Jump to content

hoanggiao

Thành viên
  • Số bài viết

    335
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    1

Bài viết được đăng bởi hoanggiao


  1. VUI MỘT TÝ VỚI THƠ VÀ RƯỢU

    12254031237995863.gif

     

    Trời đất sinh ra rượu với thơ,

    Không thơ không rượu sống như thừa

    Tản Đà

     

     

    Say sưa nghĩ cũng hư đời

    Hư thì hư vậy say thời cứ say

    Đất say đất cũng lăn quay

    Trời say mặt cũng đỏ gay ai cười ?

    Tản Đà

     

     

    Tĩnh lặng dòng đời,đơn côi, dĩ vãng

    Mùa thu ơi, lãng đãng thu suơng

    Ta kiếm tìm nhau, những kẻ vô tình

    Lửng lơ bước ,lang thang, lưng trần, say bất chợt

    "Nỗi buồn không chia", trái tim tỉnh thức

    Bồi hồi như mơ, mượn một phút say sưa...

    Hoàng Giao


  2. Đọc bài thơ "Nếu không muốn đi hết con đường"

    15/09/2012 16:34 | 571 lượt xem

    icon_41x45.gifBài viết được đăng trên trang chủ

     

     

    ĐỌC BÀI THƠ "NẾU KHÔNG MUỐN ĐI HẾT CON ĐƯỜNG"

    CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT

    1347703824_Nguyen%20phong%20viet.jpg

    Nhà thơ Nguyễn Phong Việt

    Đôi điều về tác giả :

     

    Nguyễn Phong Việt sinh Năm 1980 tại Tuy Hoà, Phú Yên (cựu học sinh chuyên ban Nguyễn Huệ).

    Lĩnh vực sáng tác: thơ, văn.

    Thành viên Hội bút Vòm Me Xanh - Báo Mực Tím. Biệt danh Me Quê (1998, Bút trưởng năm 2002). Ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ.

    Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ-Tin học Thành phố Hồ Chí Minh.

    Từng là phóng viên mảng Văn hoá-Nghệ thuật báo Mực tím thuộc Thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh.

    Đầu năm 2011, chính thức rời khỏi ngôi nhà Mực Tím để chuyển sang làm ở báo điện tử showbiz.xzone.vn .

     

    Nguyên tác bài thơ "Nếu không muốn đi hết con đường":

    Nguồn: http://www.thica.net/category/tat-ca/nguy%E1%BB%85n-phong-vi%E1%BB%87t/

    Nếu không muốn đi hết con đường...

    Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn

    không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác

    muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến

    làm ơn đi mà!

     

    Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?

    khi ta cười không cần ai chia sẻ?

    cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả

    hãy thử cắn chặt môi...

     

    Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người

    Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác

    Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng

    Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước

    đi khỏi cuộc đời của mình...

     

    Nếu không muốn đi hết con đường...

    thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin

    đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác

    (khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng

    như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)

    làm ơn đi mà!...

     

    Làm ơn đi...

    vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta

    chờ tìm thấy một người trong đời thật

    vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc

    mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc

    nghiệt ngã đến tận cùng...

     

    Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương

    cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát

    nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...

    sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

     

    Làm ơn đi mà...

    vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

    -Nguyễn Phong Việt-

     

    LỜI CẢM NHẬN

    Đa số những bài thơ của Nguyễn Phong Việt cùng một thể thơ tự do biểu hiện muôn mặt tâm tư tình cảm con người. Tôi chú ý đến bài "Nếu không đi hết con đường" hơn cả. Chắc nhiều người đọc bài này đều phải suy ngẫm...về mình.

    Bài thơ như một kim chỉ nam cho tình yêu tuổi trẻ, cho những bạn nào đang đứng trước ngưỡng cửa tình yêu, sắp yêu, đã và đang yêu, đang băn khoăn với tình yêu với những điều trăn trở hiện tại mà chưa biết phải làm sao? Bài thơ phần nào có thể giải đáp cho các bạn, hướng các bạn một con đường, một lối đi đến với hạnh phúc đích thực của riêng mình.

    Nếu không muốn đi hết con đường…

    Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn

    không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác

    muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến

    làm ơn đi mà!

    Tác giả muốn gửi đến chúng ta một thông điệp: Nếu nhận ra đó không phải là tình yêu, điều mà hai người không thể cùng đi đến đích, thì hãy dừng lại ngay khi còn kịp. Đừng vì thương hại nhau mà phải sống gượng ép vì nhau, chỉ làm tổn thương nhau mà thôi. "Không ai bắt mình phải sống cuộc đời cho người khác". Tình yêu có nhiều cách đến. Hãy thương mình một tý "làm ơn đi mà, vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm! ". Hãy đi tìm người ấy, cái thuộc về ta, của ta...

     

    Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?

    khi ta cười không cần ai chia sẻ?

    cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả

    hãy thử cắn chặt môi…

     

    Khóc cười là những cảm xúc, hạnh phúc, khổ đau. Nhiều khi ta phải "cắn chặt môi"...khi khóc...một mình. Ai là người không cần sẻ chia? Không cần có người lau nước mắt? Còn gì bằng. Nhưng cũng có những lúc không có ai ở bên, lúc cô độc thì phải biết cắn môi lại chịu đau. "Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả". Đừng vay mượn, đừng mặc cả với tình cảm, trong tình yêu cần lắm sự tự do. Cái gì không phải của mình thì ở đó không có tự do.

    Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người

    Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác

    Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng

    Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước

    đi khỏi cuộc đời của mình…

     

    Đôi khi mắt ta có bão, tâm ta có bão tuyết, không có một đốm lửa giữa mùa đông, không có hơi ấm trong tim người giá lạnh, cũng quý, vì nó tạo cho ta sức mạnh, không khuất phục, tạo nghị lực để sinh tồn. Nỗi đau có thể sản sinh ra điều khác, một hạnh phúc mà ta chưa nhận ra? Đêm đen có thể thôi thúc ta tìm ra ánh sáng bằng mọi cách, dũng khí ấy thật đáng quí vô cùng, không phải ai cũng có được. Một người triền miên hạnh phúc, hạnh phúc trở nên nhạt. Một người không bước ra từ đêm đen sẽ không hiểu được giá trị của ánh sáng niềm tin. Ban mai bừng nắng xôn xao cũng vì nó vừa được thoát ra từ đêm tối. Cuộc sống là những quy luật bù trừ. Bạn ơi dù thế nào cũng đừng tuyệt vọng! Một lần "lạc bước" mắt nhất định sáng hơn. Hãy một lần đi lạc khỏi cuộc đời mình, bạn sẽ thấy trái tim mình cần gì?

    Nếu không muốn đi hết con đường…

    thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin

    đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác

    (khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng

    như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)

    làm ơn đi mà!…

    Đoạn thơ này ý nghĩa tương đương với đoạn thơ đầu, nhưng mở rộng hơn, bao quát hơn, sáng tỏ vấn đề hơn. Nếu không muốn tiếp tục con đường mình đang đi vì thấy không ổn, không phù hợp, không thể đi, nhất định phải bước sang con đường khác tự do, thênh thang hơn, của riêng mình. Vì con đường này là hạnh phúc của người khác, ta cố tình đi sẽ chỉ là "nước mắt cay đắng"

     

    Làm ơn đi…

    vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta

    chờ tìm thấy một người trong đời thật

    vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc

    mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc

    nghiệt ngã đến tận cùng…

    Đây chính là chân dung hoàn hảo của một tình yêu thật đó bạn, đừng lầm lẫn nhé! Một người âm thầm yêu ta, say cái bóng của ta, đau với nỗi đau của ta, đấm vào ngực mình khi thấy ta đơn độc, nghiệt ngã. Nếu ta hạnh phúc với người khác thì người ấy đau đến tận cùng, chỉ đau âm thầm thôi, vì người vẫn luôn mong ta hạnh phúc bất cứ lúc nào, khi ta ở đâu. Đó mới là tình yêu thật của ta "một người trong đời thật" mà ai không chờ đợi, không khát khao đi tìm? Dẫu biết rằng khó lắm nhưng ta vẫn ngóng trông! Người ấy có thật không mà chờ, mà tìm, mà đợi? Các bạn ạ, chờ, tìm, đợi cũng là một hạnh phúc thiêng liêng. Có đi thì có đến...

     

    Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương

    cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát

    nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…

    sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

     

    Làm ơn đi mà…

    Hãy thử đặt cược với trái tim trên bước đường tìm kiếm, giống như một lần được ăn cả ngã về không cũng cam lòng? Tác giả muốn nói đến một cái giá trả công xứng đáng cho người nào dám đương đầu với mất mát hiện tại, cái mà ta cần phải mất, vì nó là sự đoạ đày, là cái bóng bên cạnh người khác, để cất công đi tìm bằng được một tình yêu đúng nghĩa. "Làm ơn đi mà", hãy tin vào tác giả...tin vào tình yêu...

     

    Toàn bộ bài thơ tác giả dùng ngôn ngữ phổ thông, với lối viết thơ tự do nhuyễn, như một lời tâm sự chân tình đến nỗi ai đọc cũng bị thu phục, lôi cuốn, bị thuyết phục. Mỗi câu cuối của từng đoạn thơ, những từ "làm ơn đi mà" lặp lại nhiều lần có tính chất khẳng định vấn đề, dẫn dắt niềm tin yêu, khơi gợi người đọc suy ngẫm về một con đường mà tác giả muốn vạch ra...Con đường đến với hạnh phúc đầy chông gai gập gềnh, trắc trở, khắc nghiệt, nhưng nếu hiểu ra thì ta vẫn đến được đích.

    "Muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến""vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm".

    Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể cùng nhau biến đêm đen thành ánh sáng vô ngần trong đời thực...Có muôn triệu con đường để đi đến đích, cố lên bạn nhé.

     

    16/9/2012

    Hoàng Giao


  3. Cũng lâu rồi mới thấy lại thể thơ này đấy.

    Trang ĐL của chị HG lần này sóng yên bể lặng, chim lại về ngàn rồi.

    Hihi, mọi người đã hiểu nhau.

    Quả thật "có chiến mới có thâm tình" chẳng sai.

    Bắt đầu sáng tác nào.

     

    Ah quên nữa. Bài này chị làm hay lắm.

    Cảm ơn em đã ghé đọc thơ chị. Lâu lâu có bài mới đăng lên cho vui


  4. Những lá thư xưa đã ố rồi

    images?q=tbn:ANd9GcRRV3se-Zsvetk0mldHQoKur-XohBAyRFU9t0cU03OrSQ_Yn1C82w

     

    THƯ XƯA

     

    Những lá thư xưa đã ố rồi

    Ghi đầy kỷ niệm của lòng tôi

    Chênh chao nét chữ thần lay động

    Rộn rã con tim trống đổ hồi

    Mấy lượt thu đi đời lặng vắng

    Bao lần hạ đến chuyện thầm trôi

    Thương sao ánh mắt người xưa ấy

    Gửi gắm hôm nay cả nắng trời

    • Like 1

  5. 30/06/2012 14:51 | 1,218 lượt xem

    icon_41x45.gifBài viết được đăng trên trang chủ

     

    Dự thi: Biên tập viên xuất sắc

    Chủ đề: Bạn nghĩ gì về phong trào "ngoại tình chốn công sở"?

    1. Hiện tượng

    Ngoại tình công sở rất khó phát hiện, là loại hình tinh vi dễ giấu nhẹm nhất, nhất là những đức lang quân ăn vụng biết chùi mép và những quí phu nhân có sắc lẫn tài, ham vui. Khi mà họ đã cùng nhau thì có trời biết.

    Có muôn vàn lý do hợp lý "vì công việc" mà những người vợ người chồng ở nhà không ngờ được.

    Này nhé. Họ vẫn đi về đúng giờ, vẫng chăm sóc chồng con hoặc vợ con chu đáo. Tiền bạc vẫn đưa đầy đủ mỗi tháng thì làm sao phàn nàn cho được?

    Tại cơ quan, hai kẻ ngoại tình cả ngày cận kề, từng cử chỉ ánh mắt, từng buổi ăn trưa, từng chuyến công tác xa. Tất cả vì công việc? Làm gì tránh? Các bà vợ không cớ gì ghen tuông với cái gọi là công việc ấy? Nếu ghen thì cứ bảo chồng nghỉ việc à?

    11688.jpg

    Tuy nhiên ngoại tình công sở chỉ là ngoại tình thôi. Không ông nào bỏ vợ vì tình. Họ vẫn quan trọng nhất gia đình nhưng họ luôn bị cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn của sự đam mê có sức hút mãnh liệt.

    Phải nói là một đồng nghiệp nữ đa số hơn hẳn vợ nhà ở sự thông minh, dịu dàng và duyên dáng kiểu tri thức. Lại cùng tác nghiệp nên dễ dàng chia sẻ công việc, khó khăn, tâm tư, nên dễ nảy sinh tình cảm là điều khó tránh.

    Vợ nhà nội trợ có nhiều điều không thể xẻ chia. Nếu vợ đi làm nhưng nghề nghiệp khác nhau cũng không thể xẻ chia trọn vẹn như đồng nghiệp được.

    Những nữ đồng nghiệp có khả năng hiểu thấu đáo tận tình công việc của sếp, giúp sếp ký được những hợp đồng lớn, lại xinh đẹp giỏi giang thì các sếp khó lòng thoát khỏi lưới tình. Là một trợ lý đắc lực như thế dại gì không ngoại tình?

    Đàn ông ngoại tình công sở dễ dàng che mắt vợ nhà. Nhưng không thể che mắt những người đồng nghiệp làm chung. Nhìn là biết ngay. "Tình yêu không thể dấu". Mà đồng nghiệp lại chúa "tám". Nên chuyện lộ ra chính từ cái nguồn cơn "tám vô tội vạ" này.

    75258875-thuki.jpg

    Thường thường những đồng nghiệp cũng không ai mét vợ kẻ ngoại tình vì không muốn rắc rối. Duy nhất chỉ có những người không ưa mới tìm cách rỉ tai bà vợ...Và khi đó không còn gì để nói khi vợ người kia lên tận cơ quan nổi cơn tam bành chỉ mặt điểm tên, đánh ghen loạn xạ. Hai kẻ ngoại tình khi ấy không thoát khỏi kẻ bị kỷ luật, kẻ bị cho nghỉ việc. Thế là mất hết chẳng ai được gì. Vợ nhà thì mất chồng vì đức lang quân không chịu được cú sốc mất mặt giữa bạn bè đồng nghiệp, mất mặt giữa bàn dân thiên hạ.

    Nhưng điều không thể phủ nhận là nữ đồng nghiệp rất hấp dẫn và biết cách lấy lòng sếp nơi công sở, chứ không hoạn thư như vợ nhà. Nên nếu vợ không khéo thì người chồng sẵn sàng bứt phá chấp nhận mất hết tiêu tan sự nghiệp vì cái cô nữ đồng nghiệp tuyệt vời kia.

    Những nữ đồng nghiệp rất tâm lý hiểu được chân giá trị của sếp hơn vợ họ. Khỏi phải nói họ có thế mạnh chia sẻ mọi lúc mọi nơi, "đồng cam cộng khổ" trong công tác. Từng bữa cơm, từng chuyến công tác, từng bản kế hoạc tác nghiệp họ luôn cùng nhau. Nên họ là người chia sẻ tuyệt diệu cả công việc, sáng tạo lẫn tinh thần. Ít có bà vợ nào lại trọn vẹn như thế: Cảm thông, thấu hiểu, tận tình, dịu dàng, chia sẻ...

    Chính vì vậy xu hướng ngoại tình công sở gia tăng đến mức độ không lường.

    2. Cách phát hiện ngoại tình công sở và hướng giải quyết:

    Các bà vợ muốn biết chồng mình có mèo mỡ nơi công sở hay không chỉ có cách làm bạn với những đồng nghiệp của chồng. Những người đồng nghiệp nhất định biết. Chỉ có điều họ có nói ra không thôi. Nhưng đặc biệt họ hay "tám" nên thế nào cũng có lúc "nói hớ".

    Khi đã biết chút mong manh thì phải tìm cách bắt quả tang để có bằng chứng: hãy thuê "thám tử tư" chính là những đồng nghiệp của chồng.

    Nhưng nên nhớ khi "thám tử tư" theo dõi để biết sự thật, chứ đừng mất bình tĩnh làm ầm ĩ lên là mất chồng như chơi.

    meo1jpg1340611236.jpg

    Biết sự thật rồi cứ tìm hiểu tình địch là người như thế nào? Có thể khuyên giải cô ta. Hoặc im lặng thay đổi mình trong cách đối xử chăm sóc chồng. Tất nhiên tình địch cũng có nhiều cái hay cho mình học đấy. Đó chính là: Cảm thông, thấu hiểu, tận tình, dịu dàng, chia sẻ. Nếu người vợ cũng có được những điều ấy hoặc cố gắng làm cho được những điều đó để đẹp lòng trong mắt chồng thì không ông chồng nào lại không yêu vợ mà lún sâu vào ngoại tình nữa. Các bà vợ trước tiên tự trách mình, đừng vội quy chụp các ông, nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

    Đức ông chồng có ngoại tình thật đi nữa. Việc ông ấy quay trở lại chu toàn với vợ con nhiều khi hoàn toàn phụ thuộc vào cách ứng xử bình tĩnh khôn ngoan của các bà. Hoàn toàn không phải cứ nhảy đổng lên hò hét, đánh ghen lồng lộn mà được, chẳng được gì mà thiệt thân đấy...

    Nếu đã cố gắng hết mình bằng tình yêu với chồng mà không có kết quả thì cũng không nên tiếc một kẻ không còn thương yêu mình nữa. Không cần phải mất thời gian hận thù những kẻ không xứng đáng.

    Cứ điềm nhiên sống, vì cuộc sống quanh ta vẫn luôn còn biết bao điều thú vị.

    30/6/2012

    Hoàng Giao

    Hình ảnh: Internet


  6. ĐỌC BÀI THƠ "CHỦ NHẬT EM CÓ BUỒN KHÔNG"

    CỦA TÁC GIẢ "TT"

    1333019466_la-va-cay.jpg

    Lá lìa cây lá có buồn không?(Hình ảnh internet)

     

    Bài thơ CHỦ NHẬT EM CÓ BUỒN KHÔNG

     

    Chủ nhật buồn

    Em có buồn không?

    Anh thơ thẩn trong căn nhà vắng

    TV xem hoài thấy chán

    Nhạc nghe mãi rồi cũng nhàm tai.

     

    Chủ nhật buồn

    Em có gì vui?

    Anh ngồi ngó mông lung ngoài cửa sổ

    Đám cưới nhà ai vừa đi qua phố

    Anh gửi theo câu chúc phúc không lời...

     

    Chủ nhật buồn

    Em có đi chơi?

    Anh quanh quẩn với bài thơ dang dở

    Viết cho em kể bao điều ấp ủ

    Rằng bao giờ mình được bên nhau.

     

    Chủ nhật buồn

    Anh chẳng đi đâu

    Ngồi nhớ em như từ trăm năm trước

    Nghìn năm sau vẫn một niềm ao ước

    Chúng mình về ở chung nhà.

     

    Chủ nhật đến rồi Chủ nhật qua

    Nỗi buồn anh là điều bất biến

    Mãi mộng mơ cái ngày em đến

    Tươi vui...

    Rạng rỡ...

    Sắc hương hoa...

    TT

     

     

     

     

     

    LỜI CẢM NHẬN

    Con người dù mạnh mẽ đến đâu vẫn có những lúc không thoát ra được những nỗi buồn. Buồn như thể không giấu vào đâu được. Muốn nói lên, muốn chia sẻ mà phải lặng im. Nhưng có những người đã biến những nỗi buồn thành thơ, như một cứu cánh tự an ủi, tự hy vọng. Ở người này, nỗi buồn đã được thăng hoa thành một thứ khác tích cực hơn. Nỗi buồn có thể trở thành sức mạnh vượt lên nỗi cô đơn để tồn tại và tồn tại...

    Nỗi buồn không bất biến, nó có thể đổi thay. Nếu thơ họ đến được với mọi người, lay động tâm can, thì giá trị ấy vô biên và bất tử.

    Tuy nhiên không phải nỗi buồn nào viết lên giấy cũng thành thơ giá trị.

    Con người càng từng trải, càng dấn thân, va chạm nhiều, có vốn sống nhiều mới có thơ hay, tinh tế và sâu sắc.

     

    Đến với bài thơ "Chủ nhật em có buồn không" của tác giả bloger Ngày Bình Yên mang ký danh Tuti, chúng ta thử mổ xẻ nỗi buồn của anh thể hiện trong thơ như thế nào nhé.

    Thoạt nghe tựa đề thấy bi quan sao ấy? Sao không là "em có vui không?". Nhưng "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", tôi thầm lý giải giùm tác giả.

    Cứ mỗi một đoạn thơ là có những câu hỏi "em có buồn không", "em có vui không", 'em có đi chơi"... ? Biết được ngay thông điệp anh muốn nói anh buồn và anh đang nghĩ về em.

    Là một nỗi buồn chợt đến trong ngày chủ nhật. Anh tự nói một mình mình nghe thôi, biết nói với ai? Mượn "em" để nói. Em đã vuột xa tầm tay anh từ lâu lắm rồi, còn đây đâu mà nghe. Thôi thì gửi vào thơ. "Em" có thật không? Em trong quá khứ? Trong hiện tại? Hay em trong tương lai? Ai mà biết được ngoài anh? Có thể chính anh cũng chưa biết em là ai? Một em trong tưởng tượng cũng nên. Vì thơ thuộc về trí tưởng tượng mà...Em là gì cũng chẳng sao, miễn là tác giả có thể giãi bày được tâm trạng của mình cho nỗi buồn có thể vì thế mà vơi đi, thoát ra, thoát ra...Ai có thể chịu đựng được những nỗi buồn, một mình?Phải tìm mọi cách để "biến" nó thành cái khác dễ chịu hơn.

    Những cái "biến" ấy chính là sự sáng tạo, là cái làm nên mọi sự thay đổi cuộc sống theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Hạnh phúc thay cho những ai có được thật nhiều cái 'biến" như thế.

    Liệu bài thơ của anh Tuti có được cái "biến" ấy không? Khi bài thơ ra đời, tâm trạng của anh ấy ra sao so với lúc trước?

    Kết thúc bằng câu:

    "Chủ nhật đến rồi chủ nhật qua

    Nỗi buồn anh là điều bất biến

    Mãi mộng mơ cái ngày em đến

    Tươi vui...

    Rạng rỡ...

    Sắc hương hoa..."

     

    Thì ra, chỉ cần "em" đến với hình ảnh như trên là xua tan hết buồn của anh? Chỉ có vậy thôi sao? Tôi trộm nghĩ từ "em" tượng trưng cho niềm tin vào cuộc sống, đồng thời cũng là người con gái anh thầm đem lòng yêu thương...mà vì lý do nào đó hai người không đến được với nhau. "Em" bây giờ còn lại trong anh là nỗi nhớ thương bồi hồi day dứt không nguôi. "Em" là khát vọng tình yêu hạnh phúc, khát vọng tình yêu gia đình:

    "Ngồi nhớ em như từ trăm năm trước

    Nghìn năm sau vẫn một niềm ao ước

    Chúng mình về ở chung nhà".

    Điều "ao ước' ấy đã không thành hiện thực nên tác giả mới "khát' , mới mong, mới khắc khoải, cuộn lòng...Không biết giờ đây "em" ở phương nào để anh gửi lời đến. Bài thơ này có thể là cánh chim đưa thư bay khắp phương trời tìm đến em trao lời nhắn gửi đến lòng em?

    Đọc thơ mà thấy động lòng, mong sao cô ấy mau mau trở về với tác giả đem đến sự "tươi vui rạng rỡ sắc hương hoa"

     

    Tất nhiên là "em" không về, chỉ có lòng người còn mong đợi mà thôi. Nhưng bài thơ đã thăng hoa được nỗi buồn. Sự trầm tĩnh chính là cái khác nảy sinh từ nỗi buồn được thăng hoa từ bài thơ, nỗi buồn mang giá trị tích cực giảm nỗi đau và tăng sức sống. Vậy thì bài thơ đã có một cái này biến thành cái kia có giá trị nâng đỡ con người lên, cao hơn...

     

    Từ một nỗi buồn ban đầu:

     

    "Anh thơ thẩn trong căn nhà vắng

    TV xem hoài thấy chán

    Nhạc nghe mãi rồi cũng nhàm tai"

     

    Buồn không để đâu hết buồn, không biết làm gì để thoát buồn trong căn nhà trống vắng. Anh chợt nghĩ đến em muốn gửi em câu chúc phúc không lời qua đám cưới nhà ai ngoài cửa sổ:

    "Em có gì vui?

    Anh ngồi ngó mông lung ngoài cửa sổ

    Đám cưới nhà ai vừa đi qua phố

    Anh gửi theo câu chúc phúc không lời..."

     

    Giọng thơ là lời thầm thì của một người đang yêu. Cô ấy đọc được chắc hạnh phúc lắm. Biết rằng em không thể đến anh vẫn ấp ủ bao điều với em, với thơ, đây là hạnh phúc hiện tại mà anh có được, những bài thơ dang dở của anh đã thể hiện tình yêu nồng nàn với em trong xa cách, và anh không nguôi hy vọng:

     

    "Chủ nhật buồn

    Em có đi chơi?

    Anh quanh quẩn với bài thơ dang dở

    Viết cho em kể bao điều ấp ủ

    Rằng bao giờ mình được bên nhau"

     

    Anh không nguôi hy vọng ở câu nói: "Rằng bao giờ mình được bên nhau". "Em" ở đâu, có nghe thấy không? Độc giả thầm hỏi nhân vật nữ trong bài thơ và mong cô mau trở về.

     

    Bài thơ này viết súc tích, sắc gọn, truyền cảm, dễ đọc, dễ nhớ, dễ cảm, ý tứ sâu sa.

     

    Với cách viết thơ tự do vần tiếp, nhuyễn, cách ngắt nhịp ba, bốn ở mỗi đầu khổ thơ làm cho bài thơ chắc, sâu, rộng, thuyết phục.

     

    Tác giả có lối viết: dùng câu chữ bình thường để truyền tải những thông điệp muốn nói với bạn đọc, nên tâm tình của người viết gần gửi, mộc mạc, chân thành sẻ chia.

     

    Toàn bộ bài thơ là khát vọng yêu và mong muốn vô cùng hạnh phúc đôi lứa của tác giả cũng như các bạn trẻ, mỗi người cần phải biết yêu biết bảo vệ tình yêu và giữ gìn những gì cần phải giữ, để cho những người yêu nhau đến được với nhau, được sống bên nhau mà không phải day dứt. Đừng để người yêu thương vuột khỏi tầm tay bạn nhé.

    29/3/2012

    Hoàng Giao


  7. 1345463287_vo-chong-tan-vo-vi-hang-xom-lang-lo-632999.jpg

     

     

     

    EM ĐI

     

    Em đi lòng bảo dạ

    Nhớ khôn tả cánh diều

    Trên triền đê phiêu diêu

    Gió ngập chiều như thế

     

    Em đi như không thể

    Vì tất cả nào ngờ

    Xin gửi gắm vào mơ

    Những gì trong thương mến

     

    Chờ một ngày anh đến

    Sau những mùa thu trôi

    Nghe khát vọng bồi hồi

    Đắm tình anh nghiêng ngả

     

    Bước chân em hối hả

    Ngược dòng khúc sông xưa

    Tìm người viết câu thơ

    Tìm con đò bến cũ

    Hoàng Giao


  8. Bài xướng:

     

    MỘNG MƠ

     

    Thỏa chí tang bồng mộng với mơ

    Trời xanh, biển rộng, gió lay bờ

    Thuyền trôi lả lướt khơi nguồn nhạc

    Sóng quyện bồng bềnh dệt ý thơ

    Rặng liễu nghiêng mình xao xuyến đợi

    Tầng không trải nắng thiết tha chờ

    Dòng sông cuộn chảy trôi xuôi mãi

    Ráng đỏ say lòng đến ngẩn ngơ

     

    .....Hoàng Giao.....

     

    NGƯỜI VƯỢT BIỂN

     

    Đâu còn gì nữa mộng hay mơ

    Lạc hướng thuyền xa quá bến bờ

    Biển động, sóng xô đây ác mộng

    Trời giông bão đến chẳng nằm mơ

    Tưởng là trần thế đành từ biệt

    Cứ ngỡ thân nhân hết đợi chờ

    May gặp tuần duyên tàu cứu hộ

    Nguy nàn thoát khỏi dạ tơ ngơ

     

    .....Lê Hồng.....

     

    Họa với bạn Hoàng Giao bài đầu để làm quen, có gì sơ suất xin niệm tình tha thứ

     

    CẢM TẠ

     

    Cảm tạ Lê Hồng, thật khó ngơ

    Làm quen kết bạn nhé đây chờ

    Đằng kia lối rộng ta cùng bước

    Phía trước trời cao ấy cứ mơ

    Nghĩa cũ vì đâu chưa cập bến

    Thuyền xưa có lẽ chẳng mong bờ

    Cho nên trời đất lao xao thế

    Để cõi lòng thành đã hóa thơ

     

    .....Hoàng Giao.....

     

    TRÒN MỘNG MƠ

     

    Lê Hồng bản chất vốn ngu ngơ

    Hân hạnh Hoàng Giao chẳng ngại chờ

    Một kẻ hằng đêm ôm gối mộng

    Còn người suốt tối lại nằm mơ

    Nợ duyên nay đã tròn điều ước

    Tàu biển hôm qua đã cặp bờ

    Mong muốn giờ thành ra hiện thực

    Nhìn đời mới thấy cảnh nên thơ

     

    .....LEHONG.....

     

     

    Có Phải Mơ

     

    Cảnh trí ai bày tựa giấc mơ

    Thuyền con một chiếc lạc đôi bờ

    Sương mù tỏa khói in dòng nước

    Gió thoảng buông chiều lộng bóng thơ

    Phảng phất hồ lay con sóng gợn

    Đìu hiu nắng rọi áng mây chờ

    Hoàng hôn tím lựng chân trời thắm

    Khiến kẻ si tình dạ ngác ngơ.

     

    .....LPT.....

     

    Vài vần họa góp vui cùng bạn,chúc bạn luôn vui vẻ nhé !!

     

    CHÂN TÌNH

     

    Đa tài Gã Tạo vẽ tranh mơ

    Khát giấc nam kha mộng đáo bờ

    Nước thẳm buông trôi tràn trí ảo

    Cây gầy gượng đứng rọc hồn thơ

    Tây phương nguyệt chiếc còn mong mỏi?

    Bắc bễ ghe đơn vẫn ngóng chờ

    Gió đọng sương vương trời nước quyện

    Chân tình Lão Nguyệt cớ làm ngơ?!

     

    Lỳ lười họa, và sợ nhất thơ Đ L , hôm nay chạy vào họa với ACE góp vui.

    Thương chúc tỷ HG, huynh LH, CB và mọi người một cuối tuần vui vẻ !

     

    .....TTTT.....

     

     

    Thanh bình

     

    Dù rằng tĩnh mịch vẫn trời mơ

    Ảm đạm mù xa chẳng bến bờ

    Nước biếc mông mênh gieo vạn ý

    Yên hà lãng đãng ướp vần thơ

    Thuyền con gác mái, xuôi chèo đợi

    Nguyệt lão buông tơ, ngã bóng chờ

    Chốn thực thanh bình hơn cõi mộng

    Ai người hữu ý khó làm ngơ

     

    .....TiCa.....

     

     

    Chào các tài thơ ĐL. Các bạn hoạ tuyệt lăm. Mỗi người một vẻ thật có lý

     

    HÒA LÒNG

     

    Lời hồng xướng hoạ cứ như mơ

    Tất cả về đây gọi đất, bờ

    Cạn chén nâng ly cùng bạn hữu

    Hoà lòng đón khách với sông thơ

    Niềm vui rạng rỡ bao ngày ngóng

    Phấn khởi hân hoan mấy tháng chờ

    Sốt sắng tình thân trao hẹn ước

    Sum vầy, nhiệt huyết chẳng ngồi ngơ

    .....Hoàng Giao.....

     

    Nguồn: http://forums.vinaga...ead.php?t=25805


  9. MỪNG CON TRƯỞNG THÀNH

     

    Vậy là con đã lớn thật rồi. Bước sang tuổi mười tám. Đứng trước ngưởng cửa cuộc đời với bao hoài vọng, bao lo âu. Trước mặt con bây giờ là bầu trời rộng lớn, mà con phải xác định tự mình sải cánh thoát ra khỏi vòng tay mẹ. Không biết con sẽ ra sao khi con gái của mẹ phải đương đầu với gian nan nghề nghiệp?

    Không phải là đơn giản đâu nếu không chịu thương chịu khó, không nghiêm túc với cuộc sống mưu sinh. Mẹ lo lắm, lo không biết con có vượt qua được không? Có học tập đến nơi đến chốn không? Nhà mình nghèo, ráng lên con nhé. Tương lai phụ thuộc vào nghị lực và lòng quyết tâm của con chứ không phải ai khác!

     

    Con sắp nhập học rồi, mẹ vừa mừng vừa lo, lòng như trăm mối tơ vò, như lửa đốt. Mừng vì con đã thành thiếu nữ đoan trang thùy mị, biết lo cơm nước quán xuyến việc nhà. Biết thương yêu cha mẹ hết lòng và biết cố gắng vượt lên trong kỳ thi TNPT và Cao đẳng vừa qua. Đạt được kết quả như vậy từ một học sinh suýt có học lực yếu trong năm là một điều đáng mừng và rất bất ngờ với mẹ. Hãy cố gắng như con đã từng cố gắng với 3 năm Cao đẳng sắp tới con nhé. Mẹ tin rằng nếu con cố gắng nhất định vượt qua...

    Mẹ nhớ ngày nhỏ con như con búp bê mắt to tròn làm vui say cả xóm. Mới ngày nào đây thôi, nhanh quá. Từng bước con đi chập chững còn in dấu . Những ngày trong tháng mới sinh con cực nhất nhưng mẹ thật hạnh phúc khi thấy con biết nhoẻn cười...

    Những năm học mẫu giáo, mẹ phải gửi con nhà trẻ từ 6 giờ sáng để kịp giờ đi làm. Con nằm ở ghế bố trong trường một mình đợi bạn bè 7 giờ mới tới, mẹ thương con quá. Chiều đến rước, con chạy ào ôm mẹ òa khóc như thể mẹ bỏ mặc con vậy. Rồi con cũng quen trường lớp, ăn ngủ giỏi hơn ở nhà, mẹ mừng lắm.

    Lên tiểu học. Con phải đeo cái cặp sách to tổ bố leo 3 cầu thang mới lên tới lớp, mẹ xót xa trong lòng, vậy mà lúc tan trường con chạy băng băng từ lầu ba xuống không vấp té, làm mẹ hết hồn sợ con vướng chân vô tình vào bạn thì khổ, nhưng thật may không sao.

    Mẹ lo con ngồi học miệt mài những bài văn dài dằng dăc. Với tuổi bé bỏng này mà con phải ôm bao kiến thức vào lòng. Có nhiều lúc con vứt hết cả tập viết bài vở vì không làm được bài, vì căng thẳng. Mẹ thương con không biết phải làm sao, thay con học thì không được, mẹ chỉ biết khuyên con bình tĩnh mới có thể giải được những bài toán khó, đừng nóng nảy như thế. Không ngờ bây giờ con gái của mẹ đã hết sức chín chắn và bình tĩnh trước mọi vấn đề không còn giãy nảy lăn đùng ra như xưa.

    Lên cấp hai, con bắt đầu phải làm vệ sinh lớp, trực nhật lớp, phải có trách nhiệm giữ gìn bảo quản đồ dùng chung của lớp và được lớp giao trách nhiệm thu các khoản phí khi nhà trường tổ chức hội họp liên hoan văn nghệ, con phải giữ tiền quĩ lớp điều mà bạn nào cũng sợ. Mẹ sợ con nhầm lẫn tiền bạc mất mát thì rắc rối, nhưng không ngờ con không để xảy ra chuyện đó mới lạ.

    Mẹ sợ con hiền bị bạn bè bắt nạt. Nhưng con luôn chấp nhận mọi thiệt thòi trước bạn bè mà không hề oán trách ai. Đến bây giờ cũng vây. Nhiều khi con còn sẵn sàng nhận tội thay bạn làm mẹ lo thế có nên không con? Nhưng con không làm khác được chỉ vì con sợ bạn giận? Có nên không con? Nhưng cô giáo đã không kỷ luật con vì cô biết con không bao giờ làm thế. Mẹ cảm động vì cô. Con vẫn chan hòa giữa bạn bè mà không hề sợ ai hiểu lầm mình, chấp nhận mọi chuyện xảy ra. Thế nhưng bạn bè cũng không ai nghĩ xấu về con, thật đáng mừng. Đó là những ngày cuối cấp 3 lúc đang ông thi Tốt nghiệp phổ thông...

    Bây giờ con đã hoàn thành 12 năm dưới mái trường hoa phượng đỏ. Nghĩ lại chặng đường con đã đi qua mẹ cũng nhẹ nhõm lòng. Mười hai năm biết bao gian nan khổ cực giấy bút kiến thức học trò.

    Bây giờ bước vào con đường khác mới hơn của một người lớn, tuổi 18, trăn trở sự nghiệp, con đã trưởng thành và biết phải làm gì trước cuộc sống. Tương lai đang ở trong tay con, chỉ có con mới có khả năng nắm bắt và định đoạt sự nghiệp của chính mình. Cố lên con. Không ai làm thay con được. Hãy biết tự lo cho chính cuộc sống của mình để đừng bao giờ phải sống kiếp tầm gửi, đừng sống kiếp dây leo con nhé. Mẹ tin con.

    17/8/2012

    Hoàng Giao


  10. 1344916528_google-earth.jpe.jpeg

     

     

     

    NGÀY & ĐÊM

     

    Đêm và ngày xoay vòng trái đất

    Trái đất quanh mặt trời

    Anh & em

    Triền miên

    Vũ trụ

    Quay..

    Quả địa cầu quay quắt thức đêm

    Một tuần, một tháng, một năm

    Bao nhiêu cái trăng rằm

    sáng quắc

    Hơi thở tình nhân ngậm ngùi

    Nhớ quên_tỉnh thức

    Làm nên những miền ký ức

    Bao nhiêu năm cuộc đời

    Được_mất

    Còn nhớ nụ hôn xưa

    Trái đất tròn

    Ta lại gặp nhau bên thềm năm cũ

    Thời gian quay vòng cho anh em gặp gỡ

    Mắt len lén nhìn

    Không dám nghĩ còn thuơng

    Phải chờ kiếp sau ư

    Ta tìm nhau

    Vô thường

    Lạc bước

    Trăng sao, mặt trời,

    Không gian và đất

    Nhật nguyệt nối yêu thương

    Khát khao

    ngọt mật

    Bấy nhiêu năm cuộc đời ta vẫn tìm nhau

    Đợi ngày gặp mặt

    Tinh tú vẫn xoay vòng

    Đêm thức ngày mơ...

     

    Hoàng Giao


  11. Download?mode=photo&id=1406

     

     

     

    Nha Trang

     

    Khi vừng dương ló dạng

    Thuyền buông neo ra khơi

    Xa tít tắp chân trời

    Đạp lên ngàn sóng vỗ

     

    Khúc tình ca trong gió

    Hòa vào sóng trùng dương

    Quyện lòng ta trong sương

    "Mây trời trôi lãng đãng"

     

    Sóng bạc đầu cát trắng

    Gợi khát vọng yêu thương

    Nha Trang ơi Quê hương

    Cảm ơn một lần đến

     

    Níu bước chân lưu luyến

    Mấy mươi năm không phai

    Níu ánh nắng ban mai

    Gieo vào lòng thương nhớ

    __________________

     

    Hoàng Giao


  12. Điều tồn tại

     

     

    waiting-in-the-rain_by-christos-stavrou_498px.jpg

     

     

    ĐIỀU TỒN TẠI

     

    Em yêu anh! Bình minh bồi hồi thức giấc

    Em yêu cả những con đường anh bước đi xôn xao mặt đất

    Tình em anh say sưa, thành thật

    Dẫu anh muôn đời ẩn dật, biến, tan

    Từ khi em yêu anh sức sống đầy tràn

    Và anh luôn tồn tại...

     

    Anh là không gian, là thời gian nên bên em mãi mãi

    Anh là tầng không mê mải chở che

    Là giọt nắng chứa chan xao động bên hè

    Là cỏ cây lay lòng em... ngát gió

    Trái tim em hồn nhiên bỏ ngỏ

    Với riêng anh, trăng tỏ, đợi chờ

     

    Anh là Mặt trời sáng tỏa, vần thơ

    Mặt trời tỏ tình với em, vần thơ luôn thủ thỉ

    Ngọn sóng tình anh vẫn trào dâng bền bỉ

    Thấu hiểu, phong trần, hoan hỉ, gian nan...

    Giữa biển sông sâu, bão táp, đại ngàn...

     

    Hoàng Giao

    • Like 1



  13.  

    Cây bon sai: Dáng đứng Việt Nam


    1333971802_bon-1.jpg






    DÁNG VIỆT

    Cảnh vật bon sai đất nước nhà
    Công trình khối óc dệt nên hoa
    Nhân sinh quyến rũ lòng du khách
    Tài đức thôi miên dạ quí bà
    Vạn kiểu cây rừng xây kiến trúc
    Muôn hình lá cỏ tạo tiên nga
    Cùng nhau nghiệm trải  bao tâm lực
    Tất cả yên bình dáng Việt ta






    Hoàng Giao


  14. Bài thơ "ĐÀN ÔNG ĐÀN BÀ VÀ NGÔI NHÀ"

     

    1343360804_13181871241768364.jpg

    Sao anh cứ bảo lòng dạ đàn bà như con rắn

    Như hố thẳm vực sâu không thể tự ước lường

    Xô ngã đời anh làm hơi thở chẳng rãnh mương

    Và khoảng trống hồn anh, đàn bà em tha hồ lục lọi

    Đã như vậy thì em đây còn gì để nói

    Trong tất cả em và anh : Sao chúng ta cứ như là những cánh chim bay mõi

    Mây trắng cuối trời buồn, không nói chỉ lang thang

    Kể cả trong mơ anh vẫn là một gã thật sự quá tham lam

    Anh không hiểu hay cuối cùng là anh không bao giờ muốn hiểu

    Hạnh phúc là đâu? Tình yêu vốn là gì?

    Trong vạn nẻo đường đời …Anh nên chọn và chỉ chọn cho mình một lối đi

    Nơi đó có ngồi nhà xinh được ủ ấm bởi trái tim lửa cháy

    Cớ sao anh mãi ngu ngơ đến vậy

    Chạm được em rồi sao anh còn đứng đó chênh vênh

    Cõi lòng anh như ngôi nhà lồng lộng gió thênh thênh

    Nên bất cứ lúc nào trái tim anh cũng chỉ là một linh hồn đói

    Cũng đôi lúc thật ra anh giống y như thằng mọi

    Cứ đòi được ăn ….Nhưng dường như anh đã bội thực lâu rồi

    Anh không biết rằng đàn bà thì chỉ đi có một hướng mà thôi

    Nếu đã yêu thì nhất định chỉ là đi hướng đó

    Nơi mà có anh,nếu thượng đế đã dành riêng em sao anh cứ xem đây là quán trọ

    Bởi đa mang nên có bao giờ thực lòng anh hiểu rõ

    Mơ ước của đàn bà chúng em cũng chỉ là nhiêu đó

    Ngôi nhà của tình yêu, nơi mà chỉ có dáng hình anh

    Và tiếng cười trẻ thơ trong trẻo đến ngọt lành.

    1343360674_ngam-gia-dinh-hanh-phuc-cua-hoa-hau-thuy-lam%20(1).jpg

     

    Ảnh Internet

    Thơ Ngưng Thu

    54.gif54.gif54.gif

    54.gif54.gif54.gif

    LỜI CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ:

    Tôi thỉnh thoảng cũng ghé đọc thơ của blog Ngưng Thu trên Yume. Thơ Ngưng Thu thường êm dịu yêu thương, dễ cảm, gần gũi và sâu sắc, có cái gì đó khắc khoải như một khát vọng dường như muốn đạt tới nhưng điều đó với Ngưng Thu trong tim như còn xa lắm, nên nó mới tràn vào thơ nhiều đến thế.

    Hôm qua, sau một thời gian dài vô tình tôi lại ghé blog Ngưng Thu và đọc được bài thơ này về đêm. Tôi lặng lẽ trước một Ngưng Thu với giọng điệu thơ như lời tự tình, cũng như về nhận thức cuộc sống, về tâm tư tình cảm con người, cụ thể là về "đàn ông, đàn bà và ngôi nhà". Tôi hiểu ra rằng tình yêu luôn cháy bỏng và mãnh liệt trong tác giả. Tôi xúc động, cảm kích và trăn trở một điều rằng phải viết cho được một cái gì đó trong suy nghĩ của tôi lúc này về bài thơ của Ngưng Thu. Nếu còn chưa viết được chắc tôi chưa yên giấc.

    Nhưng viết gì đây và viết như thế nào cho trọn vẹn ý thơ Ngưng Thu? Hiểu là thế đấy, việc diễn đạt được điều mình nghĩ để truyền tải đến bạn đọc không phải là điều đơn giản.

    Bằng cách dùng từ ngữ chỉ nhân cách con người trong cuộc sống thể hiện bằng thơ một cách tự nhiên mà rất thơ, Ngưng Thu đã lột trần được bề sâu tâm tư, ước mơ khát vọng của đàn ông và đàn bà trên thế giới cũng như trong ngôi nhà của mỗi người.

    Những câu thơ đầy hình ảnh mang chiều dày tính cách, kể cả những thói hư đời thường và chiều sâu tư tưởng, cô đọng làm người đọc phải dừng lại nghiền ngẫm từng câu chữ đem ra đọ với đời.

    Nhịp điệu của bài thơ như những nhịp sống thăng trầm nghiêng ngả của tình đời, toàn ngõ ngách rối ren không có đường ra nhưng vẫn le lói một hướng chân thiện mỹ của ước mơ ngôi nhà hạnh phúc đầy tiếng cười của tình yêu thương, con trẻ. Những âm thanh trong trẻo này được thể hiện ngầm trong bài thơ có nhiều ngụ ý. Bằng lối đặt nhiều câu hỏi tu từ độc đáo thể hiện rất đạt những băn khoăn da diết, trăn trở đến mộng mị canh cánh trong người đàn bà về người đàn ông của mình. Thế mới biết lòng người không có thước đo, không lời lý giải. Cái gì đến cứ đến như một định mệnh. Chợt đến, chợt đi, tuy nhiên cuối cùng Ngưng Thu muốn là chỉ còn tình yêu ở lại.

    Về cấu trúc thơ lối viết tự do tình tự say đắm của người đàn bà với người đàn ông như lôi ra hết những ngõ sâu, ngõ rộng cùng ngõ hẻm của "hai ta", cách dùng câu hỏi tu từ và ngôn ngữ đặc biệt này hoàn toàn có sức thuyết phục, thu phục, chinh phục, lay động cái tâm thức tỉnh để chỉ với mục đích đạt là: Tình yêu thực chất nhất định ở lại bên ta. Nếu không viết được một bài thơ này, không có được những nhận thức nặng như thế, chắc có lẽ người đàn ông còn ngủ mơ trong tâm tưởng dễ trật đường ray trong lối sống khát vọng và điều cần đạt. Sự ngủ quên này ai cũng có, nó cần một cú hích đủ mạnh, đủ sâu, đủ cháy thành ngọn lửa nồng nàn vào tâm can, khối óc, vào tình yêu thương bấy lâu chưa tỉnh thức.

    Ý nghĩa tư tưởng chủ đạo: khát khao một tình yêu thương chân chính chân thành mãnh liệt sẽ chiến thắng và có đủ sức mạnh giữ gìn, bảo vệ những gì thuộc về mình, có đủ sức nuôi lớn nó từng ngày, vĩnh cửu, dài lâu...

    Những câu hỏi tu từ rất dịu dàng thân thương và đáng yêu như: "Sao anh cứ bảo...", "sao chúng ta cứ", "Cớ sao anh mãi ngu ngơ đến vậy, Chạm được em rồi sao anh còn đứng đó chênh vênh", cái câu "Chạm được em rồi sao anh còn đứng đó chênh vênh", nghe thi sĩ và hút hồn người ta...

    Cách sử dụng nhiều từ láy và ngôn ngữ đời thường: "con rắn", "rãnh mương", "lục lọi", "bay mỏi", "lang thang", "tham lam", "ngu ngơ", "chênh vênh", "thênh thênh", "đói", "thằng mọi", "bội thực", "quán trọ", tất cả những từ kiểu này đều nói lên thân phận, tính cách con người thường nhật trong cuộc sống, tưởng như nó thuộc về ngôn ngữ văn xuôi, nhưng Ngưng Thu lại đưa nó vào thơ một cách sinh động bi hài và đắt giá. Sự khéo léo này xuất phát từ nhận thức cuộc đời, từ vốn sống và sự day dứt không nguôi của chính bản thân tác giả.

    "Và khoảng trống hồn anh, đàn bà em tha hồ lục lọi"

    Có lẽ tác giả muốn nói ngườii đàn bà là em luôn luôn muốn khám phá tâm hồn người đàn ông là anh, nó là nguồn bí ẩn vô tận. Nhưng tác giả lại dùng cụm từ "tha hồ lục lọi" thay cho chữ "khám phá" mà vẫn chuẩn xác vô cùng, vừa sâu sắc vô biên, vừa hài hước dễ thương. "Và khoảng trống hồn anh, đàn bà em tha hồ lục lọi", như có hồn thơ trong cả cái tưởng như bình thường "lục lọi". Từ "lục lọi" thay cho chữ "khám phá" trong tình huống này bỗng trở thành sáng tạo....

    "Trong tất cả em và anh : Sao chúng ta cứ như là những cánh chim bay mõi. Mây trắng cuối trời buồn, không nói chỉ lang thang"

    Cuộc sống này đàn ông đàn bà đều là những "cánh chim bay mỏi", gian lao, sóng gió, thăng trầm. Khiến những tâm hồn trong trẻo nhiều khi cũng phải buồn, phải lang thang như mây trắng cuối trời lặng lẽ trôi không biết tự tình cùng ai, chia sẻ cùng ai?

    "Kể cả trong mơ anh vẫn là một gã thật sự quá tham lam".

    Thì ra anh cũng chỉ là một gã tham lam không đáy, ngay cả trong mơ, anh có hiểu không hay anh lười nghĩ không chịu hiểu? Anh có hiểu không, có muốn không, có quyết không một ước mơ:

    " Nơi đó có ngồi nhà xinh được ủ ấm bởi trái tim lửa cháy"

    Nhưng có lẽ anh cầu toàn quá, hư hỏng quá, háu đói quá, tham lam quá nên anh chẳng bao giờ thấy đủ, ôm tất cả vào người rồi vẫn thấy thiếu chưa yên, giống như cái kiểu "no bụng đói con mắt" ý, không đơn giản chỉ trong ăn uống (nghĩa đen) mà ngay trong mọi lĩnh vực cuộc sống, trong tình yêu (nghĩa bóng), ý nghĩ, vật chất, anh đều "háu" đòi thêm trong khi đã "bội thực", thừa thãi. Anh đích thực là một kẻ tham lam theo kiểu tham của người đàn ông, đa tình, đa dạng:

    "Nên bất cứ lúc nào trái tim anh cũng chỉ là một linh hồn đói. Cũng đôi lúc thật ra anh giống y như thằng mọi. Cứ đòi được ăn …Nhưng dường như anh đã bội thực lâu rồi"

    Chính vì vậy mà khi "anh chạm được em rồi" mà vẫn còn "đứng đó chênh vênh". Có lẽ anh còn muốn thả mồi bắt bóng nơi nào chăng? Hay anh chưa hiểu cả chính anh yêu gì, muốn gì? Đàn ông là cái gì không thể hiểu? Có thể đàn ông cũng không hiểu được người phụ nữ họ yêu, rằng người đàn bà có yêu người đàn ông như họ muốn không? Nên họ cứ băn khoăn nơi có mặt tình yêu phải chăng chỉ là "quán trọ":

    "Anh không biết rằng đàn bà thì chỉ đi có một hướng mà thôi. Nơi mà có anh, nếu thượng đế đã dành riêng em sao anh cứ xem đây là quán trọ".

    Có phải như thế không? Tác giả muốn nói gì về điều này? Người đàn ông có xem nơi "rành riêng em" là quán trọ thực không hay chỉ vì người đàn bà không hiểu nổi đàn ông nên nói thế về người đàn ông? Biết đâu người đàn ông cũng đang nghĩ như thế về người đàn bà thì sao?

    Ở bài thơ nàychỉ là tiếng nói một chiều từ người đàn bà tự tình với người đàn ông trong yêu thương thầm lặng của mình. Chưa có phần hồi âm của người đàn ông. Mong rằng nhất định có một người đàn ông đồng điệu, am hiểu, thấu được trái tim son sắt của người đàn bà, như lời tự tình trong bài thơ của tác giả.

    Cũng mong sao người đàn bà thỏa được nguyện ước của mình cùng người đàn ông và gặp được người đàn ông của mình, thuộc về mình:

    "Ngôi nhà của tình yêu, nơi mà chỉ có dáng hình anh. Và tiếng cười trẻ thơ trong trẻo đến ngọt lành".

    Bài thơ bằng lối viết và cách dùng từ độc đáo, có giá trị nhân bản và khắc ghi lời tri âm, tiếng nói từ trái tim người đàn bà cùng khát vọng hạnh phúc yêu thương với người đàn ông, một ước mơ chính đáng, lay động người đọc sâu sắc. Đây cũng là tiếng nói trong sâu thẳm tận đáy lòng của chính tác giả, là thông điệp "tâm sự, chia sẻ, thấu hiểu" nhau để đạt điều mong muốn mà tác giả muốn truyền đạt tới mọi người bằng thơ như một lời tự tình đằm thắm nhất.

    5/8/2012

    Hoàng Giao

    (Bài đã đăng trên Yume: http://yume.vn/hoangthi_giao/article/doc-bai-tho-dan-ong-dan-ba-va-ngoi-nha-cua-ngung-thu.35D997CB.html)

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...