-
Số bài viết
399 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
8
Bài viết được đăng bởi vanhong
-
-
"Ta khắc khoải, ta buồn, ta đơn lẻ.
Trang giáo án mỗi buổi tới trường.
Có soạn nổi bài đầu tiên ta học?
Bài học về một thuở yêu thương."
BÀI HỌC CUỘC ĐỜI
Bài học đầu tiên học ở đời
Không ai dạy chập chững nên dễ ngã
Bài học trường đời thật là đắt là giá
Cả cuộc đời trả học phí không xong,
Cứ ngu ngơ như lúc học vỡ lòng
Chữ a chữ o ngọng nghịu cô dạy đọc
Chữ nghĩa chữ tình làm tim ta bật khóc
Chữ nợ chữ duyên héo hắt một kiếp người.
Bài học nào dạy tìm lại nụ cười
Tìm lại niềm tin, tìm lại niềm hi vọng
Bài học nào dạy ta phải sống
Đốt cháy hết mình dù một thoáng mong manh
Bài học nào dạy ai biết chân thành
Biết nâng niu những gì ta gìn giữ
Bài học nào đau từng câu chữ
Chỉ xin người hiểu hết nghĩa: Tình yêu...
Là hi sinh là dâng hiến thật nhiều
Là niềm tin là những điều chân thật
Bài học này bấy lâu ai quên mất
Mải mê tìm câu chữ ở nơi đâu.
Bài học Tình yêu của buổi ban đầu
Vì non nớt nên dĩ nhiên vội vã
Ngỡ hiểu bài nên chẳng còn gì cả
Điểm kém rồi thi trượt lớp Tình yêu
Để giờ đây vấp ngã đã quá nhiều
Vẫn ngu ngơ sách đèn đi học lại
Trường học ở đâu mà sao ta tìm mãi
Lớp học này có thi lại được không???
21/7/2007
Vân Hồng
-
Cám ơn VCTT, topic Ký ức của VH cũng là những dòng hồi tưởng, những bài thơ viết từ ngày xưa với những kỉ niệm đã qua. Đọc lên chắc thấy nhẹ nhàng hơn khi đọc topic Một thời... Một đời... hay là topic Nói với anh đúng ko bạn?
NGẢ RẼ
Hạ về chắn nẻo mưa
Phượng gieo vần nhung nhớ
Em lặng trong đau khổ
Mắt nhoè khoảng xa xăm.
Phía ấy là giá băng
Bên này là nắng lửa
Anh đi không về nữa
Mình em trong bão giông.
Anh còn nhớ hay không
Một chiều mưa phố nhỏ
Cùng ngắm hoa phượng đỏ
Tự khi nào yêu nhau...
Anh bây giờ khổ đau
Em nhớ nhung khắc khoải
Phía ấy mưa trống trải
Bên này nắng đơn côi.
Đừng xa anh yêu ơi
Đừng dãi dầu mưa nắng
Ta khổ đau nhiều rồi
Bên nhau quên cay đắng...
5/1998
Vân Hồng
-
CHỢ ĐỜI
Giữa chợ đời mua một niềm vui
Giá phải trả là nụ cười đẹp nhất
Giữa chợ đời tìm tình yêu chân thật
Mỏi chân hoài mà chưa thấy tăm hơi.
Lặng yên nghe tiếng rao bán cuộc đời
Mua dối lừa phải trả bằng chân thật
Mua tham lam trả giá bằng hạnh phúc
Mua nụ cười trả nước mắt đầy vơi...
Ta đến chợ đời mong tìm một nụ cười
Đã trót bán từ thủa còn nông nổi
Tìm trái tim người mang đi lạc lối
Giá bằng cả cuộc đời cũng quyết tìm mua.
Ta còn bán đi những hơn, thua
Những giành giật, bon chen... thừa thãi quá
Ta bán đi những đam mê xa lạ
Những ngọt ngào chỉ chót lưỡi đầu môi.
Ta quá thừa cay đắng ở đời
Rao khản cổ chẳng ai người mua tới
Giữa chợ đời lang thang chới với
Chẳng bán, mua được gì dù tìm kiếm hụt hơi.
18/7/2007
Vân Hồng
-
Trường đại học em là mảng xanh của thành phố mà anh Vinh Còn nói đến chuyện tuần trăng mật thì hix hix buồn lắm đó vì hong có hix hix , đám cưới xong là em lo ngấu nghiến cho xong cái đồ án tốt nghiệp , định hè đi du lịch Mỹ chơi , anh xã em có việc đi dự hội nghị bên ấy , qua đấy cả tháng , em xin phỏng vấn đi du lịch theo chơi , mà điều không được ...nên bây giờ đành ở nhà 1 mình hix hix ...Không thèm nói chuyện buồn đâu ... em tiếp bài cọng cỏ nè ... 1 lời than của cọng cỏ ...cỏ là cỏ thôi cỏ không là hoa đẹp ....
TIẾNG THAN BUỒN CỦA CỎ
Con phố đẹp ...
Nhờ hoa ngàn bướm trắng
Ráng nắng chiều ...
Tà áo lụa nhẹ bay
Anh ngơ ngẩn ...
Hồn gửi lọn tóc mây
Của chị ấy ....
Chớ phải đâu là nhỏ
Nhỏ cũng biết ...
Anh bực mình cọng cỏ
Vướng gót giày ...
làm chậm bước chân anh
Nhỏ cũng hiểu ...
Cọng cỏ có mượt xanh
Chỉ là cỏ ...
Anh chẳng hề yêu nhớ
Nên dù nhỏ ...
Có ngoan hiền như cỏ
Chả thế nào ...
Len được chỗ trong tim
Vì tình anh ...
Tựa như một cánh chim
Về đậu mãi
Trên nhành hoa chị ấy
Anh tương tư...
Con phố chiều hôm đấy
Bởi tường vi...
Nở nụ thật xinh tươi
Đêm thao thức ...
Anh nằm nhớ một người
Chính là chị ...
Chị là hoa rực rở
Buồn cho nhỏ....
Bình thường như cọng cỏ
Có ngoan hiền ...
Cũng chẳng sắc chẳng hương
Thì làm sao...
Được khoác áo người thương
Nên đành thôi ...
Tình chỉ là ảo tưởng
NQ
+======================
*to hai 28 : post lộn cũng sao mà , nhà nầy là nhà em anh Vinh ấy mà ....hai 28 cứ thoải mái nhá
VH góp một bài về cỏ nhé. Bài này cũng viết lâu rồi chứ giờ thơ của VH gửi vào trang của Quỳnh không hợp. Luôn vui và hạnh phúc nhé Quỳnh.
EM LÀ NGỌN CỎ
Em chỉ là ngọn cỏ
Một ngọn cỏ nhỏ nhoi
Không là mây là gió
Xa vời đâu anh ơi.
Em chỉ là ngọn cỏ
Một ngọn cỏ thường thôi
Không là đoá hông nhung
Kiêu hãnh giữa dòng đời.
Em chỉ là ngọn cỏ
Vướng chân người lại qua
Xanh tươi mầm hi vọng
Chẳng trắng trong ngọc ngà.
Em mãi là ngọn cỏ
Thầm lặng ươm đợi chờ
Bước chân anh rất vội
Lướt qua sao thờ ơ.
Em chỉ là ngọn cỏ
Thả nhớ vào vu vơ
Thả thương vào trong gió
Trách người sao hững hờ...
16/3/1992
Vân Hồng
- 1
-
Ơi nắng mùa thu
ta đưa em về bên kia sông
nắng có vàng rực bên ấy không
mong sao nắng ấy đừng dịu lắm
dịu lắm ta lại buồn mênh mông
ơi nắng thu vàng của làng ta
giọt nắng xuống êm mượt như là
thinh không giăng nắng bằng tơ vậy
chẳng ai che mạng lúc qua đây
nhờ thế nên ta thấy mặt người
hỡi nàng thôn nữ tuổi đôi mươi
mắt thăm thẳm nhìn sâu như giếng
xúi điếng hồn ta lọt người ơi
từ ấy hồn tựa Kinh Kha kia
một đã sang sông chẳng trở về
tráng sĩ kia hề con đường nhỏ
một ngỏ nhà em ta u mê
giai nhân kia hề mưu bá vương
coi tráng sĩ ta tốt lót đường
việc lớn sá gì con tốt mọn
nàng cho tốt nuốt trọn sầu thương
sớm tối người ơi tốt cúc cung
được sai được bảo xiết vui mừng
dẫu vàn khó nhọc đồng nương cũng
còng lưng gánh vác ước nàng thương
rồi từng thu qua từng thu qua
bao mùa thu trôi vẫn ngở là
vừa mới gặp nàng hôm qua vậy
vẫn ngất ngây chờ chuyện đôi ta
chuyện ta không có ới người ơi !
chiều nay thuyền ấy sang sông rồi
theo phường quyền quý lên phố huyện
… lạy nắng gắt lên ! nắng gắt lên !
ƠI NẮNG MÙA THU
Giai nhân một thủa đã sang sông
Ai vẫn ngẩn ngơ với bóng hồng
Nắng gắt càng đau lòng khô hạn
Dẫu biết dại khờ vẫn gắng công.
Sĩ tốt lót đường cho nàng đi
Bước qua ngoảnh mặt chẳng nói chi
Thôi nắng thu đừng giăng tơ nữa
Kẻơ người tráng sĩ tiếc xuân thì.
Người đã sang sông chẳng trở về
Hận lòng quân tử mãi u mê
Đứng ngóng bên sông chiều thu úa
Níu gió heo may gửi ước thề.
Ơi nắng thu vàng thấu lòng si
Giai nhân cợt đùa bỏ ai đi
"Theo phường quyền quí lên phố huyện"
Có thấu lòng ai lúc phân li?
Ơi nắng thu vàng cứ hanh hao
Cứ tươi sắc thắm nhuộm má đào
Cô dâu hôm ấy xinh như mộng
Quân tử buông sầu với trời cao...
18/7/2007
Vân Hồng
-
Ơi nắng mùa thuta đưa em về bên kia sông
nắng có vàng rực bên ấy không
mong sao nắng ấy đừng dịu lắm
dịu lắm ta lại buồn mênh mông
ơi nắng thu vàng của làng ta
giọt nắng xuống êm mượt như là
thinh không giăng nắng bằng tơ vậy
chẳng ai che mạng lúc qua đây
nhờ thế nên ta thấy mặt người
hỡi nàng thôn nữ tuổi đôi mươi
mắt thăm thẳm nhìn sâu như giếng
xúi điếng hồn ta lọt người ơi
từ ấy hồn tựa Kinh Kha kia
một đã sang sông chẳng trở về
tráng sĩ kia hề con đường nhỏ
một ngỏ nhà em ta u mê
giai nhân kia hề mưu bá vương
coi tráng sĩ ta tốt lót đường
việc lớn sá gì con tốt mọn
nàng cho tốt nuốt trọn sầu thương
sớm tối người ơi tốt cúc cung
được sai được bảo xiết vui mừng
dẫu vàn khó nhọc đồng nương cũng
còng lưng gánh vác ước nàng thương
rồi từng thu qua từng thu qua
bao mùa thu trôi vẫn ngở là
vừa mới gặp nàng hôm qua vậy
vẫn ngất ngây chờ chuyện đôi ta
chuyện ta không có ới người ơi !
chiều nay thuyền ấy sang sông rồi
theo phường quyền quý lên phố huyện
… lạy nắng gắt lên ! nắng gắt lên !
ƠI NẮNG MÙA THU
Giai nhân một thủa đã sang sông
Ai vẫn ngẩn ngơ với bóng hồng
Nắng gắt càng đau lòng khô hạn
Dẫu biết dại khờ vẫn gắng công.
Sĩ tốt lót đường cho nàng đi
Bước qua ngoảnh mặt chẳng nói chi
Thôi nắng thu đừng giăng tơ nữa
Kẻơ người tráng sĩ tiếc xuân thì.
Người đã sang sông chẳng trở về
Hận lòng quân tử mãi u mê
Đứng ngóng bên sông chiều thu úa
Níu gió heo may gửi ước thề.
Ơi nắng thu vàng thấu lòng si
Giai nhân cợt đùa bỏ ai đi
"Theo phường quyền quí lên phố huyện"
Có thấu lòng ai lúc phân li?
Ơi nắng thu vàng cứ hanh hao
Cứ tươi sắc thắm nhuộm má đào
Cô dâu hôm ấy xinh như mộng
Quân tử buông sầu với trời cao...
18/7/2007
Vân Hồng
-
TRĂNG KHUYẾT
Trăng khuyết ảo mờ gầy guộc
Thuyền tình chở mộng sang sông
Sao anh còn chờ đợi nữa
Cuộc tình nào đã vào đông.
Nét trăng gầy mờ ảo quá
Em về khuyết cả chờ mong
Đêm hạ huyền không bến đợi
Thuyền trăng bơ vơ bên trời.
Trôi đi những buồn vui cũ
Trăng cong nghiêng một nét cười
Cố níu tơ tình sót lại
Cho đời còn chút niềm vui.
Lặng lẽ bên trời hư ảo
Em là trăng khuyết trong anh
Xin anh đừng mong đợi nữa
Đường về một bóng mong manh.
Trăng khuyết ảo mờ gầy guộc
Cứ chông chênh mãi bên trời
Thì thôi em đành mắc nợ
Đêm tàn lòng đẫm sương rơi.
18/7/2007
Vân Hồng
-
NÓI VỚI ANH (V)
Em chẳng bao giờ đòi nợ anh đâu
Để kiếp sau luân hồi mình có duyên gặp gỡ
Nợ ba sinh duyên tình ta chót lỡ
Xin hẹn mai này nhớ gặp đầu tiên.
Cho dù trái tim em mãi mãi ưu phiền
Cũng xin anh đừng đau mà trả nợ
Em không đòi đâu và anh thì mãi nhớ
Dẫu chẳng bao giờ ta trả hết cho nhau.
Niềm tin là gì em tìm trắng mái đầu
Hạnh phúc mỏng với tay là tan biến
Tương lai xa xôi với em là phù phiếm
Chỉ hiện hữu nỗi buồn xa cách của hôm nay.
Thôi kiếp này em xin chịu lưu đày
Nhốt trái tim vào ngục sâu vô vọng
Nén lòng đau mà xa người trong mộng
Em bây giờ đã khác hôm qua...
Anh hãy yên lòng và lặng lẽ rời xa
Đừng day dứt đớn đau làm chi nữa
Những kỉ niệm của tình yêu một thủa
Mãi chìm vào trong kí ức xa xôi
Hẹn gặp nhau ở kiếp luân hồi
Mình nối tiếp tơ tình còn dang dở
Thì anh ơi tim em còn mang nợ
Những ân tình nồng thắm của hôm nay...
17/7/2007
Vân Hồng
-
NÓI VỚI EM ( IV )Anh không biết đó có là lầm lỡ
Nhưng anh còn mang nợ trái tim em
Một trái tim vốn tràn ngập niềm tin
Đã vì anh một ngày thành tan vỡ
Tình yêu ấy em ơi đành dang dở
Để bây giờ trả nợ bằng buồn đau
Dù cách xa nhưng luôn hướng về nhau
Trong bóng tối thầm gọi tên thật khẽ
Thôi em nhé hãy lau khô giọt lệ
Đã qua rồi những héo hắt buồn,vui
Tình chỉ là lựa chọn giữa hên,xui
Không may mắn âu cũng là số phận
Thì em hỡi xin hãy đừng thù hận
Đời vẫn còn dài rộng phía ngày mai
Trên con đường em đi tới tương lai
Sẽ có người đợi em ở phía trước
Để trả em niềm tin và mơ ước
Nụ cười xinh sẽ quay lại trên môi
Dĩ vãng buồn chìm vào chốn xa xôi
Để ngày mai sẽ mãi là tươi sáng
Và anh biết anh sẽ là quên lãng
Nhưng mãi còn mang nợ trái tim em...
16/07/2007
Trọng Trường
NÓI VỚI ANH (V)
Em chẳng bao giờ đòi nợ anh đâu
Để kiếp sau luân hồi mình có duyên gặp gỡ
Nợ ba sinh duyên tình ta chót lỡ
Xin hẹn mai này nhớ gặp đầu tiên.
Cho dù trái tim em mãi mãi ưu phiền
Cũng xin anh đừng đau mà trả nợ
Em không đòi đâu và anh thì mãi nhớ
Dẫu chẳng bao giờ ta trả hết cho nhau.
Niềm tin là gì em tìm trắng mái đầu
Hạnh phúc mỏng với tay là tan biến
Tương lai xa xôi với em là phù phiếm
Chỉ hiện hữu nỗi buồn xa cách của hôm nay.
Thôi kiếp này em xin chịu lưu đày
Nhốt trái tim vào ngục sâu vô vọng
Nén lòng đau mà xa người trong mộng
Em bây giờ đã khác hôm qua...
Anh hãy yên lòng và lặng lẽ rời xa
Đừng day dứt đớn đau làm chi nữa
Những kỉ niệm của tình yêu một thủa
Mãi chìm vào trong kí ức xa xôi
Hẹn gặp nhau ở kiếp luân hồi
Mình nối tiếp tơ tình còn dang dở
Thì anh ơi tim em còn mang nợ
Những ân tình nồng thắm của hôm nay...
17/7/2007
Vân Hồng
-
VẦNG TRĂNG NHỎ
Đêm mưa gió ai gọi ta ngoài cửa
Chạy ra ngoài chỉ tiếng gió vu vơ
Quay vào nhà nhìn con ngủ thẫn thờ
Mong trời sáng qua một đêm quạnh quẽ.
Ngóng chờ những bước chân ai thật nhẹ
Tự nhủ lòng không phải gọi mình đâu
Sao nhịp tim cứ dồn dập canh thâu
Theo tiếng gió trở mình trong đêm vắng
Mưa ngớt rồi mà lòng sao trĩu nặng
Trăn trở hoài không ngủ được trọn đêm
Ngắm con thơ say giấc mộng êm đềm
Thôi đừng nhớ đừng buồn day dứt nữa
Bình tâm đi mặc cho ai gọi cửa
Quên những điều gian dối để ta đau
Con chính là vầng trăng sáng nhiệm màu
Soi lòng ta những đêm dài mưa gió
Dỗ giấc ngủ bên vầng trăng bé nhỏ
Hãy hiền ngoan đừng đau nhé tim ơi
Hạnh phúc đây nào đâu phải xa xôi
Mặt trăng nhỏ mỉm cười trong giấc ngủ...
1giờ 10 14/7/2007
Vân Hồng
-
Cho VH góp một bài thơ tuổi 16, VH viết đúng năm 16 tuổi. Nhanh quá nhỉ, mới đó đã 15 năm rồi...
TÓC MÂY MƯỜI SÁU
Tóc mây xoã bồng bềnh bên trời hạ
Mười sáu rồi, gió thoáng chốc bâng khuâng
Mười sáu rồi, phượng chợt nở rưng rưng
Mùa hạ ơi tóc mây mười sáu tuổi.
Sao để gió rối một trời hạ tím
Cho tóc mây nũng nịu mãi bên trời
Ngập ngừng sao... em mười sáu hạ ơi...
Nghe oà vỡ tiếng ve ran chiều hạ.
Em bỡ ngỡ bước chân mười sáu tuổi
Nhánh lưu ly ai đó lén trao thầm
Ơi tóc mây mùa hạ tím bâng khuâng
Tại gió tới cho tóc mây bối rối
Tại gió tới... cánh lưu ly biết nói
Tại chiều nay em mười sáu tròn trăng
Em dỗi hờn để gió mãi bâng khuâng
Cánh lưu ly tím bên chiều hạ tím...
28/6/1992
Vân Hồng
-
GIẬN
Sao đành cũng một kiếp người
Mà mang chi lấy miệng cười thế gian
Phận em dù chót dở dang
Con tằm xe sợi tơ vàng mong manh
Rút ruột ra vẽ mộng lành
Cũng chỉ là một bức tranh cuộc đời
Đắng cay tàn một cuộc chơi
Phần đau đớn nhất em thời giành mang
Giận đời sao lắm bẽ bàng
Duyên em lỡ dở để chàng đẹp đôi
Thì thôi duyên phận ở đời
Chắc em tu vụng nên trời không thương
Giận tình sao hoá vô thường
Giận lòng mãi nhớ người không thương mình.
Giận người sao quá vô tình
Giận trời sao bắt ta mình gặp nhau
Giận trầu sao bỏ mặc cau
Giận con sóng cứ bạc đầu nhớ thương
Giận câu hát mãi vấn vương
Giận duyên lỡ dở đêm trường mình em...
13/7/2007
Vân Hồng
-
LỠ DỞ
Ai ơi
gửi nhớ gửi thương
Làm em tôi phải vấn vương cả đời
Thuyền mành
con sóng đầy vơi
Là lơi câu hát thơ rơi mủi lòng
Ướt mi
em hạt sương trong
Buồn đau biết gửi nỗi lòng cho ai
Câu thơ
buông mái trèo dài
Thuyền trôi xuôi bến em hoài ngóng trông
Lệ rơi
thân phận má hồng
Hẩm hiu bạc phận có chồng như không
Mải mê
vui vẻ bên đông
Say xưa cùng giấc tình nồng bên hoa
Làm em
nước mắt nhạt nhòa
Câu thơ nghẹn bóng trăng xa đầu giường
Ngày xưa
bởi một chữ thương
Đời em lỡ dở bên đường từ đây
GIẬN
Sao đành cũng một kiếp người
Mà mang chi lấy miệng cười thế gian
Phận em dù chót dở dang
Con tằm xe sợi tơ vàng mong manh
Rút ruột ra vẽ mộng lành
Cũng chỉ là một bức tranh cuộc đời
Đắng cay tàn một cuộc chơi
Phần đau đớn nhất em thời giành mang
Giận đời sao lắm bẽ bàng
Duyên em lỡ dở để chàng đẹp đôi
Thì thôi duyên phận ở đời
Chắc em tu vụng nên trời không thương
Giận tình sao hoá vô thường
Giận lòng mãi nhớ người không thương mình.
Giận người sao quá vô tình
Giận trời sao bắt ta mình gặp nhau
Giận trầu sao bỏ mặc cau
Giận con sóng cứ bạc đầu nhớ thương
Giận câu hát mãi vấn vương
Giận duyên lỡ dở đêm trường mình em...
13/7/2007
Vân Hồng
-
LẠC VẦN
Rồi một ngày ta bỗng thấy đớn đau
Những câu thơ chẳng giành cho ai nữa
Nét chữ bơ vơ hồn ta chia nửa
Nửa ốm rũ trong tim, nửa kiếm tìm anh.
Rồi một ngày trời cũng chẳng còn xanh
Mây viễn xứ lang thang chiều tháng sáu
Phượng nhớ thương ai mà phai sắc đỏ
Anh bỏ đi rồi cả thành phố chơ vơ...
Anh bỏ đi rồi ta lại tập làm thơ
Những vần thơ không giành cho ai cả
Những nét chữ lạc vần như chính ta lạc lõng
Giữa phố vắng không người
ta lại kiếm tìm ta...!
Vân Hồng
-
XA HẢI PHÒNG
Khi đi xa sao nhớ đến cháy lòng
Từng con phố chiều nào em tan lớp
Từng ước mơ gửi lên màu hoa phượng
Cháy đỏ trời những khàt vọng xa xôi.
Thành phố hiền hoà mà sức sống sục sôi
Nơi em lớn lên êm đềm ngày thơ trẻ
Ru tâm hồn em bằng ngàn con sóng vỗ
Dạy em biết yêu người bằng cả trái tim.
Anh bỏ đi em vỡ nát niềm tin
Những con đường lại sẻ chia nỗi buồn dâng cay mắt
Vòng xe qua những phố dài im lặng
Nỗi niềm đau cũng lắng dịu đôi phần.
Xa Hải Phòng anh có nhớ lắm không
Con phố nhỏ và ngõ nhà cũng nhỏ
Em đi xa anh có mong không đó
Mà chờ hoài không thấy một lời thương...?
Em về rồi vẫn lẻ bóng đêm trường
Vẫn đêm trắng giấc ngủ không trọn vẹn
Sáng thức giấc thấy lòng buồn như biển
Em đến trường lòng vẫn chẳng bình yên.
Anh lại đi xa Hải Phòng và có nhớ đến em...???
13/7/2007
Vân Hồng
-
Cảm ơn TT vì tất cả cảm xúc của VH được TT chia xẻ. Mấy ngày xa Hải Phòng thấy nhớ thành phố êm đềm của mình quá... Có lẽ mình là đồng hương nên có nhiều sự đồng cảm chăng? Bởi lẽ những bài thơ VH viết đều gắn với HP, với những con phố, với ngôi trường SP thời VH còn là sinh viên. Đọc bài Thôi đành vậy có người thắc mắc hỏi tại sao giữa thành phố lại có thông, hoa sim, hoa mua vậy? Chắc rằng chỉ có người HP mới biết ở quận Kiến An có khu đồi Thiên Văn mà giờ ngoại khoá sinh viên SP thường hay lên đó thôi nhỉ.
Anh Nguyễn Đình Vinh hỏi tại sao những bài thơ của VH lại không viết vào một trang. VH cũng chẳng biết những bài đó có thể gọi là thơ không nữa, chỉ biết trải lòng mình với những cảm xúc thế nên VH cũng chẳng gom lại thành trang nữa... Từng đêm trắng trải lòng trên giấy trắng...
Tặng TT mấy vần thơ VH viết sáng nay cho người thân yêu nhất và cũng hờ hững, vô tâm nhất....
XA HẢI PHÒNG
Khi đi xa sao nhớ đến cháy lòng
Từng con phố chiều nào em tan lớp
Từng ước mơ gửi lên màu hoa phượng
Cháy đỏ trời những khàt vọng xa xôi.
Thành phố hiền hoà mà sức sống sục sôi
Nơi em lớn lên êm đềm ngày thơ trẻ
Ru tâm hồn em bằng ngàn con sóng vỗ
Dạy em biết yêu người bằng cả trái tim.
Anh bỏ đi em vỡ nát niềm tin
Những con đường lại sẻ chia nỗi buồn dâng cay mắt
Vòng xe qua những phố dài im lặng
Nỗi niềm đau cũng lắng dịu đôi phần.
Xa Hải Phòng anh có nhớ lắm không
Con phố nhỏ và ngõ nhà cũng nhỏ
Em đi xa anh có mong không đó
Mà chờ hoài không thấy một lời thương...?
Em về rồi vẫn lẻ bóng đêm trường
Vẫn đêm trắng giấc ngủ không trọn vẹn
Sáng thức giấc thấy lòng buồn như biển
Em đến trường lòng vẫn chẳng bình yên.
Anh lại đi xa Hải Phòng và có nhớ đến em...???
13/7/2007
Vân Hồng
-
QUOTE(nguyen dinh vinh @ Jul 8 2007, 05:18 AM)
DỞ DANG
Biển kia
sao níu trăng về
Sóng mà khản cổ ai thề với ai
Thuyền trăng
trôi mãi trôi hoài
Dã tràng xe cát xe dài bao năm
Giận chi
rau cải rau răm
Câu kiều mà nát...trăng rằm phải tan
Bạc đầu
con sóng mơn man
Tình thôi trống vắng buông màn khói xương
Xá chi
lời hát vô thường
Câu ca bỏ ngỏ ai đường lấy đi
Thương thay
thân phận nữ nhi
Giận chi câu hát giận gì trăng trong
Tình thôi
nén chặt trong lòng
Thân em phận gái má hồng dở dang
Thấy có bài thơ giận nhau mà nghiến nát câu kiều mình thấy thế thì giận quá, thân phận nàng kiều đã quá khổ rồi mà người đời còn muốn vò nát nữa thì thật tội cho nàng, mình đành phải họa lại một bài vậy
RU LÒNG
Cũng đành phận gái dở dang
Phải đâu chỉ có một nàng Kiều thôi
Xuân Hương phải miếng trầu hôi
Vần thơ vẫn thắm tiếng cười chát chua
Giận chi đời - thói bán mua
Duyên mình mình giữ cho vừa tháng năm
Giận chi cả ánh trăng rằm
Giận chi câu hát đêm nằm chiêm bao
Giận chi phận gái má đào
Giận chi một thủa hanh hao đợi chờ
"Bây giờ người ở nơi mô?"
Cũng là duyên số hững hờ với ta
Giận người người ở đâu xa
Đừng đem bóp nát câu ca thủa nào
Trời sinh phận gái má đào
Chữ tài chữ mệnh biết sao cho vừa
Một mình một cõi nắng mưa
Đừng đau thêm nữa thủa xưa nàng Kiều
Một rằng yêu, hai rằng yêu
Vì cha nàng cũng phải liều tấm thân
Ai mong con tạo xoay vần
Đêm nào hội ngộ Thuý Vân thay nàng
Cũng đành duyên kiếp dở dang
Xin đừng nghiến nát bẽ bàng lòng nhau
Trầu xanh lại úa mùa cau
Mấy ai lọt ải bể dâu cuộc đời
Một rằng thôi, hai rằng thôi
Đêm nằm ngóng ánh mặt trời bình minh...
Lòng xin tạc một chữ tình
Dẫu rằng đá nát ta mình nhớ nhau
Thì thôi đừng mãi đớn đau
Giận làm chi nữa mái đầu pha sương
Ru lòng câu hát vô thường
Ru tình một thủa vấn vương đi về.
8/7/2007
Vân Hồng
-
DỞ DANG
Biển kia
sao níu trăng về
Sóng mà khản cổ ai thề với ai
Thuyền trăng
trôi mãi trôi hoài
Dã tràng xe cát xe dài bao năm
Giận chi
rau cải rau răm
Câu kiều mà nát...trăng rằm phải tan
Bạc đầu
con sóng mơn man
Tình thôi trống vắng buông màn khói xương
Xá chi
lời hát vô thường
Câu ca bỏ ngỏ ai đường lấy đi
Thương thay
thân phận nữ nhi
Giận chi câu hát giận gì trăng trong
Tình thôi
nén chặt trong lòng
Thân em phận gái má hồng dở dang
Thấy có bài thơ giận nhau mà nghiến nát câu kiều mình thấy thế thì giận quá, thân phận nàng kiều đã quá khổ rồi mà người đời còn muốn vò nát nữa thì thật tội cho nàng, mình đành phải họa lại một bài vậy
RU LÒNG
Cũng đành phận gái dở dang
Phải đâu chỉ có một nàng Kiều thôi
Xuân Hương phải miếng trầu hôi
Vần thơ vẫn thắm tiếng cười chát chua
Giận chi đời - thói bán mua
Duyên mình mình giữ cho vừa tháng năm
Giận chi cả ánh trăng rằm
Giận chi câu hát đêm nằm chiêm bao
Giận chi phận gái má đào
Giận chi một thủa hanh hao đợi chờ
"Bây giờ người ở nơi mô?"
Cũng là duyên số hững hờ với ta
Giận người người ở đâu xa
Đừng đem bóp nát câu ca thủa nào
Trời sinh phận gái má đào
Chữ tài chữ mệnh biết sao cho vừa
Một mình một cõi nắng mưa
Đừng đau thêm nữa thủa xưa nàng Kiều
Một rằng yêu, hai rằng yêu
Vì cha nàng cũng phải liều tấm thân
Ai mong con tạo xoay vần
Đêm nào hội ngộ Thuý Vân thay nàng
Cũng đành duyên kiếp dở dang
Xin đừng nghiến nát bẽ bàng lòng nhau
Trầu xanh lại úa mùa cau
Mấy ai lọt ải bể dâu cuộc đời
Một rằng thôi, hai rằng thôi
Đêm nằm ngóng ánh mặt trời bình minh...
Lòng xin tạc một chữ tình
Dẫu rằng đá nát ta mình nhớ nhau
Thì thôi đừng mãi đớn đau
Giận làm chi nữa mái đầu pha sương
Ru lòng câu hát vô thường
Ru tình một thủa vấn vương đi về.
8/7/2007
Vân Hồng
-
Xin mạn phép góp vào trang thơ anh một bài thơ thủa học trò em viết đúng vào năm em tốt nghiệp trung học. Đã lâu rồi và chắc những vần thơ còn ngây ngô lắm. Hồi đó em mới 17 tuổi thôi mà.
Xa mãi rồi sao tuổi thần tiên, khi mùa phượng cháy khắp trăm miền, ta chia tay với bao tiếc nuối, với bao điều chưa thổ lộ cùng nhau... Xa mãi rồi sao khung cửa sổ ngày nào, lá bạch đàn non xanh như mắt ai trao lén, chợt giật mình thèn thẹn rồi tức giậnvu vơ. Ôi tuổi học trò như những vần thơ! mà ai đó đã lén trao trong vở, để ai mênh mang buồn, bâng khuâng, bỡ ngỡ... Xa mãi rồi sao...!?
BẰNG LĂNG NGÀY BÃI TRƯỜNG
Bằng lăng ơi giã từ thời hoa mộng
Cánh cổng trường khép lại tuổi hồn nhiên
Bạn bè thân bay về khắp trăm miền
Hành trang vào đời là sắc bằng lăng tím.
Ngày bãi trường màu bằng lăng lưu luyến
Mực học trò nâng niu mãi trên tay
Mực học trò sẽ tươi mãi hôm nay
Đọng đầy những cành bằng lăng thủa nhỏ
Đọng đầy những dòng lưu bút thiết tha mà lòng ta luôn nhớ
Yêu vô cùng ơi sắc tím bằng lăng!
Người ấy vừa trao cành hoa rồi đứng lặng tần ngần
Tay khẽ chạm mà sao lòng run quá
Ánh mắt thầm trao... ánh mắt sao thật lạ
Ta tự hỏi lòng mình: còn bé nữa hay không?
Mai xa rồi người còn nhớ mây hồng?
Người luôn đùa gọi thầm ta như thế
Để mai này sắc bằng lằng thầm kể
Chuyện thủa học trò thương nhớ quá đi thôi...
10/6/1993
Vân Hồng
Em cũng không hiểu tại sao bài viết lại có màu như vậy
Không biết sửa đã được chưa
-
LỜI CỦA THỊ MẦU
( Tặng Ngoc)
Hỡi người trong mộng tôi ơi
Tụng kinh có trốn việc đời được không
Ngày đêm những ngóng cùng trông
Mong sao cho phận má hồng đừng phai
Người xa biền biệt dặm dài
Thiền đêm rồi lại thiền ngày mải mê
Trong lòng còn chút đam mê?
Tình còn tơ tưởng đi về bên em?
Bỏ tình duyên để nhạt thèm
Mình em tỉnh thức chong đèn sáng đêm
Nhắm mắt người lặng ngồi thiền
Có chăng thấy một nàng tiên gọi mời
Sao anh rũ bỏ việc đời
Sao anh quên có một người là em?
Gốc bồ đề có bình yên
Hay nghìn sóng vẫn dậy miền trần ai
Tụng kinh thức với đêm dài
Biết trong tim có hình ai đi về
Trốn đời sao trốn si mê
Gốc bồ đề vẫn đi về dáng em
Anh đừng nhắm mắt tìm quên
Em đây là cả một miền khát khao
Mở mắt đi ngắm má đào
Miệng không tụng nữa kinh sao thật buồn
Bồ đề xanh ngắt bình yên
Là nơi hò hẹn nên duyên chúng mình
Khi nào già hãy tụng kinh
Giờ thì anh hãy nhận tình của em
Đừng nhắm mắt, mở ra xem
Đời còn đẹp đắm say men rượu tình...
8/7/2007
Vân Hồng
-
NHỚ TUỔI HAI MƯƠI
Tuổi hai mươi sao mãi xa rồi
Những bước chân thời gian qua lặng lẽ
Cuối con đường tình yêu một thủa
Giờ chỉ còn lả tả sắc bằng lẳng.
Anh xa xôi anh có biết hay chăng
Em cũng cháy lòng khi về miền kỉ niệm
Để quên, nhớ một điều gì tha thiết
Dẫu chỉ là ảo ảnh của thời gian.
Trắng bạc đầu ngọn sóng thủa li tan
Biển vẫn hát dù chẳng còn nhau nữa
Kỉ niệm nào ta đem thiêu trong lửa
Cho phượng hồng day dứt nỗi bỏ quên.
Con phố buồn khi em biết gọi tên
Tìm kỉ niệm tuổi hai mươi nồng cháy
Mười năm trôi qua có còn gì đọng lại
Trong ngọt ngào kí ức tuổi hai mươi?
HP 7/7/2007
Vân Hồng
-
ước gì anh hoá thành viên kẹo
Chắc sẽ ngọt nhiều ngọt rất lâu
(Tặng Aily)
Kẹo ngọt kia có đủ các sắc màu
Bao cô gái thích tranh nhau kẹo ngọt
Yêu anh nhiều mà duyên chưa bén giọt
Kẹo vô tâm cứ mời gọi các nàng
Aily giận rồi không thèm ăn kẹo nữa
Anh sẽ phải tiếc hoài nếu cô ấy sang ngang.
Chàng trai nào mà vô tâm thế nhỉ
Áo bà ba đồng nội tuổi xuân thì
Xinh e ấp với thơ tình lãng mạn
Sao đành lòng rảo bước quay đi?
Vân Hồng
-
CHỈ LÀ EM...
(Gửi Trọng Trường)
Em cũng có một thời thiếu nữ
Và những nỗi buồn không thể gọi thành tên
Những câu thơ dang dở viết từng đêm
Là nỗi lòng trải ra trên giấy trắng.
Ru nỗi buồn vơi đầy từng đêm vắng
Đợi chờ ai hay kí ức vu vơ?
Tình dở dang và ai mãi hững hờ
Chợt ngoảnh lại tuổi xuân phai đi mất
Hạnh phúc gần tưởng chừng như rất thật
Nhưng với tay hoài không trọn một vòng ôm
Dậy với sao mai thức với sao hôm
Đêm tỉnh thức thấy lòng vô nghĩa quá
Thà điên lên cho thế gian xa lạ
Thà vô tri như đá đứng giữa trời
Đừng bùng lên ngọn lửa nhớ tim ơi
Để những vần thơ không buồn tê tái nữa.
Say thơ em xin anh thắp lửa
Soi sáng lối đi về trong chạng vạng một mình em
Để khi buồn em còn biết gọi tên
Để đêm dài cơn mơ không thảng thốt
Để trái tim ba mươi năm không héo mòn trong ngực
Để nước mắt không còn chảy ngược vào trong
Say thơ em xin hát khúc ru lòng
Đêm chờ đợi thôi đừng dài vô tận
Để nửa cuộc đời sau này không lận đận
Không trắng đêm cùng giọt đắng trên môi
Say thơ em xin cạn chén rượu đời
Đã thấu hiểu tình em trên giấy trắng
Em không là người viết thơ mang nỗi buồn trĩu nặng
Không là cô thiếu nữ má hồng lãng mạn mới tập yêu
Em là em với trăn trở bao điều
Từng đêm trắng trải lòng trên giấy trắng....
7/7/2007
Vân Hồng
-
Ba đã đi rồi chỉ còn lại mẹ thôi
Vắt kiệt sức mình nuôi đàn con khôn lớn
Thời bao cấp lo ăn từng bữa một
Bóng mẹ ngả dài trên vách từng đêm
Bàn tay chai xâu từng sợi chỉ mềm
Những bướm hoa hiện lên trên vải trắng
Bàn tay ấy chẻ củi, nhào than, làm toàn việc nặng
Ba mất rồi mẹ gánh cả non sông
Sáng thức giấc trứơc cả mặt trời hồng
Tất tả gọi các con rồi vội vàng lên lớp
Trang giáo án đêm qua thấm cả dòng nước mắt
Con biết đêm về mẹ nhớ ba nhiều hơn.
Con mới bảy tuổi thôi nên chỉ biết giận hờn
Mỗi khi có người đàn ông nào đến chơi thăm mẹ
Mẹ lặng lẽ lắc đầu nhìn đàn con thơ trẻ
Mẹ sẽ gánh một mình không san sẻ cùng ai...
Con ngủ say, mẹ thức suốt đêm dài
Công việc hết rồi vẫn không sao ngủ được
Giá bây giờ con được một điều ước
Chỉ mong trở về ngày tháng ấy xa xôi
Con sẽ không giận hờn nếu ai đến nhà chơi
Để giờ mẹ không cô đơn lẻ bóng...
7/7/2007
Vân Hồng
MƯỢN NỖI NHỚ VONG HỒN THÁNG BẢY
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
CỦ CHI ĐẤT THÉP
(Kính tặng KAH và những người đồng đội của anh)
Tôi đến Củ Chi vào một ngày nắng đẹp
Rừng biếc xanh bình lặng gió rì rào
Thăm địa đạo một thời oanh liệt ấy
Giọt máu nào còn thắm đến hôm nay?
Từ lòng đất tiếng trẻ sơ sinh khóc
Tiếng hát câu cười tình tứ trao duyên
Cứ âm thầm những mầm chồi thanh khiết
Nảy dần lên trong lòng đất mẹ hiền.
Đền Bến Dược đứng uy nghiêm trong nắng
Tiếng văn bia thao thiết buổi trưa hè
Dội vào lòng tôi những ngày oai hùng ấy
Pháo đạn nào có át được tiếng ve?
Bình lặng lắm buổi trưa đền Bến Dược
Bao hồn thiêng non nước ở nơi đây
Lá cây rừng xanh non như tuổi trẻ
Của những linh hồn còn sống mãi đến hôm nay.
Máu nhuộm thắm để cây rừng biếc mãi
Để hôm nay trời xanh thật yên bình
Xin quì gối trước linh hồn bất diệt
Đất thép thành đồng sống dậy những anh linh...
Củ Chi 6/2001
Vân Hồng