-
Số bài viết
527 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Lathu
-
-
Lối xưa !!!
Có những ngày không nắng
Con phố hút heo buồn
Xám trời mây cứ tuôn
Cánh chuồn chao chấp chới
Có những ngày chới với
Ta tìm dấu hồng hoang
Như từng vòng khói loang
Thả vào đời nhau vậy
Anh có nghe sấm dậy
Đất rách toạc chân người
Nụ cười chẳng song đôi
Môi cũng thôi khe khẽ
Gió mùa này nhỏ nhẻ
Mân mê lạnh tay người
Em đã xa anh rồi
Liệu điều không thể có ?
Thôi đừng như cơn gió
Thốc vào tim bồi hồi
Mùa vắng lá vàng rơi
Thu đã trôi quạnh quẽ
Em đã vể như thể
Chiều tím ngắt đường đê
Lao xao bàn chân dẫm
Rêu phủ rồi ...lối mê...
Lathu-06/12/2008
-
Dường như !!!
Dường như
......đêm bỗng dài thêm
Dường như
.........cây vẫn lặng im đứng nhìn
Dường như
..........cơn gió vô tình
Băng ngang nỗi nhớ
chợt rình
quanh đây
Dường như
..........mây cũng chẳng bay
Lá rơi
khe khẽ
không thay hết buồn
Dường như
...........bước lao xạo vương
Tiếng chân
người chẳng
thèm về bên ta
Dường như
...........một chút kiêu sa
Nụ quỳnh đã nở ..
rụng rơi
cánh tàn
Dường như
......... ai dạo bản đàn
Đêm trầm cô tịch
vang vang tiếng hờn
Nghe trong gió thốc cô đơn
Đợi chờ sao thấy dài lê thê dài
Dường như
ta đã nhớ thương
Nụ cười ,
ánh mắt ,
làn mi khép nhìn
Dường như cái chữ vô tình
Khi không
rồi lại
trói mình vào ta
Dường như đêm đã bước qua
Còn đây
còn lại
đóa hoa đã tàn….
Lathu 04.12.2008
-
Tình cờ !!!
Trong cuộc đời có lẽ có những phút giậy thật lạ- Giây phút chỉ rất ngẳn ngủi, nhưng đọng lại trong ta là những điều khó lý giải để rồi ta chỉ có thể gọi một cái tên rất đơn giản “tình cờ “.
Người ta vẫn lý giải chữ Duyên – duyên để vô tình gặp gỡ, duyên để chỉ thoáng qua nhưng lại trở thành những điều không thể thiếu trong cuộc đời – Duyên cần kết hợp với cả “Phận “ mở ra một cánh cửa tình yêu cho những đột biến kỳ lạ không thể lý giải nỗi – Duyên-Phận như một sự định đoạt để rồi ta cảm thấy số phận được gói trọn giản đơn trong một phút giây ..vỡ òa, ban phát một điều nhiệm màu của cuộc sống –tình yêu .
Tình yêu thật lạ kỳ phài không bạn ? Thượng Đế tạo ra loài người và cũng ban phát một món quà cực đặc biệt, để rồi cái giật mình như một tiếng sét , để ta cảm nhận tìm dược một nửa giữa biển người bao la, để ta cảm nhận dường như ta không còn có thể thở được trong cái phút giây tình cờ ngọt ngào ấy .
Tình yêu như tiếng hát bỗng cất cánh trong tim tình cờ
Tình yêu như tiếng sét bỗng giáng xuống nào ai có ngờ
Vâng ! Trong đầu mỗi người bao giờ cũng xây dựng cho mình một hình ảnh, một con người trong mơ có một nụ cười, ánh mắt, một điều gì đó rất riêng , hoặc đôi khi chỉ là những câu chữ đặc biệt như những câu thần chú “vừng ơi hãy mở ra “ – Cánh cửa thiên đường kia một khi vô tình có ai đó chạm nhẹ , đúng tần sô, đúng không gian, thời gian,...và thật tình cờ sẽ làm ta bàng hoàng , choáng ngợp và giống như một lằn chớp ...soi sáng trái tim ta . Thật lãng mạn và dễ thương khi cái phút giây ấy được cộng hưởng trong những cảm xúc tuyệt vời nhất , để rồi trái tim bồi hồi, loạn nhịp ..và dường như nó được mô tả rất rõ nét trong những lòi ca của nhạc sĩ Diệp Minh Tuyền
Đã có rất nhiều môi tình bắt đầu từ những phút giây “tình cờ “ định mệnh của cuộc đời , đôi khi chỉ một lần gặp gỡ thoáng qua, chỉ một câu nói nhẹ nhàng , chỉ một giọng cười trong vắt , chỉ môt câu chữ trầm tính , trân trọng thương yêu , hiểu biết và gửi trao đã làm cho nhịp tim loạn nhịp và ta nghĩ là dường như ta chưa hề gặp, dường như ta chưa hề biết . Cảm xúc tuôn trào, cảm xúc không là trò chơi, cảm xúc chảy xuôi theo từng cung đàn tiếng nhạc và gửi trao trong cái giây phút bất ngờ , bổi hổi để mãi một dư âm . Những giây phút ấy trở thành định mệnh của cuộc dời , đôi khi ta cảm thấy có một sự sắp xếp nào đó của số phận và cái “duyên “ như một cánh cửa may mắn mở ra dón chào ....
Biến “duyên” thành cơ hội , thành may mắn , là cách lý giải và vận dụng của mỗi người .Vẫn có những phút “tình cờ “ để “ta lại vô tình lướt qua mau “ hoặc những phút tình cờ để đời khi phút giây ấy trở thành một điều không bao giờ quên, trở thành chiếc chìa khóa mở cửa những trái tim để rộn ràng mang tiếng hát . Tình yêu như một loại canh mà người nêm phải biết gia giảm đủ vị : cay, nồng, béo, ngọt ..sự kết họp các trạng thái , sắc tố để khéo cho đủ, để cân cho vừa và để “bát canh “ luôn có vị ngon lạ lẫm còn là một nghệ thuật . Hạnh phúc nhất là yêu và được yêu – có lẽ vì thế chăng để bài hát nhấn nhá những câu hỏi lập đi lập lại
Phải thế chăng tình yêu
Phải thế chăng tình yêu
Phải thế chăng tình yêu
Phải thế chăng thì sánh đôi
Bằng những tiết tấu nhanh, lời ca vui nhộn, và những câu ca giản dị , nhạc sĩ Diệp Minh Tuyền thổi vào bài hát một thông điệp tình yêu ngọt ngào , một giây phút bất chợt “tình cờ “ làm nên những trang đời , mang theo những tình cảm khó tả đã thổi vào bao thế hệ những cảm xúc roi rói tinh khôi . Chất giọng hát khàn mang hơi hướng của rock ballad của Phương Thanh đã làm cho bài ca đặc biệt nhấn nhá , nhanh chậm trong cái không gian ảo huyền của Tình yêu – vẫn biết cái “khoảnh khắc “ đặc biệt ấy để “ngộ “ ra rằng cảm xúc vẫn còn, vẫn trong veo như ngày đầu và vẫn như câu thơ của Mỹ Hạnh
Như tất cả tình cờ
Trong đời ta vẫn gặp
Nụ hoa hồng e ấp
Bất ngờ nở trong tim
Tình yêu vốn lặng im
Để mắt trao lời nói
Ngại ngùng và bối rối
Như khi yêu lần đầu..
Xin gửi đến tất cả nhạc phẩm “tình cờ “ như một món quà cho một thông điệp yêu thương, đến với những ai : đã yêu, đang yêu và sẽ yêu . Hy vọng trong cuộc đời đừng để những phút “tình cờ “ rơi vào quên lãng và phải biết trân trọng nó.....
http://nhacso.net/Music/Song/Nhac-Nhe/2008/03/05F65F74/
Lathu- đêm 23.11.2008
-
Thơ viết trong đêm
Đêm
Lành lạnh
Màn hình sáng choang
Dòng chữ đang nhảy múa
Người người đang mơ
Hành cây im phăng phắc
Mình ta
Đơn độc
Mình ta..đối diện với ta
Đêm
thả hết vào thơ
Nắn câu chữ
Gieo từng vần đau đáu
Sắp xếp từng lời
Dại khờ nhốt hết…vào thơ
Mơ
Ta muốn mơ thật nhiều
Muốn hiểu điều ..KHÔNG THỂ
Muốn biến ảo thành thực
Muốn giật mình
Canh cánh…chuyện áo cơm
Muốn nghĩ nhiều
Khoảng lặng bình yên
Về những ai đang quanh ta
Muốn cái rét ..một mình
Ta tê cóng
Dòng thơ nghĩ về đêm nặng oằn tâm sự
Hình ảnh Mẹ về …
con biết Mẹ giận con
Nhớ kỷ niệm ấu thơ
Giọt nước mắt chảy xuôi
Tuổi thơ khó nhọc
Bao nhiêu đêm thức trắng
Tóc bạc màu …
Dấu nếp gấp thời gian
đêm nay
mẹ có ngủ thật ngon ?
Con biết mình chưa tròn trách nhiệm…một đứa con
Những khi xa..con yêu mẹ nhiều lắm
Đêm nay ..con thấy mình se lạnh
Thèm nhỏ nhắn trong lòng
Con gọi mẹ …mẹ ơi…
Đêm vẫn trôi ..
bình yên lặng như tờ…
Vần thơ viết tiếp ngổn ngang trang giấy
Dằn lòng nỗi nhớ lại…về anh
Đêm nay anh có mơ về em ?
Dòng đời trắng đen
Con tạo xoay vần, CÓ-KHÔNG muôn lẽ
Tình yêu mong manh
Giọt pha lê tinh thể
Dễ dàng quá..để rồi đỗ bể ..
Tình yêu vĩnh hằng
Chỉ tiểu thuyết thôi anh ?
Đêm xót xa
Lời rao muôn màng trong giá rét
Vùi mình trong chăn ấm
Day dứt ..tiếng rao xé màn đêm
Quẩn quanh là những xuôi ngược bon chen
Kéo dài bao diều tran trở
Đêm trải dài
Theo từng tiếng dương cầm trong gió
Thức thao cùng ngòi bút
Nhìn trang thơ
Vơ vẫn chuyện đời
Ta nhớ Người ….ấm vành môi
Nghe……
Cái lạnh mon men
Buốt giá
Lại riêng chung..lại cái câu sô phận
Lại cuộc đời bỗng phút hóa
Chông chênh…
Lathu -đêm 30.11.2008
-
Bài thơ ru anh ngủ
Ngủ đi anh, đêm-trời đang trở gió
Chiếc lá sake đang chao mình rồi đó
Vàng sân nhà, gầy guộc gốc đèn đêm
Em đắp thêm chăn giữ ấm..anh êm
Cánh cửa sổ bật tung, gió run run se lạnh
Ngủ đi anh ngoài kia mưa đã tạnh
Giọt mưa đi hoang trôi dạt bến bờ nào
Giấc mơ đưa anh vào ..thành phố của em
Những ánh đèn đêm..dòng sông mon men chảy
Cỏ lau xám trắng ngút ngàn, rong cỏ dại
Con sẻ non ngơ ngác..hót ngu ngơ
Ngủ đi anh giờ này em lại làm thơ
Tiếng dàn đêm du em cùng nỗi nhớ
Thơ viết cho anh nỗi niềm cứ ngỡ
Cháy lòng mình nguyên vẹn dấu yêu xưa
Em ngắm nhìn đôi mắt khép ..trong mơ
Ngủ ngoan nha – ru lòng mình anh nhé
Ở ngoài kia cơn lũ về muối mặt
Dãi đất miền Trung còn nặng nỗi tang thương
Bình định nước lên, thành phố triều cường
Hà Nội quê anh mênh mông trắng xóa
Rồi tất cả sẽ bình yên anh ạ
Bão tối phôi phai, bão tố sẽ rời xa
Dừng lo lắng nha anh khi cơn bão giá ..tràn qua
Vn-index tiêu điều, đồng tiền bốc hơi
….Cổ phiếu thành giấy lộn
Em hiểu điều làm lòng anh lắng xuống
Trăn trở nhiều hơn, bao đối mặt lo âu
Em vẫn muốn ru anh, cho hết những đêm thâu
Muốn tay em..anh gối đầu yên giấc
Muốn hình ảnh em tràn sâu trong mắt
Muốn điều bình thường giản dị phải không anh ?
Ngủ đi anh, trăng vừa lên rất nhanh
Đêm đã lặng yên chỉ em..còn thao thức
Em ngắm nhìn anh tận nơi tiềm thức
Mềm nụ hôn người… trao khúc hát ..ru anh.
Lathut- đêm 30.11.2008
-
Viết cho mùa đông !!!
Em tiễn thu rồi ôm ấp mùa đông
Yêu những con đường rũ mình trong sương giá
Yêu những gốc bàng vùi mình …cây thay lá
Cô đơn buồn mây xám …lướt qua hiên
Đi suôt buổi chều không nhớ nỗi cái tên
Phố dài thế, vỉa hè sao chật hẹp
Em đóng đinh ..vào từng trang thơ viết
Những ngọt mềm dịu nhẹ nhớ …nhớ quên
Ghế đá công viên chơ vơ lạnh lẽo chờ
Nhắc nhở ai ..một thời vang trong nắng
Phố mềm mại, nhà thờ tan chiều lắng
Tiếng chuông nào khe khẽ vọng về em
Mái ngói lặng im, rêu phú ướt vai mềm
Gió hối lỗi nên dường như nhẹ bước
Nghe giá băng phủ lên từng mi ..rớt
Lá xa cành nào oán trách chi đâu ?
Mùa đông về làm rét mướt lòng nhau
Sao không đan bằng muôn vòng tay ấm
Sao không để nụ cười em tươi tắn
Sao lại làm …em nhớ một mùa đông ?
30.11.2008- Láthu
-
Đêm trắng
Đêm trắng đợi chờ gió đi hoang
Gặp nhau sao chẳng bớt nao lòng
Em lang thang giữa hai dòng nước
Chọn một dòng hay để nước trôi ?
Đêm vẫn tự tình, vẫn chơi vơi
Lòng như sóng, sóng xô bờ cát vắng
Anh như núi lặng thầm bao dấu hỏi
Em vỗ về..rồi lại ngược ra khơi
Em tìm gì khi bất lực buông lơi
Hiểu hết được bao nhiều tình núi đó
Anh lặng câm không một lời ..trả gió
Vời vợi muôn trùng tìm đâu thấy vòng tay ?
Đêm trắng này em nhấp chén rượu cay
Cuộc đời cần lắm những dòng hơi ấm
Ngọt đắng tìm nhau ..đâu cần số phận
Sao lại trao nhau ngằn ngặt ..nỗi đau này...
29.11.2008
Lathu
-
Gió sáng Sài Gòn
Cơn gió tràn vào căn phòng nhỏ tên Em
Mùa đông qua đây để lại lời của gió
Mùa này sài Gòn cũng trăn trở đó
Có cái lạnh nào là riêng chỉ ai đâu ?
Em khẽ khàng quấn thêm chiếc khăn nâu
Nghe lạnh lạnh len vào tim khe khẽ
Sáng nay lạnh Sài Gòn khăn áo ấm
Lại nhớ về …xa tít tận nơi anh ….
Mùa đông về nghe giá rét quẩn quanh
Phố vắng hẳn, chiều dường như thưa thớt
Quán café đu đưa bài hoài niệm
“Nỗi nhớ mùa đông “ tràn trề khắp căn phòng
Gió rù rì , dủ dĩ gió ru em
Sao bao nhiêu áo..vẫn thấy mình lạnh lắm
Cái lạnh nào từ tim sao lại buốt
Ủ cả mùa đông làm sao ấm anh ơi !
Phô sáng nay – phố lại đơn côi
Run lẩy bẩy, chìm trong trời xam xám
Từng cánh hoa châp chờn bảng lảng
Rơi xuống …dành làm lại …mùa sau
Sáng nay trời sao bổng không đâu
Để em lang thang tìm điều gì trong gió
Sao mở lòng …lại đau thêm lần nữa
Tại gió làm em đảo điên trông ?
Ghét gió thật nhiều …gió có biết không ?
Lathu-sáng 28.11.2008
-
Gạt tàn
Lặng yên bên anh là chiếc gạt tàn
Bất động trân mình hứng tàn thuốc cháy
Những bập bùng trên vành môi anh đấy
Lóe lên giữa màn tĩnh mịch của đêm
Từng bóng khói tròn thả vào khoảng không tên
Như vo hết nỗi niềm người trong cõi lặng….
Điếu thuốc trên môi, nụ cười như lịm tắt
Ánh mắt lặng nhìn, mãi miết ngóng trông
Những mùa thu đi nhường cho gió mùa đông
Thao thức giữa đêm dài mộng mị
Chiêc gạt tàn vẫn nằm im lông lốc
Hứng hết nỗi buồn…điếu thuốc cháy ..tay anh.
Em muốn làm chiếc gạt ở nơi đây
Hứng vào lòng những tàn tro , sợi khói
Hứng hết bão dông, hứng những mòn mõi
Hứng nỗi buồn anh đang nhặt trong đêm..
Anh nghĩ gì mà lại lặng im
Mắt khép mở.. bập bùng ánh lửa
Chỉ điếu thuôc vơi dần một nửa
Không hứng nỗi buồn..tàn thuốc bay ngang…..
Chiếc gạt tàn..chợt thấy mênh mang ……
Lathu-đềm 27.11.2008
-
Câu Hỏi !!!
Đến bao giờ về Hà Nội cùng anh
Nghe sóng Hồ Tây –sâm cầm chiều vỗ cánh
Lòng tịnh yên ngân nga chuông Trấn Quốc
Gió Hồ Gươm xao xác bước em đi
Đến bao giờ em về thăm nơi anh
Mùa đông lạnh cây bàng già im lặng
Những tán lá xanh giờ trầm mình ẩn nhẫn
Chắc nhớ về ngặt ngặt dấu yêu xưa
Đến bao giờ em về lại buổi trưa
Ước cùng anh bụm tay nhốt gió lạnh
Xòe bàn tay đan từng kẽ vắng
Nghe ấm nồng nụ hôn…chợt thoáng trao
Đến bao giờ ta nhìn vào mắt nhau
Lời bổi hổi, sao chưa từng được nói
Phút im lặng bên anh nghe đá sỏi
Lạo xạo bàn chân, e ấp mắt môi cười
Đến bao giờ khoảng vắng chỉ chung đôi
Em mím miệng “anh nhin em chi rứa “
Mắt xoe tròn, còn gì nói nữa ?
Hà Nội của em- Sài gòn chỉ riêng Anh....
Đến bao giờ cho sương trắng vờn quanh
Ngày chật chội, và rồi đêm tỉnh giấc
Nghe nồng nàn trong từng con phố chật
Nghe cái trống cơm còn vỗ khúc tang ..tình
Đến bao giờ anh hỡi đến bao giờ ?
Câu hỏi khi nao, cháy lòng em nỗi nhớ
Gai góc dấu trong từng câu thơ trăn trở
Sao em dỗi hờn…để anh lại đi xa…
Rồi giờ này ! em bất chợt nhận ra
Lặng lẽ nơi này , lá trút rơi ..gió cuốn
Nắng trốn tìm…mong manh cánh diều muộn
Hay …em về Hà Nội…đã bên Anh ?
-27.11.2008
-
Chuyện xưa....
Chuyện ngày xưa, cổ tich buồn một thuở
chúng ta hai người xa lạ, gặp gỡ nhau
mình đã có những thời gian gắn bó
ngày trao nhau bao kỷ niệm êm đềm
xưa anh hẹn mùa đông, em nhé
anh sẽ là mãi mãi của em thôi
ghi nhật ký, em lưu từng dư ảnh
bằng trái tim, bằng xao xuyến từng đêm
nhiều khi buồn, nghe gió thốc bên hiên
thu vội vã, trốn tìm trong sắc lá
vắng thật rồi nhịp chân ai rộn rã
đến hôm nay ..xao xác bước quay về
thu đã chia xa, đông đã làm băng giá
này kỷ niệm nằm ngoan hiền ngăn tủ
thì đâu làm sóng sánh buổi chiều xa
mộng ảo mà, chỉ còn lại mình ta
nhạt màu nắng, lá đâu còn xanh thẳm ?
phai hết rồi , bạc chiếc áo thời gian….
Lathu-27.11.2008
-
Vu vơ !!!
Chập choạng đêm về tiếng vọng xa
Mịt mờ muôn nẻo chỉ riêng ta
Vầng trăng đang khóc nên trăng trốn
Chỉ có sao sa…dọa tìm ta
Ai ngắt đêm dài chia hai nửa
Một nửa sầu đông chênh chếch trông
Một nửa chìm trong sương khói mộng
Vơ vẩn hồn ta đêm biết không ?
Đêm nghe trĩu nặng hồn lữ thứ
Mênh mông bề bộn ếch rền la
Lục bình trôi dạt đời sông… sóng
Cát dồn, muối mặn tiễn chân ta
Ngát màu hoa tím buổi chia xa
Đẳng đẳng trông theo phút giã từ
Người đi , ta tiếc duyên tiền kiếp
Còn lại muôn đời …ta với ta
Lathu 25.11.2008
-
Đêm !!!
Đêm nghe tiếng nhạc dỗi hờn
Đốt vàng ánh lửa cho đèn hắt hiu
Bóng soi lẻ bước cô liêu
Xoạc đêm nghe tiếng dế thêu giật mình
Áng mây mờ ảo nặng tình
Níu tay giữ chút mưa thình lình trôi
Có gì không hỡi mưa ơi?
Từng không hoa đã buông lơi ..mắt nhìn
Thời gian đập cánh vô hình
Đời dâu biển vẫn cúi xin vô thường
Chạm bàn tay giữa muôn phương
Nửa đời vạt tóc buông thương nhớ Người
Tôi đi tìm lại nụ cười
Tôi đi nhặt lại chút đời tàn phai
Bạc lòng còn thấy ..ngày mai
Liêu xiêu tìm lại bóng ai bên thềm…..
Lathu- đêm 25-11.2008
-
Bước bước trông xa bóng liễu hờn
Mây trời buông nhẹ sắc màu ..lam
Gió như khe khẽ, len tình tự
Sóng vẫn âm vang, vỗ nhặt khoan..
Chiều nay ai ngắm bóng hôn hoàng
Nghe tím bên trời, khói mang mang
Chữ Duyên, chữ nợ , chừ chưa nỡ
Mà dứt lòng đành, sao mối đan ?
Đã biết vầng thơ chất ngất sầu
Đem chi trái đắng buộc tim nhau
Ngày mai dứt áo thôi đành đoạn
Đôi ngã hợp –tan chuyện bể dâu .
24.11.2008
-
Ngược !!!
Chỉ là hai chiều cảm nhận ngược
Tìm quên
Cần bình yên, sao trong lòng nỗi sóng ?
Muốn vỗ về
Quên đi
Vị đắng
Sao muộn màng
Mưa vẫn
Triền miên....
Bình minh lên
Đêm tối
Sẽ lặng im
Trả lại nắng cho vàng con đường vắng
Trả lại âm thanh giữa lao xao cuộc sống
Trả môi cười, mắt biếc, trả vầng thơ
Trả lại ngày và cả những giấc mơ
Khép quá khứ
Mở trang đời
Bước tiếp
Những vòng quay
Trầm mình
Cót két
Du lòng người
Giữa hai chiều
Ngược
Tìm quên....
Lathu-23.11.2008
-
-
Mây lang thang
Gió mang mang
Giọt tình rơi xuống
Đất vỡ toang....
Hững hờ
Gió vẫn cứ đi hoang
Mây trôi mãi miết
Tìm vô tận
Đâu biết nhân gian
Khúc bạc đầu…..
Lathu- 23.11.2008
-
khi tôi làm thơlàm sao để làm thơ ... mà không hề vấp ngã
làm sao để làm thơ ... mà không hề vội vã
cảm xúc đi quá nhanh ... cảm xúc đi quá vội
chỉ tình là có tội ... chẳng chịu chờ đợi thơ ...
Tác giả Phan Đức Dũng
Xin cảm cùng các bạn
Chẳng có tội tình
Sao tôi gói vào
Thơ
Những điều không thế
Và những điều có thể
Từng đêm
Vọc từng câu
Gieo từng chữ
gieo mình vào môt khoảng
Lặng
Bao la
Đùng trách nghe thơ
Ai xui chi
Tìm ta trú ngụ
Ta thử xa thơ dù một lần thôi
Để kịp đủ
Kiếm tìm mình trong những thực sự bao la...
Tím tái
Hồn ta
Thiếu thơ ta lại trở nên
Trầm cảm
Trút hết vào thơ
Ừ ! thì tìm quên lãng
Thơ giúp dùm nha
Mai ta nợ
Một lời…..
Ta không thể
thiếu thơ
Như mặt đất thiếu bầu trời
Như thiếu tình yêu
Như em cần anh vậy
Như trái đất vẫn xoay
Như bình minh thức dậy
Lại một ngày
Thơ tuôn chảy
….trong ta.
Lathu-22.11.2008
-
Đêm
Đêm
Sài gòn chìm trong ánh đèn màu
Phố sáng choang
Người lao vào nhau
Hối hả
Lang thang giữa ngàn vì sao
Thắt lòng
Bao câu hỏi
Lạc lõng giữa dòng đời
Đâu một kiếp
Mưu sinh
Phố đẫm mình trong đêm
Không ngủ
Bóng người con gái
Tảo tần
Đêm tối
Gánh rã rời
Bán một loại …hoa rơi
Có bước chân
Lầm lũi
Trở về đơn côi
Không dấu nỗi tiếng thở dài
Đêm tối….
Bóng ngã nghiêng
Loạng choạng
Dấu niềm riêng
Đêm
Tiếng dế rền rĩ
Gọi bình yên ?
Thả hồn chơi vơi
Đêm Sài Gòn
Nấng níu …
Mở mắt
Cuộc đời bao muối mặn
Lang thang
Đốt nốt
Tháng năm
Trôi….
Lathu- 21.11.2008
-
Mùa lạnh !!!
Em đi giữa cái nắng mênh mông
Mặt trời gắt gay, em che ban tay mỏng
Gió đi vắng hầm hập chiều nghiêng ngã
Giữa nơi này chưa biết rét nơi anh.
Thật lạ lùng hai đầu của quê cha
Nơi rét mướt đông về se se giá
Nơi giọt mồ hôi chảy tràn thánh thót
Đất góc gai chia hai nửa tên Miền
Miền nắng về phố chợ lao xao
Hết bão-mưa cuộc đời vào vòng xoáy
Nhưng đâu biết hồn em đang sống dậy
Trái tim trao một nửa Hà Nội thương
Miền rét về em nghe chút vấn vương
Hàng cơm nguội lá cuộn mình hối hả
Đường Nghi Tàm- Hồ Tây mây chở gió
Tách café nhỏ giọt phố đông qua
Hoa cúc không vàng từ đó phải không anh
Mây bảng lảng tiển thu chờ đông đến
Rừng thay lá, xếp nghìn lời đưa tiễn
Hình như trời …vừa rớt giọt mưa bay (*)
Xếp trên tay, giá sách trở trăn dày
Bao câu chữ chở không kham, vô đáy
Dường như là em chợt vừa nhận thấy
Lạnh giao mùa từ phương Bắc thổi quanh.
Lathu-19.11.2008
(*) ( Làm đến đây ..thì trời nắng gay lại chuyển mưa đột ngột ..)
-
Đan áo cho anh !!!
Hà Nội vào đông phải không anh
Em lo lắng .gửi lòng ra nơi ấy
Chắc là anh chẳng hiểu điều em thấy !
Anh mặc gì trong gió chớm sáng nay ?
Từ phương xa, em đan hoài tấm áo
Dệt mong manh, gói tình em sâu thẳm
Đường len đan, bao bão táp trong lòng
Em móc nhớ thương theo những dây màu
Xoắn xít trên tay, dệt từng manh …áo mỏng
Che dùm anh rét nàng Bân nàng Bấc
Em chỉ biết đan bằng máu trong tim
Nhỏ nhẻ gửi trao che hộ người chút ấm
Làm chăn, đắp cho anh những ngày rét mặn
Làm lửa hồng xua cái lạnh đêm đông
Làm áo bên anh ..đỡ rét cóng trong lòng
Làm sợi chỉ nối hai miền thương mến
Em vẫn đan bằng tình yêu bất diệt
Để cho đời và riêng tặng cho anh
Dẫu nơi đây, chỉ hai mùa mưa nắng
Mà anh ơi ..cái lanh ngấm trong lòng.
Em lại thương cây bàng ở nơi anh
Gió dù mạnh, ai là người may áo
Rét cóng da, vẫn đam mê kiêu hãnh
Đứng giữa trời đón nhận những phong ba
Em lại thương những con đường Anh qua
Cày xới bao năm, chịu dập bầm rét mướt
Bước chân anh có gập ghềnh đếm bước
Bằng bặt thời gian…nghe thoảng những ưu tư
Trời bây giờ trời trở rét phải không anh
Em cắm cúi …trong từng tà áo hẹp
Biết có đủ ..kịp chia anh chút lạnh
Đợi em nha…áo sẽ sớm bên Người
Rét mùa này, làm sóng sánh lòng anh
Đi giữa Sài Gòn ..nghĩ về đông nơi ấy
Anh nhớ nhé …em gửi vàng chút nắng
Trong từng đường đan áo ... gửi trao anh.
Lathu-trưa 19.11.2008
-
Kỷ niệm
Anh đi rồi sân trường chợt thênh thang
Bụi đỏ cạch mắt người đang ở lại
Mùa thi cuối , ngập ngừng trao gửi
Thư viết đôi hàng, để kẻ lại mênh mang
“nhớ nha em , con đường mình phải sang
Cánh cổng đại học đợi em cô gái nhỏ “
Anh sẽ về khi bằng lăng tím đỏ
Gốc phượng già …kể lại chuyện em nghe “
Em đã qua bao nhiêu mùa ngập xác ve
Cây bằng lăng cũng mấy chiều thay lá
Nơi phương xa vẫn bặt tăm chim cá
Có bao giờ Anh nhớ lại ..trường xưa ?
Thuở chúng ta hai kẻ ganh đua
Những bài toán chuyên- đề ra, mồ hôi đổ
Rúc rich cười chia nhau đáp số
Cố tìm xem cách giải hơn người ?
Anh thông minh- Em bướng bĩnh chin mười
Mặt ửng đỏ khi bạn bè ghép cặp
Thầy Phúc vẫn mỉm cười ..lạ lắm
Hai đứa này ..sao xứng vậy ta .
Em vào Kinh tế ..rồi đi xa
Học bổng cho em là trời Tây, xứ lạ
Nỗi nhớ anh ngập lòng tràn trang giấy
Về lại trường xưa ….lặng ngắm dãy ghế thưa
Kỷ niệm năm nào chợt thức dậy .nghe mưa
Em về lại thăm nơi này một thuở
Dòng đời chảy xuôi , em trôi hoài mãi miết
Chợt vô tình nhặt lại …lá bàng xưa ….
Lathu-sáng SG 19.11.2008
-
Chỉ có một lần thôi
Chỉ có một lần thôi
Sóng hờn ..rồi đi mất
Bờ lặng im, muối mặn
Vẫy tay chào trùng khơi
Chỉ có một lần thôi,
lỡ lầm và hối hận
Nên suốt đời lận đận
Se cát lấp biển đông
Chỉ có một lần thôi
Em biệt dạng bóng tăm
Anh âm thầm tiếc nuối
Cuối trời mây giận dỗi
Mây bay hoài nghìn phương
Chỉ có một lần thôi
Hai đứa mình im lặng
Sóng xô vào vách vắng
Nghe mặn chát vi môi
Chỉ có một lần thôi
Sóng dỗi hờn đi mãi
Bờ chỉ còn ở lại
Trơ mảnh vỡ - tháng năm
Chỉ có một lần thôi
nghe sóng gió cuộc đời
mãi chuyện bờ cát trắng
sóng không hề phẳng lặng
Cát..muôn đời lặng im..
Chỉ có một lần thôi
Em _anh xa nhau mãi
Lời muộn màng sám hối
Rong ruỗi cuốn người trôi.
Lathu-đêm 18.11.2008
-
Hỏi em!!!Hà Nội mùa này có lạnh lắm không em
Chiếc áo em mặc có làm em đủ ấm
Nơi quê hương anh dưới hai mùa mưa nắng
Hoàng hôn chiều pha lẫn giọt mưa rơi
CCX
Trả lời
Em viết vầng thơ dành riêng người Hà Nội
Mang trái tim gửi trọn một miền xa
Những vầng thơ gói từ những phong ba
Diệu vợi trời Nam , cháy bỏng màu lửa đỏ
Em biết rằng bất công cho ai đó
Khi bão tố về khúc ruột ở miền Trung
Em biết rằng anh cất nỗi nhớ nhung
Lặng ngắm những vầng thơ trao người xa xưa ấy
Em lỗi hẹn biết rằng em lỗi hẹn
Trái tim em đâu dễ đập hai lần
Chỉ xin anh như khách nọ ghé thăm
Đừng đắn đót hỏi thầm em "câu hỏi "
Xin hãy xem em chỉ là cô gái
Bình dị qua ngày, trang trải những câu thơ
Dấu yêu xưa giờ như cách nhạn đưa
Lòng khe khẽ ....đừng hỏi em ...anh nhé !
Lathu 18.11.2008
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Về Hà Nội !!!
Em sẽ về thăm Hà nội quê anh
Dẫu mùa này lá xanh thôi ngằn ngặt
Đông lạnh giá ướp hồn em khói tỏa
Nhớ thật nhiều Hà Nội dấu yêu ơi
Hồ Gươm xanh, vẫn tiếng anh gọi mời
Sóng Hồ Tây không nguôi lòng nỗi nhớ
Những dấu yêu vẫn hoài lòng trăn trở
Xác lá vàng đâu làm rối chân em
Em sẽ về dù mưa muộn đông rơi
Dù cái rét chòng chành, đêm thẩm thấu
Biết rằng Anh không còn chờ em nữa
Nhưng anh ơi lời hẹn vẫn nguyên ..lời
Em nhớ mùi hương sữa thoáng trao nhau
Nhớ bản dương cầm hòa tan trong cơn gió
Góc phố cổ xạc xào họa rụng vỡ
Dấu chân nào luống cuống dẫm..lên nhau
Cất hộ em trái sấu ,mớ canh rau
Con cá quảy đuôi ra khơi biển rộng
Em mãi miết giữa những vòng cuộc sống
Vẫn một ngày quay quắt Hà Nội ơi !
Bao thăng trầm, bao dư ảnh không nguôi
Bảng lảng chiều nay nhớ về nơi anh đấy
Hà Nội trong em dẫu hoài xa vắng
Hẹn cùng anh về lại ...dấu yêu xưa
Trời Sài Gòn mây trắng, nắng vờn quanh
Cánh chuồn chao ...em rong mình suy nghĩ
Chở nỗi nhớ về phương trời xa lắc
Một nữa bồi hồi Hà Nội dấu ....tim tôi .
Lathu 06/12/2008