-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Mùa yêu
Tạm bỏ đàng sau hạ ngỡ ngàng
Đất trời chậm rãi đón thu sang
Thoảng đây hương trái thơm gần gũi
Trôi đó hồn mây lộng xốn xang
Thơ cũ long lanh chờ thấp thỏm
Tình đầu khấp khởi ngóng mơ màng
Mỗi năm có mấy lần xao xuyến
Em với mùa yêu hẹn dịu dàng
Phạm Ngọc Hùng
-
Mưa nhòa
Tâm hồn hoang dã đã mê hoa
Hổ dữ rừng xa cũng dịu hòa
Anh chí ngã lòng, bưng bát cháo
Chị chàng xoa bụng nhớ ca ca
Hóa ra tình ái là như thế
Ong bướm vẫn thường rã cánh sa
Em với đời tôi về phố nhỏ
Mừng mừng tủi tủi chút mưa nhòa
Phạm Ngọc Hùng
-
Trả vờ
Giả vờ yêu, giả vờ yêu
Ta ôm nhau thấm những chiều mưa bay
Giả vờ say, giả vờ say
Nhấp quanh ly cạn giọt cay cuối trời
Trả vờ môi
Trả vờ lời
Ngất ngây mắt biếc, ru hời chớp mi
Trả vờ mê
Trả vờ si
Sông nam, núi bắc lâm ly thệ nguyền
Lếnh loang một mảnh hạ huyền
Thì mang trả nốt thượng huyền cho trăng
Trả vờ đông
Trả vờ băng
Giấu bao nắng nhớ vào chăn gối buồn
Tình tình tỉnh giấc lệ tuôn
Vu vu vai gánh gió nguồn giang sơn
Vỡ mây mộng tưởng chập chờn
Đỡ ngang luỡi sét giã ơn giả vờ
Trả tình mơ
Trả tình thơ
Cất đau xót ấy bây giờ, từ đây.
Phạm Ngọc Hùng -
Đánh mất
Cả đời này ta chỉ toàn đánh mất
Từ cái bật lửa Tàu con dao cắt của Nga
Từ cơ hội làm ngôi nhà đầm ấm cho cha
Đến vợ đẹp con khôn mà mất cả
Chiếc nhẫn cưới của lần thứ ba tìm mãi không ra
Nó có văng xa tới tận bờ Đại Tây dương không nhỉ
Dám khụng khị với đầu trâu mặt qủy
Cú bạt tai chí tử
bó đuốc bị mất tay
Từ chùm chìa khóa mở những tấm lòng cao qúy
Đến với tật nguyền bệnh nạn khổ đau
Mợ giàu sang đang lọ mọ nơi đâu
Cậu nghèo đứt dây phanh vùn vụt đến
Cái mũ điệu mất dần trên phố diện
Nồi cơm điện tiện
Mất miếng cháy giòn
Từ món rau diệt sâu kỹ mất ngon
Đến cái quần có khóa phẹc mơ tuya đầu rồng em rất thích
Đánh mất cả những buổi chiều say đích thực
Và tất cả giống con mèo đực đến lúc bỏ đi hoang
Hôm nay đánh mất nốt gốc cây đầy những năm những tháng ngoài đường
Có dấu vết em chờ ngày ngày ta lùi nhớ tiến thương
Phạm Ngọc Hùng
-
Hương trầm
Lặng nắng hạ âm thầm
Dấu ngàn vàng trăm năm
Tự ngày xưa khói trắng
Kỷ niệm tựa hương trầm
Xa tăm tắp tay em
Từ dạo ấy êm đềm
Hôn trái tim hoa nở
Vẳng tiếng đêm ngọt mềm
Sóng nắng trong bơ vơ
Ngang trời mang ước mơ
Duyên trời tình sầu hận
Lòng trời không hững hờ
Hôm nay còn bao năm
Bên mắt biếc hương trầm
Ngủ mơ nghe thưở ấy
Nước mắt cũng âm thầm
Ta đọng lại tâm hồn
Mi đen mãi hoàng hôn
Lửa tình duyên hoa mới
Chung chăn gối cô đơn
Như âu yếm ý tình
Để sắc mầu kết tinh
Lòng yêu nhau đọng lại
Trong vườn khuya cuộc tình
Phạm Ngọc Hùng
-
Hoa lệ
Những mùa hoa nở quanh ta
Xót xa cứ giấu để hòa tbắm tươi
Phô trương hương sắc ngời ngời
Nhận về tình gió bời bời cánh buông
Những ngày hoa rụng vang suông
Xanh vần thơ cỏ sầu khuông nhạc vàng
Nhẹ nhàng đến mức dở dang
Màu hoang bướm trắng mơ màng áo hoa
Những vòng hoa thả tiễn ta
Nguợc dòng về lạch, rời xa biển đời
Thảm đau bay chật vòm trời
Chở đêm sa mạc
Trở người yêu hoa
Phạm Ngọc Hùng
-
Xin thương
Xin bạn một lời chào ngày mới
Xin em buổi tối tuyệt vời xưa
Xin người giữ niềm thương cảm ấy
Những ngày thời thế đổi thay vua
Tôi chờ im một chỗ hoang vu
Tìm đến cô đơn, nghĩ đến mù
Giữa cảnh thiên nhiên hoài nhớ lá
Trong chốn mơ màng tiếc tự do
Còn lời xin vừa nãy của tôi
Cũng chỉ loanh quanh với mặt trời
Những lúc nhân tình thương thế thái
Thơ buồn hiu hắt bật lên môi
Rồi một hôm nào đến thăm tôi
Em nhé, đừng quên miệng mỉm cười
Lỡ thấy mắt tôi nbìn xa lạ
Ngỡ giọt thời gian vỡ đủ rồi
Ngày xua tôi thường đứng bên đường
Ngửa bàn tay trắng để xin thương
Vườn nhà em có hai cây khế (*)
Trái ngọt và chua lẫn lộn hương
Phạm Ngọc Hùng
(*) Quê hương là chùm khế ngọt - Đỗ Trung Quân
-
Sầu câm
Hy vọng lúc sầu câm
Lá cành trút khóc thầm
Thôi vô vàn mưa gió
Nhẹ bờ môi bao năm
Mùa xuân trong cung đàn
Bát ngát ùa tâm can
La đà như dâng hiến
Tình thơm vẫn tuôn tràn
Những hôm qua ngọc ngà
Cùng đất trời nguyệt hoa
Đâu chân thành trang trọng
Em hôm nào trong ta
Khi cơn mê cô đơn
Lúc thèm khát chập chờn
Ám cõi lòng bồng đảo
Hão huyền hôn tay trơn
Biết khi nào chuông ngân
Vuốt lứa đôi mây ngàn
Ôi trần hoàn tiếc ngọc
Lại thẫn thờ hợp tan
Phạm Ngọc Hùng
-
Cánh cửa
Tôi đã đọc ở đâu đó bài thơ về cánh cửa
Những cánh cửa mở ra...
Những cánh cửa đóng vào…
vân vân…Không nhớ nữa
Nhưng ôi chao!
Tôi cứ nghĩ về
một cánh cửa…
Có những cánh cửa mở ra khó
Mở được rồi, đóng lại nó, thì sao
tìm cách thay đi?
nhiều khi thật chẳng dễ để thay
Ô hay!
Tôi cứ nghĩ về
một cánh cửa…
Có những cánh cửa mở ra
Ta bước qua,
sững sờ thấy mục đích cuộc sống
Dù rõ ràng, xin đừng nôn nóng
Còn lơ mơ? Hãy cố gắng hoài nghi!
Nhiều khi,
không hiểu bước qua để làm gì
Ồ lạ kỳ!
Tôi cứ nghĩ về
một cánh cửa…
Nếu mục đích chỉ là...đi qua cánh cửa,
Để thử thôi chăng?
Thoả mãn tò mò
đò trở ngang,
không kịp nữa!
Ngược ai
ai ngược
ai xấu số
Ai xuôi mái
mãi cầu may
Rồi ngày ngày
duyên nợ
Ôi cảnh chợ!
Tôi nghĩ về
một cánh cửa…
Hay đơn giản là vừa đi qua cửa
đã chìm vào bóng tối say sưa
Một giấc kiếp sau
tuồn tuột
Hoặc đau đớn hơn,
Cả đời chỉ nhìn thấy bức tường
trước mặt
Ồ quả thật,
Tôi nghĩ về
một cánh cửa…
Để có thể
quay lại
quay lại
quay lại
Để có thể
bước ra…
Ôi thế mà,
Tôi cứ nghĩ về
một cánh cửa…
Chúng ta đã lớn quá rồi
không thể quay về,
Không thể quay về!
Lòng mẹ ơi!
Phạm Ngọc Hùng
-
Chuyến tàu đêm
Anh muốn trao muốn gửi em
Ngọn ngành câu thương câu mến
Loay hoay thế nào cứ muộn
Dường như duyên ngoảnh đâu rồi
Ngày mai còn nắng hay thôi
Chuyến tàu đêm nay cũng tới
Sân ga ái tình ai đợi
Bình minh loáng ướt sương dài
Tàu đi từ chốn đồng nai
Qua hai mươi mấy đến ngoài mấy mươi
Chỉ là ga bạn, ga người
Ga ngày mai, mấy phần mười là ga…
Đồng gần rồi lại đồng xa
Xóm làng dúi vào thị trấn
Con đường tưởng chừng bất tận
Núi ép vào tim lắc lư
Anh ngồi giữ chặt tương tư
Con tàu hy vọng lừ đừ vào ga…
Phạm ngọc Hùng
-
Con đường tha thứ
Xin em, xin em, xin trở về
Tìm em trên đường gió tái tê
Con đường hiu vắng, đường tha thứ
Đường một bên nghiêng, chịu lệch lề
Vì mê mà lết, mỏi chân đi
Mòn cả chiều hôm mơ mộng si
Hãy rút ra em. tờ quá khứ
Những lời đẹp đẽ vẫn còn ghi
Khi tỉnh thì say đã nửa đời
Tình em đầy nhớ để rồi vơi
Vừa mang người mới trong đâu đó
Có giật mình không,
Vẫn giống tôi?
Xin em, xin em, xin trở về
Con đường tha thứ bạc màu quê
Tình em thừa thắm. bao dung chứ
Tôi muốn xin thua
Để được huề!
Phạm Ngọc Hùng
-
Hắn
Rời chỗ hoàng hôn thấm đậm buồn
Gom thừa nhặt thiếu ép vào khuôn
Đúc sao nên khối tình nguyên vẹn
Đủ để phiêu lưu một khởi nguồn
Hắn vẫn đi theo hướng mặt trời
Ngược dòng nắng chói trĩu vai người
Nhấp nhô bên cạnh bao thân kiếp
Lẽo đẽo sau lưng mấy cuộc đời
Để đón bình minh đến mỗi ngày
Bằng niềm háo hức nắng mê say
Hắn đi vuông góc lòng luôn thẳng
Hắn hứng xiên khoai mắt chẳng cay
Đầu hướng Đông Tây xoay lật đật
Chân soài Nam Bắc bước loay hoay
Ở trên quả đất tròn quay ấy
Theo hướng mặt trời mỏi lắm thay!
Hắn đã bao giờ tới được em
Thảo nguyên xanh mướt, cỏ ru êm
Giấc mơ tô đẹp từ đêm cặn
Nỗi nhớ dâng hương tận sáng mềm
Thẳng cánh cò bay đồng rộng nắng
Chùng chân dê nhảy núi cao thềm
Mặt trời dễ mọc nơi cùng cuối
Hắn lạc em rồi, xa mãi thêm!
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình bên trái
Khi heo may thoảng trong mưa hạ
Có biết rằng, em đang ngã quanh đây
Khi mây tan thành nỗi buồn buông phủ
Vẫn cầu vồng lóng lánh giọt yêu bay
Ta ôm hoa ngồi gục góc hôm nay
Ai đoan chắc ngày mai còn ảo ảnh
Cái đồng hồ phô thời gian kiêu hãnh
Sức mạnh tình ngăn được bước xuân phai?
Hà nội hồng trong mắt ngọc con trai
Sài gòn xanh tóc dài duyên con gái
Huế bình yên với nỗi buồn bên phải
Còn tình ta ở bên trái em chưa?
Những ngày này ta đi chậm dưới mưa
Giữ ào ạt mùa xuân còn sót lại
Ta đi sát vào lề đường bên phải
Vì tình em ở bên trái ta rồi!
Chợt trong lòng bật tiếng gọi
em ơi!
Bung nỗi nhớ trong tay người tẻ nhạt
Hoa thấm ướt chảy mùi hương ngàn ngạt
Thổn thức hoài bên trái cuộc đời nhau
Phạm Ngọc Hùng -
Tìm em
Anh tìm em nức nở mưa
Hanh hao nắng, rã rời thừa gió sương
Hoang mang lá rụng xuống đường
Khao khao hớt hải gọi hường mùa yêu
Tìm em tím ngát chiều chiều
Thanh lam sáng sáng, hồng điều đêm đêm
Bình minh vội, cũng vì em
Hoàng hôn dốc, ngược nhá nhem anh tìm
Chân chim cuối mắt mòn chìm
Cộc vào hòn lệ im lìm huyền băng
Anh tìm nhẵn má lông măng
Anh tìm rối tóc tơ Hằng Nguyệt Nga
Hồn phơi bến vắng, sông xa
Dòng bơ vơ chảy hiền hòa mà đau
Núi cao, vực thẳm, biển sâu
Vực sâu, biển thẳm, núi cao trập trùng
Anh tìm em, quạnh vô chừng
Ngày xuân tuổi trẻ chẳng dừng được đâu
Anh tìm không biết bao lâu
Khi nào quả đất mất bầu trời xanh
Khi nào hoa nhẫn lung linh
Trầu cau thắm đỏ thì anh …vẫn tìm!
Phạm Ngọc Hùng
-
Từ em
Có thể em chọn cuộc chia ly
Để rồi mỗi hướng mỗi người đi
Nhưng tình yêu ạ, anh luôn giữ
Thạch thảo xanh tươi mảnh xuân thì
Có thể vô tình xước tim nhau
Ảo đây mà thật đấy nỗi đau
Ngang trái quệt nhầu đôi nước mắt
Thử thách tình duyên đến bạch đầu
Điều ước đã đành xa mãi mãi
Niềm mơ còn lại vẫn là em
Kỷ niệm đã đành buông rơi vãi
Tê tái trong đêm những yếu mềm
Lối rẽ bất ngờ thường bối rối
Con đường phải chọn dẫu cô đơn
Bao nhiêu ý tứ cho lời cuối
Gói vào lặng lẽ, dễ đau hơn
Từ em, anh thấm tiếng van lơn
Bình minh nở từ đêm
thổn thức
Từ sương, từ hương
ngào ngạt ngực
Tim đã chung tim, sẻ sẽ đầy
Buồn trên đỉnh núi vẫn mong bay
Khi nào anh ở bên em mãi
Phạm Ngọc Hùng -
Ra đi
Chiếc xe tải cồng kềnh
Bần bật con đường gập ghềnh
Đời hay gió mông mênh
Mây đầu hàng bồng bềnh
Ngày dài hớ hênh
Lộ mặt trời đỏ lựng
Phát ngượng vì trăng
Anh đã nguyền rằng,
Không bao giờ quay trở lại như đêm
Tình vỡ chất lên
Nỗi nhớ chất lên lưng
Ì ạch tiến
Cuộc đời anh
Con đường của kiến
Mòn gì mòn hơn
Phạm Ngọc Hùng
-
Giấc mơ đen
Ngày dài một bữa ăn
Đêm đo bằng khoảnh khắc
Trong mơ, bao lần con xúc sắc
Gieo niềm hy vọng
Em!…
Mười sáu vẻ trăng đầy đặn dáng
Thân xác, trăng còn đóng bánh nguyên.
Ước gì anh có cơ duyên
Trèo lên vũ trụ, du thuyền cùng trăng
Ước gì như ánh sao băng
Một lần chớp sáng, xẹt ngang bầu trời
Ước gì không phải làm
Người!
Ước gì...
Em đừng giận nghe em!
Giấc mơ đen đó đến
Giữa lúc anh kiệt sức người
Đầu còn cố nghển
Anh sắp chìm trong tuyệt vọng
Em!…
Một đêm giấc mơ đen
Lại về sờ soạng
Anh cố cựa mình và hét hoảng
Tiếng vọng vang rền
Thế giới sáng
Tỉnh mơ!…
Phạm Ngọc Hùng
-
Vọng đất
Tôi bước lang bang dưới mặt trời
Cuộc đời thấm áo, rịn mồ hôi
Kéo lê câu héo, vêu đồng chữ
Ôm lử từ khô, bệch ruộng lời
Ngập thửa sáo mòn mưa với nắng
Đầy hèm rỗng tuếch chuột cùng dơi
Hỡi ôi, dẫu có cầm cày thật
Mảnh đất vàng mơ cũng mất rồi
Phạm Ngọc Hùng
-
Hồn đêm
Hồn đêm trước trái tim
Hạt sương với khôn tìm
Hoa hồng và nỗi nhớ
Lặng cuốn chặt cánh chìm
Còn lòng tôi khóc thầm
Sao còn chi bắc nam
Cho chiều nay phương nọ
Tỏa sương mù trăm năm
Giọt lệ tan cơn say
Mỏng mảnh làn mây bay
Chờ héo khô quá khứ
Non nước ngửa bàn tay?
Trước cành trăng, hoa say
Hở nuột nà thơ ngây
Âm vang chăng ruột thịt
Cũng một thời phơi bày
Phạm Ngọc Hùng
-
Tự do
Tự do, nhiều khi có
Nhiều khi khó
Nhiều khi chờ đến tội
Chân trời xa: sơn ca
Giọng cười gằn: gần!
Đêm mơ man
Lụt mưa làm ướt cả
Lúa bỏ hàng, theo cỏ củ đua hoang
Đoàng!
Rụng dưới cờ, lá thắm kêu vang
Dù nghênh ngang, vẫn trong vòng đất mẹ
Tự do tròn,
Quen lê sống quanh cha
Đoành!
Phạm Ngọc Hùng
-
Tháp cổ
Trời đang thi công
Tình trăng mối gió
Vữa và bê tông
Bằng hương hoa đó
Thảm cỏ ướt sương
Hồn nương tháp cổ
Vấp ổ gà mây loang lổ
Xóc trái tim đầy, đỏ rỡ đêm thiêu
Kết dính muôn chiều
Thương yêu đắp mãi
Phình đại lâu đài tình ái
Nơi tiếng em cười bao tái tê tan
Khi thì nóng ran
Lúc lại lạnh buốt
Lá non âm thầm chau chuốt
Công sức cây đời dễ tuột như không
Vĩ đại mênh mông
Nào trông nào đợi
Biển gọi dã tràng chẳng vội
Ai cũng có phần bóng tối trời cho
Một chiếc lá nho
Thập thò huyền diệu
Trời điệu đà tô hàm tiếu
Vẽ nét duyên thầm phản chiếu nên em
Chiếc giầy lọ lem
Khát thèm cổ tích
Cố ních cho vừa lòng thích
Khi ước mơ nhầm, nhúc nhích thêm đau
Lối cũ hoa cau
Trắng phau tràng hạt
Mặn nhạt cơm đời gõ bát
Tiếng mõ chùa và tiếng hát
Như nhau?
Ta trốn đã lâu
Từ câu gọi mẹ
Nhỏ bé bên Người lặng lẽ
Ta cố gồng mình lớn để yêu em!
Tháp cổ nhá nhem
Màu đêm tích tụ
Quyến rũ tâm hồn gió cũ
Quẩn quanh tìm, tìm cỏ lú
Tìm quên!
Phạm Ngọc Hùng]
-
Tháng bảy
Ngỡ rằng tình ấy chỉ trao tôi
Ngờ đâu em tặng cả cho người
Hắn thì dôn dốt như riu bưởi
Tôi lại ngu ngơ tựa sống đời
Thường cứ nửa đêm tôi lại mơ
Giữa gà gật sáng, đã làm thơ
Những đau, những rát em vờ vỉn
Nuốt đắng tình ơi, ực ực khờ
Nào trách vì sao em bặt hơi
Tút tút không không, tút giả lời
Buồn rầu tôi đợi lâu hò hẹn
Ngơ ngác ôm điêu, chẳng muốn rời
Cuội vô tâm sáo tơi bời nguyệt
Tôi điệp liên miên kiệt sáng mờ
Muỗi không còn bến hoa xoan tím
Lặng lẽ trăng hà, khuyết vẩn vơ
Cà phê mưa bỗ, bã lai rai
Tôi ngầm, ngấm đắng thuỗn ly dàì
Phin chìa nỗi ức ra đường cả
Mắt giã từ, ôi, lã chã gai
Mầm giáng hay là nắng tháng giêng
Trời say chếnh choáng ngẩn xuân nghiêng
Em ngời tuổi mới uyên ương má
Tôi lóa duyên xưa ảo ảnh xiềng
Thưa những gì còn trong chỗ nhớ
Hai hàng mi, một đời nhắc nhở
Người tôi mơ tỏa nắng xa mờ
Người yêu tôi theo nắng, theo thơ
Tháng ba chưa nhỉ, tôi choàng tỉnh
Một giấc hoài thương du mãi xuân
Ngỡ tiếng gọi khan ngoài cửa kính
Ngỡ trời mưa tím, ngỡ hoa xoan…
Tháng tư đâu nhỉ, còn hay mất?
Ai được, ai thua mảnh đất này
Ngào ngạt loa kèn xin được khất
Bầu trời thống nhất đáng cho vay
Tháng năm đo đỏ trên chòm phượng
Là lẻ loi nào vẫn cố giăng
Gắng làm chi nữa màu tím gượng
Mà bầm tim vỡ, hỡi bằng lăng
Tiếng sấu khoan bi sầu tháng sáu
Chạnh lòng tôi cảm nhận tình chua
Tôi nén ghen tuông đầy tháng bảy
Mơ hồ tháng tám lắm ngày mưa…
Phạm Ngọc Hùng
-
Xin tạo giùm hộp thư : PhamNgocHung@Thotre.com
Xin cảm ơn Thợ Làm Vườn .
Chúc bạn cuối tuần vui vẻ
-
Hứng mưa
Trời mưa ta thấy
chẳng buồn
Đem niềm vui nhỏ
xỏ buồn
vào tim
Hạt mưa nô giỡn
trốn tìm
Ta hân hoan hứng
tình chìm trong mưa
Hứng
cho bằng được
ngày xưa
Lúc còn khô ráo
vì chưa yêu nàng
Ta cười
những hạt mưa ngang
hôn ta tới tấp
dịu dàng thế sao
Mưa hay nước mắt
trên cao?
Đau vương hạt bụi
ứa vào lòng ta
Bây giờ níu giữ lại a?
Ôi tình mưa
quý ngọc ngà
yêu hương…
Mưa nào buồn
khắp muôn phương
Một chiều tháng bảy
vì thương
mà cười
Này mưa!
Ta hứng được rồi
Lời ngày hôm ấy…
Suốt đời
mang đi!
Phạm Ngọc Hùng
- 1
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Ngày ngày
Ngày ngày soi báo mong kiếm gạo
Ngóng đồng còm đong rượu giải khuây
Quây lâu đài cát ngay tâm bão
Công chúa ứ ừ dắt mỏi tay
Ngày ngày chen chúc giữa nhân dân
Cơm áo tình yêu gắng có phần
Những chỗ ngon ngon dần mất cả
Thấp hèn với bạn, với người thân
Ngày ngày khóc mẹ, thương tổ quốc
Muốn góp đời xanh một chữ nhân
Nhưng mà bất hiếu, cô đơn chuốc
Phất chẳng nên cờ cuộc cách tân
Ngày ngày nhặt lá đá ống bơ
Nhặt mấy vần thơ thông cõi mơ
Đời trai chí khí buồn hơn đất
Tài lẻ mong chi được gái nhờ
Ngày ngày uống rượu trong tim bão
Thò dại đầu ra ngắm cảnh quay
Lĩnh ngay mấy phát ngông cuồng tát
Mắt lật nhìn lưng, rụng hết say!
Phạm Ngọc Hùng