-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Hà Nội 2
Ngày tháng mười luôn thấp thoáng đông
Hương rời tháng chín toả thơm đồng
Ngoại ô thành phố đang loang rộng
Chái bếp nhà quê khói chuyển hồng
Bỗng chốc Thủ đô nhiều chất giọng
Thình lình Hà Nội lắm bờ sông
Đi trên phố mới không còn lạ
Ngoảnh lại trời thu chưa hết ngông
Trận gió hôm nào tan nắng hạ
Cơn mưa ngày nọ loãng tình nồng
Lập đông sang sớm sương ngơ ngác
Sương giữ hình thu trong mắt trong
Hồ nước cuối thu màu đổi sắc
Đường làng cạnh gió ngả chia dòng
Nửa bay sang bến mưa hiu hắt
Nửa ngoặt theo bờ nắng đá ong
Kẻ chợ bây giờ ham bán đắt
Kinh kỳ một thuở ngỡ cho không
Người đi trên phố Tràng An đấy
Thanh lịch cùng em, có thoả lòng
Phạm Ngọc Hùng
-
Hương tháng mười
Đã tháng mười hoa sữa lại hương
Sao heo may rơi nồng nàn đến vậy
Em ngây ngất, anh bồi hồi lắm đấy
Vị ngọt ngào thơm mãi đường khuya
Hương tình yêu là hương sẻ chia
Khi năm tháng trở về dữ dội
Giọt nước mắt má em nóng hổi
Lòng anh lau bối rối một đời
Từng nốt hương lên bản nhạc không lời
Phím đàn êm em gõ từ phương ấy
Đây hương thầm bao lâu nay che đậy
Vỡ oà em nức nở tỏ tình
Đây chúng mình yêu nhau trong hương trinh
Đêm thêm vắng vì chứa nhiều thương nhớ
Anh cứ ngỡ đang ôm em xiết vỡ
Nhưng chỉ là hương hoa sữa, em ơi
Hương tháng mười, hay em đang buông lơi
Phạm Ngọc Hùng
-
Lời gió
Lời của gió bỗng nhiên thầm quá
Yêu thật rồi vẫn giã biệt anh
Trời càng xanh mây bay càng nhanh
Thấm thoắt đã nhiều cành thay lá
Con đường sống âm thầm mấy ngả
Cảm ơn đời vẫn nghĩ về nhau
Nỗi buồn nào còn mãi thẳm sâu
Còn quạnh quẽ trong đâu đó mắt
Lửa cháy hết tro tàn chưa tắt
Hồn cuối thu bóng hắt sang đông
Sợi tơ hồng thiếu lá trầu không
Thuyền độc mộc ngược dòng thác đổ
Nâng bàn tay thời gian lỗ chỗ
Nắm đời khô vò vỗ đáy lòng
Em đèo bòng anh cũng chẳng mong
Mục đích sống là không chà đạp
Đã biết thế sao còn kết cặp
Gieo hoài thương mãi nhớ làm gì
Tình là chi, tình là chi
Có như lời gió thầm thì đêm say
Phạm Ngọc Hùng
-
Mùa thu giãn
Một mùa thu đến không vội vã
Nhưng đã xao lòng bao lứa đôi
Cũng thôi không ngóng em về nữa
Chiều thẩn thơ sờ gió ngang môi
Một mùa thu giống phong thư cũ
Mãi giữ hồn rêu nắng nhạt nhòa
Trong ngà mắt bạc kiêu kỳ nhũ
Trong tím hoàng hôn hiu hắt hoa
Một mùa thu vắng, bao quên lãng
Qua quãng đường quen đắng nghẹn trào
Rì rào lá ảo thào dĩ vãng
Nỗi nhớ li ti lọt ánh sao
Một mùa thu giãn nghiêng trời Á
Thương đóa trang đài hẫng phấn mây
Từ mây thu ấy, sầm đôi ngả
Một cố neo hương, một cố bay
Một mùa thu kín, xin em đấy
Còn vẫy tan lòng nát sóng đêm
Mà thêm xao xuyến, thêm run rẩy
Mơ đã yên duyên lại yếu mềm
Phạm Ngọc Hùng
-
Núi đôi
Một núi là anh, một núi em
Thung xanh vời vợi nắng ru mềm
Đường mờ ảo ảnh chân trời mới
Mây trắng huyền vi âm sáo êm
Đứng mãi giữa đời tôn sắc tím
Thầm hoài trong gió nựng tình đêm
Chuyện ngày xưa ắy ầu ơ nhắc
Được ở bên nhau đã thỏa niềm
Phạm Ngọc Hùng
-
Giọng cỏ
Mỗi ngọn cỏ mỗi lời thương ở đó
Nắng xun xoe, giọng cỏ lên mầm
Lên đến mỏi, vẫn còn lên đến mỏi
Gặp mặt trời oa dập nắng thành râm
Đường mòn khơi trên cỏ lối mòn
Mục đích sống xô nghiêng thành lẽ sống
Nắng trải xuống thảnh thơi vàng mộng
Cỏ lầm xanh vì lại nhầm xanh
Buổi sáng thầm thì thầm cỏ úa
Sương loang sang màu cỏ vinh quang
Đời thật cỏ, đỏ còn ngại rứa
Cô đơn hoài, lời xanh lang thang
Phạm Ngọc Hùng
-
Chống bão
Mưa mang tin bão báo đầy trời
Vạn vật im chờ nghe sóng rơi
May rủi vẫn rình bên số phận
Dữ hiền còn kín giữa trùng khơi
Bờ kìm dào dạt, bờ không xoáy
Biển khuấy quay cuồng, biền chẳng ngơi
Nhủ dạ bình tâm yên tĩnh tại
Thơ hồng ngẫm nốt một vần tươi
Phạm Ngoc Hùng
-
Cho tình cuối
Đông cho em cóng tê, rét buốt
Hạ cho em nắng rộng, mưa dài
Mòn mỏi đời con gái thu phai
Thì em ạ, vẫn còn xuân đằm thắm
Mỗi chuyến đò là một lần sợ đắm
Buổi sang ngang xao sóng nước bồi hồi
Kỷ niệm về, xin hẹn ở mơ thôi
Trong trống vắng, đầy vơi đêm trắng
Nhặt sao hết tro tàn nguội đắng
Gió khô khan lạnh nhạt quét lên trời
Trong mắt em, anh đã nợ một đời
Có màu xám ẩn sau màu xanh ngắt
Vì tình yêu, em yêu tình như nhất
Để bay xa, em bay hết tầm cao
Lúc chia ly em cố ngẩng đầu nào
Giấu sao được dòng lệ dào kín đáo
Thôi em ạ, đừng nhặt giông mà bão
Lại tan hoang nốt chút lửa cuối cùng
Anh thể nào cũng chẳng muốn đi chung
Em cũng thế, không đành lòng lạnh lẽo
Rồi ngày mai nắng gió hoài đan chéo
Rồi tin rằng nỗi nhớ sẽ quang thôi
Rồi em yêu, chỉ có mỗi một người
Rồi ai đó, chỉ riêng em mới biết
Phạm Ngọc Hùng
-
Những tua vàng lung linh
Lời tán tỉnh làm em ngộ nhận
Dứt đứt những tua vàng một thời say đắm
Anh bây giờ cô đơn
Làm gì cũng vương thừa,vấp thiếu
Ướt sũng rồi khô khan
Chia thân thành mấy kiểu
Gỡ hoài đôi cuốn chiếu
Nhát búa rìu coi khinh
Đem đời so xỉ điếu
Rõ sớm
Mùa thu làm tình
Những tua vàng rung rinh
Tua về quá khứ
Trở về cùng em chứ
Đau đớn và tha thứ
Là kiếp người ha em
Đau đớn và tha thứ
Là kiếp người ha em
Phạm Ngọc Hùng
-
Think & wait
Con đường em đi qua
Dốc chiều nghiêng điệu đà
Sau lưng là nắng ấm
Với hình anh rất xa
Nâng niu tình hoang mơ
Anh cùng em mong chờ
Buông tay mà không biết
Để buồn xước câu thơ
Nay xa rồi em ơi
Cất cho anh những lời
Những ngày mưa vuốt tóc
Những ngày nắng hôn môi
Trên đêm trường trao nhau
Biết bao nhiêu sắc màu
Sáng ra, thành đen trắng
Vỡ lòng giấc thương đau
Đã bao giờ em think
Đẹp ước mơ tình mình
Như bây giờ anh wait
Phết vàng
cho lá rơi
Lá vẫn còn đương xanh
Đã vội vàng đứt cành
Nên bây giờ anh phết
Thu vàng hết
Cho em
Phạm Ngọc Hùng
-
Thứ bảy mùa ngâu ngâu
Thứ bảy mùa ngâu thật dễ buồn
Tuôn trào dòng lệ lá
Vàng tuôn
Cảnh hoa trăm sắc đâm tim nắng
Triệu mảnh mong ngâu nhảy dập dờn
Đã thấy thu xanh gục bậc thềm
Đến thì, cứ đến, sao lặng im
Lòng ta chỉ một, như thừa biết
Má đỏ râm ran lẹm lúm chìm
Rồi cũng cầm tay hẹn buổi nào
Tình tình một tý để mà
Chao
Trôi mây thơ thẩn trên trời
Vắng
Bạt gió liêng biêng cạnh lối vào
Thứ bảy từ khi gió hết buồn
Muôn ngàn lá rụng chẳng còn
nương
Sầu ngâu dâng ngập ai mà kệ
Hồn lửa bây giờ nhãng
Khói hương
Thứ bảy đi đâu
Thứ bảy buồn
Ai còn đắm
Đuối chuyện tình
Thương
Tình ngâu đau
khổ nhưng mê lắm
Mùa của yêu
Đương ướt lạ thường
Phạm Ngọc Hùng
-
Hỡi em, chiều thứ bảy!
Chiều cuối tuần lại là chiều bắt đầu một dạng niềm vui
Người ta tìm đến nhau
Người ta tìm đến nơi hò hẹn
Gặp gỡ với đợi chờ
Có người lại âu sầu tìm về kỷ niệm ngày xưa…
…Chiều thứ bảy tràn ra mênh mang
Thấm vào tận nơi sâu cùng của ngõ hẻm
Chiều thứ bảy của những người trẻ tuổi
thật hân hoan, khắc khoải .
Chiều thứ bảy của họ háo hức biết bao nhiêu
Trong ánh mắt, trong nụ cười, trong những bước chân vội vã…
Còn ở những người từng cay đắng, ngọt bùi nhiều với cuộc đời
Chiều thứ bảy được nén giữ chặt ở đâu đó thật sâu trong tâm hồn
Chính vì thế mà quý giá,
Mà lại đẹp biết bao nhiêu!
…Chiều thứ bảy ta cùng em lang thang trên đường phố
Nói một lời vui
Nhận một lời buồn
Để rồi lại nói một lời buồn hơn…
Thử lòng nhau cho đến khi
Nhận một lời vui
Vui cho đến trọn đời
Thử thách cho một lời nói yêu
Loanh quanh làm sao
Rắc rối làm sao
Nhưng cũng thật thẳng thắn, thật đơn giản biết chừng nào!
…Chiều thứ bảy
Ta thấy tâm hồn ta chỉ quanh quẩn với em thôi
Ta mang tâm hồn ta tặng cho em đó
Có thể em chẳng hiểu đấy là gì
Bởi vì em chưa nghĩ đến nó bao giờ
Có thể em lạnh lùng bỏ mặc tâm hồn ta cô đơn một góc
Bởi vì em đang mơ một tâm hồn xa lạ nào chăng
Nhưng em có biết rằng,
Chiều thứ bảy của cuộc đời này
Ta dành trọn cho riêng em rồi đó!
…Chiều thứ bảy, mưa rơi tầm tã,
Người ta vẫn tìm nhau dưới những áo mưa
Đó là người không đủ kiên nhẫn đợi đến lúc trời khô ráo phải không em?
…Chiều thứ bảy, nắng vừa le lói tắt
Sao vẫn có người chùng chình bâng khuâng giữa những bước chân?
Đó là người có thừa lòng can đảm chờ cho đến khi trời mưa ướt, thưa em,
…Chiều thứ bảy, ta ngồi trong quán vắng
Vài giọt mưa lưa thưa chạm tách café nhấp môi thêm ấm nóng
Em đắm đuối nhìn ta qua lời nhạc trẻ
Ta giả vờ đánh rơi cặp mắt vào khói thuốc trầm tư
Biết đâu rằng đã đánh rơi luôn một tình yêu mơ mãi, hỡi em!
Chiều thứ bảy buồn
Chiều thứ bảy vui
Chiều thứ bảy gần
Chiều thứ bảy xa
Phải chăng đó là tất cả những dạng chiều thứ bảy ở mỗi lòng người chúng ta?
Không! Ta xin nói để em biết rằng còn có rất nhiều chiều thứ bảy ở đâu đó
Đằng sau đôi mắt đen sì của em
Hỡi em,
Chiều thứ bảy!
Phạm Ngọc Hùng
-
Hoa đêm
Thiên nhiên như cơn mơ
Non nước sao vật vờ
Muộn mất rồi một kiếp
Hoa đêm nở đơn cô
Hạt sương và vầng trăng
Ngọt ngào hương sữa trắng
Quỳnh hoa và đêm vắng
Mãi muốn tàn cạnh nhau
Phạm Ngọc Hùng
-
Cuộc tình ngưng
Hoang hoải giao mùa lạnh lạnh thơ
Trời ơi! Trăng sáng lềnh loang mơ
Trên mây man mác buồm hương đợi
Dưới gió hân hoan cỏ mật chờ
Tất cả trùng ngưng mộng tái sinh
Những dòng nhựa chảy sững bình minh
Sẽ như năm tháng trơ trơ dạng
Hay vẫn ngày đêm nhạt nhạt hình
Biết chẳng thể nào đến với nhau
Thì gieo chi nữa để càng đau
Vần thương em quét văng sao chổi
Chữ nhớ anh tâng nảy địa cầu
Ngưng cuộc tình sau mấy độ thu
Hoàng thành trĩu xuống những màu dư
Sương rưng hoa lệ day cay xót
Lá rức xuân hương vặt nát nhừ
Như thể thu nào cũng biếc xanh
Dịu dàng gió thoảng, dịu dàng hanh
Bờ hồ rùa trỗi ngàn năm sáng
Nóc tháp gưom treo tám hướng lành
Ừ nhé, thu rồi sẽ vắng anh
Nghẹn ngào ngưng nghỉ cuộc vòng quanh
Non duyên thành thử thua chiều chuộng
Kém số đâm ra thiệt dỗ dành
Để lại trên mây buồn điệp điệp
Cất vào trong gío mộng rành rành
Xa nhau mà tốt cho nhau nhỉ
Cả thế gian này muốn sở khanh
Ngưng cuộc tình anh, cuộc tình em
Thu vàng êm ả bước qua thềm
Lại hoang mưa gió và vô nghĩa
Phủ xuống vô vàn lá lấm lem
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình mưa
Tình xa trong ngày mưa
Thành buồn chao nghiêng ngả
Say
Nhưng tình không ngã
Mưa chẳng làm
tình phai
Mây
lòng trĩu mưa bay
Trời
rung mình rơi lá
Ập bờ vai nỗi nhớ
Tình vỡ giữa mưa êm
Tình ngỡ xuyên qua em
Tưởng rằng vơi buồn bã
Lơi lả hạt mưa mềm
Ướt làm nhòe hết cả
Mưa đông
lạnh buốt giá
Mưa hạ
lộng gió giông
Mưa xuân
dậy men nồng
Riêng thu mưa
tình giấu
Tình âm thầm thẩm thấu
Vào sâu thẳm tâm hồn
Nhưng kín chẳng lâu hơn
Bởi thu làm lộ hết
Nỗi buồn hoài in vết
Trên từng giọt mưa thu
Tình phải lòng cái chết
Từ khi em tạ từ
Phạm Ngọc Hùng
-
Mắt thu
Bây giờ có rất nhiều thu
Hương tràn xuống phố đó là thu
Đi quanh mấy bước đều thu cả
Vể quẩn vài mơ, thu đấy ư
Niu níu lưới mưa đòi kỷ niệm
Ghì ghì khăn nắng nhắc ngày xưa
Tìm đâu ra chỗ mà đi trốn
Thoát được tầm tên muôn mắt thu
Phạm Ngọc Hùng
-
Trong mưa thu
Hôm nay mưa chút dịu dàng thu
Ngỡ mắt người yêu lệ lãng du
Hạt nước bay đầy trời ướt nhớ
Lá cành rụng khắp ngả tương tư
Lời xanh chắp cánh lang thang sáng
Ý đỏ tung cờ lẽo đẽo trưa
Dẫu có lạc chiều đều bạn cả
Đêm về khuya trắng, mộng như xưa
Phạm Ngọc Hùng
-
Thu yêu em
Vàng mùa thu lọt qua tay em
Vẫy sáng trắng khoảng trời xa lắc
Chiều giăng mưa chứa lời thầm trách
Vô tình nào cũng lẫn chút đam mê
Đông nhìn thu khe khẽ quay về
Hai kỷ niệm tìm hai nơi ấm
Có nỗi buồn trôi qua thật chậm
Niềm vui mình nhen nhúm mong manh
Gom an lành cho em, cho anh
Sau mưa tạnh lung linh ảnh ảo
Hy vọng thừa, ủ thơm hương áo
Thu yêu em ôm chặt không rời
Khi bầu trời trĩu bóng mưa rơi
Khi thời gian luẩn quẩn sáng tối
Tiếng cô đơn trầm trầm xưng tội
Anh ngỡ em đang tới dịu dàng
Ôm mênh mang hai tay dang ngang
Mùa thu như con tàu bị đắm
Giữa phố bụi lòng đời sâu thẳm
Ta dìu nhau chới với ngoi lên
Trả thiên thần đủ hai mũi tên
Để chúng hướng về hai hướng khác
Anh và em không cần tên lạc
Suốt đời này ta đã mãi cạnh nhau
Phạm Ngọc Hùng
-
Ngày cưới em
Ngày cưới em, anh rót nắng vàng
Nhẹ nhàng gió mát gửi hương sang
Quà thương chỉ ướp toàn kỷ niệm
Tình trĩu phong bao, gói dịu dàng
Lặng lẽ lang thang khắp địa cầu
Cũng tìm giường cưới đặt trăng thâu
Màu voan anh chọn màu trăng sáng
Hoa trắng mang màu trăng rất sâu
Phòng cưới một mình, em biết không
Lúc em đeo chiếc nhẫn bằng lòng
Thì tim nơi ấy anh thầm chúc
Chỉ một mình thôi, nửa chữ lồng
Tới buổi trăng teo, mật tóp đi
Cũng đừng so sánh, chẳng làm chi
Đời con gái hạnh trong ngày cưới
Nhờ sót tình si ở mắt mi
Úp mặt vào cây nhớ lá bay
Quờ tay bới nắng ngỡ vai gầy
Đi đâu cho khoả lòng xa vắng
Về chật đường em, tắc lối say
Ngày cưới em, mơ mộng hết rồi
Ừ thì xao xuyến, cũng đành thôi
Rượu hồng duyên ước em vâng uống
Để bạn trăm năm khỏi thiệt thòi
Phạm Ngọc Hùng
-
Hương vỡ
Hương khuya đêm vắng đường dài
Lãng du trăng quấn hình hài sương lam
Ôi thôi hương vỡ âm thầm
Ngang trời vô nghĩa trầm trầm bình minh
Người xưa số kiếp chiến chinh
Thiên đàng vằng vặc bạc tình ngàn năm
Những dòng tóc trắng xa xăm
Dãi dầu tinh lực khóc thầm mỹ nhân
Tơ hương ngủ giấc mùa xuân
Thơm thơm từ nhộng kén tàn thanh minh
Nhạt phai rồi lại tái sinh
Bây giờ hương ngát uốn mình lê thê
Công danh tiếng gió đường về
Lòng người chín nẫu mê mê hương hồng
Nghẹn ngào hơi thở rượu nồng
Lửa tình duyên giữa non sông phụt nhòa
Cũng may rủi, cũng bao la
Này khuê các vỡ ngọc ngà, vỡ hương!
Phạm Ngọc Hùng
-
Bài ca trong đêm
Tiếng ca trong đêm thu buồn
Con sông đầu nguồn
Đồng bằng loang trăng
Ai về Trung bộ
mùa không em
Trời muôn phương gió
Lời ca lênh đênh nỗi nhớ
Sẽ hết buồn nhờ hát giữa quê hương
Nơi ngọn cỏ cũng còn dấu hoài thương
Trên mỗi cọng rau ngọt lành thơm thảo
Ở vùng miền có nhiều giông bão
Có những lời ca lịm gió khơi
“Ở một góc trời ta đã đứng
Đã kề vai cùng ngắm sao khuya
Gió muôn phương lồng lộng thổi về
Và đom đóm lập loè trên ngọn cỏ”
Nhớ đi em, kỷ niệm chờ em đó
Dù bên này
hay ở phía bên kia
Phạm Ngọc Hùng -
Mơ chiều
Mượt mà em đó
Má ló đồng tiền
Nụ cười thiệt nhỏ
Bõ lời cầu duyên
*
Nhẹ nhàng em đó
Hoa gió đầy rồi
Tím vàng trắng đỏ
Bõ một đời ai
*
Sượt ngang tóc mai
Vô vàn lá nhỏ
Bỡ ngỡ khuy cài
Ngày nông nổi gió
*
Ngọt ngào em đó
Rót lịm lịm chiều
Thu lòng nức nở
Bõ tình tình yêu
*
Ly cà phê đá
Leng keng mắt em
Nắng mềm tơi quá
Lung linh rắc thềm
*
Em là thu êm
Ngập chiều ao ước
Em là hương đêm
Bõ lòng tôi khóc
Phạm Ngọc Hùng
-
Hà nội – thu
Thu ngập ngừng rơi giữa lá cây
Gió lòng và gió ngẩn ngơ bay
Trời trên lại hỏi trời trên nữa
Hà nội hình như vẫn chỗ này?
Lối chợ về đây đủ mấy mùa
Bưởi vàng, hồng đỏ…đã riêng thu?
Phố trôi chia nửa dòng trôi ngược
Đầu ngợp đầu chen trong ưu tư
Cửa sổ nhiều hoa ngập nắng he
Thường nghe những tiếng gọi thu về
Mắt xinh lấp lánh làn môi chín
Rối rít bàn tay vẫy cốm quê
Còn tôi với tuổi đời bao mấy
Bao mấy thu rồi vẫn nhớ thu
Sao thắp thành đèn, sư tử múa
Hà thành đeo mặt nạ ngày xưa…
Phạm Ngọc Hùng
-
Trăng đau
Trăng là giọt nước mắt đêm
Buông vào trời thẳm từ mềm lòng ta
Thảm thương đôi lúc khóc òa
Vì sao ai có biết là vì sao
Trăng rằm không bổng không cao
Chỉ thơ ngây với tuổi nào chưa trăng
Với ta đêm vẫn dùng dằng
Ăn gian nốt chút hoa đăng cháy tàn
Thế rồi nguyệt lụi băng tan
Giọt vàng lệ ấy vô vàn sao sa
Va vào đêm để nhạt nhòa
Vương vào nhau vỡ thật thà ra nhau
Hét lên đi hỡi cơn đau
Cho người ta thấy trăng sau lại tròn
Phạm Ngọc Hùng
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Đón đông
Em hãy đợi, anh gom thu vào đã
Kẻo loang tràn chiếm hết chỗ mùa đông
Thời gian bớt đi mùa lạnh giá
Nhưng đời thì hẫng hụt bên trong
Giờ đã xong, đợi thêm được không
Anh xoá nốt mấy dòng tin nhắn vội
Đêm ảo vọng
Trăng say
Sao giận dỗi
Mộng và mơ theo khói
duỗi hai nơi
Hãy đợi anh khoả nốt chút chơi vơi
Anh không muốn khơi thêm xao xuyến nữa
Khi nấn ná, khi dùng dằng từ giã
Mắt hoen nhoà, xa xót lắm tim anh
Buổi ban đầu nắng gió đã mong manh
Thì đổ vỡ cũng chỉ đành luyến tiếc
Anh biết chắc từ bây giờ biền biệt
Chẳng lúc nào em xoá nhớ giúp anh
Thôi em về nơi ấy ngày xanh
Anh gắng giữ bình tâm niềm vui gió
Một mùa đông đang chờ bên cửa sổ
Ngoài và trong, hai phía lạnh song song
Phạm Ngọc Hùng