Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. DẶN DÒ khi những giọt nước đọng lại thành dòng chảy tìm hướng về xuôi xin em đừng gọi đó là sông mà hãy tìm ra một cái tên dành tặng cho biển cả lúc chiếc lá buông mình khỏi cành vẽ đường bay cuối cùng trước khi chạm đất xin em đừng xót xa giùm sự chia cắt mà hãy gọi đó là mùa người đầu tiên vạch núi xẻ rừng chúng ta gọi là sự khai phá rồi đến người thứ hai, người thứ ba ... người thứ một nghìn xếp hàng dài dẫm chân theo nẻo đường sẵn có xin em đừng bảo lối mòn nó vốn dĩ vẫn được gọi là Thơ ĐCĐ
  2. EM NHƯ … em như con đường đáng lý tôi phải đi qua bức tranh đẹp cần chắt chiu từng nét cây thập giá vai hằng gánh vác ngọn nến muộn chờ được châm em như chiều nguyện cầu thất lạc, lặng câm món quà tặng chỏng chơ quên mở cánh cửa gió bàn tay ngần ngại gõ một ngày trôi chưa sống thực trên đời em như giọt mưa lạnh đã rơi tôi vô tâm chẳng nâng niu gìn giữ hạt giống quý cần phù sa màu mỡ như mùa đông nhớ lắm một vòng tay em như chiếc đồng hồ chăm nhịp đập hàng ngày tôi cần lắng nghe trân trọng mỗi âm vang đời sống tôi trót ngủ vùi trước mọi bình minh em như … lời thứ tha tôi ấp ủ riêng mình ĐCĐ
  3. HOANG TƯỞNG HẠ dành hạ này hoang tưởng một chòm mây khớp ngựa ô anh cưỡi mây về núi gặp con ve sầu nằm đợi chết khô anh mượn cơn mưa tháng năm tắm tưới anh theo đuôi con bướm con chuồn phanh ngực tuổi thơ đứng chờ bờ giậu nơi tóc thề em thường chiều ghé đậu có sợi nào rơi lạc nốt trầm không khoắng gầu sòng anh múc bớt dòng sông đổ ra biển thêm mặn mòi lòng biển em hư ảo như cánh buồm ẩn hiện mọi bão giông dường trút cả vào anh anh trồng trên lưng mình khoảnh vườn xanh em chẳng tin vì vắng chim đến hót anh sẽ cắm hai bàn chân vào đất mười ngón tay trổ đỏ trái dại khờ anh cột dây chiếc diều thả lên giấc mơ nghiêng về em nhánh chân thành nho nhỏ mảnh khảnh áo người tiểu thư môi gió nơi anh bay tìm uống cạn một nguồn vui ĐCĐ
  4. BÊN VỰC ĐỜI BUỒN THIU anh hôn lên đôi môi tẩm độc trả về thần tiên đã lần gọi ấu thơ bước đi trên những vỉa hè váng khô đầy chất thải, rác rưởi chúng ta xả ra mỗi ngày. vác nặng lời nguyền trên vai tung hứng quả bóng trò chơi đạo đức anh tìm đến bờ vực chiếc thừng treo cổ đong đưa trên cây. đến bên chiếc hố ngập ngụa mồ hôi đầy những xác người không chân dung đang dần thổi rữa như một bộ phim trắng đen bài hát ru người hành hương buồn bả những bức tường rơm rạ những lý tưởng với ngón tay cứng tê chuông nhà nguyện lê thê hồi chuông vang bất tận. tại sao những tâm hồn luôn không nhà anh nghe nghe giọng người, tiếng khóc những đói nghèo nheo nhóc tan ra như sáp nến mỗi ngày khi tội lỗi, như cái chết, đến đây ai sẽ phải trả giá ai là người dành lấy phần khốn khó chúng ta khỏa thân đứng đợi phút giây này. chỉ mỗi anh ngước chờ dưới tán cây bóng chiếc thòng lọng bàn tay ai – tay mình ư – rất giống ai báo thù, ai cứu chuộc chính tôi ngọn gió ở đâu cứ bổi hổi bồi hồi và bóng tối hình thành ánh sáng anh nghe giọng tình nhân, khẽ lắm sau cánh cửa luôn quên cài. ĐCĐ
  5. GỌI CHƠI CHÚT ĐỈNH MƯA RÀO Ngày chưa hiền ngoan trên mấy tươi non Ta yêu đương rêu xanh yêu thành cổ Em thản nhiên nghiêng dòng kinh phổ độ Tiếng ai cười mỗi bước bộ hành qua Mưa rót thêm vào cho đủ xót xa Đêm bạt gió gối chăn đành trăn trờ Em phong kín điều gì hơi mỏng thở Giọt lệ buông dường nhạt mặn mà Bó gối ngồi chiêm nghiệm nỗi quê xa Nụ hôn cũ vừa tan tầm quá khứ Ánh lửa muộn giữa bàn tay cố giữ Thịt da kia đáng nhắc nhớ một lần Chợt ngậm ngùi thấy giọt bay quanh Giả bộ vậy bàn tay mà chấp chới Em ban tặng cho ta nghìn mong đợi Đêm gọi chơi chút đỉnh mưa rào ĐCĐ
  6. MỖI LẦN NGÓ RA CỬA SỔ Mỗi lần ngồi trên hòn đá trụi Tôi nhớ chính mình nhớ những hồn ma Tôi nhớ suối sông gió bờ lau thổi Quên nụ tầm xuân váy thắm hoa cà Mỗi lần khép khung cửa sổ Tôi nhớ nắng hè nằm lả ngoài kia Tôi nhớ còn em còn cây phượng đỏ Quên phố tháng tư quán xá ê hề Mỗi lần rưng rưng ngấn lệ Tôi nhớ Eva như nhớ thiên đường Tôi nhớ Adam ngón chân mọc rễ Quên buổi đi đày lính thú biên cương Mỗi lần ngó ra cửa sổ Tôi nhớ loài người như nhớ tiếng chuông Tôi nhớ đến em nhớ đài tháp cổ Quên con chim gì đang hót thê lương ĐCĐ
  7. LỜI ĐÁ bắn thử phát đạn chơi chơi lên không tôi nào ngờ bầu trời cao xanh đến thế ném hòn cuội ngỡ đủ khuấy sông khuấy bể tôi hiểu ra sự nhỏ nhoi của bàn tay mình đành hanh tôi cười nhạo cánh rừng cây hào phóng tặng nhau mấy chùm ngọt lạ buồn miệng, tôi quay sang mắng đá đá điềm nhiên đáp lời bằng những mượt mà rêu ĐCĐ
  8. CỔ ĐIỂN III đôi khi nỗi buồn làm ta hân hoan lắm lúc niềm vui mi mắt ướt tràn người hái đóa hoa mọc trên ánh sáng tặng tôi một trời quế trầm cao sang gió thảng muôn trùng mưa quyện nghìn năm bước chân vân du thừa dấu hoang đàng người ngủ giấc đầy qua đêm bão thức trễ chuyến đò ngang tôi chìm mê man để được nằm kề bên đồi sương sa nghe chim kể buổi rong chơi không nhà há miệng hớp đầy mùa trăng khuyết tật mỗi câu chuyện tình làm tôi tan ra đành gửi khúc thơm mỗi vọng sớm mai như xưa người ban lược giắt trâm cài tôi đợi bên khung nhặt vu lọn rối ngậm buồn lên môi cổ điển tìm say ĐCĐ
  9. CANH ME từ trên cao Chúa cúi xuống nhìn ta bằng trái tim trắc ẩn phi thường của vòng tay đời đời tha thứ bao dung đứng dưới đất ta ngước lên ngó Chúa bằng con mắt nheo ngờ vực của hơn hai nghìn năm thống khổ tai ương ĐCĐ
  10. Xin thưa, vọng cổ cải lương là lối ca hát truyền thống ở Nam bộ. Bởi vì thấy Chúa chỉ nhắc tới thiên đàng, địa ngục, tội lỗi, cứu chuộc ... mà không nhắc nhở gì tới vọng cổ cải lương, nên nguoibuongio tui đoán chắc là Người không thích ca hát kiểu này. Vậy thôi. hơ hơ
  11. HÌNH NHƯ NGƯỜI KHÔNG THÍCH CẢI LƯƠNG mỗi nhát búa đóng xuống mũi đinh thêm cắm sâu vào thịt da vang vọng nguyện cầu cứu chuộc lấy vết đau trần thế trên thập giá vọi cao Người ân cần nghe, và thấy … đứa bé đói lả ngồi bó gối bên đường chuỗi ho xé lòng từ người bệnh nhân neo đơn cơn gió thốc cắt da chiều tứ xứ tiếng cười khan đêm phấn son kỷ nữ niềm hy vọng sau cùng của kẻ bị chà đạp dưới bùn vệt máu tươi trên gương mặt ai vấp ngã bao lần bàn tay ngặt nghèo xòe ra toàn điều nhục nhả tiếng xích xiềng buồn vang sau chấn song buốt giá … hãy tháo những mũi đinh đớn đau ra khỏi bài kinh cầu trên thập giá Chúa đã nhận về mình tất cả và trong giờ phút thiêng thiêng máu đỏ chớ quấy nhiễu Người bằng sáu câu vọng cổ cải lương ĐCĐ
  12. Một bài thơ cần phải đọc nhiều lần, nếu cần, học thuộc lòng luôn. Cảm ơn tác giả
  13. TÙM LUM TÙM LA VỀ TAI, MŨI, HỌNG anh luôn tin, em ơi rằng chỉ trái tim thôi, mới được quyền phát biểu cái đầu đâu chỉ dành để hiểu bộ não phải được tắm táp mỗi ngày địa ngục, thiên đàng chỉ cách một vói tay. anh luôn tin, em này hai lỗ tai là tài sản tuyệt nhất mà tụi mình từng giàu có rằng sự thật cần lắng nghe bằng mũi thở cùng với vô vàn lầm lỡ là gạch đá xây nên ngôi nhà địa chỉ thường trú của người hằng biết thiết tha. anh luôn tin, em à hột cơm thiêng liêng hơn hết thảy mà bùn đất cũng thiệt thà như nước mắt vậy mỗi ngụ ngôn cần nhất chân thành nếu không thì cái lưỡi chỉ còn duy nhất chức năng kể lể về nỗi buồn của con gà mái dầu đẻ trăm trứng mà chưa hề mất trinh ĐCĐ
  14. MÙA HẠ KHÉP nhỡ mai nắng không còn anh đến nữa đơn giản thôi, anh nhớ chân trời em đừng buồn khu vườn úa mồ côi ghế xích đu in dấu ngồi lạnh ngắt thì cứ thương anh như thương hòn gạch nằm lót đường mỗi bước đỡ đau chân như bàn tay mở khóa xổ lồng con sáo sang sông mũi xuồng con sáo đậu hãy nhớ anh bằng mùi thơm long não giữ niềm tin trong nếp lụa nhầu mà buổi chiều lòng từ tâm ở đâu bỏ sau lưng tiếng đàn người hát dạo nhỡ khuya nữa đóa quỳnh hoa chết héo hãy vì nhau châm nến dọi màn đêm đừng quét đi màu lá nhiệm bên thềm nơi mùa chọn ngã lưng ôm mộng đẹp anh sẽ đi, dù hạ này, cổng khép … ĐCĐ
  15. @ nuicatsongcau: Tạo xì căng đan trong lồng hót thế nghe rất được ngoài lồng hót ngược để họ nghe he he he ... @ nguoibuongio: Tối dạ quá, không hiểu gì cả. Đành phải hơ hơ
  16. NGỤ NGÔN VỀ HAI CON CHIM Này con chim trong lồng Tại sao mày hót những lời buồn như thế Người biết rồi, sao còn hỏi Tôi hót vì khao khát tự do Này con chim ngoài lồng Mày hót chi những câu buồn đến vậy Người biết rồi, sao còn hỏi Tôi hót để tập chán tự do ĐCĐ
  17. LÀ NƠI TA VỀ Không còn mùa hạ để ai tiếc nữa Dắt cơn mưa giã từ phố, về thôi Em, thường khi vẫn ngồi tư thế đó Gió bay qua chào lấy lệ, về thôi Ta không ghé dòng sông đang bận bịu Chở tháng tư mãi xuống chợ hoàng hoa Cũng không dám làm phiền em thêm nữa Bởi bên hiên tóc đã rũ, buông xòa Ta trả lại màu phượng hồng vô nghĩa Mấy bài thơ khập khiễng ví như ta Nơi ta về hàng mộ hoang nghĩa địa Mỗi đêm chờ mở tiệc gọi hồn ma Sẽ suối thở khi mặt trời khuất nắng Cỏ nằm mơ lúc trăng lặn sau đồi Nơi ta chọn con người thường đi vắng Sẽ loài sâu vẫn nhớ một làn môi … Mùa hạ này đừng tiếc nữa, về thôi ĐCĐ
  18. CHÂN DUNG MỖI NGÀY anh là ngôi mộ lặng câm không khói hương quyển thánh kinh chưa từng ai đọc bàn tay vết chai sần ngang dọc rất thèm chút hơi ấm khác, bàn tay anh là giấc ngủ muộn đêm nay cỗ thập giá trên vai áo rách là túp lều dột nát con chó mù ngồi ru vết thương anh là ánh trăng chìm nghỉm giữa đại dương thanh củi mọn cháy dỡ mảnh vụn của chiếc cốc vỡ người kỷ nữ già và cây đàn đứt dây là con chim trong lồng cần một cuộc bay qua chiếc cầu nhân gian mỗi ngày chờ gãy ĐCĐ
  19. CON SỨA HOANG dừng lại nơi biển cả từng gặp rừng xanh anh chôn chân như pho tượng cát ngó bầu trời hôm qua đã mất lục tìm em trong trí nhớ của mình biết bao điều ngủ thức đinh ninh tình yêu, hạnh phúc kiểm chứng bằng kệ kinh bịa đặt câu chuyện cổ tích nghĩa nhân và khi dòng thủy triều lên anh nhận ra tất cả chỉ là một truyền thuyết, tình yêu, hạnh phúc … gắn lên thân thể trần truồng đợt sóng trắng, anh bơi mang linh hồn con sứa hoang ra khơi ĐCĐ
  20. NGỤ NGÔN CỦA GÃ TIỀU PHU vung lưỡi rìu to nhắm vào gốc cổ thụ tôi đốn hạ nhánh cây hằng treo chiếc thòng lọng hành xử loài người tự bao đời tự thuở ban sơ nhát rìu này dành đòi lấy tự do nhát này là công bằng bác ái thêm nhát nữa chém phập vào nghèo đói tôi đốn phăng dốt nát mù lòa chẻ thân cây ra thành những súc củi to chất lên đống lửa lần lượt tôi ném vào trong đó những thành kiến, tham lam, đố kỵ, hận thù … ừ, chính tôi là gã tiều phu đang chém gió trong giấc mơ bị thắt cổ ĐCĐ
  21. Thanks huynh đệ Công Hải. Chờ thêm bài của bạn đây. hơ hơ
  22. KHÚC KẾT Ở CUNG TRƯỞNG ta dắt tay em đi dọc cơn mưa báo mùa nhặt dăm vỡ nắng cài lên tóc bất giác khóc cười như hai kẻ ngốc hành trang còn gì ngoài hạnh phúc khổ đau nằm đây dưới muôn ánh sao ta ngắm nhau mắt nghìn năm trước chẳng phấn son không y phục rất ngụ ngôn như một cánh rừng nâu đất chờ cựa quậy ban mai xanh ta dắt tay em dọc suốt bão giông an lành và bất trắc lắm thủy chung cũng nhiều bội bạc bằng tình yêu sơ sinh trút bỏ lớp tế bào già nua đang hằn học bất bình ... ĐCĐ
  23. ĐÊM HOANG MẠC Nói như thế e rằng còn sớm quá Bâng khuâng kia nào đủ tạo nên mùa Môi khô nứt kể từ hôm khát đó Mây đã xanh hết dạ gió về chưa Người dành tặng bao điều ta đánh mất Bàn tay xòe sót lại những gì đâu Lời đã ngấm vào nhau, mưa đã hát Mà đôi chân ngủ trọ tận giang đầu Nói như thế e rằng còn sớm quá Bởi ngoan hiền người ý lược tình gương Ta chén rượu giang hồ quen xứ lạ Sợ men cay vừa nẫu ruột tha hương Đành phải tự sờ lên nghe ngực đập Vẫn trái tim dội khẽ mấy hồi chuông Đêm hoang mạc ta nằm chơi với cát Đợi nửa khuya bật dậy hú vô thường ĐCĐ
  24. DUY NHẤT cơ thể em ngôi cổ mộ huyền bí linh hồn tôi một hôm từ gạch đá vụt bay lên xác thịt tôi túp lều rã nát chờ người hoài lá rụng nghìn năm thân thể chúng ta vũ trụ vô minh nơi mà tôi và em bồng bềnh thất lạc trong tận cùng bóng tối nỗi u hoài duy nhất nhân gian ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...