-
Số bài viết
416 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
5
Bài viết được đăng bởi 101#
-
-
Tuổi dịu dàng
Hoa nở dịu dàng lên sắc hương
Êm êm thơm ngát bóng uyên ương
Xuân thì vời vợi và trong trắng
Đã ấm cõi lòng, đã mến thương
Còn vương chiều tối gió mênh mông
Mây tàn trăng sáng nhưng ngoài song
Bằng lòng số phận yêu hai ngả
Trăng vuốt tay em, tưởng mặn nồng
Tóc thề em nhỉ, nặng vai không
Những kẻ chưa yêu dễ mủi lòng
Những muốn mang hồn vào cửa ngọc
Để tình trông ngóng một hình dong
Trả lại duyên em, tuổi dịu dàng
Xốn xang đêm ảnh ánh sao băng
Ước trao nhau hết, cùng chung hưởng
Đường nức hoa hương, ngọc đón vàng
Mơ vẫn như là mơ hoang mang
Bóng dáng người yêu trước mộng vàng
Miên man có giống tình ngày ấy
Nắng đẹp cho nên chẳng ngỡ ngàng
Phấn đượm dìu em dưới nắng mai
Hương sen hôn tóc hộ hồng gai
Phút giây tất cả tràn phẳng lặng
Phẳng lặng làm nên mái tóc dài
Phạm Ngọc Hùng
-
Vuốt mưa Thành Cổ
Vuốt mưa hay vuốt ngọc trần gian
Từng cặp song đôi, vỡ nhọc nhằn
Khi biết tình yêu không vĩnh cửu
Vẫn còn ứa mãi giọt ăn năn
Loa thành tầm tã chít mưa tang
Lầm lỗi và yêu, lệ chảy tràn
Hối hận muộn màng sao cứu vãn
Nỏ thần bia miệng gắn danh gian
Vuốt mưa, bạt gió, níu thời gian
Ta phóng miên man đến điểm tàn
Nơi ấy chắc là em vẫn đợi
Òa vào mãi mãi cõi mênh mang
Vuốt mưa, nỗi nhớ dịu dàng hơn
Sống được em yêu, sống chẳng sờn
Lông ngỗng rắc đường, đâu kiếp mới
Kiếp nào không có những cô đơn
Gió chém buồn đau, văng hạt mưa
Tình ta bao mảnh đã găm thừa
Tình ta ròng rã thuyền không bến
Ngất ngưởng muôn trùng mãi vuốt mưa
Phạm Ngọc Hùng
-
Trăng vọng
Mùa xuân đang đến thật gần
Và anh còn đứng tần ngần xa xa
Nhà em sang sáng đèn hoa
Người người thắm giỏ đỏ qùa quá thôi
Thiệp mừng anh cũng điền rồi
Cài hôn lên gió bờ môi thầm thì
Giá mà anh được “ước gì”
Vượt tường không khí ôm ghì tình em
Song song đôi lứa khát thèm
Trăng và em có bức rèm ngăn đôi
Phạm Ngọc Hùng
-
Cả nghĩ
Đã nghĩ đam mê chốn bụi đời
Còn gì hơn được thú vui chơi
Còn gì say đuợc thân du đãng
Máu lạnh, tim khô, sạn sẹo người
Đã nghĩ, mình bên này sông sâu
Người ta bờ bên kia sông sâu
Ở giữa sông sâu đời chảy xiết
Ai bắc vu vơ một nhịp cầu
Đã nghĩ, đường mình khác người ta
Người ta đường lớn rộng bao la
Đường mình quanh quẩn trong rừng thẳm
Chắc chẳng bao giờ đến ngã ba
Thì đây, một cảnh như phim đó
Là kẻ cao bồi đứng chọn hoa
Tay run đâu phải do cầm đạn
Mắt rực không vì tiếng súng xa
Ôm hoa gửi hết lòng tôn trọng
Nghĩa lớn thu về, lại bỏ ra
Sang bến đành thôi, đành cả nghĩ
Quay về ngồi khóc giữa rừng ma
Phạm Ngọc Hùng
-
Mèo
Mèo thường nũng nịu ở bên người
Mèo ứ ừ rên giọng thiệt mùi
Mèo nhảy vỡ đồ không nỡ giận
Mèo cào xước mặt vẫn đành vui
Mèo đen mèo trắng hoang trời hỡi
Mèo mỉu mèo miu mướt mộng ơi
Mèo nghịch đào hoa trêu số đỏ
Mèo non hóa hổ, khổ chưa đời
Phạm Ngọc Hùng
-
Mùa
Đâu đây bên kia tan mùa đông
Thiếu nữ nghe xuân, chịu lấy chồng
Còn ai say hạ chưa chừa nắng
Còn ai say mưa, say thu không
Còn ai loay hoay hoài treo trăng
Cành xuân sao hôm, lộc mai giăng
Buồn đông thui thủi, thu đơn lẻ
Nhớ hạ bâng khuâng giữa đỏ bàng
Mùa thu đi đâu, trời vàng ơi
Chìm im vào đông mờ tăm hơi
Nào nơi còn hạ, hường xanh phượng
Ước nguyện từ xuân nở thắm đời
Trườn theo Trường sơn, chiều mỏng thu
Đường gươm mở cõi nặng tương tư
Trời Nam vẫn nhớ mùa đông Bắc
Hay hạ và xuân đủ bù trừ
Đường hạ mênh mang, chang chang mê
Hừng đông lặng lẽ cởi dần mê
Chiều thu sập mắt, văng vào mộng
Mơ sáng xuân xanh, lá ngọc về
Hạnh phúc nào biết tỉnh trong mê
Vấp ngã biết tự mình… nhúc nhắc
Hối hận thua mùa, không đổi khác
Cắn rứt ngay đây, lúc đẹp trời
Phạm Ngọc Hùng
-
Tiếng em
Trong veo lóng lánh giọng cười em
Ngân ngập trời xanh rung động êm
Đắm đuối hồn ta hòa nhập mộng
Nghẹn ngào hoa nắng vẽ tên thềm
Biết yêu ngay cả khi tình vỡ
Giữ nhớ suốt từ buổi gió đêm
Ao ước được hòa theo tiếng ấy
Cuộc tình ta nhỉ, lại dài thêm
Phạm Ngọc Hùng
-
Hoa sương
Anh chờ đợi mãi bước chân
Từ trên cao xuống tuổi xuân phận này
Thương về dâng mắt lên đầy
Long lanh lá rụng đời bay ngang trời
Sương mềm rơi ướt biển khơi
Nở từ dạo ấy buông lơi đường dài
Một lời thưa với những ai
Đứng trong chiều hứng bồi hồi hoa sương
Phạm Ngọc Hùng
-
Bóng tím
Bóng thời gian nặng hơn bóng mặt trời
Nên muốn tìm bóng ai không phải dễ
Em nấn ná cuối con đường chậm trễ
Bóng hàng cây vương mưa nắng mãi thôi
Bóng hình ơi, người có gì hơn tôi
Mà được em trông mong nhiều đến thế
Câu yêu thương cũng chỉ là lời lẽ
Mi ru em những đầy thắm vơi tươi
Noel về đang sưởi ấm nơi nơi
Ông già tuyết râu dài bao nhiêu sợi
Bóng đỏ trắng có thỏa lòng mong đợi
Em và tôi sẽ có hẹn trong đời
Hay đành vầy, tô ảo chút màu tươi
Khoác tay tôi đi chơi ngày chúa nhật
Sân thánh đường nắng sánh vàng như mật
Chuông rung lên tan hết bóng hình ai
Đôi bồ câu âu yếm mỏ hay môi
Mà tình tứ hơn bóng ai hờ hững
Em và tôi vấn vương lời buông lửng
Bóng nhà thờ nằng nặng tím, em ơi
Phạm Ngọc Hùng
-
Con gà
Trong lẩu nước sục sôi
Con gà ta đang ngủ
Mơ ước trên đời
Còn gì chưa đủ
Con gà quê cũ truồng phềnh
Cánh xếp nhẹ tênh
Mỏ cười vênh dang dở
Toại nguyện chưa
Những buổi trưa
Con gà thưa khắp Bắc Trung Nam
Bên những cánh đồng làng
Sau những hàng tre lam
Trong vườn cam râm mát
Trên đỉnh Trường Sơn
Con gà mổ mặt trời lên
Bắt đền rừng núi
Trụi sườn
Những con đường rẽ lúa mà đi
Khu công nghiệp lầm lỳ chiếm chỗ
Liền thổ thành vàng
Con gà hoang tưởng
Nhớ mảnh sân
Nhà chung cư ngất ngưởng cao dần
Người phía dưới dần dần bé tí
Con gà ta
cởi truồng ra
để vào siêu thị
Dán nhãn tiếng tây lô
Mỏ giun ngỡ khổng lồ
Vung vãi
Giống quặng thô
Con gà tiếc mờ mắt dại
Bươi bươi chân sỏi trơ trơ
Con gà viết thư pháp
Con gà biết làm thơ
Tặng người yêu tiếng gáy ngày xưa
Tiếng gáy tròn o o…
Chín lẩu!
Chín lẩu!
Chín căng da phòi mỡ
Chín nức nở lời khen
Vòng quanh như múa khèn
Con gà đang xòe bạn
Trong âm thanh hỗn loạn
Trong quán phố lôi thôi
Trong lửa nước sục sôi
Con gà ta
Không ngủ
Phạm Ngọc Hùng
-
Mỗi mùa Giáng sinh
Mỗi ngày trôi qua anh lại đến gần hơn
Khi tiếng chuông ngân rung mái vòm Cửa Bắc
Những ước mơ xanh rêu phong thời xa lắc
Bầy sẻ vẫn còn ríu rít cạnh đường mưa
Cây cũ bây giờ rụng lá khác ngày xưa
Chán bị làm thơ, không thèm rơi nghiêng nữa
Hừng hực theo nhau chỉ chực chờ bập lửa
Đòi hỏi bản quyền mà ẵm trọn giấc mơ
Giáng sinh năm nào anh cũng đứng ngẩn ngơ
Dưới bóng nhà thờ chẳng ai còn tội lỗi
Vằng vặc đức tin sáng lòng lành quá đỗi
Ở mỗi cuộc đời có sẵn một thánh nhân
Mỗi ngày trôi qua, anh cố gắng cầm cân
Dỗ đứa trẻ hư trong lòng vâng công lý
Chiều cuối năm vang những nguyện cầu giản dị
Đủ phước lành ban cho khắp cả mọi người
Bay lên đi nào, vỗ cánh thiên thần thôi
Cảm giác hồng ân ngập tràn muôn đôi mắt
Khát vọng sinh ra để không bao giờ tắt
Ngọn lửa tình người làm dấu thánh nghiệm hơn
Mỗi ngày trôi qua, anh lại đến gần hơn
Ở cuối đường hầm ánh sáng nhòa tất cả
Chẳng có thời gian, chẳng thể gì sa ngã
Mùa Noel nào, trái cấm vẫn còn ương
Bài thánh ca buồn từ độ đó phong sương
Người nhói tim anh cứ mỗi lần giáng thế
Biết phải làm sao mà ngăn dòng dư lệ
Năm mới đến rồi, quý lắm tiếng cười tươi
Phạm Ngọc Hùng
-
Bước xuống cầu thang
Bước xuống cầu thang
Bước xuống niềm vui
Để lại đằng trên côi cút chút ưu phiền
Bước xuống cầu thang
Bước xuống dòng đời
Chảy ngược, chảy xuôi
Cơm áo nhảy triền miên
Bước xuống cầu thang
Ta xuống bước đầu tiên
Thấy ngoan ngoãn khóc cười ôm lòng mẹ
Ồ, người lớn thế mà thua lũ trẻ
Chúng đều khôn chứ chẳng dại khờ đâu
Bước xuống cầu thang
Bước xuống thật lâu
Ta ngả mũ cúi chào từng bậc một
Ta cung kính cảm ơn Lầm Lạc
Ta nghiêng mình,
Khâm phục những Chia Ly
Bước xuống cầu thang,
Bước xuống tình si
Đây những bậc đôi mươi, thang hai mốt
Những say mê khát khao, bồng bột
Lụt trong lòng nhưng cháy bỏng nơi tim
Bước xuống cầu thang
ta vịn xuống tay em
Bỏ lại đằng trên
Cô đơn yếu đuối
Cùng dìu nhau xuống buổi chiều không tuổi
Ngập toàn hoa trìu mến rực thương yêu
Bước xuống cầu thang
xanh thanh thản cỏ nhiều
Ôi kiếp người, leo khó nhọc bao nhiêu
Ai dũng cảm thêm một lần lên lại
Còn ta ngồi ngước mắt ngó cô liêu
Phạm Ngọc Hùng
-
Cảm ơn Công Hải. Bạn đã quá khen rồi. Rất vui được làm quen với bạn
Quán hè
Thất nghiệp thành ra bán nước chè
Vui buồn ngồi rót những so le
Ông già nhấm nháp dăm câu chuyện
Bạn trẻ trầm trồ mấy mốt xe
Thế sự dỏng tai nghe nóng lạnh
Giang hồ dừng bước ngẫm nho nhe
Sang hèn nhường nhịn cùng chung quán
Mặc trận mưa ngâu ngập vỉa hè
Phạm Ngọc Hùng
-
Nhớ về thị xã
Phố nhỏ gọi anh về phố nhỏ
Hiền lành em gái lụa Hà Đông
Nhuệ Giang một buổi thành thành phố
Đò lười còn đợi nắng sang sông
Anh nhớ cây bàng khoe lá đỏ
Bất ngờ, ngờ lắm mắt xao lòng
Nụ cười ấm lại đời không ấm
Tóc gió bay cùng những long đong
Giá như ngày ấy buồn thêm chút
Phố cũ xem chừng đã nát tan
Chỉ vì dang dở mà hương ngút
Khói tỏa tình xưa khói chẳng tàn
Anh muốn giữ hoài tên thị xã
Anh thèm trở lại với êm đềm
Ở nơi thành phố xô bồ phố
Nhớ nhớ em ơi, anh nhớ em
Phạm Ngọc Hùng
-
Đông Hạnh phúc
Biết nói gì với em, ôi lẽ phải!
Mơn mởn hoài mùa hoa cải ven sông
Trông cánh cò chênh chao lắm phải không
Hoà quyện rét, đất nồng say mơ nắng
Biết xứng gì với em, ôi trong trắng
Suốt cuộc đời từ buổi sáng cầm hoa
Làm vợ ngoan luôn yên cửa ấm nhà
Là mẹ đảm, mãi mát con thắm cái
Biết sánh gì với em, ôi thư thái
Mỗi vui buồn êm ái trải hương sen
Bạn tâm giao khi tối lửa, sáng đèn
Người tình mộng lúc vai kề, môi áp
Sống trọng nghĩa không mong chờ báo đáp
Tấm chân tình thao thiết chấp lòng ai
Tháng chạp vàng lấp lánh cánh hoàng mai
Ngày đông giá má hồng nhen xuân sắc
Biết nói gì khi em không thắc mắc
Đêm hoang mùa, mưa lắc rắc bờ đê
Thổi lòng anh cơn gió bấc não nề
Thua hết cả, ôi công thành danh toại
Quay trở lại con đường mê thoai thoải
Bến bờ mờ thêm khắc khoải tình em
Vợ yêu ơi, lời hứa hẹn cũ mèm
Xin hãy nhận cho mùa xuân hoa nở
Đời con trai ngút ngàn tàn hơi thở
Những thăng trầm chưa dễ trở ngăn chân
Bởi có em là hạnh phúc tuyệt trần
Anh hãnh diện dưới trời xanh, dưới nắng
Phạm Ngọc Hùng
-
Đếm buồn năm đợi tháng chờ
Tháng Giêng như một mâm xôi
Mỗi người véo tí làm mồi đi câu
Tháng hai trời nở thành bầu
Để anh có chỗ ngẩng đầu yêu em
Tháng ba mây xúm lại xem
Rét nuông chiều cố luồn thêm sợi tình
Tháng tư nắng đỏ rập rình
Khói men theo hướng nóc đình thiên di
Tháng năm bông lúa phân ly
Cánh diều không thả biết khi nào nhào
Nóng treo tháng sáu lên cao
Đóng đanh giữ chặt. Mưa rào đứng im
Mặc mưa, tháng bảy đi tìm
Hang đèo suối động, bia tim, mộ lòng
Lỡ mùa tháng tám long nhong
Khoa thêm chút gió mà bong lá cờ
Tháng chín đợi, tháng mười chờ
Ngai vàng rũ lá bất ngờ dậy hương
Tháng một nạp, tháng chạp giương
Đúng giao thừa ngắm xuân hường, bắn rơi
Đắm vào mãi cuộc tình vơi
Thế là đã ngắn hay dài một năm
Ngắn dài vẫn sáng trăng rằm
Tháng nào cũng bổng âm thầm mộng mơ
Mộng mơ đôi lúc thẫn thờ
Thương thương, nhớ nhớ bơ phờ, buồn ơi!
Tháng giêng còn một chút xôi,
Tháng hai giật trượt đôi môi hay cười…
Phạm Ngọc Hùng
-
Thích và không thích
Mỗi một lần xa nhau
Là một lần không thích
Cứ muốn mọi con tàu
Đừng bao giờ nhúc nhích
Có thể anh không thích
Mặt tượng đồng trơ trơ
Nhưng rõ ràng anh thích
Những đường cong ảo mờ
Có thể em vẫn thích
Mắt lạ kỳ si mê
Như một thời đã thích
Tình anh luôn cận kề
Hôm nao cùng ngắm trăng
Khoảng trời như xiềng xích
Tâm hồn bị bó băng
Thật vô cùng không thích
Rồi chúng mình sang ngang
Cũng chỉ vì không thích
Nhốt những cánh đại bàng
Mãi trong lồng cổ tích
Hòng trở lại như xưa
Mà vui đùa tinh nghịch
Cầm tay bao hạt mưa
Cầu vồng thỏa thích
Anh ôm suốt cuộc đời
Tiếng cười em khúc khích
Nhớ thương chẳng đủ lời
Giấu lòng đêm tĩnh mịch
Giữa những điều không thích
Đen tờ lịch hôm nay
Lại rực điều rất thích
Đang vuột ngoài tầm tay
Hôm con chim sẻ chích
Cắp tim này tung bay
Phạm Ngọc Hùng
-
Em nhỉ
“Em nhỉ, đôi ta đẹp thế này
Sao người lạ ấy lạc vào đây“ (*)
Hồ Tây vắng bóng chân người dạo
Chùa Thầy từ buổi ấy chua cay
Em nhỉ, làm sao em quên ngay
Những lời em nói gió bay bay
Những câu em hẹn, cười rúc rích
Những buổi chiều hôm tay trong tay
Em nhỉ, làm sao em quên ngay
Những chiều tan học không về ngay
Vòng xe tìm mãi trong không khí
Một cuộc tình duyên không gặp may
“Em nhỉ đôi ta đẹp thế này
Sao người lạ ấy lạc vào đây”
Tình yêu có phải toàn vị đắng
Đắng tím hoàng hôn, đắng trắng tay
Phạm Ngọc Hùng
(*) - Câu thơ chưa rõ tác giả.
-
Chung đôi
Hoàng hôn nôn nao trên Hồ Tây
Anh cô đơn quá ở bên này
Buồn cứ rơi ra ngoài túi áo
Em nhặt buồn rơi vào làn mây
Hương bay theo bơi thuyền, thuyền, thuyền...
Gió mơn dè từng nụ cười duyên
Người ta dành cho người ta đấy
Em lặng nhìn anh, mắt nhẫu huyền
Thuyền chuyền vào bờ tràn tình yêu
Hoàng hôn chìm chìm, hồ dâng nhiều
Buồn theo buồn lạ vừa rơi cả
Sao nở thành ngôi cuối trời chiều
Sao buồn theo đầy làn mây em
Trìu trĩu môi non, lả tay mềm
Thương cứ tuột ra ngoài sóng tóc
Thoảng nơi anh lời nhạc xanh êm
Cùng em, cùng em nửa đằy vơi
Mình chung đôi làn mây cuộc đời
Và tình yêu thần kỳ thế đấy
Buồn cô đơn thành vui chung đôi
Phạm Ngọc Hùng
-
Chỉ vì em đấy
Ta đã say mà cay đắng chưa
Mà dâng hoang hoải mãi không chừa
Đêm ngày chống chếnh, mơ chằng chịt
Ôm gió hanh hao hát tuổi thừa
Chỉ vì em đấy hỡi xuân xanh
Dào dạt phô thân hớn hở cành
Nao nức mầm thương, rưng nảy nở
Bồng bềnh mộng nhớ, ướt long lanh
Chỉ vì em đấy ơi hạ yêu
Châm lửa hồn kiêu đốt muộn chiều
Ngấm nắng đêm huyền âm ỉ cháy
Ngân hà là khói ngút cô liêu
Chỉ vì em đấy ơi thu xinh
Cứ tỏa thầm hương chín một mình
Đã vỗ tim ta ngời sóng biếc
Lại dìm chết đuối dạ thư sinh
Chỉ vì em đấy hỡi đông hoang
Dằn dỗi hồn băng quay lại trăng
Đã lạnh lòng ta từng tiếng lá
Còn giằng ánh tuyết mắt sầu giăng
Chỉ vì em cả, bốn mùa ơi
Dỗ ngọt tình ta trọn một đời
Chẳng nỡ phút giây nào chịu nhạt
Cho rầu buồn tủi đến tàn hơi
Chỉ vì em cả, bốn mùa em
Phạm Ngọc Hùng
-
Nếp quen
Sương rũ sầu đông buồn bến không
Đò mong ai nữa chuyến sang sông
Dập dờn sóng chiếc xô mây biếc
Hiu hắt bờ đôi lệch nắng hồng
Nhớ mới vươn cầu tràn bóng gió
Thương vừa trỗi nhịp ngập hơi giông
Cô đơn lâu quá thành quen nếp
Cứ chực nên duyên lại chạnh lòng
Phạm ngọc Hùng
-
Tình mơ
Cửa sổ nhà em ngập nắng mơ
Là tình anh đấy đừng làm ngơ
Một ngày thương nhớ say lưu luyến
Vạn tối yêu đương nghẹn đợi chờ
Nắng đã hừng lên thành nắng mộng
Chiều giờ chùng xuống hóa chiều mơ
Trầu cau xắt miếng vuông quan họ
Mừng khắp quê hương hết bụi mờ
Phạm Ngọc Hùng
-
Râu vênh
Ngang ngạnh ngày ngày cứ mọc thêm
Muôn đời còn muón cọ mêm mềm
Vênh lên lúc thiếu đồ cai quản
Quặp xuống khi thừa đạo ấm êm
Phần phật che tai, hù lộng gió
Âm thầm trổ mặt, nhích đau đêm
Hùng anh cái thế ngang nhiên vểnh
Cũng chỉ như rơm buổi rụng thềm
Phạm Ngọc Hùng
-
Hạnh phúc
Đường đời dụ ta ra xa thơ
Ta ngỡ phải vâng, gạt lệ mờ
Con nhỏ phố đòi vuông áo mới
Bạn hiền rượu ngỏ đẫy cơm mơ
Trăng khô móm mém trông mây dại
Lá úa hom hem dựa gió khờ
Hạnh phúc từ nay trong tự điển
Sẽ là ba chữ: Áo - Cơm - Thơ
Phạm Ngọc Hùng
Sao Khuya
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Liễu chiều
Mơ tiên đắm đuối, mơ hư hỏng
Mộng bạn loanh quanh, mộng nghẹn ngào
Quạnh vai nhớ nắng cồn cào
Quạnh chiều, quạnh cả lối vào ước mơ
Lơ thơ đọng giọt, thơ dìu liễu
Mộng hóa thành chum, rượu lại vào
Phạm Ngọc Hùng