Jump to content

tieuholo

Điều Hành Viên
  • Số bài viết

    732
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Bài viết được đăng bởi tieuholo


  1. - Một mình thôi à?

     

    - Vâng, mỗi một mình!

     

    - Cho nó vào, nhưng hãy để Charlot và Chitling rời khỏi nơi này đã. Láu Cá lại quay ra, trong khi đó Charlot và Chitling đi ra bằng một cánh cửa bí mật. Nó quay lại cùng với Tobie, nhợt nhạt, đầu tóc, áo quần rối bù. Tobie thả mình xuống ghế dựa, để đôi chân đầy bùn lên những thanh củi của lò sưởi.

     

    - Tôi không thể nói chuyện công việc trước khi ăn và uống.

     

    - Hắn tuyên bố. Tobie có vẻ mệt mỏi rũ rượi. Hắn ăn ngấu nghiến phần thức ăn được đặt trước mặt, trong khi lão Do Thái nóng lòng nhìn hắn dò xét. Sau khi ăn xong, lấy lại sức, Tobie hỏi:

     

    - Trước khi bắt đầu, Guillaume Sikes thế nào rồi?

     

    - Cái gì?

     

    - Lão già Do Thái la lên.

     

    - Lão không có tin gì về nó à?

     

    - Tobie nói mặt tái mét.

     

    - Không! Chúng ở đâu! Sikes và đứa trẻ? Tại sao chúng không ở đây?

     

    - Phi vụ bị hỏng rồi.

     

    - Tobie rụt rè nói: họ đã bắn và thằng bé bị thương. Bọn tôi đã chạy băng qua cánh đồng, nhảy qua những đường hào, những bờ rào, mang theo thằng Oliver. Người ta đuổi theo bạn tôi... Guillaume đã cõng thằng bé nhưng rồi buộc phải bỏ nó lại, nằm sóng soài, chết hay sống mặc, trong một cái hố, vì sự tồn tại của bọn tôi.

     

    Người ta bám theo gót chân tụi tôi và rồi cả bọn có nguy cơ bị treo cổ...

     

    Lão già Fagin hét lên một tiếng khủng khiếp, vò đầu bứt tai và nhảy vọt ra đường.

     

    Lão già, dần dần lấy lại được bình tĩnh, tiến lại gần một khu phố nổi tiếng bất lương, nhan nhản những kẻ chứa hàng gian và những tên trộm cướp.

     

    Lão vào một quán cà phê, nơi mà lão biết rằng Guillaume Sikes thích đến. Không một ai thấy hắn và Fagin mất công dò hỏi nhiều người nhưng lão không biết thêm gì mới.

     

    Lão còn hỏi thêm có phải một người đàn ông tên là Monks sẽ đến đây tối nay không, khi mọi người khẳng định rằng hắn ta sắp đến, lão Do Thái nói rằng lão không có thời gian để đợi hắn nữa nhưng ngày mai lão sẽ vui lòng gặp hắn tại nhà lão.


  2. - Oliver sợ hãi đáp. Sikes hất nòng súng, chỉ cho em thấy cánh cửa chính và nhắc nhở em rằng lúc nào em cũng ở trong tầm ngắm của gã. Nếu em làm điều gì sai, em sẽ bị chết ngay lập tức.

     

    - Ta thả mày ra đây! Đi thẳng, việc này chỉ được làm trong một phút.

     

    - Cái gì vậy?

     

    - Crackit thì thầm. Cả bọn chăm chú lắng nghe.

     

    - Không có gì cả.

     

    - Sikes vừa nói vừa thả Oliver ra.

     

    - Nào, vào việc đi. Oliver đã quyết tâm, thậm chí nếu điều đó có khiến em thiệt mạng, là tiến về phía cầu thang và báo động. Em rón rén tiến về phía những bậc tam cấp.

     

    - Lại đây!

     

    - Sikes bỗng đột ngột la lên.

     

    - Quay lại đây nhanh. Tiếng la thốt lên bất thần giữa không gian im lặng như tờ và tiếp theo là tiếng thét xé tai khiến.Oliver kinh hoảng đến nỗi làm rơi cây đèn cầy. Em không biết mình nên tiến hay lùi lại nữa.

     

    Mọi người nghe thấy tiếng kêu thứ hai. Một ánh đèn rọi sáng phía trên cầu thang, hai người đàn ông sợ hãi xuất hiện ở đầu cầu thang... Đứa trẻ thoáng thấy ánh sáng lóe lên... thấy khói... em nghe một tiếng nổ. Em lảo đảo và ngã lộn xuống.

     

    Sikes đã biến đâu một lúc. Hắn quay lại ngay và trước khi khói tan hết, hắn đã nắm lấy cổ áo đứa trẻ. Hắn xả súng vào hai người đàn ông đã đang rút lui và mang Oliver đi.

     

    - Hãy giữ chặt lấy tạ

     

    - Sikes vừa nói với em vừa đẩy em qua cửa sổ.

     

    - Tobie, đưa cho tao cái khăn choàng. Thằng bé trúng đạn. Nhìn xem nó chảy máu kìa.

     

    Tiếng chuông rung mạnh hòa với tiếng súng nổ, tiếng la thét của mọi người trong nhà. Oliver cảm thấy người ta đang mang em đi. Tiếng ồn xa dần. Rồi em bất tỉnh.

     

    Đêm hôm sau, lão già Fagin ngồi trong sào huyệt của mình cùng với các tên đàn em hiểm ác của lão: Láu Cá, Charlot Bates và Chitling. Chúng nóng lòng chờ tin của Sikes. Như mọi khi, chúng cãi nhau, đấm đá nhau, bỗng nhiên chuông cửa reo.

     

    Láu Cá đi ra xem có ai đến vào một giờ muộn như vậy, và quay lại nói thật khẽ vào tai lão già Do Thái rằng Tobie đang ở đó.


  3. - Đưa thằng bé cho tôi.

     

    - Hắn nói với Sikes.

     

    Trước khi Oliver kịp nhận ra sự việc, em cảm thấy mình bị kẹp chặt dưới những cánh tay và được đẩy qua phía tường bên kia. Sikes bám theo ngay và cả bọn tiến lại phía ngôi nhà.

     

    Thế là Oliver sợ hãi hiểu rằng mục đích của chuyến đi này là một vụ ăn cắp, thậm chí có thể là một vụ giết người. Mồ hôi lạnh toát ra đầy mặt, chân em luýnh quýnh và em ngã khụy xuống.

     

    - Đứng lên! Nghe cho rõ này, ranh con.

     

    - Sikes nói.

     

    - Ta sẽ đưa mày qua cửa sổ này, mày sẽ cầm lấy cây đèn, bước nhẹ nhàng lên những tầng cấp trước mặt, băng qua chỗ để áo, và mở cửa chính cho chúng ta.

     

    - Phía trên cao cánh cửa có một chốt khóa mà mày có thể tìm thấy ngay. Mày trèo lên một cái ghế.

     

    - Tobie nói.

     

    - Im đi, nếu có thể được.

     

    - Sikes nói.

     

    - Cửa phòng mở phải không?

     

    - Mở to, Tobie đáp.

     

    - Thật hay là người ta luôn để cửa hé mở để con chó có thể tha hồ chạy rông khi nó không ngủ. Tối nay Barney đã tống khứ nó giúp chúng ta rồi. Sikes ra lệnh cho nó im lặng và bắt đầu bắt tay vào việc. Tobie vâng lệnh và đặt cây đèn xuống đất. Nó đứng sát tường, dưới cánh cửa sổ nhỏ, tay chống gối sao cho lưng nó làm thành cái thang. Sikes trèo lên người nó, cho người Oliver qua cửa sổ và không buông em ra, mà thả cho em đặt chân xuống.

     

    - Cầm cây đèn này.

     

    - Gã vừa nói với em vừa nhìn vào trong phòng.

     

    - Mày có thấy cái cầu thang ngay trước mặt không?

     

    - Có.


  4. - Barney, thắp đèn lên đi. Người ta nghe thấy tiếng giày nện trên sàn nhà và sau đó, một ngọn đèn được thắp lên phía bên phải.

     

    - Chào Sikes!

     

    - Barney kêu lên.

     

    - Mời vào!

     

    - Nào, tiến lên đi!

     

    - Sikes vừa nói vừa đẩy Oliver lên phía trước. Vừa càu nhàu về sự chậm chạp của cậu bé, Sikes vừa đẩy em vào một căn phòng thấp. Trên một trường kỷ mọt ruỗng, một người ngồi chân ghếch cao hơn đầu, đang hút một ống điếu bằng đất. Hắn mặc một bộ y phục màu hạt dẻ, cắt may theo mốt mới nhất, thắt caravát màu cam, mặc gilê màu lòe loẹt có nẹp lật và một cái quần màu xám. Tóc của Tobie Crackit thưa nhưng lại có màu hung đỏ và được uốn loăn quăn thành từng lọn.

     

    - Thằng bé đây.

     

    - Sikes vừa đáp vừa xích chiếc ghế lại gần lò sưởi.

     

    - Một trong những thằng học nghề của lão Fagin.

     

    - Barney vừa nói vừa cười.

     

    - Để xem xem nó có khả năng gì khác ngoài chuyện đi nẫng của các bà già.

     

    - Crackit nói. Sau khi ăn tối xong, chúng chợp mắt ít phút.

     

    Oliver ngồi gần lò sưởi và Barney trùm kín chăn, nằm dài trên sàn nhà, gần bếp lò.

     

    Tobie Crackit chợt tỉnh giấc và tuyên bố rằng đã một giờ rưỡi rồi.

     

    Trong giây lát, những kẻ đang ngủ ngồi cả dậy.

     

    - Tất cả đều chuẩn bị đâu ra đấy.

     

    - Sikes nói.

     

    - Barney, hãy mang cho chúng ta những cây gậy. Chúng ta chỉ còn thiếu thứ đó. Sikes nắm lấy tay Oliver và cả hai bước ra cùng Tobie. Bóng tối thăm thẳm, sương mù còn dày đặc hơn lúc màn đêm vừa buông xuống. Cả bọn rảo bước, rời đường lớn và đi vào một hẻm nhỏ bên tay trái. Chẳng bao lâu, chúng dừng lại trước một ngôi nhà tách biệt có tường bao quanh vườn. Trong giây lát, Tobie đã trèo lên tường..


  5. - Sikes vừa nói vừa liếc nhìn Oliver và cho tay vào túi để khẩu súng lục.

     

    - Cha cháu đi quá nhanh đối với cháu phải không, cậu bé?

     

    - Anh đánh xe hỏi.

     

    - Không nhanh tí nào hết.

     

    - Sikes đáp lại.

     

    - Nào, đưa tay cho ta, Edouard. Trèo lên nhanh đi! Oliver trèo lên chiếc xe bò và ngồi lên một đống bao để nghỉ ngơi. Cuối cùng họ đến nơi. Cả bọn tiến đến một quán trọ mà bảng hiệu đã bị xóa sạch và bảo chủ quán dọn bữa ăn tối trong bếp, bên lò sưởi. Chủ quán mang ra món thịt nguội. Sau bữa tối, Sikes hút ba, bốn tẩu thuốc và ngồi ở bàn lâu đến nỗi Oliver tưởng rằng họ sẽ không đi xa hơn nữa. Em thiếp vào giấc ngủ rất sâu. Đêm đã xuống khi Sikes đánh thức em dậy. Gã đang trò chuyện với một anh nông dân và cùng uống với anh ta một cốc vại bia.

     

    - Anh có thể đưa tôi đến Shepperton được không?

     

    - Guillaume hỏi.

     

    - Tuân lệnh ngài.

     

    - Người kia đáp. Trời rất tối. Một đám sương mù dày đặc trải lên cánh đồng. Trời lạnh cắt da cắt thịt. Mọi vật đều tối tăm và sầu thảm. Những người khách địđường không ai nói với ai câu gì, anh đánh xe hơi thiu thiu ngủ còn Sikes hoàn toàn không muốn bắt chuyện. Oliver, ngồi nép ở một góc, lo lắng cao độ, em tưởng như nhìn thấy những con ma trên những cành cây đang đung đưa một cách buồn bã.

     

    Đến Shepperton, cả bọn xuống xe và tiếp tục đi đến một ngôi nhà cách biệt, hoang tàn. Sikes, luôn nắm tay Oliver, tiến đến gần cánh cửa, giật chốt, cánh cửa hé mở, và cả bọn bước vào.

     

    - Ai đi đấy?

     

    - Một giọng cục cằn vang lên.

     

    - Đừng làm ồn như vậy.

     

    - Sikes nói.

     

    - Tobie, thắp đèn lên đi.

     

    - À, à, cậu đấy à, anh bạn.

     

    - Giọng này nói tiếp.


  6. - Sikes hỏi.

     

    - Như một con cừu non.

     

    - Nancy đáp.

     

    - Thật tốt khi biết điều thế.

     

    - Sikes vừa nói vừa nhìn cậu bé với vẻ nghiêm khắc.

     

    - Mày biết cái này chứ?

     

    - Gã vừa hỏi vừa chỉ cho em thấy một khẩu súng lục.

     

    - Vâng.

     

    - Đứa trẻ đáp..

     

    - Thế thì này, tên cướp nói, nghe cho rõ đây. Khi chúng ta ra khỏi đây, nếu mày chống cự lại, ta sẽ bắn một viên đạn này vào đầu mày mà không hề báo trước một lời. Nào! Bây giờ đã đến lúc ăn và làm một giấc trước khi lên đường.

     

    Bữa ăn khuya kết thúc, Guillaume Sikes nốc hai cốc rượu, và vừa lăn ra giường vừa ra lệnh cho Nancy gọi gã dậy vào lúc năm giờ đúng. Lão lệnh cho Oliver mặc cả áo quần ngủ trên một tấm đệm.

     

    Cô gái khơi lửa lên và ngồi trước lò sưởi để sẵn sàng đánh thức mọi người vào giờ được yêu cầu. Oliver cuối cùng cũng chợp mắt. Khi em thức dậy, bình trà đang ở trên bàn và Guillaume Sikes đang bận nhét nhiều thứ khác nhau vào trong túi áo choàng lớn của hắn. Nancy đang chuẩn bị bữa ăn. Bên ngoài trời còn tối. Một cơn mưa dữ dội đập vào cửa kính.

     

    - Nào, dậy thôi! Năm giờ rưỡi rồi đấy! Nhanh lên hoặc là mày sẽ không có thời gian để ăn đâu. Buổi sáng họ lên đường trời mưa buồn bã. Họ đi bộ trong nhiều giờ. Oliver càng lúc càng ê ẩm hơn. Sikes bước chậm lại và chờ cho một chiếc xe bò trống không đang tiến đến phía sau, đuổi kịp họ. Gã hỏi người đánh xe, với tất cả sự lễ phép hắn có thể có, xem liệu anh ta có thể đưa họ đến Isle

     

    - worth được không.

     

    - Trèo lên đi.

     

    - Anh đánh xe nói.

     

    - Đấy là con ông à?

     

    - Vâng.


  7. - Một giọng run rẩy lên tiếng. Oliver đưa cây đèn cầy lên cao trên đầu và nhận ra Nancy.

     

    - Chị được Guillaume cử đến đây. Em sẽ đi với chị.

     

    - Để làm gì?

     

    - Oliver vừa nói vừa lùi lại.

     

    - Không có gì xấu đâu.

     

    - Cô vừa nói vừa nhìn xuống.

     

    - Em nghi ngờ điều đó.

     

    - Oliver nói và chăm chú quan sát cô.

     

    - Nghe đây, Oliver, chị đã tránh cho em những sự đối xử tồi tệ.

     

    - Cô nói.

     

    - Chị sẽ còn tránh cho em những điều khác. Chính vì thế chị đến đây. Nếu em không vâng lời chị, chị có nguy cơ chịu nhiều phiền phức mới đấy. Hãy nhìn những gì chị đã phải chịu đựng vì em này. Vừa nói, cô ta vừa chỉ cho Oliver thấy những vết tím bầm khắp cổ và tay.

     

    - Nào, hãy đi với chị và đừng chống cự nữa. Cô nắm lấy bàn tay mà Oliver đưa ra một cách máy móc, thổi ngọn đèn và đưa cậu bé ra ngoài. Một cỗ xe ngựa đang đợi họ. Nancy nhanh chóng đẩy Oliver lên xe, cô ngồi cạnh em và hạ bức mành xuống. Chỉ sau một giây, con ngựa phóng vụt đi.

     

    Oliver chỉ kịp thoáng nghĩ đến những gì đang xảy ra với em, cỗ xe đã dừng lại trước cửa ngôi nhà mà lão Do Thái đến hôm trước. Oliver định bỏ chạy nhưng Nancy xin em hãy bước vào và đừng gây ra chuyện gì cả. Cánh cửa khép lại sau lưng em.

     

    - Tốt lắm, em đã mang chú dê con về đấy à?

     

    - Sikes hỏi.

     

    - Nó đây.

     

    - Nancy đáp.

     

    - Nó đã đi ngoan ngoãn chứ?


  8. - Hãy để cho nó ngủ, nó sắp cần đến tất cả sức lực của nó.

     

    Sáng hôm sau tỉnh dậy, Oliver ngạc nhiên thấy phía chân giường mình một đôi giày đế tọ Lúc đầu em thích thú, hy vọng rằng đó là dấu hiệu báo trước em sắp được tự dọ Nhưng hy vọng này nhanh chóng biến thành thất vọng. Vào bữa ăn trưa, khi em ngồi một mình với lão Do Thái, lão ta nói với em bằng một giọng điệu và vẻ mặt khiến em thêm lo sợ, rằng tối nay, mọi người sẽ dẫn em tới nhà Guillaume Sikes.

     

    - Để cháu ở lại đấy à?

     

    - Oliver lo âu hỏi.

     

    - Không, không đâu anh bạn, chúng ta không muốn mất cháu. Đừng sợ, Oliver, cháu sẽ quay lại với chúng ta. Lão già, vừa chế giễu Oliver, vừa thu mình trước lò sưởi vì đang bận nướng một lát bánh mì.

     

    - Ta thiết nghĩ rằng, lão vừa tiếp lời vừa nhìn thẳng vào em, ta cho rằng cháu muốn biết tại sao cháu lại đến nhà Guillaume Sikes phải không? Mặt Oliver đỏ gay lên khi em thấy rằng lão già đã đọc được ý nghĩ của mình. Em trả lời không lưỡng lự:

     

    - Vâng, cháu muốn biết điều đó.

     

    - Cháu không nghi ngờ điều gì có thể xảy ra à?

     

    - Lão Fagin vừa hỏi vừa cố tránh né vấn đề.

     

    - Không, thật ra cháu không hề có một ý tưởng nào.

     

    - Oliver đáp và tỏ vẻ không quan tâm đến vấn đề lắm.

     

    - Được, lão Do Thái nói tiếp, Guillaume sẽ nói cho cháu ngay thôi. Fagin tỏ ra phật ý khi thấy Oliver không tỏ ra tò mò hơn về chủ đề này. Thật ra, em rất lo lắng, đến nỗi không dám hỏi thêm về đề tài này. Cơ hội không đến nữa: lão Do Thái im lặng cho đến tối và khi màn đêm buông xuống, lão chuẩn bị ra đi.

     

    - Cháu có thể châm một cây đèn cầy lên, lão già vừa nói vừa đặt cây đèn xuống bàn, và đây là một quyển sách để cháu giải trí cho tới khi người ta đến tìm cháu. Chào nhé!

     

    - Chào ông.

     

    - Oliver nhỏ nhẹ đáp..Cậu bé đăm chiêu suy nghĩ trong vài phút, sau đó, mở quyển sách lão Fagin để lại cho em và bắt đầu đọc lướt qua. Lúc đầu, em lơ đãng lật từng trang, sau đó, em rơi ngay vào một đoạn thu hút tâm trí em. Em đang hoàn toàn chìm đắm vào trang sách thì bỗng nhiên một tiếng động nhỏ khiến em giật mình.

     

    - Ai đấy?

     

    - Oliver hỏi khi thoáng thấy một bóng người đứng sau cánh cửa.

     

    - Tôi đây.


  9. - Cô tinh ranh lắm.

     

    - Lão Fagin nói.

     

    - Ủ, Oliver có thể làm được việc này. Nó sẽ làm những gì các người muốn với điều kiện các người làm nó sợ.

     

    - Tại sao lại là Oliver? Có hàng chục nhóc con lang thang trên đường mỗi tối và chúng có thể làm tốt vụ này.

     

    - Không, lão Do Thái nói, những thằng nhóc ấy chẳng làm được việc gì tốt đâu. Một khi bị tóm, thần sắc chúng làm chúng bị lộ. Theo ý tôi, Oliver có thể giúp chúng ta khối việc nhưng cần phải buộc nó lại với chúng tạ Để nó tham gia vào một vụ ăn cắp, để nó bị liên lụy và lúc đó ta sẽ làm gì nó tùy ý!

     

    - Thế khi nào tiến hành?

     

    - Nancy hỏi, cô không thích thú thấy cuộc trò chuyện cứ xoay quanh mãi một chủ đề.

     

    - Ngày kia.

     

    - Guillaume trả lời.

     

    - Tobie đã đồng ý.

     

    - Được, lão Do Thái nói, tất cả đã sắp xếp tốt rồi chứ?

     

    - Ủ, tối mai hãy dẫn thằng bé đến đây. Tôi phụ trách phần còn lại.

     

    - Oliver sẽ tỏ ra ghê tởm chút ít đối với phi vụ này.

     

    - Lão Do Thái nói tiếp.

     

    - Nhưng tôi cho rằng nó sẽ đi theo Nancy hơn bất kỳ ai khác bởi vì gần đây cô ta đã can thiệp để bênh nó. Bây giờ tôi đi đây. Chào tất cả mọi người. Fagin lại về hang ổ tối tăm của mình, nơi Láu Cá đang nóng lòng chờ ông chủ quay về.

     

    - Oliver đã ngủ chưa?

     

    - Lão hỏi khi vừa mới bước qua ngưỡng cửa.

     

    - Rồi, Láu Cá đáp, từ lâu rồi. Nó đây này. Oliver nằm dài trên một tấm đệm đặt ở góc phòng. Cậu bé đáng thương xanh xao như một xác chết. Lão Do Thái nhìn em một lúc.


  10. - Sikes đáp.

     

    - Đối với tôi có quan trọng gì?

     

    - Nào, nào, đừng có đùa với lửa. Nói nhỏ thôi, hãy nói về ngôi nhà đó đi. Khi nào chúng ta thực hiện phi vụ này? Tôi không thể không nghĩ về đống đồ ăn bằng bạc, về cái kho báu đẹp đẽ sắp thuộc về chúng ta.

     

    - Không thể làm gì được đâu.

     

    - Sikes đáp lạnh lùng.

     

    - Thế nào, không có gì để làm ư?

     

    - Đó không phải là một phi vụ dễ nuốt. Đã mười lăm ngày nay, Tobie Crackit lảng vảng xung.quanh ngôi nhà này và gã không thể đặt mối quan hệ nào với những tên đầy tớ.

     

    - Sao lại thế được?

     

    - Tôi cho rằng chỉ có hai tên đầy tớ. Chúng đã phục vụ bà già này từ hơn hai mươi năm nay và không có gì trên đời khiến chúng có thể phản bội bà này.

     

    - Thật đáng tiếc, lão già Fagin buồn rầu nói, bị mất nhiều của cải đến thế khi mà chúng ta tin rằng đã nắm được!

     

    - Ủ, chúng ta quả là ít may mắn. Một khoảng yên lặng kéo dài và mỗi người trầm ngâm trong suy nghĩ của mình.

     

    - Chúng ta có tất cả những công cụ, nhưng chúng ta còn thiếu một đứa trẻ.

     

    - Sikes nói.

     

    - Một đứa trẻ! Để làm gì vậy?

     

    - Để vào được ngôi nhà, cần phải chui qua một cánh cửa tò vò hẹp. Chỉ một đứa trẻ không lớn lắm mới có thể làm được chuyện này.

     

    - Ủ nhỉ, ta hiểu rồi.

     

    - Lão Do Thái nói. Lão Fagin ra hiệu cho Nancy đi ra.

     

    - Ông có thể nói mà không sợ gì cả, cô này nói, tôi biết chắc rằng ông sẽ nói đến cậu bé Oliver chứ gì.


  11. Chương 006

    Một Cuộc Thám Hiểm Bi Đát

     

     

    Vào một đêm mưa tối trời, lão già Do Thái rời khỏi sào huyệt của mình. Lão dừng chân một lát trước ngưỡng cửa trong khi phía sau lão, người ta cẩn thận khóa cửa và đẩy chốt khóa.

     

    Đi được một lúc, lão dừng lại trước một ngôi nhà. Lão gõ cửa, ở phía trong, người ta nghe thấy tiếng chó gừ gừ.

     

    - Tôi đây, Guillaume, tôi đây mà.

     

    - Lão Do Thái nói.

     

    - Mời vào.

     

    - Guillaume Sikes nói.

     

    - Nằm xuống, con chó chết tiệt, mày không nhận ra lão quỷ dữ này khi lão mặc áo choàng à? Lão Fagin bước vào, chào Guillaume và Nancy, kể từ ngày cô bắt được Oliver, đây là lần đầu tiên lão gặp lại cô ta.

     

    - Trời lạnh thật đấy, Nancy ạ.

     

    - Lão Do Thái nói.

     

    - Tôi lạnh cóng đến tận xương tủy.

     

    - Không sợ cái lạnh thấu đến tim đâu, Guil - laume Sikes thêm vào với giọng mai mỉa.

     

    - Nào, Nancy, hãy rót cho chúng tôi chút gì để uống đi. Sau khi uống xong, Guillaume lại tiếp lời.

     

    - Tại sao ông đến đây? Chắc không phải vì thú vui đến thăm tôi đâu nhỉ?

     

    - Anh đã nói cho ta biết về một ngôi nhà, một biệt thư...

     

    - Hãy nói rõ hơn đi. Không phải chính ông là người đầu tiên đã có ý định về vụ ăn cắp này à? Hãy giải thích đi, mẹ kiếp!

     

    - Bình tĩnh, Guillaume, và hãy thận trọng, người ta có thể nghe thấy chúng ta đấy.

     

    - Tốt thôi! Cho người ta nghe thấy chúng ta!


  12. - Ta thấy rằng Láu Cá biết việc của mình và thông thạo những mánh khóe trong nghề. Tốt lắm, ta khen ngợi cậu ấy. Bây giờ, chúng ta hãy đến ngồi bên lò sưởi và Oliver sẽ ngồi cạnh chúng ta. Tom Chitling trạc tuổi mười tám. Nó đội một chiếc mũ lông thú, mặc một cái áo vét màu sẫm bằng nhung kẻ, một cái quần dính đầy dầu mỡ và một cái tạp dề. Phải nói thẳng rằng bộ áo quần của nó khá tồi tê...

     

    - Oliver, cháu cho rằng anh chàng này từ đâu đến?

     

    - Lão Do Thái vừa hỏi vừa cười gằn.

     

    - Cháu... cháu không biết, thưa ông.

     

    - Oliver đáp.

     

    - Ai vậy?

     

    - Tom Chitling vừa hỏi vừa ném cho Oliver một cái nhìn khinh bỉ.

     

    - Một anh bạn trẻ của tôi, anh bạn thân mến ạ.

     

    - Lão Do Thái trả lời.

     

    - Thế thì, nó có may mắn đấy.

     

    - Anh chàng mới đến vừa nói tiếp vừa nhìn lão Fagin.

     

    - Tôi cuộc một đồng couronne rằng anh chàng này sẽ tìm ra cách để đến nơi mà tôi vừa thoát khỏi.

     

    Từ lúc đó, lão Do Thái hướng cuộc trò chuyện sang chủ đề dễ khiến thính giả của mình quan tâm hơn cả. Lão nói dài dòng về những lợi thế to tát của nghề nghiệp, về sự khéo léo của Láu Cá, về tính tình vui vẻ của một đứa khác và mỗi đứa đều được vài lời khen ngợi.

     

    Oliver gần như không bao giờ ở một mình, em liên tục gặp gỡ những tên kẻ cắp mỗi sáng đều đến luyện tập với lão Fagin để làm sao ăn cắp nhanh mà không gây tiếng động.

     

    Oliver chứng kiến các bài học. Thỉnh thoảng, lão già vô lại dừng các thao tác và kể những câu chuyện lừa đảo với đầy vẻ hào hứng và hài hước khiến Oliver không tài nào nhịn được cười và bất chấp sự tế nhị trong tình cảm của mình, em đã tỏ ra thích thú với những câu chuyện kể này.

     

    Lão khốn kiếp giăng bẫy cậu bé. Dần dần, cậu bé Oliver đáng thương bị những gọng kìm xiết chặt lại..


  13. Một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt của lão Fagin, lão đập nhẹ tay lên đầu cậu bé.

     

    - Nếu cháu biết điều, nếu cháu muốn học nghề của bọn ta, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau... và cháu sẽ không phải phàn nàn đâu. Bây giờ, ta đi đây, cháu sẽ ở lại đây một mình. Hãy tận dụng sự cô đơn để nghĩ ngợi về những gì ta đã nói với cháu.

     

    Cậu bé đáng thương quên ngay bài diễn văn của lão cai ngục. Em lại nghĩ về những người bạn thật sự đã chăm sóc em và đối xử thật tốt với em.

     

    Em sẽ làm thế nào đây để gặp lại họ và họ nghĩ gì về em nhỉ? Miễn rằng họ đừng nghi ngờ em là một kẻ ăn cắp! Nếu thế thì thật là khốn khổ!

     

    Giờ đây Oliver đã có thể ra khỏi phòng, người ta để em đi lại trong nhà và em tận dụng điều đó để nhận rõ chốn này. Em leo lên gác xép và mở một cánh cửa tò vò. Liệu em có thể ra hiệu được cho ai không nhỉ? Nhưng cậu bé uổng công ngồi phía sau những chấn song đã hoen gỉ, uống công nhìn ra bên ngoài hàng giờ, em chỉ thấy một đám hỗn độn mái nhà và ống khói.

     

    Tuy nhiên, thỉnh thoảng một mái tóc hoa râm lại hiện ra ở ô cửa tò vò của một ngôi nhà đằng xa, nhưng sự hiện diện đó rất ngắn ngủi.

     

    Oliver nhanh chóng nhận ra rằng em không thể làm thế nào cho ai đó nhìn thấy hoặc nghe thấy mình.

     

    Đó là cuộc sống buồn tẻ mà em đang phải chịu đựng giữa những mạng nhện giăng khắp nhà. Thỉnh thoảng, trong suốt một ngày, em chỉ nhìn thấy một con chuột nhắt chạy lon ton trên sàn nhà, cách em không xa nó sợ sệt lẩn trốn vào chỗ trú ẩn ngay khi có tiếng động khả nghi nhỏ nhất.

     

    Một hôm gã Láu Cá phải đi chơi tối ở ngoài, anh chàng tắm rửa và nhờ Oliver đánh xi giày hộ. Oliver vâng lời. Điều đó khiến em được giải trí chút ít và rồi, cậu thiếu niên thích tỏ ra có ích bởi như vậy em có dịp lấy lòng những người chủ của mình.

     

    - Thật đáng tiếc, Láu Cá nói với em, rằng cậu không cùng nghề. Chúng tôi đáng ra sẽ có hứng thú được làm việc cùng nhau. Cậu thật ra không phải là một anh bạn tồi. Thế thì cậu chờ đợi gì trước khi quyết định? Oliver chẳng trả lời.

     

    - Nhưng, tớ lại nghĩ về điều đó, Láu Cá tiếp lời, cậu có biết được nghề này là gì không đã?

     

    - Em nghĩ là có, cậu bé vừa trả lời, vừa ngẩng đầu lên, điều đó là ăn cắp... nghĩa là điều mà ngày nào các anh cũng làm..

     

    - Đúng đấy, anh bạn, cậu đã thấy đúng. Đấy chính là nghề của bọn này và mình tự hào về nó, đó cũng là nghề của tất cả những người mà cậu gặp ở đây... Thế thì, cậu quyết định bắt chước bọn ta chứ?

     

    - Không, cậu bé trả lời rất đơn giản, điều đó không khiến em thích và em muốn đi khỏi đây.

     

    - Chúng ta biết rõ nhưng lão Fagin thích em ở lại hơn. Hãy lắng nghe tiền kêu leng keng trong túi tớ. Ai lại từ chối một cuộc sống tươi đẹp. Cậu quả là ngốc nghếch nếu cậu không muốn cùng chung cuộc sống ấy với bọn tớ... nhưng rồi lão Fagin sẽ ép buộc được cậu. Oliver không nói gì cả và tiếp tục đánh xi đôi giày của Láu Cá và gã này lại lập tức tấn công.

     

    - Thế thì, cậu thật không có trái tim, cậu không có lòng tự trọng. Cậu ở lại đây và chúng ta sẽ buộc phải nuôi cậu. Cậu sẽ sống dựa vào những người bạn của cậu. Tớ thì tớ không thể sống như vậy. Không đâu! Này, hãy nhìn tiền chất đầy túi tớ, hãy lắng nghe tiếng leng keng của những đồng xu xinh đẹp. Kho tàng nơi tớ đã lấy số tiền này vẫn chưa cạn kiệt đâu. Vậy mà cậu không muốn có nhiều tiền như vậy, rõ đồ ngu! Láu Cá mãn nguyện ngắm nhìn đôi giày của mình, Oliver đã làm cho chúng bóng loáng lên.

     

    - Cậu chắc không được giáo dục tốt, Láu Cá tiếp lời, cậu không biết thế nào là cuộc sống nhưng lão Fagin sẽ dạy cho cậu, cậu có thể tin chắc vào điều đó, hoặc cậu là người đầu tiên, bằng những bước tiến bộ, không đáp ứng sự khôn khéo trong cách chỉ đạo của lão. Này, Oliver, hãy bắt tay vào việc ngay đi, sớm hay muộn thì cậu cũng sẽ làm vậy, mà cậu không ngờ, cậu đang để mất thời gian trong khi chờ đợi. Hãy suy nghĩ, Oliver, chúng ta đều đã từng ở vào hoàn cảnh của cậu, điều tốt nhất cậu nên làm là hãy tỏ ra xứng đáng với sự tử tế của lão Fagin. Và hãy nhớ cho kỹ nếu cậu không thó đồng hồ và khăn choàng thì những người khác sẽ làm, người ta mặc xác cậu nếu cậu không có khả năng làm gì cả.

     

    Lúc đó, lão già Fagin bước vào cùng với một anh chàng tên là Tom Chitling, kẻ mới đến này đã trải qua vài tuần trong nhà giáo dưỡng. Lão Do Thái bảo:


  14. - Đến lượt ông Grinwig nói.

     

    - Phụ nữ các bà không có cùng lý lẽ như chúng tôi. Các bà chỉ tin vào những chuyện hoang đường làm người ta buồn hay tin vào bọn lang băm. Một người đàn ông nghiêm túc mang đến cho bà chứng cứ sự việc, bà lại kêu lên: "Không thể tin được!" Tôi thì tôi biết chuyện này từ lâu rồi và tôi cũng chẳng cần đến sự viếng thăm của cái nhà ông Bumblẹ Tôi đã nhận xét thằng Oliver đúng như giá trị của nó. Các vị chỉ cần hỏi tôi ngay từ đầu. Như vậy lẽ ra các vị tránh được bao chuyện buồn phiền. Nhưng thằng bé lại bị sốt phải không, thằng bé yêu quý tội nghiệp bị Ốm! Cần phải chăm sóc nó. Bệnh tật khiến nó đâm ra thú vi...

     

    - Ông Grinwig, bà lão kiên quyết nói, tôi cũng biết về trẻ con nhiều như ông. Tôi nhận thấy rằng Oliver là một đứa trẻ hiền và biết hàm ơn.

     

    Tôi tiếp xúc với trẻ con từ hơn bốn mươi năm nay và tôi có nhiều kinh nghiệm hơn ông. Đấy là ý kiến của tôi, tôi không ngần ngại gì mà không cho ông biết: tốt hơn là ông nên im lặng. Vả lại...

     

    Bà Bedwin chuẩn bị tiếp tục và ông Grinwig sắp bị đè nén bởi sức mạnh của những lời trách móc thì ông Brownlow buộc bà phải im lặng.

     

    - Bà hãy im đi!

     

    - Ông giả vờ cáu giận, sự cáu giận này ông đâu có muốn.

     

    - Đừng bao giờ để tôi nghe đến tên đứa trẻ này nữa. Bà có thể đi được rồi, bà Bedwin ạ.

     

    Tối hôm đó, một không khí u buồn bao trùm ngôi nhà ông Brownlow.

     

    Cùng lúc diễn ra những sự kiện có thể khiến cho Oliver hết sức phiền muộn nếu em biết được những gì mọi người nói về em, cậu bé đáng thương vẫn còn ở trong sào huyệt của lão Fagin.

     

    Lão ăn cắp đợi lúc đồng bọn vắng mặt để thuyết giáo cho Oliver một bài giảng dài về tội vô ơn:

     

    - Chúng ta đã tiếp đón cháu, lão nói với cậu bé, dù sao chúng ta cũng cứu sống cháu, còn cháu, cháu chạy trốn khỏi hội những người bạn mới của cháu và đặt họ vào sự lo âu đến vậy. Thật là không tốt sau tất cả những gì chúng ta đã làm cho cháu.

     

    Lẽ nào ta đã không tỏ ra với cháu tình thân ái? Ta đã không cho cháu trú ngụ khi cháu có thể chết vì đói và mệt ư? Nào, trả lời đi. Chẳng lẽ ta đã không dạy cho cháu một nghề tốt mà không bao lâu có thể giúp cháu trở nên giàu có?

     

    Oliver không trả lời, em đưa mắt nhìn xuống và không một nét nào trên gương mặt em cử động.

     

    Lão già độc ác lại tiếp tục bài diễn văn đang trở nên đe dọa hơn.

     

    - Nghe đây, Oliver, đây không phải là lần đầu tiên ta đón nhận trẻ con. Một ngày nọ, có một cậu bé trạc tuổi cháu đã được cứu giúp bởi lòng thương hại, trong hoàn cảnh tương tự như cháu. Lúc đầu, ta rất yêu quý nó nhưng nó đã tỏ ra không xứng đáng với lòng tin yêu của tạ Ta được biết rằng nó đã cố quan hệ với cảnh sát và nó muốn tố cáo chúng ta; nhưng nó lại bị rơi vào cái bẫy của bản thân mình và chính nó đã bị cảnh sát bắt giữ. Người ta đã treo cổ nó lên như một tên tội phạm. Có lẽ đó cũng là số phận đang đợi cháu nếu cháu tiếp tục không nghe lời... Ta đã từng giúp đỡ cảnh sát chút ít để bắt được cái thằng bé muốn phản bội chúng tạ Đối với ta, đó là một sự độc ác cần thiết, nhưng cháu phải hiểu rằng ta cần nghĩ đến an toàn của mình và đồng bọn. Ta hy vọng cháu biết điều gì nên làm. Giá treo cổ không có gì vui vẻ cả và ta hy vọng sẽ không buộc phải gửi cháu đến đó...

     

    Vừa lắng nghe lão già Do Thái nói, cậu bé Oliver vừa run rẩy toàn thân. Em không hiểu được tất cả những gì lão già nói nhưng em đủ lớn và có khá nhiều kinh nghiệm để có thể hiểu rằng công lý có thể lẫn lộn người vô tội và kẻ tội phạm. Em cũng cảm thấy rằng lão Fagin có khả năng tố cáo với cảnh sát những người gây phiền hà cho lão hoặc không còn làm lão vui lòng nữa.

     

    Em ngước mắt lên và bắt gặp cái nhìn dò xét của lão Do Thái. Em có cảm giác rằng sự sợ hãi của mình không thoát khỏi lão già đểu cáng đang.tỏ ra rất mãn nguyện về xúc cảm mà Oliver thể hiện.


  15. - Ông Grinwig nhận xét với vẻ chế giễu.

     

    - Ông có lý đấy.

     

    - Ông Bumble vừa nói vừa lắc đầu. ông Brownlow lo ngại nhìn vẻ mặt phấn khởi của vị khách.

     

    - Nào, hãy nói cho tôi biết, đừng ngần ngại gì cả, tất cả những gì ông biết về Oliver. Ông Bumble để mũ xuống đất, từ tốn cởi nút áo choàng, khoanh tay lại, tự hào ngửa cổ ra phía sau và sau một hồi suy nghĩ, bắt đầu kể lể. Ông ta nói suốt hai mươi phút.

     

    Ông tuyên bố rằng ông biết đứa trẻ này từ khi nó còn rất nhỏ vì nó được sinh ra ở Trại tế bần.

     

    Không ai biết cha mẹ của nó và chắc rằng đức hạnh của họ cũng rất khả nghị Đứa trẻ này chỉ thể hiện, ngay từ khi mới biết đi, biết nói, toàn những chuyện đạo đức giả, vô ơn, độc ác. Nó đã làm gì? Trước tiên là những trò nghịch ngợm tồi tệ nhất, đó chỉ là một chuyện tồi tệ vớ vẩn, song nó còn suýt giết chết một gã trai thật hiền lành vô hại và nhiều người tận tâm phải can thiệp nhanh chóng mới tránh được một tai họa. Đó chưa phải là hết. Một đêm, nó còn trốn khỏi nhà ông chủ, người thật là.tử tế với nó. Ông Bumble bày ra trên bàn các giấy tờ để chứng minh cho những gì vừa nói.

     

    Nói hết những gì cần nói, ông Bumble lại khoanh tay và chờ đợi những nhận xét của ông Brownlow.

     

    - Tôi e rằng tất cả những điều này đều quá đúng.

     

    - Ông già Brownlow nói giọng buồn rầu, sau khi đã xem xét những giấy tờ.

     

    - Đây là số tiền đã hứa cho những thông tin của ông, nhưng tôi thề với ông rằng tôi sẽ đưa nhiều gấp ba lần số tiền này cho những tin tức có lợi cho đứa trẻ.

     

    Ông Bumble tiếc là đã không nói khác đi về đứa trẻ nhưng giờ đây đã quá muộn. Ông cúi rạp người chào, bỏ tiền vào túi và bước ra.

     

    Ông Brownlow đi dọc quanh phòng trong vài phút. Trên gương mặt ông hiện lên nỗi buồn sâu lắng nhất. Cuối cùng, ông quyết định gọi bà Bedwin đến. Ông bảo bà:

     

    - Tôi phải báo cho bà rằng chúng ta đã nhầm lẫn về thằng bé. Oliver Twist là một kẻ nói dối, một đứa trẻ đầy thật xấu. Tôi có bằng chứng chắc chắn về điều đó.

     

    - Không thể như thế được! Không thể như thế được!

     

    - Bà lão nước mắt lưng tròng la lên.

     

    - Tôi phải tuyên bố với bà rằng tôi vừa có chứng cớ cho thấy đó chỉ là một kẻ dối trá, một tên giết người, một thằng lêu lổng, và còn những gì nữa tôi chưa biết.

     

    - Tôi không thể tin được, thưa ông, dù tôi rất kính trọng ông.

     

    - Chao ôi!


  16. - Ông hỏi chị giúp việc ra mở cửa..

     

    - Cuộc viếng thăm của ông có lý do gì?

     

    - Tôi là Bumble, nhưng tên tôi chẳng nói với chị điều gì cả đâu. Tôi mang đến những tin tức về cậu bé Oliver Twist.

     

    - Mời vào, mời vào, bà Bedwin nói, tôi biết rõ rằng chúng tôi sẽ có tin của cậu bé đáng thương này. Tôi chắc chắn về điều ấy, tôi đã nói mà.

     

    Bà già tốt bụng không kiềm chế nổi sự xúc động của mình, bà nhanh chóng quay về phòng, buông mình xuống chiếc ghế dựa, và khóc lóc, trong khi đó cô hầu còn giữ được tinh thần, vội vàng chạy đi báo cho ông Brownlow biết.

     

    Cô quay lại ngay và đề nghị Ông Bumble đi theo cô.

     

    - Ông Brownlow muốn nghe ông ngay lập tức.

     

    - Cô nói. Cô dẫn ông vào căn phòng làm việc nhỏ nơi ông Brownlow và ông bạn Grinwig đang ngồi.

     

    - Thưa ông, mời ông ngồi. Chắc hẳn ông đã đọc mẩu tin mà tôi đã cho đăng trên báo phải không?

     

    - Vâng, thưa ông, và nhờ vào mẩu tin đó mà tôi biết được địa chỉ của ông. Tôi đã không để chậm một phút nào.

     

    - Thế ông biết gì về cậu bé?

     

    - Ông Brownlow hỏi.

     

    - Giờ nó thế nào rồi?

     

    - Tôi không biết gì về chuyện đó.

     

    - Ông Bum- ble đáp.

     

    - Tôi xin ông hãy nói đi, nói đi!

     

    - Chắc hẳn ông không có gì tốt đẹp để nói đâu nhỉ.


  17. - Chúng ta đừng quên công chuyện đấy, Ông nói tiếp, tôi mang đến cho bà tiền trợ cấp hàng tháng như đã thỏa thuận. ông Bumble rút ra mấy đồng bạc trong túi và yêu cầu bà Mann viết ngay lập tức giấy biên nhận..

     

    - Những đứa trẻ thế nào?

     

    - Ông Bumble hỏi.

     

    - Những kho báu thân yêu! Chúng rất khỏe, trừ hai đứa bị chết tuần trước và một đứa bị Ốm.

     

    - Phải, tôi cho rằng chuyện Oliver Twist từng đến ở ngôi nhà này thật là tai hại, nó đã làm bọn trẻ mất tinh thần.

     

    - Tôi đồng ý với ông, ngài Bumble ạ.

     

    - Tôi cần phải báo tình cảnh này cho hội đồng quản trị.

     

    - Tôi hy vọng rằng các ngài ấy sẽ hiểu rằng đấy không phải là lỗi của tôi.

     

    - Bà Mann sụt sùi.

     

    - Hãy yên tâm, thưa bà, họ sẽ biết chính xác vụ việc và tôi sẽ tìm ra lời lẽ cần thiết để thuyết phục họ về sự tận tình của bà. Ông Bumble cáo biệt bà ta, quay về nhà để chuẩn bị cho chuyến du lịch.

     

    Sáng hôm sau, vào lúc sáu giờ, ông Bumble, sau khi trùm kín người bằng chiếc áo choàng màu xanh da trời, trèo lên xe chở hành khách, cùng đi có hai đứa trẻ mà đám hành khách muốn gạt bỏ.

     

    Ông đến Luân Đôn không có chuyện gì khó chịu lắm trừ cử chỉ đáng ghét của hai đứa trẻ cứ nhất định run lập cập. Ông rũ bỏ hai đứa trẻ khốn khổ và đến trọ Ở một khách sạn nơi chiếc xe đỗ lại.

     

    Ngay lập tức, ông gọi cho mình vài lát thịt ngon rồi ông dùng với một chai rượu vang. Sau đó, ông dịch chiếc ghế dựa lại gần lò sưởi, đặt lên lò sưởi một cốc rượu pha chanh và sau một vài ngẫm nghĩ đạo lý về xu hướng tội lỗi của mọi người cứ thích than phiền, ông thoải mái đọc tờ báo.

     

    Bài đầu tiên đập vào mắt ông là thông cáo sau:

     

    Một khoản tiền thưởng lớn Một cậu bé tên là Oliver Twist đã biến mất khỏi chỗ ở từ tối thứ năm và người ta không biết cậu đã ra sao. Một khoản tiền thưởng sẽ được giao cho ai cung cấp những thông tin có thể giúp tìm thấy cậu bé Oliver Twist, hay rọi một ánh sáng nào đấy lên câu chuyện của em mà tác giả của thông tin này rất muốn biết." Kèm theo là một vài đặc điểm chính xác của Oliver với những chi tiết về áo quần cũng như con người em và cả địa chỉ của ông Brownlow.

     

    Ông Bumble mở to mắt chậm rãi và chăm chú đọc đi đọc lại ba lần bài báo. Không nghi ngờ gì nữa, bài báo nói về cậu bé Oliver. à! ông biết vài thông tin về cậu bé vô kỷ luật này! ông chỉ cần lục lọi trong trí nhớ của mình! ông có thể kể cho ông Brownlow này khối chuyện đây! Và ông sẽ bỏ túi một khoản tiền ra trò! Đừng để mất một phút nào cả!

     

    Năm phút sau, ông tìm đến địa chỉ đó, chẳng kịp uống hết cốc rượu chanh của mình.

     

    - Ông Brownlow có thể tiếp tôi được không?


  18. Chương 005

    Ông Bumble Ở Luân Đôn

     

     

    Một sớm tinh mơ, ông Bumble bước ra khỏi nhà và bắt đầu đi ngược lên con phố lớn bằng những bước oai vệ. Trong ánh nhìn của ông có vẻ gì sâu lắng và bước chân ông biểu lộ vẻ tự hào cho thấy nhiều suy nghĩ quan trọng đang thoáng hiện trong tâm trí ông.

     

    Ông không dừng lại trên đường trò chuyện với vài người tiểu thương đang kính cẩn chào ông. Ông chỉ trả lời họ bằng một cử chỉ nhanh nhẹn. Ông Bumble đến nhà bà Mann trong chung cư được sắp xếp cho những đứa trẻ nghèo khổ.

     

    Khi bà Mann thoáng thấy ông, bà nghĩ thầm: "Quỷ thần ơi, một lão đến thăm viếng! Địa ngục hãy mở ra dưới chân lão đi!" nhưng bà lại đón tiếp ông bằng những lời lẽ khác:

     

    - À! Ngài Bumble đấy ạ, tôi dám chắc đấy là ngài! Thật vui mừng được trông thấy ngài sớm như vậy! Mời ngài vào!

     

    - Xin chào, bà Mann.

     

    - Xin chào, ngài Bumble, tôi hy vọng ngài vẫn khỏe đấy chứ?

     

    - Thường thôi, thưa bà, thường thôi! Tôi có một cuộc sống rất cực nhọc. Tôi thấy rất mệt mỏi.

     

    - Tôi biết điều đấy, ngài Bumble ạ.

     

    - Tôi đến báo với bà một tin quan trọng.

     

    - Ôi! Chúa ơi! Điều gì vậy?

     

    - Ngày mai tôi sẽ đi Luân Đôn, bà Mann ạ.

     

    - Đi Luân Đôn ư, ngài Bumble!

     

    - Vâng, thưa bà, tôi sẽ dẫn theo hai đứa trẻ nghèo khổ của Trại tế bần mà chúng ta đã quyết định chuyển chúng đến nơi khác.

     

    - Thế thì ngài sẽ đi xe khách ư?

     

    - Bà lại nói.

     

    - Thường thì người ta chuyển những đứa trẻ nghèo khổ đi bằng xe bò.

     

    - Chúng đang ở trong tình trạng tồi tệ và chúng tôi đã tính toán rằng chi phí vận chuyển ít tốn kém hơn là phí mai táng. Tôi hy vọng rằng chúng tôi sẽ đi đến nơi đến chốn, trừ phi là chúng chết dọc đường để gây cho chúng tôi chuyện buồn bực.

     

    Và ông Bumble bắt đầu cười như thể đó là một chuyện hóm hỉnh.


  19. - Sikes, Nancy và Oliver bước chậm lại khi đến một khoảnh đất hình tròn dùng làm nơi buôn bán gia súc.

     

    - Cầm lấy tay Nancy!

     

    - Sikes thô bạo ra lệnh cho Oliver và đưa tay kia cho tao. Nếu mày kêu.lên một tiếng, con chó này sẽ nhảy lên cổ họng mày. Tao nghĩ rằng mày đã hiểu. Oliver đã hiểu rất rõ. Họ đang ở một chỗ hẻo lánh, xa tất cả những người khách qua đường, sự chống cự là không thể được. Họ đi bộ trong vòng nửa giờ qua những phố bẩn thỉu và ít người qua lại, sau đó dừng lại trước một cửa hậu khép kín, bề ngoài như bị bỏ hoang. Nancy bấm chuông. Cánh cửa mở nhẹ nhàng.

     

    - Lão già có ở đây không?

     

    - Sikes hỏi.

     

    - Có, tiếng nói đáp lại, Ông ta sẽ vui mừng khi gặp các bạn. Lão sốt ruột chờ các bạn đấy. Láu Cá dẫn cả bọn vào trong một căn phòng thấp, nơi lão Fagin ngồi cùng đồng bọn.

     

    - Vui mừng được gặp lại anh bạn.

     

    - Lão Do Thái nói.

     

    - Hãy gửi trả lại sách và tiền cho ông già.

     

    - Oliver nói.

     

    - Ông ta sẽ cho rằng cháu là một kẻ ăn cắp, cháu xin ông. Những lời nói này được đón nhận bằng những nụ cười mỉa. Oliver định chạy trốn nhưng nhanh chóng bị tóm lại. Để em mất hẳn ý muốn bỏ trốn, lão Fagin quyết định cho em vài gậy. Lão nện mạnh một gậy xuống vai Oliver và khi lão giơ lên để lại bắt đầu thì Nancy lao vào lão, giằng lấy cây gậy.

     

    - Tôi không muốn các người làm đứa trẻ này đau.

     

    - Bình tĩnh nào, Sikes nói, chẳng lẽ em lại trở thành bạn của thằng nhóc vô lại này ư?

     

    - Đúng vậy, và tôi lấy làm tiếc đã giao nó cho các người. Các người đã khiến tôi trở thành một con ăn cắp và các người cũng muốn làm vậy với đứa trẻ này à.

     

    Cả bọn khiến Nancy câm miệng và chúng lột áo quần đẹp khỏi người Oliver.

     

    Sau bao hạnh phúc, Oliver lại một lần nữa chìm đắm trong nỗi đau khổ tuyệt vọng...


  20. - Nancy, Oliver nói, chị biết rõ là tôi không hề bịa gì cả.

     

    - Mọi người thấy rõ là nó biết tôi, phải không?

     

    - Nancy vừa nói vừa quay lại với những người đứng xem. Có ai có lòng tốt giúp tôi đưa nó về nhà không? Nếu nó còn trốn đi lần nữa, nó sẽ là nguyên nhân cái chết của bố nó, mẹ nó và sẽ khiến tôi tuyệt vọng..Lúc đó, một người đàn ông dẫn theo con chó bước ra khỏi quán rượu và tiến đến đám đông. Đó là Guillaume Sikes, người đã chứng kiến cảnh đó từ nãy và đợi lúc can thiệp vào.

     

    - Có chuyện gì ở đây vậy? Nào nào, hắn kêu lên, cậu bé Oliver! Cháu có muốn về nhà không, về với bà mẹ đáng thương của cháu, cậu bé hư hỏng!

     

    - Cứu tôi với! Cứu với! Tôi không quen các người! Thả tôi ra! Cứu tôi với! Nhưng cậu bé uổng công chống cự, Guillaume Sikes giữ chặt lấy em để em không thoát khỏi sự ghì chặt của hắn.

     

    - Cứu tôi với, mày dám kêu cứu à? Chính tao đến cứu giúp Nancy, nhóc con bịp bợm! Mày cầm cái gì kiả Chắc là sách mày lấy cắp được phải không? Đưa chúng cho tao! Dứt lời, hắn lôi tuột những quyển sách cậu bé đang cầm và đánh em lên đầu dữ dội.

     

    - Phải làm vậy.

     

    - Một người đứng xem nói.

     

    - Đ ây là một biện pháp tốt để dạy những đứa trẻ nổi loạn.

     

    - Đúng vậy.

     

    - Một anh chàng thợ mộc to con vụng về thêm vào.

     

    - Không có biện pháp mạnh, chẳng làm gì được.

     

    - Điều đó tốt cho nó.

     

    - Các bà nói

     

    - Nó chỉ còn cách vâng lời.

     

    - Đúng quá rồi!

     

    - Sikes nói và bắt đầu đánh cậu bé Oliver khốn khổ.

     

    - Nào, giờ thì đi đi, đồ vô lại, đồ du thủ du thực. Hoàn toàn choáng váng vì những cú đánh, kinh hoàng trước sự tàn bạo của người đàn ông, bị đe dọa bởi con chó không ngừng nhe nanh ra, run sợ nhất là chắc chắn không một ai giúp mình, Oliver cảm thấy suy sụp. Cậu bé tội nghiệp có thể làm gì đây? Giờ đây, màn đêm đã buông xuống, khu phố trở nên vắng tanh. Mọi sự chống cự là vô ích. Em bị lôi vào trong một mê cung những đường phố tối tăm, chật chội. Em còn cất lên vài tiếng kêu la, do lại bị ăn đòn, sau đó, kiệt sức vì mệt mỏi, sợ hãi và xúc động, em bị buông trôi theo số phận đáng buồn của mình. Khắp thành phố, những ngọn đèn khí đã thắp lên. Bà Bedwin lo lắng chờ đợi trước cửa ngôi nhà. Hai mươi lần, bà tưởng chừng như trông thấy Oliver. Trong phòng làm việc tối om, hai ông già khăng khăng chờ đợi. Và người ta chỉ nghe thấy tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ.


  21. - Cô ấy sắp ngất xỉu mất.

     

    - Một bà nói.

     

    - Có nên gọi một bác sĩ chăng?

     

    - Một người khác thêm vào.

     

    - Đừng, anh bán thịt nói, không có gì gấp gáp lắm đâu. Tôi biết điều ấy mà, một phút nữa, sẽ ổn thôi.

     

    - Cám ơn, Nancy nói, tôi đã thấy khá hơn rồi, không cần thiết phải phiền một bác sĩ đâu. Tôi sẽ về nhà với em trai mình. Nào, đi thôi, cậu bé hỗn láo!

     

    - Chuyện gì xảy ra với em cô vậy?

     

    - Một phụ nữ hỏi.

     

    - Bà hãy hình dung xem nó trốn khỏi nhà, cách đây đúng một tháng để đến sống với một băng kẻ cắp. Bà có hiểu được nỗi đau khổ của bố mẹ nó, những người thợ trung hậu. Mẹ nó suýt chết vì buồn phiền.

     

    - Một cậu con trai hư đốn!

     

    - Bà ta nói.

     

    - Thật khốn khổ.

     

    - Người khác đệm thêm.

     

    - Mọi người nhầm rồi, đấy không phải là tôi.

     

    - Oliver run rẩy nói.

     

    - Tôi không hề có chị gái lẫn bố mẹ. Tôi mồ côi, người ta đã nhận nuôi tôi. Để cho tôi quay về nhà mình!

     

    - Thật trơ tráo!

     

    - Nancy kêu lên.


  22. - Cám ơn ông, cháu không đi tới mười phút đâu.

     

    - Oliver đáp. Em bỏ tấm ngân phiếu vào túi quần, cài nút áo vét cẩn thận, kính cẩn cúi chào và bước đi.

     

    Bà Bedwin tiễn em ra tận cửa để chỉ cho em con đường ngắn nhất, tên của anh bán sách, tên phố và sau khi nhắc lại nhiều lần rằng cẩn thận kẻo bị sổ mũi, bà già thận trọng cuối cùng cũng để em đi khỏi.

     

    - Cậu bé yêu quý, bà vừa nói vừa dõi theo cậu bé đang bước dần xa, ta không muốn để cháu đi như vậy trong thành phố. Oliver quay lại, vui vẻ ra dấu tạm biệt trước khi biến mất khỏi khúc quẹo của con đường. Bà lão rất vui sướng vì điều đó, hơi lấy lại bình tĩnh, bà khép cửa và bước vào phòng.

     

    - Nào, Ông Brownlow vừa nói vừa lôi đồng hồ ra đặt lên bàn, nó sẽ về đây trong vòng hai mươi phút nữa, đến lúc đó, trời sẽ tối.

     

    - Ông luôn nghĩ rằng nó sẽ quay lại à?

     

    - Ông Grinwig hỏi.

     

    - Đúng vậy, Ông Brownlow đáp, còn ông, ông vẫn nghi ngờ sao?

     

    - Vâng, tôi rất nghi ngờ về điều đó. Cậu bé được mặc một bộ áo quần hoàn toàn mới, mang đi những quyển sách có giá trị, nó còn nhận được một tấm ngân phiếu kha khá. Theo ý tôi, nó sẽ gia nhập lại đám bạn trộm cướp và chế giễu ông đấy. Người ta cứ chặt đầu tôi đi nếu nó lại đặt chân về đây!

     

    Ông Grinwig tiến lại gần bàn và hai người bạn ngồi im lặng, mắt nhìn chăm chăm chiếc đồng hồ và chờ đợi cậu bé quay lại.

     

    Ông Grinwig không phải là người có ác ý, nhưng muốn tỏ ra mình có lý, ông không muốn đứa trẻ quay lại, ngay cả khi điều đó khiến ông bạn Brownlow buồn rầu.

     

    Trong thời gian đó, Oliver Twist đi về phía cửa hàng sách. Em đi nhầm đường và đi vào một phố không được phác họa trong chặng đường đi của mình. Em nhận thấy ngay nhưng không muốn quay lại. Con đường này dù sao cũng dẫn em đến đúng chỗ. Em xét thấy thật vô ích nếu quay lại và em tiếp tục đi nhanh hết mức có thể.

     

    - Mình thật là hạnh phúc, em nghĩ, mình đã tìm thấy một gia đình. Mình không mong muốn gì hơn. Mình được bao bọc bởi những con người trung hậu, yêu thương mình. Mình sẽ làm gì đây để họ hài lòng về mình?.Em bị kéo ra khỏi những suy nghĩ mơ màng của mình bằng tiếng kêu to của một cô gái trẻ.

     

    - Ôi! Em tôi! Đây là em tôi! Em vừa ngước mắt lên xem thử điều đó có nghĩa gì thì em đã bị giữ chặt bởi hai cánh tay mạnh mẽ.

     

    - Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không có chị! Tôi không biết cô!

     

    - Em la lên. Để trả lời, cô gái đang giữ em, chính là Nancy, bắt đầu than thở và rền rĩ:

     

    - Ôi! Oliver! Cuối cùng chị cũng tìm thấy em! Làm thế nào mà em có thể để cho chúng ta rơi vào bao lo âu như vậy? Nhưng mà chị vui mừng đến nỗi không đủ can đảm để trách mắng em. Hãy đi nhanh về nhà! Mọi người sẽ hài lòng như thế nào khi gặp lại em!

     

    Nancy đóng kịch rất giỏi, sau tất cả những lời không mạch lạc thốt lên, cô lại bắt đầu rền rĩ đến độ nhiều người đang chứng kiến cảnh ấy cho rằng cô sắp bị Ốm.


  23. - Oliver đáp.

     

    - Ông nghĩ gì về anh bạn trẻ của tôi.

     

    - Ông Brownlow hỏi.

     

    - Ông đã cứu bộ đồ ăn bằng bạc của mình à?

     

    - Ông kia thô bạo đáp.

     

    - Tôi dè chừng những thanh niên lêu lổng và ông nên bắt chước tôi, nếu không, tôi báo cho ông biết là ông sẽ chịu đau khổ về chuyện đó.

     

    - Không, Ông Brownlow bình tĩnh đáp, tôi có những lý do để đặt lòng tin vào cậu bé. Này, ông có muốn chúng ta thử thách cậu ta không? Tôi sẽ giao cho nó một gói sách và một ít tiền để mang đến cho anh bán sách.

     

    - Nó sẽ không quay lại đâu.

     

    - Ông Grinwig nói.

     

    - Vâng, thưa ông, hãy để cháu mang sách đi.

     

    - Oliver nói.

     

    - Cháu xin ông, cháu sẽ chỉ chạy đến đó.

     

    Ông lão định nói rằng Oliver rất tốt bụng nhưng sau khi suy nghĩ, ông cho rằng tốt hơn là không nên để em ra ngoài một mình, thì lúc đó ông Grinwig khọc khọc ho với vẻ tinh quái. Để chứng minh cho ông bạn già của mình thấy rằng những nghi ngờ của ông là không có cơ sở

     

    - Ông lão quyết định giao cho cậu bé việc này.

     

    - Cháu sẽ đi, anh bạn ạ.

     

    - Ông nói với Oliver.

     

    - Những quyển sách ở trên một chiếc ghế tựa, cạnh bàn làm việc của tạ Nào, cháu đi tìm chúng đi. Oliver, hân hoan vì thấy mình có ích, quay lại rất nhanh, sách cắp dưới nách và chờ đợi sẵn sàng ra đi theo lệnh của ông Brownlow.

     

    - Cháu sẽ nói rằng, Ông lão nói, cháu mang những quyển sách do ta gửi đến và cháu đến trả món nợ của tạ Đây là một tấm ngân phiếu.


  24. Nancy đến đồn cảnh sát, nơi người ta đã dẫn Oliver đến. Cô đi thẳng đến chỗ viên cảnh sát và khóc nức nở đòi gặp Oliver, cô nói nó là em trai cô.

     

    - Nó không ở đây, cô bé.

     

    - Viên cảnh sát nói.

     

    - Thế nó ở đâu?

     

    - Nancy hốt hoảng kêu lên.

     

    - Ông già đã mang nó đi rồi.

     

    - Viên cảnh sát đáp.

     

    - Ông nào, ôi trời ơi, ông nào?

     

    - Nancy la lên. Viên cảnh sát thông báo cho người chị tội nghiệp đang khóc sướt mướt rằng Oliver được tòa án tha bổng bởi vì một nhân chứng đã chứng tỏ em vô tội và em được ông khiếu nại mang đi khi đang bất tỉnh. Viên cảnh sát đã nghe thấy ông già nói với người đánh xe ngựa đến Pentonvillẹ Chắc là Oliver đang ở đấy.

     

    Nancy quay trở lại nhà lão Fagin và nói cho đồng bọn biết sự việc. Chúng tranh luận sôi nổi rất lâu.

     

    Trong khi những cách sắp xếp được đưa ra tại nhà của lão Do Thái, Oliver đã dứt cơn sốt. Em quyết tâm sau này sẽ hỏi thêm nhiều chi tiết về bức.chân dung đã mang đến cho em ấn tượng mạnh mẽ đến thế, còn giờ đây em hài lòng được nghe những câu chuyện thú vị mà bà lão đang chăm sóc em kể cho em nghe không mệt mỏi.

     

    Đó là chuỗi ngày hạnh phúc, chuỗi ngày bình phục của Oliver. Em nhận được áo quần mới, mũ lưỡi trai, giày và bà lão Bedwin tốt bụng không ngừng ngây ngất cảm kích trước bộ dạng khỏe khoắn của cậu bé.

     

    Khoảng một tuần sau khi xảy ra câu chuyện về bức chân dung, Oliver được mời đến phòng làm việc của ông Brownlow, ông hỏi em đến từ đâu, ai đã nuôi em, và làm thế nào em quen được những người mà em ở cùng.

     

    Oliver sắp bắt đầu kể chuyện đời mình thì ông bạn của ông Brownlow, ông lão Grinwig xuất hiện.

     

    - Cháu sẽ kể cho chúng ta nghe chuyện đó vào sáng mai, Ông Brownlow nói, cháu đừng ngạc nhiên về tính cách hơi thô lỗ của ông Grinwig. Quả vậy, ông này phàn nàn đã nhìn thấy ở cầu thang một miếng vỏ cam nhỏ và suýt nữa ông bị ngã gãy chân..., sau đó ông nhìn thấy cậu bé Oliver.

     

    - Thế nào, cậu đã khỏe chưa, cậu bé?

     

    - Ông Grinwig nói.

     

    - Cám ơn ông, cháu đỡ nhiều rồi.


  25. - Gì cở

     

    - Thằng kia hỏi.

     

    - Phải, cái gì?

     

    - Láu Cá hỏi lần nữa.

     

    - Thế này, lão Fagin có thể nói gì? Tao tự hỏi mình điều đó. ý kiến của mày thế nào? Láu Cá không trả lời, nó vuốt tóc, nhăn nhó, nhún vai và lao ra sân. Charlot buộc phải chạy theo nó..Trong thời gian đó, lão già Fagin ngồi cạnh đống lửa đối diện chiếc bình thiếc, ăn dồi heo và bánh mì. Nghe thấy tiếng động ở cầu thang, một nụ cười gớm guốc hiện lên trên gương mặt tái mét của lão, và đôi mắt lão long lên dưới cặp lông mày rậm.

     

    Bước chân của Charlot và Láu Cá lại gần và chẳng mấy chốc đã nghe thấy ngay phía đầu cầu thang.

     

    Lão già đặt dao xuống, để lại miếng dồi và chờ đợi.

     

    Khi Charlot và Láu Cá bước vào, lão Do Thái hỏi chúng Oliver đâu.

     

    - Nó đã bị sa vào bẫy chuột rồi.

     

    - Láu Cá nói. Sự giận dữ của lão già Fagin thật là kinh khủng, lão lắc mạnh hai tên ăn cắp trẻ tuổi và ném vào đầu Charlot chiếc bình thiếc đầy bia.

     

    Chính lúc đó một nhân vật mới tên là Guil - laume Sikes bước vào, hắn hỏi ngay nguyên do của sự Ồn ào. Láu Cá thuật lại đầy đủ mọi chi tiết lý do và hoàn cảnh việc Oliver bị bắt giữ.

     

    - Tôi sợ, lão Do Thái nói, nó sẽ khai ra và kéo cả lũ chúng ta vào chuyện lôi thôi đây.

     

    - Có khả năng thế đấy.

     

    - Sikes trả lời với một nụ cười ranh mãnh.

     

    - Thế là ông đã rơi vào một chuyện rắc rối rồi đấy, ông Fagin ạ!

     

    - Nếu tôi bị bắt, hoàn cảnh của ông cũng không khá hơn đâu.

     

    Bằng cách dọa nạt, rồi tán tỉnh, cả bọn khiến Nancy đồng ý đến chỗ Oliver dò hỏi tin tức.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...