-
Số bài viết
171 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Bài viết được đăng bởi ngocdinh
-
-
Quẩn quanh cũng một chữ tình
Cho đi rồi lại đời mình phế hoang
Ái ân một phút thiên đàng
Trăm năm tiếc cái vội vàng ấy thôi
Mảnh tình từ lúc thôi nôi
Trắng đen cũng mặc, thề bồi lắm khi
Cứ làm nhau …cứ lầm lì *
Cứ trọn yêu để phân ly cũng thường.
Merry Christmas & Happy New Year !
Chúc nguyennguyen và các bạn trong diễn đàn một đêm Giáng sinh vui vẻ và Năm mới nhiều niềm vui, hạnh phúc.
Ngocdinh
-
Lâu lắm không về bên quán cũ
Ghế mộc bàn con vẫn đôi hàng
Bằng lăng trước cửa còn son rỗi
Tim tím chao chao dưới nắng vàng
Vẫn cô chủ quán ngồi đan áo
Hờ hững trông ra khách năm nào
Hỏi dăm ba tiếng rồi mới tỏ
Lâu rồi ..
người ấy ghé …
xanh xao
Vẫn xin một ấm trà hoa cúc
Chan chát mùi hương xưa lạ quen
Lần cuối ngồi đây ai có khóc
Mà vị trà xen chút mặn mòi
Quán nhỏ mành thưa ngăn tóc rối
Nụ cười khánh ngọc vẫn đâu đây
Mộc bàn đã sậm màu năm tháng
Hoa tím chơi vơi giọt nắng gầy
@ Cảm ơn Đêm vắng đã ghé chơi, đừng thức đêm nhiều, không là lại toàn làm thơ thất tình đấy nhé.
-
Chỉ có một mùa đông
Giữa chúng mình
Đã không thể cùng nhau
Bước qua mùa đông thứ hai
Để chờ khoảnh khắc giao mùa
Không phải xuân
Khi cây cối đâm chồi nảy lộc
Không phải mùa hạ nóng bỏng
Cũng không phải thu Hà Nội
Lãng du
Tình yêu bắt đầu trong mùa đông
Và kết thúc ngay trong nó
Hẳn khi gặp nhau,
Em và anh
Đều lạnh
Hẳn khi yêu nhau
Em và anh
Cô quạnh
Mình đã sưởi ấm cho nhau
Thắp lên trong trái tim
Ngọn lửa hồng
Nhưng chỉ có thế
Em và anh đã không thể
đi qua mùa đông thứ hai
Và để mọi điều kết thúc
Trước giao mùa
-
Tôi bước qua em của một thời
Chẳng còn hơi hướm những mùa rơi
Một vòng tay lạnh ôm hờ hững
Hai chữ yêu thương nhạt mất rồi
Tôi đón tình yêu của một đời
Ngẩn ngơ nắng rụng đóa quỳnh rơi
Đêm qua khoe sắc cùng mơ ảo
Đã thấm hàn sương, cánh tả tơi
Ta đã qua nhau, chẳng một lời
Một quầng trăng nhạt xé làm đôi
Nửa theo mây gió tìm hiu hắt
Nửa nhuộm trời thu rụng xuống đời
-
@ Vanhong: nếu mà lựa chọn được, để yêu đúng nơi đúng chỗ, để mà tình chung vạn thủa thì thế gian làm gì có ai thất tình; mọi sự tòan vẹn cả thì lấy ai đau khổ. Ehèm, dạo này thấy mọi người phản đối quá, mà vẫn không làm sao ra được mấy bài thơ ca ngợi tình yêu mới chán. Mà hình như khi tình yêu tốt đẹp thì chẳng làm thơ được thì phải, cứ phải là buồn buồn ương ương mới có hứng. Anyway cảm ơn vanhong đã quan tâm, chỉ một phần tư thời gian dành cho bản thân, và một phần nhỏ trong đó dành cho thơ thẩn, nên dẫu có thất tình chán đời cũng chẳng hề gì. Bữa nào thảo luận chủ đề yêu đúng nơi đúng chỗ nhé.
Ừ nhỉ tình yêu có mắt không
Đôi cánh yêu đương có luôn hồng
Còn sống dám yêu là vẫn khổ
Sự đời ái ố, có là không?
Phong hoa lạc phận tìm chăn gối
Nghe đẫm hòai hương đã lụi tàn
Nhấp nhô mấy bận quằn lưng mỏi
Yêu nhiều thêm tội, có ra yêu
…
Ừ nhỉ tình yêu có mắt không????
@Thợ làm vườn: một là anh không có thói quen ấy, nên chẳng biết bắt đầu thế nào; hai là chẳng lẽ đặt tên là thất tình 1… 100 à; ba là thơ dở quá, có khi o đặt tiêu đề lại hay, sau này có cơ may còn có ai đó nhớ là năm ấy ngày ấy ở diễn đàn ấy, có một thằng cha chuyên làm thơ thất tình không có tiêu đề
-
Cô mình ghen ngược có kỳ không
Có biết khi cô ở bên chồng
Miệng cười tươi tắn như hoa nở
Là khiến cho tôi nát cõi lòng
Tôi biết là cô ở bên sông
Thả thuyền lờ lững giữa hai dòng
Có biết lòng ai như lửa đốt
Đuổi dài theo con nước mênh mông
Mãi hỏi rằng tôi có yêu không
Cứ vờ chẳng biết sóng thêm dồn
Cô như bờ cát dài thêm mãi
Sức nào con sóng tới chân ai
Cô hỏi sao hay thở ngắn dài
Nghĩ gì khi thao thức bờ vai
Yêu cô tôi có còn ai khác
Còn ai là nhạc với thơ không
Tôi đã yêu cô với thực lòng
Tình tôi con sóng chỉ hoài mong
Tim cô như nắng từng tia mỏng
Cũng khiến đời tôi hóa bão bùng
-
Lại tiếng tút ngắn
Lại nghe tút dài
Mỗi ngày mỗi đợi
Mình xa nhau thôi
Chẳng đợi từ môi
Không chờ ánh mắt
Từ bi đức Phật
Riêng tôi đau lòng
Dựng lại thời gian
Đếm vòng xuân tái
Ai thì vẫn dại
Tôi hoài vẫn yêu
Lại nghe tút ngắn
Lại nghe tút dài
Thu đan võng lại
Ru tôi ngày mai
-
Nhớ Nguyetthao
Ba mươi năm trước
Em bước vào đời
Ầu ơ tiếng khóc
Quấn lời mẹ ru
Ba mươi năm sau
Thân về lòng mẹ
Hồn em quạnh quẽ
Giờ vui nơi nào
Trong giấc chiêm bao
Còn nôn nao đợi*
Tóc dài tóc rối
Tìm nhau góc giường* ?
Ôi ôi thương thương
Phận đời đen bạc
Đâu đây vương vương
Nỗi niềm chao chát
Vắng em trăng nhạt
Thiếu em cỏ mờ
Dăm lần thảo vấn*
Tự tình câu thơ
-
Lại một ngày vô nghĩa trôi qua
Anh mải mê ký
vào những tờ giấy
Giả dối như lòng người
Rồi anh cũng dối giả em thôi
Có lẽ định mệnh là như thế
Chẳng thể thơ nào đủ mạnh
Mô tả mâu thuẫn trong anh
Dù sao
đã thất bại rồi
Khi anh xé niêm phá luật
Những câu thơ tự do
Không vần điệu
Chỉ làm anh chơi vơi
Người ta vẫn hay lạc điệu
Cả trong bài hát cũ
Lại một ngày vô nghĩa trôi qua
Anh mải mê ký
Vào những tờ giấy
Trói tương lai mình
Vào những tờ giấy
Những pháo đài vô hình
Có gì trong trái tim
Ngoài những tiếng đập rỗng tuyếch
Những giọt máu ngày càng đen đi
Tương phản với những tờ giấy
Mà anh ký
Hàng ngày
-
Anh ghét mưa dầm
Cỏ cây bàng bạc
Anh ghét duyên mình
Yêu nhau nhàn nhạt
Thà như dông bão
Rửa trôi muộn phiền
Thà xa nhau mãi
Hơn đau triền miên
Em dong mắt đỏ
Ngắm hoa tạ tình
Anh đi lối nhỏ
Đêm - ngày tường minh
Anh bỏ mưa dầm
Tìm cơn bão lạc
Em hóa duyên mình
Vào thu..
ngơ ngác
-
Lâu rồi chỉ còn thói quen vào đọc những sáng tác của mọi người, tìm lại cảm xúc từ trang thơ của những người bạn cũ. Không hiểu có phải đã trở nên vô tình không nên chẳng ra thơ ra thẩn gì được. Câu hỏi của boo chẳng biết trả lời sao cả, hay là gửi vào chứng khoán chăng?
Ngày hôm nay rất lạ
Khi vết thương chai đi
Ta còn gì
Soi vào chiếc gương mỗi khi
Chỉ còn những vết rạn chân chim
Những sợi tóc bạc một nửa
Từ gốc
Đâu đó đọng lại
Cảm giác em
Cảm giác quen
Những thứ trong gương
Rất lạ
Sợi tóc vương qua đường
Rất lạ
Và mùi ỏai hương
Rất lạ
Phải chăng ta vô tình
Hay cảm giác trống rỗng hành hạ
Chẳng quan tâm
Chẳng nóng lên bởi những giọt rượu bất cần
Ngày hôm nay
rất lạ
-
Bão lũ thiên tai
cơm còn một bữa
củ khoai chia nửa
sống cho qua ngày
Giá ở trên mây
tiền đà dưới đất
ối ông nghị gật
có hay dân nghèo
Tỷ giá eo xèo
nay lên mai giảm
dân doanh kìm hãm
kiếm cửa mua vàng
Đào mấy cái hang
gạo, hàng tích trữ
để trong cơn lũ
lấy ra ăn dần
Có biết thương dân
được mùa cũng mất
mỗi điều lắc – gật
một lần xót xa
Tay nắm /sát vai
vượt qua thế bí
mở lòng cầu thị
các ông nên làm
Diệt kẻ tham quan
trọng người dũng lược
mới là yêu nước
mới là thương dân.
Đôi nét thâm tâm
Gửi về ông nghị
Bền gan sắt chí
Cứu dân cứu mình
-
Thôi chẳng làm thơ nữa
những mảnh ghép vô hồn
thôi chẳng cần yêu nữa
mai vẫn là cô đơn
Thôi chẳng thiết hoàng hôn
để thêm buồn hoang ảo
chối tìm trong mắt bão
ánh bình minh không về
Thôi chẳng dám đam mê
để thêm người đau khổ
cứ mỗi lần thổ lộ
thêm một lần đớn đau
Từ được mất trong nhau
Thôi, chẳng làm thơ nữa
biết đâu từ dang dở
lại là nơi bắt đầu
-
Những câu thơ chết
Viền trắng lên tình yêu băng hà
Giờ ta mới hiểu
Vì sao tình yêu bất diệt
Bởi cái chết đã tận cùng
Không hiểu phút lâm chung
Tình yêu có gì trăn trối
Mà sao đi rất vội
Trước vòng hoa tinh khôi
Thứ cuối cùng gợi lại sự trắng trong của tình yêu
Chỉ còn đứng lặng
Những kẻ nổi nông, viển vông thơ nhạc
Những ngáo ngơ giả tạo kẻ bạc lòng
Tình yêu mênh mông
ở trên cao
cười cợt
-
Biệt khúc chưa ca mà dứt đoạn
Lá còn xanh mướt đã tàn phai
Người đi bên ấy cầu thanh thản
Đất mẹ bình an một kiếp này.
- Biệt -
-
Sao nghe nặng nề vậy nguyetthao ơi, nhớ bình tâm và đừng vội vàng nhé.
Thân,
-
Em chỉ còn là giấc mơ thôi
Rồi thời gian sẽ xóa mờ
Giấc mơ không còn châm kim
như ngày hôm qua
Và kỷ niệm
Cũng nhòa
Em chỉ còn là giấc mơ thôi
Rồi chẳng thể nào anh nhớ
Em đã cầm tay anh ra sao
Chẳng thể nào nhớ những lời thì thào
Của cây bằng lăng
phố cũ
Bản thân anh
Có lẽ cũng chỉ là ý niệm
Trong giấc mơ em
Giấc mơ cũng đã là ngày hôm qua
Liệu ngày mai anh có còn mơ lại
Liệu có còn em trong ấy
Như ngày hôm qua
-
Tôi ghét những gì nhàn nhạt
Như màu son em trong mưa
Tôi ghét những gì tròn trịa
Vì bờ vai kia ơ hờ
Tôi ghét mặt người dưới phố
Phố lơ ngơ vẻ lầm lì
Tôi ghét giữa đời bão tố
Mặt dàu, tay chắp, chi li
Tôi ghét ai hay hoài nghi
Chẳng biêt tin gì để sống
Giữa mênh mang trời cao rộng
Tôi nhìn gương, ghét mặt mình
-
Thương con phố nhỏ
Vắng dấu chân người
Thương cành khô nỏ
Chờ hoài lá rơi
Thương ai bờ môi
Nhớ người xa vắng
Biển dài sâu thẳm
Thương về giếng khơi
Thương ta chơi vơi
Giữa trời hoan lạc
Thương người ai oán
ở bên vũng đời
-
Ta muốn cùng em, chỉ một lần
khăn len chung ấm, chợ mùa đông
chia nhau trái bắp, lò than nướng
hạt nhớ, hạt thương, ngọt ấm lòng
Lại tựa mộc thuyền dong ven sông
Để được nhìn em xõa tóc hong
Phù sa mịn đỏ màu da thịt
Tìm trong nhau mắt, mắt chong chong
Nhưng rồi ta biết, chỉ là mong
Chẳng bao giờ nhỉ, giữa đường đông
Bàn tay ta nắm là hư ảo
Thuyền đã sang sông, nợ trả chồng
-
Trời
vẫn nắng vẫn mưa
Ngày và đêm
chuyển mình hối hả
Trái đất vẫn quay đều
Dòng người tất tả
ngược xuôi tìm lẽ sống
Chỉ tình yêu
của em và anh
là đứng lại
Trời đất vẫn quay
người vẫn lao đi
chỉ cuộc tình si
câm lặng
-
Hây hây má đỏ
Em bước ra đường
Phất phây mưa nhỏ
Phủ đầy tóc vương
Quắt quay anh nhớ
Khúc ca vô thường
Hây hây má đỏ
Em mờ trong sương
-
Người khác đối xử không hay không phải, ta chặc lưỡi bảo rằng, không phải ai cũng xấu với mình như thế.
Đi xe đụng chạm té xước chân xước tay, ta AQ tự nhủ rằng thôi còn may chán, không vỡ đầu thủng ngực.
Ta cười cợt vào nghèo khó túng thiếu, mà rằng phận mình chưa đến, số mình không may, kiếp trước tu chưa đủ.
Ta cứ vô tư như thế mà bước đi giữa cuộc sống bộn bề khó khăn, với một niềm tin sắt đá và một khả năng tuyệt vời : sự lãng mạn làm tăng thi vị cho cuộc sống, thơ ca giúp cho ta yêu đời.
Khả năng thơ ca tưởng chừng rất rẻ và vô hại ấy, đến một ngày, khổ thay, đòi hỏi phải được nhiều người biết đến. Vì thế mà các nhà xuất bản tồn tại được đến bây giờ, với những tập thơ lâu lắm chẳng ai xem ngoài thân bằng cố hữu.
Nhưng mà không phải ai cũng đủ tiền để mà có thú vui xa xỉ như thế, một lần nữa cái thói vô tư của ta lại bị vùi dập không thương tiếc, chẳng lẽ những vần thơ chất chứa bao nỗi niềm không có chỗ để chia sẻ, đành nằm lại chịu ố vàng trong tủ, hay được số hóa bằng các file dữ liệu để rồi đi vào quên lãng.
May thay lại có người lập ra một chỗ cho ta thoải mái chia sẻ, thoải mái dãi bày giao lưu, thỏa chí hạ văn bút chiến. Đấy có thể kể là cái may cho những người như chúng ta vậy.
Dông dài đến đây chắc các quý bạn hiểu tôi đang nói đến điều gì. Và vì thế, cảm ơn diễn đàn và Thợ làm vườn đã tạo ra một sân chơi quý báu cho tất cả chúng ta, rõ ràng những cố gắng duy trì của Thợ làm vườn đáng cho chúng ta phải trân trọng.
Tuy nhiên những ai biết về Thợ làm vườn, hoặc có thời gian lâu ở diễn đàn này, đều hiểu rằng nỗ lực duy trì Thơ trẻ với Thợ làm vườn không phải là điều đơn giản, bởi diễn đàn này không nhận quảng cáo, không tài trợ chính thức, mà chỉ có sự đóng góp của đôi ba bạn hữu thân quen.
Diễn đàn ngừng gần một tháng, chưa thấy ai post bài hỏi lý do vì sao, thôi thì xin thay cho Thợ làm vườn mà nói rằng, ấy là vì một lý do lãng xẹt : hết băng thông. Nhưng cái lý do lãng xẹt ấy đã chặn đứng những cuộc mạn đàm, đối đáp, bình thơ, bút chiến… Và khi diễn đàn trở lại, không khí trầm lắng hơn rất nhiều, khách vào xem chơi hay thành viên post bài giảm hẳn.
Vậy thì để duy trì diễn đàn này, chúng ta cần phải có một nguồn kinh phí, tuy không quá lớn, nhưng cũng đủ để sân chơi của chúng ta không bị gián đoạn. Hơn một lần tôi đề nghị với Thợ làm vườn về điều này, rằng chúng tôi sẵn sàng đóng góp kinh phí, miễn là Thợ có một cơ chế để mọi người tự nguyện đóng góp.
Cái Ông Thợ này được cái là khái tính lắm, mình khó khăn thì ráng chịu, mấy mod khác cũng chẳng thấy lên tiếng gì. Thế là cái sự vô tư của chúng ta được dịp phát huy, vô tư mà đi ra đi vô, vô tư mà thở than dãi bày tâm sự…
Thôi lần này, mình cứ vô tư mà mô tả sự vật hiện tượng vậy, ít nhất cũng hy vọng, sự vô tư đôi khi cũng có tác dụng của nó.
-
Phòng nhì phòng ba gì đâu nguyetthao ơi, đang mong mà chẳng được. Độ này chẳng có hứng thơ thẩn gì cả. Diễn đàn nghỉ lâu quá, giờ mở lại ế ẩm ghê.
Thôi hết năm rồi, sắp Noel, chúc nguyetthao và các bạn trong diễn đàn năm mới an lành, hạnh phúc.
Có bài thơ tặng mẹ, như là tri ân đấng sinh thành, gửi mọi người đọc chơi.
Năm tháng đói nghèo
gồng gánh nuôi con
cuộc đời mẹ trả
bằng những héo mòn
Hai gót chân son
nẻ màu toan tính
trọn đời cô tịnh
mẹ chỉ một đường
Chỉ biết yêu thương
bằng lời chao chát
tấm lòng bát ngát
thấy qua roi đòn
Vì thế chúng con
nào ai hiểu mẹ
sao khe khắt thế
sao không dịu hiền
Giờ con lớn lên
cũng là cha mẹ
ngày lo, đêm bế
mới tường, mẹ ơi
Ngày 22.12.2008-Thơ về Bóng Đá
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Anh KAH yêu bóng đá quá, tối nay và tối 28 có cơ hội ngồi uống bia xem đội tuyển Việt Nam đấy anh ạ.
Chúc anh một năm mới tốt lành.