Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. CÓ THỂ LÀ ... tiếng ồn ào đang tan chảy thành nước và trút hết vào ly trà đá cafeteria góc ngả tư đường hoặc có thể là … họ đang xôn xao về việc tấn công I ran lại thêm một vụ giết người cướp tiệm vàng xe gắn máy, ô tô bỗng dưng bốc cháy thị trường chứng khoán tăng giá khí đốt giá xăng nhích lên dần và có thể, chỉ có thể là … em thơm như một loại rau nhớ ra rồi – cây húng quế và mùi tro có thể là … ĐCĐ
  2. BIẾN KHÚC RỪNG, PHỐ VÀ SÔNG Chợt bật hú thử coi rừng ngủ, thức Lá bao nhiêu đã trút cạn buồn chưa Xuân sắp hết, em lấy gì trang sức Tâm hồn tôi chùng thấp đợi sa mù Thương cảm quá chân phố còn ngụp lặn Mấy nẻo đời hư ảo với lung linh Ân hận vậy là khi mình nguyệt tận Réo rắc kia ai chải khúc du tình Chợt bật khóc thử coi sông thức, ngủ Dòng ái ân sóng sánh mấy tình em Ôm thương tích tôi tìm về tự thú Cầu ván đóng đinh ru mãi một êm đềm ĐCĐ
  3. chân dung nhà thơ Wislawa Szymborska (Nobel văn học 1996) BA TỪ CŨ KỸ NHẤT Khi tôi phát âm chữ Tương Lai âm tiết đầu tiên đã thuộc về quá khứ. Khi tôi thốt lên từ Yên Lặng Lặng yên đã bị phá vỡ mất rồi. Khi tôi nói Không Có Gì Tôi đã tạo ra điều gì đó mà không sự phi-hiện-hữu nào có thể nắm giữ. Wislawa Szymborska (ĐCĐ phỏng dịch theo bản tiếng Anh, để tưởng niệm nữ thi sĩ người Ba Lan Wislawa Szymborska vừa qua đời ngày 1 tháng 2 năm 2012, thọ 89 tuổi.)
  4. VÔ ĐỀ TỐI THỨ SÁU nếu nghe ai hứa chắc rằng mình có thể khiến được các đấng linh thiêng xả thân cứu chuộc thế giới quá được nuông chiều sinh đổ đốn này đừng vội chế nhạo con người ba hoa ấy mà, sáng mai khi thức dậy, hãy bắt đầu suy nghĩ và hành động như chính ta rất Phật rất Chúa đã nghìn năm ĐCĐ
  5. LẦM BẦM CƠN MƯA chuyến xe cuối về quê xuống xe ngơ ngác đứng chờ có ai ra đón đâu mà đợi anh hai vô quán rửa mặt, ăn cơm, ngheng? tiếng sấm cơn mưa trái mùa mắc dịch làm ướt cái đuôi tháng giêng bác ở Thạnh Phú hả, lên con chở về? mò vào túi, có lẽ theo một thói quen tìm tờ bạc lẻ ông lão hát dạo bến phà phà đâu còn ông lão chết rồi cố lục lọi câu vọng cổ Viễn Châu trong tâm trí những người lớn tuổi lấy giùm em chục nem nè, anh? hai đoạn cầu nối liền hai con sông uốn lượn ngoạn mục đầu rồng chúi xuống uống nước dòng Hàm Luông thân vẫy ngầu bọt sóng dưới Rạch Miễu ăn thử cái bánh dừa này, ông anh? ống quần quẹt vào lá cây cỏ sữa thằng bù nhìn đứng canh thứ gì đó y chang anh bảo vệ nghiêm trang đến mắc cười mua vé số hông, chú? mưa giề lục bình trên sông đổi hướng trôi vô định ĐCĐ
  6. CHIẾC BÌNH trút cho đến hạt tro cuối cùng ra khỏi chiếc bình ấy gió đến lấy trăm lời chào đãi bôi rỗng ruột nghìn câu tạm biệt tẩm ướp gia vị sụt sùi khăn tay ai đã có lần nói cái chết khiến tất cả đều bình đẳng thế, sống thì làm sao nào và nước mắt để làm gì cho một nấm mồ không mộ chí? ĐCĐ
  7. LỤC BÁT TRẢ NGƯỜI Tay xòe mười ngón rong rêu Vốc lên mấy ngả dốc đèo trầm ngâm Ngực xưa chừa vết đau xanh Cậy em chôn dưới lớp đằm bụi tro Tay co mười ngón sa cơ Vương viu đọt sóng nửa bờ cỏ quanh Máng trên áng tuổi long lanh Mai, giang hồ ấy, để dành hư không Tay buông thả một tấm lòng Trả câu lục bát máu ròng ròng thơm ĐCĐ
  8. NHỮNG BÀN TAY khi tay chúng ta vơ lấy vũ khí hoặc xiết thành nắm đấm … chính lúc hai tay Người đã bị trói chặt! ĐCĐ
  9. Đa tạ một người quen xa xưa, vẫn còn nhớ đến và ghé đọc thơ của mình. Cảm động thật sự. Chúc thêm những khoảnh khắc đẹp cho người và cả cho mình, nhé Lá.
  10. BÓ HỒNG ĐỎ mỗi khi em cảm thấy không vui một bó hồng đỏ có thể nào giúp em xua tan buồn rầu đó những đóa hoa gửi đi từ một tấm lòng hôm nay mỗi trọn dành yêu em thôi những đóa hoa đến từ một trái tim hằng cảm được nỗi đau đớn tình yêu nên tôi hỏi em lần nữa vậy nếu em đang cảm thấy buồn có phải một bó hồng đỏ sẽ làm em tươi vui lại chăng? ĐCĐ
  11. ĐOẠN RỜI CHO THỨ TƯ ngón tay gầy que diêm nhỏ nhẻ khêu ánh nến ngón run rẩy hồi ức chập chờn. đôi môi rượu vang cơ thể là chiếc cốc thủy tinh hớp lấy một ngụm thật dài – nhấm nháp chậm rãi hồi lâu kẻo khoảnh khắc mong manh chóng biến mất cơn giông rồi sẽ nghiền nát trái đất này vốn cạn kiệt bởi lòng tham. hạt cây trong thăm thẳm rừng hoang nhú lộc mới nơi tưởng chừng đã rỗng và, chính tình yêu cũng chẳng cần gì lý do gì đâu chẳng cần lời mời gọi. ngọn nến hồng chọn mồi lửa xác thân này ta chọn lấy chiếc cốc thủy tinh. ĐCĐ
  12. VÔ ĐỀ VALENTINE nhỡ phải lên nước Thiên Đàng và không gặp người ở đó tôi hứa viết sẵn tên em lên từng đóa hồng vàng mời các thiên thần đến ngắm, hát vang vang tụng ca chờ ngày Valentine tình tứ nếu chẳng được quỳ bên nhau chịu Ngày Phán Xử là hiểu người đã đến một nơi xa lắm, lâu rồi bằng cách nào tôi cũng đến nơi hòng chứng minh nhịp đập tim mình luôn thật tôi sẽ tìm vào để nguyện cùng em đời đời đớn đau trong Luyện Ngục ĐCĐ
  13. CHO VA-LEN-TAI CHO EM Hôm nay chừng lại Va-len-tai Tình yêu nhập khẩu tuốt bên Tây Cũng xin mượn ké hân hoan ấy Gói tặng em riêng chút đỉnh này Nếu như Tây thích gửi bông hoa Rượu vang thơm miệng, sô-cô-la Tui xin quà cáp cơn mưa sót Ta có vì nhau chọn ướt mùa Chẳng lẽ bên Tây tuyết chưa tan Yêu nhau áo ấm phố lang thang Việt nam góc quán lai rai gió Hai đứa mình thôi với ghế, bàn Hình như tây đầm nghiện hôn môi Thì xin tình nguyện cắn tai thôi Lỡ mai em chuộng màu son khác Thơ thẩn tui gieo đỡ lắm lời … Hôm nay vạn tuế Va-len-tai Ái tình đỉnh đạc bước lên ngai Người teen khoác áo đăng quang mới Tui, đứng trung niên, cứ ngó dài ĐCĐ
  14. NGÓ DÒNG BA LAI MÀ TƯỞNG TƯỢNG cho một người em họ xa Tôi tưởng tượng vẫn còn nguyên buổi đấy Đuổi con chuồn con dế đủ ngày quên Ơi, thuở mắt em trong soi thấy đáy Tiếng chim chuyền thi thoảng ngỡ còn bên Trái bần chín giữa bàn tay lóng ngóng Dòng Ba Lai đêm lén chảy ngang nhà Nằm thức với khuya chìm vào lắng sóng Tuổi em đâu tôi lặn vớt lên mà Ừ, tưởng tượng đâu mọc ra cơm gạo Tôi đói hoài năm tháng áo thiên thanh Trái bần rụng xa xưa chừng đem giấu Em đừng tìm e tóc ngẫu nhiên xanh ĐCĐ
  15. SỰ THẮC MẮC CỦA BẦY KÊN KÊN … gỡ lấy thi hài người đàn ông tóc dài rất rock ấy xuống khỏi cây thập giá bằng lưỡi dao bén ngót bọn tôi lóc từng mảng thịt ra khỏi khung xương của ông và từ thịt da ròng ròng máu đỏ bọn tôi gia công thành những cơn đói. thận trọng moi lấy quả tim bọn tôi chế biến vô vàn tín điều, chân lý và nhiều, rất nhiều, loại vũ khí. móc luôn đôi mắt buồn bã thê lương bọn tôi chưng nhừ thành món đặc sản béo ngậy lòng tham. sử dụng mấy nhánh xương vụn vỡ lam nham bọn tôi xây lên những phố thị cửa nhà cho lũ lụt và sự bội tín chen nhau đăng ký ở. phần vụn vặt khác của cơ thể bọn tôi băm nhừ rồi ném tung tóe trên đất liền, ra biển cả cứ để mặc cho từng nỗi đớn đau mục rã dần kết tinh thành quặng mỏ, dầu thô … ... chẳng còn gì sót lại cho bọn kên kên đang hau háu chờ và lũ chim ăn xác chết cứ nhốn nháo hỏi han nhau tại sao trái đất mênh mông này - mộ phần của Người mấy nghìn năm vẫn trống rỗng như vậy tại sao? ĐCĐ
  16. CHO VALENTINE Sinh ra anh, dĩ nhiên, yêu mẹ nhất Dòng sữa thơm, câu ru võng trong ngần Núi Thái Sơn bóng cha hằng đã khuất Vết roi xưa chừ nghe nhói trăm lần Anh yêu biển, có thời anh yêu biển Biển vơi dần sóng biết trú đâu đây Yêu rừng lắm nơi vần thơ gửi gắm Rừng hấp hối từng ngày, và mắt anh cay Yêu đất nước, có lần anh yêu nước Quả khế ngon giờ chát chát chua chua* Lịch sử ngậm ngùi máu xương bèo bọt Con sãi quét chùa, vua lại ngôi vua Chúa chịu khổ, hay anh yêu Chúa vậy Hơn hai nghìn năm mặt đất vẫn luân trầm Tập chay lạt, cúng dường, anh yêu Phật Niết Bàn mãi xa mà bất trắc luôn gần *** May mắn quá, ngày Tình Nhân chưa mất Anh chọn yêu Em cho nó chắc ăn! *mượn ý thơ Đỗ Trung Quân: Quê hương là chùm khế ngọt ... ĐCĐ
  17. ĐOẢN KHÚC QUÁN ĐÀ LẠT không nhất thiết phải xoay lưng về phía ngọn đồi để được làm người khách duy nhất trong quán trưa nghe cây thông già nghiêng cành rù rì dặn gió tự do đích thị phải là món trang trí nho nhỏ đôi lúc mình cảm thấy rất cần rõ ràng em không đến chỗ hẹn nữa rồi lần đầu tiên vốn lơ tơ mơ làm thơ nghiệp dư tôi thành khẩn thú nhận những câu viết của mình chưa đủ sức bâng quơ ĐCĐ
  18. NGHĨ VƠ SAU GIỜ LỄ NGUYỆN mỗi sáng tôi thức dậy ngác ngơ trong chiếc máng cỏ bao quanh toàn là những bộ óc thông thái sử dụng ipad rành rọt thuộc lòng giá vàng, đô la, chứng khoán, đất cát … như tín đồ ngoan nằm lòng câu niệm amen cùng tiếng be be của bầy cừu nhẩn nha giữa phố nhặt nhạnh mẩu cỏ khô còn rơi rớt lại sau mỗi lọn khói xăng mỗi chiều tôi đứng, hoặc ngáp dài, hoặc chế giễu ngắm họ đóng chan chát từng mũi đinh nhọn xuyên qua lòng bàn tay bàn chân của mình vào cỗ thập giá không hề nhăn nhó và, đêm về tôi tức tưởi khóc cho những khoảng đường mình đã đi qua hay ngước lên dõi tìm một áng sao sa đã thất lạc trong màu mây đỏ hoét ĐCĐ
  19. SÔNG CUỐI GIÊNG dẫu biết chắc người không hề ở đó ta chảy về cuối bãi hỏi vàm sông dẫu vườn biếc vắng trâm cài hôm gió tiếng chim thơm bữa nọ cất vô lồng nếu trách móc xin chừa vòm mây trắng tay tha hương nhón muộn chút hư không mắt ký thác gửi giùm chòm giêng nắng lúc ta ngồi ngu dại đếm vàng bông mây, nắng, ta … hát hò lời kiêu bạc dẫu mai sau tàn cuộc những đau lòng nỗi buồn vụn cầm bằng như bùn đất cắm ngọn sào giêng tiếc ngẩn sâu, nông ĐCĐ
  20. SÓT GIÊNG Bởi chưa chiều phía nắng vẫn mong manh Người đứng bên tôi khoảnh khắc này yên ắng Nguyên tiêu qua vẫn còn phen nguyệt lặn Nắm bàn tay vào tự hứa chẳng bâng khuâng Thưa thốt gì đã quá lứa mùa trăng Vàng bay đó giao tháng hai nhận lấy Khép tháng giêng then cửa mùa cài vậy Lay hoay tìm phố cũ thuở du cư Tâm cảm đầy, hay dần cạn, như thơ Lần lượt trôi mỗi dòng sông đằm thắm Còn rêu phong lòng tôi còn lăng tẩm Tiếng chiêm bao quả rụng mé sau vườn *** Và cứ thế, tôi mỗi ngày vẫn thế Giọt mơ hồ thường gõ vách ưu tư Nếu tháng hai khi người về bên ấy Hỏi giùm xem giêng đã kịp sang đò … ĐCĐ
  21. GIÁ … giá ngọn gió bật khóc bằng giọt đắng của người và hớn hở cười trong thở dài của tôi … giá mưa kia mọc lên cây thảo dược chữa lành vạn vết đau thương là hương thơm rừng dã mộc tẩy uế mùi hằn học tai ương giá ngọn lửa linh hồn thắp lên từ đôi cánh người có vì nhau chắp thêm chuyến thiên di? giá mạch máu tôi, những dòng kênh xanh tưới tắm cánh đồng giá thịt da người toàn bánh mì, cơm gạo có thể đủ sức dắt cơn đói đi qua đợt rét mùa đông? giá lưỡi tôi là chiếc cọ vẽ mắt người vuông khung tranh bàn tay ai sẽ dẫn đường cho cái đẹp khác thành hình? giá hôm nay là vĩnh hằng tôi nằm vắt ngang nhịp cầu nối người có sẵn lòng bước qua thăm thẳm vực sâu? và, nếu tôi nguyện vì người được chết người có sẽ vì tôi mà sống sót? như những ai sinh ra chỉ bởi biết yêu và ai tồn tại đời đời chỉ để được yêu? ĐCĐ
  22. THƠ TẶNG THƠ một đứa bé, thêm một đứa bé ra đời trên nền bụi bà mẹ nằm co như một cảnh đời quen mắt không miếng cơm ăn chẳng mái nhà che thân thiếu bàn tay thân thuộc đôi bầu vú lép gói ghém toàn bộ lý lịch, hành trang ngày ngày qua những câu thơ viết ra chỉnh chu thẳng hàng ý tứ cao sang ngôn từ kiêu hãnh các mặc khải huyễn ngôn chờ giờ phong thánh ngoài vỉa hè kia – thêm một tiếng gọi tàn hơi nếu, thần thơ ơi, Người quả đúng là Người liệu huyền năng ấy sẽ chọn ngự trên tháp ngà thi ca để các thi nhân tụng xưng chiêm bái hay chọn cúi xuống với hơi thở đời thường đang hấp hối với lầm than rất thật dưới chân tôi một bài thơ, thêm một bài thơ nữa ra đời … ĐCĐ
  23. BỐN CHỮ VẼ MÌNH tôi, con ngựa hoang giũ bờm hất gió móng gõ chiều vàng ngó sương nhớ cỏ tôi, người lính thú ôm súng thật thà đồi khuya thiu ngủ dáng gầy như ma tôi, hòn đá rêu nắng mưa bạc đãi như đã từng yêu một dòng xa chảy tôi, bàn phím câm ngữ ngôn vớ vẩn ăn mót điệu vần nuôi thơ lận đận tôi, khuông gương bợn săm soi nghìn năm thấy người tóc lọn hát khúc tâm thần ĐCĐ
  24. CHO MỘT NGÀY Ở VƯỜN ĐỊA ĐÀNG vỏn vẹn một ngày thôi quên khuấy chuyện tranh đua giành giật từng mi li mét tiện nghi đời sống trận chiến khốc liệt sinh tồn và tự do quên đi cuộc hành trình làm người bất tận vác thánh giá niềm tin cứu lấy thế gian này… tôi với em lại trây lười nằm dưới những tán cây rất cổ tích bởi chưa hề lá rụng môi tê mê, dĩ nhiên, hôn chầm chậm và chuyện gì thêm , nếm trái cấm, nếu cần đã có lũ chim hay mách lẽo đứng trông chừng lời tình tự còn gì ngoài tiếng sóng đất trời cùng chuyển động trong nhịp tim ngây ngất, hai người... hãy quên gánh nhọc nhằn mai sẽ nặng thêm vai về lại vườn địa đàng, ta nhé, chỉ một ngày ĐCĐ
  25. TANG KHÚC CHO MỘT NGÔI SAO đôi mảng sót lại của trễ tràng hôm nọ cánh chim mang trên mình chiếc gân lá nâu lặn vào luồng gió đen ừ, lại một đêm đen mùi hương kiên nhẫn chờ ngôi sao bừng giấc trời lặng lẽ như đang nhiều oan khuất thả xuống đây bóng tối phủ quanh mình đốm lửa đầu tiên tự thắp sáng mùa lên báo tin muộn vì sao khuya hấp hối đám tang sao cử hành mãi tận xa miền dãi ngân hà rắc rây chùm bụi nhỏ nén nhang thắp đã lên màu cỏ úa ngoài kia cây thiếu gió đứng gục đầu giọt lệ nọ chỉ đại dương hối tiếc biển thưa thốt gì mà sóng bạc trở mình, xanh hay tiếng nói này đã tan phía thinh không đời ngắn vậy thắp chi tàn bấc lụn núi đứng đấy đá già nghe lỡ rụng rừng ở đâu mà lạnh mãi dưới bàn chân ánh lóe sao tắt thở phía sương giăng ngày vừa gọi mặt trời vừa chín đỏ nước mắt là cơn mưa trái cựa buông vu vơ hạt vỡ mái hiên nhà ai vẫy chéo khăn tiễn giùm hồn sao ấy vụt băng qua? ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...