-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Trung thu
Trung thu trăng sáng dạt tan mây
Chức Nữ, Ngưu Lang tình vẫn đầy
Tháng bảy mưa ngâu vừa thiếu, đủ
Rằm mười xá tội lại mê, say
Mon men chân sáo quen đường cũ
Bẽn lẽn hoa vàng nhoẻn má hây
Gặp một ngày xôm, buồn cũng hát
Mong người một thuở, vỗ thêm tay!…
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình vọng
Em lại không chui tay áo rồi
Chim vàng anh nhỏ sợ tên ơi
Khổ thân chiếc lá thu vừa ướt
Đã ráo so le ở góc trời
Chiều nay mắt nặng đổ xuống tôi
Sao em không nói tỏ đường đôi
Ân tình thôi nhẹ như là lá
Quá nắng thì khô, mạnh gió: rơi
Sắp đến trung thu hớn hở quà
Một mình tôi buộc bánh trăng hoa
Lòng rung cứ ngỡ em cùng đón
Ghé miệng vào trăng, uống mật hòa
Gọi bạn mà không thấy bạn về
Tìm tình, tình vọng cuối đường mê
Đời ê đè mãi lên thân mỏi
Có cắt lòng đi, vẫn nặng thề
Phạm Ngọc Hùng
-
Sầu ca
Có thể nào trong mắt lạ hôm nay
Không có em
của tôi ngày hôm trước
Ôm nỗi buồn có thật
tôi bay
Chỉ tìm em
chứ không tìm thân xác
Nếu em biết
có để hồn tôi lạc
Giữa trời xanh
sầu ngơ ngác
tìm em
Phạm Ngọc Hùng
-
Tương lai không có ai
Ta ríu bước đi về
Tương lai va vỉa hè
Miếng rượu đè vào hạ
Không có ai lê thê
Tháng ngày mới quanh đây
Tràn tương lai mưa bay
Vì buông lơi đời nhẹ
Tóc em dài bằng tay
Không có ai nhạt phai
Mỗi lần xuân nắng mai
Nhưng một ngày cỏ lạ
Sương rơi ướt tương lai
Không bạn bè vỉa hè
Không có ai đi về
Đằng ấy nhồi rượu cỏ
Lùi tương lai thơm ghê
Phạm Ngọc Hùng -
Hứng nắng hoài thương
Nắng thì lỡ hẹn bình minh
Xuân thì lỡ hẹn chúng mình
Mây che nắng làm gì nhỉ
Mong manh mưa xuống cuộc tình
Tròng trành tròng trành tròng trành
Trống tim mỗi ngày mỗi nhanh
Tóc thề mỗi ngày mỗi ngắn
Mà duyên mưa nắng chưa thành
Long lanh trong mắt còn xanh
Còn đêm, còn sương, còn suối…
Bầu trời va vào đỉnh núi
Thế là vỡ nắng òa mưa
Hoài thương hứng nắng tội chưa
Nắng thầm hứng mấy cho vừa
Bàn tay mình cùng nắm chặt
Xòe ra e thấy hạt mưa
Màu nắng ở trên làn da
Lẫn màu mưa loang đen trắng
Màu tim ở sâu đêm vắng
Hồng lên bởi có chúng mình!
Phạm Ngọc Hùng
-
Buồn Hà Nội
Ta buồn rượu tưới không khuây
Em buồn, em ngắm trời mây hết buồn
Khác nhau không khác tâm hồn
Đều hoang mơ thắm, đều giòn mộng tươi
Mùa thu dù khóc, dù cười
Ta và em vẫn hai người cô đơn
Trời xanh, xanh đỡ chát hơn
Tình sầu, sầu đắng, lòng sờn mật gai
Lá vàng rụng một thành hai
Dắt tay nhau úa tưhg đôi phủ đường
Yêu thương lặng lẽ trầm hương
Từ trong quả thị em nhường cho ai
Ta men theo nỗi nhớ dài
Từ trong mưa hạ, từ ngoài nắng thu
Gió Hà nội thổi êm ru
Buồn Hà nội tưởng buồn bù nắng mưa
Phạm Ngọc Hùng -
Nắng đôi
Nắng vàng trong công viên có lúc bỗng hồng
Nắng óng ánh xanh cườm cỏ lá
Lúc xấu hổ ửng bừng nắng má
Nắng mầm non quay chong chóng nắng tròn
Nắng đồ bập bênh cùng nắng son
Nắng đỏ trượt cầu vồng nắng tím
Còn đây đó nắng huyền tóc bím
Phơi gió chiều nắng ướt nắng mưa
Nắng từng gang đo tuổi trong trưa
Vệt vết nhăn mịt mờ nắng khói
Nắng buổi tối răng cười trắng chói
Sớm mai về mi mắt nắng rơi
Không nhà không chỗ trọ nắng côi
Im lặng giữa đất trời nắng đứng
Da diết nhớ nắng đâu đời nắng hửng
Nắng người yêu nhập nắng, nắng đôi
Phạm Ngọc Hùng
-
Anh vẫn vẽ
Anh vẽ vào khoảng không trước mặt
Một con đường bằng nắng dắt em lên
Em lo lắng, mắt nhìn xuống đất
Đang yên lành, em chẳng muốn chênh vênh
Rồi mùa thu hạ xuống nhẹ tênh
Mỗi chiếc lá rời cành, tan một nửa
Ai cứ bảo chim ca là cảnh hứa
Họa mi buồn, tiếng hót xót du dương
Hồng vẫn loang trong mộng ảo đêm trường
Một nửa mộng bỏ về phía ấy
Anh vẽ lá che hàng cây run rẩy
Gió quay cuồng, gió giấu được tình xưa
Ôi cô đơn chơ vơ mộng mơ
Anh một mình trên nắng đường tơ
Thu vắng quá, chiều thu vắng quá
Toàn vô hình trong gió xa mờ
Anh vẫn vẽ những ước mơ vào nắng
Trên con đường, anh vẽ cả cho em
Những khao khát suốt thời áo trắng
Phút cuối cùng kịp đến viếng tình đêm
Anh vẽ nốt niềm vui vào nắng
Sắc màu thương giữ nét thật thanh
Em lại cưòi, giòn giã giữa tươi xanh
Ở phương ấy, yên lành bên người khác
Phạm Ngọc Hùng
-
Hương lan
Mỗi độ thu về hoa lan rơi
Hương thơm bay ngát cả vùng trời
Mỗi độ thu về trong óc tôi
Bao nhiêu kỷ niệm lại tuôn trào
Tôi nhớ nhà nàng trên phố nhỏ
Gần song cửa sắt có trồng lan
Sát tường bể cá vàng khô cạn
Góc sân một đống lá rơi vàng
Nhớ bao đêm vắng người qua lại
Nàng vẫn ngồi cặm cụi chấm thi
Nhớ bao buổi dạy hè nắng gắt
Trong cặp nàng mang ổ bánh mì
Bận bịu suốt năm vì đàn trẻ
Nàng còn chưa nghĩ đến việc nhà
Chưa hót đống lá vàng rơi rụng
Chưa cho đầy bể cá vàng khô
Mà nhà nàng bao giờ cũng vậy
Tôi đến thăm là thấy hương lan
Hương lan ấy và cô giáo trẻ
Hương quyện cùng hương cuối cánh tàn
Tôi trở lại nhà nàng một chiều đầy gió
Chỉ tình cờ như lạc vào phố nhỏ
Tôi hót đống lá vàng rơi rụng
Tôi cho đầy bể cá vàng khô
Nàng đã đi nàng đã đi xa
Chẳng kịp nhận tình yêu người ấy
Hương lan thơm mùa thu thêm nồng cháy
Cả vùng trời bát ngát
hương lan rơi
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình dưng
Mưa thu tắt lửa mắt anh hùng
Một bước non sông vụt phía lưng
Lá trúc đã đành che mặt lạnh
Cành hồng có thể đỡ lòng rưng?
Thân trôi lặng lẽ vào mây ướt
Hồn gục âm thầm xuống đất sưng
Nguyệt quế buông rồi, không luyến tiếc
Còn chăng tê tái ngượng tình dưng
Phạm Ngọc Hùng
-
Sân chùa
Em chẳng yêu đâu, đừng mơ nhé
Chỉ giả vờ thôi để mắt cay
Anh chẳng yêu đâu, đừng vội xé
Mồng tơi ngăn cách bấy lâu nay
Rồi tình như gió cũng bay đi
Tóc ở trên vai có ích gì
Duyên phận chia hai đôi ngã rẽ
Chợt cùng hướng đến cửa quy y
Áo nâu thay được mằu muôn sắc
Chay nhạt thăng bằng trí vạn tri
Yêu khắp nhân gian nhờ thất vọng
Thất tình mà thất nốt sân si
Không yêu được một, thì yêu cả
Thế giới hòa yên trong cõi ni
Đầu trọc xoa đầu không thấy trọc
Người giờ gói kệ, buộc từ bi
Đường chùa gió thổi lá lăn lăn
Thu cuối làn hương thơm tận lan
Hai áo nâu rồi, chia chủ khách
Mắt còn thấy mắt buổi tình tan
Sân chùa vằng vặc trăng thanh khiết
Bát ngát hồn dâng vũ trụ quan
Quên hết hay quên không thể hết
Cuôi trời vụt tối bóng sao băng
Phạm Ngọc Hùng
-
Hong tơ
Hong đến khi nào khô được em
Giờ đây tóc gió bạc đi mềm
Tiện lòng trai trẻ tơi bời gỗ
Xuăn sáng chưa muồi, hạ đã đêm
Tơ viết lời lên lá ngấn khô
Tình yêu sâu kín, dại không ngờ
Em dồn xuân diệu vào trong ngõ
Mở cửa hàng tơ: áo trắng mờ
Đất nước thành thơ đẹp giữa đèo
Con đường tơ lượn, nắng vàng theo
Hình mây bồng bễnh loang tình tứ
Xưa cũ thành khô trong mắt kiêu
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình đuổi
Ngâu tầm ngâu chạy đâu cho thoát
Nợ tình duyên đuổi rát sau lưng
Chỉ cần một chút lừng khừng
Cuộc đời thành dở lưng chừng tử - sinh
Ngày sáu khắc giật mình thon thót
Đêm năm canh vàng vọt giấc mơ
Sân si ngơ ngác bến bờ
Cánh buồm đỏ thắm bơ phờ rách trăng
Sểnh một cái là nhằng chớp sét
Khét mùi tro còn toét mắt trông
Nào đâu chí thỏa tang bồng
Một mình một ngựa mà lồng mà phi
Cuộc đuổi bắt nhiều khi mệt mỏi
Buổi giằng co đừng hỏi thắng thua
Cho nhau nỗi nhớ chưa vừa
Niềm thương không thuận, tình thừa trái ngang
Và cứ thế chang chang nắng hạ
Gió buồn thu quặn dạ đông sầu
Kiếp này chẳng bắt nổi đâu
Đuổi ai, ai đuổi
Bạc đầu song song?
Phạm Ngọc Hùng
-
Bữa trưa của thần biển
Trưa tình yêu gặp bữa bình dân
Em sắp cho anh nhé một phần
Cứ đủ những gì anh đã gọi
Đừng thừa mấy thứ khói phân vân
Áp môi lên thấm môi êm ái
Trân mắt sang hoa mắt tuyệt trần
Rượu hỡi đừng hòng lừa được mãi
Em và con cá khác nhau chân
Em và tiên cá khác nhau chân
Biển cả và anh sõng ngực trần
Đánh vật hằng hà cơn sóng gió
Xoay vần vô số ngả phù vân
Anh không vượt được qua triền cát
Người chẳng thoát đâu khỏi mộ phần
Nên lại tìm em và nhắm rượu
Chẳng làm thần nữa, khoái làm dân
Phạm Ngọc Hùng
-
Hà Nội
Nếu anh vẫn còn thương Hà Nội
Hãy trở về khi lá đương xanh
Trời chiều thu loanh quanh bối rối
Màu phôi pha xa cuối ngọn cành
Chờ đến đông lá bàng sẽ đổ
Phố trầm ngâm xao lãng hàng mi
Cây sấu già kiêu kỳ dáng cổ
Áo dày lên, hơi ấm ít đi
Nếu anh về, thu hường không nhỉ
Thấm gì đâu, sau những nắng mưa
Anh có dám nhìn vào năn nỉ
Mắt lá răm ngầm lắm ngày xưa
Đêm sông Hồng sao khuya lấp lánh
Anh còn theo mây trắng nữa không
Cầu Long Biên hai đầu quang gánh
Nối được chưa, cau thắm trầu nồng
Anh không về, Hồ Tây vẫn gió
Cỏ Tháp Rùa vẫn giữa Việt Nam
Có nàng Kiều trong hương sữa đó
Đường Nguyễn Du đi mãi chưa nhàm
Phở vẫn làm vỉa hè thơm khói
Cốm Làng Vòng vẫn gói lá sen
Anh không về ve thu chuông inh ỏi
Một mình tôi độc chiếm tình em
Phạm Ngọc Hùng -
Cảm ơn Dị Thanh, chúc bạn nhiều niềm vui, sáng tác mạnh!
Sài gòn mưa
Sài gòn mưa hắt rượu vào tôi
Tưởng thấy trong mơ một nụ cười
Với lại chút gì âu yếm quá
Cứ thầm thĩ mãi ở trên môi
Còn thương nhớ ấy tuổi đôi mươi
Em đã quên hay nợ mất rồi
Để kẻ vào tôi từ cổ tích
Vẫn còn xiềng xích tận tim côi
Mùi mẫn tôi ngồi trên đảo nhỏ
Xung quanh người biển tiếng mưa sôi
Giọng miền nam ấy tôi còn giữ
Cũng một ngày mềm ướt em ơi
Sài gòn mưa từ nắng che em
Giấu suốt đời tôi vết lọ lem
Đường về phương bắc mây mù tiễn
Ai vẫn làm ai mắt ướt nhèm
Phạm Ngọc Hùng
-
Hưu yêu
Em về vời vợi tháng năm
Trời xanh đã điểm bóng râm vào đời
Ôi môi lửa phượng cháy ngời
Ôi đôi mắt biếc một thời đẫm anh
Chẳng cần nắng tỏ ngọn ngành
Nỗi buồn, nỗi tủi đừng thành nỗi đau
Bờ vai vẫn đủ dựa đầu
Vòng tay còn ấm từ lâu để dành
Em về với rượu và anh
Đưa cay nốt mảnh trăng hanh khuyết rồi
Cho anh được hưởng tiếng cười
Là lương hưu cả một đời yêu em
Phạm Ngọc Hùng
-
Quá được, Đặng Thành Vinh ah, cám ơn bạn đã ghé thăm
Xin đừng hỏi nhiều
Khi em hỏi bao giờ đến
Nó mỉm cười, sẽ đến rồi đi
Em lại hỏi, có cần gì
Mắt mơ màng, nó bảo, chẳng cần chi
Em đâu biết, nó đang cần biết mấy
Một tổ ấm? một vòng tay? một trái tim nồng cháy?
Để nhâm nhi,
Một nỗi buồn chưa bao giờ chán ngấy
Của tình si
Để uống cạn những nguồn vui, vui hết thảy
Của tình kiêu
Khi nó đến chẳng cần hỏi nhiều
Bởi vì nó là tình yêu
Tình yêu đến là điều
Có bao giờ biết trước?
Khi ấy nghe tim em hỏi thế
Tình yêu chỉ khẽ thầm thì
Xin đừng hỏi nhiều
Rồi tình yêu có lẽ
Giận em điều gì
Dụi xuống cỏ
Điếu thuốc lá
Còn đang cháy đỏ
Tình yêu bỏ ra đi
Và em chờ
Cho đến tận bây giờ
Có thấy tình yêu trở lại?
Phạm Ngọc Hùng
-
Đồng quê
Ban mai sương ướt ứa ra đầy
Đồng lặng thinh - một cánh chim bay
Xóm ấy vẩn vơ làn khói sớm
Gà nào vỡ giọng mấy hôm nay
Hương cỏ bùi ngùi, quyến luyến quê
Rơm vàng như nhả một lời thề
Cho người thôn nữ nâu thêm áo
Gió cũ đường khô quẩn lối về
Nắng lên cua cáy bò đâu cả
Em xắn tay bùn nướng cháy khoai
Bờ má đỏ hây tàn lửa rạ
Làm tình như đã bỏ quên ngoài
Vàng những chiều đồng quê nổi gió
Tóc em dài rối rít chân không
Chạy vui quá! Ngã nhào lên rạ
Mang khói theo ai đuổi chuột đồng
Đom đóm đêm nào anh cũng đợi
Xa làng thương những tối đồng không
Đèn mờ thấp thoáng như trăng nếp
Sao nở như ngô bếp lửa hồng
Ôi,
Đồng quê, đồng quê,
Xa quê ao ước được về
Đêm thật, ngày thuần, không khí nội
Hồn chiều lấm láp ngát hương quê
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình ngâu
Giấu lòng góc bể dễ dàng đâu
Sóng bạc hàng đêm vỗ mạn sầu
Trắng hạ ngậm ngùi sinh nhớ vụng
Hồng xuân day dứt hóa thương sâu
Tuy chưa cạn chén như ngày trước
Nhưng vẫn chung ly giống buổi đầu
Yêu bạn sá gì nơi vạn dặm
Tình còn, còn được ngắm trời ngâu
Phạm Ngọc Hùng -
Tặng
Tôi muốn tặng hoa cho mặt trời
Tặng bằng danh dự của quê tôi
Huân chương cao quý vì sự nghiệp
Nắng hạn, mưa giông, lụt đã đời
Tôi muốn tặng chim cho bất công
Bay đi kheo khéo kẻo ai trông
Vô duyên bám cứng vào nhân loại
Cổ tích hằng mơ chuyện đại đồng
Tôi muốn tặng em cho con tôi
Nâng niu, chăm chút chẳng ngừng ngơi
Thương yêu phát tích nên lòng mẹ
Quà tặng vô song của cuộc đời
Tôi sẽ tặng riêng cho ai đây
Một ca rượu chát chẳng thèm say
Một thùng bia lớn không cần vại
Một biển không em lệ chứa đầy
Tôi sẽ tặng chi cho em ư
Đây người trai dạn, nắng mưa dư
Rành rành trên trán in quê quán
Tươi bốn ngàn năm, đẹp bốn mùa
Phạm Ngọc Hùng
-
Mai
Hôm qua trên đường xa, em bỗng hỏi
Bao giờ ta trở về nhà,
Anh trả lời:
- Mai
Ngày mai mà em ao ước thế
Có ngôi nhà
bình dị chút vườn hoa
Phủi sạch bụi đường trắng xóa
của xuân qua
Ngày mai mà em ao ước thế
Có hai thiên thần rất bé
sống chung đôi
Đêm trăng đầy sao trên trời
Anh xếp từng ngôi chẳng kỹ
Em thời thơ giơ tay chỉ
Giữa võng trăng liềm đếm buông lơi...
Hôm nay trên đường dài
Em lại hỏi
Bao giờ ta sẽ tới
Anh vẫn trả lời
- Mai
Có sao Hôm trên trời
Chiều chưa buông đã rơi
Có một ngôi sao trên trời
Rơi suốt đêm không tới
Là
- Mai
Phạm Ngọc Hùng
-
Cũi
Rợp mi mắt hoen tàn lửa hạ
Em bằng lòng đón lá mùa thu?
Vô tình ư, lá bay sắc quá
Đứt lòng anh mấy ngả đường khô
Xa em rồi mới biết thế là...tro
Niềm kiêu hãnh đời trai thành túi gió
Tai con gái vẫn hay vờ không rõ
Túi gió khờ, quanh quẩn mãi hư không
Lang thang trèo lên ngọn mây bông
Thử ngã xuống cho tan tành số phận
Muốn hết nhớ cứ hành tim thật bận
Hỏa thiêu buồn, anh nút khói tơ vương
Rót vào lòng những giọt đắng nguyên hương
Cắm thăng hoa một bình thương an ủi
Đừng tự ái khi gọi em là cũi
Nhốt hồn anh trong kích thước vô cùng
Phạm Ngọc Hùng
-
Phố nhớ
Còn gì nữa, đừng làm anh nhớ
Những cây bàng phố lá lên xanh
Vì sao số nhà anh lại lẻ
Bên kia đường, nhà em chẵn thế
Cửa hiệu giờ như rực rỡ hơn
Đứng trên hè không còn tiện nữa
Những chiều mình gặp nhau trước cửa
Chuyện vui rồi lặng lẽ, buồn ơi
Chào em, buổi tối ấy người đông
Phố đắng nghẹn, đỏ hồng đám cưới
Em trắng toát, bên này anh đắm đuối
Dáng hình quen ngày ấy râm ran
Đã cùng anh mỗi sáng tới trường
Trưa tan học về nhà đến muộn
Những cây bàng nhìn thấy mà thương
Lá đỏ chín, thẹn lời người hẹn
Xa em rồi, lá bàng xanh quá
Mây đứng im buổi sáng hôm nay
Anh qua đường, người giăng như lưới
Phố cô đơn quẫy nhớ cả ngày
Phạm Ngọc Hùng
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Trăng khuyết
Trăng mười lăm ghen với trăng mười bốn
Mai hết rằm trăng trốn khuyết được chăng
Cùng dân trăng, cùng chịu phận quay vòng
Được ngưỡng mộ nhờ độ tròn, độ sáng
Dòng sữa trăng ngàn đời vay trắng
Biết bao giờ hết nợ bụi siêu nhiên
Thiếu nữ nhìn trăng đếm muộn phiền
Trai trẻ say trăng chìm quên lãng
Trăng bước xuống hiển nhiên thành trăng khuyết
Trăng đi lên cũng từ khuyết mà nên
Người yêu trăng âu yếm gọi thêm tên
Còn ta mãi chỉ thương vầng trăng khuyết
Trăn trở trượt qua mắt rằm diễm tuyệt
Héo hắt gầy
Heo hút tuyết
Khuyết ơ!
Phạm Ngọc Hùng