-
Số bài viết
527 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Lathu
-
-
Sông BuôngThuyền em rời bến sông Buông
Chở trăng,chẳng chở nỗi buồn tôi theo
Sương giăng bàng bạc mái chèo
Sóng oằn mặt nước,sóng leo mạn thuyền
Mình tôi đêm trắng nỗi niềm
Nẻo về mây trắng,trắng miền bơ vơ .
Thả trăng,em thả câu hò
Bỏ tôi,em bỏ bên bờ sông Buông
Sông Buông chậm chậm đừng buông !
Tơ lòng chưa gởi trăng buồn ngả nghiêng
Gởi trăng,trăng rụng xuống thuyền
Gởi thuyền,thuyền đã trôi biền biệt xa …
Đồng Nai 1996
(Tuyển tập thơ Khúc Xạ Mùa Thương – NXB Thanh Niên 2006)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Sông Buông trôi nỗi hoài thương
Trăng mong manh lắm còn vương vương lòng
Em đi gửi lại dòng sông
Mảnh tình ai biết, đáy lòng cạn nông..
Sóng oằn nỗi nhớ đêm đông
Xa xôi vạn nẻo biết đong sao người !
Cuộc đời là những đầy vơi
Đa mang là để giọt đời gửi trao
Áo em gửi lại bến nào
Sông Buông man mác con sào năm xưa
À ơi ! nhịp võng buổi trưa
Mênh mang dậy kiếp ...gió mưa phận người !!!
Lathu -đêm chủ nhật 13/07/2008
-
Tháng bảy
Cánh chuồn mang nắng vàng nghiêng ngã
Xanh một góc trời,mây trắng gió vờn bay
Lá trên cây ngã sang màu thu thắm
Cơn mưa rào, chợt váng vất hôm nay
Tháng bảy chia tay, hạ hờn lên mắt lá
Cánh hoa thu,cúc chợt chớm mơ màng
Đừng trách hạ sang để thu vàng mắt phượng
Ríu rít con ve khép lại khúc giao mùa.
Chớm heo mây thoáng nép lại bên đường
Chực chờ khoác áo màu thăm thẳm lá
Còn chút hạ chưa qua như nấng ná
Chút mây vờn, gió nhẹ chớm thu sang
Ta băng qua thời gian như gió thoảng
Níu mùi hương xao xác, bước ven hồ
Nhặt hoa sữa cất vào ô kỷ niệm
Để biết rằng …chao cánh hạ sang thu.
Mùa níu mùa, hạt nắng chợt thênh thang
Sương long lanh, giọt đời buông khe khẽ
Cánh chuồn chao nghiêng sóng xoài nắng xế
Mưa u hoài chưc chuyển chuyến mây trôi…
Tháng bảy về …xao xác cả hồn tôi….
Lathu- 13/07/2008
-
Em về gom lại !!!
Em về gom lại ngày xưa
Em về nhặt lại những trưa lá vàng
Gió đưa một chút khẽ khàng
Chao nghiêng lá nhỏ đậu làn vai anh.
Mỏng manh phận lá ngày xanh
Chẳng tay người nhặt, chẳng đành lìa cây
Hỏi ai ai biết cho hay !
Cạn khô dòng lệ lá bay chập chùng
Sao anh không nhặt lên dùm
Hững hờ để lá đốt từng tim thơ
Giá đừng nhớ chuyện ngày mơ
Mắt vơ vẫn nhắm mà vo chỉ lòng
Sao em lại cứ đèo bòng ?
Cửa nào khóa lấp, của nào bủa giăng
Tình yêu em lại đem cân ?
Trái tim em lại đem dâng cho Người
Biết rằng băng vẫn hoàn băng
Lạnh màu sương trắng phủ giăng cánh rừng
Xin đừng trách lá đặng đừng
Nặng lòng lá đã lìa cành …xa anh!
Lathu- Jul.10.2008
-
Tự sự !!!
Đêm muộn ánh đèn đường leo lét bóng
Mưa thầm thì, gió rít gọi từng cơn
Khoảng không bao la, mặt đất hóa vô thường
Ta chạm tay giữa muôn chiều lá đổ
Giữa có không- trắng đen và số phận
Bàn cờ nào tiến –thủ để dừng chân?
Những cuộc chơi như những vết xe lăn
Ám ảnh trong ta, dấu yêu mùa đã cũ
Hoàng lan vẫn ngát hương dù nhàu đủ
Hương quỳnh nào níu kéo khoảng trời đêm
Em với Anh hai nữa chuyện không tên…
Như một giấc mơ trầm mình miền cổ tích
Nếu đã cho và không hề muốn nhận
Nếu chỉ là bình minh không ngại ánh đêm về
Nếu là người còn giữa cõi đam mê
Cho tôi hỏi đâu là riêng-chung nhỉ ?
Thôi cũng đành muộn rồi anh yêu hỡi?
Cất chân đi là xóa hết thương đau
Viết cho tròn một câu tình mới
Mặc cho đêm sương lạnh buốt .. nhạt nhòa !
Rồi có ngày ..ta về lại chính ta ....
Chiều 02/07/2008
-
Về với biển !!!
Em về trước biển chiều nay
Sóng xô, cát trắng
Mây bay gió vờn
Ngọt mềm biển hát tình ca
Chạm môi khe khẽ
Nghe xôn xao lòng
Đắng cay thuở ấy nhớ không ?
Vỗ vào em
Sóng lắt lay tháng ngày
Cánh buồm dầu dãi nào đây ?
Mơ về cõi mộng
Tím màu thủy chung
Khỏa thân trãi chiếu hoàng hôn
Sóng đôi cùng biển
Mà buồn dáng xưa !
Xa rồi
Con sóng đong đưa
Mà nghe cổ tích mặn mà
Môi em
Đếm sao
Nhặt lá thân quen
Rèm mi thôi khép
Chiêm bao chuyện mình
Nhặt chi con sóng vô hình
Mà tình thì đã chôn vào thiên thu
Biển kia cuồng nộ thét gào
Mặc con thuyền nhỏ chòng chành
Bão dông
Vo đi ... vo lại chuyện lòng
Chôn vào tận đáy đại dương nghìn trùng
Ngày mai con sóng ra khơi
Mà trông vời vợi
Bạt trôi một đời
Ta đi về phía không người
Mà xem như thể sóng đùa bể khơi .
Trước biển -hạ 2008 -Lathu
-
Chợ chiều . . .Bới tìm trong đống tháng năm
Một nụ cười thật ở trong nụ cười
Bước chân tất bật chợ đời
Nghe trong thúng mủng tiếng người rưng rưng
Người ta mua củi về rừng
Tôi mua mưa nắng nửa mừng nửa lo
Đêm qua con trăng nằm co
Ruộng đồng húng hắng cơn ho trở mùa
Bây giờ gần chợ xa chùa
Tiếng chuông không lấp nổi thưa vắng chiều
Bãi sông một cánh cò xiêu
Giật mình đỡ cả gánh chiều trên lưng
Chợ tan ế mớ cải ngồng
Cho chẳng ai lấy bỏ không lại buồn
Chiều nay bay thấp cánh chuồn
Biết đâu về giữa hoàng hôn bấc lùa
Phiá nhà biết bếp nhen chưa
Con đò trên bến cũng vừa quay ngang
Trên tay còn mớ cải vàng
Lặng thầm rơi giữa chiều mang mang chiều
5/2008
Thơ bạn hay quá ..mang nhiều màu sắc đồng quê giản dị ..cách bạn gieo vần thật tự nhiên ...
-
Nếu có thể !!!
Nếu có thể sông trôi về biển cạn
Mà phù sa níu kéo chyện đi về ?
Nếu có thể hóa thân loài cỏ dại
Mọc cheo leo triền dốc nát lòng ai
Nếu có thể làm dã tràng se cát
Dù bão dông tin chuyện viễn vông rằng
Rồi một ngày đào sông và lấp bể
Để trả về nguyên vẹn mối duyên xưa
Nếu có thể đem trăng về treo ngược
Ô cửa xưa còn đó chút hình hài
In đáy nước chị Hằng nơi cung Quảng
Ngẩn ngơ chờ tiếng sáo tự Thiên Thai
Nếu có thể gió vờn mây đi mất
Để lang thang mỏi mắt kiếp đợi chờ
Mây sẽ kể bước dừng chân phiêu lãng
Chuyện cuộc đời cứ tựa như mơ…
Nếu có thể Em-Anh chim liền cánh
Như cây xanh còn đó vẫn liền cành
Mình sẽ mãi vi vu cùng gió hát
Để tình yêu trãi rộng khắp nhân gian
Nếu có thể Bắc-Nam đừng chia cách
Hai mái đầu thủ thỉ chuyện ngàn năm
Em sẽ kể chuyện tình loài ốc biển
Một đêm trăng nằm nghe sóng xô bờ
Nếu có thể chia tay trong im lặng
Mà hoàng hôn nhuộm thắm cánh chim bằng
Em sẽ cất mảnh bằng lăng mùa hạ
Tím mong chờ , tím ngang trái tình ta
Nếu có thể hái nghìn sao dẫn lỗi
Em xin làm một đốm nhỏ cho Anh
Mở lòng nhé ! cuộc đời lên tiếng gọi
Yêu là cho đâu chỉ nhận riêng mình .
Nếu có thể…anh ơi nếu có thể …!!!
Lathu
-
Không thể và có thể
Có những điều không thể phải không anh ?
Như giọt mưa rơi trong lòng tí tách
Như sáng nay hoa quỳnh xơ xác cánh
Cháy hết mình nở muộn một loài hoa
Em yêu anh trong ngàn nỗi xót xa
Là ảo vọng ngăn hoài con tim vỡ
Anh đã đến và lấp đầy nỗi nhớ
Cho bình yên chôn kín chuyện xa mờ
Ngỡ cuộc đời cho em mãi lời thơ
Khi mùa xuân nhẹ nhàng chao cánh liệng
Cho con én dệt bài ca bất diệt
Để yêu anh như thể mối tình đầu
Tình yêu mình –tình cuối phải không anh
Em thầm hỏi nát loài hoa vụng vỡ
Nụ quỳnh xưa chắc anh còn nhung nhớ
Bàng bạc đêm về …dấu ái những môi hôn !!!
Em dệt tình yêu bằng đôi cánh thiên thần
Nối những bờ xa bằng chiếc cầu duyên ước
Em đắp tình yêu bằng nghìn câu cổ tích
Mà sao mình lận đận chuyện mưa ngâu ?
Không thể phải không anh –muộn màng điều có thể ?
Ngọn lửa nào âm ỉ cháy tàn tro !
Không thể nghe anh- nghẹn đắng đôi dòng
Nước mắt em rơi, anh nuốt vào tim mằn mặn
Lâu đài tình yêu –lâu đài cổ tích
Bẽ bàng nhìn trái cấm…phải lìa anh
Em quay đi thảng thốt nhận ra rằng
Điều có thể đã trở thành không thể .
Con sóng lòng em , cơn sóng trào dâng sóng
Anh bậy giờ ..anh xa một tầm tay
Quá khứ hôm qua như một giấc mơ đầy
Em khép lại cho vừa câu tiễn biệt
Mưa lại rơi hạt buồn gieo khúc tấu
Áo em đan khép lại mối tình sầu
Em rã rời giữa lằn sâu chôn dấu
Bạc mái đầu ..xin gọi mãi tên nhau….
Lathu -đêm 26/05/2008
-
Rồi sẽ quên !!!
Rền rĩ tiếng dế giữa trời đêm tấu nhạc
Đêm thì thầm , rơi rớt ánh sao băng
Mắt cứ mở dù lòng đang cố nhắm
Trăng không tan ..trăng cong vút ngoài sân
Đêm trừ tịch …đêm muốn lang thang
Ta tan vào đêm muốn cùng trăng phiêu lảng
Gom hết thanh âm nhét vào trong ký ức
Tàn dấu hồng hoang..gieo mãi một đôi vần
Qua đời bằng những bước ngựa hoang
Cánh đồng đã khô mùa gặt hái
Tìm ai giữa trời cao đất rộng
Mà lối về ..khép lại ướt hàng mi
Đêm như kẻ độc hành quấn hoài ký ức
Lang thang đi mãi miết chốn không người
Đôi lúc nỗi đau muốn hóa ..thành cười
Rũ rượi tàn canh , rêu xanh vùng quá khứ
Đi có bao giờ hết một cuộc đời ?
Cười bao giờ để niềm vui hóa thật
Buôn bao giờ rơi nước mắt
Tìm bao giờ vẹn một trái tim ?
Cứ bước đều giữa màn đêm
Long đong đôi chân cho bình yên số phận
Tự nhủ mình gắng qua , đành lòng vậy…
Còn ai trong đời đâu nữa để mà mong ?
Đêm lang thang 24/05/2008
Lathu
-
Sợi quê ai buộc mà thương. . . Ai mang năm tháng đi đâu
Để cha đem sợi nắng nhàu ra hong
Mùa quê dông bão phập phồng
Luá chưa gặt đã rũ đồng mạ non
Quặn lòng câu hát ru con
À ơi . . . lặn lội bãi mòn mưa phau
Đất quê phận bạc dãi dầu
Chân mẹ vấp lối lưng trâu gập ghềnh
Về bên quán vắng đầu đình
Thương câu hát đối ngày mình với ta
Bao giờ chạch đẻ ngọn đa . . .
Ai ngờ buộc mãi vào ta với mình
. . . Đắng cay bồi góp nên tình
Muối yêu nên mặn cay gừng bởi thương
Bao năm lưu lạc phố phường
Giấc mơ đói cả gió sương quê mình
Giờ bên ngõ lá rung rinh
Giọt trăng thơm nụ môi xinh búp chồi
Tiếng cười ai đó đánh rơi
Mà nghe như cả đất trời tơ vương
5/2008
Tự dưng đọc những bài thơ của bạn thấy ngập tràn cảm xúc, sự dung dị và cả lãng mạn..đôi khi là một tiềng thở than..đôi khi chỉ là một cái gật đầu chấp nhận. Xin được phép nối thêm vài dòng
Gió sương đằng đẵng quê nhà
Bao nhiêu vạt nắng cho ta với chàng
Một mùa bão lũ thênh thang
Còng lưng ,mái tóc râm rang pha màu
Hỡi ơi cuộc sống bôn đào
Sông bao nhiêu khúc để chào cố nhân ?
Thâm trầm thuở ấy bao năm
Cố hương một nỗi kiếp tằm bủa giăng.
-
Bây giờ đã là tháng 5 , cuộc sống vẫn trôi , dòng đời vẫn xô, vẫn chảy .Thế nhưng đọc lại “Thương nhớ Mười Hai “ của Vũ Bằng vẫn không chở nỗi tình yêu, nỗi nhớ , từng câu chữ ngọt quá, đậm quá và yêu thương quá . Đời người thật ngắn mười hai tháng luân chuyển để hòa nhịp và biến thiên, những cuộc đời , những số phận đã gắn kết cho ta được sống và tồn tại . Ơi “Thương nhớ mười Hai “ có làm dài thêm mái tóc, có làm ngắn hơn khoảng cách , có làm thêm đợi chờ , có nhuốm màu bang bạc như một bức tranh thủy mạc – lung linh , không với tới cứ vời vợi , bí ẩn, u hoài nơi thâm sơn cùng cốc, cứ ngự trị hiển nhiên như đã tồn tại từ bao giờ .
Ta chọn cho mình mỗi tháng mỗi bài thơ, mỗi tháng là một trang diệu vợi gói ghém tấc lòng quẳng vào chốn hư không .Chẳng mong làm nên điều thương nhớ chỉ mong cõi lòng mang ,mang như sương như khói như mờ tỏ trên dòng hương giang hay trong cái ảo ảnh của đời người hôm nay vậy !
Mặc ai nói , ai khuyên, mặc nỗi trôi bao chuyện,Dòng tâm thức vẫn cho ta nhìn lại những yêu thương cất sâu trong lòng cho từng ký ức vẫn ngời xanh , chưa thể chạm, chưa thể rêu đọng , bụi phủ chưa thể với tới ..còn quá xa xôi .
Tháng Giêng
Tháng Giêng
vẫn hanh hao nắng
Mùa nhẹ bước
Mưa rắc bụi ..nhưng chẳng là ngâu
Chiếc cầu vồng lấp ló giữa trời Đông
Sương giá ,trắng hai bờ ..nỗi nhớ
Giờ này
Nơi Anh gió Đông reo ngoài cửa
Thấm trong lòng
Lạnh lạnh có phải không ?
Rét ngọt như tái tê ..lòng người hóa đá
Mùa giao mùa hối hả ngồn ngộn quấn thịt da
Tháng Giêng
Cái lạnh trốn vào ta
Ước làm chiếc khăng quàng ấm vòng cổ ấy
Có người con gái đã bỏ xa nơi đấy
Đốt một que diêm xua lạnh cóng tay người
Một que diêm chợt bừng lên ngọn lửa
Đốt mùa Đông cho én liệng về chao
Tháng Giêng mờ sương
Bàn tay vội rời xa bàn tay ấm
Thầm thì nhắc
Bầu trời lim dim mắt
Mà mùa Xuân lại mãi miết xa xôi
Con én dệt thoi
Con én về hối hả
Anh còn nhớ cánh chuồn ,gốc rạ
Nhớ mùi hương ngái ngái tận nơi xa
Thàng Giêng
Chiếc cầu bắc sang sông nhạt nhòa trong ký ức
Người con gái chùng chình dợm bước….
Cánh hoa nào níu kéo
Chuyện tình ta !
Nắng nhạt nhòa
Gió vẫn lạnh cắt da
Áo mùa đông –em đan ..không đủ ấm
Thôi dung tạm….áo nàng Hồng, nàng Thắm
Sưởi dùm Anh chút nắng..trong lòng
Tháng Giêng
Chòng chành một ký ức
Nặng lòng người đi- ở ,
biết giờ này đêm có lạnh không đêm
Biết giờ này mãi miết một người trông –
một người ngóng và một người cố chống .
Lathu -/01/2008
Saigon không có mùa đông , không có cái se lạnh để cảm , để nhớ nhung , để bồi hồi bảng lảng như Hanoi – Saigon thực hơn , tĩnh hơn , sôi động ầm ào trong từng góc phố , trong từng cái nhíu mày và trong từng bước chân rất vội .Bởi nhịp sống vốn sôi động , vốn nhanh và những hằng số bất biến cứ manh nha thoát ẩn hiện .Con người phải cố gắng tồn tại , khẳng định mình và tìm cho mình một vị thế .Saigon chật chội như chiêc áo của cô gái dậy thì đang khoác lên lỗi thời , hạn hẹp , nứt vỡ.Chiếc áo mặc hơi cũ cần được khâu vá và chỉnh trang để làm nên nét duyên dáng của cô nàng đã từng được nổi danh “Hòn Ngọc Phương Nam “
Cái đẹp lặn vào trong sâu , nếu ai đó bất chợt đi trên đường nghe những giọng nói Saigon thật trong , thật nhẹ nhàng , vô lo ,xóa tan đi cái khí trời oi ả của tháng giêng . Từng con đường tháng giệng chuẩn bị mặc áo mới , chuẩn bị được make up , design để cô gái tỏa cái đẹp óng ánh soi mặt xuống dòng sông saigon uốn lượn qua bao ghềnh thác.
Đêm tháng giêng –Saigon náo nhiệt và thật tuyệt vời khi bước chân trên đường phố , nhộn nhạo , rộn rạo trong cái tiết trời của mùa xuân .Những hàng quán phố xá chen nhau, khoe mình bằng những ánh đèn màu đủ sắc .Cô gái Saigon tung tẩy hòa mình cùng với dòng chảy thiên nhiên để được ấm áp đón một mùa xuân về .
Đó đây ta sẽ bắt gặp rất nhiều gương mặt lạ lẫm ,pha trộn nhiều thứ tiếng và ngại ngần ngắm nhìn thành phố rực rỡ về đêm, những hang quán sáng choang, những lẵng hoa cứ thi nhau ngan ngát .Đêm đồng hành và nườm nượp nam thanh ,nữ tú sóng đôi bên nhau , hạnh phúc dạo phố ngắm đất, ngắm trời , ngắm con người náo nức khi một mùa xuấn sang . cái hạnh phúc rỡ ràng trong tay khi
“Mùa xuân này anh sẽ cưới em , bỏ một năm cách xa diệu vời
Cầu huy hoàng hạnh phúc lứa đôi theo phù hoa có đôi rượu cưới “
Những giai điệu hạnh phúc rộn ràng, những gương mặt bừng nở một màu hy vọng và trong suốt như pha lê .
Tháng giêng con gái người Nam phải chuẩn bị , cập rập cho một cái tết truyền thống theo phong tục và truyền thống gia đình – Con gái Nam cũng khéo ra trò –giỏi việc nước đảm việc nhà – Ngoài xã hội họ tung tẩy với đối tác, đi mây về gió …trở về với gia đình họ thoắt trở thành những cô gái bé bỏng gói gọn trong lòng gia đình .vẫn phải tề gia, nội trợ ..vẫn phải công, dung, ngôn ,hạnh cho đúng thời , đúng thế .
Tháng giêng chuẩn bị hũ dưa hành , hũ kiệu . Thời hiện đại ai cũng có thể tha về cơ man , đủ loại ít ai có thể ngồi tỉ mẫn để hoàn tất một sản phẫm đặc biết cho riêng mình .Thế nhưng con gái Nam vẫn thích làm riêng hũ dưa , kiệu để ngày tết còn có thể mang khoe với bạn bè , nhấp chun rượu mừng mà với tay gắp miếng dưa giòn giòn nơi đầu lưỡi vị vừa ăn không ngọt, không mặn , pha cùng với miếng bánh tét chút béo , chút ngậy của của miếng mỡ , chút bùi của đậu xanh , và dẻo ngon của nếp , tất cả trộn lẫn vào nhau làm nên một vị rất lạ , rất ngon chỉ duy nhất vào ngày tết ta mới cảm, mới nhận, mới thấy hết cái tinh túy . Món dưa món phải làm cho đúng cách , kiệu phải được cắt râu cho khéo không để phạm, nếu phạm sẽ bị úng đầu mất ngon ,. Đu đủ , ca rốt , củ cải trắng gọt vỏ tỉa hoa , những hình thù xinh xắn : chiếc hoa mai năm cánh , hay chiếc lá nhiều cạnh , hoặc đơn thuần chỉ là những lát dọc, ngang như những chiếc tăm đù dày, đủ dài và cũng đủ mảnh đề ngấm . Tất cả phải được phơi dưới ánh nắng thật nóng , được trở cho đều , khô cho đú thì món dưa mới giòn tan trong miệng . Thế đấy cái vui cũng nho nhỏ vào tháng giêng để nhà cửa lại được một phen tung lên, sắp xếp lại trang trí bắt mắt hay theo một sự thẩm mỹ, một trường phái hay một cái gu nào đấy .
Khi “ Thịt mợ dưa hành câu đối đỏ
Cạy nêu tràng pháo bánh chưng xanh “
hiện diện khắp trời đất ..cũng là lúc trên những vỉa hè , hình ảnh các cụ đồ trẻ có , già có bày nghiên bút , viết thư pháp .Một hình ảnh đậm nét văn hóa vẫn còn lưu truyền . Những nét bút tài tình như rồng bay , phượng múa ,những đôi liễn đó được các anh , chị du xuận cung kính tha về treo trong nhà như một sự chào đón niềm vui , và nhắc nhở về cái đạo làm người
Đi giữa đất trời tháng giêng – Saigon mặc áo mới , chùa chiềng tấp nập , những vòng nhang khói thắp lên như gửi theo muôn lời nguyện cầu . Tháng giêng Mẹ tần ngần nhắn hỏi “Con có quyết định chưa “
-
Bài thơ riêng viết cho Anh - Hôm nay xin mở rộng ra cho cuộc đời và cho bao số phận- Thơ là những xúc cảm được rung lên như dây đàn, như những chắt lọc cùng thiên nhiên ,cùng cuộc sống . Do vậy thơ Lathu không chỉ dành cho Anh - Tình yêu riêng có ..mà còn dành cho đời với những thăng trầm của cuộc sống hôm nay .
Chiếc trực thăng cứu hộ đang bay ngang qua một góc của huyện Bắc Xuyên đã bị biến thành bình địa
Nén nhang cho tháng 5
Tháng 5 mưa sầm sập
Ướt nhạt nhòa ,sũng- buổi chiều mây thấp
Bầu trời ngân ngấn, mắt nhận chìm trong muôn bể sinh linh
Con người nhỏ nhoi giữa cuộc nhân sinh-số phận
Mắt ráo hoảnh …
Tê dại đến bàng hoàng
Ngày hôm qua cuộc đời như những chồi non đang ra lá
Những chắt lọc tươi mầm cuộc sống
Tiếng cười như..òa vỡ đâu đây
Mặt đất chuyển rung
Vạn vật đổi thay
Những bàn tay chới với …chôn vùi trong hố sâu tăm tối
Những ánh nhìn hoảng loạn…cơn cuồng nộ của thiên nhiên
Đất sụp tối đen
Trùm màu tang chết chóc
Tiếng kêu thẩm thấu, đâu những khuôn mặt nao lòng ?
Những tiếng thì thầm ..không còn sức nhỏ lịm vào trong
Sự bất lực của con người ..giữa thiên nhiên hoang dại
Tiếng đau lòng xé ,cùng tiếng kêu đồng loại
Thấu chăng trời ..sao nỡ nhấn tai ương !!!
Chẳng còn tiếng khóc cho nhau
Tất cả chôn sâu dưới lòng đất lạnh
Chẳng nén nhang trên bàn thơ cô quạnh
Nấm mộ chung ..xóa sổ thị trấn tang thương
Mây bay la đà
Mưa trút vạn ,mười phương
Nghìn trang viết không mua nụ cười em được
Những ảo ảnh …những con số mỗi ngày trên mặt báo
Bao nhiêu nghìn người ? bao con số thật..như mơ
Đi dưới trời tháng 5 hôm nay nghe lạnh chút vai gầy
Mưa mang hộ giọt nước mặn…trôi xuống đời phù dung thể !
Ngày hôm qua..hôm nay ..đổi thay cả số phận
Tang tóc ..đổ nát ..bi kịch cuộc đời ,
bi kịch trái đất đang quay
Sẽ còn bao nhiêu thảm cảnh nao lòng
Cơn bão Nargis tràn vào
Cuốn phăng bao mái ấm…
Những nức nở sẽ còn nghẹn đắng
Những dòng tin chua xót cứ hiện về
Tháng 5 ..nghe đơn côi mưa ướt cõi lòng
Bầu trời xám ngắt , gió thốc cuốn tung trời áp thấp
Xin được cuối đầu thắp nén hương từ sâu trong tâm thức
Hết nợ nha người …trần thế vĩnh biệt lìa xa
Áo ấm, cơm no ..sẽ không màn trò chen lấn
Phần con, phần người, không còn chổ trú thân
Thanh thản nha người..nằm đó nhìn trời cao
Lồng lộng gió ,nghe đời vi vu thổi
Những được mất ..giờ chỉ còn ảo ảnh
Bình yên về với đất mẹ bao la……
Viết cho những người nằm xuống trong cơn động đât Tứ Xuyên-Trung Quốc
Lathu
Bức ảnh cưới còn lại trong một căn hộ đổ nát ở thành phố Đô Giang Yển, cách thủ phủ Thành Đô (Chengdu) của tỉnh Tứ Xuyên 50 km.
-
Dòng sông lơ đãng
Sáng tác: Việt Anh
Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng
Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng
Nỗi đau ta nhận riêng mình
Ở chốn nào dòng sông đã hòa cùng đại dương
Cạn bến bờ chiều nay thẫn thờ nhìn hoàng hôn
Rồi chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc
Để một dòng sông lơ đãng trôi qua
Một sớm kia xuôi theo dòng anh đến
Cớ sao em chẳng đứng chờ
Rồi sớm mai sẽ không còn vết dấu
Một bờ phù sa quên bước chân qua
Chỉ có mưa bâng khuâng về trong mắt
Khóc đi cho thỏa dỗi hờn
Nghe bài hát này trong một đêm mưa lạnh , trong cái không gian nhạt nhòa , sũng ướt của đêm thứ bảy –Saigon trôi theo từng giọt nước mắt trời , mới thấy thấm hết vào lòng từng âm điệu, lời ca, từng cánh cung đang giương lên bắn những mũi tên..ghim sâu vào tâm thức.
Mở volum thật to để át tiếng mưa để từng ca từ rót vào tim, để lặng người trong những da diết đến nghẹn ngào …chầm chậm mở ra ..Việt Anh đã mở cho mọi người cái không gian man mác , rất hình ảnh khi dùng “ngón tay khép lại như nụ hoa trắng “. Màu trắng chứ không phải là một màu sắc khác giữa bức tranh âm nhạc lúc này . Hàng loạt những điệp từ “nỗi đau” lập đi lập lại ở khổ đầu …đưa người nghe về với sự sâu thẳm …đào một huyệt mộ trong trái tim ..làm vết thương đêm nay bổng dưng tê tái ..lạ
Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng
Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng
Nỗi đau ta nhận riêng mình
Hàng cây “ngơ ngác “ , nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng “ . .Lời nhạc thẩm thấu vào lòng nghe như chơi vơi , nghe như lạ lẫm . Cái lạ lẫm vì chưa hình dung nỗi thế nào là nỗi đau đang rơi vào đêm..Có ai đã từng thức trong đêm, có ai đã từng phải lần giở trở lại từng dòng thư xưa ..mới hiểu cái khoảng lặng …để “nỗi đau “ rơi mà không chạm đáy .đêm sâu quá, dài quá rộng quá và đêm mênh mộng quá.. Những nỗi đau cứ tràn về cứ xé toạt màn đêm để chỉ còn lại trái tim cảm nhận, để chỉ còn lại tâm hồn rung động , để cảm xúc đêm ùa về ..vây quanh .căn phòng trống, mưa rơi đều, để chỉ còn lại đêm đồng hành …đêm không giới tuyến, đêm như một nốt lặng để câu ca vang vang , dội thẳng vào tim, để chỉ còn ta với ta đối diện cùng đêm, nhận cho hết những hờn trách , chua xót , nhận cho hết những ca từ làm buốt lòng ta .
Ở chốn nào dòng sông đã hòa cùng đại dương
Cạn bến bờ chiều nay thẫn thờ nhìn hoàng hôn
Hình ảnh dòng sông hòa cùng dại dương mênh mông , như một sự ra đi vĩnh viễn , sông đã ra khơi đã cuốn theo dòng chảy , đã để lại những bến bờ đi qua niềm yêu thương , kỷ niệm đến khôn cùng , chẳng phải sông không nhớ , chẳng phải sông không buồn , không thương .Có lý nào sông đi mãi mà không quay nhìn về bờ bến.
Hình ảnh “con sông” và “bến bờ “ trong bài hát đậm chất thơ , chất lãng mạn , kết nối những câu chuyện buồn .Vẽ nên một bức ảnh hoàng hôn đang buông chầm chậm trên dòng sông . Buổi chiếu tím ngắt có đôi mắt “bờ “ thẫn thờ đưa tiễn dòng sông …ra biển rộng . Sông đã trôi cứ trôi ..cuộc tình xa đã xa ..Có đau không trong buổi phân ly khi sông không còn quanh quẩn bên bờ ? Hai câu hát đan vào nhau như một nốt lặng ..đau đáu mắt nhìn ..lặng lẽ kẻ đi xa..
Rồi chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc
Để một dòng sông lơ đãng trôi qua
Một sớm kia xuôi theo dòng anh đến
Cớ sao em chẳng đứng chờ
Có lẽ là thế ..có lẽ là sự tiếc nuối vì đã để dòng sông trôi đi ..mà không níu giữ . Phải chăng sự trách cứ hay trò trốn tìm của canh bạc cuộc đời , số phận cho những kẻ đã yêu mà không đến được nhau ?
Anh đến..em đã không chờ , em trôi qua ..anh để hững hờ không nắm lấy .Lại nhớ đến câu thơ ngày nào
Có bao giờ trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đễnh tường chừng như đáng mất
Một tâm hồn ta chờ đợi bấy lâu ?”
Sự hối hận muộn màng cho cả dòng sông và bờ bến ..tất cả đã xa..đã trôi đi rồi đã chỉ còn là quá khứ , tất cả đã không thể níu kéo và dường như tất cả đã phải an bài .
Rồi sớm mai sẽ không còn vết dấu
Một bờ phù sa quên bước chân qua
Chỉ có mưa bâng khuâng về trong mắt
Khóc đi cho thỏa dỗi hờn
Không gian, thời gian sẽ lấp đầy những dấu hằn , sẽ xóa sạch những vết tích , nhưng liệu có lẽ nào xóa hết những ký ức đã khắc quá sâu , quá đậm ? Câu hát chùn xuống man mác buồn và thật đúng để viết về tâm trạng “khóc đi cho thỏa dỗi hờn “ .Sự cộng hưởng thoát thai khi mưa rơi, khi đêm buông, khi lòng trăn trở bởi những vết chưa lành ..mặc cho mưa rơi , cho mưa hòa tan những dòng chảy …bật khóc…khóc nhạt nhòa …để cố quên, để muốn lắm một lần dỗi hờn, muốn lắm một bờ vai nương tựa ..muốn lắm những cảm xúc đêm ..đã trao nhau .
Giờ đây chỉ còn âm nhạc, chỉ còn mưa , chỉ còn cơn đau , chỉ còn lại đêm và quá khứ .Tất cả như mới hôm qua ..môt bờ phù sa sẽ không thể nào xóa hẳn dấu chân ..vì dấu chân ấy đã in vào tim ..vào ký ức .
Quá khứ cứ mở ra rồi đóng lại …cứ tìm về trong ta khi bắt gặp những ca từ, những bài hát , núp phía sau những con chữ , những giai điệu vô tình …đôi khi muốn quên ..rồi bất chợt lại ào về…dồn dập cảm xúc, đóng mở ký ức…mọi thứ tưởng chừng còn chạm tay , còn nóng hôi hổi và tưởng chừng như ..còn quẩn quanh đâu đây ...
Những ca từ được chắt lọc tinh tế và đủ để làm sống dậy những tinh cảm trong ta – Việt Anh khá thấu hiểu để nắm bắt cái thần và tôi lại với tay bật lại nghe lời dạo đầu trong đêm…xa vắng một kỷ niệm…thật xa rồi ..mà sao nỗi đau như mới hôm qua …
Đêm !!!
Đêm quạch đen sâu thẳm
Buồn thao thức tàn canh
Giá mà đêm hiểu lòng người được mất
Đời buồn tênh , trái đắng nghẹn tim lòng
Đêm thật sâu
Sương mờ giăng giăng lạnh
Trăng chỉ còn một mảnh
Tình ta treo chỉ manh
Đêm như dòng sông trôi
lơ đãng..
Khúc nhạc buồn dang díu yêu thương
Sống lại trong từng ô cửa hẹp
Quá khứ ..hôm qua nguyên vẹn thuở yêu người
Trời cho mình gặp
Để rồi đành xa
Dòng sông hôm qua , bàng bạc trôi nỗi nhớ
Sao ngày xưa ..không nỡ ..để một trời chia xa ?
Tình ta như cỏ hoa
Tình như dòng tuôn chảy
Tình muôn đời vẫn vậy
Ầm ào ..xói triền sâu
Xin được lặng cuối đầu
Gọi tên miền thương nhớ
Để một lần đá lỡ
Xìn đừng nhàu …áo nhau .
Lathu
Đêm 17/05/2008
-
Nói với anh!!!
Anh của hiện tại , Anh của quá khứ …anh của tương lai ….
Em yêu thơ và yêu cả anh
Yêu cả giọng văn , cả con người tính cách
Anh là thơ là nhớ nhung là khoảng cách
Cháy trong em , âm ỉ dù tàn tro
Em biết Anh làm thơ chỉ để cân đo
Những con sóng ngập tràn khi biển vắng
Những buồn vui anh vỗ về góp nhặt
Cho thơ, và cho cả niềm riêng
Có lý gì em phải trách tình yêu
Thơ nào cho em, thơ nào cho dĩ vãng
Quá khứ là một màu tối ám
Ta treo hoài cất giữ , xanh mãi nấm mộ hoang
Viết thật nhiều , đong cả những thở than
Em rất hiểu , anh chôn vào hoài niệm
Tình yêu không làm gì dấu diếm
Giữa đời thường cuộc sống bộn bề hơn
Cũng như Anh , em lại rất yêu thơ
Em đem hết vào thơ niềm tâm sự
Đêm có dài ,ngày có nhiều nhung nhớ
Gió thét gào , mưa rả rích hay ngâu
Em làm thơ để nhớ mối tình đâu
Hiểu quá khứ trả quá nhiều trái đắng
Thì Anh ơi có chi mà nhầm lẫn
Em yêu thơ và em hiểu anh hơn
Em gói ghém niềm vui , quẳng nỗi buồn xa thẳm
Tìm cánh buồm đỏ thẩm lúc hoàng hôn
Khúc hát ly tao như khúc liệm tâm hồn
Thơ em đấy ..làm mồ chôn dĩ vãng
Nếu ngày sau anh cho là bội phản
Em chỉ cuối đầu không thở không than
Thơ em đau ,tâm sự kẻ đi hoang
Mất mát , giận hờn, dở dang đời lữ thứ
Kỷ niệm trong em dường như cất giữ
Bằng những ảnh hình ,không nguyên vẹn đâu anh
Em nâng niu ,trân trọng để dành
Những lầm lỗi , cả những điều tiếc nuối
Quá khứ là màn đêm ,là bức tường u tối
Cũng là một khoảng trời xanh thẳm trong em
Nếu yêu em, anh hãy hiểu cho rằng
Thơ em viết dành cho người xưa ấy
Buổi tiễn đưa ,em đi về bên đấy
Anh rạng ngời , em lại nuốt vào trong
Lệ em hoen pháo đỏ với rượu hồng
Và người ấy chắc cũng buồn em lắm
Xin anh đừng giận , đau lòng má thắm
Mối tình xưa ..dạo khúc Chiêu-Quân
Em biền biệt , còn Người nơi quan tái
Nhớ nhau chăng ,chun rượu tiễn đưa lòng
Tròn một năm , tình nồng em góp nhặt
Để mang vào ướt đẫm những trang thơ
Em gói ghém hành trang ..câu từ biệt
Chúc Người xưa …vui với gió mây mờ
Đây câu nhắn, gửi lòng xa vạn dặm
Đây niềm thương canh cánh gửi theo Anh
Đây chén rượu nâng sầu ..xin đối ẩm
Say cùng em..quên hết gió và trăng
Xin tống tiễn tình yêu , xin tống tiễn
Kẻ đi hoang , hành khất tháng năm dài
Xin được mãi yêu thơ và được mãi
Chôn tình Người xuống đáy mộ ..thời gian.
Lathu-trưa 16/06/2008
-
Tự vấn !!!
Tự vấn mình
Em tự vấn em
Lạ làm sao
….những chuyện tình mưa nắng
Mất mát quá nhiều
Đời dài rộng lắm
Hạt bụi ơ hờ
Con mắt của tình yêu
Xa nhau nhé anh
Em hiểu thế nào là hiếu thắng
Là cái Tôi rất đỗi đỏng đảnh
Là cái gật dầu
Xé rách một lời ca
Là cái bao la trọn một kiếp người
Sự hối hận muộn màng
Nghe tối ám
Chìm vào nỗi lặng im
Bàng hoàng một dĩ vãng
Em ngậm ngùi
Chạm đáy vực tình yêu
Đôi lúc muốn quay ngược quá khứ
Được chạy đến bên anh
Ôm chầm và nức nở
Khóc cho anh nghe
Hạ -mưa ướt não nề
Trên đường về
Chợt ngẩn ngơ
Lạnh nơi ngực
Bàn tay hờ hững quá
Cơn gió thổi
Bàng hoàng ơi nỗi nhớ
Biết về đâu
Còn lại những đêm dài
Băn khoăn hoài , dạ vẫn cứ hoài thai
Bình yên khi mô
Giữa bãi bờ gió sóng?
Chiếc tổ cũ có còn hơi ấm ?
Chú chim kia buồn bã ..đã quay đi
Cơn gió đời ..xô lệch trái tim em
Xa xôi rụng
Cánh mưa ..chiều báo bão
Em về lại
Ngày xưa trong mắt bão
Tìm bình yên
Trong ngày tháng năm dài
Xin tự vấn lòng mình dù muộn lắm
Đổ vỡ chuyện tình
Tại em phải không Anh ?
Trên đường công tác 14/05/2008
-
Vô thường !!!
Một sáng bổng sinh ra trần thế
Bước vào đời tiếng khóc chợt oa oa
Nước mắt mặn vị đời lần nếm trãi
Bé thơ ngày ta mới chợt là ta
Một sáng mẹ tập ta bập bẹ
Dẫn ta đi chập chững bước vào đời
Ngơ ngác khóc ngã trầy đôi chân nhỏ
Ngẩn ngơ nhiều mẹ phủi hộ cho con
Một sáng ta cùng cha đến lớp
Bụi phấn thầy , bảng trắng kịp đề tên
Nhịp thước gõ nặng công cha nghĩa mẹ
Ơn Thầy cô dẫn dắt bước vào đời
Một sáng .đưa bàn tay anh nắm
Em ngập ngừng gửi trọn một niềm tin
Có ai nói mưa ngâu là tháng bảy?
Mà sâu đâu rơi trắng góc hiên trường..
một sáng thấy mình già hơn tuổi
Tuổi khôn ngoan rượt đuổi bụi vô thường
Ai lấn lướt trong trò chơi cút bắt
Dấu chân trần bốn ngựa kéo hư không
Một sáng …bạn bè về hối hả
Ngỡ ngàng thay nghe tiếng khóc vang nhà
Thấp thoáng bóng mình…. dường như chiếc lá
Rụng rơi ... tơi tả ... dưới hàng cây.
Lathu
-
Gửi Anh !!!
Anh có biết rằng em nhớ anh không ?
Bằng lăng nở tím một trời mùa hạ
Giọt mưa đêm làm em thao thức
Trăn trở nhiều ,ngập sóng những dòng thư
Em muốn mình được như ngày xưa
Reo òa như trẻ con nhận quà bánh
Khi check mail và hộp thư thầm mách
Có thư vào , em nhảy cẩng mừng rơn
Chiều nay em lặng lẽ cô đơn
Ngồi táy máy mở lại dòng thư ấy
Những dòng thư cứ xô nghiêng hết thảy
Quẳng em về ký ức thuở ..đâu đây.
Có một lúc mắt chợt thoáng cay
Bao kỷ niệm cứ ùa về vụng vỡ
Anh rất lạ người con trai Bắc ạ
Răng mà em đau đáu nỗi mong anh ?
Chiều ni mưa , rùng mình em nghe lạnh
Chẳng dám pm thêm nữa.. một đôi hàng
Em biết rằng …em mang lại trái ngang
Anh hờn giận trời mưa , trưa trút nước
Thôi anh ạ ! cho em làm người lớn
Khóc thật nhiều rồi lại phải quay lưng
Mình làm bạn, nghe anh mình là bạn
Quá khứ ơi ! cất bớt.. .hộ bao điều
Em biết rằng sẽ khổ biết bao nhiêu
Anh là bạn, bạn là anh.. .thật khó
Em quen gọi “Anh” giờ đổi Bạn
Trái tim em ngơ ngác đập ngu ngơ
Bạn là người thân nhất ở trên đời
Cho tội vội chùi đi dòng tóc rối
Cho tôi được ôm bờ vai anh gọi
Khóc vô tư thèm lắm một bàn tay
Thôi chiều nay gió lạnh ủa vai gầy
Em hối hả ..quên lời ai thấm bảo
Gật đầu nha anh – bạn để em giữ mãi
Một mối tình vạn kiếp khó mờ phai !
Trưa 14/05/2008
-
Chiều nay Saigon mưa nhẹ , những trận mưa rì rào như những câu truyện khép mở , để lòng người lắng đọng khi đọc đi đọc lài bài thơ được gửi tặng của Nguyễn Bính “ Môt trời quan tái “ –
Bài thơ như một lời tự sự , gói trọn những phần hồn, phần xác , phần tâm của một người vừa lìa xa người yêu. Nỗi đau đáu , sự mất mát , cả cái đẹp của thiên nhiên được Nguyễn Bính khéo léo gói trộn trong từng vầng điệu để “Một trời quan tái “ đang sống lại thẩm thấu và réo rắc trong lòng tôi giữa lòng Sài Gòn chiều nay – mưa đang nhẹ rắc !!!
Một trời quan tái
(Nguyễn Bính)
Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa,
Lá rừng thu đổ, nắng sông tà
Chênh vênh quán rượu mờ sương khói
Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.
Tôi đi mãi mãi vào sơn cước
Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu
Lá úa kinh thành rơi ngập đất
Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau ?
Có những mâm cau phủ lụa điều
Đi vào trong gió lạnh hiu hiu,
Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!
Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.
Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa
Chiều nay say nhắp chén quan hà
Bao giờ cau được tươi màu lụa ?
Được đón em bằng xe kết hoả
Thân em là liễu, dạ em tơ,
Mềm yếu bền chăng với đợi chờ ?
Chua xót lòng tôi mơ ước mãi
Áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô!
Tôi lạnh đầu sông, giá ngọn nguồn,
Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn.
Chênh chênh bóng ngả, sầu lau lách
Chiều ngái hương rừng, lối nhạt son.
Đã mấy năm rồi thương mến nhau
Em còn thơ dại biết chi đâu!
Đến nay ba bảy mai đương độ
Ai đánh em bằng giá ngọc châu ?
Châu ngọc làm sao hái được nhiều
Tôi là thi sĩ của thương yêu,
Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng ?
Với những mâm cau phủ lụa điềủ
Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và uống cả
Một trời quan tái, mấy cho say!
Có thể nói thơ tình của Nguyễn Bính làm ngấm và say lòng người bởi chất truyện, những lời tâm tình , nhỏ nhẻ ..cứ từng chút , từng chút ,nhè nhẹ đi vào lòng . Thơ Nguyễn Bính mang đầy màu sắc lãng mạn và riêng có cho những cuộc tình khởi sắc ..để rồi đi qua . Hãy nghe Nguyễn Bính bộc bạch :
Buổi chiều uống rượu làm thơ
Buổi trưa đi đốt lá khô trên đồi
Lá khô là lá của trời
Thơ tôi là để riêng tôi tặng nàng
(Thơ tôi)
Có lẽ vì thế mà thơ của Nguyễn Bính đầy chất thơ, chất dời, chất nghệ sĩ , phóng khoáng, nhưng đủ để đau , để ngấm và để lòng mênh mang cùng với những câu thơ đầy tình yêu mà nhà thơ đã hết mình sống, cho và nhận.
Trở lại với “Một trời quan tái “ , ta bắt gặp một cảnh rừng bàng bạc , đẹp mê hồn , cảnh sơn cước trong câu thơ dung dị nhưng mở cho ta cả một trời sâu thẳm của con đường mòn vào rừng cuối buổi chiều thu , lạo xạo bàn chân dẫm lên những chiếc lá đang rơi rơi theo từng cơn gió nhẹ . Vạt khói tỏa mong manh với quán chênh vênh , lạ lẫm trong cái hiu quạnh của tiếng gà “váng vất “ đâu đây .
Chiều lại buồn rồi, em vẫn xa,
Lá rừng thu đổ, nắng sông tà
Chênh vênh quán rượu mờ sương khói
Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.
Chỉ đọc 4 câu thơ của khổ thơ đầu ta đã hình dung một người quảy bầu rượu đi vào nơi sơn cùng, thủy tận với nỗi nhớ, nỗi buồn về “em “ – Đây có phải là nguyên nhân là khởi đầu , là lý do để bài thơ tiếp tục và xuyên suốt như sợi chỉ đỏ kết nối toàn bài là nội dung chính để “ Em vẫn xa….”
Nhà thơ đã đán đo để tự hỏi lòng , tự hỏi mình nơi xa xăm ấy :
Lá úa kinh thành rơi ngập đất
Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau ?
Câu hỏi hay là câu trả lời ? Có những câu hỏi chỉ là để tự hỏi vì người đặt ra câu hỏi đã quá biết , thừa và rõ câu trả lời nằm ở đâu – Nguyễn Bính đã đặt câu hỏi như một sự chuyển ý làm nền cho những lý do giải thích những nghich lý , những xa cách , những chia xa tưởng chừng là không mà vẫn có thể
Có những mâm cau phủ lụa điều
Đi vào trong gió lạnh hiu hiu,
Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!
Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.
Em có buồn chăng? Tôi vẫn xa
Chiều nay say nhắp chén quan hà
Bao giờ cau được tươi màu lụa ?
Được đón em bằng xe kết hoả
Giờ đây ta có thể hiểu rõ hơn cái lý do mà nhà thơ đã “đi mãi mãi vào sơn cước “ –Nàng lên xe hoa – Chiếc xe hoa Nàng cất bước cũng được đi trong “gió lạnh hiu hiu “ , gió mang hộ nhà thơ niềm trăn trở , nỗi tâm sự , gió thổi qua vùng sơn cước về đến kinh thành tiễn nàng một chuyến đi xa . Ai mà không buồn , không đau cho một cuộc tình khi phải thốt lên câu hỏi “ Em có buồn chăng ? “ – “Tôi vẫn xa” , “bao giờ “ “được đón “ ..những lời nói nhói lòng kẻ đi , người ở . Giấc mơ tưởng chừng sẽ thành hiện thực thoáng chốc phải xa bay . Cuộc đời là vậy và ai mà không buồn , không khổ , không nhói lòng cho những phút chia ly – Những câu hỏi Nguyễn Bính cứ lập đi , lập lại da diết , day dứt làm người đọc cũng nôn nao một tâm trạng khắc khoải , buồn, nhớ, mong ..vào một chiều để “say nhắp chén quan hà “ – “say “ ở đây có quá nhiều nghĩa : say vì rượu , vì đời , vì thế nhân, say vì cuộc tình bỗng chốc vỡ tan ..ai muốn chôn vào rượu ?, còn nhà thơ cứ cạn hoài chén rượu tống tiễn ..một cuộc ra đi .
Có lẽ nhà thơ muốn lấy một lý do nào đó để biện hộ, để nêu cho thấy qy luật đất trời, quy luật của số phận và sự đổi thay, sự ra đi ấy vẫn bàng bạc một màu hư ảnh – Người đã tự lý luận, tự giải tỏa và trả lời cho cuộc chia ly mãi mãi ấy bằng câu thơ xót lòng , đau đến tận cùng sớ thịt :
Thân em là liễu, dạ em tơ,
Mềm yếu bền chăng với đợi chờ ?
Chua xót lòng tôi mơ ước mãi
Áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô!
Nước mắt tôi đang rơi ..có phải vì khi phân tích và đi và tận sâu của lừng hơi thở bài thơ này , tôi tìm thấy một sự rung cảm nào đó ? Tôi đồng cảm với nhà thơ và rất muốn được hiểu hết lòng người, những cuồn cuộn như những lớp sóng trường giang cứ đổ về từng lớp , từng lớp tung lên những bọt sóng trắng xóa . Người đã ước mơ , đã từng xây dựng một tòa cổ tích …ra đi , xa nhau ..để khi trở lại , khi gặp nhau chàng sẽ uy nghi như dũng tướng xuất hiện trước mắt nàng – “áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô “ ..có lẽ chàng đã gói tình yêu để ra đi cho một chí hướng , chọn xa nhau để xây dựng cho mình một con đường ..để rồi ngày trùng phùng sẽ là ngày hạnh phúc trong nước mắt , trong sự hòa hợp , yêu thương, chung thủy và đợi chờ. Thế nhưng tất cả chỉ là mơ, là ước..người ấy đã ra đi đã phụ lòng tác giả để đến nỗi Người phái thốt lên “chua xót “ – Ta nghe quặn trái tim
Châu ngọc làm sao hái được nhiều
Tôi là thi sĩ của thương yêu,
Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng ?
Với những mâm cau phủ lụa điềủ
Chua chát và đau quá , dường như nhà thơ đang trút hết những nỗi niềm cho cái lý do của sự chia ly ,, cho cái ly do phải vĩnh viễn mất nàng . Chàng bất lực ư ! danh vị, bạc tiền chỉ phù hư , liệu thi sĩ họ Nguyễn kia có hiểu được lòng người đi xa ấy ? Lời trách cứ ,cứ ray rức quẩn quanh , cứ ẩn hiện về trong tiềm thức – Câu thơ đau và thầm trách móc như những câu hỏi cứ xói vào lòng người đọc . Quẩn quanh nổi nhớ , trang trãi nổi đau ..để rồi
Tôi lạnh đầu sông, giá ngọn nguồn,
Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn.
Chênh chênh bóng ngả, sầu lau lách
Chiều ngái hương rừng, lối nhạt son.
Nhà thơ đã cố quên đã tìm cho mình con đường quên em bằng cách phiêu diêu , tự tại với thâm sơn cùng cốc, với nỗi buồn tưởng chừng sẽ để lại chốn kinh thành xa xăm nọ .Nhưng hình ảnh “em” vẫn hiện về đau đáu ..mang theo những hoài niệm, những dấu yêu vẫn còn nguyên vẹn mùi hương xưa , để trong cái ảo ảnh ấy , nhà thơ thốt lên những câu thơ nhói lòng
Chiều nay... thương nhớ nhất chiều nay
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và uống cả
Một trời quan tái, mấy cho say!
Đọc những câu này lòng tôi mềm như nhấp phải rượu , rượu nào cứ cay cay , nồng nồng nơi đầu lưỡi , không đủ để say, không đủ để tỉnh , nhưng lại đủ trả tôi về với quá khứ ..
Tôi hình dung Người đang ngồi đó, lòng dõi về chốn xa xăm , ly rượu cạn hoài vẫn không làm nghiêng ngã .. Nhìn cốc rượu , như nhìn hình ảnh người yêu để uống cả “nàng “ uống cả những hình ảnh , ảo vọng đang hiển hiện về như giấc chiêm bao , để mãi “uống “ cả em, muốn níu , muốn giữ , muốn lưu một quá khứ thật xa ..
Bốn câu thơ cuối cùng rất “đắc “ để lột tả tâm trạng của nhà thơ , và nỗi nhớ đau đáu về một người.Dủ nhấn mạnh tâm trạng con người mạnh mẽ cách mấy cũng có những phút giây ta không thể kiểm soát để thả lòng về những nỗi mất mát mà chẳng bao giờ có thể nhận lại từ quá khứ hôm qua . Tôi lại nhớ về hình ảnh chàng Trương Chi trong chén ngọc để nhắc nhở Mỵ Nương một chuyện tình ….
Bài thơ đã chấm dứt , nhưng tôi vẫn “say” cái say của câu truyện tình – không thể biện hộ, không thể lý giải , không có cách nào để giải thích ..Có lẽ mượn cách họa thơ Nguyễn Bính để nói hộ lòng người con gái vậy !!!
Anh có buồn không ? Em ở đây!!
Đêm nay say nhấp chén rượu đầy
Câu thơ Nguyễn Bính còn dang dở
Một mối chung tình ai có hay ?
Có người mượn bút để họa thơ
Họa chút tình riêng , họa mối tơ
Họa cả đêm tàn đang say giấc
Họa cả tình riêng mối chỉ mơ !
Mượn chút lời ru , mượn tiếng ca
Một trời “quan tái” mấy xênh xang
Anh ơi ! rượu uống còn chưa cạn
Mà đã cay nồng nghe chứa chan
Bỏ lại ngày xanh , bỏ lại anh
Em đi trong gió cuốn lìa cành
Hỏi anh ngày ấy còn xa mấy ?
Thôi trả lại trời..em trả anh…
Lathu
-
Còn lại gì ?
Còn lại gì vầng trăng khuya nhạt thếch
Đêm đang trôi , vũ trụ bám đầy rêu
Gió rì rầm, gió lặng lẽ chao nghiêng
Ngày lại qua , bằng bặt không ánh sáng..
Em tha thẩn giữa một vùng tối ám
Soi tìm ta trên mép vực hoàng hôn
Lòng chùn như phiến đá cứ muộn phiền
Sương khói nhảm , che mờ nhân ảnh cũ
Ta biết chứ , mùa mưa thôi tình tự
Sông chảy hoài rồi cũng đến bờ xa
Để tình yêu đi trọn nỗi phong ba
Đợi ngày mai nghe khẽ khàng lá hát
Ta biết chứ , rồi sẽ thành ký ức
Lá lìa cành đâu phải bởi vì cây !
Mai nắng lên ,ngỏ về xưa ..vàng rực ?
Từng cánh tàn theo gió cuốn trời bay,….
-
Không có emKể từ hôm hai đứa chia xa,
Thế giới quanh tôi như xa lạ quá
Cây phượng vĩ chỉ trơ trọi lá
Hoa đỏ đam mê lẩn trốn đâu rồi.
Vậy là còn chỉ mình tôi thôi,
Thế giới ảo bơ vơ lạc lối.
Em ở đâu? Ngàn lần tôi hỏi,
Câu trả lời: chỉ còn Nick của em.
Nhớ về em, mở Archive ra xem,
Những giận hờn còn nguyên ở đó.
Tình yêu như trang Word bỏ ngỏ,
Chưa bao giờ viết kí tự nào.
YM giờ chẳng có lời chào,
Chẳng còn báo có New messages
Em ở đâu nào em có biết
Không có em, thế giới chảy tan.
Lâu quá không đối thơ anh ..em viết thử 1 bài
Không có em giọt cafe chắc đắng
Bài thơ anh , ai viết , ai họa vầng ?
Giá thế giới này ba chiều trắng và đen
Em nhấp chuột , anh hiện về thật khẽ
Để em vội nắm bàn tay anh nhé !
Mình online , đàm luận những trang thơ
Giá giờ này mưa đừng vội chơ vơ
Bỏ lại cả một khung trời vào hạ
Con ve đó vẫn âu sầu lột xác
Nhánh phượng già ngai ngái đỏ màu hoa
Giá mình đừng nói tiếng chia xa
Anh và em bắt đầu bằng câu truyện
Quá khứ quảy ngang , gánh tình đời mắc cạn
Lội ngược dòng con nước cứ mênh mang
Giá mà YM vẫn sáng ánh đèn
Em thấy anh như ngày nào mình thường chat
Thì cuộc đời chắc hẳn ..rẻ sang lối khác ..
Em bằng lòng ..ở lại..đợi chờ anh.
Lathu
-
Tản mạn mưa !!!
Bây giờ trời lại bắt đầu mưa
Cánh cửa phòng run lên vì lạnh ,
Căn phòng tím một màu violet
Tím hoang buồn băng bó vết tình chưa ?
Người ở đây hay còn ở nơi xưa
Từng phiến đá lật trôi câu hoài niệm
Từng rả rich ,bàn chân chùng chình kiếm…
Từng thời gian ngờ nghệch cứ băng ngang
Đôi bàn tay run run lật lại …hoang tàn
Đổ phế cả một thời huy hoàng cũ
Bất giác chạm..vào ngực người trinh nữ
Dòng mực nguyên sơ, thức, ngủ một dòng thư ?
Ai lẻn vào đây thả gió , thả mây mưa ?
Chủ nhật giờ buồn mưa lang thang ngoài cửa
Những người yêu nhau có bao giờ nhung nhớ..
Mưa rả rích buồn cắn một nửa ..riêng mang
Tôi đào mộ xây huyệt đài kẻ lang thang
Trói ký ức . nhốt hồn thơ vào tận nơi sâu thẳm
Tưởng đắng đót cho vừa lòng số phận
Hoa sấu rụng đầy ..lá đổ .. nhốt tình tôi.
Chiều mưa chủ nhật 11/05/2008
-
Có chuyện này muốn kể chị nghe.Đợt hiến máu nhân đạo vừa rồi, HNhu làm "tuyên truyên viên", ở một trường PTTH. Có chị bạn có em trai học ở đó. Hắn sinh 1990. Được bú sữa voi hay sao ý mà hắn cao, to, vạm vỡ...ria mép đã lún phún.
...Sau khi được lấy máu xong, mỗi người được bồi dưỡng bảy hộp sữa đặc có đường và một trái tim màu hồng bằng nhựa xinh xinh.
Chị biết không, hắn cầm bọc sữa đưa cho Hnhu và nói: "Em cầm mà bồi dưỡng, Anh ko cần uống sữa thêm đâu."
Rỏ buồn cười. Mình là bạn của chị hắn mà hằn nỡ gọi bằng...
Còn nữa, Không hiến máu mà lại bị phải " bồi dưỡng " thêm.
Chưa hết, hắn còn cho luôn trái tim màu hồng!
Buồn cười suốt dọc đường về. Ghé chân cầu Bông, chổ người ta nấu cơm từ thiện cho TTUB, cho mấy hộp sữa, để người ta làm yauot cho người bịnh. Giữ trái tim đến giờ, như một kỷ niệm vui, cho một chút công việc hữu ích!
Chị vẫn khỏe. Sáng nay, về ttvn, lục mớ bài viết của chị ra đọc. Bần thần cười và buồn một mình.
Có những kỷ niệm sẽ dễ thương nhứ rứa đó em à ! "cất " để dành nó vậy ...có lúc lại cảm thấy vui vui , yêu đời mới lạ . Tuổi em còn nhiều cái để mộng mơ ...cứ sống hết mình sẽ gặt được nhiều niềm vui em nhé !
Ừ ! chị có lúc nhớ TTVN ...bên ấy chị có nhiều tên ..mỗi tên gắn liền với một khoảng thời gian và một ký ức ..Lathu là cái tên chị thích nhất - Chị chọn nick này ..đi đâu cũng Lathu ( lá thu ) như chiếc lá thôi nhẹ tênh và trôi theo dòng , mặc gió mưa, ...ngày đầu vào TTVN chị có tên là Cambuon , rồi thành Lathu ...Sao em lại bần thần nhỉ ? có đều gì em giống chị sao ???
Dạo này chị ít về đó lâu âu đảo qua 1 vòng , trôn mình nơi này thấy yên tĩnh lạ ..không ai biết , chẳng ai hay , chẳng ai quan tâm , chẳng ai mảy may ...cứ như thế biết đâu tốt hơn em nhỉ !!!
-
Hoài niệm
Xin được ngồi đây
hoài niệm xưa qua những vùng cỏ cháy
Băng tình yêu bằng chất keo ..sống dậy
Mảnh trăng xưa ..chắc khi khuyết .khi đầy
Em không làm gì cho anh được nữa phải không ?
Lông ngỗng xưa ..lạc đường thành cỏ úa
Chẳng thể nào về ..những miền đất cũ
Chẳng thể nào thuộc hết những niềm riêng.
Ám ảnh trong ta , diết da một thuở
Những con đường quá quen nỗi nhớ
Anh và em..sỏi đá lảng quên chưa ?
Đá lăn cùng em bao mệt nhọc
Sỏi u buồn cuộn lạo xạo bàn chân
Em không dám lùi , không dám gọi tên
Em không dám quên những điều được..mất .
Tình yêu ! có bao nhiêu trái đắng
Hóa hư không hóa bụi chốn vô cùng ?
Để giờ này thảng thốt tiếng yêu xưa
Bụi cũng không …bụi hóa ngàn cánh gió
Gió ơi gió ! ..gió cuốn trôi nỗi nhớ
Em hóa Anh ..hóa gió chôn muôn phương..
Chiều mưa 07-May-08
-
Du ca !!!
Trang web xưa vẫn mở
Hộp thư xưa vẫn còn
Nhói lòng lick vào delete
Một khoảng trời…xóa hết không anh ?
Cơn gió lạnh chiều nay
Tốc quá khứ trở về
Mưa rơi rơi nặng hạt
Gió chở những miên mang
Em lặng lẽ ru mình theo tiếng chuông chiều ảo vọng
Như mùa thu ngày cũ lúc đông sang
Như con chim sâu..lâu ngày quên tiếng hót
Như gió , như mây hờ hững chốn trần gian.
Anh –một khoảng trời em nhớ
Một phần đời trăn trở
Một phím đàn
Rung lên những âm vang.
Tiếng đàn xưa chưa dứt…
Nhuộm thơ dẫu còn buồn
Dẫu còn ngân vợi vợi
Thì anh ơi ..xin đừng trách vội
Kẻ một mình ngồi hát khúc du ca.
Viết trên đường về 07-May-08
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Buổi tối mưa tầm tả , chủ nhật mưa rơi lòng lại dấy lên những tâm tư để lời thơ lên tiếng - đọc bài Sông Buông của Thanh Trắc Nguyễn Văn lại thèm tâm sự của người ..trả lại một dòng sông....
Sông Buông !!!
Sông Buông trôi nổi hoài thương
Trăng mong manh lắm còn vương vương lòng
Em đi gửi lại dòng sông
Mảnh tình ai biết, đáy lòng cạn nông..
Sóng oằn nỗi nhớ đêm đông
Xa xôi vạn nẻo biết đong sao người !
Cuộc đời là những đầy vơi
Đa mang là để giọt đời gửi trao
Áo em gửi lại bến nào ?
Sông Buông man mác con sào năm xưa
À ơi ! nhịp võng buổi trưa
Mênh mang dậy kiếp ...gió mưa phận người !!!
Lathu -đêm chủ nhật 13/07/2008
__________________
Để gió cuốn đi.....