-
Số bài viết
171 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Bài viết được đăng bởi ngocdinh
-
-
Anh đã tốn biết bao là giấy mực
Để nhận ra mình chẳng biết làm thơ
Bao góc phố biến anh thành bến đợi
Để nhận ra mình chẳng có ai chờ
-
Khi em yêu là bắt đầu đau khổ
Là bắt đầu thấy nhớ một nhành hoa
Của tay người đã ngắt hôm qua
Đừng ai chạm hay là ôm ấp nhé
Bởi tình yêu vốn là không san sẻ
Là giận hờn xen lẫn với yêu thương
Bởi tình yêu là một đoá vô thường
Đưa những kẻ yêu đương vào cõi mộng
Khi em yêu có lúc buồn trống rỗng
Nhớ những lời thơ mộng ấm vòng tay
Môi vẫn nồng khi nhớ đến môi ai
Buồn xao xác nụ hôn dài chết lịm
Và bỗng nhiên em thấy yêu màu tím
Luôn đợi chờ day dứt bóng hình ai
Khi hoàng hôn cho đến những ban mai
Đem khắc khoải cho dài thêm nỗi nhớ
-
Ai đã qua sông vẫn ngóng đò
Vui vầy sao lại chuốc phiền lo
Sao buồn khi ngắm vầng trăng tỏ
Gửi tình theo gió đến người mơ
Ai đã vì yêu một tiếng thơ
Một đời khắc khoải với mong chờ
Chỉ vì nhớ một bàn tay ấm
Mà mắt mang thêm một nét buồn
Ai vẫn thường hay lúc cô đơn
Thả hồn theo gió với mây hờn
Thẫn thờ ai vẫn đi tìm mãi
Hình ai còn đọng ánh ban mai
Ai đó chiều nay đã xa ai
Theo thuyền đi mãi dưới đêm dài
Ai vẫn một mình nơi bến cũ
Gieo buồn héo rủ với tình thơ
-
Một ngày tôi thấy chơ vơ
Như thuyền trong giông mất lái
Thấy mình hóa ra thơ dại
Mong manh như nắng cuối ngày
Một ngày tôi thấy bóng mây
Ngủ yên trong lòng bão tố
Đâu giữa hai cơn cuồng nộ
Kiếm bình yên trong nhọc nhằn
Một ngày chẳng chút lăn tăn
Như mặt hồ in bóng núi
Hồn ai chợt buồn chợt tủi
Cho qua những tháng năm dài
Một ngày không có ngày mai
Chẳng bàn tay ai níu kéo
Một mình trốn trong hoang ảo
Lặng nghe lòng mình chơi vơi
-
Ai cũng chờ mong lễ tình nhân
Để được chìm trong nụ hôn gần
Gió lạnh đượm mùi hương kẹo đắng
Tay đan e ấp nụ tầm xuân
Chỉ một mình ta, một trầm luân
Ôm cánh hoa khô của một lần
Năm xưa trong lễ tình nhân đã
Đánh mất tim mình trong hoan ca
Năm nay lại nhớ chuyện tình xa
Ơi hỡi tình nhân, hỡi nhạt nhòa
Cầu cho em đã tìm vui lại
Trong lễ nhân tình trong xuân hoa
-------------
-
Sợi dây vô hình
Nối ngày vào đêm
Kéo dòng sông sâu thêm
vào lòng biển cả
Sợi dây nào nghiệt ngã
Kéo em vào anh
Để ngày cũng như đêm
trống vắng
Để sông mãi gầm gào
trong lòng biển lặng
Để anh cay đắng
khi không còn em
-
Cảm ơn Nguyetthao và nhathao vẫn quan tâm. Độ này tất bật, thỉnh thoảng vào diễn đàn thấy báo lỗi nhiều quá. Chúc hai bạn luôn khoẻ, xinh đẹp và yêu đời.
Nhân đây cũng xin chúc mọi người trong diễn đàn năm mới Đinh Hợi:
Cung chúc bà con ở diễn đàn
Lộc tài sung túc, được an khang
Chung tay xây dựng làng thơ trẻ
Để Thợ Vườn vui bước vững vàng
Ngocdinh
-
Cuối trời mây trắng
Bông lẫn vào bông
Một mình anh ở giữa đồng
Trống không
Thủa trẻ lông bông
Với tay ngắt nụ hồng
Đem thả xuống sông
Rồi còn lại
là mênh mông
vắng
Ai đã qua cay đắng
Đã hiểu điều sâu nặng
Dối lừa nhau
Để cuối cùng dưới đất nằm sâu
Gặp lại những nụ hồng
Bông lẫn vào bông
Một mình anh
ở giữa đồng…
-
Anh sẽ hái một chùm thơ trĩu nặng
Dưới chân em cho nắng phải cúi đầu
Anh sẽ bẻ gió luồn qua mái tóc
Đẩy ưu phiền ra khỏi mắt em nâu
Anh sẽ đi để em hết lo âu
Khỏi bồn chồn khi nắng chiều chợt tắt
Anh là gió thổi đi dòng nước mắt
Để em cười khi gặp dáng hình xưa
Em sẽ quên hình bóng khuất trong mưa
Chỉ chạnh lòng trước chùm thơ nặng trĩu
Những vần thơ luôn ngọt ngào êm dịu
Không đủ đầy để níu một tình phai
Có thể buồn khi bất chợt nắng mai
Bỗng ôm em dịu dàng như ánh mắt
Của người xưa đã xa lòng cách mặt
Vẫn thắm nồng man mác ở trong em
-
Một bài thơ cuối cho em
Những lời anh đã dịu êm giã từ
Mai sau duyên nhạt tình dư
Thì xin em nhớ người xưa tấm lòng
Đời em những bướm cùng ong
Khi cần hãy đến tri âm một người
Ngày mai hai ngả ngược xuôi
Thế là xong nhé, bờ môi nụ cười
Bàn tay xưa đã buông lơi
Dấu yêu thì đã rã rời tan đi
Còn đâu những phút cuồng si
Những lời yêu, cũng thầm thì gió bay
Vẫn còn một nửa đâu đây
Cõi lòng ai vẫn chân mây đợi chờ
Buồn cho duyên phận hững hờ
Người đây ta đấy bây giờ cách xa
Rằng xa thì thật là xa
Rằng gần tình đã phôi pha mất rồi
Lời yêu cũ đẫm trên môi
Tim xa vẫn đập mấy hồi luyến vương
---------
Mấy bữa đi công tác xa, cảm ơn nguyetthao va phuongvan yeu men ghe choi. Chúc vui.
Ngocdinh
-
Gửi Ông Thợ Làm Vườn, ông bỏ vườn bỏ tược ông đi đâu, mà để cỏ mọc hoang lên, trâu bò lợn gà vào phá phách tan hoang.
Tôi vốn chẳng thích nhiều chuỵện, nói như cái cô nhathao, tức là buồn thiu. Nhưng chẳng vì việc nhathao khích tướng đàn ông mà post thêm cái bài than vãn với Ông, chẳng qua chịu không thấu cái lối: thơ chẳng ra thơ, bình chẳng ra bình, đang mọc đầy trên cái diễn đàn này.
Hãy đọc thứ mà ông xuanthuy đưa lên diễn đàn,
Xuân Thuỷ xin chào các bạn !
11/11/2006
Mình bận qúa không bíêt viết gì đây! dù mình có rất nhiều ý tưởng và đang sợ quyên mất!
-----------------------------------
Ban đầu tôi thấy lạ nên xem thử - khi có đến mấy ngàn người xem thơ Hanthitu - và tại sao tôi không cùng chia sẻ để chúng ta có nhiều hơn những gì chúng ta mong muốn.
Tôi đi tìm thơ tôi cần như những người khác tìm thơ của họ. Đọc đến gần cuối trang đầu tiên tôi tìm được hơi thơ của tôi. Bài này "Lời Bất Tử" và những bài tiếp sau của trang đầu tiên.
Ấn tượng đầu tiên đối với tôi không phải là tên của bài thơ mặc dù tôi đang tìm một cái tên thơ.
Đó là một câu nói của cựu hoàng Thành Thái và Hanthitu quan tâm đến câu nói đó.
"Có lần thấy cái đẹp trên đường
Bất giác nhận ra mà giấu lại
Bởi như Phật nói đời đau khổ
Có biết bao giờ hết khổ đau"
Xuân Thủy - 2006
Đó là hồn tôi nghĩ vậy mà muốn buông xuôi tất cả, ngay cả câu nói của ngài, ngay cả việc đi tìm thơ mà không muốn bình thơ để làm gì!..
Chỉ chừng đó thôi cũng là điều đáng khen đối với tuổi trẻ hôm nay của chúng ta. Rồi chính chúng ta sẽ đứng ở thật cao và thật gần để nhìn lại chính chúng ta. Thực ra nó rất đẹp như vậy đấy!Bất cứ lúc nào!
Tôi không có nhiều thời gian lắm nên không thể nói hết hồn mình với các bạn. Mong rằng với chút những lời buông xuôi của tôi sẽ giúp cho tuổi trẻ của chúng ta "Mạnh khối đời".
Nhưng thực ra tôi cũng có chút phê bình rằng: "nhà vua chắc sẽ không "Ánh vàng tủi tên" đâu! Cái tư thế của một người dân đất Việt đã được khẳng định rồi trong lăng của cựu hoàng Minh Mạng rồi cho dù người dân đất Việt có bị ngàn năm Bắc thuộc, hay như bị thực dân Pháp đô hộ và đế quốc Mỹ xâm lược, lại càng hay như bất cứ người Việt Nam nào nơi phương trời nào cũng không quên mình là người Việt Nam.
Hy vọng sẽ có thời gian để đi tìm thơ!
Cám ơn congiodem, ngocdinh và tholamvuon đã gửi tin nhắn!
Xuân thủy 24-10-2006
-----------------------------------
Tệ hại hơn, đọc ba cái lối bình thơ, bình người của ông lamvukha, Ông xem có ngứa ngáy không:
-------------------------------
lại thêm một "tri lạng" nữa nè ! hê hê
Cái "đừng anh" là muốn viết theo một lối khác mà mở đầu dùng tạm hai chữ "đừng anh" của hiền mai
Tôi thích nhất câu này "Đừng ông - tôi lạy ông ! Đừng làm thơ như thế"
hihihi đừng bao giờ làm thơ như thế nhé ông !
----------------------------------
woooooooooooooooo lại thêm một "tri cân" nữa hê hê
lệ duyên tên nghe dễ xương quá !
cho mình xương cái được ko ? he he viết gì vậy nè ? hỏng hỉu chi hết ! giải thích giùm cái nha !
---------------------------------
gặp ba cái ông này ở ngoài đường, tức khí xông lên có khi to chuyện.
Một số các bà các cô như nhathao, nguyetthao, tức khí phát ngôn. Mà các cô phát ngôn cũng chẳng êm ái tí nào, dù là với ý tốt.
Cuối cùng thì …..
Kết quả là …
Chắc Ông cũng đoán được. Một số người đã bỏ đi, một số chẳng còn hứng gì mà thơ với thẩn nữa.
Ngoài ra còn vô số thứ như: lên gân lên cốt, một người mười nick … rất cần Ông xử lý.
Chỉ có điều, Ông cần ra tay cho sớm, nếu không thì vườn của Ông chỉ toàn là cỏ thôi, cây cối mọc không được.
Đất lành chim đậu (dù có thể buồn thiu) . Rất mong Ông quan tâm, có hành động cụ thể và kịp thời.
Trân trọng kính chào,
Ngocdinh
-
Anh sẽ kể em nghe
Câu chuyện về những con thiêu thân
Đã lao mình
Vào ngọn đèn rực cháy
Có biết rằng
Đằng sau những hào quang rực rỡ
Là cái chết đớn đau
Con thiêu thân chẳng biết đâu
Chúng không sầu
Chẳng lo âu và suy nghĩ
Chúng lao đi
Một niềm tin mù quáng
Như anh và em
Vào tình yêu bất diệt
Có ai hay thế nào là thua thiệt
Bởi những người đang yêu
Được dẫn đường bằng lá và hoa
Họ hả hê đón nhận món quà
Mà cuộc đời trao tặng
Họ chẳng hề lo lắng
Chẳng băn khoăn lấy một lần
Những hơi thở dồn và vòng tay gấp gáp
Họ trao trên môi nhau những ngọt ngào
Và suốt ngày họ sống
Trong giấc chiêm bao
Mặc cho đời cứ thét gào
Mặc cho những đớn đau
Luôn rình rập
Còn gì hơn một bờ môi e ấp
Một làn da mềm như sương đêm
Và từng lọn tóc êm đềm
Thả trên vai em
Khi anh ôm em nhìn một hướng
Và ngắm nhau qua gương
Ngần ấy thôi là đủ
Như một lẽ thường
Vì sao khi yêu đương
Ai cũng dường như con thiêu thân
Lao vào lửa
Chỉ khác là họ biết
Họ đang lao đi vì lý lẽ gì
Và bởi tình si
Nên họ chết
-
Tôi đã quen môi ấm mất rồi
Quen vòng tay xiết của em tôi
Quen từng hơi thở em nồng cháy
Quen mùi hương của tóc em dày
Tôi đã say từng tiếng em đây
Say làn hơi ấm ngực em đầy
Say từng ánh mắt em chiều ấy
Những lúc vui vầy em với tôi
Gió cũng dừng đây, em nói thôi
Tình ơi xa nhé dạ tơi bời
Say rồi tôi tỉnh trong lặng lẽ
Tôi đã quên môi ấm mất rồi
-
BÀI TRẦN TÌNH THỨ BA
(mỡi nỗi buồn mang một tên riêng )
Mỗi nỗi buồn
mang tên một gã đàn ông
em xếp lại
cho ngay vần / dễ kiếm
những cái tên / nhiều lần phải đếm
cứ bình yên chễm chệ ở đầu hàng
Mỗi nỗi buồn
mang tên một đứa tình nhân
em đẹp hơn
sau mỗi lần đi chợ
để sướt mướt nhiều hơn vào tráo trở
có nụ hôn / đôi lúc
cũng rất tình người
Có nỗi buồn mang tên cả Chúa Trời
cây Thánh giá giữa hai đồi cứu chuộc
mười ngón tay / đếm đủ
mười điều răn cựu ước
để môi thừa
lời đọc phúc âm / ai
Có nỗi buồn mang tên đấng Như Lai
em
vô niệm / vô chấp / vô xiêm áo
ngộ /dưới giường chính điện đêm tam bảo
hoá thân nhau mờ mịt khói nhang thiền !
Mỗi nỗi buồn
mang một cái tên riêng
(em thích nhất
tên Nỗi Buồn Tận Thế )
nguyetthao151106
--------------------------------------
Vẫn còn một nửa bài thơ
Bẻ câu lục bát em đưa tiễn người
Tưởng còn một nửa trên môi
Ngọt ngào xưa, đã quên rồi hay chăng
Xếp tình nhân những lớp lang
Góp gom em nhặt, dở dang ghép thành
Chọc trời khuấy đất thở than
Chúa ơi sao chỉ phũ phàng riêng em
Bình minh đã nhuốm màu đen
Miệng từ bi cũng đớn hèn như ai
Chữ rằng “xuân bất tái lai”
Đừng đem phận giữa trần ai đọa đày
Bình tâm đi Thảo.
-
Hôm nay trái gió, trở mưa chiều
Xập xì mây xám phủ đìu hiu
Gió mùa nhơ nhớ tình phai lạnh
Người ấy quên quên đã ít nhiều ?
-
Em như chim sợ cành cong
Sợ chân quen ở lối vòng ngày xưa
Sợ đi đêm tối trời mưa
Sợ xa ai, hãy còn chưa dứt lòng
Giờ thân cá chậu chim lồng
Chẳng còn mơ ở cánh đồng bay cao
Bình an sợ gió mưa vào
Đem câu thơ cũ đổ ào xuống sông
-
Mặt nạ
Cha bảo tôi
Cuộc đời đầy giả trá
Con thật thà
Nhớ giữ mình, nghe
Sếp bảo tôi
Quanh cậu người mang mặt nạ
Chẳng thiếu điều hèn hạ, tiện ti
Vì thế đôi khi
Cũng cần mang mặt nạ
Bạn tôi cợt nhả
Sống với mày lâu, hiểu tao chưa
Tôi biết nó cũng chẳng vừa
Đằng sau nhừa nhựa tiếng
Thật lòng tôi
Nào biết nó nghĩ gì
Vợ hỏi tôi
Ngoài em ra anh ơi
Anh có còn ai khác
Giả đò ngơ ngác
Tôi đeo thêm chiếc mặt nạ da người
Trước khi cười nói: cưng ơi, không
Con tôi đóng Tôn ngộ không
Mặt nạ khỉ cười
cũng như mặt nó
thản nhiên đóng giả
ai cũng vui cười
tôi chợt nghĩ
Ai ơi sống ở trên đời
Cũng là phận rớt, duyên rơi giữa dòng
Mai kia số hết mạng vong
Tà tâm chi để cho lòng rối thêm
-
Tình khác thì em hết bẽ bàng?
Mang từng mảnh vỡ ghép bừa sang
Nhủ lòng âu cũng là duyên phận
Nhắm mắt cho xong tiếng lỡ làng
Duyên mới thì em hết bẽ bàng?
Thêm vào đuôi mắt dấu thời gian
Thêm vào chao chát từng câu nói
Để bớt tình đau ở phút tàn
Thôi thì em cứ đợi đò ngang
Cứ rủa trần gian chốn phũ phàng
Thu về em cứ ngồi xem lá
Thoát kiếp đa mang lắm bẽ bàng
-
Em cần tựa một bờ vai
Để quên đi cõi trần ai lắm phiền
Em cần một chốn bình yên
Để yêu với những hồn nhiên thủa đầu
Bờ vai anh - của em đâu
Tựa vào em đắp núi sầu cao thêm
Cõi yêu tưởng chốn thần tiên
Ai ngờ từ ấy bình yên chẳng còn
Trên vai thắm một bờ son
Đôi khi để biết em còn đâu đây
Chốn thần tiên bướm hoa bay
Bờ vai lạnh của người say, ai cần
-
Cảm ơn người/tặng người dưng
Đóa thơ nở giữa vô chừng lạ quen
Duyên gì chẳng biết đặt tên
Mến nhau/ đôi chữ, thành duyên thơ rồi
Người mang nến thắp tên tôi
Tôi mang lửa thắp cho đời ấm thêm
Chỉ mong như ánh sao đêm
Cho người lạc bước càng thêm vững lòng
-
Em bây giờ không phải
Là em của ngày xưa
Đời bạc đen vùi dập
Tiếc chi đóa hoa thừa
Không còn em ngày mưa
Lang thang dài phố cổ
Mưa rớt từng hạt nhớ
Làm quên dấu chân người
Em hờn trách xa xôi
Đổ thừa cho phận số
Ừ duyên xưa dang dở
Không lẽ để bây giờ
Tình chỉ là thờ ơ
Thương thế, thành thương tật
Ngây thơ ngày đó mất
Cho toan tính lên ngôi
Lời chót lưỡi đầu môi
Tình say thì anh nhận
Giữa hai lần tỉnh giấc
Em ngày xưa
bây giờ..
-
Em bỏ mùa thu đi
Để bây giờ lạnh lẽo
Kiếp hồng nhan bạc bẽo
Nối truân chuyên thêm dài
Em bỏ lá vàng phai
Dấu tình trong mộ phận
Tiếc thương gì hương phấn
Để nhánh hồng trôi sông *
Nên bây giờ buồn không?
Trách thu vàng lá rủ
thu chẳng còn quyến rũ
Mới hay đời phù du
-
Ôi trời ơi.
Ông bạn thật là dũng cảm.
Nhỉ.
-
Tôi đón ngày tôi sinh
Một mình
Như bao ngày khác
Nỗi buồn man mác
chẳng rõ nguồn cơn
nửa đêm
cô đơn
mười ngón tay bất lực
Tôi đón ngày tôi sinh
trước khi bình minh ló rạng
Quầng mắt đêm nhìn
Hồn tôi lang thang
Nào vợ, nào con, nào bạn bè, công việc
Hỉ hả nói cười
bực tức đổ vào nhau
Nào nhớ, nào thương, nào cay đắng thất tình
vật vã ngày qua
còn phía sau
trống rỗng
Nhưng tôi vẫn tin
Ngày tôi sinh
sẽ như bình minh rạng rỡ
như mọi lần
Thơ Của Hôm Qua
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Ái tình rồi sẽ đi qua
Duyên xưa rồi cũng chỉ là mộng thôi
Trách người khăn gói thề bồi
Nên khi tóc bạc da mồi nhớ chăng
Ừ thì thuyền bến khăng khăng
Thuyền nào một bến neo trăng cả đời
Bến nào chỉ đợi thuyền chơi
Xuân nào chỉ biết lả lơi một lần
Hoa tàn rơi rụng đầy sân
Chết đi sau chỉ một lần yêu thôi
Giận mình hoang cả một đời
Sống mòn trong những rối bời nhỏ nhoi