Nói tớ biết, cậu đang buồn vì ai Mà hôm nao cũng thấy cậu thở dài Nếu cậu cần có một người bên cạnh Tớ bằng lòng cho cậu một bờ vai Nói tớ biết, cậu đang buồn vì ai Mà bạn tớ phải chịu nỗi đau này Sao tớ hỏi, cậu không hề nói lại Quan tâm cậu có phải là tớ sai? Nói tớ biết, cậu đang buồn vì ai Ai khiến cậu chìm trong nỗi u hoài Nói tớ biết, tớ sẽ tìm cho cậu Những nụ cười rồi mang tới tương lai Nói tớ biết, cậu đang buồn vì ai Hay vì nó không thể nói thành lời Tớ xin lỗi, tớ đã không hiểu
Cành khô củi mục Hút vào khoảng không Lạnh toát Ánh mắt lạ sâu thẳm chông chênh Những hoan lạc đời thường Sao bần thần nhân sinh thế thái. Sáng nay báo lại đăng tải Mảng đen cuộc sinh nhai Có ai sinh ra chẳng có đôi bàn tay Sao không nắm chặt điều giản dị Nhào nặn giọt mồ hôi Đẩy lùi gian khó Cho cuộc đời quả ngọt Muối cho dù mặn Vẫn lặng thầm dâng tặng cho đời Chút vị riêng.
Mất sóng. Điện thoại bỗng ò í e Tiếng tổng đài viên the thé Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được Chợt hụt hẫng dâng trào Đứt nỗi nhớ Nỗi thương Chấp nhặt từng hạt sóng từ trường Cho yêu thương về sâu nỗi nhớ Cho mảnh vỡ không thành hạt Rớt xuống đời một chút đơn côi
Ra trường, cầm bằng cấp trong tay tôi chẳng nghĩ mình có thể làm gì hơn ngoài việc về một trường cấp 3 nào đó và gắn với nghề gỏ đầu trẻ. Thế nhưng, sự đời lại đâu như ý muốn của riêng ta. Nhỏ bạn thân sống ở thành phố, điện thoại về rủ rê “ lên đây đi, tao kiếm việc cho làm, ở quê chán lắm”. Không biết có phải “kèo thơm” hay không mà nó quyến rũ được tôi thật. Tôi xách ba lô lên thành phố, tất cả mọi thứ đều mới mẽ đối với tôi. Thậm chí con đường từ nhà trọ đến công ty làm, tôi phải nhờ nhỏ bạn
Bãi đá dài ngun ngút. Dãy nhà tạm sát biển dựng lên đặt ghế bố cho du khách ngồi. Nhóm người ngồi ăn ghẹ trên biển chán, thay đồ nhảy ùm xuống nước. Đạt trong chiếc quần ôm bó sát ngụp lặn dưới làn nước trong xanh. Bình ngồi gác tay lên thành ghế, thiu thiu ngủ. Đạt từ dưới nước chạy lên chỗ Bình ngồi, vảy nước vào người làm Bình tỉnh ngủ. Bình vừa tỉnh dậy, mặt bực dọc. Đạt chạy vội xuống bãi tắm, dụ Bình đuổi theo. Đạt kéo được Bình xuống nước. Cơn sóng ngoài xa ập đến bất chợt. Bình lúi húi
Buổi trưa, ngủ không được, đầu óc mụ mị bỗng nhớ về buổi trưa hè xa xưa, buổi trưa mà ai đó đã lướt qua đôi môi thiếu nữ nụ hôn đầu đời. Nụ hôn đó dĩ nhiên là chẳng bao giờ bị lãng quên trong trí nhớ của bất cứ đứa con gái nào đã từng yêu. Lẽ thường, con gái sẽ rơi vào thế bị động, con trai sẽ chủ động làm việc đó. Buổi trưa đó con trai rủ con gái đi uống nước trong một khu vườn yên tĩnh. Con gái hăm hở chẳng chút nghi ngờ tình yêu của mình tí ti nào. Vốn tâm hồn trong sáng, con gái ngồi phịch
Ly cf quện màu khói thuốc Ngồi một mình quán vắng chiều mưa Lòng tê tái nhìn trời xa thẳm Nửa hận công danh nửa hận tình. em biết không ôi những ngày ấy con đương dài mình đến với nhau có ghế đá và hàng phượng vĩ co hạt mua soi lối đương tình . sau tháng ngày sao tình vụn lát để một mình anh phải bơ vơ dã có lúc anh tự hỏi lòng sao để em ra đi vội vã còn lại mình chống vắng đơn côi anh nhớ em làm sao tả nổi em có còn nhớ đến người xưa hay em đã ấm êm tình mới.
Đôi khi Đôi khi tình yêu ấy Biết không hỏi được gì Câu trả lời lạc lõng Nó chẳng buồn nghe chi. Đôi khi tình yêu ấy Biết không hy vọng gì Hy vọng bịt mắt nó Trước sự thật khinh khi. Đôi khi tình yêu ấy Biết không mong đợi gì Nỗi đau cắt sâu nữa Khi phút đến sầu bi. Đôi khi tình yêu ấy Biết tự bỏ ra đi Cố không rơi nước mắt Dù lệ đẫm chia ly. 1996 (Dịch từ bài thơ Sometimes của Sheryll Raquipiso) (Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Anh ngỡ rằng khi mùa hè đầy nắng, Sưởi ấm anh đang lạnh giá bấy lâu. Cũng là lúc anh chìm trong tĩnh lặng, Sẽ vui lên dù nghe tiếng ve sầu. Nhưng ngờ đâu... Ánh nắng kia lại càng thêm hiu hắt, Khiến cho anh thêm lạnh lẽo biết bao. Và tiếng ve không còn là tiếng hát, Não lòng anh vì cứ thế thét gào.
Nắng mới Người về nhặt nắng mùa đông Nhặt chiều lá rụng cuối dòng thơ xưa Nhặt lời cỏ úa trong mưa Nhặt màu mắt ướt một mùa qua sông… Chợt trong sương khói bềnh bồng Nắng vàng thuở ấy ửng hồng sang xuân! 1996 (Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Được đào tạo bài bản, sở hữu nhiều bằng cấp, chứng chỉ chuyên môn vậy nhưng không ít người vẫn gặp khó khăn trong khi tim viec. Nếu bạn là một trong số đó thì sau đây là 3 nguyên tắc có thể giúp bạn xoay chuyển tình hình. Làm thế nào để lọt vào “mắt xanh” của nhà tuyển dụng? Đây có lẽ là câu hỏi mà tất cả những ai đang tìm việc làm đều quan tâm. Một số người chọn cách học thêm thật nhiều lớp học về nghiệp vụ và các kỹ năng mềm để có thể có một bản lý lịch ấn tượng. Số khác tích cực đi làm ở nh
Đá và trái tim Có những dòng lệ nhỏ Khiến đá hóa trái tim Có nỗi buồn triền miên Làm trái tim hóa đá. 1994 (Tuyển tập thơ Nghìn Câu Thơ Tài Hoa Việt Nam - bút danh Nguyễn Văn Tạo – NXB Văn Học 2000) Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lang thang khắp chốn khắp nơi Mang nỗi đau của kiếp người đời nay Hóa thân vào những đám mây Thành cơn mưa tưới đất dày tươi xanh Nguyenvanquoc Nguồn: Chẳng bao giờ anh hêt yêu em
Mặt trời đóng mộc đỏ lên trang bình minh Tuyên ngôn ngày hợp hôn cánh đồng Mẹ vắt kiệt tình yêu đóng cuộc đời trên quê hương rẫy ruộng Nụ bí nụ bầu khai sinh tuổi tên con. Hoài vọng sông Ngân đàn quạ Ô Thước bắt cầu Niềm tin vòng tròn quả đất Mẹ không nỡ bỏ nụ bầu Mẹ không nỡ rời nụ bí Khúc nôi à ơi ru Quả phụ ơi à…. Ký ức mùa thu mặt trời ngày ngày vẫn hành quân ngang cánh đồng mẹ Bóng cả năm xưa chưa lần ghé lại Hoài niệm hoàng hôn Bóng mẹ đổ dài… Rồi mặt trời đóng mộc đỏ lên tấm bia hoà
TÌNH EM... Tình em như nước lòng sông khi buồn vơi nhớ khi vui lũ về Tình em như một dòng sông tưới hoa hạnh phúc đồng anh đợi chờ.... EM ĐI Én đi Gửi lại mùa xuân Phượng đi Gửi lại sân trường áo bay Mùa đi Gửi lại đêm ngày Em đi Bỏ lại Anh đầy nhớ thương. MƯA ĐÊM Mưa rơi ướt sợi tơ lòng Đứt con diều mộng, vỡ bong giấc đời Rượu suông cạn chén tình khơi Ngập tràn mong nhớ, đắng lời tri ân./. NỬA ĐÊM Nửa đêm gió lùa qua cõi nhớ Chạm vỡ miền thương rụng trái sầu Khắc khoải nỗ
Hoa mua Ngày xưa hai đứa chiều chiều Rủ nhau chơi hái thật nhiều hoa mua Hoa mua em bán tôi mua Tiền là lá rụng cuối mùa vàng bay Rồi tôi kết lá thành dây Kết hoa vào lá, kết ngày vào đêm Kết thành hoa cưới trao em Vòng hoa tím mái tóc mềm bến sông Cô dâu cười ửng má hồng Dắt tay chú rể chạy rong khắp làng… Sao giờ mây trắng sang ngang Hoa mua nở tím rụng sang tay người Thuyền còn một bóng trôi xuôi Tình còn một đám lá rơi giữa dòng Mẹ buồn đám cưới em đông Xe hơi chín chiếc, qua sông chín đ
Trở về Ta về qua ngõ mưa bay Nhớ chiều thu ấy mưa đầy tóc em Lối xưa đâu vạt cỏ mềm Một thời trăng rụng xuống thềm tương tư. Ta về tìm đọt mù u Nghe vườn trái chín tiếng ru em buồn Tơ lòng ta buộc, em buông Trăm năm thương cánh chuồn chuồn lặng bay. Ta về gió ướt thấm vai Qua cầu thuyền ấy đã thay đổi dòng Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông Với tay níu lấy cành hồng bơ vơ. Bao năm sương trắng bụi mờ Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay! Ta về qua ngõ chiều nay Nghe mùa trăng lạnh từ ngày xa em.
Thầy Minh đọc xong bài văn mẫu. Bài văn mà theo thầy Minh thì đạt nhất trong đợt kiểm tra này. Cả lớp im phăng phắt để tận hưởng dư vị ngọt ngào, sâu lắng của bài văn tiêu biểu mà thầy Minh vừa đọc. - Hay quá ! Hay quá chúng bay nhỉ ! Tiếng xì xào tán thưởng của những học sinh ngồi từ bàn dưới vọng lên. -Không biết bài của bạn nào ta ? Có những ý kiến thắc mắc, tò mò muốn biết chủ nhân đang sở hữu một bài văn tiêu biểu. -Phải xin chữ ký mới được. Một nhóm khác đã nhỏ to như thế. Không chỉ một và
( Ảnh minh hoạ - Nguồn Internet ) Lam lang thang trên cánh đồng cỏ lau. Anh lần dò những vết nứt của thời gian để tìm lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày ấy. Bước chân của anh chạm vào những vạc cỏ thân quen. Mũi anh vẫn ngưởi thấy vị ngọt của tình yêu xưa cũ. Hầu như trên cánh đồng ngày xưa ấy, mọi vật vẫn nguyên sơ, những kỷ niệm ngọt ngào trông còn vẹn nguyên trong trái tim anh. Anh lại nhớ. Anh lại ước ao. Anh ước cho thời gian quay trở lại. Anh thấy nhớ Sương đến quặn lòng. Lam nhìn về phía xa
Hải đi thăm một phụ huynh của lớp bị tai nạn giao thông về vừa đến phòng Hội đồng đã nghe tiếng ồn ào vọng ra. Gì thế nhỉ ! Có lẽ là đám học sinh dỗi hơi của mình lại đánh nhau nữa rồi. Từ ngày Hải nhận chủ nhiệm lớp cá biệt này, Hải gầy đi trông thấy vì ngày nào lớp này cũng gây ra chuyện. Hải bước vào phòng. Trung, giáo viên tổng phụ trách của trường đã bảo: -Chuyện học sinh của lớp thầy đấy. Thầy giải quyết dùm đi ! -Chuyện gì vậy các em ? Hải hỏi các học sinh lớp chủ nhiệm của mình đang có m