-
Số bài viết
399 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
8
Bài viết được đăng bởi vanhong
-
-
THANH ÂM
Tí tách rơi
Đêm khuya tĩnh lặng
Sương thu lặng lẽ
Buông tiếng thở dài...
Xào xạc chao nghiêng
Lá vàng đậu nhẹ
Tờ lịch thời gian vàng ố
Khô khốc rên
Dưới chân giày.
Ri rỉ côn trùng
Kêu sương trong cỏ
Trăng bàng bạc
Không mờ không tỏ
Lạnh lẽo mồ hoang.
Nức nở hờn
Tiếng tim đau
Nhói trong ngực gầy
Khát khao chờ đợi...
Eo óc tiếng gà
Gáy gọi bình minh
Mặt trời chưa lên
Trăng dùng dằng...
chưa lặn...
Tĩnh lặng!
Nghe tiếng lòng
quặn thắt
rên rỉ than
nhoi nhói tâm can
Thanh âm ấy
Ta muốn quên đi
Sao vang mãi
Xót xa đến vậy!?
26/8/2007
Vân Hồng
-
ĐÊM QUA PHỐ MỘT MÌNH (I)
Đêm trên phố một mình
Tìm dấu thời trẻ dại
Ánh đèn đường vàng úa
Đổ sập xuống bóng mình.
Đêm mùa thu lang thang
Bước chân buồn vô định
Vòng tay xiết run run
Môi lạnh thầm gọi khẽ
Nỗi niềm nào dịu nhẹ
Trải đầy không gian đêm.
Đêm qua phố không tên
Tối một vùng thương nhớ
Nỗi niềm nào gõ cửa
Gọi thầm hương cố nhân.
Đêm qua phố âm thầm
Bóng ngả dài mệt mỏi
Gió thầm thì khẽ hỏi
Đi về đâu... về đâu...?
29/9/2007
Vân Hồng
-
HỒN HOANG
Người đàn ông bỏ trốn khỏi cuộc đời
Bước chân nhẹ và êm không dấu vết
Nhưng đâu hay để lại bao thương tích
Một trái tim ngậm ngùi căm hận đến tái tê...
Người đàn ông lặng lẽ bỏ đi
Để lại sau lưng nhạt nhoà lời xin lỗi
Xin lỗi làm gì chẳng bao giờ hết tội
Đày đoạ một cuộc đời Chúa phán xét được không?
Người đàn ông dần xa... âm thầm...
Trơ tráo đánh rơi lời thề nguyền giả dối
Bước thật mau dường như trốn tội
Chuyện tình yêu ai bắt tội bao giờ?
Người đàn bà ngồi đếm những bất ngờ
Đã đi qua đời mình... những bất ngờ đau đớn
Cứ cả tin như ngày vừa mới lớn
Dại khờ ơi, ngồi đếm đến bao giờ!?
Người đàn bà ngồi với gió giao mùa
Đem chát chua ra hong cùng thương nhớ
Mong khô lệ sao chưa vơi dòng lệ
Heo may vàng phủ mộ chí vừa chôn.
Người đàn bà chôn đi cuộc tình buồn
Lại vô tình giải thoát hồn ma quỉ
Trái tim đau lại chìm sâu mộng mị
Suốt một kiếp người đày đoạ hồn hoang...
Linh hồn bay vật vờ, vô định, lang thang...
23/9/2007
Vân Hồng
-
MẢNH TRĂNG THU
Mùa thu đi qua ngõ từng đêm
Nghe thổn thức gót heo may vò võ
Chông chênh mảnh trăng bên khung cửa nhỏ
Trăng hay mắt em vàng võ dõi tìm anh?
Đừng hỏi vì sao thu quá mong manh
Không có tình yêu thu trở thành vô nghĩa
Hoa sữa có nồng nàn đến thế
Cũng chẳng là gì khi chẳng đợi chờ thu.
Em đi qua mùa thu mong manh
Không tình yêu, không anh, không tất cả...
Đường phố quen sao bỗng thành xa lạ
Em một mình gót nhỏ lạc về đâu?
Nửa vầng trăng mỏng mảnh đớn đau
Nửa vầng trăng như tên anh huyền ảo
Ép trăng vào tim, em nghe lòng nổi bão
Anh có lạc lối về hãy theo dấu trăng đi!
Nửa vầng trăng vàng võ ngoài kia,
Như giọt lệ mùa thu âm thầm nức nở
Vì lẽ gì mà vầng trăng rạn vỡ
Sao chẳng tròn đầy cho trọn mùa vui?
Anh tìm về - Em không phải ngày xưa
Đau đớn quá nên hoá thành độc ác
Để vầng trăng lại chia hai lưu lạc
Sáng nhạt nhoà đơn bạc một trời thu...
Vân Hồng
-
Hi! Cuối tuần vui vẻ nhé!
Chuột Rain ơi có nhất thiết phải làm chữ kí dài vậy ko nhỉ? Hi hi hi...
-
KHI CUỘC VUI TÀN....
Cuộc vui tàn còn gì lại trong ta
Những giọt nước mắt lặng câm
Những nụ cười buốt giá
Đày ải tâm hồn
Vào vực sâu vô cảm
Đau đến tận cùng quằn quại xiết thịt da...
Ảo ảnh nhạt nhoà
Ta không nhận ra ta
Gương mặt méo mó dị kì
Phải là ta không nhỉ!?
Nhàu nát
Úa tàn
Tìm đâu người tri kỉ
Đời lạnh buồn chỉ vui một thoáng qua.
Cuộc vui tàn
Tình chỉ là phù hoa
Ta bước thấp bước cao tìm một điều chân thật
Hư không
Hão huyền
Ảo vọng...
Cuộc vui tàn ta không phải là ta!!!
12/92007
Vân Hồng
-
@ lyenson : cảm ơn bạn đã ghé chơi và để lại bài thơ. Đúng là cuộc đời đôi khi không thể biết được ranh giới được – mất, nhân – quả. Nếu trót lỡ vương phải chữ tình, thì tất cả những gì có thể làm là chấp nhận các kết cục, đôi khi không như ý, của nó.@ vanhong : tuy vô và thất thì đều là không, nhưng vô tình và thất tình hẳn là khác nhau đấy. Thơ vanhong có những đoạn thể hiện sự độ lượng của đàn bà, nhất là phụ nữ á châu :
Thời gian trôi vẫn mình em rảo bước
Bao ngôi nhà mời gọi hãy dừng chân
Nhưng em sợ anh vẫn còn đơn độc
Phía trước anh bao gai góc thăng trầm.
Nhưng vanhong biết không, đó vốn là đức tính tốt, nhưng khốn khổ thay lại là những cú đánh nghiệt ngã nhất với đàn ông. Chúc bạn có cuộc sống nhiều cảm xúc. Thân
Ai cũng tự hỏi mình
Cuộc đời được tạo ra từ những điều gì
Từ tình yêu của mẹ cha
tảo tần nuôi nấng
Từ tình thương của thầy cô
Nâng niu sau mỗi lần thất bại
Từ tình yêu học trò
Của thời phượng đỏ
Hay từ bộn bề cuộc sống
Được xếp bằng bong bóng đam mê
Nhưng anh tin
Cuộc đời được tạo ra
bởi những khoảnh khắc
Là khi trước ngã ba đường
Em đã chọn
Là khi lý trí tê liệt
Em bước chân đi
Theo tiếng gọi của những gì huyễn hoặc
Là khi mưa giăng mắt
Trút bão tố xuống cuộc đời
Những khoảnh khắc chồng lên nhau
Đầy rẫy rối bời
Khi ta nhắm mắt buông lơi
Là cuộc đời
Đã sang nhánh khác
Và cứ thế
Cuộc đời chỉ là dòng sông khoảnh khắc
Không ai tắm hai lần ở một dòng sông
Và cũng không ai hai lần đối mặt
Khoảnh khắc quá khứ
Mãi đi qua
Khoảnh khắc của em và anh
Chỉ dành riêng hai chúng ta
Cũng đã qua
Khoảnh khắc ấy
Người ta
Gọi là kỷ niệm
Hi Ngoc dinh
VH hiểu về vô và thất chứ. Trong topic cua Ngoc dinh người đàn ông là kẻ thất tình nhỉ. Còn trong bài thơ của VH thi ngược lại người đàn ông là kẻ vô tình đúng không? Xét về một góc độ nào đó thì tất cả những người đàn ông đều luôn mang dù ít hoặc nhiều một chút vô tình, một chút vô tâm để cuộc sống người phụ nữ thêm một chút thi vị
Có những điều không thể hiểu đâu anh
Vô tình quá nên em thường hờn dỗi
Bước qua nhau dù bàn chân rất vội
Nhưng tơ lòng còn vương mãi không thôi...
Ánh mắt em hờ hững dõi xa xôi
Là gửi nhớ về nơi anh nồng cháy
Anh vô tâm hay thật không biết vậy?
Sao cứ lạnh lùng làm đau nhói lòng ai!
-
-
NHỮNG CON ĐƯỜNG MÙA THU
Những con đường của một ngã ba
Những con đường chia xa đưa ta về hai ngả
Gió heo may chiều nay trời lạnh giá
Em lẻ bóng âm thầm trên phố vắng không anh.
Những con đường mang dấu vết thời gian
Bụi phủ mờ dấu chân xưa hai ta cùng chung bứơc
Cứ hoài niệm một con đường hoa phượng
Lá vàng rơi ngập lối biết về đâu.
Những con đường hằn sâu những khổ đau
Chạy suốt đời nhau chỉ song song vô định
Gió heo hút thổi tơi bời chiếc lá bàng bầm tím
Như mắt ai thâm quầng cả đời kiếm tìm nhau.
Những con đường mang anh đi về đâu?
Những con đường khổ đau, những con đường hạnh phúc...
Con đường đưa anh đến với em chỉ còn trong kí ức
Mà con đường tương tư theo mãi suốt đời nhau.
Vân Hồng
-
LÃNG ĐÃNG
Sáng se lạnh em áo dài tới lớp
Ai thở dài dõi mãi bước xa xăm
Mắt đăm nhìn mà chân bước ngại ngần
Thôi vậy nhé... chỉ nhìn thôi... vậy nhé...
Em đi trong gió giao mùa dịu nhẹ
Lòng thầm mơ một sớm thủa ban đầu
Lặng lẽ đếm những giọt buồn giăng mắc
Để ai kia vương vương một chút sầu.
Cứ lãng đãng như mây bay buổi sớm
Trời thu xanh trong veo một ánh nhìn
Thoáng buồn dâng cay mi người thiếu phụ
Chỉ nhìn thôi, đừng nói... cứ làm thinh...
7/9/2007
Vân Hồng
-
NỬA TRÁI TIM THU...
Thời xưa ấy đã xa xôi rồi nhỉ
Thu già nua như kỉ niệm cỗi cằn
Em đa đoan để nẻo về tan vỡ
Cắn môi ngăn nỗi buồn bỗng vỡ vụn niềm vui.
Nỗi nhớ nào cùng anh đi rong chơi
Để đường xưa heo may hờn thổi mãi
Em một mình tìm dấu yêu xa ngái
Ngút tầm nhìn cũng chỉ lại hư không.
Anh đi rồi một sớm mưa giông
Ướt lạnh run đôi bờ vai chờ đợi
Giờ thiếu phụ còn đâu nhiều mong mỏi
Gạt nỗi buồn lạnh cóng tiễn chân ai...
Lại chia phôi sao em cứ mong hoài
Nửa trái tim run rẩy tìm một nửa
Em chỉ là sân ga tạm dừng chân một thủa
Cho những con tàu dừng lại để mãi xa...
Bao con tàu ghé đậu ở sân ga
Để lại những vệt khói đen buồn bã
Nửa trái tim buồn thêm một lần buốt giá
Gió giao mùa thổi hoang suốt đời ai?
Mưa buồn 5/9/2007
Vân Hông
-
Nơi mùa thu bỏ trốnChiều heo may thổi ướt một vùng quên
Anh đánh rơi lời yêu trên môi em hé mở
Để hồn trượt ... ngã xuống miền thương nhớ
Níu áo em mỏng ướt tuổi dậy thì
Trộm rình nghe con nắng trốn mình đi
Cho mắt lá thổn thang lời chia biệt
Em cứ đa đoan để thờ ơ chẳng biết
Khi ngoảnh nhìn ... thu mấy lứa già nua
Đêm buông mành anh thấy chẳng còn thu
Nỗi nhớ em đi lạc ... trong giấc mơ quả thị
Anh xé vỏ ... mong nguyên hình suy nghĩ
Chợt giật mình ... giao mùa gõ vào tim
NỬA TRÁI TIM THU...
Thời xưa ấy đã xa xôi rồi nhỉ
Thu già nua như kỉ niệm cỗi cằn
Em đa đoan để nẻo về tan vỡ
Cắn môi ngăn nỗi buồn bỗng vỡ vụn niềm vui.
Nỗi nhớ nào cùng anh đi rong chơi
Để đường xưa heo may hờn thổi mãi
Em một mình tìm dấu yêu xa ngái
Ngút tầm nhìn cũng chỉ lại hư không.
Anh đi rồi một sớm mưa giông
Ướt lạnh run đôi bờ vai chờ đợi
Giờ thiếu phụ còn đâu nhiều mong mỏi
Gạt nỗi buồn lạnh cóng tiễn chân ai...
Lại chia phôi sao em cứ mong hoài
Nửa trái tim run rẩy tìm một nửa
Em chỉ là sân ga tạm dừng chân một thủa
Cho những con tàu dừng lại để mãi xa...
Bao con tàu ghé đậu ở sân ga
Để lại những vệt khói đen buồn bã
Nửa trái tim buồn thêm một lần buốt giá
Gió giao mùa thổi hoang suốt đời ai?
Mưa buồn 5/9/2007
Vân Hông
-
hihi. Bác Vinh ơi là bác Vinh!!!!!!!!!!!
hai28 làm khổ bác Vinh rùi
Mai khai giảng mà bác Vinh ko có thơ tặng cô giáo thi hai28 buồn rùi
-
THU SANG
Mới đầu thu
sao lá đã bay đầy
em vui đấy
sao mà vui gượng quá
quên lá rụng
em bỗng thành xa lạ
rơi xuống chân đời
ngủ yên giấc ngàn năm...
Mùa thu sang
gió trở bước âm thầm
vương vãi nắng
hanh vàng màu thương nhớ
Em cô độc
quên nẻo về...
Tan vỡ!
Anh có chờ
khi tàn một vui..?
Mùa thu sang
Em đánh mất tiếng cười!
1/9/2007
Vân Hồng
-
THU SANG
Mới đầu thu
sao lá đã bay đầy
em vui đấy
sao mà vui gượng quá
quên lạ rụng
em bỗng thành xa lạ
rơi xuống chân đời
ngủ yên giấc ngàn năm...
Mùa thu sang
gió trở bước âm thầm
vương vãi nắng
hanh vàng màu thương nhớ
Em cô độc
quên nẻo về...
Tan vỡ!
Anh có chờ
khi tàn một vui..?
Mùa thu sang
Em đánh mất tiếng cười!
1/9/2007
Vân Hồng
-
HOÁ MÃ CUỘC ĐỜI...
Ngày xá tội vong nhân
Thiên hạ đua nhau mua nhà lầu xe hơi
Hoá mã...
Đứa trẻ tựa cửa thềm
Chờ xin ít cháo chúng sinh
Nhe răng cười nhìn đốt mã
Hình nhân
Ti vi
Xe máy...
Đủ không thiếu thứ gì
Cháy trong ánh mắt ngây ngô
Cháy trong lòng ta quặn thắt
Húp cháo thí rồi đi
Lại hát
Tiếng hát nhọn như dao
Cứa vào lòng bao người qua lại
Hoá mã cuộc đời cay đắng
Để đổi lại được gì cho nhân gian?
Im lặng...
Ánh mắt trong veo
Khuôn mặt nhem nhuốc
Chờ xin chút lộc cúng chúng sinh
Lại cười
Lại hát...
Đời hoá mã
Thập phương nuốt mùi hương
Thèm thuồng
Mong ước...
27/8/2007
Vân Hồng
-
NGHĨ MỘT CHÚT...
Em biết rằng anh sẽ quên em
Như đã quên bao cô gái khác
Chiều lặng buồn gió giao mùa xao xác
Tự hỏi lòng: Anh có nhớ em không?
Tình yêu đầu trả về cõi hư không
Mình trao nhau chút lửa tàn tim lạnh
Rồi cách xa biến tình thành ảo ảnh
Nhớ mong thừa chờ đợi cũng nhạt phai...
Những bông phượng còn sót lại hồng phai
Những phiến lá vàng đầu thu gợi bao nhiêu kí ức
Cứ lặng câm bên nhau vô thực
Con đường dài chông chênh gió heo may...
Hẳn rằng có một người sẽ mất ngủ đêm nay
Linh hồn đang sụp quì xin sám hối
Đến với nhau phải chăng là tội lỗi
Xin say đắm một lần rồi mãi kiếp lênh đênh!
25/8/2007
Vân Hồng
-
THU
Sương rơi!
lệ rơi!
tơi bời...
Tóc rối
chờ đợi
thẫn thờ...
Buồn thu!
Lá vàng rơi...
hiu hắt.
Chờ ai
trong mưa
sao chẳng thấy...?
Khóc vùi
tủi phận
trách người
hững hờ...!
Vân Hồng
-
NHỮNG MẢNH VỠ THỜI GIAN
Những mảnh vỡ thời gian
Chẳng ai hàn gắn được
Đưa những lời hẹn ước
Tan vào cõi hư vô
Hàng liễu rũ bên hồ
Triệu mắt buồn xao xác
Chiều thu trời ảm đạm
Gom nỗi buồn vào tim
Về đâu những cánh chim
Chiều xuống chừng mệt mỏi
Chở một thời nông nổi
Bay vào miền hư vô
Chở năm tháng mộng mơ
Nặng trĩu đôi cánh mỏng
Những mảnh vỡ thời gian
Khua lòng người xao động...
Em mải mê tìm lại
Những mảnh vỡ thời gian
Đây mối tình chớm nở
Đây giọt lệ li tan
Đây một dải mây ngàn
Suốt đời trôi vô định
Đây cánh bằng lăng tím
Đây chuyến tàu chia phôi...
Ngàn vạn mảnh vỡ rồi
Sao em không tìm nổi
Mảnh vỡ trái tim em
Lạc nơi nào tim hỡi!?
Vân Hồng
-
Về lời từ chối(Tặng VH)
Dường như trên chiếc lá mùa thu
Có gưỉ gắm thiên thư về số phận
Những mây tóc hờn những đôi môi màu nắng
Đã bay đi và phai nhạt xa dần
Có cớ gì đâu mà bất chợt buồn
Chỉ là những mùa trăng như bao mùa trăng đã...
Chỉ là những cơn sóng dâng trào lên vô cớ
Đang xô vào vực đá cô đơn
Không từ em mà đến những cơn mưa
Nếu lòng tôi đã không từng khô khát
Những cơn mưa em dẫu là thoáng chợt
Vẫn khiến cỏ mềm mong gọi bước tôi qua
Thôi đừng đến rồi sẽ xa
Chúc em khôn ngoan như những người con gái trước
Tôi sẽ chờ nơi mùa thu sau một thiên thư khác
Vẫn trên vàng khô những tiếng chối từ.
VỚI ANH
Thu đã về trên lá phượng rơi rơi
Vàng xót xa ước mơ thời thiếu nữ
Thời gian trôi vầng mặt trời như lửa
Anh rất gần mà cũng quá xa xăm.
Em một mình nghe tiếng gió trở trăn
Cứ ngỡ mình là Xuân Hương thủa trước
Khao khát sống.
Khao khát yêu.
Đam mê.
Cháy bỏng...
Khao khát đến vô cùng mà vẫn trắng đôi tay!
Mùa thu về trong hương sữa say say
Em lạc bước trong mông lung không biết đâu là bến bờ hạnh phúc
Hình như mùa thu và những điều không thực
Luôn đến tìm em!
Anh có tin yêu em và mùa thu
Hay chẳng hề tin cứ nghi ngờ hờn giận?
Thì vẫn là em, mùa thu và những điều không thực
Vẫn khát khao và không nguôi thương nhớ...
Dù anh chẳng hề tin!
Vân Hồng
-
TRÁI TIM ĐAN KÔ
Em khờ dại nhóm lửa trái tim
Mong trở thành Đan Kô cho anh tình yêu và cuộc sống
Ngỡ mình cao cả giành cho anh hạnh phúc
Nhưng sâu thẳm đáy lòng em vẫn thấy đớn đau.
Mùa thu buồn đốt lửa trái tim sầu
Lá vàng khô hanh hao miền thương nhớ
Anh hạnh phúc để riêng em lỡ dở
Những phiến lá khô vàng như ngọn lửa trái tim!...
Anh cứ yêu đi bằng cả niềm tin
Đừng để người ấy cũng như em...
Đốt trái tim mình một tình yêu vô vọng
Xao xác phố buồn...
Những đốm lửa thời gian bay lả tả...
Lá vàng thu!
Vân Hồng
-
TRÁI TIM ĐAN KÔ
Em khờ dại nhóm lửa trái tim
Mong trở thành Đan Kô cho anh tình yêu và cuộc sống
Ngỡ mình cao cả giành cho anh hạnh phúc
Nhưng sâu thẳm đáy lòng em vẫn thấy đớn đau.
Mùa thu buồn đốt lửa trái tim sầu
Lá vàng khô hanh hao miền thương nhớ
Anh hạnh phúc để riêng em lỡ dở
Những phiến lá khô vàng như ngọn lửa trái tim!...
Anh cứ yêu đi bằng cả niềm tin
Đừng để người ấy cũng như em...
Đốt trái tim mình một tình yêu vô vọng
Xao xác phố buồn...
Những đốm lửa thời gian bay lả tả...
Lá vàng thu!
Vân Hồng
-
VỚI ANH
Thu đã về trên lá phượng rơi rơi
Vàng xót xa ước mơ thời thiếu nữ
Thời gian trôi vầng mặt trời như lửa
Anh rất gần mà cũng quá xa xăm.
Em một mình nghe tiếng gió trở trăn
Cứ ngỡ mình là Xuân Hương thủa trước
Khao khát sống.
Khao khát yêu.
Đam mê.
Cháy bỏng...
Khao khát đến vô cùng mà vẫn trắng đôi tay!
Mùa thu về trong hương sữa say say
Em lạc bước trong mông lung không biết đâu là bến bờ hạnh phúc
Hình như mùa thu và những điều không thực
Luôn đến tìm em!
Anh có tin yêu em và mùa thu
Hay chẳng hề tin cứ nghi ngờ hờn giận?
Thì vẫn là em, mùa thu và những điều không thực
Vẫn khát khao và không nguôi thương nhớ...
Dù anh chẳng hề tin!
Vân Hồng
-
MƠ
Giấc mơ ngọt ngào lặng lẽ cùng em
Đêm huyền diệu ủ men nồng thương nhớ
Say đắm bên ai nghẹn từng hơi thở
Chẳng có xa lìa chẳng day dứt đớn đau...
Giấc mơ ngọt ngào đưa mình tới gần nhau
Không có những buộc ràng khăt khe định kiến
Hạnh phúc ấy chẳng xa xôi phù phiếm
Nhưng chỉ hiện về trong những giấc mơ thôi
Anh là giấc mơ lặng lẽ bên đời
Cho em bình yên chìm sâu vào giấc ngủ
Tìm thấy mình của những ngày xưa cũ
Chỉ trong mơ em mới thực là mình
Chỉ là mơ... là mơ... phải không anh???
20/8/2007
Vân Hồng
NÓI VỚI ANH (II)
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
NGÀY DÔNG BÃO VỀ NƠI DÔNG BÃO
Một hôm nào lạc về con đường cũ
Trắng mịt mờ mưa đổ xuống hàng cây
Ngày dông bão tìm về nơi dông bão
Ánh mắt nào đau đến tận hôm nay.
Mưa như trút ngập cả miền kỉ niệm
Bước thấp cao lã chã những giọt buồn
Tà áo mỏng run rẩy hoài thương nhớ
Ngón tay gầy vớt những giọt si mê...
Mùa dông bão ai mang thêm dông bão
Dội lòng ta nghiêng ngả một đời người
Quên mềm yếu gồng mình thành cứng cỏi
Bão ngập lòng vẫn nở nụ cười tươi!
Ngày giông bão bỗng thấy lòng giông bão
Phá vách ngăn sống giây phút chính mình
Gió xé lòng giật toang từng mảnh nhớ
Buốt tim đau khi nhìn lại bóng hình....
6/10/2007
(Một ngày buồn thật buồn)
Vân Hồng