt mỏi thẩn thờ trên triền dốc
Ngày đi qua lối quen vàng ngõ vắng
Chân dẫm nhầm bóng nắng và em thôi .
21/07/2008
-
Reply Dễ
Chẳng dễ dàng để em đến bên anh
Cảm xúc làm sao anh tạo ra được nhỉ
Dòng tin nhắn có bồi hồi nỗi nhớ
Thoáng mong chờ chiếm một góc tim em
Chẳng dễ dàng để em muốn tìm quên
Lời ngọt môi anh thốt lên bao thổn thức
Trái tim đóng băng tưởng chừng nỗi nhức
Lại bồi hồi khi máu chảy về tim
Chẳng dễ nào để xóa vội cái tên
Đóng đinh tình yêu vào trang nhật ký
Ngõ thiên đường tưởng chỉ là tâm ý
Mà buổi em đi xao xác giọng ân tình
Dù biết anh chỉ tán tỉnh mà thôi
Thử cân tình yêu bao nhiêu đây nhỉ
Lòng tin có dễ trao đổi ý
Thâm tình dễ xóa vậy sao anh ?
Dễ dàng quá phải không anh ?
Tổn thương em, rồi xoa ạ ?
Em chỉ biết cúi đầu, vâng dạ
Tối một vùng trời, em chợt thấy .. chơi vơi…
Sao yêu em anh lại nỡ đành lòng
Cho rồi nhận tình yêu như tối ám
Là phận gái em gật đầu dễ lắm
Nước mắt quặn vào lòng đau buốt
………………phải không anh ?
Lathu- trên đường về ..
17/07/2008
__________________
Để gió cuốn đi.....
-
Gới .....
Mưa rơi rơi ngày không chút nắng
quạnh tiếng người hoang vắng buông trôi
Thôi anh ạ !dường như còn xa lắm
Đường chưa quen, chân lạ lạ bàn chân
Thôi anh ạ ! mai em về anh nhé !
Cơn mưa chiều thổi tan tác mây trôi
Nắng trốn nắng, mây đuổi mây cuối ngõ
Loang loáng lòng giọt nước đi ngông
Mưa mang hộ chút tình trao gửi
Hai phương xa lại Bắc Nam à !
Xa vạn dặm..một lần thôi anh ạ
Trái tim còn phảng phất chuyện diêu bông...
-
Tự do !!!
Anh trả em hy vọng với nỗi đau
Sự song hành – tự do- như cách gọi
Con tim em, chợt phai màu đỏ máu
Chỉ còn màu tối xám thắt van tim
Em bước đi giữa môt khoảng trời im
Hình như nắng cũng không còn trong trắng
Hình như gió không hát bài xa vắng
Hình như chân lạo xạo bước tìm quên
Thanh thản như một cái tên
Để bang hoàng nỗi đau em cất giữ
Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc
Tự do cho ta- ngần ngại chuyến xe qua
Anh bây giờ anh thật quá xa
Rong rêu hỡi! nhạt nhòa câu ký ức
Phố lặng lẽ, bóng chiều em lê bước
Buổi cuối cùng sóng sánh nghĩa –tự do .
Lathu – 14/07/2008
__________________
Để gió cuốn đi.....
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Em Về !!!
Em vể từ độ thu sang
Nhặt lang thang gió góp trang thơ buồn
Mưa nào xối xả mưa tuôn
Ướt em sợi nước nhạt buông hững hờ
Em về gói hết đợi chờ
Nhặt thu rơi rụng, cho vừa giấc mơ
Khói chiều con nhện giăng tơ
Bao nhiêu sợi nhớ lơ thơ chuyện đời
Bao nhiêu những chuyến phà trôi
Bến sông lờ lững, đò thôi xuôi dòng
Bao nhiêu những mối tơ lòng
Đếm từng nhung nhớ giữa dòng ngổn ngang
Ngày lặng thinh, gió mênh mang
Gió thu xào xạc ru lang thang tình
Mùa qua thay đổi bóng hình
Cánh diều chao liệng, lặng nhìn KHÔNG anh ?
Em về từ độ tóc xanh
Nhìn mây xam xám, vắng tanh con đường
Sài Gòn –mưa lại vô thường
Trắng trời, trắng đất cánh chuồn ngẩn ngơ
Giá mà thu cứ như mơ
Để dầm dề lá chơ vơ lìa cành
Giá mà ngày tháng đoạn đành
Để em về lại, với mình ngày xưa…
Mùa yêu….yêu đến bao giờ
Cành lan thôi đã nhạt nhòa buổi mưa …
Sáng mưa –Saigon 15/09/2008
Lathu