-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
-
BÌNH THƠ TẶNG BẠN...
TỰA
Phê bình vốn là một phần không thể thiếu được của đời sống văn học; Tuy nhiên lâu nay chúng ta đã quá quen và được đọc rất rất nhiều những bài bình, những lời khen đối với các tác giả chuyên nghiệp... Và dĩ nhiên, vẻ đẹp trong tác phẩm văn học của họ, dù là thơ hay văn... đều không khó để tìm ra mà khen mà ca ngợi...
Nhưng ngày nay, trong dòng chảy văn học hết sức "cởi mở", có một thế giới "văn chương" mang tính cộng đồng rất cao và cực kỳ rộng lớn đã và đang phát triển như vũ bão; Đó là thế giới văn chương của những người viết văn hay là những cây bút không chuyên nghiệp (đang được hưởng lợi từ công nghệ thông tin) đã chuyển tải lên các diễn đàn trên internet hoặc các các trang web cá nhân hay Bloger...
Dù muốn hay không thì dòng chảy văn chương này vẫn cứ tồn tại và phát triển và chúng ta không thể phụ nhận rằng nhờ có sự giao thoa này mà rất nhiều những cây bút ban đầu là không chuyên, hoặc chưa có ý định trở thành cây bút hay tác giả này nọ đã trưởng thành và lớn lên thành những tác giả chuyên nghiệp. Đó là những mỏ quặng thô; Nếu có thời gian và kiên nhẫn tìm kiếm chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy và biết đâu bằng sự phát hiện của cộng đồng, bằng sự khích lệ của mỗi chúng ta, họ sẽ có dịp nhìn lại mình, gọt rũa lại chính những tác phẩm của mình để nó ngày một hoàn bích hơn, rực rỡ hơn...
Bằng ý tưởng đó, tôi mở topic này với hy vọng sẽ lần lượt giới thiệu những bài thơ mà tôi yêu thích và tìm kiếm được từ trong dòng quặng thô khổng lồ nói trên...
Các bạn viết văn không chuyên thân mến ! Nếu các bạn tin tưởng tôi, hãy tự chọn và gửi tới cho tôi những bài thơ mà bạn yêu thích nhất. Chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi, cảm nhận và giới thiệu trên topic này - Tocpic "Đãi cát tìm vàng "!
Địa chỉ Email của tôi: Kieu_anhhuong@yahoo.com hoặc bằng comment ngay vào topic này.
Hy vọng sẽ được hợp tác với các bạn !
Xin trân trọng cảm ơn !
Hải Phòng, ngày 30.7.2010
Kiều Anh Hương
-
TA LẠI CHẠM VÀO NHAU...
Mười bảy tuổi, anh ra trận
Chỉ mắt yêu thôi, tay chưa chạm vào nhau
Đắc Nông, Đắc Tô... cao nguyên đất đỏ
Máu đồng đội anh ướt đẫm cánh rừng !
Mười năm sau chiến trận, anh về
Cũng chỉ mắt thôi, tay chưa chạm được
Em đã lấy chồng, anh đành đi học
Hai mươi hai đồng, trợ cấp lính, *
khổ đã quen !
Thương anh, thương anh...
Em thường qua thăm
Ta lại chạm vào nhau, ký ức
Nụ hôn nào, bờ môi còn cháy khét
Để anh run lên trong nắng rụng, chiều buông !
Mười bảy tuổi...
Chỉ mắt yêu thôi, tay chưa chạm vào tay
Còn bây giờ...
Ta lại chạm vào nhau,
Xa lắc !
Hải Phòng, ngày 11.5.2010
Kiều Anh Hương
--------------------------------------
* Sau chiến tranh, bộ đội phục viên đi đại học được Nhà nước trợ cấp 22 đồng/tháng
-
25. KHI CÔ ĐƠN...
Khi cô đơn, ta thường mơ về những bàn tay
Bàn tay của em, của mẹ
Bàn tay thật mềm thật ấm
đặt lên vầng trán đang tuyệt vọng
xoa đi mọi nỗi đau
xoa đi mọi tủi hờn
xoa đi mọi giá lạnh, cô đơn…
và ta bỗng khát khao mơ tới một bến bờ hạnh phúc
nơi đó luôn có mẹ và em !
Cơn sốt rừng năm ấy vẫn còn in…
Tiểu đội ba thằng, chỉ còn lại một
trong rừng già, gió chiều lạnh buốt
mà sao mồ hôi vẫn đẫm ướt
cánh võng trôi nghiêng, lơ lửng giữa trời…
Ta mê man giữa hoang dại cuộc đời
Tiếng rú rít máy bay thù nghe như tiếng muỗi
vo ve cười ngạo…
tiếng bom rơi,
tiếng côn trùng xục xạo
đánh hơi
những xác chết, cô hồn
thảm…
đang bay cùng đôi cánh tả tơi !
Nhưng bất chợt, tỉnh lại… nhờ có bàn tay em,
cô y tá
Bàng hoàng ngỡ như mẹ, như nàng tiên
Một bàn tay dịu dàng đang xoa lên vầng trán
vàng ệch, thô ráp, xương và hốc mắt…
Như thể ta đã trở về từ một nơi xa lắm,
nhẹ nhàng bay như cái cái lông ngỗng chập chờn
giữa hiện tại và quá khứ
giữa mặt đất và vũ trụ
giữa trần gian và âm phủ
giữa những gam màu sáng – tối…
Tất cả chỉ cách nhau bởi một bàn tay con gái !
Như thể em đang chắp nối
giữa ngàn vạn hạt bụi hoang mờ
tích tụ lại thành tiếng cười vui nhẹ nhõm
để rồi bất giác nhận ra bàn tay ta đã rã rời
không thể đưa lên, nắm chặt, níu giữ
bàn tay em !
…
Như thế đấy, hỡi mùa thu dấu yêu !
ta biết rõ nỗi cô đơn từ cánh rừng đại ngàn
trụi lá !
Hà Nội, ngày 24.09.2008
Kiều Anh Hương
-
TRĂNG VUÔNG...
Chỉ vừa mới gặp em thôi
Mà như đã gặp... cả đời, rất lâu ?
Ô kìa, trái đất "bể dâu"
Đa đoan, ai đã bắc cầu cho tôi ?
Để cho mơ mộng nhân đôi
Để cho trăng mọc giữa trời, ô hay…
Mặc cho nắng rát mắt ai
Mặc cho bóng cả một ngày chưa buông !
Rõ là trăng có hình vuông
Rõ là mơ có trăm đường mộng mơ
Rõ là thơ viết thẩn thơ
Rõ là ta đã ngẩn ngơ vì người…
Kệ thôi, cứ mặc kệ thôi
Đố ai nghe được tim tôi nói gì ?!
Hà Nội, ngày 8.5.2010
Kiều Anh Hương
-
24. MÁI NHÀ XƯA
Như lời bài hát xưa…
Đau đáu lòng người khi trở lại
Hà Đông ơi, một thời em níu gọi
Mà sao bắt tôi phải dứt áo ra đi !
Em, con gái lỡ thì
Tôi như “gà tồ" mới lớn
Em vừa giận vừa thương, nhưng vẫn yêu tôi say đắm
Tất cả đã cho, rồi lại đòi về...
Muối xát lòng, tôi đành phải ra đi
Em thương lắm, thêm một đêm trời đổ
Nhưng sáng ra, lại giục tôi, "cậu ngố"
Về Thủ Đô cố chăm học để nên người !
Thời gian, thế rồi, trôi cứ trôi...
Tôi như con thuyền với bến đời, bồi - lở
Đâu ngờ có ngày về mà không gặp nữa
Em đã lấy chồng, mình tôi hoang mang...
Mái nhà xưa, ngày ấy có còn đâu !
Hà Đông bây giờ đang ấm dần lên trong lòng Hà Nội
Chỉ có một người tôi luôn thương nhớ
Mãi mãi không thể quay về với mái nhà xưa !
Hà Nội, ngày 12.03.2010
Kiều Anh Hương
-
ĐÁNH MẤT NỖI ĐAU…
Không ai nói “đánh mất nỗi đau”
Nhưng nỗi đau trong anh là có thật
Anh không muốn nỗi đau này biến mất
Bởi vì nếu riêng anh hạnh phúc
Còn em, tương lai sẽ về đâu ?
Ngoài kia, luôn có những con tàu biết đợi chờ nhau
Chỉ cần em ném nỗi đau về phía anh là con tàu rời bến
Em không muốn nỗi đau mình anh chịu
Nên bao chuyến tàu đi, hú gọi đến nao lòng !
Anh không muốn đánh mất nỗi đau này !
Dẫu vẫn biết, trời sẽ rơi và núi lở…
Anh chấp nhận… để thấy em hạnh phúc
Có hạnh phúc nào bằng khi ta biết hy sinh !
Hãy lên đường !
Hạnh phúc đang chờ em
Phía kia !
Hải Phòng, ngày 20.4.2010
Kiều Anh Hương
-
23. MÙA ĐÔNG HÀ NỘI Ở PHƯƠNG NAM…
Người ta chỉ tặng nhau hơi ấm thôi em
Chẳng ai dại gì lại tặng nhau mùa đông giá buốt
Nhưng hơi lạnh em mang vào từ Hà Nội
Bỗng dưng, làm anh thấy thật yêu đời !
Ta lặng bên nhau trên những phố dài
Trời phương nam, đêm noel không băng, không tuyết
Điều dĩ nhiên, không có xe Tuần Lộc
Nhưng vẫn có rất nhiều ông già Noel.
Và thế là tan biến hết cô đơn
Và thế là Chúa an lành giáng thế
Và thế là cả trời đông Hà Nội
Đã ở lại trong anh suốt mùa Giáng sinh…
Và thế là Sài Gòn thêm rạng rỡ, lung linh !
Ngày 09.12.2008
Kiều Anh Hương
-
22. MƯA VÀ EM
Em đã chờ khát cháy cả mùa hạ
Mùa hạ năm nay lại đến rồi
Cơn mưa bắt đầu từ đâu nhỉ ?
Để khát khao chờ từng giọt
mưa ơi !
Mưa.
Và mưa lại rơi !
Cơn mưa bất chợt thường ồn ã
Mái tôn nhà em bỏng rộp tiếng mưa
Em vẫn nằm co ro. Anh không tới
Cơn mưa vội vàng qua đi !
Hãy đứng dậy và gọi mặt trời lên !
Trong mưa có bảy sắc cầu vồng
Mưa và em với cánh đồng xanh lá
Mưa và em
Tứa lên từng nhụy mầm tinh khôi !
Hà Nội, ngày 7.6.2009
Kiều Anh Hương
-
Lâu không vào diễn đàn, thấy anh Kiều Anh Hương có nhiều sáng tác mới quá. Anh in thơ xong chưa, cho em đăng ký một tập thơ nhé.Chúc anh khỏe và hạnh phúc!
Chào em !
Tại vì em bận quá thôi chứ anh tuần nào vào cuối tuần đều có mặt ở Hà Nội cả.Khi nào rỗi alo cái nhé; Thơ thì luôn sẵn sàng để tặng em!
-
VIẾT CHO CON GÁI THU GIANG
Vẫn biết con phần nhiều giống Bố
Từ nết ăn, nét ở, đứng, đi...
Nhưng tính khí ngang tàng... con gái
Giống bố nhiều, con sẽ khổ nhiều hơn !
Ngôi nhà ta ven mom Hồ Tây
Hồ rộng thế mà con còn chê nhỏ
Thế là con cưỡi sóng, cưỡi gió
Bay sang tận đất Hoa Kỳ...
Tuổi 17 con đi, mẹ buồn
Bố cũng thế, nhưng bố tin con đúng
Mười bảy tuổi, bố đã từng đánh trận
Có trận chiến nào mà không cam go...?
Bây giờ con đã trở về kia
Vẫn như thế, từng nét đi, dáng đứng...
Người ta nói, con gái mà giống bố
Của ba đời "ăn" chẳng hết đâu con !
Điều thật mừng là con đã lớn khôn
Hai bốn tuổi, gần phần tư thế kỷ
Bảo con thế này, nhưng con vẫn làm thế nọ...
Mẹ lại buồn, nhưng bố vẫn rất tin !
Con sẽ thành người, khi con có niềm tin !
Nhưng dù sao, con cũng cần lắng nghe mẹ nói
Nghe con !
Ngày 19.4.2010
Kiều Anh Hương
-
21. NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA TÔI…
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Bởi sự không vẹn nguyên
Bởi sự trinh trắng
Bởi sự thông minh
Bởi sự ngu dốt
Bởi sự ngang tàng trước cuộc đời
Bởi sự yếu hèn trong tình cảm…
Bởi suốt cuộc đời, em vẫn chỉ là em thôi…
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Nhưng tôi không thể rời xa được
Dẫu chưa bao giờ biết trao nhau những lời “có cánh”...
Có khuất tất gì đâu mà phải sợ
Em đã là người đàn bà của đời tôi
Tôi đã là người đàn ông sinh ra cho em nắm giữ
Nghiệt ngã chửi mắng
Nghiệt ngã hờn ghen
Nghiệt ngã đếm những đồng tiền
Mồ hôi-nước mắt
Cóp nhặt
Tôi trao...
Người đàn bà ấy sống vì tôi và nguyện chết cũng vì tôi !
Bủa vây không lối thoát
Lặng thầm
Nụ cười không buồn, không vui
Mắt đẫm lệ, nhưng không bao giờ khóc
Tôi như con thuyền giấy trôi trong dòng nước xiết…
Bở tan, rũ rượu…
Những khi như vậy
Tôi chợt nhận ra chính mình
Nhỏ nhen, ích kỷ
Yêu thích ma men
Đớn hèn sự nghiệp
Gia trưởng, ức hiếp
Giả dối, vòng vo
Không bao giờ trung thực
Trước em và cuộc đời…
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Nhưng lại giống như một Eva thuần khiết
Trần trụi
Quả tim có hình trái cấm
Nụ hôn be bờ
Lời nói không vuông, không tròn…
Và bàn tay khi đã xiết chặt
Chẳng có đất trời nào mà không đảo điên…
Người đàn bà của tôi
Có thể không giống người đàn bà của mọi người
Nhưng tôi vẫn rất yêu
Bởi vì người đàn bà ấy
Đã dâng tôi trái cấm
Trái cấm duy nhất trên đời này mà thôi !
Ngày 11.06.2008
Kiều Anh Hương
-
NẮNG ẤM THẬT RỒI...
Mà lạ chưa, ngày nắng ấm thật rồi
Không phải chỉ sắc trời nắng rọi
Nắng trong mắt em cũng ngời lên muốn nói
Mùa đông dài... ấy vậy, rồi cũng qua !
Ta sẽ làm gì cho những ngày xanh ?
Biển quẫy sóng, gọi ra khơi cùng biển
Ta lại say, lắc lư cùng nắng gió
Say cùng em và lại hát tình ca...
Khúc ca buồn tưởng chẳng thể buồn hơn
Nhưng khúc ca vui đã bừng lên, hào sảng
Chào mặt trời, chào bạn bè thân ái
Nắng ấm thật rồi...
Cất tiếng hát lên thôi !
Hải Phòng, ngày 6.5.2010
Kiều Anh Hương
-
EM VÀ ĐỒNG XU VÀNG !
Nếu em là đồng xu
Đồng xu vàng đích thực
Anh sẽ là kẻ cắp
Bởi anh rất thích vàng
Nụ hôn thật nồng nàn
Mùi của vàng ngây ngất
Nhưng anh cũng nói thật
Vàng không bằng em đâu
Nếu vẫn còn yêu nhau
Thì xin mau mau tới
Đừng thầm mong, trộm nhớ
Kẻo lại khổ tim thôi...
Hỡi đồng xu của tôi
Vàng mười, không lẫn được !
HP, ngày 5.5.2010
Kiều Anh Hương
-
20. CƠN MƯA DĨ VÃNG
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất vàng
Màu của chốn u tịch
Lời nguyện nào cũng nhuốm màu thần linh
đơm đặt
đeo lên ngực em những chuỗi hạt
xiềng xích, kim cô…
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất xám
Màu của tàn tro không bình yên
Lửa đã cháy, dẫu mưa trời ngút ngát
trên tay em tràng hạt
vẫn vò võ, quay tròn !
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất đen
Màu của đêm ma quái rập rình…
Nhân ảnh của cơn mưa lục bình
di qua năm tháng
chỉ còn lại chính mình
cầu siêu cho số phận !
Cơn mưa dĩ vãng thường có màu rất buồn
Nhưng như thế không có nghĩa là tất cả
Bởi sau cơn mưa thường sáng lên bảy sắc
cầu vồng
màu của một tình yêu mới,
Tinh khôi !
Ngày 14.07.2008
KAH
-
19. THẾ LÀ MÙA ĐÔNG CŨNG ĐẾN...
Tặng nữ sĩ TP
Thế là mùa đông cũng đến thật,
gió buốt !
Chúa nỡ nào lại không báo trước
người đi, mang hơi ấm vào lòng đất
giá lạnh dập vùi người ở lại
nhân gian, "dâu bể" một đời !
Thế là mùa đông cũng đến thật rồi
Cánh cửa từ nay đã khép
Chẳng phải vờ nữa đâu, lửa tắt
Ly rượu sầu dang dở đầu môi...
Cây cầu ấy bắc về phía hư vô
Sau đông giá cũng không còn lành lại
Bạn bè tôi, bao người mãi đợi
Cỏ xanh, hoa tím trổ dưới chân !?
Ngày 20.10.2008
KAH
-
EM ĐI RỒI !
"Em đi rồi,
chỉ có gió và hàng cây ở lại..."
Gió mang hương thơm của người con gái
Hàng cây mang dáng hình của những người tiễn đưa...
Em đi rồi,
chỉ mình anh đứng lại giữa ban trưa...
Ngẩn ngơ nhìn trời mây đang dấu đi ngươi ta yêu quí nhất
Em đi rồi, không chỉ riêng anh cô độc
Giữa ngút ngàn sao, đêm trút xuống một mình !
Em đi rồi,
gió nhẹ thổi tơ lòng
Vương vấn trong mùi thơm gửi lại...
Em đi rồi, hàng cây năm ấy
Không hiểu vì sao, lá cũng rụng mòn theo !
Em đi rồi,
thơ viết cũng buồn hơn !
Hà Nội, ngày 4.5.2010
Kiều Anh Hương
-
18. SẦM SƠN- BIỂN ĐÊM
Sầm Sơn, biển đêm
Sóng vỡ òa trăng mười sáu
Anh và Em – chúng ta như trẻ lại
Tung tăng khỏa sóng, chân trần…
Sầm Sơn, biển đêm
Sóng vỡ òa câu hát
Anh và Em – chúng ta như điệp khúc
Tìm về ngọn sóng bạc đầu…
Sầm Sơn, biển đêm
Người ta kết đèn, chăng hoa
Chào mời quay phim, chụp ảnh…
Khản đặc âm thanh dạ khúc
Khản đặc tiếng trẻ nô đùa
Khản đặc lời gió, lời sóng…
Mà sao ta phải thì thầm
Ừ nhỉ
Có ai nghe được đâu
Đến nụ hôn cũng thế
Hồn nhiên như biển Sầm Sơn
Đêm !
Sầm Sơn, đêm 19.06.2008
Kiều Anh Hương
-
17. SÔNG HỒNG ĐỢI XUÂN...
Bây giờ đang là mùa đông
Sông Hồng cạn, phù sa ngồn ngộn
Người gieo hạt, đợi cho mầm trổ
Sang xuân, bờ bãi ngát xanh...
Hạt tình yêu gieo xuống đất lành
Hoa cải chín, phấn heo may rắc vàng chiều gió
Em má hồng, trước dòng sông nghiệt ngã
Sụt trồi cơm áo... vẫn tươi xinh !
Một chút trải lòng với mưa nắng, hao hanh
Ta chợt hiểu vì sao, sông Hồng có lúc vui, lúc giận
Sông thắm đỏ như tình yêu con gái
Luôn chắt chiu và chan chứa niềm tin !
Lất phất bay, cơn mưa chiều đông
Mầm đã gieo và đợi xuân nẩy lộc
Ta đợi em, Hà Nội ơi, tơ vương đang trói chặt
Hồn người neo mỏ lắng phù sa !
Hà Nội, ngày 8.12.2009
Kiều Anh Hương
-
ANH NGỐC !
Trong tình yêu, ta luôn là "anh ngốc" !
Bởi nếu không, đã có em lâu rồi
Bởi nếu không, em đã là xưa cũ
Với nghìn đời... bếp núc... phải không ?
Trong tình yêu, không có định luật chung
Nhưng luôn có một khuôn hình chung nhất
Khi chàng trai nói điều chân thật
Lời tình yêu…vẫn rất ngô nghê...!
Điều giản dị nhưng vẫn hay “quên”
”Con gái nói không là có” !
Dẫu biết thế, nhưng nếu em nói lời “từ biệt”
Thì trái tim anh cứ muốn vỡ tung !
Anh luôn là anh “ngốc” của em
Biết thế, nên em ơi, xin đừng nói ngược !
Hà Nội, ngày 25.4.2010
Kiều Anh Hương
-
16. THỬ THÁCH VỚI CÔ ĐƠN !
Đêm nay không mưa mà em
Đêm nay không phố, không đèn
Không lửa nên cà phê cũng thế
Chỉ còn trong ao ước khát thèm !
Đêm nay không mưa mà em
Đêm nay rừng hoang, trú đêm
Ta thử cô đơn một tối
Một tối không em, không nhà...
Hóa ra, cô đơn không dễ
Em ơi, xin đừng đợi anh
Cà phê gieo vào lòng tí tách
Khiến cuộc đời càng khao khát thêm !
Thôi đành, không thể dối lòng
Bởi vì anh chẳng thể xa em thêm nữa
Dẫu đêm, rừng hoang heo hút
Anh phải về thôi, phố sáng đèn...
Ngày 15.5.2008
Kiều Anh Hương
-
15. HẠNH PHÚC
Hạnh phúc ơi, tôi muốn gọi tên em
Mà khó thế, giữa điệp trùng âm sắc
Tôi nhỏ nhoi. Hạnh phúc thì xa lắc
Đành lắng nghe lời khao khát giãi bày !
Tôi đã từng bị thần chết cầm tay
Nếu không có, một lần em lay gọi
Hạnh phúc là gì ? Không dễ tìm lời đáp
Khi ta chìm trong ảo giác thôi miên...
Chỉ chiều nay, vâng chỉ chiều nay thôi
Tôi chợt hiểu, hạnh phúc thật giản dị
Khi em đến bên, cùng nụ cười thương mến
Cả thế gian này, vũ trụ bỗng vỡ tung !
Ta lại chìm trong vô thức xa xăm…!
Ngày 27.11.2009
-
NGƯỜI HÀ NỘI
Tôi đâu phải là người Hà Nội
Chỉ yêu thôi nên mới đến "ở nhờ"...
Đã ba chục năm rồi, có lẻ
Chốn Hà thành tá túc, làm thơ...!
Vợ tôi, người Hà Nội "xưa"
Nên từng nết ở, nết ăn, tôi biết
Có gì đó giống như bà ngoại
Cứ thấm dần, thấm mãi vào tôi !
Người Hà Nội ư ?
Cũng chẳng có gì quá khác biệt để mà "kiêu" ?
Nhưng sống được như em, thì không dễ
Biết lắng nghe, biết tiện tằn và hơn thế
Em biết em là con gái Tràng An !
Nên những bài thơ về Hà Nội mến thương
Luôn có bóng hình em trong đó
Hóa ra, người Hà Nội, cũng thật giản dị
Sống khiêm nhường và biết yêu, cho !
Nên người Hà Nội "xưa" dẫu có "dạt trôi"
Tới tận phương nào, vẫn luôn là thế
Người Hà Nội, ta dễ gặp và không dễ "lẫn"
Bởi nét hào hoa dung dị giữa đời thường !
Ngày 21.4.2010
Kiều Anh Hương
-
TRỞ LẠI TÀ LƯƠNG*...
Chiến trận Tà Lương theo tôi vào thơ
Bất ngờ cho tôi gặp mặt
Những người thân của đồng đội cũ
Đã nằm lại nơi đây !
Cứ ngỡ blog chỉ là "cái sân chơi" !
Đâu ngờ không gian ảo
Đã giúp chúng tôi gặp lại
Chiến trường xưa, lửa cháy một thời !
Nếu linh thiêng, hỡi những người bạn lính của tôi ơi !
Hãy mách bảo, góc rừng nào các bạn đang trú ngụ ?
Để cháu, để con... sớm tìm lại được
Đón các bạn về trong nước mắt phôi pha...!
Vây quanh Tà Lương là những cao điểm mùa khô
Bốn năm bốn, hay Năm năm một **
Nơi bom lửa đã một thời băm nát
Đất trộn máu xương càng sẫm đỏ màu badan...
Tôi run run, nắm chặt những bàn tay
Và cứ thế, nước mắt tràn mi, ngày gặp mặt... !
Hải Phòng, ngày 19.4.2010
Kiều Anh Hương
-
14. EM ĐÃ VỀ
1.
Trái đất từng tan vỡ
Sau vụ nổ Big Bang…
Cũng như anh và em
Ngỡ vĩnh hằng… tan biến
Nhưng như là số kiếp
Trói ta bền chặt hơn ?
Lắng lại sau bão giông
Là chồi non vươn nhú…
2.
Dẫu chưa nghe đài báo
Chiều nay áp thấp về
Mà tim như nghẹt thở
Chờ nghe từng bước chân...
Như thể em đã xa
Suốt một đời con gái
Như thể anh đã đợi
Trọn cả một kiếp người...
3.
Thôi,“chín bỏ làm mười”
Ta lại hòa làm một…
Hãy lắng nghe em nhé
Lời trái tim nói gì ?
Hình như là trái đất
Tròn hơn sau nát tan…
Hình như là tình yêu
Lớn lao hơn mình tưởng…
Hà Nội, ngày 27.02.2008
Kiều Anh Hương
ĐÃI CÁT TÌM VÀNG...
In Nghiên cứu - Lý luận - Phê bình
Đăng lúc · Report reply
Bài thứ nhất, tặng Vân Hồng:
TÓC NGẮN
Các cụ ta xưa thường nói: “Hàm răng, mái tóc là vóc con người…”… Mái tóc và khuôn mặt bao giờ cũng là điểm nhấn quan trọng khi nói về một người con gái đẹp !
Thời còn học cấp 3, ở xóm tôi sơ tán có một chị rất đẹp, tên là Hồng; Chị Hồng lớn hơn tôi chừng 2, 3 tuổi…; Chị có mái tóc đen nhánh và rất dài, dài ước chừng chạm gót chân; Bình thường chị luôn tết tóc hình đuôi sam và vấn gọn gàng lên đầu như một cô gái Nga. Nhưng đã có lần tôi nhìn thấy chị không tết tóc mà buông xuống cái lưng thon và rất đẹp, đẹp đến mê hồn… Chị là bí thư Đoàn xã nên tôi cũng hay được gặp chị mỗi khi có sự kiện trọng đại của Đoàn như phát động một phong trào thi đua yêu nước nào đó… Những khi như vậy tôi cứ như bị hút hồn bởi vẻ đẹp của chị.
Ngày ấy quê tôi còn chiến tranh, con gái hay mặc áo gụ (áo nhuộm củ nâu), đặc biệt đều mặc áo nịt ngực cứng chần bằng vải dầy và nhọn (corset) nên bộ ngực trông thật hấp dẫn… nhất là khi áo gụ bị sờn bạc ở 2 “cao điểm”… Chị Hồng cũng vậy, sao lúc nào tôi thấy chị cũng đẹp mê ly…
Quả thật, với cá nhân tôi, con gái để lại ấn tượng nhất vẫn là mái tóc…Vì vậy, trước đây, khi ra đường, hễ bắt gặp con gái cắt tóc ngắn là tôi rất “dị ứng”, nhất là còn cắt tém như con trai thì… vớ vẫn, tôi không thể chấp nhận được !
Vậy mà, “ghét của nào, trời trao của đó…” Ma xui thế nào mà tôi lại quen và thân với một cô gái có mái tóc cắt tém, thoạt nhìn thật lạnh và “đáo để” nữa, nhưng nhìn mãi thành quen và rồi thân nhau. Cô gái đó cũng có tên là Hồng, nhưng là Vân Hồng, một cô giáo nhỏ đang dạy học ở thành phố Hải Phòng; Cô giáo Vân Hồng rất yêu thơ và viết rất nhiều thơ... Hóa ra chỉ vì thơ ? Không ! Không hẳn vậy; Có thể chỉ vì một cái tên, cái tên đã gắn liền với những ký ức về mái tóc dài ngày nào của tôi ? Cũng không hẳn thế ! Vậy thì chắc chắn vì cả hai rồi - thơ và cái tên của người làm thơ ! Thật lòng mà nói thơ Vân Hồng rất hay, dẫu đượm buồn và hơi già... so với cái tuổi của nàng...
Thơ hay thì rõ rồi và cứ cái đà này nàng sẽ nhanh chóng trở thành cây bút chuyên nghiệp mất thôi. Tôi phải tìm và bình ngay một bài để tặng nàng, kẻo khi nàng trở thành nhà thơ chuyên nghiệp rồi thì cái tiêu chí chỉ "bình thơ không chuyên" của tôi lại hóa ra công cốc... Cũng may, vì nàng có khá nhiều bài thơ hay nên để tìm được một bài thơ ưa thích không khó và tôi đã tìm được bài thơ này của nàng trên mạng, ở ngay diễn đàn thơ trẻ đấy. Bài thơ có tựa đề “Tóc ngắn” và vì vậy tôi cũng mượn luôn để làm tựa đề cho bài viết này. Hãy nghe nàng lý giải vì sao mà mình phải cắt tóc ngắn nhé :
“Mái tóc thề ngày ấy xa anh
Em đã cắt chẳng thể dài được nữa
Em giận mình tin vu vơ lời hứa
Nên bỏ tóc thề để quên dấu yêu xưa”…
Hóa ra là vậy ! Nhiều câu chuyện dài li kỳ cũng thường xuất phát từ một chữ “yêu”, ngày xưa nàng cũng từng có mái tóc dài lắm chứ bộ:
“Nhiều đêm giật mình nhớ tóc xoã bờ vai
Nhớ bàn tay ai rụt rè thầm nhẹ vuốt
Tóc thề ngoan hiền chỉ còn là mộng ước
Liệu anh có còn thương tóc ngắn bơ vơ?”
Dĩ nhiên rồi khi mà điều quí giá nhất là mái tóc dài phải cắt bỏ đi thì ta cũng nhớ lắm, tiếc lắm chứ, nhất là khi bất chợt gặp người quen, người thân cũ thì cũng quả là bối rối:
“Trên đường đời dầu dãi nắng mưa
Chợt gặp nhau anh không còn nhớ nổi
Cô gái ngày xưa tóc thề bối rối
Giờ chẳng dịu dàng với tóc ngắn con trai…”
Biết và nhận thức được “Giờ chẳng dịu dàng với tóc ngắn con trai…” nghĩa là nàng vẫn còn nhiều lưu luyến với kỷ niệm xưa; Tiếc quá, nhưng từ xưa đến nay vẫn vậy, người con gái khi đã yêu thường quên mình và sẵn sàng dâng hiến tất cả; Một mái tóc chứ vài mái tóc có xá gì… Bởi đến “cái ngàn vàng” người ta cũng còn không tiếc nữa là, còn khi đã xác định thuộc về nhau rồi…thì có mà…Lạy trời, tình yêu thật vĩ đại và muôn năm !
Cả bài thơ có 4 khổ nhưng đã có tới 3 khổ nói về lý do tại sao nàng phải cắt tóc ngắn; Nhưng đến khổ thứ 4 thì ý tứ thật sự của khổ thơ mới được lộ ra:
“Tóc ngắn ngang tàng vẫn yêu những vần thơ
Vẫn khắc khoải trước những điều ngang trái”
Hai câu thơ này khiến tôi lại liên tưởng đến một “tiên đề” mà chính tôi là tác giả và đã được chí ít 90% chị em phụ nữ Việt Nam công nhận (hi, đừng nghĩ tôi bốc phét nhé ?) - Tiên đề đó phát biểu như sau: “Một trăm phần trăm chị em phụ nữ Việt Nam đều yêu thơ !”. Ơ, cái “tiên đề” gì mà nghe lạ hoắc thế này, ngộ quá cơ; nhưng các chàng trai đừng giàu trí “tưởng bở” nhé bởi vì tôi cũng dám chắc rằng “100% các chàng trai nếu tỏ tình bằng thơ thì cũng sẽ nhận được thất bại cả 100 lẻ một phần trăm đấy”. Lý do tại sao ư ? Thôi để một dịp khác tôi giả thích vậy, kẻo không lại bị lạc đề bây giờ !
Trở lại với 2 câu thơ trên, ta cũng dễ nhận thấy nàng đã rất đồng tình với “tiên đề” của tôi rồi còn gì ! Câu thơ như muốn nói: những người con gái dịu dàng thường rất yêu thơ; Vậy nên, dẫu tóc nàng có cắt ngắn, cắt tém đến đâu thì bản chất dịu dàng của người con gái trong nàng vẫn không thể mất… Thật tuyệt vời, tôi xin cảm ơn nàng đã ủng hộ cho cái tiên đề của tôi !?
Nhưng chưa hết, vượt lên tất cả, nàng vẫn là nàng, vẫn khẳng định được cái bản lĩnh rất con gái của mình sẽ không bao giờ đổi thay trước những biến cố của cuộc đời : Không đánh mất mình trước bao nhiêu thay đổi và luôn mong muốn tìm lại chính mình với một thái độ hết sức cầu thị và chân thành: Chỉ đánh mất tóc thề - xin tìm lại giùm em. Nên dù là vậy, nàng vẫn là nàng, em vẫn là em:
“Tóc ngắn bây giờ...
Tóc ngắn ấy là em !”
Tôi đã gặp em một chiều ở Hải Phòng, trong một quán cà phê nhỏ cạnh trường. Khó khăn lắm chúng tôi mới thu xếp được cuộc gặp mặt này; Đơn giản bởi vì nàng là một cô giáo vẫn “bận bịu cùng đàn em thơ” lắm và tôi là một doanh nghiệp cũng ngày đêm phải lo “cơm áo, gạo tiền” cho biết ao con người chứ đâu có nhiều rỗi rãi mà đi tìm tóc ngắn… Nhưng vì yêu thơ nhau, cảm mến thơ của nhau nên chúng tôi đã gặp được nhau.
Hơi bất ngờ nhưng mọi cái trôi qua thật nhanh và chúng tôi đã như những người bạn lâu ngày gặp lại. Mái tóc của nàng bây giờ hình như đang xanh lại như tình yêu đang tái hợp trong một tâm hồn con gái thật dịu dàng và đáng yêu.
- Thưa cô, cô sẽ không phải bỏ tiết dạy chiều nay chứ ?
- Ồ không, nhưng anh quên rồi sao, bây giờ là tháng sáu, trò và cô chúng em đang nghỉ hè cơ mà !
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chí ít thì tôi cũng không làm cản trở đến công việc của một cô giáo;
Cố giáo đó là Vân Hồng – một tác giả thơ trẻ của Hải Phòng. Các bạn có thể tìm về diễn đàn thơ trẻ (cứ vào Google mà gõ, thế nào cũng thấy) để đọc thơ của cô giáo có mái tóc cắt tém mà khiến tôi sau lần đó đã thật sự rung động mà viết rằng:
Em tóc tém, môi trầm
Dáng tân thời, áo da, híp hóp
Có lẽ nào quê mùa thơ tôi
Cũ kỹ ngàn xưa câu lục bát
Lại làm xốn xang trái tim…
(Trích trong bài thơ Tóc thề của KAH- đã in trong tập: Người đàn bà của tôi-NXB HNV 2010)
Thôi thì, bạn hãy đọc lại toàn bộ bài thơ để thấy chất dịu dàng trong người con gái có mái tóc cắt ngắn dễ thương như thế nào nhé. Xin một lời cảm nhận và phản hồi lại giùm tôi, hỡi các bạn mến thân !
Hải Phòng, ngày 3.8.2010
Kiều Anh Hương
TÓC NGẮN
Tác giả: Vân Hồng
Mái tóc thề ngày ấy xa anh
Em đã cắt chẳng thể dài được nữa
Em giận mình tin vu vơ lời hứa
Nên bỏ tóc thề để quên dấu yêu xưa.
Trên đường đời dầu dãi nắng mưa
Chợt gặp nhau anh không còn nhớ nổi
Cô gái ngày xưa tóc thề bối rối
Giờ chẳng dịu dàng với tóc ngắn con trai.
Nhiều đêm giật mình nhớ tóc xoã bờ vai
Nhớ bàn tay ai rụt rè thầm nhẹ vuốt
Tóc thề ngoan hiền chỉ còn là mộng ước
Liệu anh có còn thương tóc ngắn bơ vơ?
Tóc ngắn ngang tàng vẫn yêu những vần thơ
Vẫn khắc khoải trước những điều ngang trái
Không đánh mất mình trước bao nhiêu thay đổi
Chỉ đánh mất tóc thề - xin tìm lại giùm em.
Tóc ngắn bây giờ...
Tóc ngắn ấy là em !
Ngày 26.7.2007