Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. KHỔ GIÁ Hơn hai nghìn năm máu đỏ ròng thập giá Nỗi đau đớn phi thường, mấy ai đã ăn năn Chúa yêu nhân loại mà bất tử Ta thất tình em để vĩnh hằng ĐCĐ
  2. VÔ ĐỀ VỀ TÌNH YÊU nếu không còn cách nào để xóa bỏ được oán thù hãy viện đến tình yêu thử xem sao nhưng súng vẫn nổ, bom vẫn rơi, máu vẫn tuôn mỗi ngày trên mặt đất và tình yêu đã cứu rỗi ai đâu? nếu không còn cách nào để loại trừ được nỗi sợ hãi triền miên hãy gõ cửa tình yêu thử xem nhưng vẫn còn đó tai ương, đói nghèo, bệnh tật tình yêu chỉ liều thuốc mê quá đát cũ mèm? nếu không còn cách nào để xua tan vô tận bóng đêm hãy thắp tình yêu thành ngọn lửa dạt dào nhưng vẫn đây đó tràn lan chán chường, ưu hoài, tuyệt vọng hay tình yêu chỉ lóe sáng thôi sao? nếu không có cách nào để mở toang những cánh cửa lung lao hãy đúc tình yêu thành chiếc chìa khóa đa năng thần kỳ nhưng xem kìa, còn biết bao gông cùm, xiềng xích hoặc tình yêu chỉ bất lực buông tay? …. nếu như không còn phương thuốc nào để chữa khỏi oán thù, sợ hãi, khổ đau … vô vàn xấu xa đang mỗi ngày ăn mòn dần niềm tin mà Người hằng ban phát hãy thử yêu thương chân thành hơn trước xem sao? ĐCĐ
  3. THÊM VÀ BỚT lần đầu tiên viết được câu thơ bằng trắc vần vèo tôi, nhâng nháo, thấy quanh mình toàn lũ ngốc và tìm mọi cách để chứng minh sự tồn tại của mình là số một qua tháng năm va vấp thăng trầm khi màu tóc trên đầu nằm thoi thóp tôi tự bổ sung vào phát hiện của mình lúc trước đúng là trái đất này số kẻ ngốc nhiều hơn tôi từng nghĩ và gã ngốc đã làm đông đúc thêm cái hàng ngũ ấy lại không ngoài ai khác, là tôi lần đầu tiên diễn giải được những mật ngôn trong bài thơ không vần tôi, rón rén, ngó quanh mình xem còn ai là ngu dốt và tìm mọi cách để chứng minh trí tuệ riêng mình là số một qua tháng năm va vấp thăng trầm khi vết hằn buồn vui đã làm mắt nhìn thấm mệt tôi tự chỉnh sửa lại tuyên ngôn của mình lúc trước thật ra số kẻ dốt nát trên đời ít hơn là tôi từng đinh ninh vậy và con người khôn ngoan cần loại bớt ra khỏi cái danh sách toàn ngu ngơ ấy tất nhiên chẳng phải là tôi ĐCĐ
  4. TẠP GHI THÁNG CHẠP cọng gió muộn bên thềm ngơ tháng chạp thêm một chiều buồn cháy trên lọ lay ơn sợi mưa mỏng trú bên thềm, nhợt nhạt tháng chạp rồi ư. trống trơn người nhớ điểm tí phấn hồng lên má đúng giáng sinh tắt lửa sớm. ta nằm chân lọ mọ tìm một miền vực lạ tháng chạp rồi ư. hết năm người khóa cửa nhốt mùa đông biền biệt ta nhớ trần gian mình quán trọ bao mùa ai bước thảng ngoài hiên nào ai biết tháng chạp rồi ư. lạ chưa ĐCĐ
  5. BÀI NGUYỆN SÁNG vẫn sùng kính Chúa là con chiên ngoan tôi hân hoan lầm lỡ để được em ân cần thứ tha xây cho tôi tòa tháp ngà tiếng nói em là hồi chuông êm ả đôi mắt thắp nến mỗi nụ cười một bài thánh ca mỗi giọt nước mắt lại một phiên rửa tội tôi thành kính hôn môi em ngậm lấy tấm bánh thánh uống no nê màu da đôi bầu ngực vun đầy kia là gì nếu chẳng phải tràn trề dòng vang thơm phức sau nhiều đêm tuyệt thực đêm nay tôi sẽ mở cửa chân thành tâm hồn là căn phòng luôn để trống đêm nay sẽ bày yến tiệc tưng bừng không đon đả chào mời các giáo điều các trải nghiệm khôn ngoan bẩn chật thượng khách của tôi toàn là những kẻ ham chơi giả dạng thiên thần mang cặp cánh ngụy trang chẳng một ai hiểu lời huấn dụ thánh kinh bởi vốn dĩ chúng tôi chỉ yêu đương, và hát trước thềm nước Chúa tôi kiêu hãnh phạm tội bởi vẫn trái tim em thứ tha này, người đàn bà khiến tôi triền miên bị trục xuất khỏi địa đàng ĐCĐ
  6. BỤI HƯỜNG ... và trưa áo nắng hoang đường kiêu sa hất lọn bụi hường ngời bay ta qùy góc phố ăn mày mân mê từng hạt đoái hoài em ban ĐCĐ
  7. CHO CÁNH HOA DẦU (sến khúc) Cầm tay em cánh dại khờ Chụm môi thổi một bất ngờ xuống chân Bước đi, đố khỏi lần khân Chiều phiêu hốt lạ mấy lần hốt phiêu Gió mùa chưa giục phiến yêu Sao em vội nhuộm đỏ chiều trước tôi Cánh hoa dầu hồn nhiên trôi Áo hoàng hôn dạm hỏi người thanh tân Tình thơ đem trải dưới sân Chờ đôi gót điệu đã gần như xa ĐCĐ
  8. TẶNG EM CHÚT MÙA ĐÔNG SÀI GÒN Se lạnh Sài gòn, Hà nội hẳn rét căm Chợt thèm ra đấy cùng em run lập cập Hôn mùa đông hôn màu môi xám ngắt Lạnh hồ Gươm thương lẻ bước chân đi Bầy sâm cầm vẽ nốt vạch thiên di Nhắc nhau đợt rét mùa mười mấy độ Chiếc lá bàng tự buông mình, tự vỡ Áo len mềm thoảng băng phiến bụi mưa Rét của đất trời nên rét của riêng ta Rét là em xuýt xoa đôi tay cóng Rét và tôi góc bàn cà phê nóng Giáng sinh về ngong ngóng một hồi âm Thì gửi ra ngoài ấy đôi tiếng chuông ngân Âm thanh vui đêm luồn qua khe cửa Nhớ rúc vào chăn lúc nghe chuông, em nhé Chút quà Sài gòn, tặng nhau đấy, mùa đông. ĐCĐ
  9. KHÚC NHẠN Thơ viết, viết hoài không chạm đáy Giơ tay sương lạnh thản nhiên bay Sẩy chân vài bước ngu hay dại Va bức thời gian rách mặt mày Rót chén tiễn năm tràn thiên cổ Vói cây đàn cũ hát ngao du Ơ kìa con nhạn, hay ta đó Vỗ cánh bình sinh giữa chốn mù ĐCĐ
  10. Ô XANH TRÊN CẦU Tự dưng sông dừng mà ta chảy Cả một mùa đông lạnh cóng em Rất nhẹ, cơ hồ, trời thở đấy Không sương chỉ bởi lòng đang êm Có chút gì cười trong khúc khích Nở lên đóa tím giậu ngoài sân Ai giấu chùm mưa mà ta thích Vào chiếc ô, ồ, tự thiên thanh Cậy gió ngác ngơ tìm thân thiết Con mắt dại khờ vẻ tình nhân Mười hai tháng rủ nhau đi hết May, còn góc nắng đứng chôn chân ĐCĐ
  11. CÔ BÉ BÁN DIÊM Đêm mưa năm nọ đọc truyện “Cô Bé Bán Diêm” Của nhà văn Đan Mạch Andersen Tôi đã khóc rấm rức trong tấm chăn bông Khóc một cách tinh khôi, khóc chân tình Nước mắt ướt nhòe lứa tuổi lên chín lên mười Việt Nam của tôi. Ngày mưa vừa rồi ra phố tôi nhìn thấy Một người đàn ông đặt một đứa bé khoảng hai, ba tuổi bên lề đường Và một chiếc lon nhôm trước mặt nó Thu gom từ tâm của những tấm lòng yếu đuối Của vài nhà từ thiện nghiệp dư Của các tín đồ nam nữ muốn giữ sẵn một suất ở thiên đàng Cứ mỗi khi đứa bé đói, mệt, lạnh, khản giọng ngưng khóc Gã đàn ông to lớn lại lừ lừ trong góc tối bước ra Tát vào mặt cái sinh linh khốn khổ tới tấp Khóc có nghĩa là tiền, mày biết chưa, đồ chó đẻ! Rất nhiều, rất nhiều người qua lại Người thả tờ bạc lẻ vào cái lon Người chép miệng thương hại Người chửi bới vu vơ, rồi bỏ đi Người thản nhiên bước qua … Tôi là một trong số đàn ông đàn bà đó Những người mà hồi bé từng tỏ lòng Hâm mộ chuyện “Cô Bé Bán Diêm” của thiên tài Andersen Bằng cách rấm rức khóc. ĐCĐ
  12. BÀI HÁT CUỐI CHO THÁNG 12 Tôi sẽ không hát đâu Bài hát tháng giêng tháng tư êm ả Mà chờ đến cuối tháng mười hai Cất giọng tiễn đưa những ngày cuối năm hối hả. Tôi sẽ chờ sắp hết tháng mười hai Lúc thích hợp nhất cho riêng mình Lại ra phố tìm làn gió mùa ngu ngây rét Búng đàn cất đôi câu ru ngơ. Khi tất cả những con người thông minh, tỉnh táo Đồng loạt ngoái đầu nhìn tôi Này, cái thằng cha ba trợn kia Xuân đã về đâu nào Ai đời lại khóc lóc thảm thiết sớm như vậy! ĐCĐ
  13. ĐÊM NOÉL Ở CHỐT ĐẢO gửi đến các bạn bè còn vất vả mưu sinh ở đầu ghềnh cuối bãi Chuông leng keng chuông leng keng Tàu xa rung tiếng chuông quen mơ hồ Vàm dài sóng vỗ cồn thưa Lại ta đốt lửa đợi giờ Chúa sinh Chuông đing đoong chuông đoong đing Vọng thời tóc húi bóng banh, dế mèn Gió hiu mẹ sắm vớ len Đem câu chuyện cổ treo bên chân giường Chuông loong coong chuông loong coong Nhắc đêm xem lễ phố vòng vèo đi Thấy em góc giáo đường quỳ Đôi môi đo đỏ thầm thì lời kinh Chuông bing boong chuông boong bing Giáng sinh ngọn đước lung linh sao trời Rơ-vi-dông mày, tao thôi* Nụ cười huynh đệ phả hơi trắng rừng Leng keng bing boong đing đoong Cụng choang ly rượu đàn thùng khua dây Tay quen chèo chống quen tay Thánh ca, thành thử, hóa bài tình ca *** Lửa tàn vàm vắng mình ta Ông Nô-en chớm nhớ ... bà Nô-en! * Réveillon : tiệc mừng Giáng sinh, tổ chức vào lúc nửa đêm ĐCĐ
  14. LẮNG PHỐ Cuối năm dò nẻo phố về Thăm dòng ba động đang bề bộn trôi Châm đầy, tôi Hớp vơi, tôi Uống cho say đổ cõi người đang nghiêng. ĐCĐ
  15. BÀI TRƯỚC GIỜ HẠ HUYỆT BẠN cho PTP. Cười chi lắm bên vòng lăn nước mắt Đã héo rồi hoa ấy thuở lung linh Thò tay hái mà chiều lên se sắt Xé vành khăn trước bia mộ nghiêng mình Cực chẳng đã cũng hoài thai bụng mẹ Lỡ tu oa trái đất góp thêm lời Dẫu vẫn biết mỗi kiếp người nặng nhẹ Cứ sống đi như hết thảy muôn loài Trời trở lạnh cứ thơ tình thắp lửa Chứa chan mưa mượn ân ái che đầu Hãy gõ cửa hãy ăn mày lời hứa Sống một lần cho thấu khổ và đau Hãy ngưng thở hãy nhịp tim ngừng đập Kia kìa mây vốn vẫn tụ rồi tan Và đến lúc tự tay mình dập tắt Đừng giữ gì lớp nguội dưới tro than ĐCĐ
  16. LỜI CÓC con cóc trong hang con cóc nhảy ra con cóc ngồi đấy con cóc nhảy đi ... tôi, kẻ vô danh vắng mặt trên kệ sách trót ham chơi đôi vần điệu u ơ là trái bần khô rụng tõm bất ngờ là vuông ao bèo bầy cá đòng đến nghịch tôi, là an ủi vết roi đòn thương tích đồi cỏ ái tình vương vít buổi phù hoa vòng tay tôi là kèo cột, cửa nhà ai thích tự do cứ yên tâm vào trú tôi kết giao hết thảy chuồn chuồn châu chấu thầy dạy tôi chính thằng nhóc tắm mưa tôi học vỡ lòng bằng ái mộ tiếng gà trưa ai lãng mạn đều anh em ruột thịt tôi thương nhất vẫn là thơ "con cóc" ghét thấu xương loại văn chương kiếm chác công danh mê muội trữ tình mà dị ứng đẩy đưa, làm dáng, hiện sinh ... đành cặm cụi viết hoài để bảo tồn nòi lưỡng cư cao quý ấy chỉ bấy nhiêu tôi dặn tôi nhớ lấy ĐCĐ
  17. MỘT ĐỊNH NGHĨA MÙA ĐÔNG Thêm hai mươi bốn giờ nữa dành cho tôi Hạt bụi cóng giữa lập đông phố thị Hé môi liếm láp chút mặt trời Trên đầu lưỡi mùi sương vừa nhuốm chảy Biết khuya đêm qua thêm điều đi mãi Vạch sẵn lộ trình dăm cuộc hồi sinh Có tội gì đâu mà cỏ tự trách mình Màu tóc nữa, tha hồ xanh vụng dại Lắm thương tưởng chỉ làn mây trắng đấy Qua mái ngói mỗi ngày bay qua Ơi, cái màu mây dễ thường ta đến khóc òa *** Thêm đến một ngày để sẽ một ngày xa Đứng giữa lạnh được mù lòa cảm xúc Nếu gió vậy chưa đủ làm buốt nhức Người đừng về Cho tôi định nghĩa đủ mùa đông ĐCĐ
  18. MƯA SẾN Vờ đi chậm lại sau em Đôi chân bụi bặm hay quen sải dài Thế thì đành bước sóng đôi Guốc, giày cũng bớt mồ côi quãng đường Buổi trưa bỗng hóa dễ thương Trái tim còn đập bình thường được ư? Chẳng qua ánh mắt ngọt lừ Mùi hương gì đó – cứ từ tóc em Muốn giữ lại làm của riêng Sợ người rẽ lối truất quyền sóng đôi Sợ giày xa guốc mất thôi Sợ mai bước lẻ tiếc người mắt nâu Hữu tình trời đổ mưa sâu Trú giàn bông giấy âu cầu làm quen Trái me lại chín phát thèm Vói tay mượn chút chua mềm mời ai Guốc thương đúng lúc sút quai Búa, kềm thủ sẵn trổ tài giúp em (?) *** Cơn mưa chưa kịp đặt tên Ai nghiêng ô nắng rước em cuối ngày (Bài này sến quá, tặng ai !) ĐCĐ
  19. CHO LÚM ĐỒNG TIỀN (Sến pha nhớt) Đời thường anh vốn trắng tay Bỗng hôm xí được những hai đồng tiền Một đồng má lúm ngoan hiền Một đồng lấp lánh, chao, duyên lúc cười Định cho vay, kiếm chút lời Sợ mình khấm khá thói người ghét ghen Đựng trong túi áo leng keng Chờ hôm nắng nỏ mua kem ăn dần Ơ, kem lạnh lại sâu răng Hay bỏ két sắt phòng quân lật lường Rập rình lắm đứa bất lương Ừ, đi tậu cúc tậu hường ngắm chơi Hoa tàn lại phí tiền toi … Nát đầu mà cứ nghĩ hoài không ra Hay, đem trả phứt người ta Nhỡ mai con sáo bay xa theo chồng Là khi về với tay không Tìm đâu ra nữa hai đồng tiền em? Thôi đành cất đỡ vô tim Mỗi khi túng thiếu – sờ lên ngực mình ĐCĐ
  20. Chẳng qua Gió tập đau đời Làm thơ trút nhẹ, lổ lời tính sau Mai này chào chốn bể dâu Trái tim ơi bớt đập đau nỗi đời Vốn rất ghét "chat thơ". Gặp lại cố nhân vỏ vẻ mấy câu vậy. hơ hơ
  21. MỘT một giấc mơ đứng chơ vơ, tìm kiếm bầu trời đã thất lạc trong mớ đồ đạc tạp nham bỏ lại chờ vết cuốc chim của những nhà khảo cổ một hơi thở mỏng cố giữ lại giấc mơ như chiếc neo giữ lấy mỗi cuộc đời nho nhỏ tồn tại trong thế giới ngôn từ một bà lão người Trung Quốc bị chính con mình bỏ đói đến chết vì những lý do không đâu và, ở nơi nào đó, trên xứ sở Trung Đông cô gái mắt nâu bị xử tử bằng cách ném đá vì đã dám yêu bầu trời hoàng hôn như yêu chính một người tình ĐCĐ
  22. THÔNG ĐIỆP SÁNG sáng nay dòng chữ viết xiêu vẹo trên bức tường nhớp nháp của nhà vệ sinh công cộng cái thông điệp từng bị bỏ quên như vết dao chém trên da chưa kịp liền sẹo: “anh yêu em thấy mẹ” dưới đất, quanh lời tỏ tình ấy, là hàng chục ống kim tiêm nhọn hoắt sáng nay giữa nồng nặc mùi nước tiểu giữa đủ mọi loại tạp nham trong đống rác cao ngất chứa đồ thừa thải ra từ cái thành phố đang tập tành văn minh kia và sáng nay, thay vì kiếm vài cân giấy vụn hoặc nhựa dẻo chiếc móc sắt lại khều đúng vào tiếng oe oe lạnh ngắt tiếng oe oe đòi sữa cái thông điệp nghe như lời cáo buộc hùng hồn trong một phiên tòa mà bị cáo chẳng nhất thiết phải là ai ĐCĐ
  23. CỤT HỨNG THƠ RA QUÁN TÌM CÀ PHÊ Bỏ ngang câu vụn đương dang dỡ Chẳng lẽ đêm này nữa sẽ đêm Bàn phiếm lừng khừng ngao ngán gõ Tích tắc thời gian rớt dội thềm Đưa tay hứng thử mưa, hay nắng Cọng lá đầu cành sương ngấu chưa Nhịp tim trên ngực còn đăng đẳng Mớ tóc phù hoa hấp hối chờ Đẩy cửa rủ mùa ra tìm vắng Quán hẹp co ro rét dựa lưng Đốt vu điếu thuốc kêu ly đắng Nghe giữa ban mai một khoảng rừng ĐCĐ
  24. LỜI TIỄN CỦA CƠN MƯA (KHÚC CỰC SẾN) (tặng mấy cô bạn nhỏ vừa rời trường cai nghiện TNXP ở Daknong) Em đi trắng núi trắng đồi Trời thưa mưa tạnh mình tôi một mình Cảm hoài bỏ chốn lặng thinh Giọt vào kỉ niệm hương quỳnh khúc nhôi. Em đi, chỉ gió mồ côi Hay trăng lẻ bạn, hay tôi … lẻ tình Khung cửa sổ, chiếc độc bình Hoa thơm em cắm đôi nhành rơi rơi. Tóc xưa đâu chỗ xưa ngồi Khung thêu vải mới tiếng cười mỗi trưa Đại ngàn con vượn hú đưa Chim chuyền thay giọng em đùa từ đây. Nhớ hôm em với vai gầy Chân xiêu bóng tẻ rạc rày cơn giông Mưa thay nước mắt lưng tròng Em nương vào sợi tóc bồng vươn lên. Mai này về gặp phố quen Mái trường bè bạn nhớ quên một thời Bàn chân hẹn lại đường vui Tiễn em đâu chỉ ngọn đồi mưa ngâu. *** Sợi dài sợi vắn chen nhau Sợi nào xâu hạt tình đầu quanh quanh Đường mưa chung ướt một lần Đôi khi thơ sến cũng cần đó em. ĐCĐ
  25. CHUỒN CHUỒN BỎ ĐI con chuồn chuồn bay ngẩn câu thơ khiến đêm lọ mọ mất ngủ cùng bầu trời pha cốc cà phê khuya chứa màu xanh lơ con chuồn chuồn lượn quanh giấc mơ trông chừng kẻo sáng mai nỗi buồn thất lạc biết ai cùng trở về ăn năn với cỏ con chuồn chuồn khoát tấm áo choàng mùa đông che ẩn số đường cong thiếu phụ chiếc đồng hồ tập sống với những ngày không mưa con chuồn chuồn đậu lên mặt kính dấu chân mất thăng bằng làm trầy khung cửa sổ cho ký ức ngày hôm nay không trốn vào ngày mai con chuồn chuồn quẩn quanh tìm cách đáp xuống trái đất tiếp cận mặt đường bụi bặm đầy hiện thực đáp xuống dung nhan phấn son ê hề vui buồn vụn vặt con chuồn chuồn mang theo vết thương chán chường bay vù mù tăm bỏ lại góc phố ngơ ngác già nua cùng bài thơ ngấu vỡ luôn khát khao ẩn dụ ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...