-
Số bài viết
171 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Bài viết được đăng bởi ngocdinh
-
-
Một căn bệnh phổ biến trong xã hội hiện đại, nơi mà ranh giới giữa tài năng và sự điên khùng trở nên mong manh, lại được cổ vũ bởi thói háo danh và hãnh tiến, thì cũng đâu có gì mà lạ.
Có điều định mang cái mớ hổ lốn đó mà đưa ra quốc tế hoặc khắc lung tung phá hủy chốn linh thiêng như Yên Tử thì đúng là "quốc họa" . Thế mà có lão HT gì đó lại thấy "thanh khiết và run rẩy", thì quả là nền văn học biến thành nền văng họa rồi.
Dạo này thấy ngột ngạt thế nguoibuongio ạ, cảm giác của mọi người bồn chồn và bất an, bác coi thiên văn coi có sao quả tạ nào sắp chiếu đến đất mình chăng?
ND
-
Lịch sử mấy ngàn
Tổ quốc ơi, nghe nhịp thở tim người
Mấy nghìn năm lịch sử
Có khi nào
Ngập tràn trên báo, nghẹn ngào trên môi
Của những anh chị cô chú bạn /gọi là đồng đội
Ai có hiểu
“hệ trọng và thiêng liêng”
Vì sao thế
Vì lũ ngoại xâm sài lang
Gầm gừ trên biển
Chiếm đất trộm tàng
Hay vì những lầm than
Đừng khóc cho tôi, nghe tiếng tâm can
Ai cũng tranh phần
Tổ quốc ơi bỏ ngỏ
Những bức tự phê
Kẻ cười, người nhăn nhó
Ông coi bên này, bà nhòm góc nọ
Lịch sử nước tôi
theo họ
mấy ngàn???
-
1
-
-
Sắc màu không định nghĩa
Ngược thời gian
Ta trở về đâu nhỉ
Quá khứ nhạt nhoà
Năm tháng phôi phai
Chỉ những khoảnh khắc diệu kỳ
Khiến con đường của em và anh
sát lại
Không những lời hoa mỹ
Chẳng có dối gian
Em và anh là những đường song song
Có thể số phận không bao giờ dành cho chúng mình
Nhưng em và anh đều biết
Có một sợi vô hình
Nối hai tim
Giản đơn thế thôi
Như cuộc sống tồn tại những sắc màu
Không định nghĩa
-
1
-
-
CHIA
Cánh diều đã bay quá cao
Chẳng sợi dây nào giữ được
Bánh xe đã lăn quá nhanh
Đã không thể nào phanh được
Đừng hỏi vì sao mong manh
Ngàn cân chỉ mành,chực đứt
Nên hôm nay em xa anh
Xa giấc mơ, về cõi thực
Dẫu vết thương lòng nhưng nhức
Nửa khuya thắt ngực hư huyên
Đừng làm đóa hồng tha thướt
Giữa đài sen nở,bình yên
-
2
-
-
KUHAI
(Cũng) Sau trận mưa hôm qua
Biển ta trơ ra ụ và tàu han gỉ
Nhìn đi, trước khi thành ao hàng xóm
Sorry quấy nhiễu nguoibuongio nhé
-
Vai nặng gánh nợ đời chân đã mỏi
Bóng mây loang thon thót bão dông về
Nghe tiếng thở thủa hồng hoang đã gọi
Bụi tro nào che đậy nỗi đau tê
-
3
-
-
Ở góc cuối cùng của trận mưa rơi
Ta hứng lấy những giọt buồn
tĩnh lặng
Chẳng đợi được đâu, cái thời xa vắng
Đến phút nào đây
ta được là mình.
Ở góc cuối cùng của trận mưa đêm
Bất chợt tứ thơ, nỗi buồn cao ngạo
Dẫu gột qua mấy lần dông bão
Bất hạnh đời người
ta phẳng phiu ai
Ở phút đầu tiên, sau trận mưa dài
Le lói lòng tin, ai đó cài sau cửa
Có lẽ cuộc đời bắt đầu từ những điều dang dở
Ta đi tìm mình, lặng lẽ sau mưa.
-
Chúc mừng năm mới 2012!
Kính chúc các thi hữu một năm mới An lành-Hạnh phúc!
Ngocdinh
-
Đêm cuối năm
Tỉnh giấc chưa hay vẫn còn ác mộng
Ngước mắt trông lên
Đất trời lồng lộng
Đã bến bờ chăng, hay lạc lối nào
Đêm cuối năm
Trời đất cũng nao nao
Mình bên nhau quất đào xuân đã gọi
Ta chúc nhau rồng xanh chói lọi
Rộng đường đi, sáng rọi giữa mây mù
Đêm cuối năm
Ta say nốt hoang vu
Bỗng nhớ em, mặc dù, em chẳng biết
Thả lên không, đèn lồng tiễn biệt
Chớp giữa giao thoa, đón tiết xuân về
-
Sẽ chẳng còn mùa xuân nào nữa
Dù Đông sắp qua và mưa sắp tan
Sẽ chẳng còn một ngày, như xưa nữa
Anh sắp đi và ta mất nhau
Cơn gió bấc luồn qua khe cửa
Nghe đớn đau lòng ai giá băng
Đã muộn rồi thôi đừng ân ái nữa
Em đã đi và em sẽ quên
-
1
-
-
Thanh toán đã xong
Theo giá thị trường
Em gửi vấn vương
Làm đồ khuyến mại
Nên không đổ tại
Chẳng đứa dại khờ
Đông vẫn ngu ngơ
Tưởng mình lạnh lẽo
Cục tình bé tẹo
Lòng người lạnh hơn
Thêm nắm giả hờn
Tình mình nấu lẩu
Nhạt lòng mặn miệng
Xương bò, thịt trâu
Nên chẳng buồn lâu
Gọi là duyên phố
Đêm đông, phố cổ
Tình tang vỉa hè
Ô hô ô hô[/b]
-
Đêm trắng
Chỉ còn đêm nay
Mai là xa vắng
Ta sẽ một mình đếm vầng mây lặng, chênh chao
Mười một giấc chiêm bao
Mai
Ta rời bước
Này nhân gian, những là thua là được
Chỉ như giọt nước, đã thấm vào lòng đất, đêm nay
Này phù du, đời như cỏ may
Rắc lên non tơ, mặc gió vần xoay tráo trở
Như ta, kéo khoá đêm, khép lại những điều dang dở
Mai, đã bắt đầu
-
Thông báo thời gian địa điểm đi Nghĩa ơi, để còn xếp lịch vào mừng nào
-
BÀI CHO CHÂN TRỜI VÀ GÓC BỂ
Ta chợt gặp mười năm heo hút đó
Cũng mười năm em khuất phía chân trời
Sốt ruột quá ngoái nhìn phương nắng nhỏ
Cơn bấc lùa sắc lạnh xám không ngơi
Đành đi vơ vất tìm thơ vậy
Chỉ hiềm trăng vội quá rụng chân cầu
Thương hai kẻ mùa đông xưa lẩy bẩy
Chờ đêm cùng hối hả tiễn chân nhau
Em nhỏ nhắn nép ngực ta trốn gió
Mùi tóc ngây chéo áo ngắn mưa phùn
Hương xử nữ sưởi ta mười năm đó
Chợt như về như nhắc lại đêm run
Mười năm trôi dạt bao huyễn mộng
Mười năm ta tượng đá ngóng chân trời
Em viễn xứ đem theo niềm cao rộng
Nhỡ khi nào ngắm tuyết chạnh mưa rơi.
ĐCĐ
Đầy trăn trở nguoibuongio ạ, mặc dù chủ đề thơ của nguoibuongio rất đa dạng và bài nào cũng nhiều hình ảnh, nhưng mình thích nhất, là thơ tình thế này thôi. Cảm ơn vì cảm xúc đầu ngày mới. Chúc một ngày tốt lành.
-
Tặng cả hai bài thơ:Cảm ơn nguoibuongio vì đoá bluerose rất đặc biệt này, có thể hỏi tại sao lại la bluerose không?
Rất thân!
-
Hà nội chỉ buồn đến thế thôi em
Giữa thu rơi, lá cũng vàng đến vậy
Lãng đãng Hồ tây, vệt mưa vừa gãy
Ai đã lênh đênh, bặt tiếng sâm cầm
Just for you, dear!
-
1
-
-
Mưa chất thêm mấy cơn buồn, đâu đó
Sớm một chút đông, thèm hơi ấm tay nào
Ta rêu phong từ thủa xa em, nhớ
Củi rơm nào, ru cái lạnh chênh chao
-
Thu rắc thêm tiếng thở dài trước ngõ
Bỏ mặc hàng cây xét nét bên đường
Em ước riêng chỉ mình em, góc nhỏ
Đợi anh về, bên gối tóc còn vương
Ai vẫn chiêm bao, cuộc sống bình thường
Anh hanh hao thuộc về ai chẳng biết
Đã lỡ yêu trong chiều thu rã liệt
Đêm chìm vào da diết, ai hay
Anh mãi bên kia, thu rẽ lối này
ở giữa chừng, say, heo may lỡ hẹn
Nhưng yêu em, lá vàng, thu, nguyên vẹn
Cứ mặc tiếng đời, mặc gió mưa lay
-
Ăn vào tính rồi Aily ạ, tạo thành một phản xạ có điều kiện, là cứ đổi trời sang thu là thói dở hơi nổi lên. Đang tính chuyển sang nha khí tượng, chuyên mục dự báo mùa thu
Aily độ này có gì mới không?
bạn thơ ngocdinh vẫn thế, buồn nhớ gì mà năm nào cũng đau đáu với mùa thu -
Dẫu biết lòng tôi đã vắng người
Cầm lên ướt vạt áo thu vơi
Vàng lay gió úa chiều tay vẫy
Ngơ ngẩn lều thơ, nhạt tiếng cười
-
1
-
-
Mới chớm thu sang, đã vội vàng
Vội vàng vẫn lỡ chuyến đò ngang
Đò sang bến ấy, ừ, vui nhé
Vui để thu đi, cũng nhẹ nhàng
-
...
Ai mang sến khúc vô đây rứa
Có kẻ mần thinh lại chạnh lòng
Chùm hoa ngắt trộm, tay còn nhựa
Kiếp này dang dở, khổ thơ không?
Giờ thì biết làm sao nguoibuongio "mần" được nhiều thơ thế rồi nhá... khà khà
-
Sẽ lại như mây trôi gió thổi
Em hồn nhiên kể chuyện hoang đường
Rặng liễu mong manh, gió chiều bối rối
Luật đời trả vay, ta vội ích gì
Mỗi lời nói như chiếc xe lướt qua đường đi
Anh chẳng buồn nhìn nữa, chiếc xe sẽ đến ngả nào
Người ta bảo, sống là hiện tại
Đừng quan tâm quá khứ, tương lai
Nên anh tạm ứng thêm một chút em, cho hạnh phúc bây giờ
Chỉ có trong thơ, đôi khi anh sẽ nói lên điều anh nghĩ
Sống trong thơ ta bớt phần tự kỷ
Nhưng đôi khi,
Chẳng ai phỉnh phờ ta,
Nên đành tự dối mình
-
Ghép lại những bài thơ dang dở
Ta thấy cuộc đời mình
Những cánh hồng mỏng manh
Khô màu tim vỡ
Dưới bình minh
Bức tường yêu năm ấy điêu linh
Nay nhìn lại duyên mình, vôi vữa nhỉ
Giữa mảng trời trong xanh đẹp thế
Là thực tại tối màu
Ghép thành bức tranh xấu tệ, lặng thinh
Ai đó bảo thơ mình như mặt ao trưa
Biết làm sao, thơ với đời là thế
Ngày thênh thang, vui như sông vươn tới bể
Nửa đêm buồn, về chỉ có thơ thôi
Thơ Của Hôm Qua
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Bỗng nắng bỗng mưa
Không gian chật những ý niệm đối nghịch
Bầu trời tụt xuống
Xung quanh toàn thòng lọng
Muốn tìm cho mình một nơi yên lãng
Trong cái hầm hập của cuộc sống
Hà Nội vật vã những tin đồn
Khi người ta chào nhau bằng cái nhìn hoảng loạn
Những cánh chim dáo dác, không tìm được đường về
Mong lạc chốn sơn khê
trầm thân suối mát
nhưng rồi ta vẫn phải sống
và thấy tim mình lạnh ngắt
đập những tiếng kim loại khô khốc
chờ ánh mặt trời