Em ước ngày mình gặp nhau Là khi chưa ai ràng buộc. Hẳn đôi tim sẽ không trầy xước Thoảng thi nghe nhói như bây giờ. Giá ngày ấy chẳng đọc câu thơ, Chẳng lay động tâm tư bối rối. Quà tay đan không trao vội. Ánh trăng thề môi chẳng môi hôn. Em đến bằng tất cả tâm hồn, Anh đến trọn vẹn một trái tim. Ta đến muộn màng đau đớn cả nỗi niềm Như yêu dấu ngàn sau không dứt. 11/3/2013 ViSikrit
Vì lời ai hứa dưới trăng Một ngày dìu bước chung đằng em đi Đầu non cuối gió lắm khi Viễn du anh mãi chia ly khuất sầu Chờ người nơi ấy mưa ngâu Giọt dài giọt ngắn bên cầu trông qua Chờ người tình mãi cách xa Trở về mang đóa sen hoa trọn tình.
Gửi về L và quê Sa Ra bên núi Tà Dôn Như làn mây mỏng Tà Dôn Em òa vỡ thuỷ tinh hồn Ban mai Như là Chiếc lá vàng phai Buông trong khoảnh khắc của ngày Tương tư Mỏng tang Như một tờ thư Chao bên cửa sổ tạ từ Xưa Xa
TRÍ TUỆ : GƯƠM BÁU CHẶT ĐỨT PHIỀN NÃO " Nhược dĩ sắc kiến ngã Dĩ âm thanh cầu ngã Ngoại nhân hành tà đạo Bất năng kiến Như lai “ ShakyaMuni Buddha Kinh Kim Cang . Mười năm về trước,khi người bạn gửi cho tôi quyển Gươm báu chặt đứt phiền não của Thầy Thích Nhất hạnh ,tôi đọc qua loa bởi lúc ấy một phần tôi phải đi làm vì mới nhận công việc mới,một phần không mặn mà mấy với những cuốn sách viết có quá nhiều triết học "rối rắm" (đây là ý tưởng của tôi lúc đó) nên xong rồi thì cho qua .Trong đầu khô
Mai vàng nở rộ mừng xuân Chồi non lộc biết, hiện thân an lành Tài Lộc hoa trái trĩu cành Đơm hoa kết nhụy, tạo thành giàu sang. Nhạc xuân ca hát ngân vang Xóm làng nhộn nhịp, rộn ràng muôn nơi Khoe sắc áo mới ngập trời Đây đây văng vẳng, từng lời ai ca. Xuân sang vui vẻ mọi nhà Người người tụ họp, chan hòa yêu thương Con cháu chúc thọ cao đường Nâng niu quyến luyến, vấn vương yêu đời. Mong sao xuân mãi sáng ngời Tăng thêm hương sắc, chẳng rời nhân gian Hạnh phúc mãi mãi ngập tràn Ấm êm trọ
Tà Dôn mây trắng ngàn năm Chắp đôi cánh mộng về thăm mắt huyền Ngày xưa lên núi tìm tiên Áo lam trút bỏ bên triền núi xanh Dặn lòng đắc đạo qui hương Mộng hồ vương vất con đường em đi Bao năm ngủ dưới ngàn mây Người về với núi mây bay phương nào. * Tà Dôn : hòn núi nhỏ phía bắc TP Phan THiết
Tôi về Phan Thiết buồn sao Lối xưa cầu gỗ lẽ nào mình tôi Tôi về Phan Thiết xa xôi Trinh nguyên áo trắng một thời tình tang Tôi về tìm một lối sang Dục Thanh bất chợt tràng giang nỗi niềm Đầu nguồn cuối bể không em Tôi tìm ai trả con tim cho mình Đêm Cà ty chảy vô tình Lữa chài đã tắt một hình bóng tôi * Dòng sông Cà ty chảy qua thành phố Phan Thiết
Nàng ơi ! nàng ở nơi nao Để ta nhung nhớ, xuyến xao lòng mình Ta đây rất đổi chung tình Ngày đêm lưu luyến, bóng hình của em ! Đông về gió lạnh hằng đêm Ý thơ dào dạt, càng thêm ấm nồng Ta nàng mơ mộng tơ hồng Mờ mờ ảo ảo, phập phồng con tim. Canh khuya vắng lặng im lìm Biết bao ý tưởng, đắm chìm mê say Yêu thơ gắn bó xưa nay Bồng lai một cõi, ngất ngây tâm hồn. Lời thơ ngọt lịm nụ hôn Tình thơ soi sáng, trường tồn thiên thu Hồn thơ theo gió vi vu Bay đi muôn nẻo, n
Ngẫm đời nhân nghĩa trước sau Sống cho phải đạo, nghèo giàu chẳng sao Tình nghĩa thì phải thanh cao Chữ Hiếu phải trọn, công lao sá gì. Từ ngày chập chửng biết đi Câu ca tiếng hát, đã ghi vào lòng Dù nghèo, sống phải sạch trong Giữ tâm tĩnh lặng, mới mong an nhàn. Khi xưa đói khổ cơ hàn Ngày nay sung túc, ngập tràn miếng ăn Lúc xưa lạnh không đủ chăn Ngày nay êm ấm, băn khoăn nỗi gì. Vậy mà nhiều người quên đi Cha Ông đã dạy, đừng vì miếng cơm "Nghèo cho sạch, rách cho thơm" Tích đức con c
K A T Ê Kìa ai níu ánh trùng xa Lơi cành lá biếc bước hoa đón người Ngực xuân hạt nắng chói ngời Trong nguồn trầm mặc ngàn đời tháp thiêng Pô Tằm mây trắng mông mênh Tẩy trần còn một cõi riêng ta về
Tôi về hỏi Sông lòng sông Bao nhiêu khô cạn thì lòng quạnh hiu Đường về hỏi gió liêu xiêu Gió về đâu nữa là nhiêu bâng khuâng Hỏi nguồn hỏi tháp Pô Tằm Mảnh trăng tề nguyện em cầm trao ai Bờ đêm vẳng tiếng ru hời Cuốc còn gọi nước lạc loài lòng sông * Pô Tằm là tháp Chăm ở Tuy Phong, Bình Thuận Sông lòng sông phía dưới chân tháp Hai làng Chăm gần đó là Lạc Trị và Tuy Tịnh
Long Hương của những ngày xưa Tôi lơ ngơ tựa câu thơ lạc vần Mái trường trung học Tuy Phong Chim về làm tổ đầu song mút mùa Những nàng con gái chanh chua Thèm me bắt hái bỏ bùa trên cây Dắt nhau qua mấy đồi mây Đốt rơm hun chuột khói cay mắt cười Vườn xưa ta với một người Trầu cau cổ tích mà lời bâng quơ Ngày ta tập tọng làm thơ Từng tà áo trắng xuống đò sang ngang Mùa thu Long Hương lang thang Em còn diễm phúc giữa ngàn bướm bay Bỏ ta hoa cỏ quê này Nhặt bao gió cát đặt bày câu thơ
Dại khờ ta bán trăng quê Đi ra thành phố để thuê ánh đèn Nào ngờ em lại hờn ghen Niềm vui xô đẩy bon chen nỗi buồn. Thèm thuồng một ánh trăng suông Mải mê tìm kiếm lạc đường mưu sinh Cơn mưa ướt sũng cuộc tình Ước mơ hong lại đời mình lấm lem. Ta về úp mặt vào đêm Nhìn vầng trăng tỏ càng thêm tủi hờn Dốc lòng uống cạn cô đơn Câu thơ say khướt nỗi buồn tỉnh queo. VŨ HẢI ĐƯỜNG
Bây giờ Phan Rí Còn không Dắt xe ta mãi lòng vòng phố quen Có còn Phan Rí mưa đêm Chén không rả rích ngồi bên nhau hòai Còn bờ vai nhỏ guộc gầy Ta vô tình dựa chia tay đêm nào Còn không nắng gió hanh hao Cuộn tung tà áo vẹn màu trắng trong Bây giờ Phan Rí Còn không Từ đêm mưa ấy ta không tin người.
XIN CHO TÔI LÀM QUEN ! Xin cho tôi làm quen , Cho tôi quên muộn phiền , Xin cho tôi quen em , Xin một lần biết tên ! Cho dầu mai ra sao , Cho dù mãi về sau , Chỉ là giấc chiêm bao , Cũng đành xin biết nhau ! Xin cho tôi quen em , Xin một lần biết tên , Trong lần đầu xa lạ , Nhưng mai rồi sẽ quen ! Phụng T T dr.phillips.ptt@gmail.com New York. Manhattan, USA
XIN CHO TÔI LÀM QUEN ! Xin cho tôi làm quen , Cho tôi quên muộn phiền , Xin cho tôi quen em , Xin một lần biết tên ! Cho dầu mai ra sao , Cho dù mãi về sau , Chỉ là giấc chiêm bao , Cũng đành xin biết nhau ! Xin cho tôi quen em , Xin một lần biết tên , Trong lần đầu xa lạ , Nhưng mai rồi sẽ quen ! Phụng T T dr.phillips.ptt@gmail.com New York. Manhattan, USA
Tôi theo vó ngựa qua cầu Về Phan Rí phủ bể dâu với người Mùa thu me treo quả rồi Chờ ai cong cớn những lời chanh chua Bỏ quên áo trắng trường xưa Mùa thu về chợt đón đưa nỗi buồn Phan Rí thành, Phan Rí thành Sân trường mưa nắng một nhành hoàng lan Trăng chiều neo ngã ba sông Rạc rời vó ngựa gõ mòn tà dương * Phan rí thành xưa là Hoà Đa phủ có dòng sông Luỹ chảy ra cửa biển tạo thành Phan rí cửa.
Lần đầu tiên ý nghĩ "đầu hàng" xuất hiện + len lỏi sâu và nhanh đến như vậy. Cứ như bao nhiêu tuyến phòng thủ, bao nhiêu thành cao hào sâu đều bị phát hiện lỗ hổng, những điểm zero an toàn... Lần đầu tiên cái tư tưởng "buông bỏ" lại cuốn xoáy vào mình dễ dàng và chuẩn xác đến thế. Lần đầu tiên muốn cancel kế hoạch của mình và thụ động xem mình bị đưa đẩy đến đâu. Điều này chưa có trong lịch sử, nhất là khi kế hoạch đó chính là về nhà! Lần đầu tiên thấy mình chới với, run rẩy, hụt hơi và kh
Quanh co với một dòng sông Tôi yêu sông Lũy chưa xong tỏ bày Nửa đời trót hóa mây bay Dòng sông chợt lũ chiều nay tôi về Gối đầu lên tiếng ếch khuya Trào dâng nỗi nhớ bốn bề phù sa Yêu người nên để người xa Ngày về ta gặp mình ta bẽ bàng Vườn xanh chìm ngập tràng giang Vầng trăng đầu tháng thuyền nan chập chờn Qua cơn chớp bể mưa nguồn Ai chờ ai đợi tỏ tường cùng ai
Cho 1 ngừơi đã không còn đi bên đời tôi nữa, dù nhiều khi ước sao cuộc đời là vòng xoáy duyên nợ để chúng tôi có thể gặp lại nhau. Nhưng rồi để làm gì nữa nhỉ, khi mà chúng tôi đã xa mặt cách lòng? Tôi tự hỏi “anh giờ nơi ấy có vui không?” Quãng đời xưa bay mất theo cánh chim trời, tôi đã tìm lại ngày xanh. Chỉ còn vành trăng non buồn tẻ, khuyết mờ trong suơng và chiếc lá bàng đêm rụng rơi hiu quạnh. Còn thiếu…một lãng khách nhàn du… Và nắng vẫn buông trên đuờng xa vắng Ta đi qua như chưa quen