-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Xuân tím
Tiễn xuân hoa lại tần ngần
Từ xuân hoa nở nhọc nhằn lắm thay
Mùa về vẫn thật đắm say
Nắng cùng gió ấy có hay lòng người
Chào xuân đang tới trong đời
Chào xuân đang rực ở thời hết xuân
Đã đành luyến tiếc bội phần
Tằm tơ trống vắng đầy dần nong tim
Vẫn còn nguyên tím đồi sim
Chiều xưa nhung tím, lịm tìm chiều hoang
Cùng trời cuối đất phanh toang
Cởi lòng xuân tím ôm hoàng hôn bay
Phạm Ngọc Hùng
-
Khoảnh khắc
Trong khoảnh khắc ân tình đanh vết xước
Đau trái ngang là nỗi đau giấu được
Mà vội vã ngay cả khi dừng bước
Thương nhớ ùn, thảng thốt gọi tên
Bập bùng leo ngọn lửa tàn dai nhất
Càng thiêu thân, càng yêu càng sợ mất
Nơi chân mây cầu vồng có thật
Giữa phố chiều ngơ ngẩn duyên em
Sầu đại dương hướng phương nào chẳng được
Lưỡi liềm trăng sắc hơn lời giao ước
Thuyền vĩnh viễn dính vào mặt nước
Chỉ cánh buồm đôi lúc bay lên
Ngày lỡ hẹn với vô vàn ngọn gió
Sương tơ vương ngút ngàn hương hoa cỏ
Ai mắc nợ ân tình đêm trăng tỏ
Làm buồn lòng vạn vạn mắt sao khuya
Anh nhớ em trong mưa bay Hà nội
Anh buồn rầu giữa mùa xuân thấy tối
Những vũng nước sân ga chật chội
Lênh loang đâu bầu trời của anh
Đường mưa trơn thêm thương em đơn lạnh
Ngậm ngùi hôn nước mắt em lóng lánh
Càng ôm mạnh, tầu em càng chuyển bánh
Sân ga này chưa níu nổi em ư?
Trong khoảnh khắc tách ra hai ngơ ngác
Hai ngân nga ngắt làm hai rời rạc
Hai vô nghĩa, hai tâm hồn ngã lạc
Một bầu trời, hai nỗi nhớ bơ vơ
Phạm Ngọc Hùng
-
Trăng hòa xuân
Tròn đẹp xinh nguyên sáng tỏ rằm
Rạng ngời nguyệt mới, Tết mười lăm
Mừng giêng phấp phới, tiên chầu hội
Đón én chung chiêng, kén mở tằm
Trăng chở thề nguyền văng bốn bể
Người cầm ước hẹn trễ trăm năm
Hòa xuân, dễ dịu lòng em nhỉ
Lành lại bao nhiêu những rách thầm.
Phạm Ngọc Hùng
-
Ngày hội thơ
Ngày hội thơ, ta nhớ em lắm đấy
Lịm miên man trong biển cả ngôn từ
Hồn Văn Miếu bập bùng bao lửa cháy
Mây trên đầu chấp chới mở thiên thư
Thề quân tử trong lòng không hoàng đế
Mộng giai nhân chưa rõ được nữ hoàng
Ngày hội thơ, sao nhớ em đến thế
Chìm lơ ngơ trong một biển tâm hồn
Trời tháng giêng bút thần son quốc sử
Vinh danh rêu thầm lặng giữ kinh thành
Lùi vật chất cho tinh thần lên thử
Dẫu ngỡ ngàng thế giới vẫn non xanh
Ngày hội thơ, ta không làm thơ nổi
Màu thủy tinh rơi xuống vỡ tan rồi
Chỉ nỗi nhớ vẫn còn nguyên bổi hổi
Vô tình luồn, gió thổi với ta thôi
Gió vô tình thổi cả với em không
Phạm Ngọc Hùng -
Hoa xưa
Ngoài vườn nở một bông hoa
Cùng quê với gió, cùng nhà với xuân
Một chiều muốn hái bao lần
Nhưng thương hoa quá mà dần mất hoa
Ngày xưa mơ giấc mơ xa
Ngày xưa hoa ước là hoa trong phòng
Thế rồi xưa phải lấy chồng
Trong tim xưa, sợi tơ hồng có rung
Chiều xuân buồn đến lạ lùng
Rót ra chén rượu, nhớ từng hoa xưa
Phạm Ngọc Hùng
-
Xuân im
Hoa đào trước ngõ chẳng còn lay
Mà tiếng xuân ngân vẫn vọng đầy
Có phải oan tình đòi nợ cũ
Hay là ân nghĩa khiến xuân say
Tết này lỗi hẹn với tình yêu
Ta với nàng xuân thẹn ít nhiều
Kẻ ngoảnh má đào ưng ửng giận
Người chùng mi cúc ngấn liêu xiêu
Tết này lỡ hẹn với tình quân
Ai giúp nàng bân khất kịch trần
Vuốt nắng mơ hồ hường gió lạc
Xoa trời cảm giác mướt mây tân
Tết này nghe thẫm thẫm trong tim
Mới hiểu niềm thương ấy chẳng chìm
Ta uống nỗi buốn chờ hỏng dạ
Mà ngừng tất cả buổi xuân im
Phạm Ngọc Hùng
-
Nửa chừng xuân
Thôi từ nay em không đan áo
Không còn là nàng bân của anh
Trong kiêu lạnh không còn thơm thảo
Từ bây giờ anh rất phong phanh
Nơi mong manh màu xanh run lá
Nỗi cô đơn không ngớt rùng mình
Anh đóng lại khuy cài buông thả
Thôi cũng đành phong kín bình minh
Nao lung linh nào xinh, nào thắm
Gió rì rào hư ảo vung vinh
Nay tàn phai, tàn phai nhiều lắm
Kiệt nồng nàn, say đắm rung rinh
Quanh bùng binh lặng thinh mà rẽ
Ngoặt đường đời có lẽ sẽ quen
Đêm vắng vẻ, nỗi buồn mới mẻ
Lẻ dạt dào, lẻ ngạt ngào men
Trời tơ ken, bon chen hạnh phúc
Áo nàng bân bật nút tung bay
Hồn tơ xoay, đàn xuân bặt khúc
Nửa chừng mơ dứt đứt từ nay
Rồi từng ngày ăn mày nỗi nhớ
Nửa chừng em mà gỡ thật đau
Tạ từ nhau, giấu nhau nức nở
Nửa chừng xuân hai hố mắt sầu
Phạm Ngọc Hùng
-
Lá đổi màu
Đương buổi chiều xuân, lá đổi màu
Nắng còn đùa ngất tận trên cao
Gió còn hờ hững buồn quanh quẩn
Ta có bao giờ hỏi tại sao
Chiếc lá xanh gắng sống một đời
Dốc lòng xây một ước mơ thôi
Gió bay màu lá mong manh quá
Tay trắng hình như vẫn trắng đôi
Ròng rã con tim mấy cuộc tình
Ta mơ như bão, giấc mơ xinh
Bão tan, thế là tình tan nốt
Chiếc lá chiều xuân, bạc bóng hình
Lá đổi màu chưa hẳn đã lâu
Ngẩn ngơ không hiểu tại vì đâu
Ta mông lung quá, hư không mãi
Mơ mãi hồn nhiên của buổi đầu
Ta cứ âm thầm hỏi tại sao
Làn mây trắng vẫn trôi trên cao
Người người vẫn bạn bên đường phố
Chẳng ngoảnh nhìn ta một cái nào
Phạm Ngọc Hùng
-
Xuân hùng
Xuân sáng năm nay đẹp rỡ ràng
Lan đào mai cúc rộ xênh xang
Hồng trà chúm chím sương duyên dáng
Thảo cỏ đong đưa gió dịu dàng
Phố Tết Hà thành thơ một áng
Đường Rồng non nước hịch muôn hàng
Trầm hùng dào dạt hồn niên tráng
Thỏa nắng vàng au sải đại bàng.
Phạm Ngọc Hùng
-
Thiệp xuân
Xuân về tươi sáng nét hương xưa
Hoa thắm ngời bao mắt bốn mùa
Từ buổi hồng đào mai kết nụ
Tới ngày trời đất tiết tan mưa
Bút hồng tô vẽ non cùng nước
Phím ảo ra vào sớm lại trưa
Thư quán ấm lòng thơ gửi gắm
Thiệp mừng năm mới đỏ song thưa
Phạm Ngọc Hùng
-
Luôn bên em, mùa xuân
Em đón xuân về có thấy anh
Bên hàng hoa đó, giữa bao cành
Trên nền trời thấp, mây ngà trắng
Dưới thảm đất bằng, cỏ óng xanh
Là gió vuốt ve quanh dáng ngọc
Là lời thầm thĩ dọc đường thanh
Tình anh dâng ngập mùa xuân mới
Mơ với mong em, thắm mộng lành
Phạm Ngọc Hùng
-
Xuân quê hương
Xuân quê hương mở toang trời đất
Ta bàng hoàng chất ngất trùng mây
Hoa ẩn hiện lòng mưa lất phất
Qủa ngọc ngời mướt mượt hàng câyChỉ cần thế, chỉ cần tim dắt
Lau dịu dàng nước mắt phương xa
Dẫu có lạc tận cùng hiu hắt
Tay em chìa se sắt quanh taToàn bếp Việt một ngày xum họp
Cỗ tình yêu ta góp trăm năm
Mẹ tóc bạc, lưng còng, má tọp
Móm mém mừng con hiếu viếng thămNhững xuân vắng nghẹn ngào mây trắng
Ôm tháng năm đằng đẵng quê người
Ai đã ngọt từ tha phương cay đắng
Khi xuân về nỗi nhớ có xanh tươiPhạm Ngọc Hùng
-
Mỗi mùa xuân
Mỗi mùa xuân ta lại thiếu một người
Phần đời cho ta đang dần vơi
Nắng về tươi quá, chim mừng hót
Bọn trẻ ra đời vẫn khóc thôi
Mỗi mùa xuân như một cuộc hành quân
Một năm mới dấn thân về phía cuối
Gió cứ thổi quả đất quay không mỏi
Lao như điên trong khoáng hậu vô tiền
Mỗi mùa xuân ta lại gác ưu phiền
Lại đánh cược vào những mùa, những tháng
Xoay tám hướng, hướng nào cũng hoảng
Cũng đòi yêu, ham muốn, lợi quyền
Mỗi mùa xuân, ta lại vái tứ phương
Hòng chứng thực siêu nhiên còn thế lực
Hòng ước nguyện như hằng hà phước đức
Trẻ ra đời suôn vuông vức, xinh tươi
Ôi mùa xuân, chẳng lẽ bắt đền ngươi
Phần người trong ta đang dần vơi
Mỗi mùa xuân như lá ngỡ ngàng bôi
Một vết mới vào tâm hồn gốc cũ
Mỗi mùa xuân...
Phạm Ngọc Hùng -
Xuân mới
Nỗi niềm xuân mới phả êm đềm
Thắp một nhà hương thức trọn đêm
Ở đâu không khí gia đình hỡi!
Tiếng già, tiếng trẻ, tiếng anh em
Xuân mới phố xưa thật dịu dàng
Một mình đi chật con đường ngang
Như là em đang dâng trong kẻ
Ngồi giữa chiều xuân uống rượu vàng
Xuân mới ai nhường chỗ cho ai
Ai còn lơ lửng bụi đường dài
Con sông nào vẫn,...Như làn tóc
Vẫn chảy suốt đời xuống chỗ vai
Phạm Ngọc Hùng
-
Dòng sông xuân
Dòng sông xuân đôi bờ lai láng
Bao năm trồi say đắm trong mơ
Em trở về trên đỉnh hồn thơ
Tình yêu xuân da diết mong chờ
Màu tim tím, rồi màu rực đỏ
Thẫm cánh buồm xuân trẻ anh dong
Cùng bầu trời quang gió, tạnh giông
Du xuân ngân hiền hiện cầu vồng
Dòng sông xuân âm thầm cuộn chảy
Đêm miên trường thao thức quê hương
Em trở về trong sáng hồ gương
Tình xuân ca tươi thắm hồng hường
Em trở về xuân hoa lộng lẫy
Ngày tình nhân hôn cháy tim anh
Lời nồng nàn thì mãi thẳm xanh
Xuân nguyên hương thương nhớ để dành
Và anh biết em là tất cả
Ngỡ muộn mằn xuân của chúng ta
Hạnh phúc gần dù đã thật xa
Hồn sông xuân suối mắt giao nhòa
Em trở về tôn vinh giá rét
Vét nụ cười trét hết lên xuân
Là hoa hoa hoa hoa hoa Tết
Tràn lòng anh sóng sánh sông xuân
Phạm Ngọc Hùng
-
Xuân tri ân
Xuân đêm đông, bất giác ấm bờ môi
Yêu thương ơi, nụ hôn đời xin nhận
Dù niềm vui chưa bao giờ bất tận
Những dịu dàng vẫn lóe sáng trong nhau
Lửa hải đăng dẫn hướng những con tàu
Lửa mặt trời thu hút màu hoa nở
Lửa lòng xuân rộn ràng như trang mở
Thiêu đốt hồn, thơ rực rỡ màu xanh
Nối mùa xuân, mơ ước xếp xung quanh
Đếm ngày xuân, ngẩn ngơ dòng xuân lệ
Tâm thanh khiết trào mạch mầm dương thế
Phụt chồi non, ngoi sáng rỡ kiếp sinh
Khấp khởi tình nên lá mới rung rinh
Hoa tươi thắm nhờ hồn cây xao động
Vượt mùa đông cánh én thành cánh bổng
Trái đất tròn dong duổi bốn mùa xuân
Trao trọn đời cho ước nguyện tri âm
Cùng cuộc sống mênh mang bờ nhân ái
Khi nhắm mắt ngát tâm hồn thư thái
Mở lòng ra là mãi mãi mùa xuân
Xuân trao xuân, những mùa xuân tri ân
Xuân đón nhận giữa rét đông còn đọng
Xuân gửi thắm biết bao là hy vọng
Xuân hứa tròn bổn phận hiến yêu thương
Phạm Ngọc Hùng
-
Ngày khô
Ngày khô trong nắng héo
Đông tàn,sắp sửa xuân
Em ướm bàn tay khéo
Căng nhẹ lại thời gian
Da bong nhiều trắng bạc
Chạm nắng bụi đường trần
Tóc bồng buồn gió lạc
Nép dài bên này xuân
Chút hồng em níu giữ
Xanh xao dù một lần
Thu vén nhiều ý tứ
Hanh hao vừa khít chân
Giá mà thương hết nhẵn
Tiếc làm gì nữa tân
Ôi những dòng tin nhắn
Chưa đủ đền đáp xuân
Một ngày khô có gió
Một ngày khô mắt em
Giọng cười trên ngọn cỏ
Gãy sập chiều nhá nhem
Phạm Ngọc Hùng
-
Xuân Việt
Xuân Việt, mùa xuân biếc lộc cành
Biên thùy uốn lượn dải thanh thanh
Áo chàm thấp thoáng manh sương loãng
Bến lục bâng khuâng quãng thác mành
Làn khói lam chiều phưng phức Tết
Thơ mừng xanh ý bừng bừng tranh
Nhà nao đang để dành năm mới
Rất mực yêu thương gác vẹn lành
Phạm Ngọc Hùng
-
Mưa xuân
Chiều nay êm đềm mưa
Thấm lạnh vaò trong nhớ
Dáng nào xinh hoa nở
Mắt nào mềm nắng trưa
Mưa xuân rơi lưa thưa
Bồng bềnh hương xuân phả
Người ta nhiều duyên quá
Xa rồi còn mang theo
Mưa xuân treo như bụi
Con đường xưa ngày xưa
Người về đây ta hỏi
Hết giận rồi hay chưa
Mà thôi, chờ tạnh mưa
Đường về không trơn nữa
Như ngày xưa ta ngã
Giữa niềm vui say sưa
Một hạt mưa đường dài
Đưa xuân về sân ướt
Ôi tóc xuân thật mượt
Mướt hờn tay giang ngang
Rượu ơi ra đây đón
Xuân về thật đây này
Kệ cho người ta trốn
Trời đầy mưa hôm nay
Rượu xuân và mưa xuân
Đầm đìa không vơi nhớ
Chiều nay hoa trên phố
Bao nhiêu tiền một bông
Phạm Ngọc Hùng
-
Hoa rụng
Hoa rụng suốt đơi bướm mộng mơ
Hồn bướm mơ tiên đến thẫn thờ
Hoa thơm bướm lượn thì sao nhỉ
Em có là hoa trong giấc mơ
Phạm Ngọc Hùng
-
Đồng quê
Một ngày qua, nắng đỏ sau nhà
Cố nán lại cùng mấy khóm hoa
Mây ở chân trời loang lổ quá
Như cầm bút gió vẽ ra hoa
Một ngày qua, vừa mới đây thôi
Đồng rộng mênh mông, rạ rã rời
Có một con sâu, sầu ứa lá
Mải tìm gốc cũ, ngã chơi vơi
Một ngày qua, em đã xa tôi
Tôi đã xa em, một khoảng trời
Ai cố đưa gần xa cách ấy
Để chiều xuống thẫm cả màu môi
Thiên hà kia, chút mặt trời
Kể cũng như chiều sao quê thôi
Xa quê, sao về thăm quê đó
Cứ lặng mà trông đất với tôi
Tình ta ơi! Ở đồng nhà
Trời cứ như là xa tít xa
Đất cứ như là nguyên đất ấy
Sâu gày ngã suốt một ngày qua
Và hôm nay, những say sưa
Là để tròn thêm những hạt mưa
Thôi, hẹn đến ngày về đất cũ
Nằm nghe sâu kể, ngày xa xưa
…Ngày xa xưa, một người Tôi
Yêu một người Em, hẹn một lời
Tay nắm tay này, bay tới bến
Chức Nữ đâu rồi, Ngưu Lang ơi!
Phạm Ngọc Hùng
-
Nỗi nhớ trông trăng
Sáng đã đến mức này
Liệu trăng còn ấm ức
Ánh trăng trĩu bờ vai
Mà dịu dàng thổn thức
Ánh trăng nép vồng ngực
Rạo rực cùng trái tim
Tơ vương không phải tìm
Quấn đầy trong trăng đó
Chẳng nệ mờ hay tỏ
Nhớ em, anh ngắm trăng
Những hôm trăng vắng em
Đêm dẫu buồn vẫn đẹp
Khung trời ghen là hẹp
Khép chừa anh thật lâu
Ngày tình cờ có nhau
Âm thầm nghe thổn thức
Đêm gió mùa đông bắc
Rắc lạnh sắc trăng sầu
Tình tình cờ có nhau
Chung niềm vui nho nhỏ
Nỗi nhớ chụm mái đầu
Sầu riêng chừng rũ bỏ
Lời trên mây đã ngỏ
Chờ gió thổi tung bay
Nhớ em đến mức này
Có mờ trăng không nhỉ
Phạm Ngọc Hùng
-
Chuông danh dự
Đổi nuông chiều lấy lạnh lùng
Các thêm ít gió thổi tung bụi lòng
Cộc đầu ngoảnh mặt là xong
Mặc ai khéo vẽ bẻ cong nắng tàn
Vào chùa quét lá đa đoan
Ra đường vét lưới trái ngang giang hồ
Mái nhà thành phố nhấp nhô
Sông khô chở những giọng hò về đâu
Chói chang nhắm mắt thật lâu
Hồi chuông danh dự ngân sâu tâm hồn
Gió tai réo rắt bồn chồn
Năm chờ tháng đợi tủi hờn là bao
So ra sánh được người nào
Mà buồn mà hận mà gào ước mơ
Còn không danh dự cứng đờ
Chiều nghe chuông đổ nhà thờ quặn đau
Phạm Ngọc Hùng
-
Hoa chiều thứ bảy
Chiều thứ bảy tạnh mưa hửng nắng
Anh cùng hoa hồng trắng thăm em
Gió vuốt ve những cánh hoa mềm
Gió muốn hát lời ca đẹp đẽ
Em nhí nhảnh, mắt cười khe khẽ
Rồi trêu anh, em hỏi nghĩa hoa hồng
Nói về… lòng dũng cảm phải không
Hay ám chỉ… thật thà, khiêm tốn
Ôi em xinh! cứ làm anh chộn rộn
Hồng bạch kia duyên dáng chỉ thua em
Mang ngây thơ hoa tỏ nỗi niềm
Yêu em mãi, và anh là xứng đáng
Nếu hồng trắng dịu dàng trong sáng
Thì hồng nhung say đắm nhiệt thành
Hồng phấn - em trìu mến theo anh
Hồng vàng ấy - kiêu sa và rực rỡ
Yêu mãnh liệt, đậm đà - hoa hồng đỏ
Lời tỏ tình, thú nhận - nụ hồng xanh
Có khi nào em nỡ tặng cho anh
Hồng tỉ muội, để anh thành…em bé
Em ửng má
Lẽ nào lại thế
Anh là vai cho em dựa trọn đời
Hoa hướng dương chỉ dành tặng anh thôi
Dạ hương đó,
đừng nghi ngờ em nữa
Anh chỉ biết có hoa hồng thôi á
Còn bao nhiêu hoa thắm ở trong vườn
Cẩm chướng đỏ - thổ lộ niềm thương
Cẩm chướng vàng - ăn năn hối tiếc
Hoa lưu ly - đừng quên khi tạm biệt
Nụ tầm xuân - xanh biêng biếc nỗi đau
Violette - yêu kín đáo, thẳm sâu
Hoa trinh nữ - tình đầu vừa chớm nở
Nụ hồng trắng - biết bao giờ mới ngỏ
Một trái tim hờ hững với tình yêu
Hoa phù dung - sương khói phiêu diêu
Quỳnh đến sáng, vẫn hồng nhan, bạc phận
Hoa mào gà - chẳng việc gì phải chán
Huệ trắng buồn, luôn trong sạch, thanh cao
Hoa lay ơn vui vẻ, hẹn ồn ào
Hoa sen ngát lòng từ bi bác ái
Hoa đồng tiền , niềm tin đã hái
Hoa nhài thơm tình bạn ngát hương
Hoa trà mi kiêu hãnh, coi thường
Hoa thược dược tỏa dịu dàng, lặng lẽ
Cúc muôn đóa, đóa nào thùy mỵ
Đóa mênh mang, đóa thắm trường tồn
Hoa thủy tiên tinh khiết, sánh vương tôn
Cao thượng mãi nhành hoa lan vương giả
Ôi, em yêu
Mệt vì nhiều hoa quá
Anh ngộp chìm trong hương sắc mất thôi
Em khẽ cười hóm hỉnh
biết anh rồi
Khôn lắm nhé, mang hoa hồng tán tỉnh
Hoa tình yêu chẳng bao giờ toan tính
Những buổi chiều thứ bảy
ước cùng em…
Phạm Ngọc Hùng
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Giá sách
Đêm lạnh dần, trang sách ấm dần lên
Hồn xáo động phút tận cùng im ắng
Bồng bềnh trôi trong lòng đêm ảo vọng
Cùng bầu trời, cùng trang sách, cùng lan
Giá sách dài, mang màu bụi thời gian
Quyển mới cố chen ngang vào quyển cũ
Bởi chỗ đứng dường như là không đủ
Cho những gì chưa hoa lá, màu mè
Đêm cúi đầu trước lắm nỗi đam mê
Của côn trùng kêu, như là đọc sách
Con bướm say đèn, làm đôi cánh rách
Con người a, thích nhốt cuộc đời a
Mà tìm hoài trên giá sách bao la
Một chỗ đủ cho bao người một quyển
Phạm Ngọc Hùng