-
Số bài viết
691 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
1
Bài viết được đăng bởi Kieu Anh Huong
-
-
13. ĐÊM TOKYO
Nửa đêm chợt tỉnh giấc
Nhìn qua cửa kính, mưa buồn
Tôkyô vẫn không hề ngủ
Những chuyến xe xuyên trong cô đơn…
Ở phòng bên, biết em còn thức
Anh nghe rất rõ từng bước chân
Đêm tĩnh lặng, âm thanh khô khốc
Rát tim… khao khát phập phồng.
Thôi đành thức dậy, bật đèn
Chép nốt câu thơ giang dở
May chăng vợi nguôi nỗi nhớ…
Phòng đơn chật chội
Bỗng rộng tênh !
Prince Hotel, đêm 08.4.2008
Kiều Anh Hương
-
12. CUỐI MÙA HOA ANH ĐÀO
Thế là hơi muộn
Tháng Tư
Dẫu hoa Anh Đào vẫn còn trên phố
Nhưng nơi anh đến - Ueno
Bao gương mặt chợt thoáng buồn
Lặng nhìn một trời Sakưra* đang dần rụng
Giã biệt mùa xuân
Tôkyô !
Chẳng ồn ào
Mùa xuân đến rồi đi
Như đôi ta lại phải chia tay trong nhung nhớ
Em như hoa Sakưra ấy…
Đang nở vào lòng anh
Dẫu cuối mùa !
TOKYO, ngày 07.4.2008
--------------
* Sakưra : Tiếng Nhật là hoa Anh Đào
-
11. ĐI TÌM BÓNG CHO RIÊNG MÌNH !
Sáng
Trưa
Chiều
Tối…
Thời gian đan vào mười ngón tay
Quay vô,
Bốn bức tường, trắng
Quay ra,
Cửa vẫn đóng, then cài…
Bóng ai chạm vào bóng mình
Xiên xẹo, ngả ngớn
Giường đôi thiếu bạn
Đơn lạnh nhân hai…
Sáng,
Máy tính sách tay, kết nối
Bạn và tôi, giãi bày tâm sự
Công việc dẫu bộn bề, chia sẻ
Gửi nụ hôn vào gió cho nhau…
Trưa,
Qua quýt quán rong
Ngả lưng chập chờn giấc ngủ
Trong mơ ta lại có
Đất, trời...
Không em !
Chiều
Đọc bài, sửa bông...
Ghép nối những mảnh đời chật chội
Nụ cười viên mãn
Người thiếu phụ âm thầm đẻ thuê...
Sũng nước mắt…
Ước mơ !
Tối
Lại chong đèn ngồi đọc
Nhân tình thế thái
Trong từng câu thơ, ai khóc ?
Mạng vẫn đang kết nối
Bạn bè bốn phương…
Gõ vào blog lời nguyện cầu
Ai ơi,
Tìm hộ cái bóng cho riêng tôi…!
Ngày 13.02.2008
Kiều Anh Hương
-
ĐI TÌM BẠN LÍNH
Tặng thầy giáo Nguyễn Mạnh Hùng, cựu giáo viên Trường PTTH chuyên Trần Phú Hải Phòng - Người bạn lính đồng thời cũng là người thầy dạy nhạc đầu tiên cho tôi trong những năm ở chiến trường
Mới biết thời gian trôi đi quá mau
Chưa làm được gì, sau tháng năm chiến trận
Ngoái lại, đã bốn chục năm chằn chẵn
Ta vẫn lang thang tìm hướng cuộc đời ?!
Về Hải Phòng, khi tuổi đã xế chiều
Bất giác nhớ bạn xưa, với bao kỷ niệm
Không dấu vết, hành trang chỉ còn là ký ức
Bạn ở nơi nao, ơi bạn mến thương ơi !
Mất tròn một năm, tôi mới có tin vui
Mừng chưa kịp mừng thì nỗi buồn ập đến
Bạn đã không còn trên cõi đời, bạc mệnh ?
Giai điệu xưa không kịp hát nữa rồi !
Hóa ra năm tháng xưa chiến trường
Không chỉ có bom rơi và đạn nổ…
Những mất mát vô hình, dễ gì ai thấy hết !
Bạn đã ra đi trong suy kiệt… mưu sinh !
Tôi bất ngờ gặp lại tuổi thơ trong mắt các em
Những học trò xưa của thầy bao trìu mến
Các em nói về thầy, toàn những điều giản dị
Mà mắt tôi cứ sụp xuống cay xè…
Thế nghĩa là bạn vẫn mãi mãi còn !
Chỉ tiếc rằng, trước khi đi xa, tôi chưa kịp gặp
Để những ngón tay lại được đan trên phím đàn và hát
Cho nhau nghe những giai điệu ngày xưa !
Hải Phòng, ngày 21.4.2010
Kiều Anh Hương
-
VÔ DUYÊNEm biết rằng chẳng có tình yêu
Mãi chỉ là sống trong ảo vọng
Em lạc lòng bước vào huyễn mộng
Tự dối lừa mình đang yêu!
Em biết rằng con đường vẫn một chiều
Chỉ mình em rảo bước theo chiếc bóng
Gọi đó là tình yêu cho thơ mộng
Gót độc hành theo ảo ảnh ở nơi xa...
Biết rằng người không phải của riêng ta
Tại sao cứ dại khờ giận hờn, yêu ghét
Em tự đánh lừa đấy là mộng đẹp
Chợt thấy mình quá đỗi vô duyên!
13/4/2010
Vân Hồng
CHUYỆN TÌNH CỦA TÔI...
(Hay : Tình chị, duyên em !)
Ngày ấy, tôi yêu cô chị
Hai đứa bên nhau tuổi học trò...
Mẹ cha, cũng thương hai đứa
Chỉ mong sao năm tháng qua mau...
Nhưng bất ngờ, em đã xa tôi
Ngày ra trận, thư gửi hoài vẫn lạc
Năm tháng dài, anh cứ đi biền biệt
Dẫu yêu nhiều em vẫn phải xa thôi !
Em đi, ôm theo một nỗi đau
Nước mắt đẫm bờ mi, ngày cưới
Chỉ có một người rất vui, tuổi ngọc
Mơ ước, ngày em làm cô dâu...
Giặc tan rồi, anh lại về quê
Nước mắt rơi giữa ngày vui đất nước
Cô bé ngày xưa, phổng phao cũng vừa lớn
Tiếp tôi thay chị, vỗ về...
Không hiểu từ đâu và bao giờ ?
Tôi lại xa nhà đi học
Thư em gửi hoài mà sao không chịu lạc
Thư chồng thư bên đèn sách canh khuya...
Thế rồi tình chị bỗng thắm duyên em
Tôi lại về quê cùng nỗi nhớ...
Ngày đón dâu, bất ngờ tôi gặp lại
Người xưa...
Thưa chị,
Chúng em đi !
Tôi bắt gặp một nửa nụ cười vui
Một nửa nụ cười buồn đăng đắng...
Chị là chị, em là em... không thể !
Nhưng không hiểu vì sao, tôi vẫn muốn
Ngày xưa !
HP, ngày 28.4.2010
Kiều Anh Hương
- 3
-
MỘT NGÀY…
Một ngày, bắt đầu từ 6 giờ
Bất ngờ, chuông réo gọi
Bật dậy như lò xo…
Đánh răng rửa mặt,
Áo quần áo chỉnh trang tươm tất
Nụ hôn môi chào vợ…
Tất tật trong vòng 15 phút
Lên đường !
Một trăm ki-lô-mét, Hà Nội-Hải Phòng
8 giờ phải có mặt !
Vi vút ban mai, kính xe nắng hắt
Những cánh đồng mướt xanh dọc bên đường Năm
đã dần biến mất
Những mái tôn lập lòe, nhức mắt
Công xưởng, nhà máy… lấp đầy
Chủ nghĩa xã hội đang hiện hình là đây ?!
…
Công việc đầu tiên, mở máy tính xách tay
Đọc thư, kết nối…
Trả lời khách hàng, đối tác
Giá cả một ngày đang lên hay xuống
Nguyên liệu đầu vào
Sản phẩm đầu ra
Mua những đâu, bán những đâu…
Tất cả chỉ bằng một chữ ký !
Mười hai giờ, chuông báo nghỉ
Cơm văn phòng, tạm ổn !
Vừa ăn, vừa đàm đạo chuyện đời…
Nhìn những chú công nhân trẻ
“Chiến như Thuồng Luồng”, thèm, nhớ tuổi hai mươi
Những năm lội rừng, vượt núi
Vô tư hành quân cùng lý tưởng
(Chiến tranh chẳng phải trò chơi !
Nhưng cuộc cờ thì có thật !
Máu đã chảy và đầu đã rơi
Bạn lính tôi đa phần nằm lại
Những thằng còn sống bây giờ cũng đang khắc khoải
Trong cơ chế thị trường !...)
17 giờ, rời nhà máy,
rã rời !
Lang thang với những tứ thơ ẩn, hiện
Tình yêu đến rồi đi
Thơ tình viết mãi rồi cũng nhạt như nước ốc
Chỉ có những câu thơ gai góc
Một thời vẫn cứa vào tim
Theo tôi, đi cùng năm tháng
Bắt đầu một ngày, tới nửa đêm
Chỉ khi giấc ngủ chập chờn ập đến
Kỷ niệm xưa lại hiện về…
Kia kìa, cậu bé đội mũ rơm, đến trường
Cô gái nào nhìn ta e ấp ?
Bài giảng hôm qua về tình yêu
Cũng chứa đầy tính giai cấp…
Được tôn thờ như Tonhia và Paven…
Kia kìa, cái ngày ta xa em
Cờ hoa, trống trận
Những lời thề hẹn
Giặc chưa tan, chưa trở về quê hương !
Kia kìa, khuôn mặt người yêu
Chờ ta những năm lửa cháy
Ta trở về, nhưng em mãi mãi
Tuổi hai mươi nằm lại mãi đâu ?!
Kia kìa, bóng mẹ cha đang ẩn hiện, mờ xa
Đỏ mắt mong tôi mau về cưới vợ
Thế mà không còn kịp nữa
Ngày hội non sông, con khóc một mình !
Kia kìa, những trai gái, đất làng
Không dám hôn nhau trước giờ ra trận
Lời trăng trối trước khi nhắm mắt
Cho mình gửi lại… nụ hôn ?!
...
Sáu giờ, bất ngờ chuông rung
Lại tất tưởi một ngày
Tôi sống !
Đồng tiền,
Sao gọi là đồng bạc
Tôi cũng đang kiếm tiền
Nhưng quyết không bạc !
Những người bạn lính tôi ơi
Hãy an lòng !
Hải Phòng, ngày 27.4.2010
Kiều Anh Hương
-
10. ĐỢI CHỜ…
Mùa thu trút xuống cuộc đời
Lá vàng xào xạc…Chiều rơi. Tím lòng
Bóng ai…Lối cũ rêu phong
Nửa đời cau chín… rụng trong tủi hờn
Vẫn dòng sông cũ ngút ngàn
Bến xưa, vẫn bóng đò ngang đợi chờ…
Tre làng xanh những vần thơ
Lời ru… thương nhớ bao giờ cho nguôi ?
Bây giờ cầu nối bờ vui
Bến xưa, đò vẫn căm cui… một mình
Ta về, lối cũ, im lìm
Đò ơi, sao nỡ lặng thinh hỡi đò…
Đêm thu trăng cũng tỏ mờ…
Bóng ai như bóng người xưa hiện về
Đò ngang sóng sánh trăng khuya
Gặp nhau sao vẫn đôi bờ cách ngăn…?
Sông Tiền, năm 1986
Hà Nội, năm 2008
Kiều Anh Hương
-
To NgocDinh !
"Em nhỉ đôi mình chỉ đến trước sau
Cách một bước đã ngả màu duyên phận
Kiếp trước nợ nhau, kiếp này vương vấn
Như mây kia gió nọ, chẳng xa gần "
Tâm trạng nào mà viết được những câu thơ hay thế ND ơi !
Chúc bạn có nhiều thơ hay và vui, kiếm được bộn tiền nhé !
Thân
KAH
-
HOA VÀ CÀ PHÊ SÁNG...
Sáng nay anh trở dậy
Ly cà phê thơm lừng
Xốn xang và nồng ấm
Hương hoa quyện sắc nồng !
Đất trời như sáng bừng
Hồn ta như chắp cánh
Mộng mơ ngày có nắng
Thơ và Em òa về !
Hạnh phúc thật diệu kỳ
Nhiều khi không dám đợi
Bất ngờ em ập tới
Để ta say chòng chành...
Cà phê nhấp cả đời
Cả đời vẫn lắng đắng
Mà sao ngọt đầu môi
Đầu môi mơn mởn quá !
Xin cảm ơn tất cả
Cảm ơn những ban mai
Em và hoa nồng ấm
Cà phê bốc khói rồi !
Ngày 13.03.2010
Kiều Anh Hương
-
9. NHỚ QUI NHƠN !
Bạn làm tôi, chợt nhớ về Qui Nhơn
Nhớ phố biển chiều, thơm mùi tôm cá
Nhớ gương mặt em, nhuộm màu sương gió
Nhớ đôi mắt em, huyễn hoặc… sao đêm !
Bạn làm tôi, chợt nhớ về Qui Nhơn
Nhớ Xóm Cùi, nặng bao tình nghĩa
Câu thơ Hàn “rung rinh một làn ánh sáng” *
Để Qui Nhơn thành chớp bể, mưa nguồn…
Tôi dại dột… với gió biển nồng nàn
Nguyện chết một đêm, để làm Thiên Sứ
- Ai mua giùm tôi, tấm vé đời…may rủi !
Qui Nhơn ơi, em đẹp như “Cô Tấm lọ lem”…
Và thế là, không thể đợi chờ thêm
Tôi lại về Qui Nhơn trong một chiều trống vắng
Em đã lấy chồng. Biển Qui Nhơn lành lạnh
Eo nín thở còn đâu, để mà nhớ, mà thương !
Và sáng nay, chợt có tiếng chuông rung
Cánh cửa mở… và ngày xưa ập đến !...
Qui Nhơn-Hà Nội, tháng 7.2008
Kiều Anh Hương
--------------------
* Lời Hàn Mạc Tử
-
ghé vào gửi lời chúc mừng tập thơ mới của KAHCảm ơn Aily !
Lâu rồi KAH không có dịp vô SG, nhớ bạn bè và Aily nhiều quá !
Chúc vạn sự như ý và hạnh phúc !
-
8. ĐÊM BIÊN HÒA !
Đêm Biên Hòa, gió vẫn thổi từ sông Đồng Nai lên…
Em mang tên một loài hoa rất tím
Nhưng chỉ nở về đêm, khiến anh phải cất công đi tìm
Những năm dài đằng đẵng sau chiến trận !
Đêm Đồng Nai, gió vẫn đê mê từ ký ức thẳm sâu lú lấp…
Ngôi sao nào mang tên em, nên phải nhọc nhằn lận đận
bưng biền một thời con gái, bao đêm rồi không ngủ yên
trằn trọc với năm canh, dạ hương buồn gửi vào gió thoảng
để anh ngẩn ngơ tìm suốt cả tuổi thanh xuân !
Đêm Biên Hòa, gió vẫn thổi từ sông Đồng Nai lên…
Em mang tên một loài hoa rất tím
Bất ngờ, anh từ Thành Phố xuống
Gặp nhau rồi ta cùng òa khóc
Cầm lòng sao em, khi cùng nhìn trời đêm, bao ngôi sao đã tắt
Thương biết mấy bạn bè một thời dang dở tuổi thanh xuân...
Đêm Biên Hòa...
Những tháng năm này
Bằng lăng vẫn sẫm tím ngoài sân
Dẫu ánh đèn Thành phố có hắt lên những gam màu hoang tưởng…
Anh hạnh phúc vô ngần
khi em nhận ra “Trăng Biên Hòa ấm hơn…trăng quê anh”…
Như trong những tiết văn,
cô giáo vẫn kể về một thuở bưng biền, kháng chiến
Để ta chợt hiểu:
“Đêm Biên Hòa. Đêm nay. Một đêm cuối thu.
Vẫn những cơn gió lạnh.
Vẫn hương ngọc lan nhẹ nhàng.
Vẫn hoa bằng lăng nở tím các nẻo đường…
Niềm nhớ cứ thênh thang…” (*)
Đêm Biên Hòa. Đêm nay...
Ngày 20.9.2008
* Thơ Hạnh Vân
-
TẬN CÙNG LỬA, TẬN CÙNG ĐÊM…
Tận cùng lửa, tận cùng đêm…
Dẫu chỉ còn lại một que diêm
Ta cũng phải xòe lên và cháy
Dẫu phải rộp cả ngón tay vì lửa
Có hề chi, khi đã cháy hết mình !
Tận cùng đêm, tận cùng một ngày
Bình minh dậy, rọi thêm sinh lực
Khí huyết lại tràn đầy cùng trời đất
Cho ta tái sinh mãi mãi trong nhau !
Tận cùng lửa, tận cùng đêm thâu…
Dẫu chỉ còn lại một que thôi
Vẫn phải cháy !
Hải Phòng, ngày 13.4.2010
Kiều Anh Hương
-
7. LẲNG LƠ…
Bất ngờ…
Thị màu nhìn tôi
Lẳng lơ…
Chào năm mới !
Đôi mắt xéo ngang
Từ Đông qua Tây
Sắc hơn dao cạo
Em cầm ném Tim tôi
Từ Nam ra Bắc !.
Lẳng lơ như Thị Màu
Thì trên thế gian này chỉ có một
Nghìn năm, vạn năm rồi,
Ông Bà ta siêu thực…
Đến như thế là cùng !
Ngày xuân.
Trên những chiếu chèo quê tôi
Lẳng lơ…
Thị Màu.
Những tiếng cười phá cách
Thánh thiện !
Khiến đất trời cũng lẳng lơ…
Vui !
Hà Nội, ngày 17.12.2007
-
6. VỀ QUÊ
Ngày mai anh về quê
Bất chợt nhớ em khôn tả
Cắc cớ gì em làm anh tá hỏa
Nhớ nhớ, thương thương...một mình !
Về quê cùng anh đi em
Hè này nắng thiêu, lửa đỏ
Hãy cùng anh về giúp mẹ
Gặt hái vụ lúa vàng...
Quê anh nghèo, chỉ có áo tơi cho em choàng
Ra đồng với tay liềm, tay hái
Đừng vì thế mà em ngần ngại…
Người quê anh chân chất sắn khoai !
Dĩ nhiên rồi, anh sẽ đón em lên
Phố vẫn rộng và đèn vàng luôn thức
Chúng mình lên Phố từ đôi chân đất
Nên càng thương hơn những ngõ nhỏ
ngoằn nghèo…
Về Quê
Anh lại càng nhớ Mình -
Nàng “Lọ Lem” từ trong mơ
Có thật !
Ngày 11.6.2009
-
5. GỬI NGƯỜI EM GÁI SÀI GÒN
Vậy là… đã hơn ba chục năm rồi
Anh chưa gặp lại người em gái nhỏ
Phố cũ - Sài Gòn, dấu xưa vẫn thế
Mà tìm em đâu có dễ, hỡi người !
Hình như em… không muốn gặp tôi,
Dẫu giai điệu xưa… vẫn xao lòng khi hát ?
Gió vẫn thổi từ thẳm sâu ký ức
Chỉ riêng tôi, lạc điệu ngày về…
Hồng Lĩnh ơi, vẫn dáng núi quê mình
Còn lẻ bóng giữa Sài Thành cuồn cuộn ?
Sông La chảy rát đôi bờ dâu bãi
Thương nhớ mênh mang mái tóc dài, thơm…
Vậy là… đã ngót ba chục năm trôi
Ba chục năm nhọc nhằn đi - ở…
Hãy nhận mặt… dẫu chỉ trong thoáng chốc
Ơi em gái Sài Gòn… mang dáng núi quê tôi !
Hà Nội, năm 1986-2005
-
3. VIẾT CHO NGƯỜI Ở LẠI
Em về với Nha Trang
Để anh và mùa xuân ở lại
Quá biết rồi sao còn gặng hỏi
Em chỉ có một miền đất riêng
Nắng ấm và biển xanh…
Em quyết về với Nha Trang
Để lại Mùa xuân và Anh
Đêm giá lạnh cuối năm
Sân ga tàu hú gọi
Nhắc ta nhớ về một miền ký ức
Rã rời trắng đêm buồn…
Không phải ghi chú thêm lời
(Ta đang sống trong thời hiện đại
Em nói đi là đi, không ngần ngại…?)
Mùa đông thổi gió sau lưng
Mùa đông hối người mau bước
Không đợi xuân về, tóc anh thêm sợi bạc
Em đang thì con gái trổ đòng
Không thể vướng bận thêm tơ lòng !
Thôi nhé, em đi…
Gửi anh cả trời xuân Hà Nội
Gửi anh chiếc lá cuối đông….
Lạnh âm !
Hà Nội, ngày 13.08.2008
4. KHI BỜ TRĂNG CÚI XUỐNG
Khi bờ trăng cúi xuống
Trắng ngần vai em. Đêm
Ngột ngạt gió ngừng thổi
Lũ dế mèn khẽ rên...
Chị Hằng ơi chớ quên
Đêm nay rằm chưa tới
Chú Cuội bên gốc chuối
Chín mỏng mòng mong.Chờ !
Bên ao làng sáng trăng
Đôi gái trai hò hẹn
Bờ vai đang cúi xuống
Khỏa lấp một góc trời...
Chuối đã chín lâu rồi
Trăng đã qua mười sáu
Nhẩm tính từ ngày ấy
Chúng mình đã có nhau !
Đợi sang mùa trăng sau
Anh sẽ qua thưa, gởi...
Mong sao, thầy u hiểu
Vì sao Trăng mãi tròn !
Ngày 25.9.2009
-
Anh gửi tặng em 1 tập điChắc chắn rồi vì trong tập thơ này có mấy bài thơ tặng em mà !
Hôm nào có sách anh sẽ mời bạn bè Hải Phòng ngồi với nhau và tặng sách luôn em nhé!
-
Chào bạn Giacát ! Rất vui đượ bạn hỏi thăm và đọng viên.
Chúc bạn luôn vui và hạnh phúc !
-
Tập thơ "NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA TÔI" của tác giả Kiều Anh Hương - Sách do Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ấn hành năm 2010.
Tác giả trân trọng xin được giới thiệu với bạn đọc trên Thơ trẻ.
Phần 1: Giới thiệu
THƯ NGỎ GỬI BẠN ĐỌC...
Đáng ra, tập thơ này đã được in xong trước một năm. Một năm với bao điều còn trăn trở mà tác giả muốn chỉnh chu, thêm bớt... Đơn giản chỉ là muốn có được một tập thơ tình thật ưng ý để tặng bạn bè, anh em... đó là thiện tình của tác giả; Hay dở chưa dám lạm bàn, hãy để bạn đọc tự đánh giá.
Có thể có người sẽ nói đây không phải là thơ tình mà là thơ thất tình... Cũng đúng. Tình yêu có vị ngọt đặc biệt, nhưng cũng luôn kèm vị đắng. Tôi đã trải nghiệm những phút giây như thế. Nhưng tình yêu cũng luôn là năng lượng, tiếp sức cho mỗi chúng ta để hăng say hơn mà sống và làm việc...
Ngày xưa, trước khi ra chiến trường, những lá thư đầu tiên cần viết về cho người thân nơi hậu phương của những người lính trẻ thường là gửi cho người yêu hoặc vợ... thứ nữa mới là cha, là mẹ... Không cần phải lý giải, cắt nghĩa tại sao, chỉ giản đơn vì nó là tình yêu, một thế giới siêu phàm của nội tâm không tuân theo bất kỳ qui luật nào của tự nhiên !
Ngày nay, giới trẻ có thể có cách thể hiện tình yêu mạnh mẽ hơn, thực dụng hơn so với thời tuổi trẻ của chúng tôi; Nhưng tôi cũng dám chắc rằng họ cũng rất cần những phút giây sâu lắng để bảy tỏ nỗi lòng mình khi gặp được người mình yêu và tôn thờ nhưng lại rất khó nói, khó bày tỏ bằng hành động thông thường...
Vì vậy, chẳng có gì để diễn giải thêm; Chỉ giản đơn, nếu bạn đang yêu, sắp yêu... Xin hãy giành chút thời gian đọc những vần thơ của những người đã yêu, đang yêu để cảm nhận thêm về một thế giới siêu phàm như thế - đó là tình yêu !
Xin mượn câu nói nổi tiếng của nhà thơ trữ tính Pháp - Pierr de Ronsard (1524-1585) để khép lại phần tự bạch này:
“Khi bắt đầu yêu tức là bắt đầu bước vào cuộc sống” !
Xin cảm ơn !
Kiều Anh Hương
Lời giới thiệu
Kiều Anh Hương làm thơ từ cuối cuộc kháng chiến chống Mỹ, khi ông còn trong quân đội. Chiến tranh kết thúc, ông ra quân và tiếp tục học khoa học, rồi trở thành chuyên gia kỹ thuật trong ngành hóa dầu. Việc làm thơ bị gác lại trong một thời gian dài. Mươi năm gần đây mới thấy ông đăng trở lại. Đã xuất bản ba tập thơ vào các năm 2001, 2005 và 2008. Trở thành hội viên Hội nhà văn Việt Nam năm 2009.
Tập thơ này khuôn trong chủ đề tình yêu. Từ ngày có Quốc sách Đổi mới, thơ tình yêu là thứ sản phẩm phát triển nhanh nhất. Trẻ già trai gái, đã làm thơ, là hăng hái viết thơ tình. Đến nỗi có cuộc thi thơ, ban tổ chức phải giao hẹn: không nhận thơ tình. Thế thì cũng cực đoan. Nhưng quả thực cuộc đời lắm thứ phải lo, phải nghĩ mà lúc nào cũng em em anh anh thì sốt ruột thật. Bản thân tôi khi cầm tập bản thảo 45 bài thơ tình của ông bạn họ Kiều này cũng hơi ngần ngại. Sợ cho mình đọc liền hơi một chủ đề dễ bị lì, bất tri kỳ vị. Tôi đọc dần, đọc vừa nghỉ. Ăn chậm nhai kỹ. Đọc hết, thấy các bài đầu tập có sức bắt mình đọc lại và nhận ra một dụng ý bút pháp của tác giả.
Thơ tình yêu giữ được sự kín đáo ít lời là một ưu điểm, chữ nghĩa sẽ có duyên. Kiều Anh Hương, ở những bài này, mạnh dạn tước đi những câu thơ tự sự. Ông không kể việc. Không nói xuất xứ, tình huống, bối cảnh bài thơ. Ông vào ngay tâm trạng nhân vật.Tâm trạng người đang yêu, đang cảm nhận hạnh phúc hay đang thất tình. Có hàng trăm hàng nghìn thứ tâm trạng trong cõi ấy. Một chủ đề tình yêu mà thơ không trùng lập là nhờ tính đặc thù của mỗi khoảnh khắc tâm trạng ấy. Kiều Anh Hương mở câu thơ đầu đã bập ngay vào tâm trạng. Tâm trạng ấy có khi là một nhận xét, một nghi vấn hoặc một giải thích, tự giải thích:
Chia tay đêm nay
Khác vơi mọi khi, mắt em không ngấn lệ
Biệt ly quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá?
Người đọc ngơ ngác, chưa biết bài thơ nói chuyện gì. Nhưng đọc tiếp thì rõ dần. Rõ tâm trạng và do vậy mà đoán ra tình thế của nhân vật trong bài thơ. Bài thơ Đêm buồn này có bốn đoạn như bốn điệp khúc chia tay, bộc lộ bốn ghi nhận hành xử, khác với mọi khi của cô gái, như: mắt không ngấn lệ, bờ môi không trao,vòng tay thôi xiết chặt và cuối cùng là bàn tay em dửng dưng. Ba chi tiết trên, dẫu làm anh chàng quay cuồng, điên đảo - khát khao, gào thét – cồn lên, nao lắc (như biển ngoài kia) mà vẫn không hiểu nổi. Chỉ đến chi tiết thứ tư, anh mới chợt nhận ra: Có một Nha trang mãi mãi / Không còn là Nha Trang của riêng mình. Chi tiết thứ tư không khác về chất, nó cũng tương tự cách hành xử như các chi tiết trên. Nhưng nó là ghi nhận thứ tư, lượng đã biến thành chất. Sự lặp lại là một cách kết cấu tạo nên tư duy của Kiều Anh Hương ở khá nhiều bài thơ trong tập này. Nhiệt độ tăng thì nước vẫn cứ là nước, nhưng tăng tới 100 độ thì nước không còn là nước nữa, nước đã thành hơi. Người đọc đến đó nhập vào tâm trạng nhân vật và ý thức được câu chuyện mà tác giả không kể trong bài thơ. Thơ chỉ thuần nói nội tâm mà người đọc lần ra được câu chuyện nên hàm xúc và gợi tư tưởng khá kín đáo. Bài thơ Đi tìm bóng cho riêng mình ghi nhận một thành công cả về tầm vóc tư duy lẫn bút pháp của Kiều Anh Hương ở hướng này. Bài thơ có kết cấu Sáng Trưa Chiều Tối. Nào máy tính chát chít, nào ăn trưa ngoài quán, nào lướt web đọc đủ chuyện. Các đoạn thơ có vẻ đơn điệu và như rời nhau lỏng chỏng, chi tiết lại như thấy gì nói nấy. Ấy thế mà khi đọc mấy câu cuối: Mạng vẫn đang kết nối / Bạn bè bốn phương... / Gõ vào blog lời nguyện cầu / Ai ơi / Tìm hộ cái bóng cho riêng tôi!. Thì tất cả các đoạn thơ trên bỗng dính lại, cho thấy một dạng thức cô đơn của người đương thời, cho thấy những thứ quan trọng vô nghĩa (hay những vô nghĩa quan trọng) của một ngày (hay của một đời) tất bật mà không ra đâu vào đâu của con người. Bài thơ dấu chủ đề đến tận cuối. Mỗi đoạn thơ phía trên chỉ như rải dây mìn, đến cuối mới cho giật kíp nổ.
Thơ Kiều Anh Hương thường có hạt nhân tư tưởng. Đó là điều đáng mừng. Thứ đó thơ ta đang thiếu. Nhưng để hạt nhân ấy nở ra đầy đặn thành thơ, thành bài thơ có cảm xúc và để chính cảm xúc ấy dẫn đến tư tưởng thì Kiều Anh Hương cần làm thoáng bài thơ hơn. Ông còn để nhiều mảnh thừa, thừa ý, thừa tình, ngáng trở mạch chảy của bài thơ, người đọc dễ bị rối đường, chả biết ông tác giả dẫn mình về đâu. Tôi đã đánh dấu những chỗ (tôi cho là) thừa, là lạc trên bản thảo để hỏi lại ông. Nhưng có khi bài này tới tay Kiều Anh Hương thì ông đã đưa tập thơ đi in rồi. Ông thì vội (như mọi người bây giờ trong việc in thơ) mà tôi thì chậm (chậm đọc, chậm trả lời). Cũng là một sự tiếc! Xin lỗi ông.
Hà Nội 19-3-2010
Vũ Quần Phương
Phần 2. Thơ
1. KHÚC MƯA...
Mưa,
Đêm choàng dậy ầm ào nước xối
trời tối thui, nhì nhằng chớp rọi
gió giật, bão rung
một mình, căn phòng rỗng không
mắt nhắm mở co ro
lại nhớ…
Em,
giá như anh không thế
đêm nay khúc mưa không buồn !
Em,
giá như ta không thế
đêm nay khúc mưa thật nồng !
Vòng tay anh dịu dàng, em
Nụ hôn anh nồng nàn, đêm
Tâm hồn ta cuồng mê, hương
Trái tim ta dại khờ, buông…
Chìm vào nhau bồng bềnh, cõi lạc
Cho dù mưa tuôn, sấm rền, bão giật
Cho dù đất nhào, núi lở
Khúc mưa vẫn hoan ca…
Mưa,
đêm choàng dậy ầm ào…
Vĩ khúc buồn vô nghĩa
Đời không em, sao trời còn mưa ?
Hà Nội, ngày 15.10.2008
2. ĐÊM BUỒN
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, mắt em không ngấn lệ
Biệt ly quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá ?
Dẫu biển vẫn quay cuồng, điên đảo ở ngoài kia !
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, bờ môi em không trao
Phù du quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá ?
Dẫu biển vẫn khát khao, gào thét gọi tên người !
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, vòng tay em buông lơi
Hờ hững quá nhiều rồi
Nên trái tim hóa thành sắt đá ?
Dẫu biển vẫn sóng lừng, nao lắc mãi không thôi !
Chia tay đêm nay;
Khác với mọi khi, tất cả đều dửng dưng
Câu nói buông lơi…thay lời giã bạn
Và anh chợt nhận ra…
Có một Nha Trang mãi mãi
Không còn là Nha Trang của riêng mình !
Hà Nội, 09.08.2007
Kiều Anh Hương
-
ĐÊM ĐỒ SƠN
Thế là ta rơi vào biển đêm
Trăng uốn lưỡi câu neo xuống biển
Ta lơ lửng chòng chành như mắc lưới
Giữa ào ạt con sóng xô bờ…
Em nhuộm tình anh bằng ánh đèn màu
Để mơ hồ bên nhau, biển đêm ma lực
Sóng ập đến, nụ hôn không thể dứt
Ướt tóc em rồi, mặn chát cả môi anh !
Có hề chi, con sóng cũng tung tăng
Đêm diệu vợi hơn mọi điều tưởng tượng
Gió lại thổi khô ngay, tóc rối
Ta như đôi cá dại khờ mắc vào lưỡi trăng câu…
Vượt nửa bán cầu, về lại thăm anh
Con thuyền em chồm qua bao sóng dữ
Đêm biển gọi và anh có mặt
Ta cùng nhau, soi lại tuổi hai mươi !
Đêm Đồ Sơn, mãi mãi, một đêm thôi
Ta đã sống với chính mình, thật nhất !
Hải Phòng, đêm 23.3.2010
Kiều Anh Hương
-
QUỲNH !
Không phải nửa đêm Quỳnh mới nở
Không phải hương Quỳnh quyến rũ đêm
Không phải trăng tròn tơ vương thế...
Chỉ giản đơn, ta luôn có Quỳnh kề bên !
Nhưng một ngày Quỳnh bỗng rời xa
Thương nhớ em, nửa đêm tỉnh giấc
Ta ra vườn trong sương sa lạnh buốt
Chợt thoảng thơm hương người tình xưa !
Hóa ra em đã đợi bao đêm
Như muốn trút tơ vương một thuở
Cho người yêu nhất Quỳnh Hương !
Hải Phòng, 12.4.2010
Kiều Anh Hương
-
THÁNG BA
Tháng ba ơi, anh chợt gọi tên em
Không chỉ là giọt nắng hong thêm nỗi nhớ
Không phải ngắn hay dài, mùa đông còn dùng giằng đi ở
Tháng ba như con gái sắp phải đi lấy chồng !
Anh lùng tùng với bếp núc văn chương
Khi lướt web, tìm bạn thơ tri kỷ
Khi sấp mặt với thương trường, dạn dĩ
Chợt nhớ về em lại cứ ngại ngùng...
Thơ và em như cuộc đời với bạc tiền
Anh nào muốn xô lệch, thiên vị
Nhưng sương muối bạc cả đầu vì thế
Rất chung tình, nhưng vẫn cứ cô đơn !
Tháng ba ơi ! Anh chợt gọi tên em
Dẫu chỉ kịp quay về lúc nửa đêm, trận mạc
Hoa hết rồi, có ai bày bán nữa
Chỉ có lòng anh xin được dâng trao !
Anh đâu ngờ trong bổi hổi, đầu môi
Mắt em nói, đừng lắm lời, ơi thi sĩ !
Ngày 8.3.2010
KAH
-
ANH
Anh !
Là một phần chiếc xương sườn của riêng em
Là nỗi khát khao đang sôi trong máu nóng
Là ký ức, em vẫn thầm gọi nhắc
Là ước mơ đang bay lên !
Anh !
Anh là nỗi buồn khi Chúa gọi tên
Là một phần đời em, tạo hóa sinh ra mà vẫn còn sai sót
Là nỗi buồn và hạnh phúc
Trong những chiều đông gió lạnh chợt ùa về...
Anh !
Anh là cơn mưa ù ập cuối chân trời
Là bảy sắc cầu vồng trong giấc mơ có màu hạt dẻ
Là khuôn hình hao hao giống như cha, như mẹ…
Là nốt nhạc trầm hùng trong những bài ca…
Anh !
Giờ này anh đang ở đâu ?
Hình như em đã gặp rồi, trên đường đời, đâu đó
Một chút cởi lòng, một phút nghiêm nghị
Một chút sẻ chia, một chút hững hờ…
Anh !
Là hạt bụi bơ vơ, đang dần lắng lại kia kìa
Làm mắt em đau, nhiều đêm rát đỏ
Làm bàn tay em thô ráp, vô tình…
Anh !
Xin đừng hỏi tên anh là gì ?
Hãy hỏi chính lòng mình, nồng nàn ơi,
Trái tim đang đập dịu dàng, da diết đấy !
Ngày 27.02.2010
Kiều Anh Hương
NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA TÔI
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Cảm ơn em - Một ông chủ rất giàu có về tâm hồn !