Jump to content

tieuholo

Điều Hành Viên
  • Số bài viết

    732
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Bài viết được đăng bởi tieuholo


  1. Trong khi đó, những anh bạn đồng hành đáng trách của Oliver ra sao?

     

    Láu Cá và Charlot, sau khi ăn cắp chiếc khăn tay của ông Brownlow, đã thấy rõ điều xảy đến với Oliver.

     

    Chúng hùa vào đám đông đuổi theo Oliver và thế là chúng không bị ai chú ý đến. Khi thấy cậu bé bị bắt và người ta lôi em vào đồn cảnh sát, chúng chạy về nhà mình bằng con đường ngắn nhất. Sau khi chạy qua nhiều phố nhỏ chật hẹp, quanh co, chúng dừng chân dưới một mái hiên thấp.

     

    - Thật là một vụ làm ăn kỳ cục!

     

    - Bates vừa la lên vừa cười vang.

     

    - Mày cười gì vậy?

     

    - Láu Cá hỏi.

     

    - Ha! Ha! Ha!

     

    - Thằng kia hét lên.

     

    - Im ngay!

     

    - Láu Cá quát.

     

    - Mày muốn bị bắt à?

     

    - Tao không làm được.

     

    - Charlot nói.

     

    - Mày đã thấy thằng Oliver chạy như thế nào rồi đấy, và chúng ta cũng đuổi theo nó với chiếc khăn ăn cắp trong túi... Tao không kìm được, tao phải cười!

     

    Charlot lại ôm bụng cười và nghĩ đến sự rủi ro của Oliver.

     

    - Lão Fagin sẽ nói gì nhỉ?

     

    - Láu Cá hỏi. Gã không thể chia sẻ niềm vui của tên tòng phạm.


  2. - Một người mà cả cháu và ta đều không biết, ta nghĩ vậy. "Người này thật đẹp." Oliver nghĩ. Em vừa uống xong thìa canh cuối cùng thì có tiếng gõ cửa.

     

    - Mời vào.

     

    - Bà nói. ông Brownlow bước vào và ngắm Oliver rất lâu. Cậu bé cố đứng dậy nhưng lại ngã xuống ghế bành. Ông già rất xúc động về điều này.

     

    - Cậu bé đáng thương.

     

    - Ông ta lặp lại nhiều lần.

     

    - Cháu nó vừa uống hết một bát canh ngon tuyệt đấy.

     

    - Bà Bedwin nói.

     

    - Và cốc rượu mùi sẽ khiến cháu khỏe nhanh hơn nữa phải không, Tom White?

     

    - Cháu tên là Oliver Twist, thưa ông.

     

    - Cậu bé bị Ốm ngạc nhiên nói..

     

    - Một cái tên kỳ cục. Tại sao cháu lại khai với thẩm phán cháu tên là Tom Whitẻ

     

    - Ông già nói.

     

    - Cháu không nói vậy, thưa ông.

     

    - Oliver ngạc nhiên đáp. ông Brownlow nghiêm khắc nhìn Oliver, cho rằng em nói dối nhưng ông đọc thấy trên gương mặt em rằng em nói thật. Bỗng nhiên, mắt ông Brownlow dừng lại trên bức chân dung người đàn bà trẻ mà Oliver đang ngắm. Xúc động khiến ông chao đảo.

     

    - Lạy Chúa!

     

    - Ông ta kêu lên.

     

    - Bà Bedwin này! Tôi thấy gì vậy! Bà hãy nhìn đây! ông lần lượt chỉ tay lên bức chân dung và gương mặt cậu bé, đấy là bản sao sống động của bức chân dung: mắt ấy, mũi ấy, các nét ấy. Sự giống nhau nổi bật.

     

    Oliver chăm chú nhìn theo những động tác của ông già. Mặt em nhợt nhạt và ngất đi.


  3. Chương 004

    Một Bức Chân Dung Giống Hệt

     

     

    Oliver bị sốt mê man trong nhiều ngày và em không biết gì cả. Khi tỉnh lại, em thấy một bà già phúc hậu thức trông nom em như thể em là con của bà.

     

    Người đàn bà tốt bụng này tên là Bedwin, bà đã không rời em một phút nào.

     

    Ba ngày sau, người ta đặt Oliver lên một chiếc ghế tựa dài chất đầy gối trong phòng bà Bedwin. Em ngồi trước lò sưởi.

     

    - Bà thật là tốt bụng, thưa bà.

     

    - Oliver nói.

     

    - Đừng nói chuyện đó nữa và hãy uống ngay bát canh bác sĩ đã kê cho cháu. Ông Brownlow chắc sẽ đến thăm cháu hôm nay và cháu cần phải tươi tỉnh với ông ấy.

     

    Oliver bắt đầu ngắm chăm chú bức chân dung treo trên tường trước mặt em.

     

    - Cháu thích tranh lắm à?

     

    - Bà Bedwin hỏi.

     

    - Cháu không biết, cháu hầu như chưa bao giờ thấy chúng. Nhưng gương mặt của bà này có vẻ thật hiền dịu.

     

    - À, họa sĩ biết cách làm đẹp thêm cho phụ nữ. Đấy là nghề của họ.

     

    - Thế bức tranh có giống ai không, thưa bà?

     

    - Cậu bé hỏi.

     

    - Dĩ nhiên, đó là một bức chân dung mà.

     

    - Của ai, thưa bà?

     

    - Cậu bé vội vàng hỏi.

     

    - Ta không biết rõ lắm.

     

    - Bà vui vẻ đáp.


  4. - À, à, viên thẩm phán đang theo đuổi tiếp ý nghĩ của mình nói thêm, thế quyển sách này đã được trả tiền chưa?

     

    - Chưa, chưa đâu.

     

    - Anh bán sách đáp.

     

    - Quả thực, Ông Brownlow nói, tôi thật sự không có thời gian trả tiền cho thứ tôi muạ.

     

    - Thế thì người buộc tội đến lượt mình lại bị buộc tội.

     

    - Ông Fang nói vẻ đắc thắng.

     

    - Ông đây phàn nàn đã bị mất chiếc khăn tay nhưng lại không khai báo mình đã lấy đi quyển sách một cách đáng khiển trách. Nếu anh bán sách muốn, anh có thể sẽ khiếu nại ông khách hàng ít nghiêm túc này. Đây quả là một bài học cho các ông! Nào, tôi rút lại lời tuyên án buộc tội đứa trẻ và tất cả mọi người hãy giải tán. ông Brownlow muốn nói với viên quan tòa những suy nghĩ về cách xử lý của ông ta, nhưng ông không thể làm được.

     

    - Giải tán! Giải tán!

     

    - Viên thẩm phán nhắc lại. ông già bị dẫn ra ngoài với gậy, sách... và một sự giận dữ không tả được. Nhưng ông bình tĩnh ngay khi nhận thấy cậu bé Oliver đáng thương vẫn nằm sóng soài trên nền gạch. Cậu bé tội nghiệp nhợt nhạt như xác chết và áo em bị rách toang. Em run rẩy. Cậu bé dường như đang lên một cơn sốt khủng khiếp.

     

    - Cậu bé đáng thương! Cậu bé đáng thương!

     

    - ạng Brownlow nói.

     

    - Ai đi kiếm cho tôi một chiếc xe nào, nhanh lên! Một cỗ xe tiến đến. Mọi người cẩn thận đặt Oliver lên một chiếc gối dựa và ông Brownlow ngồi cạnh em.

     

    - Ông có muốn tôi đưa ông về không?

     

    - Anh bán sách hỏi.

     

    - Rất vui lòng, anh bạn, Ông Brownlow đáp ngay, mời anh lên xe. Tôi không để quên quyển sách của anh đâu. Nào lên đi! Đừng để mất một phút nào nếu chúng ta muốn cứu cậu bé này.

     

    Cỗ xe dừng lại trước thềm ngôi nhà xinh xắn gần Pentonville trong một phố yên tĩnh. Người ta chuẩn bị một chiếc giường và đặt Oliver nằm xuống.

     

    Oliver Twist đã vào nhà ông Brownlow như vậy đó..


  5. - Ông Fang tuyên bố.

     

    - Tôi kết án nó ba tháng tù giam kèm thêm lao động cưỡng bức, rõ ràng như thế rồi. Bây giờ mọi người hãy để tôi yên và nhanh chóng giải tán khỏi phòng này đi.

     

    Cửa phòng vừa được mở ra và người ta đang chuẩn bị khiêng Oliver vào xà lim thì một người đàn ông xuất hiện và lại gần bàn của ông Fang.

     

    Người mới đến này ăn mặc khá chỉnh tề nhưng không cầu kỳ. Mọi người nhận thấy ông đã phải chạy và khá xúc động. Đó là người bán sách.

     

    - Dừng lại, hãy dừng lại!

     

    - Ông la to

     

    - Các ngài sắp phạm phải một sự nhầm lẫn. Hãy đợi đã, hãy cho tôi nói!

     

    - Người đàn ông này là ai vậy? Đuổi hắn đi! Hắn không có quyền xuất hiện ở đây! Tôi đã ra lệnh giải tán khỏi phòng rồi mà!

     

    - Tôi sẽ nói, người mới đến tuyên bố, và tôi sẽ không ra khỏi đây khi chưa được làm điều đó. Tôi đến để làm chứng! Mọi người hãy cho tôi tuyên thệ và hãy lắng nghe tôi nói!

     

    Lần này, ông Fang thấy vụ việc có vẻ rất nghiêm túc. Ông ta cho người bán sách tuyên thệ rồi hỏi anh cần nói những gì.

     

    - Thế này, anh bán sách sung sướng tuyên bố vì đã đạt mục đích, có ba thanh niên trên đường phố. Cậu bé này đứng lại ở vỉa hè đối diện và chính hai đứa kia đã lấy cắp chiếc khăn của ngài đây, tôi đã nhìn thấy chúng.

     

    - Đáng ra anh phải đến đây sớm hơn.

     

    - Ông Fang nhận xét.

     

    - Tôi phải tìm người thay tôi ở cửa hàng.

     

    - Anh bán sách đáp.

     

    - Tôi đã đến đây nhanh hết mức có thể. Tất cả mọi người đã lao vào truy đuổi cậu bé.

     

    - Nếu như tôi hiểu rõ điều gì đã xảy ra, Ông Fang nói, Ông này đang đọc sách thì bị mất cắp.

     

    - Vâng, anh bán sách nói, ngài đây đang đọc quyển sách mà ngài hãy còn cầm trên tay đấy ạ.


  6. - Tôi thấy dường như thằng bé này không phải là một kẻ giả vờ.

     

    - Viên cảnh sát nói thêm.

     

    - Tôi cho rằng nó bị Ốm thật sự.

     

    - Không, không!

     

    - Ông Fang nói.

     

    - Hãy tin tôi, tôi biết phải xử trí thế nào.

     

    - Ôi!

     

    - Ông Brownlow la lên, hãy cẩn thận, cậu bé tái lợt rồi, nó sắp ngã đấy.

     

    - Để mặc nó!

     

    - Viên thẩm phán nói một cách phũ phàng.

     

    - Nó cứ ngã nếu nó thích. Cậu bé Oliver tội nghiệp đã đến giới hạn của sự chịu đựng. Em không thể chống chọi lại lâu hơn nữa và em nặng nề ngã lăn ra sàn nhà. Không một ai động đậy và cậu bé nằm đó, sóng soài, bất tỉnh..

     

    - Các ông thấy chưa.

     

    - Viên thẩm phán nói.

     

    - Nó đang đóng kịch đấy! Đừng động vào nó. Nó sẽ tự đứng dậy khi thấy chán đánh lừa chúng ta.

     

    - Thế ngài sẽ làm gì nó ạ?

     

    - Viên cảnh sát hỏi nhỏ.

     

    - Dù sao cũng cần phải đưa ra một quyết định.

     

    - Quyết định sẽ được đưa ra ngay đây.


  7. - Nào, khiếu nại đi... Có hay không! ông muốn giải thích vụ này không? Nếu ông không đưa ra đủ chứng cứ, tôi buộc phải trừng trị Ông về tội thiếu tôn trọng tòa án. ông Brownlow kể hết những gì mình biết bất chấp những lúc cắt ngang của viên thẩm phán.

     

    - Tôi đã rất ngạc nhiên, Ông lão nói, và tôi chỉ đuổi theo đứa trẻ này vì tôi thấy nó chạy trốn. Có lẽ cậu bé không phải là tên ăn cắp. Có lẽ.nó chỉ là đồng bọn của những kẻ ăn cắp thực sự.

     

    Trong trường hợp này, thưa ngài thẩm phán, tốt hơn là không nên để cậu bé phải chịu sự hà khắc của pháp luật. Nó bị thương, cậu bé tội nghiệp và tôi cho rằng nó cần được chăm sóc. Tôi trông nó có vẻ ốm lắm. Nó cần một ông bác sĩ chứ không phải một viên cai ngục.

     

    - Phải, phải, tôi biết loại người này.

     

    - Ông Fang đáng sợ nói.

     

    - Tên du đãng này có nhiều trò quỷ quyệt. Nhưng những trò này không lừa được tôi đâu. Này, mày họ gì?

     

    Oliver cố hết sức trả lời nhưng sự xúc động làm em nghẹn họng và không thốt lên được một tiếng.

     

    - Mày họ gì, tên vô lại!

     

    - Viên thẩm phán giận dữ hơn nhắc lại.

     

    - Không ai biết họ của tên vô lại này ư? Cảnh sát, buộc nó phải nói! Viên cảnh sát vừa được gọi đến liền cúi xuống sát bị cáo và hỏi em nhưng ông ta thấy rõ là đứa trẻ không đóng kịch và em thật sự thấy bất ổn ông biết rằng sự im lặng của cậu bé sẽ làm nổ ra cơn giận dữ của viên thẩm phán nên ông trả lời hú họa:

     

    - Nó nói rằng nó tên là Tom White, thưa ngài thẩm phán.

     

    - Nó sống ở đâu?

     

    - Ở nơi nào có thể, thưa ngài thẩm phán. Nó không có chỗ trú ngụ cố định.

     

    - Thế còn bố mẹ nó?

     

    - Nó khẳng định rằng nó không hề biết họ. Nó đã mồ côi từ khi còn bé thơ. Lúc này, Oliver ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó em khe khẽ hỏi xin cốc nước.

     

    - Nào, tất cả chỉ toàn là những chuyện ngu ngốc và sự nhăn nhó giả bộ.

     

    - Ông Fang nói.

     

    - Tôi biết rõ và tôi không để bị lừa...


  8. - Người này có tội gì?

     

    - Người ta không trách cứ gì ông ta cả.

     

    - Viên cảnh sát trả lời.

     

    - Không phải ông ấy là thủ phạm. ông ấy bị thằng bé này ăn cắp và luật pháp cần phải trừng trị nó.

     

    - à! ông kiện thằng bé này trước tòa à, ông phải nói cho rõ chứ.

     

    - Ông Fang vừa nói vừa nhìn ông lão không thiện cảm.

     

    - Nào, ông phải tuyên thệ đi!

     

    - Tôi sẽ tuyên thệ.

     

    - Ông lão nói.

     

    - Nhưng trước tiên tôi muốn tuyên bố rằng...

     

    - Không một lời nào hết. Nếu ông không im lặng, tôi kết cho ông tội chửi rủa thẩm phán trong khi thi hành công vụ. ông Brownlow bất bình nhưng ông kiềm chế khi nghĩ rằng số phận cậu bé đang được xem xét và không nên làm cho viên thẩm phán chống lại em, vì thế, ông tuyên thệ.

     

    Ông Brownlow bắt đầu trình bày những gì ông biết, nhưng ngay từ những lời đầu tiên, ông đã bị viên thẩm phán cắt ngang vì ông ta muốn được nghe viên cảnh sát đã bắt Oliver nói trước. Viên cảnh sát tỏ vẻ rất sợ sệt ngài thẩm phán, nói rằng sau khi bắt đứa trẻ, hắn đã nhanh chóng lục soát em cẩn thận nhưng không tìm thấy gì khả nghi trong túi của em.

     

    - Dẫn những nhân chứng ra đây.

     

    - Viên thẩm phán nói.

     

    - Chỉ có ông này đây.

     

    - Viên cảnh sát nói.

     

    - Mỗi mình ông ta mới biết được điều đó.


  9. - Không, không được, cần phải đi trình quan tòa. Lát nữa quan tòa sắp rảnh và ngài sẽ vui lòng xét xử kẻ đáng treo cổ này.

     

    Oliver bị lục soát như một tên côn đồ bị tình nghi có mang vũ khí, sau đó, người ta dẫn em vào xà lim rồi chốt khóa cẩn thận. Xà lim giống như một cái hầm. ánh sáng chỉ hơi lọt vào và mặt đất rải rác cặn bã của những tên say rượu và những kẻ gian phị Ông lão sầu não khi nhìn thấy cậu bé bị giam như một kẻ tội phạm.

     

    Không hiểu tại sao gương mặt cậu bé này khiến ta quan tâm?

     

    - Ông lão nghĩ thầm, Ta không thể tin rằng cậu bé đã ăn cắp chiếc khăn tay của tạ Có điều gì mờ ám trong chuyện này, mà ta không thấy rõ. Đứa trẻ này khiến ta nghĩ đến ai nhỉ? Ta đã gặp một gương mặt giống như gương mặt này ở đâu nhỉ?

     

    Ông lão mất công lục trong trí nhớ những gương mặt mà ông quen biết, gương mặt của bè bạn, của kẻ thù, gương mặt những người không còn nữa, nhưng ông không thể nhớ ra Oliver giống ai.

     

    Tuy nhiên... Viên cai ngục vỗ nhẹ lên vai ông lão kéo ông ra khỏi suy tư.

     

    - Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn ông vào phòng xử án, nơi ông Fang xét xử. ông Fang có chiều cao trung bình, gần như thấp nhỏ và hói đầu. Nét mặt ông khắc nghiệt và chỉ nhìn ông người ta cũng cảm thấy rõ là ông rất khó mủi lòng.

     

    Người ta dẫn Oliver vào và cho em ngồi trên một chiếc ghế gỗ..a.ng già lịch sự chào viên thẩm phán:

     

    - Đây là tấm danh thiếp có tên và địa chỉ của tôi.

     

    - Ông già nói với viên thẩm phán đang đọc báo và tỏ vẻ khó chịu vì bị quấy rầy.

     

    - Ông là ai?

     

    - Ông ta hỏi ông già song ông này chỉ đưa ra tấm danh thiếp.

     

    - Cảnh sát đâu! Người này tên gì?

     

    - Ông Fang vừa hét to vừa ném sang một bên cả báo và cả tấm danh thiếp.

     

    - Tôi tên là Brownlow.

     

    - Ông già nói và chẳng hề mất bình tĩnh.

     

    - Cảnh sát đâu!

     

    - Viên thẩm phán nói tọ.


  10. - Nào đứng dậy, nhanh lên đi chứ! Và đừng có bịa chuyện nữa.

     

    - Đừng thô bạo với nó.

     

    - Ông già nói.

     

    - Hãy nhẹ tay thôi, đứa trẻ này rất yếu.

     

    - Ông đừng e ngại.

     

    - Viên cảnh sát nói tiếp và túm lấy cậu bé một cách cộc cằn đến nỗi làm áo em rách toang đến giữa lưng.

     

    - Tôi biết loại khách hàng này và không cần dạy tôi cách cư xử với chúng.

     

    Nào nhanh lên, đồ nhóc nham hiểm!

     

    Oliver bị viên cảnh sát túm lấy cổ áo lôi đi ông già đi theo họ.

     

    Sở cảnh sát cách đấy không xạ Người ta dắt em đi qua một vòm cửa thấp, sau đó băng qua một khoảnh sân bẩn, em gặp một người đàn ông vạm vỡ có bộ râu quai nón rậm.

     

    - Có gì mới không?

     

    - Người đàn ông này vừa hỏi vừa lúc lắc chùm chìa khóa.

     

    - Không có gì đặc biệt cả. Tôi dẫn đến một tên trộm nhóc con.

     

    - Viên cảnh sát trả lời.

     

    - Chính ông đã bị mất cắp à?

     

    - Người đàn ông râu quai nón hỏi ông già.

     

    - Vâng, chắc chắn là người ta đã ăn cắp của tôi nhưng tôi không dám chắc chính cậu bé này làm điều đó. Chúng ta không thể dẹp bỏ chuyện đáng buồn này ư?

     

    - Ông già đáp.


  11. - Tránh ra, anh làm nó nghẹt thở mất!

     

    - Dào ôi! Thêm hay bớt một tên kẻ cắp thôi mà!

     

    - Nhưng ai bị mất cắp?

     

    - Một ông già.

     

    - Ông lão đây này.

     

    - Ông ơi, lại đây! ông có nhận ra kẻ đê tiện đã ăn cắp của ông không? ông già ung dung tiến lại gần và đưa mắt nhìn Oliver trông như con thú bị sa bẫy, đang hoảng hốt nhìn quanh. Cậu bé côi cút, nằm dài dưới đất, người phủ đầy bụi bặm và khóe miệng trào ra một ít máu. ông già nhìn em rất lâu và lòng thương hại hiện lên trên gương mặt ông:

     

    - Ông có nhận ra nó không?

     

    - Mọi người hỏi.

     

    - Tôi sợ rằng không phải là nó.

     

    - Ông trả lời nhẹ nhàng.

     

    - Ông nhầm to khi thương hại cho số phận của kẻ bất lương này!

     

    - Cậu bé đáng thương, Ông tiếp lời, nó đã bị thương khi ngã.

     

    - Không, chính tôi đã đánh nó và làm nó ngã. Chính nhờ tôi mà người ta bắt được nó.

     

    - Một người đàn ông nói và chắc là hy vọng nhận được một khoản tiền thưởng. ông già khinh bỉ nhìn người đó. Ông hy vọng rằng câu chuyện sẽ dừng ở đó thì một viên cảnh sát đi tới.

     

    - Có chuyện gì vậy? Hãy giải thích đi.

     

    - Viên cảnh sát vừa xô mọi người ra vừa túm lấy Oliver.

     

    - Nào, đứng dậy đi, kẻ tồi tệ!

     

    - Thưa ông, cháu không phải là thủ phạm, cháu xin thề với ông, cháu đã không làm gì cả. Thủ phạm của vụ trộm là hai thanh niên. Chắc là họ không ở xa đây đâu.


  12. - Đúng vậy, em đã nhìn thấy rõ!

     

    - Láu Cá tiếp lời.

     

    - Nào chúng ta sẽ cho lão một vố.

     

    - Cho ông ấy một vố ư?

     

    - Oliver ngạc nhiên.

     

    - Ủ, đúng vậy!

     

    - Đến lượt Charlot nói.

     

    - Món này quả là bở. Đừng ngần ngại gì cả! Oliver rất ngạc nhiên và tự hỏi không biết hai anh bạn của mình muốn gì, thì em nhìn thấy bọn họ qua đường cũng thận trọng như khi họ đi theo lão Fagin trong phòng... Charlot và Láu Cá tiến sát.sau lưng ông già lúc này đang xem những cuốn sách của tiệm bán sách.

     

    Oliver tiến lên vài bước nhưng em không biết phải làm gì. Em phải đứng lại ở đây chăng? Hay em phải đi theo những anh bạn của mình? Điều gì sẽ xảy rả Em thấy đứng lại và quan sát thì thận trọng hơn.

     

    Öng già có vẻ là người ham thích sách, ăn mặc hết sức chỉnh tề và đeo kính gọng vàng. Tấm áo màu xanh lá cây được tô điểm thêm bằng chiếc cổ nhung đen, quần trắng và cây gậy tre tạo cho ông dáng vẻ của một người giàu có. Ông lấy một quyển sách trên giá và chăm chú lật từng trang như thể ông đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Ông lật từng trang hết sức cẩn thận đến độ không cảm thấy hai anh chàng đã đến ngay phía sau.

     

    Cậu bé Oliver rất đỗi ngạc nhiên và lo sợ khi thấy bàn tay của Láu Cá luồn vào trong túi của ông già, lôi ra một chiếc khăn tay, và ngay lập tức được chuyền qua cho Charlot.

     

    Xong phi vụ hai anh chàng tẩu thoát.

     

    Trước mắt Oliver dường như một tấm màn vừa được xé ra. Cuối cùng, em đã hiểu điều bí ẩn của những chiếc khăn tay, những cái đồng hồ và đồ nữ trang. Giờ đây, em biết được lão già Do Thái sống nhờ cái gì, em đột ngột hiểu ra công việc mà lão giao phó cho đồng bọn của lão là cái gì. Em đang sống với một băng trộm cắp.

     

    Cậu bé Oliver đáng thương không cựa quậy được nữa vì nỗi sợ hãi quá lớn, máu em dường như đông đặc lại trong tĩnh mạch, nhưng em nhanh chóng tĩnh trí và cho rằng tốt nhất là vắt chân lên cổ và biến thật nhanh.

     

    Vào lúc chưa quyết định chạy trốn thì ông lão đột ngột quay đầu lại. Ông đã phát hiện ra khăn tay biến mất và nhìn thấy trước mặt mình một thằng bé đang tẩu thoát. Dĩ nhiên ông nghĩ rằng em lấy cắp và chẳng kịp xếp lại quyển sách đang xem, ông bèn vừa đuổi theo Oliver vừa la to: "Kẻ cắp! Bắt nó lại!" Mọi người chạy theo ông và săn lùng kẻ đang trốn chạy.

     

    Oliver đáng thương chạy nhanh như tia chớp và nỗi sợ hãi đã chắp cánh cho em. Em nghe thấy phía sau mình bước chân của đám đông và tiếng la hét ngày càng nhiều hơn. Quả vậy, ai cũng bỏ dở công việc của mình và không ngần ngại tham gia cuộc săn đuổi. Mọi người ồn ào xông lên, anh thợ thì bỏ đồ nghề, học sinh bỏ chơi bi, người chuyên chở hàng cũng mặc kệ những gói hàng, tất cả cùng la to: "Kẻ cắp!." ấy thế mà, chỉ có một đứa trẻ mồ côi bất hạnh, một kẻ vô tội mệt đứt hơi, kiệt sức vì mệt và gần như xỉu đi vì sợ hãi. Đôi chân dường.như không đỡ nổi thân em. Điều phải đến, đã đến.

     

    Chẳng mấy chốc em bị đuổi kịp và bao vây, nhưng em không còn đủ sức đứng thẳng, em ngã gục xuống đất. Ai cũng cố chen lên hàng đầu để nhìn mặt tên trộm. Tiếng la hét từ tứ phía:

     

    - Cho tôi lên đi!


  13. Chương 003

    Ăn Cắp Trước Quầy Sách

     

     

    Charlot và Láu Cá xếp Oliver ở giữa hai đứa và cả bọn tiến vào thành phố. Bộ ba trông rất buồn cười. Láu Cá xắn cao tay áo và để mũ che gần kín một bên tai. Còn Charlot, anh chàng cho tay vào túi quần và hếch mũi tiến về phía trước.

     

    - Chúng ta đi đâu đây?

     

    - Oliver hỏi nhưng em không nhận được một câu trả lời nào cả.

     

    - Chúng ta sẽ làm công việc gì? Những anh bạn đồng hành của em không hé răng và Oliver không nài hỏi nữa.

     

    Em thấy Láu Cá lấy mũ của những đứa trẻ đi ngang qua và ném mũ đi bất kỳ đâu. Những đứa trẻ òa khóc nhưng nước mắt của chúng không khiến anh chàng này dừng tay. Điều đó có nghĩa gì nhỉ?

     

    Oliver còn ngạc nhiên hơn khi trông thấy Charlot, với tài khéo léo chẳng ai bì, nẫng nhẹ những quả táo và các loại hoa quả trên giá của những người bán hàng. Đồ ăn cắp được giấu trong những chiếc túi dường như rất rộng. Oliver không hề thích thú kiểu đùa giỡn này và chuẩn bị thổ lộ sự bất bình của mình với hai anh bạn; em sắp tuyên bố với chúng rằng em muốn quay về nhà ngay lập tức, thì bỗng nhiên em bị cuốn hút bởi dáng vẻ của Láu Cá.

     

    Anh chàng vừa dừng lại đột ngột và đặt tay lên môi.

     

    - Suỵt!

     

    - Gã nói khẽ.

     

    - Hãy yên lặng lùi lại!

     

    - Có chuyện gì vậy?

     

    - Oliver hỏi, em không nhận thấy điều gì bất thường.

     

    - Suỵt, im lặng, bảo thế mà!

     

    - Láu Cá nói thêm.

     

    - Thế em không nhìn thấy con chim bồ câu đang đứng trước cửa hàng sách à?

     

    - Một con chim bồ câu?

     

    - Oliver kêu lên.

     

    - Em chỉ thấy một ông già đứng bên kia đường.


  14. - Ta khen ngợi cháu Oliver, hiếm khi ta thấy kẻ nào khéo léo như cháu. Này, ta thưởng cho cháu một đồng xụ Nếu cháu tiếp tục, cháu cũng trở thành một vĩ nhân. Bây giờ, hãy lại gần ta, ta sẽ dạy thêm cho cháu một bài học nữa. Cháu sẽ biết tháo nhãn những chiếc khăn tay ngay thôi. Oliver đã không hiểu được rằng ăn cắp là công việc duy nhất của lão Fagin và đồng bọn. Em ngạc.nhiên tự hỏi làm thế nào có thể trở nên nổi tiếng chỉ bằng cách nẫng nhẹ những chiếc khăn tay.

     

    - Này!

     

    - Lão già Do Thái kêu lên.

     

    - Đừng ngồi ì ra không làm gì, đến đây, đây là những chiếc khăn tay, hãy nhìn xem làm thế nào ta bỏ đi nhãn mác của chúng và hãy khéo léo bắt chước ta hết mức có thể. Lão Do Thái giam giữ Oliver trong nhiều ngày. Lão cấm em ra ngoài và luôn theo sát em từ sáng đến tối. Những chiếc khăn tay đổ dồn vào nhà lão già và Oliver không có một phút nào rảnh rỗi nếu em muốn tháo nhãn tất cả những chiếc khăn. Đôi khi, em cũng có vài phút nghỉ ngơi khi lão Fagin, Charlot và Láu Cá lao vào trò chơi mà chúng tôi đã miêu tả ở trên. Mỗi buổi sáng, lão Do Thái lại đi dạo quanh phòng và hai anh chàng cố gắng lấy gọn nhiều thứ chất đầy túi lão. Sự khéo léo của các anh chàng này khiến Oliver thích thú ngưỡng mộ.

     

    Sau một thời gian, cậu bé thấy đau khổ vì bị giam giữ, em bắt đầu thèm khí trời và nhiều lần em xin phép lão già Fagin cho ra ngoài và đi làm như hai anh bạn đồng hành của mình.

     

    Oliver càng muốn được sử dụng một cách hiệu quả hơn vì em có thể thấy sự nghiêm khắc của lão già. Mỗi lần, Láu Cá và Charlot trở về tay không vào buổi tối, lão lại nói dài dòng về tính chất có hại của sự lười biếng. Lão cho các anh chàng thấy sự cần thiết của một cuộc sống năng động bằng cách bắt các anh đi ngủ không ăn tối. Thậm chí, lão còn đi đến mức đẩy các anh ngã xuống cả một loạt bậc thang. Oliver muốn tỏ ra có ích đối với một ông chủ khó tính đến như vậy.

     

    Cuối cùng, vào một buổi sáng, lão Fagin gọi cậu bé Oliver đến.

     

    - Thằng bé nghịch ngợm, hãy lại đây, ta báo cho cháu một tin trọng đại.

     

    - Cháu xin nghe, thưa ông.

     

    - Hôm nay, ta cho phép cháu ra ngoài. Ta hy vọng cháu sẽ xứng đáng với những bài học và lời khuyên mà ta đã cho cháu. Ta đặt cháu dưới sự trông chừng của Charlot và Láu Cá. Cháu biết giá trị của chúng mà. Hãy vâng lệnh chúng và cố gắng hết sức để bắt chước chúng...


  15. - Oliver hỏi.

     

    - Dĩ nhiên.

     

    - Lão Do Thái trả lời.

     

    - Nhưng có thể từ giờ đến tối, chúng tìm thấy điều gì đó để làm. Cháu hiểu rằng chúng sẽ không để lỡ cơ hội. Ta khuyên cháu hãy theo gương chúng. Hãy bắt chước chúng, xin chúng lời khuyên, cháu sẽ không thiệt đâu. Vừa nói, lão già vừa nhen lại lửa và những nhát xẻng lão giáng xuống là tăng thêm sức mạnh cho lời lẽ của lão.

     

    - Hãy nghe đây, Oliver!

     

    - Lão tiếp lời.

     

    - Hãy làm những gì chúng sẽ nói với cháu, đừng cằn nhằn khi chúng ra cho cháu một mệnh lệnh. Luôn để mắt đến Láu Cá, nó quả là có tài và nó sẽ trở thành một vĩ nhân. Nếu cháu theo gương nó, cháu có thể chắc chắn rằng tương lai của mình được bảo đảm và cháu sẽ không bao giờ đói.

     

    - Liệu cháu có học được cách chơi như lúc nãy ông đã làm không ạ?

     

    - Oliver ngây thơ hỏi.

     

    - Ồ, có chứ!

     

    - Lão Fagin vừa nói vừa mỉm cười.

     

    - Hãy nhìn xem, khăn tay của ta lòi ra khỏi túi một chút, cháu có thấy không?

     

    - Có, thưa ông.

     

    - Thế thì này, để làm tốt, cần phải lấy nó mà ta không hề nhận thấy... như những đứa khác đã làm sáng naỵ Cháu đã quan sát chúng khá kỹ. Nào hãy thử xem. Oliver làm hết sức mình, em cố gắng làm hài lòng lão già và xoáy được chiếc khăn tay khá khéo léo như em đã thấy Láu Cá và Charlot làm.

     

    - Được chưa cháu?

     

    - Lão Fagin hỏi.

     

    - Khăn tay đây!

     

    - Cậu bé tự hào trả lời.


  16. - Charlot tiếp lời.

     

    - Hãy chuyển sang những chuyện nghiêm túc.

     

    - Lão Fagin vừa nói vừa chuẩn bị những việc rất kích thích sự tò mò của cậu bé Oliver. Lão già Do Thái dường như sửa soạn chơi với hai anh chàng thanh niên. Lão để một hộp đựng thuốc rê vào trong một túi quần một quyển sổ vào túi kia. Một chiếc đồng hồ lớn được đặt trong túi con ở quần có đính dây xích an toàn chắc chắn; áo sơ mi của lão được tô điểm thêm bởi một cái kẹp ánh lên như vàng. Fagin cài cúc áo lên tít cao và không quên bỏ vào túi áo vét cái hộp kính và chiếc khăn tay. Sau đấy, lão bắt đầu đi lại quanh phòng với bộ dạng những quý ông đang dạo mát trên đại lộ.

     

    Cứ như thế lão già Do Thái đóng kịch và Char

     

    - lot theo dõi cả những cử chỉ nhỏ nhất của lão với sự chú ý cao độ. Lão già cầm cây gậy chống và bước đi đường hoàng như một người đàn ông lương thiện đang vui sống. Lão đi dọc, đi ngang, dừng lại trước lò sưởi, sau đó lại tiếp tục dạo quanh phòng và dừng lại trước cửa. Lão cúi xuống như thể đang ngắm nghía những gian hàng lộng lẫy.

     

    Oliver không rời mắt khỏi lão. Đôi khi, lão già Fagin nhìn quanh như thể lão sợ kẻ trộm. Lão sờ túi như sợ mất cái gì đó và cử chỉ của lão rất buồn cười, dáng vẻ của lão tỏ ra hài hước đến nỗi Oliver cười chảy cả nước mắt và cậu bé tự hỏi trò chơi vui nhộn này sẽ kết thúc như thế nào. Cậu sẽ biết ngay thôi.

     

    Charlot và Láu Cá theo sau người đi dạo, chúng cũng tiến một bước khi người này tiến và cố gắng lại gần người đó hết mức có thể. Nhưng lão già không để mình mắc bẫy, lão đột ngột quay lại và hai anh chàng này lẩn đi, nhanh chóng đến kinh ngạc.

     

    Trò chơi còn tiếp tục một lát nữa, sau đó, lão Fagin bị chặn trước, chặn sau, một anh giẫm lên chân lão, anh kia xô lão và tất cả những gì lão Do Thái mang theo: khăn tay, hộp kính, cái kẹp sáng lấp lánh, hộp đựng thuốc rê, sổ, đồng hồ... bị tước mất khỏi lão như một phép kỳ diệu.

     

    Trò chơi lại bắt đầu. Khi lão già cảm thấy một bàn tay đang thò vào một trong những chiếc túi của mình, lão nói luôn. Thế là, trò chơi dừng và tất cả bắt đầu lại. Lão Fagin tiếp tục dạo quanh và hai anh bạn không ngừng theo sát lão và lột những gì mà lão có.

     

    Oliver vui đùa như điên rồ và ngầm thích thú với ý định một ngày nào đó có thể bắt chước Char

     

    - lot và Láu Cá. Một lát sau, có hai người đàn bà trẻ tuổi tên là Betty và Nancy đến. Oliver nhận thấy ngay rằng giày của họ ít được lau chùi cẩn thận và áo váy của họ đáng ra nên chữa lại. Hai cô mới đến này không đẹp nhưng họ ngẩng cao đầu và có vẻ trâng tráo.

     

    Dường như không có gì làm họ hoảng sợ. Cả hai cô nói cùng một lúc và cung cách của họ làm Oliver thích thú, em tự nhủ:

     

    - Các cô này có vẻ dễ thương. Cuộc viếng thăm kéo dài và các cô nói rằng dạ dày của họ đã đóng băng. Ngay lập tức, rượu mùi được mang ra và cuộc nói chuyện càng lúc càng trở nên sôi nổi. Đến một lúc, Charlot tuyên bố:

     

    - Các bạn, đến giờ vận dụng cặp giò rồi! Oliver không hiểu ngay ý nghĩa của câu nói nhưng sau đó, khi nhìn thấy hai chàng này đi ra cùng với hai cô, em biết rằng "vận dụng cặp giò" nghĩa là "đi ra ngoài." Oliver thấy lão Do Thái đưa cho các cô cậu này ít tiền, chắc là để họ có thể giải trí chút đỉnh trên đường, như một ông bố cư xử với con cái.

     

    - Thế nào? Anh bạn thấy ra sao?

     

    - Lão Fagin hỏi khi còn lại một mình với cậu bé Oliver.

     

    - Đó là một cách sống làm nhiều người thích thú. Hãy nghĩ rằng họ được tự do đi đâu tùy thích. Điều đó không cám dỗ cháu ư?

     

    - Thế họ đã làm xong công việc của mình rồi ạ?


  17. - Nhưng cũng có thể tồi hơn. Ví chỉ mới được sử dụng và người sản xuất ra chúng là một anh thợ tốt, đã dùng những vật liệu cực kỳ. Phải không, Oliver?

     

    - Vâng, thưa ông.

     

    - Oliver đáp. Những lời nói của cậu bé tỏ ra ngây thơ đến nỗi Charlot ôm bụng bật cười.

     

    - Khá ồn đấy, lão già nói, Charlot, còn cháu mang về cái gì thế?

     

    - Bốn chiếc khăn taỵ

     

    - Chàng thanh niên trả lời.

     

    - Đưa chúng đây.

     

    - Lão Do Thái nói và xem xét chúng cẩn thận.

     

    - Chúng đẹp đấy, nhưng cần phải dùng kim tháo "mác" ra. Đó là một công việc cần thiết mà Oliver có thể làm được. Chúng ta sẽ chỉ cho nó cách làm như thế nào. Phải không Oliver? Công việc này sẽ làm cháu hài lòng, anh bạn của tạ Chúng ta đồng ý chứ?

     

    - Vâng, thưa ông, cháu sẽ vâng lệnh ông.

     

    - Cậu bé nhẹ nhàng trả lời.

     

    - Ta chắc là, lão Do Thái nói tiếp, cháu sẽ tự hào được làm việc như Charlot Bates và mang về những chiếc khăn taỵ Nào, trả lời đi!

     

    - Cháu sẽ cố gắng hết sức, nếu ông cho cháu những lời khuyên và chỉ bảo cho cháu.

     

    - Oliver nói. Câu trả lời của cậu bé có vẻ thú vị đến độ Charlot phá lên cười một lần nữa và hắn suýt sặc khi nuốt ngụm cà phê.

     

    - Xin lỗi.

     

    - Hắn nói với cả bọn.

     

    - Tôi đã không thể nhịn được, tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào ngây thơ đến như vậy! Láu Cá không nói một lời nào, gã chỉ lùa tay vào tóc Oliver, làm nó bù xù lên và xõa xuống mắt em.

     

    - Nó sẽ nhanh biết thôi.


  18. Oliver rửa mặt cẩn thận và sắp xếp mọi thứ trật tự như lão Fagin bảo, lão còn ra lệnh cho em hắt hết nước trong chậu qua cửa sổ.

     

    Một lát sau, Láu Cá quay về nhà với một thanh niên mà Oliver đã thoáng nhìn thấy và người ta giới thiệu với em anh chàng này tên là Charlot Bates. Mọi người ngồi vào bàn ăn và Oliver không hề làm khách, bữa ăn gồm cà phê và bánh mì nóng.

     

    Em ngạc nhiên nhận thấy rằng Láu Cá đã mang về thịt giăm bông cất trong đáy mũ.

     

    - Ta rất hài lòng được trông thấy các cháu.

     

    - lã o Fagin nói với Charlot và Láu Cá.

     

    - Ta đã không nói dối khi khẳng định rằng sáng nay các cháu đã làm việc tốt. Chắc là các cháu đã làm việc chứ?

     

    - Dĩ nhiên, Láu Cá trả lời, và làm thật đẹp.

     

    - Vâng, một công việc khó khăn!

     

    - Charlot thêm vào..

     

    - Nào, hãy nói đi! Các cháu có gì đưa cho ta nào?

     

    - Hai cái ví.

     

    - Láu Cá tự hào trả lời.

     

    - Rất nặng chứ?

     

    - lão Do Thái hỏi.

     

    - Vâng, vâng, cháu xem chúng có vẻ dày cộm đấy.

     

    - Láu Cá nói và lôi chúng ra khỏi túi của mình.

     

    - Chuyện này có thể tốt hơn.

     

    - lão già Do Thái nhận xét sau khi đã xem xét hai cái ví.


  19. - Lẽ ra cháu muốn ngủ lâu hơn, Oliver bình tĩnh nói, nhưng cháu không thể ngủ được nữa. Cháu không hề có ý không vâng lời ông. Cháu xin ông tha lỗi nếu cháu đã gây cho ông một tổn hại nào đó.

     

    - Được rồi, được rồi.

     

    - Lão Fagin vừa nói vừa bình tĩnh hơn một chút.

     

    - Ta tin cháu.

     

    - Cám ơn ông.

     

    - Và may cho cháu đó.

     

    - Lão già độc ác vừa tiếp lời vừa nghịch con dao.

     

    - Bình tĩnh nào, cháu thấy rõ ta chỉ muốn làm cháu sợ mà thôi. Ta đã muốn thử thách cháu, cháu hiểu chứ, ta muốn xem xét lòng dũng cảm của cháu. Và ta khen ngợi cháu, cháu thật can đảm, anh bạn nhỏ, cháu thật dũng cảm, Oliver ạ! Chúng ta chờ đợi nhiều ở cháu!

     

    Vừa nói, lão Fagin vừa đặt con dao lên bàn, rồi xoa tay, nhưng lão không để chiếc hộp đựng kho báu của lão lọt khỏi tầm nhìn và thỉnh thoảng lại liếc nó với ánh mắt lo âu.

     

    - Nói cho ta biết, lão Do Thái vừa nói vừa tiến gần cậu bé, cháu đã thấy cái gì đó phải không, cháu đã thấy những cái ta có trong hộp chứ? Bây giờ cháu có thể nói mà không hề sợ sệt cháu đã nhìn thấy của cải của ta phải không?

     

    - Vâng, thưa ông.

     

    - Oliver thành thật nói khi thấy cơn lôi đình của lão già đã hạ xuống.

     

    - À, cháu đã thấy kho báu của ta... Hãy nghe đây Oliver, tất cả những thứ đó thuộc về ta, đó là của cải của tạ Ta chỉ có ít của để dành này để sống khi ta quá già nuạ Ta sẽ chỉ có nó mà thôi khi ta không thể làm việc được nữa.

     

    Oliver nghĩ rằng lão Fagin phải rất hà tiện mới sống trong một căn nhà ổ chuột như vậy khi lão có một gia tài như thế.

     

    - Dậy thôi!

     

    - Lão Fagin nói, nhấc hũ nước nằm sau cánh cửa.

     

    - Ta sẽ đưa cho cháu một cái chậu để cháu rửa mặt. Đứa trẻ vâng lời. Khi em quay lại chỗ lão già, em thấy chiếc hộp đã được cất đi.


  20. Oliver biết tên người bạn mới của mình là Jack Dawson và tên thân mật là gã Láu Cá. Họ đi đến Luân Đôn. Jack dẫn em qua nhiều khu phố bẩn thỉu, nghèo khổ, đầy trẻ con đang thi nhau la hét.

     

    Oliver tự hỏi liệu có nên chuồn đi không. Cuối cùng họ đến trước một cánh cửa, gã Láu Cá đẩy ra sau khi đã huýt sáo.

     

    - Ai đấy?

     

    - Tiếng ai đó cất lên từ phía trong.

     

    - Tôi mang đến một thành viên mới đây.

     

    - Jack cầm tay Oliver trả lời. Oliver được đưa vào trong túp lều rách, và được giới thiệu với một ông già Do Thái da nhăn nheo tên là Fagin, lão bèn vừa cười vừa nhăn nhó điệu bộ.

     

    - Chào mừng anh bạn mới đến. Hãy nhìn xung quanh mình xem. Oliver ngạc nhiên nhận ra năm hay sáu nam nữ thanh niên trạc tuổi gã Láu Cá đang uống rượu, hút thuốc và trên một sợi dây có nhiều khăn choàng.

     

    Tất cả những cái đó có nghĩa gì nhỉ?

     

    Lão già Do Thái nét mặt gớm guốc cho Oliver ăn và mang cho em một cốc rượu đỗ tùng. Kiệt sức vì mệt mỏi và xúc động, em nhanh chóng thiếp đi.

     

    Sáng hôm sau, tỉnh dậy, qua mi mắt khép hờ em thấy chỉ có một mình lão Do Thái. Lão đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về cái giường tồi tàn nơi em đang nằm. Oliver không động đậy vờ như đang ngủ.

     

    Lão già, yên tâm bởi sự bất động của cậu bé, lôi ra từ sau một cánh cửa kéo trên trần nhà một chiếc hộp nhỏ rồi đặt rất cẩn thận lên bàn.

     

    Hộp đựng chiếc đồng hồ vàng rất đẹp, lão già Do Thái bắt đầu ngắm nghía, sau đó lão lại nhìn những chiếc đồng hồ khác và nhiều đồ trang sức cùng với một vẻ sung sướng hân hoan như vậy.

     

    Chợt, lão nhận thấy Oliver đang quan sát mình.

     

    Lão đóng vội chiếc hộp, vớ lấy một con dao và la lên:

     

    - Mày đã nhìn thấy tao! Tao sẽ giết mày! Mày đã trông thấy tao! Đó là kho báu của tao!

     

    Lão già Do Thái giận dữ đứng dậy, lão run đến nỗi đứa trẻ có thể nhìn thấy lưỡi dao chao đảo.

     

    - Tại sao mày lại rình mò tao, đồ súc sinh vô lại? Tại sao lại quan sát tao thay vì ngon giấc như người ta ra lệnh cho mày? Mày nói ngay cho tao biết mày đã trông thấy gì?... Nào, nói đi, mày đã thấy gì? Nói nhanh và không được nói dối! Hãy nghĩ rằng cuộc sống của mày đang gặp nguy hiểm đấy!


  21. Chương 2

    Chạy Trốn Tới Luân Đôn

     

    Khi mặt trời vừa ló, Oliver dậy và kéo chốt cửa. Em lưỡng lự giây lát. Ra đi ư? Đúng vậy, cuộc sống quá cực nhọc. Em sẽ đi đâu bây giờ? Rẽ phải hay rẽ trái? Em nhớ lại đã từng thấy những xe chở hàng bốn bánh leo lên đồi khi chúng ra khỏi thành phố. Em đi theo hướng ấy và chẳng mấy chốc đến một lối mòn nhỏ xuyên qua cánh đồng. Em biết rằng lối mòn này, đi một chút sẽ dẫn ra đường cái.

     

    Em bước lên đường cái.

     

    Cột mốc nơi em ngồi nghỉ chân chỉ rõ rằng Luân Đôn cách đó tám mươi cây số. Tại sao em lại không thử vận may ở thủ đô nhỉ? ở nơi đó ít ra em cũng được an toàn. Không ai, ngay cả ông Bumble có thể phát hiện ra em. Khi còn ở Trại tế bần, mọi người đã từng nói với em về Luân Đôn, người ta đã khẳng định với em rằng trong thành phố này có rất nhiều cơ hội để kiếm tiền.

     

    Không có gì phải lưỡng lự nữa, đó là nơi em phải đến. Em đứng dậy, lòng tràn đầy dũng cảm..Em lại nhanh nhẹn lên đường, nhưng em không tưởng tượng được tất cả những gì em phải chịu đựng trước khi đạt được mục đích của chuyến du hành.

     

    Trong túi đồ của mình, em có một mẩu bánh mì, một chiếc áo sơ mi cũ, hai đôi tất và một ít tiền mà một ngày nọ, sau một đám tang em đã nhận được.

     

    Oliver bước nhanh chân. Những cây số này tiếp nối những cây số khác nhưng thành phố lớn vẫn còn rất xạ Đôi khi, Oliver đói và khát, lúc đó em nhấm nháp một mẩu bánh mì và hỏi xin một cốc nước ở những túp lều tranh bên đường.

     

    Bàn chân em bắt đầu sưng phồng lên và đôi khi bắp chân yếu ớt đến nỗi chúng trở nên run rẩy.

     

    Đêm xuống, em vào một đồng cỏ và thu mình dưới chân một đụn cỏ khộ Cơn gió buồn rầu, rít trên cánh đồng vắng vẻ khiến em hơi sợ nhưng em thiếp đi nhanh chóng và vì thế quên đi những khó nhọc của mình.

     

    Sáng dậy, em cảm thấy lạnh cóng cả người. Đến ngôi làng đầu tiên, em mua bánh mì. Hôm đó em chỉ đi được vài cây số và khi màn đêm bao phủ, đôi bàn chân em rướm máu.

     

    Một đêm nữa trôi qua ngoài trời, thời tiết lạnh và ẩm ướt cuối cùng làm em kiệt sức. Em lê bước tiến lên.

     

    Gặp một nhà trọ, Oliver nhìn mọi người qua lại một cách rất thảm hại cho tới khi ông chủ ra lệnh cho đầy tớ của mình đuổi thằng bé khốn cùng này đi. Nơi khác, người ta dọa thả chó ra đuổi em hoặc dọa giao em cho chính quyền địa phương.

     

    Điều đó đủ làm em chạy trốn thật nhanh.

     

    Em lại tiếp tục lên đường và hỏi xin một chút bánh mì ở những nơi có thể, vì ở nhiều cổng làng, em kinh hãi đọc những biển thông báo rằng người nào đi ăn xin sẽ bị giam vào ngục.

     

    Em còn phải ngủ nhiều lần nữa ngoài trời, và sức em bắt đầu cạn kiệt nghiêm trọng. Chắc chắn rằng nếu không có lòng tốt của một người gác chắn đường và một bà già thì những nỗi đau khổ của Oliver đã bị rút ngắn lại như bà mẹ đáng thương của em. Em tới một thành phố nhỏ tên là Barnet.

     

    Oliver Twist, người đầy bụi, ngồi bệt xuống những bậc thềm lạnh lẽo như một kẻ ăn mày. Chính lúc đó, em làm quen được với một nhân vật lạ lùng đang thích thú quan sát em.

     

    Anh thanh niên tiến đến gần em và hỏi:

     

    - Chuyện gì xảy ra với em vậy?

     

    - Em đói, em lạnh, em đã đi bộ bảy ngày trời. à, chàng thanh niên nói, cảnh sát đang đuổi theo em à? Em vừa vượt ngục chăng? Không ư! Tốt! Anh sẽ cho em ăn uống sau đó chúng ta sẽ.cùng nhau đến Luân Đôn. Anh có quen một ông già có thể sẽ vui lòng cho em trú ngụ.


  22. - Đó không phải là sự điên rồ.

     

    - Ông Bumble trả lời.

     

    - Đó là do thức ăn.

     

    - Gì cơ!

     

    - Bà Sowerberry la lên.

     

    - Do thức ăn.

     

    - Ông Bumble đáp với vẻ rất nghiêm túc.

     

    - Bà đã cho nó ăn quá nhiều.

     

    - Đó là kết cục của lòng quá nhân từ đấy.

     

    - Bà Sowerberry nói. ông Bumble thấy không nên thả ngay thằng quỷ con này ra, nó có vẻ rất nguy hiểm. Cuối cùng, cậu bé cũng bị lôi cổ ra giữa ban ngày. Mọi người chửi mắng em, nguyền rủa linh hồn mẹ em và bắt đầu đánh tới tấp lên thân thể.nhỏ bé đáng thương của em, sau đó người ta ra lệnh cho em quay lại giường.

     

    Trong căn phòng nhỏ bé u ám và lạnh lẽo của mình, Oliver tha hồ nghĩ ngợi về cuộc đời buồn khổ mình đang sống. Hôm nay, họ đã đối xử vượt quá sức chịu đựng của em. Điều đó không thể kéo dài hơn nữa. Em sẽ bỏ ra đi!


  23. - Dù sao thì mẹ mày chết đi là hơn. Chắc chắn mẹ mày là một tên tội phạm. Mẹ mày đáng ra phải chịu một kết cục tù tội hay bị treo cổ.

     

    Mặt đỏ rực lên, Oliver lao đến, hất đổ ghế và bàn, tóm lấy họng Noé, lắc mạnh với vẻ giận dữ điên cuồng đến nỗi răng em đập vào nhau và thu mọi sức lực, em đánh nó một cú mạnh đến nỗi khiến nó ngã nhào xuống đất.

     

    Chỉ một lát trước đây, đứa trẻ này dù bị bao sự đối xử đè nặng vẫn hết sức nhu mì nhưng cuối cùng thì lòng dũng cảm cũng trỗi dậy. Sự lăng nhục xúc phạm đến linh hồn mẹ khiến em phát khùng, tim em đập mạnh. Trong em tất cả đã thay đổi, giờ đây em nhìn kẻ hèn hạ vừa ngược đãi mình.đang nằm dài dưới chân và thách thức nó với một nghị lực mà chính em chưa hề biết đến trước đây.

     

    - Có kẻ giết người!

     

    - Noé la lên.

     

    - Charlotte ơi, bà ơi! Tên học việc đang giết tôi! Cứu với! Oliver bị điên rồi! Charlotte và bà Sowerberry lao đến đánh em một trận nhừ tử. Họ nhốt Oliver đáng thương vào một căn hầm khiến em vô cùng hoảng sợ.

     

    - Chúng ta sẽ làm gì với kẻ điên khùng này?

     

    - Bà Sowerberry hỏi.

     

    - Gọi cảnh sát hay cận vệ? Hay có thể là ngài thanh tra Trại tế bần? Ta cho rằng ý nghĩ này hay đấy. Noé, hãy chạy nhanh đến Trại. Mắt của cháu không bị hỏng đấy chứ, và hãy dẫn ngài Bumble lại đây. Nhanh lên! Noé Claypole nhảy ba bước đến Trại và nó khích động tất cả mọi người. Nó không ngừng la lên:

     

    - Oliver Twist muốn giết tôi. Nó còn muốn giết bà chủ của mình nữa. Ôi, tôi đau biết bao! Quyết định phải trừng trị Oliver được đưa ra ngay lập tức và ông Bumble nhận được lệnh không được nương nhẹ cho tên nổi loạn trẻ tuổi này, nó phải chịu một trận đòn nhừ tử.

     

    ông ta đến nhà ông Sowerberry ngay lập tức. Oliver vẫn chưa bình tâm được, em hét như một kẻ bị ma ám và giận dữ đạp vào cánh cửa hầm.

     

    - Thả tôi ra! Thả tôi ra!

     

    - Cháu không nhận ra giọng ta ư Oliver?

     

    - Ông Bumble hỏi.

     

    - Không!

     

    - Oliver ương ngạnh khẳng định. Một câu trả lời thật khác với những gì mình chờ đợi và quen nhận khiến ông Bumble phần nào lúng túng. Ông bước ra xa ổ khóa cửa, vươn thẳng người, im lặng kinh ngạc và nhìn từng người đang có mặt.

     

    - Ồ ngài biết đấy, thưa ngài Bumble, nói với ngài như vậy chắc hẳn nó bị điên rồi.

     

    - Bà Sowerberry nói.


  24. - Oliver trả lời.

     

    - Ta là ông Noé Claypole, anh ta tiếp lời, và mày là kẻ phụ tá cho tạ Nào, xê ra. Noé Claypole bồi cho Oliver một cú đá và bước vào cửa hiệu với vẻ đàng hoàng trang nghiêm, cốt mang lại cho mình vẻ quan trọng.

     

    - Này, Noé, lại gần lửa đi, Charlotte nói, tôi đã lấy cho anh từ bữa trưa của ông chủ một miếng mỡ lá rồi đấy! Còn Oliver, hãy ăn mẩu bánh mì này đi! Cả hai liếc mắt khinh bỉ nhìn Oliver đáng thương đang ngồi run lập cập trên một cái hòm và ăn phần bánh mì rắn câng còn lại mà mọi người đặc biệt dành cho nó..Noé không phải là một đứa trẻ nhặt được.

     

    Mẹ nó là thợ giặt còn bố nó, cựu chiến binh, nát rượu, ra khỏi quân ngũ với một chân gỗ. Noé đã từng phải chịu đựng nhiều lời chửi rủa của những cậu bé cửa hiệu kế bên. Giờ đây, sự may mắn đã đặt một kẻ mồ côi đáng thương, không họ tên trên con đường của nó và nó sẽ đem cậu bé này ra trả hận.

     

    Mặc dù bị đối xử tàn tệ và buộc phải tham dự vào nhiều cảnh tang tóc, Oliver Twist vẫn tận tình phục vụ Ông chủ của mình.

     

    Em đi theo những đám tang và trong những dịp như vậy, em đội một chiếc mũ gắn băng tang, tay cầm gậy đen. Tất cả mọi người đều mãn nguyện về anh chàng phu đám trẻ tuổi này, tuy nhiên không ai biểu lộ chút đồng cảm nhỏ nhặt nào đối với em.

     

    Sau một tháng học việc, Oliver được xác định là thợ học nghề, lúc đó là mùa những nạn dịch.

     

    Và trong vài tuần lễ, Oliver đã học được nhiều kinh nghiệm. Em vẫn tiếp tục chịu sự đàn áp của Noé Claypole, luôn ghen tị về bộ đồng phục của Oliver.

     

    Một hôm, Oliver và Noé cùng đi xuống bếp vào giờ ăn tối quen thuộc để thưởng thức một miệng thịt cừu nhỏ. Charlotte đi ra ngoài và anh chàng Noé Claypole cho rằng mình chẳng thể giết thời gian thú vị hơn ngoài cách giày vò cậu bé Oliver.

     

    - Mẹ của mày sao rồi?

     

    - Noé hỏi.

     

    - Bà ta chết rồi.

     

    - Oliver trả lời.

     

    - Tôi xin anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa. Cậu bé đỏ mặt khi thốt lên những lời đó. Em thở gấp và Noé cho rằng em sắp òa khóc, bởi vậy nó quay lại đề tài đó.

     

    - Mẹ mày chết vì lý do gì?

     

    - Noé hỏi.

     

    - Vì thất vọng, đó là những gì mọi người nói với em.

     

    - Oliver trả lời.


  25. - Ai đó hét lên.

     

    - Vâng, thưa ông, ngay lập tức.

     

    - Oliver vừa trả lời vừa kéo chốt và xoay chìa trong ổ khóa.

     

    - Mày là đứa học việc mới ở đây phải không?

     

    - Tiếng nói vọng vào qua lỗ khóa.

     

    - Vâng, thưa ông.

     

    - Oliver trả lời.

     

    - Mày bao nhiêu tuổi?

     

    - Mười bốn thưa ông.

     

    - Thế thì tao phải quở trách mày mới được. Oliver mở cửa, tay run run.

     

    Cậu bé nhìn quanh phố, bên phải, bên trái, nghĩ rằng người nói chuyện với mình qua lỗ khóa chắc đã đi loanh quanh vài bước cho ấm người. Bởi vì em không thấy ai ngoài một cậu to xác của trường từ thiện, đang ngồi trên một cột mốc trước nhà và đang bận ăn một miếng bánh mì quệt bơ.

     

    - Xin lỗi anh, cuối cùng Oliver cất lời khi không trông thấy một người khách nào khác, chính anh đã gõ cửa à?

     

    - Tao đạp chân đấy chứ.

     

    - Anh kia trả lời.

     

    - Anh cần một chiếc áo quan chăng?

     

    - Oliver hỏi rất ngây thơ. Anh chàng tỏ ra bực bội.

     

    - Chắc mày không biết ta là ai rồi, kẻ mồ côi đáng ghét kia?

     

    - Không, thưa anh.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...