Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. THƠ LÁ II những chiếc lá đủ hình dạng đi qua bốn mùa những chiếc lá đáng kính trọng vô cùng gan dạ treo mình đong đưa giữa trời vô cùng kiêu hãnh những lá cờ nheo tí hon trước gió hiểu thấu cuộc đời của chính mình cuộc đời lá cảm nhận đầy đủ một thế giới độc đáo thế giới lá chỉ khoảnh khắc tồn tại ngắn ngủi thôi lại làm được biết bao điều lúc lâm chung rơi xuống điệu đàng trong tư thế bay của kẻ tuẩn đạo mà chẳng cần nhân danh một tổ quốc hay tôn giáo nào cả tôi ước ao được là một trong những phiến lá đó để em còn biết lối dẫn vào thu ĐCĐ
  2. ĐUỐI Tôi đang chìm Tôi đang vớt tôi lên Đời sống mỗi ngày cũ càng, lặn ngụp Mơ mộng vợi xa để thêm gần hiện thực Hòng khỏi sặc nước chết chìm Tôi vói tay tự vớt mình lên "Cố mà tỉnh táo" Lòng luôn tự nhủ Lúc đang lặn ngụp giữa đại dương của riêng tôi Một vùng biển xám Và bầy cá mập có Ngón chân ĐCĐ
  3. MÙA THU CỦA CON CHIM HOÀNG ANH Này chuỗi hót long lanh Ngực ta mời em trú Vui chi thế, Hoàng Anh Ríu rít niềm nhắn nhủ? Cánh về xanh nẻo lụa Vương đôi hạt cỏ chờ Băng qua nghìn hoang sơ Chim ngậm lời tháng hạ Đánh rơi giấc mơ lạ Vào chiếc tổ mùa thu. ĐCĐ
  4. PHÂN BUA Hư hao ta hư hao em Tình hờ mấy thoáng kiêng khem mất rồi Gía mà thuở tín nhiệm người Thơ đâu bội thực bấy lời thuyết minh. ĐCĐ
  5. ĐÊM LỄ TẠ Châm hồn mình thắp ngọn Nến cháy tận cùng đêm Qùy bên người khấn nguyện Trong ngôi đền lãng quên Ban mai nhắc lũ chim Rắc lời kinh diễm phúc Ta đeo tình trước ngực Tiễn em về phương ta. ĐCĐ
  6. HÁT RU NỖI NHỚ Ngủ ngoan nỗi nhớ ta ơi Đâu đâu em ghé vờ rơi muộn màng Buổi chiều hóa bớt đa đoan Có em ngồi với đôi hàng cô liêu Có em mộng mị lắm điều Bởi bàn chân dạo thôi rêu đá buồn Em gạn suối em lọc nguồn Rưới lên ta chén rượu hồng hào yêu Ngủ đi mười ngón diễm kiều Tay ta nấn ná cánh diều liêu trai Ngủ đi em, tháng hao ngày Nghe giờ quên giấc, thương đầy quên vơi Ngủ ngoan nỗi nhớ ta ơi ... ĐCĐ
  7. ÁP CƠN MƯA NÀY VÀO NGỰC tôi áp cơn mưa này vào ngực cơn mưa giăng ngang lòng phố đẫm ướt nỗi buồn tưới mát niềm vui tăng thêm thi vị đình đốn giao thông gia đình trồng rau cải ở ngoại thành đỡ một ngày tưới táp hoa màu vất vả cho lần đưa đón muộn của đôi tình nhân hứa hẹn một buổi nghịch nước ra trò dành cho lũ trẻ xóm nghèo cơn ho sù sụ của ông lão ăn lương hưu đợt cảm lạnh run người của chị bán hàng gánh rong tôi áp cơn mưa vào ngực mình như ép một lời sấm truyền của đấng tiên tri vô ngôn vận mệnh con người được diễn đạt bằng các biểu tượng các dấu hiệu không thể diễn dịch kể cả bằng tiếng La tinh, Hy lạp, hoặc Phạn ngữ áp cơn mưa vào ngực mọi sự kiện đến rồi đi trên mặt đất này thuận lợi trớ trêu viên mãn khắc nghiệt đối lập như hai miếng ngói úp theo phép âm dương nguyên lý nhị phân trong máy tính lương thiện và giả trá luật bằng, trắc trong thơ áp cơn mưa này vào ngực tôi thiết tha mong chờ một dung hòa như con số zéro trong toán học loài ốc sên tự thích nghi phái tính để sinh sản và anh chàng gay chủ cửa hàng mỹ phẩm bên kia đường đối diện nhà tôi biết đâu chừng sẽ là những đấng cứu thế lý tưởng nhất cho một thế giới đang ngập ngụa trong mâu thuẫn áp cơn mưa này vào ngực tôi nói yêu em bằng sự ngờ vực cái lưỡi của mình ĐCĐ
  8. Lòng thì như thế này, nói ra lại không được. Cám ơn nhà thơ lục bát nhé. hơ hơ
  9. ĐỪNG ĐÁNH THỨC MÙA THU Yên nào, hãy để tôi ngủ yên Trong tình yêu dành cho em bên mùa thu ủy mị Trong sự tầm thường trong ngoắt ngoa vị kỷ Đừng dịu dàng mãi như vậy, nhé em Hãy để tôi ngồi cời lửa hằng đêm Chuốc dăm chén cho mềm môi đơn độc Được nghe lại, một lần thôi, cũng được Những lời em thánh thót ướt cơn mưa Yên nào, đừng đánh thức tôi, dẫu muộn xế trưa Mặt trời chín cơn thịt da đau nhức Cứ mãi mơ trăng khuya kia chứng thực Khúc du ca lỡ chăn chiếu dư thừa Đừng đánh thức tôi, đừng đánh thức mùa thu Chiếc lá úa và tình tôi trong đó Khoảng trống rỗng nhắc mình đang hiện hữu Nhắc mùa đông, rất đẹp, sẽ hôm về. ĐCĐ
  10. Đọc mà rưng mắt! Cảm ơn huynh đệ chỉ cho mình biết chỗ nào để trở về. Nơi nắm nhau don đỏ Mẹ chôn dưới lùm tre Nơi còn bầy bạn nhỏ Nơi cỏ nhắn ta về. hơ hơ
  11. Hè hè. Sắp sửa về quê, nguoibuongio tui lại được đọc bài này của bạn, càng nhớ "bọn trẻ" ở nhà quá. Thêm vài bài nữa cho bà con cô bác đọc, được không. hơ hơ
  12. GIAI KHÚC KÈN ĐÁ CUỘI trên con đường dẫn đến hư vô mưa mưa nắng nắng hắn vừa đi vừa hát vừa nói lảm nhảm đối thoại với sông với suối với mặt trời đôi lúc với chính mình và mỗi khi chân vấp phải những hòn đá cuội biết nói hắn vu vơ nhặt lấy vài viên bỏ vào túi mình đi tiếp trên con đường dẫn đến vô cùng sương sương gió gió hắn vừa đi vừa cười vừa khóc rấm rức khi ghé lại nghĩa trang của những bạn đồng hành thương mến tên gọi dế mèn, cào cào, châu chấu đã chết hàng loạt bởi bội thực lời khen tặng hắn móc túi lấy viên cuội ra hí hoáy đẽo thành một chiếc kèn lạ ngồi say mê thổi khúc tò te giữa một thành phố tấp nập và hoang vu … ĐCĐ
  13. CHỈ CẦN Thả chiếc lá rầu trước cửa Bài thơ chưa kịp mùa thu Chìa tay quơ chùm buốt gió Yêu thương nào đã ca từ Thả lời mị ngôn ngoa ngoắt Chuốt trau thương tích ca dao Chua chát, hờn ghen, bẩn chật … Ném vào người khác – mình đau Đeo lên kệ kinh thánh giá Văn chương đon đả chào mời Khoác áo cà sa ngoan đạo Thi ca trá ngụy nói, cười *** Chỉ cần thêm vào từ “Mẹ” Câu thơ cũng đủ nên người ĐCĐ
  14. ƠN THU Ngước mặt tìm một bình minh lẳng lặng Một bình minh thiêm thiếp ngủ bao giờ Cúi xuống gặp dại khờ cây cỏ đắng Loài dã cầm chẳng nhớ nỗi tuổi thơ Quay lưng lại được ngó em huyễn hoặc Dung nhan xưa thường hương bưởi hương lài Tôi giông bão vốn người đang trầm mặc Chỉ giận mình lấn cấn nỗi buồn dai Có phải đấy một nhành hoa bình tĩnh Rất vui lòng nhận hết mọi tàn phai Lại tấm lá biết thả mình ngộ nghĩnh Tặng mùa thu trọn màu sắc, hình hài Góp lửa ủ giữa bàn tay âm ỉ Đêm rối bời sợi tóc có ngàn sương Người ru vẫn cho tôi lần mụ mị Một tình yêu hiện thực lẫn hoang đường ĐCĐ
  15. MÙA THU CỦA HOA THẠCH THẢO (SẾN KHÚC XII) Ta ngắt đi một chùm hoa thạch thảo ... Tôi khờ khạo thương hoài mùa thu cũ Nợ nần chi mà cạn dạ cạn lòng Hoặc vô duyên giống y chùm lá rũ Vờ úa buồn cho được giống thu hơn Bậy bạ quá, lại nhắc hôm qua nữa Con ve ve chừng biệt xứ lâu rồi Nhánh phượng khô mẹ vơ về nhóm lửa Chẳng lẽ ngồi nhớ tóc ngắn người thôi Ừ, có thể tóc người giờ vẫn ngắn Mùa thu dài giam lỏng nỗi buồn tôi Nhón chân nhé khéo chiều hoang nắng lấm Dòng sông lười trôi hết buổi tôi vui Chừ biết vậy vẫn thương mùa thu cũ Ai ngắt đi hoa thạch thảo, đâu ngờ Câu hát ngọt như một điềm tan vỡ Người chưa bỏ chồng tôi chưa bỏ làm thơ. ĐCĐ
  16. ĐẸP SÁNG NAY đẹp của hơi thở làn da cuộc ái ân sáng sớm bức rèm cửa lay động đẹp của con sẻ choắt nhặt hạt cơm vụn bà cụ chăm đi dạo công viên nhoẽn miệng không còn cái răng nào đẹp của nỗi buồn là lạ ngắm đôi nhân tình đội mưa ướt sũng mấy thằng nhóc cởi truồng giỡn nước cười nắc nẻ con “chim” bé tí teo như trái ớt đẹp cái vỗ vai bất ngờ của thủy chung đẹp của kỷ niệm những ngày khốn khó cùng ăn tục nói phét cùng tập tọng văn thơ đẹp của cánh đồng lúa chín vàng đẹp của cánh cò trắng nhàn hạ lướt ngang chiều đẹp của một phụ nữ khỏa thân đẹp của Chúa, của Phật của em của anh sáng nay nằm chây lười và khoan khoái bên nhau ĐCĐ
  17. ĐAU véo vào thịt da mình một phát thử chơi không thấy chi ném tung nắm vé số suýt trúng giải đặc biệt bạc tỉ cũng chả nhằm nhò gì đọc câu thơ vô cảm nhạt thếch lỡ viết hôm nào lại được khen này khen nọ thấy đau thấu ruột thấu gan lạ ! ĐCĐ
  18. CÓ PHẢI ĐÓ LÀ KÝ ỨC Có phải đó là ký ức Ngoái nhìn lại mỗi ngày Những chi li tính toán quanh ta Có phải đó là ký ức Một chuyện tình thêm vào Lại một chiếc lá đi xa Có phải đó là ký ức Dối gian, thành thực Mù mờ con mắt cả tin Có phải đó là ký ức Đêm dòng sông khúc khuỷu chảy Bến bờ đổi thay Qua tháng năm tuổi tác Có phải đó là ký ức Ngoái nhìn lại mỗi ngày Bằng cả thán phục Lẫn hằn học ĐCĐ
  19. NƠI THU Và ngần ngại chờ hàng cây tình tứ Thả xuống đường một nắm mỏng tương tư Sắc vàng lợt ẩn tình như thiếu phụ Khẽ cầm lên khéo hoang phí thêm mùa Cúc lặng nở muộn giao ngày bận rộn Bến thời gian u ảo nhuốm thăng trầm Tôi xin mượn mười ngón ngà ấy nắm Mượn che đầu mượn mưa ướt lâm râm Mượn con dế chút du dương tập gáy Chút hương người hào phóng gửi vào trưa Em độ lượng chắc tôi còn nợ đấy Nói năng nhiều nào đã biết ai thưa Mượn nhốt gió sợ trời chưa đủ sức Cứ bồng bềnh thành thử rất vu vơ Thôi, ôm lấy trái tim bầm trong ngực Cúi thấp đầu bước ngược lối thu đưa. ĐCĐ
  20. TRƯA GHÉ LẠI ĐÈO CHUỐI Khoanh tay đứng ngửi sa mù Rừng mưng mưng chảy gió gù gù cây Đèo về lá lụa rưng bay Thu chưa mỏi tuổi mưa gầy được sao Gối quỳ hẹn biệt chiêm bao Soi gương ảnh ảo nắng dào dạt đưa Chiều len núi vọng âm lưa Hồn con vượn cũ hú lùa qua truông Chắp tay hướng tạ ngàn sương Vách phong du đứng bóng mường tượng trôi Nghiêng trưa ngồi ngước đọt tươi Chuỗi chim bỏ tổ rớt đôi hạt buồn Trái non nếm nhạt ngọn nguồn Có cây chuối dại trổ buồng trong tôi. ĐCĐ
  21. NGÀY CUỐI HẠ Kiên nhẫn nào Chỉ trưa nay thôi Hạ sẽ ngủ cho ngày dài thao thức Đóa cúc ghé gửi mùa thu lên tóc Đốm phượng đau như tàn thuốc vất bên đường Chiếc lá già tự cháy thắp hoàng hôn Nắng lưa thưa vuông cửa chiều hờ lặng Một người xa cả phố phường hóa vắng Tà áo buồn khép trăm nét hào hoa Chỉ trưa nay mùa hạ sẽ tan ra Khắc tên người trên làn mưa ký ức Bài thơ tình chép hộ mình bữa trước Dễ chừng quên như một khóe môi giòn ĐCĐ
  22. HÀNH LÝ CỦA CON PHÙ DU tôi đem bớt tuổi của mình ghim lên nơi ấy nơi mặt trời đỏ hơn màu son của em mặt trời thức dậy, ngồi đó, dáng vẻ cô đơn và không biết hát chỉ cho vay ánh sáng cùng nhiệt độ em bước đến xõa tóc nơi ấy tìm gặp lại màu trăng vàng ươn ướt của mình vầng trăng lành lạnh chia đều nỗi cô đơn với buổi chiều của em những con sóng ù òa bất tận những đối thoại rối rắm mà chỉ có cánh buồm lẻ loi kia là đủ sức diễn dịch chẳng cần đến sự hỗ trợ của tiếng hú gió từ hốc đá dựng đứng trên bãi cát bạc tôi nằm dài dưới mặt trời chờ tan chảy ra thành một nỗi đớn đau trong lúc em ngồi vẻ lại bóng mình dọc lên triền dốc thoải bằng một loại sáp màu nấu từ nước mắt của giống cá sấu đã tuyệt chủng ở Bắc Cực và, tiếng va đập của hai chiếc xe gắn máy loảng xoảng gãy vụn trên một đường phố luôn có đèn giao thông đưa chúng ta về lại Nam Cực để mở cuộc đối thoại với những công thức sống thể loại yêu đương đang đội vương miện và khoác long bào của loài phù du cánh mỏng ĐCĐ
  23. CHỢ MƯA Có chút lắng bên chiều thưa, gối mỏi Hoang liêu vừa giũ nốt lớp bụi thưa Chưa vàng lá bởi thu còn đứng hỏi Dấu rêu hoen ba bảy vệt chân thừa Ai ngó đấy, sao mắt người cóng lạnh Xó chợ ngồi hát nghẹn khúc tiêu sơ Vắng đến vậy hỡi con đường bất hạnh Cho phép ta đôi lúc được nghi ngờ Đời vẫn thế mà ta không còn thế Sờ tim mình chưa thấu nghĩa vu vơ Muốn bật khóc hiềm môi hay kể lể Chiều xô mình ngã sấp mặt thềm mưa ĐCĐ
  24. LỜI ĐÁ Ta tìm lời đá Trong khóm rừng mưa Dưới tầng cỏ lá Ai từng đẹp xưa Chờ khuông trăng muộn Con mắt trõm lơ Áo chàm luộm thuộm Miệng cười bất bơ Ta tin lời đá Đàng trước phi thường Phía sau vô ngã Dặn mình yêu thương Thấy hạt mưa lạ Chảy qua cội nguồn Đi vay để trả Mấy ngọn trùng dương Ta tìm lời đá Gặp mùa bâng khuâng Câu thơ bỗng lạ Buồn và … vân vân ĐCĐ
  25. NGÓ LẠI BÊN NÀY Biết thế cứ đem đời mình ngâm rượu Cả tiếng thở dài thành thử cũng lên men Nếu có thể cắt nỗi buồn đem nấu Được một lần nghiêng ngửa với riêng em Đủ kiên nhẫn vớt vầng trăng chết đuối Trải ra phơi phía cỏ nội mây ngàn Lúc ấy hãy đọc lời tôi, chậm rãi Hiểu cớ gì loài kiến thích đi hoang Hiểu lang thang cơn gió rày rạc phố Có tê mê khôn xiết những đêm chờ Rất cảm kích đã cho lần ghé trọ Hạnh phúc, khổ đau này tôi còn thêm được làm thơ ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...