Phút yếu lòng Có những lúc em đắm chìm trong suy nghĩ Nghĩ về anh ,về em,về thời gian khoảng cách Em không là bầu trời Chứa đựng những vì sao lấp lánh Em không là tia nắng Rõi bước đường anh đi. Nắng chiều thu đã đổ dài trên khung cửa Tán liễu đìu hiu khép nép ru mình, Em đứng giữa trời thu gió lạnh Khẽ rùng mình trong nỗi cô đơn Đó chỉ là phút xao lòng khi em chới với Chuyếnh choáng men say! Vì em mãi là kẻ không may Rượt đuổi chạy theo những điều không thể Cũng bởi lẽ tình anh là cơn gió Thoán
Có duyên nhận áo mây ngàn Đắm say sắc lính... dịu dàng hương quê Bao năm quân ngũ hiện về Tâm tư thổn thức... nhớ khê cháy chiều Nhớ đêm vọng gác tiền tiêu Nhớ cơn sốt rét liêu siêu tán rừng Nhớ ngày vượt suối trèo bưng Bom rơi pháo giật theo từng bước chân Nhớ khi dã ngoại xa gõ̀n Xuôi Nam ngược Bắc bao lần có nhau Nhớ trưa nắng đổ trên đầu Gió Lào hầm hập chui đâu cũng tràn Bẵng qua mấy chục thu vàng Đêm vui mặc lại. Ngân vang tiếng lòng Nhớ ai... Ai nhớ... Ai mong Nhớ mầu mây trắng.
Cúi mặt buồn thiu Cỏ dại mênh mang Tình úa màu yêu Long đong ngày tháng ***** Ngắt vội niềm đau Trong chiều chạng vạng Thời gian níu lâu Rượu mời ngao ngán ******* Yêu cháy đêm ngày Ta nào oán than Thôi đành cúi mặt Còn chút rủi may ! VTVN - 02/9/09
Chiều nay được tin anh Mà tim em rã rời Lòng như se sắt lại Bởi một điều đâu nhói. Giọng anh như lạc đi Giọng em buồn hẳn lại Vẫn còn thương nhớ lắm Sao không thể sẻ thương? Muốn đắp anh chăn ấm Muốn xoa anh chút dầu Làm vơi cơn sốt cúm Mà sao xa tít tắp. Điệu tình anh.Tình em. Giờ anh có người khác Người ấy hơn hẳn em? Người ấy chăm anh mát Chắc gì giống như em? Chỉ mong anh bình phục Kẻo em xa em xót Kẻo em thương em nhớ Những ngày xưa anh đau! “txcc”
Đời ai dâng hương cho hoa Đâu biết sẽ thành trái ngọt Đời tôi như một con thuyền Chở bao nhiêu chuyến đò xuôi ngược Ôi những con đò,nhũng con đò Đã bao nhiêu khách đi không ngoái đầu quay lại Để con tim... Những nỗi niềm Khó thành lời.
Một đêm nữa một mình trong giấc ngủ Trái tim anh thao thức bóng hình em Khi xa xôi những giây phút êm đềm Mà gặp nhau trao nhau sao ngắn ngủi Em có biết giờ đây anh buồn tủi Chỉ một mình trong nỗi nhớ mong lung Cõi lòng lòng anh vẽ lại một bong hình Từ lâu rồi đã in hình trong tư tưởng Chiếc môi hôn sao ngắn ngủi lạ thường Để giờ đây sao quá dài trong nỗi nhớ Vòng tay anh ngày nào cũng đã mở Mà giờ đây vòng chặt trong chiêm bao Anh nhớ em…nhớ em…nấc nghẹn ngào Trong giấ
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Co-Le-...g.IW6IWBAI.html Đêm lạnh quá sao em không về chung lối, để bàn tay xoa ấm mãi bờ vai. Đêm lạnh quá sao đường về chia hai, mà ngẩn ngơ ngã rẽ đôi bờ. Có lẽ nào ta thành người xa lạ khi đi tìm một nữa đời nhau, có lẽ nào lần nữa chuốc thương đau. Chia tay nhau sao ko lời hò hẹn, em trăn trở giấc ngủ muộn màng, anh một đời vá víu mảnh trăng tan, trăng vỡ mai nên hồn còn băng giá... có lẽ nào em ngây ngô ko hiểu, rằng một ngày sỏi đá cũng cần nhau...
Tập thơ: Cầu vồng cõng những cơn mưa Tác giả: Thanh Tịnh Đông Hưng NXB: Giao thông Vận tải - 2008 Chạm lá thông kim Lang thang chiều hoang xứ lạnh Về đâu sương áo mong manh Mắt thông đỏ hay xanh Chỉ thấy ngút ngàn nẻo vắng Mây ngậm ngùi lữ khách chân côi Phố núi không lời Mờ ảo vắng hiu Ánh mắt cao nguyên bối rối Thác đổ miệt mài Hồ thở hơi cay Con đường lần tìm vách đá Chạm lá thông kim... Chợt gần chợt xa... Rót vào đêm gió ngàn tóc rối Ô cửa nhà ai hắt bóng lưng đồi Hương ngọc
Chiều Thanh Đa Thơ: Mai Thanh Tịnh Thành phố khiêu vũ, bản nhạc Rook nóng bừng Ngày vẫn trẻ ... Chiều Thanh Đa lắng đọng nhẹ êm cơn triều cường Đám lục bình trôi ngược về hướng núi xa xăm Góc phố bình yên thôn dã, nơi cánh chim vội vàng vỗ cánh về phía tương lại Vườn dừa nước đùa gió lã lơi phe phẩy điệu múa xòe cổ điển Bánh cuốn Trảng Bàng đậm chất quê lẵng lơ mùi rau dại Chú cá lóc nhếch mép cười trên đĩa người lữ khách hồn thả trời mây Hoàng hôn về chầm chậm, chạm cơn mê dễ thương ch
Đọc một truyện ngắn ... chợt thấy xót xa thật nhiều... Ko thể ngủ! Nghe cafe 1 mình của Ngọc Lễ... trống trải thật. Từ sáng tới giờ phải nghe bao nhiêu chuyện. Chiều nói chuyện với cô VA, ngẫm cuộc đời cô ấy, cuộc đời mình... Sáng nay ngồi khóc 1 mình, từng giọt sầu rơi lặng lẽ... http://www.nhaccuatui.com/m/GbSh1psj-6
numetal 0 giờ ngày quỷ giật gấu khuếch đại vượt biên 0 giờ 0 phút 0 giây boléro chán chường blues hoang rỗng chỉ còn mi numetal! biển ngày không cần im não bào giẫy riết trăn trối lỏng hoá cồn huyết tàn đặc kín bít dòng thức cảm căm thù tuổi không tên rữa rạo không biên giới trái đất không vũ trụ không đuổi máu tươi phân tử hãi hùng thời gian bè lũ xâm lăng mặt trời tên phiến loạn mặt trăng địa ngục ngóc đầu rock lên,máu hồn yêu nước! nhai điên cuồng xuân phè phỡn róc ảo nhão réo xươ
NGHỊCH CẢNH KHÔNG PHẢI LÀ TẤT CẢ… Phan Minh Quyết Nó lang thang đạp xe một mình từ sáng đến trưa đi xin việc làm mà chưa tìm được. Nó khát nước lắm nhưng không dám ghé uống một ly trà đá vì bây giờ trong túi Nó chỉ còn có đúng hai nghìn đồng. Đang chạy xe bỗng một tiếng “xịt” bánh xe bị thủng không còn một miếng hơi. Nó đang ở giữa khu công nghiệp không có chỗ để bơm vá xe nên phải dẫn bộ ra ngoài tận đường mới có chỗ để bơm v
Sài Gòn Sáng Nắng Chiều Mưa Sáng thức giấc tiếng ồn vang khắp nẻo Buổi bình minh của ngày mới rộn ràng! Sài gòn mình khởi đầu những âm vang! Tiếng rao bán khua lên như khúc nhạc, Tiếng chuyện trò to nhỏ lẫn tiếng cười! Ngày khởi đầu như thế thật là vui! Chợt buổi trưa trời nắng như đổ lửa. Tiếng cười đùa vụt tắt tự bao giờ? Tiếng xe cộ qua đường nghe nhức óc! Tiếng reo hò bỗng chốc biến thành chuông. Sướng vui thay những người trong xế hộp! Khổ thân thay những kẻ gánh hàng rong! Tôi dõi m
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=KaM-VfLRBM Những đôi tay gầy mải miết gánh Thời gian Hạ cứ trắng vô duyên đòn cảm xúc Ngông nghênh trên vai Nắng chống chếnh ở miền xưa áo bay Đường cứ mãi dài xa tầm với Ai nào biết Ai... Tôi đưa em về trong những đêm say Phố qụy lụy dưới đèn vàng dỗ ngủ Góc bình yên ở một nơi rất cũ bỗng thành PHIÊU "Hạ trắng cô liêu..." Ai khóc hờ, rên rỉ Tôi đâu thấy có Hạ nào như thế ? Chỉ bạc trắng tóc người, phờ phạc những tàn mây Và hiển
Sao Đời Vẫn Cô Đơn? Bước xuống phố đôi chân sao trĩu nặng? Sau bao năm ta sống trong lặng thầm, Ôi đã qua những bước ngoặc thăng trầm! Để giờ đây con tim ta tan vỡ... Dẫu cứ ngỡ không bao giờ hàn gắng! Sao giờ đây tâm sự lại tuôn trào? Bước xuống phố đôi chân sao nặng trĩu? Nhìn những cặp tình nhân lúc đang yêu, Sao thấy mình vẫn còn hiu quạnh? Đứng cạnh nhiều người mà cứ ngỡ không ai! Cất tiếng hát cho lòng thôi lạnh lẽo, Viết bài thơ cho khuây khoả nỗi buồn. Xưa không giữ những tình yêu
Những ngày hao khát đã bắt đầu, điều gì đến đã và sẽ phải đến... hãy gồng mình lên, như Đá... Ngày hôm nay, ta muốn viết nhưng sẽ không viết gì, cứ để cho lòng ta mênh mang mênh mang như thế này thêm chút nữa... Nhớ con, Nhớ cồn cào... Gần ngay đây mà vẫn nhớ, con yêu...
Sao mà lắm việc phải lo nghĩ thế ko biết. Năm nay lại ko được 1tuần cho riêng mình. Hôm nay lại có chuyện, từ chiều đến giờ lo thắt ruột, long lên đi mua đủ thứ.Hic. Cầu mong mọi chuyện sẽ qua... Mọi chuyện sẽ qua... Chiều nay ko thể ăn nổi. Chắc đêm nay lại mất ngủ. Sao cứ lo chuyện gì mình lại mất ăn mất ngủ mới tệ chứ... Mong là mọi chuyện sẽ qua... Chả biết nói với ai, trong lòng ko yên, may quá bs lại nt, cho vài lời khuyên bổ ích. lại đi mua thuốc . Làm đủ mọi chuyện cho yên lòng mà vẫn th
Ve râm ran trên hàng cây đầu phố Gọi mùa hè chở nắng đến làm duyên Ánh nắng vàng nhuộm nột màu duyên dáng Cánh phượng hồng cùng màu tím bằng lăng Em đi học gió lùa trên mái tóc Đôi má hồng lăn nhẹ giọt mồ hôi Em đến lớp theo con đò mơ ước Trang sách hồng đọng tia nắng lung linh