-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Em đã về
Em đã về, đi ngang qua ngõ
Gió sầu đông chừng lạnh hơn xưa
Anh giấu lòng, phục chờ như hổ
Lửa râm ran đỏ lá bàng thưa
Nhớ em lắm, mà chưa dám gọi
Sợ em lầm anh của ngày xưa
Là một thuở hoang tàn nát tối
Lẻ loi buồn, em tủi dưới mưa
Anh bây giờ thật thà em ạ
Hết đầu môi chót lưỡi say sưa
Ngấm cay đắng quặn lòng, quăn dạ
Đã nhừ đòn ảo giác hơn thua
Buồn thui thủi, khô và đơn lẻ
Như cành bàng treo tẻ vầng trăng
Anh cố đợi mơ về lặng lẽ
Mong nôn nao âu yếm muộn màng
Đời vấp ngã giam anh khắp nẻo
Những đêm dài nhỏ giọt thời gian
Ôi! Ánh mắt không còn trong trẻo
Biệt giam anh gió lộng mây ngàn
Em đứng đó và nghiêng qua ngõ
Lòng bao dung ai nhận bây giờ
Đường độc đạo xa mờ bóng hổ
Can đảm đi sau can đảm phục chờ.
Em đã về nơi người ta đón
Mừng cho em quai ngón đẹp màu
Cứ như thể chưa từng thương tổn
Đã yên lành, nhờ đã…chẳng nhận nhau
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình lạnh
Anh, một người yêu ở suối vàng
Em, một người đương cuộc sống ngang
Gặp ngày thời buổi lung tung cả
Anh, một người yêu, được gặp nàng
Hồn yêu nhọn buốt, mắt châm tê
Môi chụm như bi lạnh búng về
Dính bụp vào môi mềm nhụn thịt
Đã để lâu ngày đến mốc mê
Thì ra không phải là hoang tưởng
Hai mảnh thân hồn ráp lại ta
Tóc dựng ba chiều cơn bủn rủn
Chẳng vì mê mẩn một hồn ma
Sàng cũng như trưa, lẫn lộn chiều
Ma biết thưong và cũng biết yêu
Tình ơi, ấp ủ anh tươi sống
Em hóa vàng đi, đợi đã nhiều
Phạm Ngọc Hùng
-
Lá ngón tay
Kiếp trước làm gì, mà kiếp này làm cây vẫn còn xấu hổ
Được sinh ra nhờ mẹ hiền từ
Là em của lũ em ư
Là gương của các anh, các chị?
Là con của bố hỉ
Có phải là người tập tễnh bước chân
Là tù nhân của nước cộng hòa...
Là phân của nắng hỉ
Rồi thì cũng qua
Tất cả những muộn phiền dẫu cả cuộc đời xấu hổ
Chẳng bằng lúc em thẹn thuồng
Gỡ ngón taỷ
Phạm Ngọc Hùng
-
Nước mắt của em
Anh là trai, thức đêm làm nhiệm vụ
Em ngọc ngà con gái, thức mà chi
Rồi sớm mai đi làm hay dạo phố
Mắt bồ câu cay quá, hóa ti hi
Rồi nắng gió khiến em sa nước mắt
Bao kẻ nhầm cô bé khóc tình si
Anh thương quá, cũng thì thầm an ủi
Có ngờ đâu, em giấu nụ cười hì
Anh là trai hay thức đêm chăn...chuột
Chuột và anh rưng rức xót hồng nhan
Rồi dần quen, quen uống cạn cả can
Toàn nước mắt em rơi vì...thiếu ngủ
Nhưng anh biết, trong cay xè ấy, có
Những giọt hồng nước mắt thật em rơi
Khóc vì yêu hay khóc buồn đời
Cô đơn thức, như anh, hòa tiếng nấc
Trên phố ảo, tắt cả đều ảo hết?
Đàn nick khuya say ảo, phóng thia lia
Kìa nick em đang nhay nháy anh kìa
Ôm xao xuyến, anh trầm vô mặt máy
Phạm Ngọc Hùng
-
Nhại
Đêm nay trắng đêm mai hồng
Thơ làm cho mộng ai không vẽ vời
Nhạt màu lơi, nhại mầu chơi
Quết nhại điền khơi tơi bời năm tháng
Nhại ánh hào, quang bóng loáng
Quá khứ soi trầm, thấp thoáng tương lai
Trớ trêu nhại cả hình hài
Rong rêu gắn tím, hoa cài ngác ngơ
Riêng tình đầu ấy đơn sơ
Chịu, không nhại được, đành trơ trống đời
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình ai
Thưa rằng, tôi cũng có lời
Trước là bày tỏ sau thời làm tin
Tình ai tôi vẫn ngước nhìn
Tình ai tôi hẵng còn vin nhịp cầu
Tình ai trầm đáy biển sâu
Tình ai tươi sắc bảy mầu cạnh mưa
Nào đâu chợ sớm quà trưa
Tình tôi đêm ngắn ngày thưa mất rồi
Dư hương ẩm khói mồ côi
Bàng hoàng! Sao chỉ còn tôi với người
Lá vàng rơi, lá vàng rơi
Có bao nhiêu lá thành đôi giữa đường
Có bao nhiêu lá nguyên hương
Từ khi xanh đến khi nhường hoá công
Một lời nghiêm tận đáy lòng
Tình ai tôi đón mặn nồng ngày xưa
Thôi thì miệng nói tay đưa
Mong người nối thiếu buộc thừa yêu thương
Phạm Ngọc Hùng
-
Yêu nhau
Yêu nhau ngỡ được trăm lần sống
Dẫu cả trăm lần tuột bóng bay
Hạnh phúc như say, hồn bổng bổng
Si tình giống ngốc, mắt ngây ngây
Yêu nhau sao tiếc câu âu yếm
Bến lặng hôn hoàng tím khổ đau
Hỡi ôi, nhung nhớ nhầu kỷ niệm
Từ buổi xô nhau, chệch chuyến tầu
Yêu nhau đến được trăm năm hết?
Sao tiếc mong chờ, tiếc nhớ thương
Yêu nhau ngỡ ngập trăm lần chết
Qua đời, vĩnh biệt, gặp Diêm vương
Yêu nhau ngỡ đã trăm lần chết
Khuất núi, quy tiên, thác, bỏ mình
Tắt thở, toi, tiêu, thăng, tắc tử
Từ trần, tạ thế, mất, hy sinh...
Từ giã cõi đời, đi Văn điển
Lìa mình, thiệt mạng, hoá ra ma
Nhăn răng, nhắm mắt, buông, nằm xuống
Ra mắt âm ty, đứt bóng a!...
Gió trăng ân ái cùng nhau mãi
Trời với thời gian chẳng mỏi ngày
Trái đắt cô đơn, sầu đại hải
Người về cát bụi, dứt trăm say
Phạm Ngọc Hùng
-
Cố
Chưa một lần cố hôn em…
Cố cầm tay em…
Ngôi nhà mới
Dắt chiều tối
Theo đường hầm bối rối
Tới đôi mắt nhiều từ chối
đang mơ…
Màu mắt không như ngày nào
Anh nhìn vào, thế mà hiểu cả
Buổi chiều vội vã
Anh ra đi để lại trong phòng
Những cánh hoa buồn bã…
Em cố tìm
tìm mãi mà chưa thấy
Anh cố xa
xa chưa được mấy
Cố không làm buồn em
Phanh ngực áo
Xáo gió đêm
Thật lạnh
Chia bài ra bốn hướng
Lật toàn em
Mồ hôi ngày nắng nướng
Xối xả
Đời bơm trả
Chảy ngược vào tâm tưởng
Xót mặn em
Người anh yêu sẽ hạnh phúc mà em
Anh không tiếc vì tàn hoang tuổi trẻ
Anh kiêu hãnh vì cô đơn mạnh mẽ
Cố không làm buồn em
Phạm Ngọc Hùng
-
Hồng hoa
Qua lối vườn xưa, thảm lá mềm
Người đã phương nào vui ấm êm
Còn đây một nụ hồng mọc dại
Mọc dại hay là bị bỏ quên
Vườn hồng năm ấy em vui quá
Anh nhớ mình chung trái ổi thơm
Em còn hái khế nài anh nữa
Bảo ngọt chua này cấm có quên
Hôm nay lặng lẽ xanh đường mòn
Hoa khế phơi mầu cánh ngấn son
Cành hồng ngày ấy anh trồng tặng
Chẳng dám nhìn anh, đứng tủi thân
Yêu em anh hóa người mơ mộng
Đợi cánh hồng hoa nở giữa đêm
Thương em, anh ngắt cho vừa lá
Chứ giận gì đâu, gai nỡ đâm
Hồng ơi, hoa ạ, anh còn nhớ
Em đứng ngoài hiên, má đỏ au
Ngờ đâu lần ấy là lần cuối
Được biết tình yêu của buổi đầu
Phạm Ngọc Hùng
-
Ôi
Ôi con rùa, nằm trên bờ đá
Mấy ngày trời mới nuốt một cục cơm
Thấm nước xanh rêu tảo đóng cườm
Ngẫm ngẫm điều gì lâu ghê gớm
Tự do là cánh diều phải bám vào dây
Càng bổng trời mây thì càng cần điểm trụ
Ôi, ta là, cánh diều ủ rũ
Liệng nhào chơi, chết rách mất thôi
Bằng lòng em, ôi, ta bằng lòng mất tự do
Thả rùa ngàn năm dù biết rằng,
Cụ cũng chẳng
Tung tăng
Phạm Ngọc Hùng
-
Tình công viên
Tôi lại vào chơi như thiếu niên
Công viên thừa gió, mát ưu phiền
Dòng tên em khắc, giờ cao quá
Tôi đuối dần tim, mệt thấm duyên
Ghế cũ đâu rồi, em thắm tươi
Chỉ còn đây đó bóng ai ngồi
Cùng đỏ, cam, vàng, lam, lục, tím…
Mấy lần thay thế vẫn đơn côi
Hãy nhận lầm đi, đã lạc rồi
Những người yêu mới của tôi ơi!
Mối tình đầu vẫn theo tôi tới
Bờ cỏ xanh xanh ngượng nghịu cười
Hãy bỏ tôi đi kẻo phí đời
Công viên dằn vặt mỗi mình tôi
Liễu gầy he hé rung lõa xõa
Có phải em đâu...
Giật cả người
Phạm Ngọc Hùng
-
Lửa cho em
Đã suốt một đời anh
Đỏ chực chờ ngọn lửa
Anh chẳng biết bao giờ
Được hóa thành lửa nhỉ
Ngọn lửa đỏ xé cuộc đời ra mảnh nhỏ
Trộn vào nhau, se kết lại, bền hơn
Đã bao giờ cô đơn
Khi sắp xa những người thân thích
Trong tim một ngọn lửa chập chờn
Em sắp xa rồi, Hà nội
Gió sắp thổi vào cuộc đời con gái
Đã từng bình yên
Buổi đầu tiên
Cùng một nơi để đi và đến
Sao chẳng hẹn cùng đường
Còn những điều vấn vương
Em có đành để lại
Để một chiều kia, người con trai, Hà nội
Cháy bùng lên ngọn lửa
Muốn thiêu chảy cả không gian cách trở
Và hôm nay anh có
Một mảnh lửa tàn dám gửi theo em
Để lửa đi cùng máy bay với em
Đến chân trời xa ấy
Hôm nay rụng rời tin
Máy bay bị cháy
May mắn thay, em được cứu ngon lành...
Thế thì chắc do nguyên do nào đấy
Do lửa nào, chưa phải lửa gio anh
Phạm Ngọc Hùng
-
Sợi trăng đêm
Đêm trăng nay đưa tôi về bến nhớ
Ánh sáng dài vằng vặc mối tình quê
Phương trời nao lẽ nào em nghe gió
Trả trọn lòng tôi ước hẹn thề
Đêm trăng nay hay là đêm trăng xưa
Sợi tình trăng tìm đời tôi đan kín
Trăng sáng quá, soi đầy tim hổ thẹn
Tôi giấu tôi vào trong nắm tay
Đừng giấu trăng vào trong đám mây
Đừng vội vã, dù lòng em tha thứ
Hãy để tôi trọn nguồn thương nhớ
“Ôi đôi môi cười như cánh lan”
Trăng xuống, hay là em lên trăng
Ai làm tôi làm tôi nhầm say đắm
Và trăng, trăng cứ hoài sâu thẳm
Giăng bẫy tình yêu đến tận cùng
Phạm Ngọc Hùng
-
Về đây tình cũ
Nàng hỡi, về đây với anh
Về với mâù xanh an lành góc phố
Mầu xanh một thời đau khổ
Suốt cuộc đời nhường bến đỗ cho người
Về đây, dù phai thắm tươi
Thì vẫn lả lơi, vẫn cười lên nhé
Tình yêu ngỡ hoài xuân trẻ
Để những uyên ương lặng lẽ chung tình
Vẫn thương là vẫn còn xinh
Còn thấy rung rinh ánh nhìn êm ái
Tìm nhau sao mà mê mải
Hun hút con đường xa ngái đợi mong
Cô đơn mảnh trăng còm cong
Nàng đã tròn trong, sáng lòng anh đó
Về đây cầm tay hỏi nhỏ
Lối cũ thiên đàng ta có vào không
Cầm tay vượt qua mùa đông
Tình cũ ngàn thông, bách tùng xanh mướt
Về đây tóc thề vẫn mượt
Và những si mê đủ ướt mi này
Về đây, về đây, về đây
Tình cũ về đây một ngày đông ấm
Chiều buông nỗi buồn chầm chậm
Tình cũ chênh chao, người thẫm lắm rồi
Phạm Ngọc Hùng
-
Này góc tối
Này góc tối, xin đừng hờn dỗi
Gió chiều chưa xa lối quay về
Nâng giọt nắng cuối ngày bổi hổi
Níu cuộc đời đương buổi đê mê
Này góc tối tình xưa nghĩa cũ
Vấp cô đơn mà ngã muôn trùng
Này góc tối buồn vui một thuở
Ngẩn ngơ khờ, dang dở nhớ nhung
Này góc tối cùng bao thỏa hiệp
Kịch đường tàu, ga vét long đong
Tàn đêm trắng dài như một kiếp
Kịch tâm hồn, vẫn gió song song
Này góc tối chờ mong cũng đã
Âm thầm ôm giục giã đêm ngày
Khi chợt hiểu vì sao vội vã
Những nghẹn ngào trong gió đang bay
Thà buông thả khát khao rực lửa
Hơn kìm lòng chan chứa yêu thương
Thảo nguyên vắng, trăng buồn cổ ngựa
Lưng phương trời lời hứa treo sương
Phạm Ngọc Hùng
-
Mười sáu
Từ mười sáu, trăng tròn chớm mẻ
Em thì chưa, da dẻ sáng trưng
Chỉ hiềm mí mắt còn sưng
Mỗi khi em dỗi, không ưng học hành
Rồi ngày ngày có anh mặt đỏ
Cứ thập thò cái nỏ tình yêu
Thẹn thùng em vén mỹ miều
Mặt trời anh hỡi, dám liều chui vô!
Phạm Ngọc Hùng
-
Ẩn ảo
Tinh mơ hoàng hậu lại soi gương
Bạch tuyết nàng ơi, có tuyệt đường
Xinh đẹp chưa là xinh đẹp nhất
Chú lùn chẳng phải chú lùn vương
Đăng quang có lúc nhường ngôi vị
Ẩn dật nhiều khi hưởng thái dương
Thương nhớ thật lòng thường lánh mặt
Đêm về ôm gió, lệ dầm sương
Phạm Ngọc Hùng
-
Vơ vẩn vài ngây lúc hẹn hò
Với đàn ông,
Phụ nữ chưa tiến tới tình bạn
Họ còn mới ở mức tình yêu
Thế nên bối rối ngây làn tóc
Bởi vậý bâng khuâng dại mắt chiều
Gặp gỡ luôn luôn thì xuân sắc
Hẹn hò mãi mãi tuổi dôi mươi
Hoa nào cũng nhuốm mầu lãng mạn
Ta đứng chờ em, miệng mỉm cười
Với phụ nữ,
Đàn ông phải chăng là chỗ dựa
Không bờ vai thì cũng trái tim
Để khi mưa gió nàng trông cậy
Cho lúc buồn vui ả dõi tìm
Tài giỏi rinh êm nơi đứng số
Hiền lành ẵm đẹp chốn neo thân
Cây càng thuận hướng càng xanh tốt
Em ngãng rồi ư, mặt lại đần
Phạm Ngọc Hùng -
Không đùa
Ai tìm ai nữa ở trên đời
Nắng dọi vào tim mãi chẳng thôi
Hoa tím nở rồi không nỡ ngắt
Sao buồn, buồn đến hắt hiu trời
Em đừng cười nữa, chiều nghiêng ngả
Đem cả đô thành chống nắng côi
Êm ái như đùa trong gió thoảng
Nhẹ nhàng mà tưởng vuốt ve tôi
Phạm Ngọc Hùng
-
Trái tim kiêu
Khi đón lá bay ngợp buổi chiều
Ai ngờ hứng được trái tim kiêu
Đắm trong hương sắc bao hình mắt
Trôi giữa thanh âm lắm vẻ kiều
Đánh bóng men xanh hồn điệp điệp
Vẽ ngời nước tím mộng chiều chiều
Tô son điểm phấn nhòe ngây dại
Kín gió che sương ửng mỹ miều
Chợp mắt chau mày trưa yểu điệu
Tay vờn chân lượn tối hoang liêu
Vỗ về ôm ấp, chao, trân quý
Ve vuốt nâng niu, ôi, mến yêu
Tim đẹp giờ hồng căng mạch máu
Hồn vàng đến lúc thả mơ diều
Gió cuồng biển gọi phồng buồm đỏ
Em bỏ đi rồi, thỏa tím kiêu
Phạm Ngọc Hùng
-
Cát biển
Hiện giờ anh sống bên bờ biển
Một mặt trời son sáng tận mơ
Thuyền buồm anh chỉ chuyên dành chuyến
Chở những người không kẻ đợi chờ
Xóa dấu chân giầy dẫm dở dang
Anh nằm trên cát biển mênh mang
Tình yêu gió cả vô vàn bến
Tim vỡ ra cùng cát đó chăng
Cuộn mình trong cát làm tim biển
Ra dáng nhân tình tạ biển khơi
Dã tràng se cát công thành hiến
Và lúc thành công thấy biển cười
Cát ngàn vạn tỷ đôi dáo dạt
Mỗi hạt từng nguyên một trái tim
Từng nguyên một kiếp đời khao khát
Mắt bão nhìn anh sao lặng im
Sóng mơn man cát trắng mòn thêm
Thương quá mầu xanh biển lại mềm
Ai sẽ về nơi lâu đài cát
Sẽ dắt người ra, dẫu đỏ hoen
Phạm Ngọc Hùng
-
Song song
Hoa còn mong bướm nữa hay không
Bướm đã tìm hoa tự thuở hồng
Chân cứng đá mềm xuyên rách núi
Hơi đầy nước vợi vượt cong sông
Nắng mưa che đậy tâm hồn vỡ
Hôm sớm khêu gầy ước vọng bong
Sang đến kiếp sau tình khác chứ
Hay là vẫn thế, vẫn song song
Phạm Ngọc Hùng
-
Thơ – con tàu – và những chuyến bay
Tôi nghĩ thơ là những chuyến tàu
Người làm thơ chính là thuyền trưởng
Hành khách trên tàu đều rất bướng
Họ là những con chữ đong đưa
Giữa chênh vênh trong bão, trong mưa
Vượt trùng dương, cảm xúc là thuỷ thủ
Dù có đảo nghiêng, đảo ngửa
Nước mặn tràn boong, hay lửa nắng chang chang
Vượt trùng dương, hoa tiêu là vần điệu
Tìm đúng chỗ trong hành trình kỳ diệu
Ngữ pháp tiếp viên giúp hành khách của mình
Vượt trùng dương, những con chữ thành thơ
Dập duềnh biển xanh, biển xám, biển nhớ, biển mơ…
Từ hoàng hôn vàng, đến bình minh đỏ
Cánh buồm trắng, hải âu hớn hở
Mỗi chuyến tàu cập bến: một bài thơ
Khi hành khách rời tàu lên cảng
Thuyền trưởng còn có mỗi mình thôi
Trong tiếng sóng vỗ hồn phiêu lãng
Chợt mơ màng chuyến mới xa khơi
Tôi trộm nghĩ,
thơ là những chuyến bay
Nhà thơ phải là phi công trưởng
Đưa những hành khách rất bướng
Vượt gió mây qua những vùng trời
Khi Bài thơ đáp xuống Sân bay
Ngưòi phi công thở phào. Phi trường lộng gió
Hành khách rời đi, phi cơ đỗ đó
Một bài thơ theo hướng chim bay
Tôi nghĩ,
thơ là bữa cơm mời
Người chủ nhà hiếu khách là tác giả
Những món ăn được làm từ câu chữ
Và ngôi nhà ở phía sau lưng khách khứa đã no lòng
Một hôm thơ hồng chén rượu cay
Uống vào say tới tận hôm nay
Một bài thơ nở từ cảm xúc
Tác giả là Nhạt thếch,
Thương thay!
Phạm Ngọc Hùng
-
Xuyên vào cửa sổ
Cửa sổ nhà em sáng đỏ đèn
Như chờ ai đó ngóng nhìn lên
Hay là cũng giống bao nhà khác
Giả cái ban ngày của tự nhiên
Ai đã bao lần dưới ngước lên
Có lần buồn hẫng với khung đen
Chiều nay chắc hẳn nhiều nơi bận
Người chẳng về duyên với ngọn đèn
Ngọn đèn sâu thẳm ở tim đen
Em để dành ai một sự phiền
Những lúc người ngồi bên cửa sổ
Bằng lòng với gió của thiên nhiên
Một chiều sâu thẳm đã ngang nhiên
Ôm lấy tim em mà bắt đền
Thương mến nào ngờ bên cửa sổ
Vẫn còn in dấu vết hồn nhiên
Một tối mù sương, trăng chẳng lên
Đèn chờ trăng sáng mà bắt đền
Người chưa một tiếng gì tin gió
Sao gió ôm người hôn thản nhiên
Một tối trời cao, sao nháy lên
Một người lơ lửng lẫn trong đèn
Một người thờ thẫn chìm theo gió
Một dị hình trăng xinh ngẫu nhiên
Em ạ, từ trên cửa sổ cao
Nhiều khi nhìn xuống thấy nao nao
Mà thương những kẻ trên đường lẻ
Cố ngẩng đầu lên cửa sổ nào
Phạm Ngọc Hùng
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Tình cờ
Tình cờ làn gió lướt
Tình cờ ánh sao băng
Tình cờ đường mưa ướt
Tình cờ anh gặp em
Tình cờ tim đập rộn cùng tim
Tình cờ mắt cháy nồng trong lửa mắt
Tình cờ đến cứ tình cờ ngây ngất
Rồi yêu nhau...
Toàn là chuyện tình cờ
Sương đọng giọt trên cành, cây nở hoa
Cầu vồng cong bảy sắc màu rực rỡ
Máu chảy truyền đời từ nguồn xưa cổ
Tình cờ sinh đứa con trai...
Rồi tình cờ có còn đến nữa
Khi hôm nay đã rõ ngày mai
Có ai đi tìm tình cờ nữa nhỉ
Nắng ở nhà bên đã sang rồi
Là nắng chia tình ta em ơi
Mình chia đôi thôi, chẳng phải tình cờ
Hạ bút xuống là ngàn giờ trăn trở
Đâu dễ dàng như buổi gặp đầu
Là nắng chia tình ta đó
Xa nhau có phải tình cờ
Ngòì bút đau loạng choạng chần chờ
Không lẽ hạ dấu huyền lên chữ dị
Tình cờ đến sao tình cờ thế nhỉ
Người ta yêu nào phải tình cờ
Máu chảy ngàn đời từ nguồn xưa cổ
Tình cờ như những con nai
Phạm Ngọc Hùng