Jump to content

nguoibuongio

Thành viên
  • Số bài viết

    2.537
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

  • Nổi bật trong ngày

    318

Mọi thứ được đăng bởi nguoibuongio

  1. EM THIÊN THANH Gió ở đâu lơ ngơ vậy Đóa bồ công anh tung trắng chùm tơ Đêm dạt dào dòng sông duềnh chảy Nhánh lục bình tím rịm trong thơ Cơn mưa rào ướt sũng chiều biết mấy Hàng phượng sóng đôi xanh hơn sau giấc mơ … Sợ mình là hoa bồ công anh Là lục bình là hàng cây phượng Lại thả tơ lên trời, lại tím, lại bất ngờ xanh Em băng qua phố cùng chiếc dù và rất thiên thanh. ĐCĐ
  2. Khà khà, đọc bài này thì biết ngay bạn là nhà thơ nữ Đoàn thị Lam Luyến rùi, đúng chưa? hơ hơ
  3. PHẾ TÍCH Chưa ly hương, hề, ta lại tha hương Chưa tiễn biệt sao mắt người vội cháy Phải sông đâu giữa phố chiều cuộn chảy Một dòng người hối hả mấy phương Vất vả lo toan hằn dấu sinh tồn Loanh quanh đó không thoát vòng nghiệt ngã Chưa trăm năm nỡ nào trầm hóa đá Ta đứng im chờ một mưa nguồn Nói gì đây cho hết đoạn trường Hát mãi miết vành môi khô đắng nghét Cố quận nọ đành gửi về tha thiết Chẳng chờ ai nên mỗi chỉ thương mình Hay từ tâm đang là cuộc di dân Cổng vắng khép bởi vườn đêm thuộc địa Từ khước ấy gã giang hồ bất nghĩa Bạc áo rồi chưa sờn mộng văn chương Lưng câu thơ trót gá rượu hồ trường Thi ca nọ tào lao ngày cơm áo Giữa phố hẹp ta còn gì cao ngạo Úp mặt vào phế tích để xưa ơi … ĐCĐ
  4. ĐÀO NƯƠNG Rảnh rang bày cuộc la cà Nghe thêm mùa nữa bước qua lối cười Mượn em mấy hột mưa rời Chưng cay men rượu rót mời càn khôn Mượn làn son phấn hoàng hôn Mượn môi say ướt nỗi buồn đã quên Mượn vai cho đỡ chông chênh Mượn hơi thở muộn mọc trên tóc mình Mượn con mắt bén đa tình Cắt dây cơm áo đinh ninh kiếp đời Mượn lời ‘người ở người ơi ..’ Trút vào bóng xế nhậu khơi hết chiều. ĐCĐ
  5. Có thề vậy - mà cũng có thể là không phải vậy. Cái thơ thẩn thì khó mà nói cho chính xác được. Miễn sao kiếm chút bâng quơ là hay rùi. Chủ nhật vui nhé anh bạn ĐTV của tui. hơ hơ
  6. TIẾP THEO TRUYỀN THUYẾT Ta ngửa mặt tìm một ám ảnh lẻ loi Vầng trăng nọ đã càng thêm cũ Cũ hơn nữa một bầu trời nồng oi Đang mỗi ngày dắt nhau tìm chốn ngụ *** Khung cửa hẹp với mùi dạ lan mất ngủ Chứng nhân cho dăm cuộc gió hững hờ Chiếc đồng hồ quên cả điểm giờ Thời gian chỏng chơ trên bức tường năm tháng *** Con ngỗng xứ nào dứt bỏ số phận di căn Rời mặt đất lềnh khênh mầm bệnh Tiếng vọng xa mang định mệnh Lời phán truyền linh thiêng như hương tóc em *** Vọng gọi ta về chốn truyền thuyết tổ tiên Nơi lót ổ, yêu đương, sinh con đẻ cái Tập nói lại từ đầu bằng ngữ ngôn hoang dại Thay những thông tin đóng băng trên đầu lưỡi địa cầu … *** Trút lớp hình hài kệch cỡm đớn đau cùng em-ngỗng-trời ta hành hương theo hướng vô cực của miền thơ. ĐCĐ
  7. Thưa phật tử (hoặc thầy) Bùi Văn Hải, Phật giáo lấy tôn chỉ "ngũ uẩn giai không", thế mà ở đây tui thấy "bông sen" có vẻ hơi kiêu ngạo, xem chung quanh toàn là tanh tưởi, bọ trùn ... Trong khi đức Chí Tôn Thích Ca lại xem trọng mọi sinh linh trong trời đất, Người dạy rằng mọi tạo vật đều đáng quý đối với bậc hành đạo, cả những "trùn bọ" đều có phật tính, nếu biết tu tập có ngày cũng sẽ đắc quả. Thế mà: Đoá sen mọc ở dưới bùn Xung quanh tanh tưởi, bọ trùn múa may Ồn ào hỗn loạn thật gay Nhưng sen chẳng ngai, vui thay chuyện đời Không lo, không gét, không dời Hoà vào, tĩnh lặng, nhẹ nhàng toả hương. Thứ đến, nguoibuongio tôi muốn chép tặng BVH một bài thơ cũng liên quan đến "sen cao quý" và "bùn tanh tưởi", xem như món quà giao lưu sơ ngộ. Chỉ mong thêm được một bạn thơ, ngoài ra không còn ý gì nữa. Thiện tai. hơ hơ HOA SEN “Trong đầm gì đẹp bằng sen Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng Nhị vàng bông trắng lá xanh Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” Mặc cho câu ca được cả nước lưu truyền Và đời vẫn tin là ca ngợi phẩm chất của sen. Nhưng tôi không thể nào tin được Câu ca này gốc gác tự nhân dân Bởi câu ca sặc mùi phản trắc Của những phường bội nghĩa vong ân! Vốn con cái của giai cấp cùng khổ Chúng chòi lên cuộc đời quyền lực vàng son Nghĩ đến cha mẹ chúng xấu hổ Chúng mưu toan giấu che từ bỏ Nói xa gần chúng mượn chuyện sen ….Nhị vàng bông trắng lá xanh Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn Tất cả là trong cái chữ “gần” Chỉ một chữ mà ta thấu gan thấu ruột Những manh tâm bội nghĩa vong ân. Bùn với sen đâu phải chuyện gần? Chính là sen mọc lên từ trong đó Gốc của sen là thăm thẳm bùn đen Nhị vàng, bông trắng, lá xanh… Tất cả, tất cả, tất cả!… Là do bùn hôi nuôi dưỡng Ngay cả hương thanh khiết ta đặt lên bàn thờ cúng Cũng là xương thịt của bùn tanh! Như nhân dân Gian truân, thầm lặng, vô danh Đã sinh ra vĩ nhân, anh hùng, nghệ sĩ… Nhân danh bùn Nhân danh sen Tôi đề nghị: Đuổi câu phản trắc này khỏi kho báu dân gian! PHÙNG QUÁN
  8. BẤT CHỢT Vô vàn ký ức về em – những tưởng xa rồi Về náo động trái tim tôi. Lại đêm mất ngủ Như đợt nắng dọi lên cụm rừng chẳng còn cỏ cây, muông thú Như nguồn gió mai lướt qua cánh đồng quá lứa bạc màu Như gã tật nguyền dư hơi ngồi chúm miệng Huýt khúc si giáng yêu đời da diết chẳng vì đâu. ĐCĐ
  9. NÀY EM, THÔI HÃY ... Chẳng nhớ ai buông anh vào cảnh giới này Có thơ có nhạc Thất ngôn, tứ tuyệt và lục bát … Cả cách viết không vần thoải mái tự do Trán anh chưa hằn ngang dọc vết âu lo Huyền diệu ghé vào, em, buổi cỏ Gối đầu lên thương yêu, anh tìm giấc ngủ Thở ca dao hương thị hương chanh Giữa một thế giới đau đớn thức canh Đồng hồ điểm từng giờ tàn hoại Rừng chặt đốn biển nguồn xâm hại Tham vọng treo thanh gươm bén trên đầu Mắt em hiền sao cứ đâu đâu Ám ảnh chi một ngày không vũ trụ Hãy nghe anh học lời con chim nhỏ Hót thản nhiên, dù đang hót trong lồng Học loài nai thích thú chạy long nhong Dù chốc nữa là mồi ngon đặc sản Tránh sao thoát bốn bề tầm đạn ngắm Mà chính số phận ta là kẻ xiết cò Hãy hôn nhau chia lấy mỗi cơn ho … ĐCĐ
  10. THÊM MỘT NGÀY Ở THIÊN ĐÀNG (tình cờ nghe ca sĩ Phil Collins hát lại ca khúc “Another Day in Paradise”) Cánh tay ấy chìa ra Cánh tay gầy gò cáu bẩn Tôi vờ không nhìn gương mặt ấy Tôi vờ không nghe giọng van ấy Thời buổi này người ta đóng kịch xoèn xoẹt Sân khấu đường phố với những lớp lang dàn dựng không tồi Việc gì phải phí thời giờ, phí tiền, phí cả lòng trắc ẩn ... Thế , biết đâu lại chẳng là chuyện thật? Thêm một màng đời cơ nhỡ Bé con mồ côi Cụ già không nơi nương tựa Gái quê lầm lỡ Con bệnh nan y hết tiền chạy chữa Và rất nhiều, nhiều nữa Kiệt quệ phương sống ăn mày niềm tin Đành bấm bụng tìm góc vỉa hè Trắc nghiệm từ tâm thiên hạ Bằng bàn tay chìa ra Bằng đôi mắt thiết tha cùng lời van nài não nuột Thế nhưng, thiên hạ còn ối người Bố thí là một nhu cầu Bớt cắn rứt lương tâm vì thường làm lắm điều xằng bậy Cắn nơi này nhả lại chỗ kia Một lối rửa tay, chùi mép Một phương pháp bài tiết sau khi ăn uống quá nhiều cao lương mỹ vị Cách biểu diễn trình độ nhân ái giữa chốn đông người Chí ít cũng nhận được dăm lời trầm trồ Đôi cái gật đầu thán phục Nhận được câu kinh Phật tử cầu phúc Dấu thánh cảm ơn từ tín đồ Chúa trời Bằng khen cấp địa phương, nhà nước … Thế nhưng … nhỡ như không phải diễn tuồng thì sao Cả người cho và kẻ nhận Nỗi thống khổ và lòng bác ái kia đều thật Ánh mắt tha thiết kia là thật Tờ giấy bạc ân cần kia là thật? Ối dào, chẳng việc gì đến mình Ngày mai mọi thứ sẽ lặp lại Ở đâu chả vậy Kẻ xin và người cho Chỉ cần biết sống làm sao đề đừng phải ra ngồi muối mặt như thế là tốt rồi Bỏ lại sau lưng Cánh tay đang chìa ra Cánh tay ốm tong teo, móng đầy cáu bẩn Tôi ung dung đút tay vào túi quần, băng vội qua ngã tư Vòi vọi lưng trời kiêu hãnh dòng chữ trên tấm pa-nô quảng cáo: Hãy chọn cách sống sành điệu với sản phẩm công nghệ cao! ĐCĐ
  11. VÀ THÁNG SÁU TÂY NGUYÊN Có sóng đâu mà chòng chành ký ức Buổi chia tay mắc nợ một câu hò Cùng bè bạn đi về hướng gió Tháng Sáu xanh sắc áo biết làm thơ Có gì đấy, nồng nàn như rượu mới Nắng hạ buông bóng núi thác ù òa Lũng chiều lặng hoàng hôn trang trại Bài nhạc tình êm ái dắt ngày qua Gió chạy dọc vườn cà phê xử nử Bỏ lại sau bầy ong mật và hoa Tháng Sáu chợt chạm môi người ngầy ngật Tây Nguyên tình yêu Tây Nguyên hoang sơ Ngồi cùng chiều – đồi núi – cùng ta Nhặt kỳ hết, không chừa hạt nắng Kể cho trọn gừng cay cùng muối mặn Cơn mưa trái mùa làng bản rưng rưng Mắt nâu em sâu đến mông lung Như bóng núi chứa lắm điều kỳ diệu Tháng Sáu đến rồi đi, ai cũng hiểu Chỉ bọn anh cùng sương trắng đến ngu ngơ. ĐCĐ
  12. TIẾNG ĐÀN TRANH GIỮA RỪNG DAKNONG Tặng chị Thái thị Hạnh – nguyên đội trưởng Đội Văn Công TNXP Giữa rừng chao ơi – đàn tranh Vơi đi nỗi phố thêm xanh núi rừng Dây này tay nắn cung thương Lắm mùa ve gọi sân trường đã xa Bỏ sau lưng mấy làn tơ Giọng đàn đọng lại trắng tà áo xưa Âm trấm rơi chạm điệu hò Đưa câu vọng cổ xuống đò qua sông Tiếc chi con sáo sổ lồng Ngựa ô mấy nhịp vui cùng gian lao Quạ kêu đôi tiếng đâu đâu Người dưng không lạ - chung màu áo thôi Sông Hồng núi Ngự khúc nhôi Ba miền đồng đội đêm ngồi miên man Cầm lên điệu lý an lành Ai theo quyên ấy chờ mang nhãn về Con cò lả cánh bên đê Ru cho êm ả nồng khê giấc đầy Dây đàn nhói một vết chai Ngân theo điệu lý bước dài Daknong. Chim quyên ăn trái nhãn lồng Trái đà chín đỏ người không thấy về. ĐCĐ
  13. Một bài thơ hay. Đọc xong cứ bần thần với nhiều cảm xúc khác nhau. Khó diễn giải trong đôi lời ngắn ngủi. Thôi thì đành ... hơ hơ
  14. CHỖ TẠM TRÚ MỖI NGÀY tặng một cô trật tự viên TNXP … Sài Gòn anh đi quen chợt lạ Ngã tư, ngã sáu bớt chơi ngông Đường phố nhu mì hay … công chúa Trật tự viên thanh niên xung phong Cứ hôm giong ruổi mươi cây số Đường về nhà đường đến cơ quan Gió, bụi, khói xăng … anh cơ khổ Con mắt em ngọt ly nước sâm Giá đường phố mọc toàn phượng vĩ Áo anh đâu ướt chỉ vì mưa Nếu mùa hạ toàn là con gái Mỗi cột đèn anh sẽ đề thơ Thơ ngẫu hứng vốn ưa phóng ẩu Môi em cong quen thổi phạt đền Góc đường nhỏ anh xin tạm trú Nguyện được treo giò đợi nắng lên. ĐCĐ
  15. HẠT LẠ Nâng niu từng luống cày trên mặt đất trinh nguyên tươi xốp Chọn lấy hạt giống thơm tho trân trọng gieo vào Nhưng hỡi ơi đâu rồi hoa lành cùng trái ngọt Chỉ thấy đầy vườn gai cỏ đớn đau. Mất trắng vụ mùa gã làm vườn vụng về đứng đấy Xòe đôi bàn tay chai sần, tự hỏi rằng có phải Đã quá tin vào vẻ bề ngoài mỡ màng của lớp đất không Hay cơn gió mùa hạ nào ung dung Đánh tráo mầm yêu thương nhằm hôm chủ vườn đi vắng. Giống như tôi bất cẩn rời khỏi tâm hồn em vào một hôm se lạnh. ĐCĐ
  16. NÓI KHOÁC LÚC SAY Những rách rưới, ta không mời, cứ đến Cả vầng trăng quá lứa, xuống ngồi đây Kìa, ai lỡ vận đang trên đường lơ đễnh Đêm nay say, tính quách thế gian này! ĐCĐ
  17. NHẬT KÝ THIÊN THẦN Ta, thiên thần thất lạc Gãy vụn đôi cánh trời Vực sâu đời đen thẳm Ta rơi vào không nơi. Một ước mơ đánh cắp Thân giam đất cằn hoài Thiên đàng vừa xa lắc Tiếc chưa trọn đường bay. Bảo ta đừng khó nhọc Dẫu ai nỡ đọa đày Kìa đầu non lặn, mọc Vầng viên mãn đông, tây. Ngày mai lại hẹn bay Lối muộn phiền sân hận Ngày mai biết mưa phai Qua tình em gian lận. ĐCĐ
  18. THÊM MỘT CHỦ NHẬT YÊN BÌNH Chiều chủ nhật yên tĩnh đến dường như không thật Duy đôi tiếng chim cãi cọ trong mấy ngọn sứ bên kia đường Bầy sẻ non mãi chơi cuối tuần tranh thủ lót lòng thêm tí hương hoa Trên đôi chân lặng lẽ của mình Bình yên về thăm hàng sứ Bình Yên ghé lại với lũ chim Bình Yên không đến với tôi. Bình Yên của tôi dấu kín trong ngực em Nơi tôi sẽ không đời nào đến được Đêm nay Yêu Thương tìm đến muôn loài vạn vật Ngoại trừ đến với tôi. ĐCĐ
  19. Dạ xin thưa, đây là đài quan sát của đảo AN BANG. Một thời gian dài, gần như toàn bộ quân trang, quân dụng, cả vũ khí của QDND Việt Nam đều do TQ cấp cả đấy mà. hơ hơ
  20. LỜI BIỂN Nếu vô cớ ngồi một mình anh hát Xin lặng giùm kẻo mây trắng ngưng trôi Khéo duềnh sóng lại chập chờn lên mắt Vỗ trong nhau bao hoài niệm chân trời Người buổi nọ điểm danh còn bao lứa Xưa ung dung gác biển với canh rừng Gọi tên nhau đêm xoay trần bếp lửa Đôi mắt nhìn soi thấu cả thời xuân Lều bạt dựng tạm quàng che mưa nắng Tay thư sinh báng súng mới ngại ngần Đêm trực gác đầu tiên cô đơn lắm Nghe biển gào ai chẳng phút phân vân Mặn mòi ấy làm sao không thương được Trăm ngọn nguồn như huyết mạch cha ông Cắn hạt muối vỡ đôi mà nghe ngọt Con cá nào quẫy trúng nỗi mênh mông Ngày tháng ấy nếu vô tình ai nhắc Thương nhé em bè bạn ấy như anh Da khét nắng lời thô dề sỏi cát Áo bạc lưng bờ tóc thổi hao hanh Hôm về phố, đêm thật thà, anh khóc Giữa tiện nghi sao rét buốt vô cùng Đồng đội mình đang ngực trần bão lốc Cơn gió nào ăn sẹo giữa hồn anh Nếu vô cớ thủy triều dâng ướt mắt Hãy cùng chia phút mặc niệm muôn trùng Nếu vô cớ mượn lời bao la hát Em có lần thương biển với anh không? ĐCĐ
  21. NHẮN HẠ Gõ vào hạt mưa chùng đầu mùa hạ Trưa chia tay lạ lắm tuổi học trò Hàng phượng đứng thả đôi chùm cháy đỏ Vai mình từng trắng áo thuở vô ưu Ơi cái tiếng ngân nga dễ thường làm mất ngủ Ám ảnh nhau vọng điệp khúc không lời Lá xanh thế làm sao tôi dám nhủ Mày đâu rồi con ve nhỏ ham chơi? Ờ, lại vác cây đàn ngang trường cũ Đứng tần ngần tìm mấy dấu chân vơi Lỡ nhặt được xin em đừng cất giữ Bài hạ buồn tôi vừa hát cho tôi. ĐCĐ
  22. GỬI VỀ MAI SAU Chôn ngụ ngôn xuống đất Thơ đùn lên mối sầu Tôi ngồi nhìn thiên cổ Rủ nhau vào thẳm sâu Hai hàng xe thổ mộ Chở xác tôi nhiệm mầu Đám tang tôi rực rỡ Hôm gái nọ qua cầu Hồn phách tôi đang thở Bằng ân ái ban đầu Này em, mai ra chợ Mua giùm một dài lâu. ĐCĐ
  23. GIÃ MƯA Người đi rây rắc nỗi mưa Hồn ta mấy hột gió đùa qua em Chiều rơi sũng cánh chim đêm Ngón đau nà nuột thơm trên phím cầm Mưa xa rối sợi tình gần Xanh xao thoáng chốc đã lần hao hư Xòe tay tìm đếm tuổi dư Muộn phiền căn cớ biết từ bơ vơ Trăm năm réo cuộc hững hờ Thắp hương tẩn liệm úa bờ vi vân. Người đi gầy dáng trăm năm Chút gian dối ấy có cần không em? ĐCĐ
  24. LÔ GÍC Bà lão run lẩy bẩy Bước lên xe buýt Không còn chỗ trống nào Đứng ép người giữa hai hàng ghế Tôi hồi hộp theo dõi … Thở phào khi thấy Một hành khách trung niên đứng lên Nhường phần tiện nghi của mình Cho nhúm tuổi tác héo hắt nọ Bà cụ chưa kịp ngồi xuống Một cặp nam nữ - mặt mày rõ ràng nanh nọc Đã bổ nhào vào chiếm chỗ Điều lạ là chẳng ai hé răng nói năng gì (Kể cả tôi) Kết luận: Nếu có chiến tranh xảy ra Trên mặt biển, hoặc ở đất liền Khả năng chiến thắng của Việt Nam lần này Là rất thấp. ĐCĐ
  25. ĐỘI HÌNH Khói hương trầm nhuốm sắc nắng, hàng dương Chao chác lạ lướt ngang trời thánh thót Nằm ngơi nghỉ – sao lá còn xao xác Bia đá kia vẫn ngay ngắn so hàng Câu nói đùa lỡ lời đêm hỏa lực Giờ nằm bên nhau hẳn đã thứ tha Nụ cười “huề” nhẹ nhõm đoạn đường xa Vai mình đấy, ai xốc giùm hòm đạn nặng Hôm ấy vội mặt trận mờ khói xám Đọc mắt nhau hối hả nỗi quê nhà Trưa biên giới bàn tay mềm chưa nắm Nghĩa trang chiều đã trải hết lòng ra? Lửa trong tim nhen nhóm một vần thơ Lời giun dế phổ nghìn trang hành khúc Thầm dặn nhau luôn hướng về phía trước Những mộ bia đứng ngay ngắn so hàng … Nghĩa trang ầm ào tiếng gọi tiền phương Nhắc chúng tôi xếp đội hình thẳng về hướng biền! ĐCĐ

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...