-
Số bài viết
171 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Bài viết được đăng bởi ngocdinh
-
-
Khổ thân "Bệnh nhân người Việt", đang ốm mà khách vãng lai và fan hâm mộ ghé chơi nhiều quá, hehe. Đề nghị ai đến thăm nếu muốn để lại quà thì để ít đường sữa hoặc thức gì ngon, bổ, tinh một tí, chứ lúc này chủ nhà chưa ăn nổi thịt chó thịt vịt đâu.
Đùa vui một tí, chúc nguoibuongio vui và chóng khỏe.
ngocdinh
-
May thay may thay
Thời thế hỗn mang
Người ta đang bàn mông này ghế nọ
Cục nợ tàu bè tắc họng đang lo
Bong bóng to như của mấy bạn nhậu nửa ngày không đứng dậy
Sư cha giặc tàu
May may thế
Có chúng bay, chẳng ai nghĩ gì đến hỗn mang
Cả nước sùng sục
Mấy chú tập tàng, đổi ava
Biểu tình đông hàng trăm người trên tám bảy triệu mống
Lịch sử hào hùng đánh giặc nổi lên
Thế là quên, thế là quên
Ghế này mông nọ
Cục nợ ngày ngày
Thêm to.
-
Vừa mưa đen rồi vội vàng nắng đỏ
Ngày cháy da, đêm bỗng lạnh run người
Ai khấp khểnh nửa đời mưa nắng lại
Một ngày tôi, vụng dại cả bốn mùa
Đêm dan díu dắt thơ vào mộng mị
Ngày quẩn quanh danh vọng, bạc tiền
Nên thương thế, cái chiều em thổn thức
Chẳng âu lo, quên thơ thẩn..
chỉ đôi mình
-
Lặng lẽ
ngã ba sông
Mênh mông mênh mông,
tìm đâu một lối
Hòn đá rơi
hay giọt đời
thật vội
xót lòng sông
chơi vơi
Bóng chim sa xuống bãi bồi
phù sa cuộn cánh
đỏ bầm máu tươi
Chí hùng anh
đã cạn rồi?
-
@ nguoibuongio: cũng thấy như thế bạn ạ. Tóm lại là ngày càng thấy thiếu khiếu và thiếu hứng. Rất nể thơ của bạn và cường độ làm việc. Có bạn diễn đàn đỡ buồn hẳn. Bệnh mà ra được nhiều thơ hay thế thì cũng AQ được nhỉ. Chúc vui.
-
Gửi bạn TD,
Bạn làm thơ dạng gì hậu hiện đại hay tiền đồ đá cũng chẳng sao, ai thích thì đọc chẳng thích thì thôi.
Can chi bạn nhảy vô chê Anh KAH không biết làm thơ, làm nhục thơ, rồi đòi kiện cáo?
Về mặt con người Anh ấy đáng tuổi cha chú bạn, (như bạn tự nhận)
Về mặt cuộc đời Anh ấy là một người lính, sống đàng hoàng tử tế, được mọi người Tôn trọng.
Về thơ thì hay dở tuỳ bài, nhưng cảm xúc trong đó chắc người như bạn chưa đủ hiểu. Muốn bình thơ người ta cũng Cần chi tiết, câu nào, dở thế nào, đó là yêu cầu cơ bản và tối thiểu của cái gọi là Bình thơ và góp ý trao đổi trên diễn đàn thơ.
Bạn lấy cái tư cách gì và làm thế nào để kết tội người khác làm nhục thơ, và đòi kiện cáo?
Tôi nói để bạn biết, nếu bạn muốn kiện cáo hay muốn được xử theo bất cứ loại luật nào tồn tại trên xã hội vốn dĩ đầy rẫy thối nát này thì tôi cũng thay mặt Anh KAH mà bồi tiếp bạn.
Nhân thể bạn muốn mọi người đọc và bình thơ của bạn thì tôi kể bạn nghe thế này: chiều qua ngồi uống bia với Anh bạn, giới thiệu cái diễn đàn này, tình cờ đọc bài này của bạn, Anh ấy phun bia xuống đất và chửi: mẹ, sư bố nó, sao lại đẻ ra cái thể thơ tiền mãn kinh tởm thế.
Chúc bạn vui tiếp tục làm cái gọi là thơ và kiện cáo
-
Mấy bữa sương giăng trời u ám
Cách tầm tay với xa mà xa
Buồn như là diễn đàn thơ trẻ
Cũ chẳng qua chơi, mới lạ nhà
Dân doanh quay quắt thời bão giá
Kế này sách nọ, tăng càng tăng
Thôi thà như diễn đàn thơ trẻ
Chẳng đổi thay chi mới mặn mà
-
Có những điều đã qua
Cuộc sống bộn bề với những nhỏ nhoi, vẫn thế
Bỗng chiều nay âm u
Đưa ký ức trở về, thật tệ
Có những điều đã qua
Anh không biết em giờ đã là quá khứ?
Khi bất chợt anh
Đối mặt với mình, một lời tự sự
Có những điều đã qua
Chỉ bởi ngại e, bởi lỗi lầm không tha thứ
Thời gian là phép thử
Cho sự dại khờ
Có những điều đã qua
Và chỉ một còn ở lại
Để ta thấy một điều
Không có gì là mãi mãi , phải không em
-
Và đẫm hồn ta với nắng vàng
Thu qua chớm đẹp, vỡ, tan hoang
Và rơi nhè nhẹ, và khô, lá
Còn nuối cành non, héo, lỡ làng
Duyên của ai qua mà mơn mởn
Hoảng hoặc là vô, trong mắt đen
Duyên ta thai nghén thành đá cục
Không dám biển khơi, gục, vũng hèn
Em của thu, xưa, của rộn ràng
Ta nay thơ đọng, nỗi, hoang mang
Nhớ thu, với lá, và em nữa
Nửa góc thành đô, cũng nhuốm vàng
-
Này khúc yêu đương đã cạn lời
Hững hờ duyên ấy hóa mây trôi
Phong ba bão tố vàng chẳng nát
Chợt úa sang thu ngọc bể rồi
Gió lay hời hợt ngoài khung cửa
Chẳng đủ làm rung tấm mành thưa
Chẳng đủ lá vàng rơi trước ngõ
Chẳng rộn tim ai mấy nhịp thừa
Thôi đã duyên qua, đã định phần
Phần ai sương khói hóa trăng ngân
Phần tôi duyên vấn hành trang cũ
Mấy kiếp ngao du với nguyệt gần
-
Không phải tình yêu
Chỉ là thu, và lá vàng, với phố
Không phải đam mê
Như giọt cà phê, nhẩn nha đắng ngọt
Chỉ cần nhau là thịt da ăm ắp
Hơi thở gấp, không nhớ không quên
Không phải yêu
Chỉ là cần nhau
khi buồn
Ai hỏi ai
Có lạc loài,
Giữa trăm thứ,
giống như yêu
-
Mùa qua rất vội
Khoảng không nhức nhối, chơi vơi
Không còn nắm nổi
Dấu chân người
Trái tim hóa đá
Biến thành ngọn núi
Sừng sững giữa đời
Phong bế ta và người
Bên tê giông tố sụt sùi
Bên ni khô nẻ dập vùi gió sương
Khi mô xuân nhuận môi hường
Mần răng cho vợi nhớ thương bây chừ
-
Lâu không vào diễn đàn, thấy anh Kiều Anh Hương có nhiều sáng tác mới quá. Anh in thơ xong chưa, cho em đăng ký một tập thơ nhé.
Chúc anh khỏe và hạnh phúc!
-
Này thân làm tội cái đời
Này duyên, duyên chỉ rối bời lòng nhau
Còn tình là hãy còn đau
Còn trong nhân thế, vẫn sầu nợ mang
Trách chi xưa đã vội vàng
Để nay đem cái muộn màng làm thinh
Ai hay đa mọc sau đình
Ván chưa xong đã dập dình sang sông
Xưa quen nghe chuyện má hồng
Chỉ là an phận, chất chồng nợ duyên
Nay sao vẫn gái thuyền quyên
Mãi thở than với muộn phiền thế ư?
-
Em nhỉ duyên mình như gió và mây
Dẫu thành đôi mà vạn đường cách trở
Thấp thỏm bên nhau, một đời để nhớ
Dẫu biết tận cùng chỉ như gió mây thôi
Nên biết chắt chiu một thoáng một hồi
Nắm lấy hạt mưa giữa trời nguyên vẹn
Hay lạc mất nhau đoạn trường vô bến
Chỉ biết suốt đời mây gió phải xa nhau
Em nhỉ đôi mình chỉ đến trước sau
Cách một bước đã ngả màu duyên phận
Kiếp trước nợ nhau, kiếp này vương vấn
Như mây kia gió nọ, chẳng xa gần
-
Thu của hôm qua đã khép rồi
Chỉ còn lá phủ ánh trăng rơi
Lòng tôi cũng đã cài then cửa
Tim cũng bình yên được mấy hồi
Thu nay khe khẽ dường như khác
Chẳng có nỗi buồn man mác xưa
Hình ai như đã nhòa trong gió
Lay bức tranh thu vụng nét thừa
Dạo này chẳng thấy có hứng thơ thẩn gì, nên "thu cũng vậy mà đông cũng rứa" Aily ạ, có những người bạn quý mến nhớ đến nhau như Aily là quý lắm rồi. Chúc Aily nhiều niềm vui nhé.
-
Trong cuộc đời em
Anh chẳng phải người quan trọng nhất
Lật giỏ thời gian quay vòng duyên phận
Anh mãi đằng sau trong dãy xếp hàng.
Gánh nặng đời bồi những lớp lang
Nhuốm cả trời thu muộn màng dang dở
Ta đã mất biết bao mùa thương nhớ
Bởi chỉ gặp nhau sau ngã ba đời
Anh ở đằng sau lặng lẽ chơi vơi
Những mất mát đã như trận mưa rào rơi xuống cát
Lỗ chỗ vết thương, phần ai bội bạc
Cứ trách cơn mưa độc ác vô tình
Em cứ vui đi đen trắng tường minh
Anh có thể xếp hàng, trong bóng tối
Hạnh phúc muộn màng, thói quen cũng vội
Tình yêu nào có lỗi, phải không em
-
Theo Dũng thì thơ thế nào mới đáng được gọi là thơ?
Nói chung thì bất cứ điều gì khi nghe, nói, đọc, hiểu cũng phải nằm trong một thứ gọi là ngữ cảnh, hòan cảnh, không gian, thời gian, địa điểm… (sau đây gọi tắt là cảnh). Ví dụ: một cô gái mặc đồ tắm, thì cảnh là bãi biển, bể bơi, trình diễn thời trang tắm.., chứ nếu cô gái mặc áo tắm mà xuất hiện ở ngã tư đường, hay trung tâm hội nghị quốc gia, hay có cô nào nhã hứng chụp ảnh đồ tắm mà post vào diễn đàn thơ trẻ này chẳng hạn, thì rõ là gây ra một cuộc náo loạn rồi.
Theo lịch sử khoa học mà nói, Archimedes (Người Việt gọi là Ac si met) sẽ là ai, nếu người đời sau bỏ qua phát minh của ông, mà chỉ nhớ đến cảnh một ông lão râu ria cởi truồng chạy ra đường hô lung tung, nếu bỏ qua “cảnh”, thì rõ ràng vị trí của ông phải là ở nhà thương điên, và trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đấy mới chỉ là bình luận về những sự vật hiện tượng hết sức giản đơn, cũng đã thấy là để hiểu, bình, thì phải đặt trong “cảnh” của sự vật hiện tượng ấy. Đó là điều căn bản nhất của triết học. (hay là cái gì học theo ý của Dũng cũng được)
Khó hơn nữa là bình thơ. Cái này thậm khó. Vì thế mà tôi chưa từng có ý định bình bất cứ bài thơ nào, vì sợ mình chưa hiểu, chưa cảm được cái hồn của tác giả, chưa ở vào vị trí của tác giả để mà hiểu, chứ đừng nói là bình. Tuy nhiên dễ thấy hai xu hướng thơ bây giờ, mà rõ ràng là ở hai thái cực. Thái cực thứ nhất cho thấy thơ là một tập hợp của vô số những từ ngữ bí hiểm, khó hiểu. Vốn từ vựng tiếng Việt cũng sẽ được bổ sung rất nhiều từ những bài thơ như thế với một loạt từ ngữ chưa bao giờ xuất hiện (không tin bạn hãy dùng Wikipedia mà tra cứu). Ai đọc những bài thơ của Nguyễn Bính, Xuân Diệu, thường thấy là trong bài thơ của các ông, chỉ dùng một , hoặc một vài hình tượng, từ ngữ “đắt”, và là điểm nhấn của cả bài thơ, làm cho bài thơ thêm ý nghĩa, và cơ bản, làm cho người đọc có thể “cảm”, có thể “nhớ”. Thời nay, có bài thơ nào để cho người ta “nhớ”, quả thật là khó, đôi lúc tự mình có thể chẳng nhớ nổi thơ mình. Ở thái cực này, những hình tượng, từ ngữ được coi là “đắt” bị lạm dụng đến mức cả bài thơ trở thành một mớ hỗn mang, khó hiểu, và cơ bản là CHẲNG BAO GIỜ CÓ THỂ NHỚ ĐƯỢC.
Ở đầu kia, là những câu thơ trần trụi. Những mô tả chi tiết đến mức đọc xong người ta có cảm giác tức thì. Thế mới biết mình nông cạn. Đọc những bài thơ này, tôi, vốn là một người làm kinh doanh, lập tức nghĩ đến việc dùng thơ thay cho Viagra, với hy vọng rằng chỉ hai câu thơ bán qua điện thoại, biết đâu có thể làm cho những ông lão 70-80 còn có thể “lên tiếng”.
Quay trở lại, với cả hai xu hướng ấy, cũng như tất cả những thứ ở giữa còn lại, hiểu và bình thơ quả thật là rất khó. Và theo phương pháp luận, không ai bình một từ, mà không để ý đến cả khổ thơ, không ai bình một câu, mà không chú ý cả một bài thơ. Vì như thế sai về phương pháp, và dẫn đến kết luận sai lầm, kiểu như Dũng bình về khoai và lá đa. Bình như thế là khiên cưỡng và nông cạn.
Ở diễn đàn này, thơ làm người ta nhớ có thơ Nguyetthao.., hình tượng đẹp, lời thơ đầy nhạc điệu thì có thơ của Từ Linh Nguyên, Vũ Anh Vũ… Nếu có thời gian, Dũng đọc thử xem nhé.
Anyway, cuối cùng là không hề có ý định phê phán bài bình của Dũng, mà ngược lại, tự nhiên thấy cần cảm ơn Dũng đã gợi mở ý tưởng viết một cái gì đấy. Một điều nữa, là diễn đàn này có lẽ cần thêm những người như Dũng để trở nên sôi nổi và thú vị hơn.
Chúc vui,
Ngocdinh
-
Lâu quá rồi không gặp anh KAH, độ này bác có khỏe không, cuối tuần nào về HN alo cho em nhé, không là em xuống HP bắt đền bác đấy
-
Làm sao em biết
Cơn gió mát lành kia
là cho người khác
Làm sao em biết
Bóng mây che nắng cho em
Thì ra đến tình cờ
Vì thế em mơ
Một tình yêu chỉ riêng mình em có
Và những vần thơ
Chỉ vì em mà ngân nga
Chỉ có điều, em chẳng nói ra
Em biết vì sao em yêu
Và như thế
Vì sao em một đời đau khổ
Chẳng có lý lẽ nào
Dành cho trái tim tan vỡ
Những nỗi đau dang dở
Mãi là vết thương sâu
-
Ta tránh nhìn vào đôi mắt của nhau
Nói vu vơ những điều vô nghĩa lắm
Có chút gì không từ trái tim sâu thẳm
Hay chỉ là những tiếng rạn hoang mang
Muốn đợi từ em một chút vội vàng
Dù có thể với người đàn bà khác
Ta ngu ngơ lạc vào đêm huyễn hoặc
Dối cả đời mình bằng những yêu thương
Vùng vẫy ngày đêm trong những tầm thường
Mà ôi thôi ta coi là lẽ sống
Nên biết làm sao, em chỉ là giấc mộng
Ta hẫng hụt rơi trước cửa thiên đường
--
Nên tránh nhìn vào đôi mắt của nhau
Để tình yêu vẫn dường như bén lửa
Để trái tim đau biết nói lời tha thứ
Ta hết là ta, thôi tư lự rối bời
@huy_2009: Cảm ơn đã ghé thăm, thi 7 lâu lâu mới được một bài bạn ạ.
-
Hà nội trở mùa
Cơn lạnh cuối liu thiu góc phố
Kìa ai trầm xiêu thành cổ
Kiếm tìm ngày xưa
Em có nhớ cơn mưa hà nội
Giăng giăng màn ảo vọng
mơ mơ phủ bóng
Giữ chuyện mình là hôm qua
Ngày hôm qua
Khi câu nói thật thà không cần dũng cảm
Và những lời dối trá
Chỉ là cơn gió trái mùa
Vết nứt trên tường xanh rêu phủ
ngàn xưa
Pháo đài tạc đạn thù
Hà nội của những di tích ngàn năm biết nói
Thi ôi không chứa nổi
Đoạn duyên mình
@ hytrieupt: tks vì đã chia sẻ. Viết ra được thì cũng thấy đỡ thất tình hơn chứ? Chúc vui
-
Anh chỉ là chút gia vị đắng
Cho cuộc đời em
cuộc đời em, cuộc đời em
như mặt hồ phẳng lặng
run mình dưới lá khô
giây phút dại khờ
em rút cạn tâm hồn
cho một lần trả giá
phút giây bên nhau vốn chẳng là gì
nhưng bỗng thành tất cả
có đủ biện minh cho một lần vấp ngã
không em
giữa ngã ba cuộc đời
anh lại ra trước biển
biển bao la quá
dẫu tình ta có trắc trở trăm đường
cũng chỉ là hạt cát
khi đối mặt với đại dương
nhưng khi anh đi
thu hình biển lại
chỉ còn hạt cát vương
trong mắt
Thế thôi em
-
Cần một vòng tay ôm
Để thấy mình còn sống
Trôi xuống cùng xuống tận
Biết dòng đời bao dung
Cần thêm chút bỗng dưng
Để tình trôi thật nhẹ
Cần môi em khe khẽ
Để biết xuân đang về
Thèm một chút đam mê
Để ngày thôi vô vị
Cần một chiều như thế
Để đời không hư hao
Đôi khi cần chiêm bao
Có một ngày yên ả
Và cũng cần vấp ngã
Để tự mình đứng lên
Cần một chút hữu duyên
Để có lần tao ngộ
Cần tắt chiều hoang phố
Để vợi buồn tôi ơi
Thơ Của Hôm Qua
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Sự lừa dối
Tôi lang thang trên đường
bất chợt gặp một cơn mưa lừa dối
những cơn mưa dối lừa thường nặng hạt
Tôi, sa vào vũng nước bên đường
Lại lãng đãng trên con đường khác
Đến nửa đường, mới phát hiện ra là con đường lừa dối
con đường lừa dối thường phẳng và đẹp
lạc rồi, tôi đến một khu vườn yêu thương
Rồi cũng tìm thấy cái yêu thương
tiếc thay, lại là cái yêu thương lừa dối
cài này thường mang vẻ mặt ngây thơ vô tội
Tôi, ùi, vẫn đi tìm con đường của riêng mình