Yêu em chẳng ngại đường xa, Chỉ sợ Ba má em ra đuổi về! Yêu em đâu dám lề mề? Chỉ sợ có lúc em chê anh nghèo! Yêu em anh sẽ vượt đèo, Nhưng ngại đèo dốc nên theo đường bằng! Yêu em chẳng ngán nhọc nhằn, Theo em từng bước sợ thằng khác rinh! Yêu nhưng lại cứ lặng thinh, Gặp em không nói mà mình vẫn run! Yêu em nên nghĩ lung tung, Nhiều đêm mơ có em cùng đi chơi. Thức ra mới thấy hỡi ơi! Em đâu chẳng thấy, mình rơi xuống giường! Càng nhìn anh thấy càng thương, Làm sao quên được nẻo đường ngày xưa!
Một thằng mù đi với ba thằng đui thì có ít nhất một thằng không thấy đường! Nhà mày giàu mày ăn cơm với thịt còn tao nghèo tao ăn thịt trừ cơm (Tại ăn thịt trừ cơm mới nghèo). Người nghèo chưa chắc là họ không có tiền nhưng chắc chắn tiền họ ít hơn người giàu. Vàng để bên cửa sổ lâu ngày thì hiện tượng “mất” sẽ xảy ra! Anh xin thề “Nếu trời sập xuống anh sẽ chết cùng em!” (chết cả lũ ấy chứ) Trăm năm bia đá cũng mòn, bia chai cũng bể chỉ còn bia lon. Một khi con người ta
Đừng khuấy buổi sáng của tôi bằng những câu hỏi Chếnh choáng đầu sau một đêm giông những mộng mị, toan tính, hơn thua rất đời Ngày sẽ lại trôi như vốn là như thế Ích gì những so đo, tị hiềm, ganh ghét Mà người ta gom, giữ cho đầy Ừ thì thôi, túi lòng sâu đến vậy Buông tay ra sợ mất cả những thứ chưa cầm, nắm... một lần.
Viết ở Láng Sen Búp sen úp mở Tháp Mười Lá xanh ngửa mặt đội trời Tân Hưng Láng xa,hoa ngủ sương rừng Nửa khuya dọi bóng một vừng trăng nghiêng Tháp Mười mở úp búp sen Lá xoè chén rượu đêm biên giới dài Láng buồn mòn cánh chim bay Chẳng ai chờ đợi chiều nay tôi về Đất trời úp mở láng quê Nào ai đã rải bùa mê chốn này Đầm tràn sen muộn hương say Tôi nâng sương khói ngang mày trăm năm Mộng xanh rừng, một cõi rằm Đã sâu lắng chuyện cát lầm bụi trong Quê nhà bóng rợp bao dung Mênh mang sen t
Buổi sáng, cuộn tròn mình trong chăn ấm, nệm êm trên cái di-văng rộng rãi nghe tiếng chó mèo, chim chóc, gà vịt la ó đòi ăn... Mẹ dặn với theo "Chút dậy xé phai con gà mẹ luộc sẵn để trong lồng bàn nha con" trước khi đi dạy. Một mình ta ở nhà lăn tới lăn lui, nướng khét lẹt rồi mới mon men bò dậy. Xé con gà trong vòng 10ph 3s, ta xách cái dao lưỡi mỏng ra vườn xắng 1 cây chuối con, xắt mỏng, ngâm giấm đường. Mẹ về mua thêm một mớ đồ ăn lỉnh cà lỉnh kỉnh. Bữa trưa rộn ràng, cả
Mẹ! "Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên đời này!". Con chưa lần nào nói cho mẹ nghe câu này phải không mẹ? Và có lẽ mẹ cũng sẽ không đọc được những dòng chữ này đâu. Nhưng con tin là mẹ sẽ cảm nhận được tấm lòng từ đứa con gái bé bỏng này. Con đã từng nói nghĩa mẹ không như nước trong nguồn đâu, bởi lẽ - đối với con - mẹ là tất cả rồi, mẹ hơn cả những vì sao trên trời, hơn những hạt cát dưới biển. Mẹ đã làm nên những điều kỳ diệu cho con và cho gia đình chúng ta. Những lúc con vấp ngã, con
khát...... Hãy cho tôi ngắm nhìn một tình yêu Và nơi đó tôi là kẻ tình si. Mà nơi đó nàng là người đẹp nhất Hãy cho tôi yêu em một lần thôi Để ánh mắt tôi dược ngắm nhìn nàng Và tôi sẽ thật sự hạnh phúc. Trước mắt tôi là ngàn tia nắng ấm Của ánh dương tràn ngập khắp muôn nơi Nàng huy hoàng là nữ thần tinh yêu. Nếu như thế làm cho tôi diễm phúc Thì có em tôi sẽ có em mãi mãi Cửa tình yêu sẽ không hề khép lại Bởi có em.em mãi là tình yêu nếu một mai tôi còn dược yêu em tôi chỉ muốn được yêu
Vọng cổ bên sông Mấy lượt tôi về chơi Hậu Nghĩa Theo thằng bạn học đến Sò Đo Dán diều thả dọc bờ kinh cạn Tìm phút thăng hoa tuổi học trò Thương lắm bà con mình mộc mạc Đầu trần chân đất cực quanh năm Bao đời chất phác như bông súng Rát mặt nắng mưa kiếp dãi dầm Mấy đứa cỡi trần bơi lớ ngớ Chuồn chuồn cắn rún tuổi mười ba Bẫy chim bắt dế thời thơ dại Bàng bạc hồn quê kiểng thật thà Gặp mùa lượm trái cà na rụng Bà ngoại về thăm cháu ngoại chưa!* Nhịp võng lời ru từ mấy thuở Rưng rưn
Về thôi Cũng đừng lần lữa nữa chi Về thôi, chớ luyến tiếc gì, về thôi! Thơ chan nước mắt nụ cười Xiết bao cay đắng ngọt bùi đã qua Bảng đen phấn trắng nhạt nhoà Gập ghềnh trận mạc xông pha…, khép rồi! Về thôi, kiếm chỗ khác chơi Ta như tướng lão hết thời cầm quân Về cho trọn kiếp thảo dân Đội lên đầu những mấy tầng quan trên Hiểu thêm mãnh lực đồng tiền Nhùng nhằng danh lợi, ngửa nghiêng thế tình Về thôi mình gặp lại mình Hoà cùng thập loại chúng sinh khóc cười Sáu mươi tuổi lẻ vèo
Hãy cho con được sống Một lần thôi mẹ ơi Trái tim con nhỏ bé Con cần vòng tay mẹ. Bình minh là gì hả mẹ? Sao con chỉ thấy màn đêm Hoàng hôn là gì hả mẹ? Sao con chỉ thấy màu đêm. Con là con của mẹ mà Nỡ lòng nào mẹ bỏ con đi Con chưa từng được sống Theo đúng nghĩa được tồn tại Một ngày... trên trần gian Con chưa hề biết cười, biết khóc Con chưa biết bi bô, chưa biết gì... Bầu trời xanh con chưa hề thấy Dẫu đôi mắt con luôn sáng ngời Một lần thôi cho con được sống Sống làm một kiếp người ch
Tiếng ve giục mùa hè, Phượng vĩ sắc đỏ hoe. Ngày tháng trôi nhanh quá, Thoáng chốc, phải chia xa. Bên gốc bàng rợp lá, Đôi bạn buồn, thiết tha, Ngồi bên hàng ghế đá, Lệ ướt thắm màu hoa. Nhớ sao hè năm ấy, Trước mắt, mùa chia tay, Chuyền nhau dòng lưu bút, Tình bạn thắm bao ngày. Và một mùa phượng nở, Ngôi trường mới khang trang, Đón khóa một bỡ ngỡ, Phượng đỏ thắm hàng hàng. Năm nay phượng lại nở, Hè đến rồi hè đi, Chia ly rồi lại hợp, Lòng vẫn thấy bâng khuâng…
Tha La Đã có lần tôi qua Hậu Nghĩa Trảng Bàng dừng lại xóm Tha La Chuông nhà thờ đổ chiều thinh lặng Nhớ Vũ Anh Khanh – Thẩm Thệ Hà Một thuở hai người đôi bạn thiết Hồn thơ hoà quyện với hồn thơ Quê nghèo rũ bạn về ăn Tết Ngõ vắng đùn quanh lớp bụi mờ Rưng rưng gạo đỏ ngàn hoa máu Ly loạn bao năm phủ mịt mù Người Việt ra đi vì nước Việt Chiều xưa vần vũ khói âm u Xóm đạo tiêu điều và vắng vẻ Gió đùn mây trắng lửa xây thành Cụ già cho biết vì cha sở Cùng đám chiên vào khu chiến xanh Từ
Vọng cổ buồn Buổi vượt trùng dương ngàn sóng dữ Bủa giăng đủ biết khó quay về Xứ người ấm lạnh bao nhiêu nỗi Một nỗi tràn dâng, nỗi nhớ quê Chút thân viễn xứ ngàn đêm lạ Xao xuyến khôn tan một khúc đàn Phím lõm ghi ta thao thức mãi Hoài gì như dạ cổ hoài lang Ngũ cung lan toả hồn sông nước Hò xự xang xê cống… sáu dây Những ngỡ ra đi là bỏ hết Tình quê nào nghĩ vẫn vơi đầy Ba mươi hai nhịp song loan chắc Một tứ thơ gầy gỏ nát tim Khúc Sáu Lầu xưa vang vọng lại Tình quê bất chợt cháy bùng
Có nhiều lúc tự biến mình thành con khùng để cười cho thỏa ý Khỏa lấp nỗi đau, quên những sự phiền Sống trên đời đôi lúc cũng phải "điên" Buồn là vu vơ. Khóc thì bất tiện. Đành nói cười như căn bệnh triền miên Nói, nói, nói ... để biết ta còn đấy Cười, cười, cười để biết vẫn còn đây Ta nói cười chẳng ai nghĩ ta đau Chẳng ai biết lòng ta buồn chết lặng. Đã lỡ không thuộc tuýt người thầm lặng Thì thôi sống cho qua ngày, cho hết năm canh Vai diễn ta, ta cố hoàn thành Dẫu không biết sân khấu cuộc đờ
Đã từ lâu rồi em muốn viết cho anh những lời yêu thương nhất xuất phát từ trái tim em nhưng em lại thấy ngại. Ngại vì em ít chữ nghĩa, ít lời lẽ, và ngại thổ lộ tình cảm của mình cho người khác biết (trừ anh), em tự ti quá phải không anh? Anh đã từng nói "em rất tự tin", nhưng em chỉ tự tin trong công việc hay trong không gian khác thôi chứ trong lĩnh vực này em ngại lắm. Chắc có lẽ hồi đi học cô giáo dạy tới bài "Tự tin" em không được học hết hay sao á. Anh à! Có nhiều lúc hai vợ chồng mình
Một cảm giác thật là khó tả. Nếu gọi là hụt hẫng thì có hơi quá không? Nhưng sao những suy nghĩ đó cứ lẫn quẩn trong tâm trí của mình thế? Đã nhiều lần đã dặn lòng là hãy quên tất cả, hãy thứ tha để lòng được thanh thản hơn nhưng sao khó quá. Phải chăng mình quá ích kỷ, mình chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi để giờ đây mình thấy cô đơn quá. Một cảm giác rơi tự do mà mình thì không thích bao giờ. Mình thèm lắm. Thèm đựơc như ngày xưa, sống vô tư không một chút ưu phiền nghĩ ngợi để nụ cười lúc nà