-
Số bài viết
171 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
3
Bài viết được đăng bởi ngocdinh
-
-
Một bài thơ hay, nhiều cảm xúc, nhiều màu sắc và nhạc điệu. Tôi thích bài thơ này. Vote 5 sao duy nhất.
Chúc tác giả có thêm nhiều bài thơ hay.
Ngocdinh
-
Em biết không
Những kẻ như anh
Chỉ biết yêu bản thân mình
Trong thế giới hiện sinh
Y ngỡ mình là
Cái rốn
Em biết không
Những kẻ như anh
Trong đêm đông,
Vùi trong chăn ấm
Y chẳng nề hà bỏ
Người đàn bà trong mộng
Là em
Giá rét chen chân
Khi y chọn em
Là thánh nữ
Trong thánh đường tình yêu
Mà y dựng nên
Cuộc đời em
Hẳn đã lật sang trang khác
Vì những diệu kỳ hoa lệ
Những ngạc nhiên vui thú
Không diễn tả nổi bởi ngôn từ
Em sẽ lạc trong vũ khúc
Của mơ
Nơi có thể
Y dìu em đi
Bằng thơ
Em biết không
Những kẻ như anh
Sẽ đẩy cuộc đời em
Đến những nơi
Y cũng chưa từng bước đến
Khốn khổ cho em
Và thậm khổ cho y
Y chẳng biết làm gì
Nơi đó
Em biết không?
-
Đôi lời chia sẻ cùng...thơ!Đọc thơ Ngocdinh thấy chợt buồn
sao lòng lại thoáng thoáng vấn vương
Băn khoăn tự hỏi lòng chẳng biết
Tình chết đi, có trở lại không?
Tình xưa nghĩa ấy còn không
Yêu ai chỉ để chênh chông một đời
Tim rơi giữa những mùa rơi
Trách gì thu úa, mềm môi những chiều
Cảm ơn ngôn hoa, chuột rain và vanhong đã ghé chơi. Rất mong cùng trao đổi.
-
Chào các bạn,
Cuối cùng thì cũng yên ổn trở lại. Kể ra thỉnh thoảng có sự kiện gì đó có lẽ cũng làm mọi người hiểu nhau hơn, miễn là không gây hậu quả gì nghiêm trọng.
Mà thông thường sau sự kiện, thì sẽ đến màn lại mặt cảm ơn. Sau khi nhận được từ các bạn, cũng xin đáp lễ thế này:
Cảm ơn nhathao, nguyetthao vì diễn đàn này chắc chắn sẽ thiếu đi cá tính nếu không có các bạn. Chỉ có điều chẳng nhận ra lý do nào đủ thuyết phục để nhathao gác bút sau cái bài viết kia. Rất yêu thích các bài thơ góc cạnh của các bạn (hơn truyện, văn hay tùy bút đấy nhé). Mong có thêm nhiều dịp chia sẻ mạn bàn.
Cảm ơn binhthuong vì đã làm cái việc bất bình thường một cách bình thường nhất, không phải ai cũng đủ can đảm để điều chỉnh, xóa đi những gì mình đã nói, đã viết. Điểm này chuot rain coi thêm chút nhé.
Cảm ơn Phương Linh vì đã có chút đánh giá ý kiến của người bạn ảo. Bữa nào mong được thỉnh giáo thêm về tự truyện của Linh.
Xong.
Sau các màn cảm ơn này, chạnh nghĩ mình bay ra bay vô HN-SG liên tục, mà cứ cảm ơn đi cảm ơn lại khách sáo vô vị thế này, chẳng bằng đãi nhau ly chè ly kem có phải thiết thực bổ béo hơn chăng?, các bạn có hứng đừng ngại … mời nhé.
Đôi lời cho vui vẻ, chúc các bạn khỏe và thành đạt.
ngocdinh
-
Nguyetthao và các bạn thân mến,
Từ hồi đến giờ chỉ đối đáp thơ thẩn với nguyetthao thôi. Hôm nay thì nguyetthao có thêm nhã hứng trao đổi văn chương nữa. Dù gì chúng ta đã cùng leo đi leo lại cái diễn đàn thơ này hơn một năm rồi. Theo chu kỳ, cuối năm là diễn đàn lại dậy sóng, sau những bài đối đáp nhẹ nhàng, tình thương mến thương.
Tự nhiên ở đâu ra lại bị lôi vào cuộc chiến giữa các bạn, với ý ban đầu chỉ là góp ý với Phương Linh, với những ý kiến của Linh về nhathao. Tưởng rằng sau đấy khi cả nhathao và Linh đều dừng, thì cái vai hòa giải của mình thành công và kết thúc.
Kế đến chuột rain, binhthuong, … đẩy cuộc chơi đi theo cách của họ, và tai hại thay, lại lấy cái ý hòa giải của tôi ra để làm ví dụ cho những ý tưởng tranh cãi của họ. Những tranh cãi ấy tiếc thay biến thành chửi rủa xúc phạm nhau, với những lời lẽ tất cả các bên đều thống nhất cao là : vô văn hóa, với luận giải là: với người vô văn hóa, cần được đối xử vô văn hóa.
Chú em chuột rain pm, hỏi thăm thông tin về một số nick. Thì rồi tiện mồm khuyên rằng đừng mất công tranh cãi, thế nào cũng bị thiệt thòi. Không có một câu một chữ nào liên quan đến binhthuong, nhathao, nguyetthao hay bất cứ ai khác trên diễn đàn này. (phải mở lại xem kỹ mình có lỡ lời không, may mắn là không có). Nói vậy để nguyetthao và các bạn rõ. Chuot rain mô tả thêm sau dấu chấm câu, có thể gây hiểu nhầm.
Vậy thì ngocdinh xin có ý kiến thế này:
Một là, tôi không có ý định, càng không dám có ý phê phán dạy bảo ai, vì một điều đơn giản là không có cái quyền đó.
Hai là, với cách các bạn phát triển topic đầu tiên của nhathao theo hướng đó, tôi càng không muốn liên quan dưới bất cứ góc độ nào đến những câu chuyện của các bạn (xung quanh chủ đề đó). Xin cho tôi bảo vệ cái quyền đứng ngoài các cuộc chơi mà tôi không thích.
Cũng nhân đây, chỉ mong các bạn một lần nữa vì cái lều cỏ (diễn đàn) đầy kẻ sĩ này mà cùng nâng niu trân trọng. Diễn đàn thơ nhất định phải khác các diễn đàn chợ trời bát nháo còn lại. Một lần trước đây, tôi cũng đã bày tỏ rằng tôi chỉ là kẻ ngoại đạo với thơ văn, rằng rất vui được giao lưu với các nhà văn nhà thơ, tên tuổi thì rất hay, mà không có tên tuổi càng hay hơn, để cho mình không phải e dè mà múa rìu qua mắt thợ. Còn thì rất không mong gặp lại những thức, những kiểu ngoài đường ngoài chợ, bởi đã quen với chúng ở đời thực quá rồi, vì thế chẳng ngán ngại gì, chỉ đơn giản là chán thôi.
Đôi lời tâm sự, có gì không hay không phải mong nguyetthao và các bạn bỏ quá cho.
Thân,
ngocdinh
-
Mỗi sáng thức giấc
Ta đón bình minh
bằng hai con mắt
Con mắt trắng
Dài đêm mất ngủ
Con mắt đen
Thẳm sâu ngờ vực
Hai con mắt nhức
Những điều
Thắng thua
Mỗi hoàng hôn
Ta lắng nghe đời
Rơi qua hai tai
Một tai nghe trái
Một tai nghe phải
Tai trái nghe điều phải
Tai phải
nghe điều trái tai
và giữa hai tai
lại chuyện đời
được mất
Giữa trăm thắng thua
Giữa ngàn được mất
Còn tin duy nhất
Vào trái tim thôi
Chỉ có điều
trái tim duy nhất ấy
được chia thành bốn
ngăn
-
Anh lạc rồi
ở ngay ngõ nhà anh
mê mải tìm
vết chân em
thảng thốt
Nơi ngày xưa
lần đầu
trong hốt hoảng
cũng thành ra xa lạ
quá mất rồi
Anh cô đơn
giữa phồn hoa hư ảo
chẳng có gì đánh đổi
một lần em
Anh lạc rồi
giữa hai ngả đường quen
-
Chao nganthao & Kieu Anh Huong
Chủ đề này ngocdinh thấy rất hay, thân gửi nganthao và Kiều Anh Hương, như là những lời sẻ chia. Chúc mọi người vui vẻ.
Trang nhất
Mạn bàn
Tôi bắt đầu một ngày mới
Bằng những trang nhất
Ở đó
cả thế giới được gói vào
binh biến lao đao
kinh tế lộn nhào
chính trị chuyển giao..
Vạn sự gầm gào
trên trang nhất
Trang nhất như bộ mặt của một cô gái đẹp
nơi bạn bị quyến rũ bởi sắc màu
bị đánh lừa bởi phấn son
bởi những lời mời gọi
thoát ra từ cặp môi mọng đỏ, ngọt ngào
Có thể
cô gái ấy không còn đẹp như thế nữa
khi bạn lật vào trong
có thể
bạn sẽ thất vọng
bởi những đường cong
không hấp dẫn
như những gì
trang nhất đã
Dù biết thế
tôi vẫn bắt đầu một ngày mới
bằng những trang nhất
nơi sự thật
và giả trá
giao hòa
-
Dừng lại thôi
Bài viết của nhathao đã lâu rồi, và khi bài viết này xuất hiện, thực trạng của diễn đàn cũng gần tương tự như bây giờ, với một loạt các bài bình luận, sáng tác mang đủ loại màu sắc, từ những bài viết sâu sắc, những thử nghiệm tìm tòi táo bạo, cho đến những thứ rác rưởi vỉa hè, những ngôn từ chợ trời nhan nhản.
Nhathao mượn những bài viết của các tác giả khác để nói về điều ấy. Khi topic này xuất hiện, nhiều người đã phản ứng rồi. Bản thân tôi cũng đôi chút dị ứng đàn ông với bài viết của nhathao, rồi cũng hung hăng đề nghị Thợ làm vườn phải thực hiện chức năng nhặt cỏ, nhặt rác và quy hoạch lại vườn thơ.
Tuy nhiên xét cho đến cùng, diễn đàn thơ cũng chỉ là một xã hội thu nhỏ. Trong đó việc xuất hiện đủ moi cung bậc của cuộc sống cũng là một lẽ thường tình thôi. Vì thế cũng phải học cách chấp nhận thực tế và sống chung với nó. Đó cũng là cách làm dày thêm vốn sống và trải nghiệm của mỗi người.
Sau gần 8 tháng, những đối tượng mà bài viết của nhathao ngắm vào cũng không còn xuất hiện nữa, đó cũng có thể coi là một hiệu ứng tích cực của bài viết.
Rồi thì nó lại được hâm nóng trở lại với những bình luận mới của Linh. Cảm nhận rất thật của tôi là Linh đã phản ứng thái quá rồi, đặc biệt khi dùng những lời lẽ như quái thai, bệnh hoạn … đối với nhathao. Bạn có thể bình thơ không hay, viết không giỏi, lý lẽ không chặt chẽ đầy đủ, hành văn non kém… dưới giác độ chuyên môn và xây dựng, nhưng tuyệt đối đừng đụng đến vấn đề nhân phẩm, nhân cách một người, trừ khi bạn có bằng chứng xác thực về hành vi trái pháp lụật, vô đạo đức của họ.
Đây là điều hoàn tòan không nên, đặc biệt đối với những người dại dột dính đôi chút vào văn thơ, vốn là rất nhạy cảm và mong manh về tâm hồn.
Nhathao cũng dừng rồi, Linh cũng dừng lại thôi. Tôi tin là nhathao cũng đã bày tỏ đủ sự kiềm chế, thậm chí lý giải câu chữ ngữ cảnh bằng hòan cảnh cụ thể của mình. Thế là đủ rồi.
Gửi nhathao, sao độ này chán nản buồn bã gì mà không có bài nào hay để mọi người thưởng thức vậy?
-
Đếm từng cánh lá vàng rơi
Thu nay lòng bớt rối bời hơn chưa?
Giữa ngàn giọt nắng ngày xưa
Hỏi mai, thu có còn đưa nắng về
Hỏi từng đám cỏ triền đê
Bước chân ai có đi về cô liêu
Lúc cơn mưa đổ ráng chiều
Có ai đưa bước, nâng niu gót ngà
Hỏi người con gái phương xa
Duyên nay em có mặn mà hay chăng
Hoàng hôn qua gốc bằng lăng
Hỏi bông hoa tím, băn khoăn một thời
Chạnh lòng nghe tiếng thu rơi
Úa vàng nỗi nhớ, tả tơi cõi lòng
Hoài thu xưa, đã tận mong?
Hỏi ai, ai đã cạn dòng tương tư
-
Cảm ơn Quỳnh đã ghé thăm và “treo” bài thơ, rất vui được làm quen. Chúc quỳnh có nhiều niềm vui và nhiều sáng tác hay nhé.
Nhân tiện neo một bài đáp lễ, bổ sung một mảng sẫm màu trong bức tranh thơ của Quỳnh.
Neo
Thuyền tình neo đậu
bến tương tư
Ngỡ là tiên cảnh
có đâu ngờ
Dấu rêu đã phủ
màu lam lục
Bến trong, bến đục
Vẫn hoài neo
-
1
-
-
Hà Nội đêm
Hoa sữa mềm trên tóc
Nắm tay em
Khó nhọc
Lặng yên về
Hà nội khuya
Mưa trở mình trên phố
Nhấp nhô mái đỏ
Oằn mình đong đo
Sau những cửa ô
Không còn tĩnh lặng
Ngôi đền vắng
Thẫn thờ
Hà nội mưa
Rả rích phố hè
Tắt tiếng ve
Cây sấu già
đứng lặng
Hà nội vắng
Không có em
-
Chỉ còn một giọt mùa đông
Một tình trộn với rượu nồng một ly
Đâu đây một bóng tường vi
Một tôi ôm, một đoản thi vụng về
-
@ lyenson : cảm ơn bạn đã ghé chơi và để lại bài thơ. Đúng là cuộc đời đôi khi không thể biết được ranh giới được – mất, nhân – quả. Nếu trót lỡ vương phải chữ tình, thì tất cả những gì có thể làm là chấp nhận các kết cục, đôi khi không như ý, của nó.
@ vanhong : tuy vô và thất thì đều là không, nhưng vô tình và thất tình hẳn là khác nhau đấy. Thơ vanhong có những đoạn thể hiện sự độ lượng của đàn bà, nhất là phụ nữ á châu :
Thời gian trôi vẫn mình em rảo bước
Bao ngôi nhà mời gọi hãy dừng chân
Nhưng em sợ anh vẫn còn đơn độc
Phía trước anh bao gai góc thăng trầm.
Nhưng vanhong biết không, đó vốn là đức tính tốt, nhưng khốn khổ thay lại là những cú đánh nghiệt ngã nhất với đàn ông. Chúc bạn có cuộc sống nhiều cảm xúc. Thân
Ai cũng tự hỏi mình
Cuộc đời được tạo ra từ những điều gì
Từ tình yêu của mẹ cha
tảo tần nuôi nấng
Từ tình thương của thầy cô
Nâng niu sau mỗi lần thất bại
Từ tình yêu học trò
Của thời phượng đỏ
Hay từ bộn bề cuộc sống
Được xếp bằng bong bóng đam mê
Nhưng anh tin
Cuộc đời được tạo ra
bởi những khoảnh khắc
Là khi trước ngã ba đường
Em đã chọn
Là khi lý trí tê liệt
Em bước chân đi
Theo tiếng gọi của những gì huyễn hoặc
Là khi mưa giăng mắt
Trút bão tố xuống cuộc đời
Những khoảnh khắc chồng lên nhau
Đầy rẫy rối bời
Khi ta nhắm mắt buông lơi
Là cuộc đời
Đã sang nhánh khác
Và cứ thế
Cuộc đời chỉ là dòng sông khoảnh khắc
Không ai tắm hai lần ở một dòng sông
Và cũng không ai hai lần đối mặt
Khoảnh khắc quá khứ
Mãi đi qua
Khoảnh khắc của em và anh
Chỉ dành riêng hai chúng ta
Cũng đã qua
Khoảnh khắc ấy
Người ta
Gọi là kỷ niệm
-
Không ai đặt tên cho con đường ấy
Con đường nhỏ hẹp
Không có cây
Và những trưa hè
Nắng gắt chảy máu nhựa đường
Quắc lên những ánh dương
Không mây
Con đường ấy
Chỉ có một lối vào
Phía trước chỉ có một bức tường xám
Xếp xếp đá hoa cương
Và cuối con đường ấy
Như có một cái gương
Phản chiếu vẻ mặt những kẻ cùng đường
Tôi, em và những liên quan
Phô ra những dấu tuyệt vọng
Dưới trời hanh gắt
Cuối con đường cùng nhỏ hẹp
Không tên
-
Em và anh
Những con rối trong vòng tròn phận số
Ngây ngô cho đi
Cay đắng nhận về
Khi anh trượt khỏi đam mê
Theo phương tiếp tuyến
Tình em hướng tâm
Kéo anh về
Và trong những cơn mê
Anh khẩn cầu
Trách móc
rồi rủa thầm thượng đế
Rồi là ngày lê thê
Rồi là đêm ê chề
Anh đã học vũ điệu của sự tung hê
Em như bóng đêm
Nhấn chìm chói lóa danh vọng
Anh đã ngỡ vì nó mà anh sống
Em hiền từ như biển lặng
Lớn lao hơn bạc tiền
Anh ngỡ đã dùng mua lấy bình yên
Chỉ có điều
Chẳng bao giờ anh có thể
Chìm trong em
đêm biển lặng
và không ai hiểu
Vì sao anh cay đắng
Giữa tiền tài danh vọng
Trong một vòng tròn nghiệt ngã
Không em
-
Tôi đem rao bán tình yêu cũ
Một mớ đồng ba cắc bạc lòng
Còn dư dăm bảy vần thơ oán
Ai đấy có lòng, tôi cho không
Tôi đem ân ái để đầu sông
Mang phơi nhung nhớ giữa cánh đồng
Rửa từng khúc phận bằng tê tái
Nung nỗi xé lòng trong nắng phai
Thế rồi ai đấy chuyện ngày mai
Sẽ lại như tôi thở ngắn dài
Ngắm bông hoa tím rồi sẽ lại
Dệt đời trên những mộng tầm gai
-
Xa xôi ngỡ đã đoạn tình
Chăn đơn gối chiếc riêng mình biết thôi
Xuôi tay vẹn kiếp luân hồi
Chia ai mấy đoạn, chia tôi mấy phần
Bi ai nặng mấy đồng cân
Mà đem đong lấy một lần chia phôi
Vẫn nghe trong ấy rụng rời
Vẫn mang hơi ấm quanh đồi vệ nương
Lối về vạch áo tầm sương
Người đi nhưng hãy còn vương chút mình
Xưa đem hai chữ đồng trinh
Đặt vào cửa lạc, phận mình trách ai
-
Ngược ngược xuôi xuôi chỉ mấy vần
Cồn lên hai nỗi bạc tình nhân
Ra vô tuyệt lộ mà than thở
Như thế thơ đêm, được mấy lần
Tặng các bạn hay thức đêm làm thơ
-
Xưa ba phần gian dối
Nói chỉ yêu một người
Giờ bảy phần hối lỗi
Chẳng còn ai bên tôi
Xưa ân ái đãi bôi
Thỏa chí thời trai trẻ
Ba bảy lần ngã rẽ
Đưa đẩy tình nơi đâu
Xưa cười cợt mưa ngâu
Mặc sầu ai bi luỵ
Giờ từng cơn tuý luý
Không bao giờ
ngày xưa
-
Em hãy đi
Con đường em đã chọn
Chút tình xưa không níu nổi một đời
Hãy đi qua những tháng ngày tội lỗi
Để khi nào còn gọi tiếng anh ơi
Em cứ đi
Dù phố cũ chơi vơi
Ngày định mệnh giờ đã là quá khứ
Hãy mang đi ơi trái tim xử nữ
Để trong anh còn vẹn một mối tình
Em cứ đi
Dù nơi ấy điêu linh
Mai có thể không bằng hôm xưa cũ
Trái tim hoang nguyện cầu không có chủ
Để tìm quên trên những lối u hoài
-
Anh chỉ là cỏ dại
Hoang vu ở bên lề
Chẳng biền biệt sơn khê
Mà cách xa diệu vợi
Nhớ lần mưa ngập lối
Níu bước chân em về
Ngỡ ngàng trong đam mê
Vẫn như ngày thơ dại
Đã qua thì con gái
Đắm trong bao cuộc tình
Còn nguyên nét hương trinh
Sau mỗi lần hoan lạc
Em vẫn còn ngơ ngác
Còn yêu như thủa đầu
Suối tóc huyền ánh bạc
Dẫu hằn lên lo âu
Thôi hãy hẹn đất nâu
Em về bên cỏ dại
Để gió còn ru mãi
Như ngày xưa bên nhau
-
Nhẹ nhàng
Em xa anh
Như thuyền đầy phải ra khơi
Như trăng lả lơi mười tám
Em báo thù bằng sự bình an
Kết cục dễ dàng
Mọi bi kịch đều kết thúc
Anh như một diễn viên tồi
Bị đánh gục bởi chính mình
Bởi lặng im cam chịu của em
Em giết anh bằng ngọt ngào
Tất cả không là gì, sau bao nhiêu cay đắng
Những biển /trời/ sông /núi ta dâng tặng
Mong manh như cánh con muỗi độc
vo ve
vo ve
Hàng đêm
Anh mong chờ tình yêu hồi sinh
Chỉ nhận được là phút cuối của cây đèn dầu cạn
Bao nhiêu năm ôm một bóng hình
Cuối cùng trong tay chỉ là ảo tượng
Anh đã không yêu một em hiện hữu
mà yêu trong ảo tưởng
Hay là em trong quá khứ
Ở chiều thứ tư của không gian
Em ghét anh vì sự đa mang
Trói anh bằng quấn quít vội vàng
Và giết anh khi nhẹ nhàng
Em đi
-
Hạt nắng ngày xưa đã lại về
Ánh lên đôi mắt giọt tình mê
Đôi mầm cỏ dại xanh xanh nhú
Dưới những tro tàn thăm thẳm xưa
Hạt nắng qua thềm võng võng đưa
Ru ai trong một giấc mơ thừa
Đầy vườn hoa cỏ ngu ngơ vẫy
Ong bướm dập dìu say lại say
Thơ Của Hôm Qua
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Em độc khóc
giữa khoảng rừng hoang ẩm
Nắng hanh hao
qua những ngón khô buồn
Bàn tay níu
mảnh trời riêng giấu vội
Khỏa chân trần
rửa gội suối huyền mơ
Anh độc ẩm
nơi khói mờ sương cũ
Giam ngày mai
trong những giọt cay nồng
chân vẫn bước
giữa đường đông cô lạc
mà hồn treo ngơ ngác
chốn em rồi