-
Số bài viết
527 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Lathu
-
-
Tháng tư lại về ..những ngày đầu tháng tư luôn bồi hồi nhiều nỗi nhớ ..Có thể đã là xa ngái ..có thể chỉ mới đâu đây .
Xin viết tặng Người những vần thơ tháng tư chúc một ngày Người sinh ra giữa cuộc đời và chúc cho những gì đã qua ..sẽ là những dư ảnh ..chẳng bao giờ nhòa trong tiềm thức…
Tháng tư về !!!
Tháng tư lại về ôi tháng tư !
Có người đong hết dải mây buồn
Góp hết vần thơ loan cánh phượng
Nhặt để cho Người hong tháng tư.
Tháng tư lầm lủi chuyện phù hư
Ai thẩn thờ quay , đến hững hờ
Môi mềm tình tự ngày đưa tiễn
Mắt chìm mê lộ chốn không tên
Chợt nhớ, chợt quên một miền riêng
Tím trời , quên tắt để cơ duyên
Thả lòng trăn trở cùng giọt nắng
Rắc mãi hồn ai khúc ngả nghiêng
Tôi dấu Người trong ..cái "cần quên"
Từng đêm tôi vẫn cứ từng đêm
Lửa lòng đã tắt ..ai nhen lại
Một ánh sao sa .tận cuối đường.
Ai biết rằng tôi cánh nhạn vương
Vẫn còn dạo lại bước xưa vườn
Vẫn còn dệt mãi manh áo ấm
Cho dẫu buông hờ dõi bóng Tương
Tháng tư thuyền tách ..thả theo dòng
Bâng quơ hoa gạo đỏ màu bông
Rải rơi ngập lối chiều đưa tiễn
Vướng vít chân Người- Anh biết không ?
Tháng tư loa kèn trắng nao lòng
Mắt buồn dõi mắt hỡi cố nhân
Ai sinh giữa tháng tư hoa rụng
Để thẩn thờ đi ..quên chiếu chăn
Tháng tư đôi mắt vời vợi ngân..
Ngang phố chiều nay mây trắng dâng
Lũ lượt cánh chuồn nghiêng chiều vắng
Mắt người treo buốt buổi chia tay
Tháng tư chăn gối , phấn son vay
Thịt da ai biết và ai hay
Chiếc gương chia nửa ..thôi đành chấp
Tôi với Người ai mang vết thương đây ?
Tháng tư rồi sẽ khuất vào mây
Mưa cũng vô tình ..rớt giọt bay
Ướt mắt mi tôi ngày kỷ niệm
Vô tình hong lại chuyện trả -vay
Thôi nhắc làm chi chuyện tháng tư
Bão tràn , cơn lũ cuốn mùa đi
Hồn tôi vương mối tơ năm cũ
Mà sắt se đưa ngọn gió lùa
Mưa hỡi vô tình mưa lại mưa
Ai đem mưa đến để vu vơ
Góc phố vô tình đôi mắt bão
Sóng ngã, thuyền đưa ..dạ vẫn mơ.
Lathu 30.03.2009
-
"Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày"
Nhớ Trịnh Công Sơn !!!
Lá đã rụng, chim ngủ vùi dưới bãi
Mảnh trăng non đâu còn dõi theo Người
Thân sỏi đá rồi cũng về “Cát bụi “
“Xin trả nợ Người “ trọn kiếp mấy phôi pha
“Ngựa buông vó” để mây trắng trôi xa
Mưa lang thang “Diễm xưa “ buồn chất ngất
Dốc mù sương lạc loài con đường vắng
“Một đóa vô thường “ sống mãi thế nhân ơi !
Những dấu yêu lẳng lặng đến bên Người
Để nghìn năm bao lần câu “Biển nhớ”
Sóng xô dạt, khắc lời mòn bia cuội
“Cánh vạc bay “ sông núi nhớ tên Người
Người đã đi để “Cỏ xót xa đưa “
Vùi trong đất giọt đời câu tình nhớ
Cho Em mãi “vết lăn trầm” trên cát
“Tạ ơn “ Người – bài hát ngất trời cao
“Phôi pha “ trả lại những buồn đau
Để bình yên thân nhẹ nhàng bay mãi
Những tro than trở về cùng mặt đất
Trăm năm cất hoài ..mặc niệm phút chia tay .
Trưa 30.03.2009
-
Tháng ba và hoa hồng !
Rồi cuối cùng cũng giã biệt tháng ba
Đóa hồng còn mãi màu nhung thăm thẳm
Từng chiếc lá cho đời nghĩa sống
Vẫn rỡ ràng dầu..khép nốt tháng ba
Chùm hoa cuối cùng rồi sẽ tan ra
Đóa phù du cuối cùng chao cánh lạ
Những off line đợi chờ chi hối hả
Mỏng mảnh tan trong sương sớm la đà
Có điều gì ánh…đôi mắt thiết tha
Nửa buông thả, nửa chất sâu như núi
Người gần đó ..mà tôi không thể với
Chỉ bàn tay là gần lắm bàn tay
Giữa thinh lặng chờ ai cất lời say
Khoảng trời bình yên tôi vay Người đấy
Những ngất ngây chỉ là mộng vậy
Khoảng cách nào “thực “, “ảo “..để hôm nay..
Những dòng tin thôi nhé chẳng bủa vây
Đòi rất thực – Mạng chỉ là mộng ảo
Người bước ra từ sân chơi..kiêu ngạo
Ta hững hờ buộc , thắt những dòng thơ
Ta vẫn bên Người thoáng chỉ giấc mơ
Người chẳng là Ta làm sao hiểu được
Những phân định rạch ròi , khúc chiết
Nên bằng lòng ta trả lại Người -hoa
Hoa không gai , ngai ngái mùi hương
Không xù xì ..làm bị thương người khác
Hiền hòa lắm dâng lời ca tiếng hát
Để rồi tàn …mang dư ảnh tháng ba
Màu hoa hồng màu máu đỏ trong ta
Đang tím dần bằng thời gian ..xa cách
Ở một nơi chan bằng trăm ánh mắt
Ta ngẩng đầu …thôi giã biệt ..mai xa.
Trưa 30.03.2009
-
Tiễn !!!!
Chầm chậm
Hoàng hôn buông trên phiến lá
Ánh sáng ngập ngừng như dấu hỏi luyến tiếc một tia nắng ban mai
Giọt nắng cuối cùng xuyên qua manh cửa hẹp
Em khép chiếc rèm che kín
Hững hờ..thôi tiễn mặt trời đi
Những tàng lá lặng câm
Gió hình như còn xa vắng
Lướt trên phím đàn chiều đang tắt
Nghe giọt đởi rỏ xuống những ..chơi vơi.
Thôi trả bài thơ
Thôi tiễn những giấc mơ
Thôi khát khao
Thôi dư âm mùa cũ
Em giã từ chính mình
Hình như chiếc lá khẽ khàng rơi…
Lá chao mình
Từng chiếc lá đơn côi
Góc phố vắng sẽ sàng ..trên mặt đất
Rùng mình
Giữa ánh chiều loang tím, từng dề lục bình ai thả lướt trên sông ..
Anh là hoàng hôn che kín con đường
Trong im lặng vẫn xạc xào..vết cứa
Tháng ba đi để mùa loa kèn trắng muốt
Nuốt lòng câu hỏi
Đến rồi tháng tư ơi !
Bản nhạc thân quen
Câu hát nào lòng …
Vết dẫm thời gian bấu tròn nơi bầu ngực
Phập phồng cho dấu chấm …
Những chiều sâu khỏa kín nỗi hờn
Những gió cát tung hê chiều rát mặt
Vết lõm, lồi chưa nguôi dấu lặng
Để ủ ê chiều buông chầm chậm …lá diêu bông.
Còn chút gì
Bụm chặt vào bàn tay
Ta hôn ta chất chứa điều không nói….
Tiễn hoàng hôn
Tiễn một mùa khô hạn
Tiễn nỗi buồn
Tiễn gác nhỏ đi hoang…..
Lathu 30.03.2009
-
Thơ....!!!
Cám ơn thơ, cám ơn Người
Cám ơn ai đã đọc rồi thơ tôi
Dòng đời con nước nổi trôi
Thơ như con sóng dạt nơi phương trời
Ngày xưa ánh mặt rạng ngời
Trong veo như gió hát lời tình yêu
Chuyện xưa như một cánh diều
Bay vào quá khứ ..tiếng yêu vẫn còn
Thời gian đưa đẩy đá mòn
Núi trơ gan vẫn đếm tròn tháng năm
Vần thơ trao gửi xa xăm..
Viết cho hết kiếp thân tằm nhả tơ
Nhờ Người thơ ...chợt như mơ
Thành câu cổ tích, thành vơ vẩn lòng
Thơ xin một chút đèo bồng
Dải dầu một cánh hoa hồng..đã phai .
Lathu-28-03.2009
-
Post dùm Em Trai @dangiaothong
Chẳng có gì để viết - tháng Ba
Khi hoa gạo rụng cuối đường rực đỏ
Nắng chẳng thêm hồng trời chưa thôi gió
Nỗi niềm riêng còn nặng mãi chưa phai
Gió chẳng làm khô lệ khóe mi ai
Cái rét nàng Bân lòng ai không thêm lạnh
Ký ức xưa như những làn khói mảnh
Vẫn quyện vào đời chưa chịu tan đi
Day dứt lòng chuyện cũ với những khi
Gió tháng Ba gạo nở đầy hoa đỏ
Có nỗi lòng chẳng cùng ai cạn tỏ
Rải đầy đường - sắc đỏ tháng Ba
Chợt thắt lòng khi tay hứng cánh hoa
Sắc đỏ ấy trong lòng tôi vụn vỡ
Nâng cánh hoa trong cuộc đời - duyên - nợ
Ngẩn ngơ lòng - đã thêm một tháng Ba ...
-
Viết cho ngày Chị sinh…..
“Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo
Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh
Ngày chị sinh, trời cho làm thơ
Cho nét buồn vui bốn mùa trăn trở……”
Ngày chị sinh đỏ trời hoa gạo rụng
Gió lặng thầm cho ngày chi trong nôi
Thương tháng Ba thân cò lặn lội
Mẹ dải dầu nắng gió để nuôi tôi
Giọt thời gian ngưng ..cho đời tiếng thở
Chi vui buồn như con nước triều khơi
Chị sinh ra trong ngày ấy tháng ba
Không có hoa hồng, không có tiếng cười khúc khích
Chỉ đôi mắt sâu như màn đêm khép kín
Mẹ nâng niu báu vật cho riêng mình
Dòng đời xô, như cơn lũ cuốn nhanh
Chị lớn lên mang nỗi buồn của gió
Chẵng nói gì mà âm thầm núi lỡ
Dấu trong tim bao ký ức ngày thơ…
Thế là ngày ..chị đã sinh ra
Thế là cha rong ruỗi ..
Thế là bao nhiêu mùa bổi hổi ..
Chị biết đâu ngày chị đã chào đời ..?
Tháng Ba ..khát lời nói biển khơi
Khát những giấc mơ, khát cánh diều chấp chới
Chi ra đi ..bỏ ân tình sâu như núi
Nước mắt buồn.. âm thầm cuộn vào tim
Thương tháng Ba , thương cả những lời ca
Phận con gái ..cúi đầu vâng..dạ
Thương ngày chi ra..thương đời chị lạ
Chị vui cười mà ..lệ chảy rưng rưng
Chị mang giấc mơ tòa cổ tích khi xưa
Mang cánh diều và vi vu tiếng sáo
Mang vần thơ thả vào nghìn câu chữ
Thả nổi buồn theo gió vút lên cao
Ngày chị sinh …ngày không có vì sao
Tháng ba vỡ vụn tờ ,,lưu niệm
Chị cứ đi …bốn mùa và mãi miết
Viết cho đời ..trăn trở những buồn vui ..
Nến và hoa hồng ..dâng ngập sóng tháng ba
Sao nước mắt hoen mi ...ngày kỷ niệm
Có một nơi..vô tình ẩn hiện….
Tháng Ba vỡ òa ..ôi ngày Mẹ sinh ra …!!!
25.03.2009
-
Lại Tháng Ba....
Tháng Ba nắng cong những con đường đổ lửa
Lá mướt mồ hôi phơi mình giữa cái nồng oi
Ta tung tẩy những vui buồn dịu vợi ..
Mái tranh rang..hiu hẩm chút tình đời
Tháng Ba dấu trong lòng những ký ức chơi vơi
Từng trang vở nháu nhàu ..từng con chữ
Ta trộn chúng lên, nặn nhào, phơi ..cố thử..
Rồi mĩm cười ...ai bán để mà mua ?
Tháng Ba quắt queo ..thông thốc cõi lòng
Chan cái năng...ngầu đen vùng tối ám
Ta vẫn ...vẫy tung giữa nghìn ..ảm đạm
Vung vít gam màu ..xóa trắng ..dải hư không
Trồng trầu , trầu đã héo dây
Trồng cau, cau đã chửa thay trái mùa
Biết trồng gì để ..Anh mua
Thôi ta trồng lại cái mùa yêu xưa .....
Tháng Ba ngầu đục giọt mưa
Vô tình đi sớm..về trưa ..vô tình ...
24.03.2009
-
Anh "mê" thơ Em…
Thơ em đâu có dao cau
Đâu ngài lá liễu , eo thon má đào
Thơ em đâu có mời chào
Chỉ tung tẩy những lao đao ..tập làm
Thơ em, một thuở dở dang.
Là tim rót giữa trái ngang ..tình đời
Viết ra câu chữ bồi hồi
Ai xui anh đọc để rồi “mê “ thơ ?
Tập làm thơ , tập ước mơ
Tập buông câu chữ đẩy đưa riêng mình
Dấu sau lớp vỏ cuộc tình
Viết vần thơ để chôn mình thiên thu
Chôn “Người” nấm mộ …mà ru
“Sống” làm chi dể ..ngục tù tim tôi
Bao năm con chữ thả trôi
“Bé Tình Yêu “ vẫn đội mồ về đây
Để Em mãi vẫn cứ say
Viết cho trọn kiếp thả mây cuối trời
Thơ Em buồn tự ngàn khơi
Vẫn ầm sóng vỗ chơi vơi biển lòng
Mấy dòng sông rửa ..đục trong
Mấy oan khiên nữa cho tròn nợ duyên
Biết mình …mình đã cố quên
Mà sao..mà sao Anh hỡi vẫn chênh vênh lòng ?
Gió đưa lả ngọn sầu đông
Trăng tròn rồi khuyết ..đợi mong chi Người
Thơ em ..thơ của một đời
Dấu vào câu chữ ..âm thầm..cuốn trôi….
Sáng 24.03.2009
-
Nắng !!!
Như những nồng nàn còn sót lại
Thổi bất ngờ cơn nắng vàng hanh
Em là chiếc lá vẫn nguyên vẹn màu xanh
Đã cằn cỗi, thu đi heo hút gió
Em lang thang giữa những ngày bão tố
Bỗng dịu dàng bên vòm lá trong Anh
Nhũng buồn vui tan đi cây trĩu cành
Đời là thế hợp –tan và tan-hợp
Khi thức dậy mặt trời nheo mắt sớm
Tia nắng ngập ngừng trải thảm lá vàng chanh
Có phải anh loài nắng lạ mong manh
Tràn đến.. chảy tan vào cánh rừng khát nắng
Những dịu dàng tỏa lan trên mặt đất
Ngấm vào hồn đất bừng nở loài hoa
Có màu vàng của nắng quá thiết tha
Để sưởi tan đám băng đang vào hạ..
Bất ngờ điều gì ..khe khẽ ai nửa lạ
Có phải nắng về vàng nhánh Dã Quỳ ơi !
Anh và mùa xuân đang hát khúc gọi mời
Để em cánh cửa rỉ hoen đêm đông giá
Dấu chân lặng thầm…sỏi lăn lông lốc đá
Ta rong rêu nhận ngày tháng đi qua
Ôi ngọn gió bất ngờ
Để lại ..
Nơi đây.
Nỗi bơ vơ….
Hiến nồng nàn tia lạ
Và sớm nay
em bất ngờ ..giọt nắng
Rọi xuống thành …mùa bỡ ngỡ ban mai …
Lathu- 19.03.2009
-
Ru Anh !!
Ngửa tay hứng giọt mưa trời
Bâng khuâng nhốt hết những lời bâng khuâng
Tháng ba ơi rét nàng Bân
Lạnh từ nơi ấy lạnh sang noi này…
Ru anh ,anh hãy nằm đây
Gối đầu vào cánh tay mềm, vai em
Nhắm đi đôi mắt thân quen
Để em đan nốt áo len cho Người
Saigon nắng cháy ru hời
Còn nơi Hanoi..tìm bầm ...lạnh ơi !
Ngủ đi anh chuyện một đời
Mai đây dẫu có ..ra khơi cánh buồm
Phiêu diêu chìm nỗi ..nhẹ buông
Biển em khát gió căng lồng thuyền anh
Ngủ đi mộng của ngày xanh
Để em chìm khuất xóa tranh... trong lòng
Biết không anh ..chuyện dòng sông
Nước ra cửa bể vẫn còn ..ngóng trông
Cây đa, bến cũ ..đợi mong
Con đò còn đó ..mà đong nỗi niềm
Ru anh em muốn tìm quên
Chôn đi kỷ niệm chông chênh một thời
Mưa ơi gột rửa dùm tôi
Nỗi niềm dành để cho Người ...cuốn trôi...
Lathu-trưa 17.03.2009
-
Chiều mưa …kỷ niệm !!!
“viết cho bài hát Chút kỷ niệm buồn - Tô Thanh Sơn “
Rồi từ khi chia tay,
Biết bao lần gió mưa trở lại
Chỉ mình em nơi đây,
Ngóng trông hoài một bóng hình ai “
Anh đi mưa muộn rớt
Lất phất chiều bay bay
Lá sầu phiên chất ngất
Còn đâu để gởi mây
Giọt đời tuôn chảy suốt
Để vòng tay vòng tay
Xa nhau rồi thảng thốt
Lạnh vai gầy có hay
Chiều nay mưa lướt thướt
Khung trời sẫm , gió lay
Đâu cánh chuồn xao xác
Tìm về đậu nơi đây
Mưa như lời đính ước
Một chiều thấm bàn tay
Trao nhay lời lưu luyến
Sao biết ..giờ ..đổi thay
Chỉ còn em nơi đây
Ngắm mưa buồn da diết
Chỉ còn vầng khói mỏng
Vô tình vướng mắt cay
Chiều ni mưa trở lại
Phiến đá lạnh , phiêu diêu
Biết chiều hoàng hôn tím
Nghiêng về đâu cánh diều ?
Lathu – chiều mưa 16.03.2009
-
Nhớ em không nói thành lờiniềm ghen tuông vò xé.
Mưa rơi muộn trong lòng thơ trẻ
thương ngày đã qua......
(ThăngLong)
Ghen !!!
Em đâu hứa thơ dành tặng riêng Anh
Tên Người ấy đã hằn trong ký ức
Người ấy chắc cũng ghen lắm đấy
Khi có lần bắt gặp trong thơ em
Hình ảnh em xây Người ấy chắc chẳng quên
Từng câu chữ nhói một niềm buốt giá
Chỉ Người ấy và em thôi là có thể
Đọc hiều về kỷ niệm thuở ngày xưa...
Anh đến trang thơ và đốt khắc khoải chờ
Những vần thơ cháy bao lời khao khát
Anh cũng biết trái tim em khô hạn
Những con đường ký ức thuở trần gian..
Bài thơ anh riêng, riêng tặng cho em
Nhưng em lại dành thơ cho Người khác
Em biết rằng vòng đời đầy sóng cạn
Nên lỡ lầm đi bán nốt thơ Anh…..
Đừng nghĩ em không trân trọng dòng thư xanh
Trang giấy vẫn trải lòng theo ngày tháng
Và thơ anh vẫn là dòng mưa hạn
Giữa đất bằng nứt nẻ vết chân chim
Bằng lòng đi Anh , đừng vò xé trái tim
Khi em vẫn chung tình cho Người ấy
Em và đời hai con người như vậy
Anh có buồn nhiều những lúc đọc thơ em ?
Em biết anh ghen với những cái tên
Ghen với bóng hình trong câu thơ cổ tích
Với kỷ niệm đã như là vô định
Dẫu bây giờ em khác với ….ngày xưa .
Đừng buồn nha anh khi em vẫn còn mơ
Về một cái tên một thời sống dậy
Làm tượng trong tim, làm thành đồng vây kín
Làm dải ngân hà vời vợi trên cao
Song Tuong hình ảnh một vì sao
Với em là bầu trời là mặt đất
Dẫu em đi qua bao thăng trầm , được mất
Tên của Người còn vẹn mãi trên môi …
Xin đừng ghen với ngày tháng xa xôi
Em mượn gió ..đưa lời ai thủ thỉ
Em là chim…giữa lồng son cất tiếng
Chẳng bao giờ thoát khỏi những chấn song
Chú chim kia hẳn vẫn mãi ước mong
Và hót mãi …giữa bạt ngàn vách núi
Cho rong rêu , sỏi tròn lăn , cát lở ...
Cho một đời lặng lẽ ...vẫn chưa nguôi ..
Lathu 16.03.2009
-
Sắc Nhớ !!!
Nắng nhàn nhạt đậu vào ô cửa sổ
Phố im lìm, trưa chủ nhật buồn tênh
Mây vơ vẫn trốn tìm cùng giọt nắng
Tím hiên nhà rũ những nụ tầm xuân
Tôi tìm gì sắc nhớ giữa mông lung
Hoa biên biêc ..nhắn một lời trao gửi
Lời yêu xưa thầm thì như vạt khói
Anh xa rồi dĩ vãng mịt mù khơi
Mây trôi qua theo gió biệt phương trời
Thơ tôi viết không còn nơi để gửi …
Dòng thơ xanh của một thời bổi hổi
Cho một Người ..riêng trao tặng mà thôi
Để chiều nay vương vấn ..chuyện tình đời
Cây giữ lá hay gió rung cây vậy ?
Những ánh mắt lạc nhau giữa dòng xoáy
Câu ca buồn “ai nhặt lá diêu bông “
Có mùa xưa còn mãi ngóng trông
Con nước đã theo dòng ra biển lớn
Ngày chia li , lỗi nhịp người quay bước
Em theo chồng sóng sánh áo vu quy…
Để chiều ni sao mắt biếc hoen mi
Nơi bến cũ con đò xưa quạnh quẽ
Biết dòng đời thôi rồi….hai lối rẽ
Nhắc chi Người câu thề hẹn .trên môi
Sóng đã xô ..em trôi dạt phương trời
Để chiều nay âm thầm ôm sắc tím
Có ngày xưa chan một niềm lưu luyến
Có khung trời bàng bạt ..gió mang mang
Em thả xám nhuộm thôi vàng ánh nắng
Thả tâm tư theo gió cuốn quanh hiên
Thả niềm riêng theo sợi khói lam chiều
Thả ánh mắt dùng dằng câu trao gửi
Bầy ong kia đã cùng ai xa khuất .
Để vườn xưa ..cạn những tiếng mong chờ
Thôi dĩ vãng khép lại thôi dĩ vãng
Tiếng dương cầm rỏ nhịp ..cứ âm vang
Chiều dát vàng ..ô cửa cứ miên mang
Hoa biếc tím ..thả lên trời sắc nhớ
Một người đi
Một người vẫn ở
Có bao giờ
Săc nhớ
lại lang thang …
Chủ nhật 15.03.2009
-
Nụ hôn
Ví dù có một ngày xưa
Nụ hôn của gió khi vừa chạm môi
Là sương phủ kín núi đồi
Để cho mặt đất bầu trời hôn mê.
Xuân Diệu
Nụ hôn gió nụ, hôn người
Chạm vào vách núi khắc lời thiên thu
Mềm môi ngọt những lời ru
Trái tim đày ải ngục tù môi ai…
Nắm tay sông bổng hóa dài
Biết đêm cùng với ban mai lặng nhìn
Hình như dư ảnh bóng hình
Hình như ánh mắt ..chùng chình ..quanh đây
Biết còn bao thuở mà say
Chạm môi để ngấm vị cay đời người
Nụ hôn như gió mây trời
Bay qua biển dậy, rối bời sóng xô
Một lần mềm ngọt đợi chờ
Đất tan, cát lỡ , chân trần hoang sơ
Mặt người ướp ánh tinh mơ
Cham thôi ..khoảnh khắc mãi vơ vẫn lòng
Biết ai còn nhớ ai không ?
Nụ hôn tạc bức tượng đồng tim tôi
Mai sau dù lạc phương trời
Ép vào tim chuyện một thời môi hôn.
Lathu 13.03.2009
-
Tấu khúc Đêm !!!
Nhành lá run run oằn cùng đêm thăm thẳm
Cơn gió lùa tung những lọn tóc bay
Ken đặc những hình hài rũ rượi xác thân gầy
Lũ thiêu thân cuộn mình làm đốm lửa
Đêm chảy trên tay , thì thào, thủ thỉ
Đêm khoác quanh mình câu chuyện cũ ngày xưa
Cổ tích đêm là những giấc mơ
Là đôi mắt xoe tròn ngác ngơ bồ câu nhỏ
Là huyền hoặc giữa đêm dài tiêng gió
Vi vút hiện về điệu sáo kẻ tình si
Em khép đôi môi chạm nhẹ chân đi
Như kẻ mộng du tìm cho mình điểm đến
Anh là bóng hình giữa miền ảo ảnh
Em chân trần , tóc xổ áo bay tung
Hoang dại cùng đêm ,vòng tay xin khép chặt
Ôm cả lạnh lùng, thảng thốt tiếng gọi đêm
Anh phá tung huyền bí một trăng rằm
Để khản dặc gọi đêm về chôn dấu
Đêm len nhẹ , màn đêm thẩm thấu
Ôm ấp em như thuở hoang sơ
Sưởi tim em cho ấm nóng tràn bờ
Rồi dìu dịu vổ về trong giấc ngủ
Em muốn trượt qua những lằn ranh cũ
Đi suốt đêm dài đón một ánh bình minh
Đi suốt màn đêm, suốt bóng tối bao trùm
Đi suốt tình yêu sẽ là gì anh nhỉ ?
Và có phải đó là điều chân lý ?
Tân cùng nỗi buồn là hạnh phúc phải không anh ?
Lathu - 12.03.2009
-
Như huyền thoại trong mưa bụi Tháng BaHai bước chân dẫu không cùng chung lối
Có cuộc chia ly… chẳng bao giờ hiểu nổi
Bảng lảng… mơ màng như hoa trắng trong mưa
Mãi vọng về…
Âm hưởng một mùa Sưa!!![/font]
Đọc bài của Giothu …La thu buồn quá , viết cái gì trong lòng không biết nữa thôi thì cứ trút vào thơ .
Hoa “Xưa “
Nhắc về tháng ba hoa Sưa rải ngập đường
Chưa thế nói em yêu loài hoa ấy
Bởi vì em chưa hề nhìn thấy
Hoa Sưa trắng ngần vụn vỡ tháng ba trôi
Ai nhắc dùm em một mảnh tình đời
Có loài hoa dưới mưa trời lất phất
Rét nàng Bân , bụi mưa chan trong mắt
Có cái lạnh nào khi lẳng lặng… xa nhau ?
Mùa hoa Xưa còn làm nhói tim đau
Và Người Xưa nhạt nhòa câu dư ảnh
Đêm sóng sánh măt ai chiều thẫm tím
Ngoái lại nhìn con đường trắng hoa Sưa
Em chưa từng ngắm hoa sữa , hoa sưa
Chưa một lần nắm bàn tay anh vậy
Sao nỗi nhớ ngập dâng “chiều quan tái “
Ai tặng bài..Nguyễn Bính nhói lòng nhau
Có những thiên đường vời vợi trên cao
Em chấp tay cho bình an nơi ấy
Những vầng thơ em vẫn nung bừng cháy
Thả hết tàn tro lấp kín lửa trong lòng
Đêm lạnh lùng thả sợi bóng mông lung
Gói thăm thẳm ánh nhìn về nơi ấy
Có một mùa hoa Xưa ngập trang giấy
Có kỷ niệm buồn..niệm khúc cuối em mang..
Ôi mùa Sưa ..
khép lại những trang ….
Lathu 11.03.2009
-
Tản mạn mùa điệp vàng tháng ba !!!
Trưa này ngồi trên tầng 2 tòa nhà thương xá Tax góc coffee Highlands phóng tầm mắt nhìn xuống đường …con phố êm ả với những nhịp sinh học bình thường của một ngày bình thường . Tôi thả cái cảm giác thoải mái sau những giây phút gặp đối tác …để tận hưởng chút lãng mạn còn sót lại trong tôi như một nhu cầu rất giản đơn của cuộc sống .
Tôi ngắm con Nắng giữa buổi trưa yên tỉnh , giữa bao người đang hối hả và cái không khí lành lạnh được ru ngủ bằng chiếc máy lạnh đang mở hết công suât nơi này. Ô cửa kính 2 met vuông ..thật to đủ để đôi mắt đi chơi đủ để nhìn con Nắng lúc vàng hừng hực ..lúc lấm lét trốn tìm …Trưa nay Nắng không hung dữ để thiêu đốt khách bộ hành mà nắng nhẹ nhàng rắc vàng con đường và đậu trên tàng điệp đang trổ hoa dọc đại lộ Lê Lợi . Lướt mắt trên từng cánh hoa điệp đang rung rinh trong gió , đang vươn mình trong nắng và đang nhè nhẹ trăn trở cùng những chú ong đang thi nhau hút mật , cảm giác như con phố đang bao phủ bởi những tàng điệp vàng theo từng bước chân đi …Bất giác bài hát ngày nào lại hiển hiện “: “Một chiều đi trên con đường này, hoa điệp vàng trải dưới chân tôi. Ngập ngừng trong tôi như thầm hỏi, đường về trường ôi sao lạ quá…”. Hoa điệp rơi , xác vàng ngập con đường đẹp nhất nhì Thành Phố ..hoa rơi dọc trên nóc nhũng chiếc ô tô, rơi trên những vuông cỏ xanh ngắt …làm lòng tôi thắt lại khi cảm nhận cái đẹp lạ kỳ giữa một buổi trưa :Thành Phố Sài Gòn chìm trong màu vàng của hoa , của nắng ..của gió …và nỗi nhớ về trường cũ ..như chợt đến quanh đây .
Tháng ba khi hoa điệp trổ bông cũng là lúc lũ học trò náo nức bước vào mùa thi , những dấu yêu và kỷ niệm cùng bè bạn cất đâu đó trong ngăn cửa hẹp lại bùng lên, thắp lại những ngày hè rực màu phượng và cháy nhũng khao khát cho những hành trình sắp đến . Tôi yêu tháng ba , yêu cái tháng Mẹ đã sinh tôi ra . Viết về tháng ba vẫn dâng lên rất nhiều cảm xúc . Ai đó đã nói cùng Tôi : Thơ , nhạc và lãng mạn là sự xa xỉ ? Vậy mà tôi cần cái sự xa xỉ ấy để biết mình vẫn lăn vào cuộc đời và vẫn viết nốt những vần thơ . Tôi thích nhìn con người bé nhỏ từ trên tít cao …những quán café 33 tầng vào đêm là nơi tôi thường lui tới . Nơi ấy dường như có thể hái được sao trên trời và cũng có thể nhìn mặt đất bé tí teo ..con người chỉ như một con kiến …
GIờ đây ngắm mặt trời chói lóa , ngắm tàng điệp rung rinh trong gió , ngắm thể giới bên ngoài ô cửa kính , tôi thấy yêu những gì mình đang có ..yêu cái mình chưa thể với tới và yêu cả những gì sẽ đến với tương lai …Có lẽ thật lạ để ta mở hết vòng tay và cảm nhận ..nhưng nếu ngồi một góc rất riêng ngắm từng gương mặt lướt qua, ngắm cuộc sống đang trôi , cảm được cái đẹp và ý nghĩa cuộc sống ..mới hiểu ta may mắn, may mắn vì ta còn có thể chạm tay, nêm nếm cái gia vị tuyệt vời ấy . Nhìn hoa điệp nhuộm vàng 1 góc phố , nhìn những khuôn mặt trầm trồ của khách nước ngoài, những chiếc ống kính như muốn thu vào tầm mắt cái đẹp đang hiện hữu ..Tôi giàu có ..giàu có về tâm hồn hơn tôi tưởng ..dẩu rằng còn đó nhiều lắm những điều ta cần đối mặt và dối xử thật sòng phẳng …bởi đó là cuộc sống ..có hạnh phúc nào không đánh đổi và có thành công nào không có cái giá ?
Tôi đang mĩm cười với 1 vị khách nước ngoài ngồi kế bên…Người ấy giống tôi đưa chiếc điện thoại thu thành phố và hàng điệp vàng ..vào tầm mắt ..nụ cười thân thiện và Tôi tụ hào về nơi tôi đã tồn tại , sống và sinh ra . Tôi yêu tháng ba, yêu những hàng điệp rộm vàng , yêu cả những con đường còn vương nhiều khói bụi . Tôi lại thích thú vì có 1 điều tôi sẽ kể cho Leyendecker nghe rằng ở Đức có bao giờ thấy hoa điệp vàng một góc phố ?
Lathu -trưa 11.03.2009
-
Tháng ba !!!!
Tháng ba là tháng của hoa
Xoan màu tim tím, Sưa màu trăng tinh
Điệp vàng bông trổ hết mình
Lá xanh còn mãi chùng chình chẳng bay
Tháng ba gạo giã đều tay
Trăng non rớt xuống vai gầy của em
Mảnh mai là dáng thân quen
Ai đem vớt nốt trăng treo đầu ghềnh ?
Tháng ba cái nắng cong vênh
Dỗ trời cho chút nhẹ tênh gió vờn
Để lòng thả hết nguồn cơn
Vòng vèo trả hết những nồm gió sang
Tháng ba hè chửa nhuộm vàng
Mà toang ngắt cánh hoa ngằn ngặt say
Nắng như thiêu đốt nơi này
Những chiều lá cháy khô vòng vèo bay
Tháng ba hoa gạo đỏ thay
Môi mềm chạm tiếng ai hay… cuối đường.
Một hơi thở nhẹ vấn vương
Tóc thề trả hết những chiều tương tư
Tay ôm cuống quýt lời thư
Luồn chi nắng để phù hư sợi tình ?
Thế gian buộc thắt ..vô minh
Đời bao giấc mộng chùng chình thoáng bay
Tháng ba tay chạm bàn tay
Tiếng cười vỡ chạm lấp đầy bến mê
Gió như lơi lả hẹn thề
Áo em sóng sánh …đi về …trong nhau …
Lathu 11.03.2009
-
Mưa tháng ba đi lạc !!!
Viết cho cơn mưa ngày 07-03 tại Sài Gòn
Chợt về đây cơn mưa đi lạc
Tháng ba vẫn nồng cơn gió rát
Nắng chạm mặt người sạm vàng hoe
Mái rạ giòn tan , nắng đùn đẩy trốn tìm
Con đường làng dấu chân chim nứt nẻ
Mẹ phơi cái nắng , chan đầu cùng trời đất
Bàn chân trần thửa ruộng hẳn còn xanh
Vậy mà cơn mưa chợt đến quá nhanh
Giữa cái nóng nung người ướt đẫm
Mưa đi lạc trút trời trút đất
Trút hết những ưu tư, phiền muộn cách ngăn
Mẹ che nón lá chằm những dây chằn
Sợ gió lạ quất tả tơi giàn bầu yếu
Mưa lang thang thành sông tuôn chảy
Đứa bé hò la , thích chí vỗ tay
Người lớn quẩn quanh ..thắt ruột chau mày
Nước lênh láng ..hững hờ ..con nước chảy
Mưa chợt đến, chợt đi dòng xe vẫn vậy
Quả bầu tròn lủng lẳng … tựa vào dây
Đâu ai biêt vì sao mưa đi lạc một ngày
Ầm ào đên ..rồi bổng dưng vô cớ
Nước cứ tuôn và dường như bất tận
Lạ một ngày mưa đi lạc trong em .
Lathu- 10.03.2009
-
Bất ngờ hoa Sưa lảng vảng tháng ba
Mùa chênh chao nắng hạ vàng mắt lá
Cánh hoa Sưa trắng mịn màng mỏng mảnh
Đưa ta về trong dư ảnh bao la
Ôi những mùa hoa như đang nói cùng ta
Nhũng bước chân ố một thời trẻ dại
Ai đã nhặt từng nụ cười để lại
Về một màu mãi miết chẳng phôi pha
Cuôc đời là những khúc tình ca
Nốt nhạc thương yêu chìm vào nỗi nhớ
Phút ban đầu ..sao trở nên dang dở
Mưa bụi nhạt nhòa..sóng sánh níu hồn ta
Những cành hoa của ngày tháng trôi xa
Bước chân quay, không về qua lối ấy
Chỉ những cánh Sưa chùng chình trên trang giấy
Mở một thời kỷ niệm .. chuyện ngày qua..
Lathu – trưa 05.03.2009
-
Tự vấn !!!
“lá vàng nếu ghé qua hiên
cũng vì quán tính nên triền phược theo
mắt cua khuấy động ao bèo
bởi chưng chớp ngược giữa leo lét buồn “
Nửa đêm nghe cuốc gọi hồn
Mịt mờ đỏ bụi quay cuồng phù sa
Mái tranh gốc rạ sinh ra
Kẻ thanh cảnh, kẻ lê la chợ đời
Mắt người còm cõi chân trời
Hư vô nào biết đâu lời nhân gian
Tràng An áo sống xênh xang
Còn Tôi kẻ chợ vẫn mang đôi dòng
Trăm sông rồi cũng bể đông
Lá vàng cũng trút vào vòng hiện sinh
Chớp nguồn sao lại lặng thinh
Không trung thoắt vỡ ..rùng mình ..nhẹ rơi.
05.03.2009- Lá Thu
-
Truyện cực ngắn
Viết theo lời …….@ThangLong
có nỗi nhớ nào chưa kịp đặt tên
anh đưa em ngập ngừng ngoài khung cửa
điều muốn nói là điều chưa thể
cơn mơ ngập ngừng..giấc ngủ mong manh
anh khát khao nắng ấm nơi em
hai đầu nhớ thương hai đầu mưa nắng...
và ước mong là những đêm thức trắng
có ngày đón nắng ấm nơi em..
“Anh đi tới con đường mà mình luôn mong nhớ..đến ngôi nhà với cánh cổng khép hờ và con đường đầy lá rụng..
rồi ngập ngừng đến bên bên ô của..
lá đã rụng..nó không còn trên cây ...vì khi anh tới mùa thu vừa thay áo ..
cánh cửa cũng khép mà không khoá..có ánh đèn..có tiếng dương cầm..có ánh lửa..
anh ngập ngừng..không ngõ cửa..và đứng lặng..trong lòng đầy suy tư..
rồi lặng lẽ bước ra đường..con đường đầy gió..
anh đứng dưới một gốc cây đang mùa thay lá..lá rụng nhẹ lên vai anh..gió thốc nhẹ ..
anh lặng lẽ ngắm ngôi nhà nhỏ với cánh của khép hờ..có tiếng đàn ..ánh lửa..
anh sợ mình sẽ đem theo gió lạnh..,hơi ấm sẽ không còn nồng..tiếng đàn không còn thánh thót..rơi nhẹ hàng đêm lên từng chiếc lá rụng..trong mùa ..thay lá..
biết làm sao được...cuộc đời vãn trôi..trên những tiếng đàn..trong ngôi nhà có anh lửa và những chiếc lá rơi..trên con đường nhiều gió….
và hàng đêm một người đến lặng lẽ... nghe tiếng lá còn rơi!
2.
Nàng ngồi lặng lẽ chơi đàn..từng giọt âm thanh thánh thót..
như tiếng lá ngoài sân mùa thu đến..
căn phòng thấp thoáng ánh lửa..
hơi ấm không đủ ấm khắp căn phòng trống trải..
chỉ tiếng đàn làm nang bớt cô đơn..
từng giọt ..từng giọt của bản roman..
nàng biết hàng đêm tiềng chân quen trên xác lá..ngập ngừng..
lặng lẽ..
cánh của khép hờ..chỉ có tiếng đàn lọt qua cái ranh giới mong manh ấy..
và tiếng lá rơi..rất mỏng..nôn nao..
tiếng bước chân lần nào cũng vậy..ngập ngừng..
tiếng lá rơi..tiếng đàn như đồng điệu..và hơi ấm đơn côi và gío lạnh phũ phàng
cứ ngập ngừng..trong mùa cây thay lá..
Ranh giới mong manh..tiếng đàn mong manh..
và nỗi nhớ cũng mong manh..
Nỗi nhớ !!!
Nỗi nhớ dịu êm, nỗi nhớ không có tên
Những con đường trải một mùa lá rụng
Những ánh đèn hút heo khung cửa sớm
Lấp lóa cái nhìn trong cơn gió mùa đông
Những hàng cây trút lá vẫn chờ mong
Cơn gió mang theo chút nồng về sưởi ấm
Những cánh lá khẽ chao mình rơi nhẹ
Không một lời than vãn ..chuyện đổi thay
Quy luật đất trời , quy luật trả vay
Bốn mùa như mây bay gió thổi
Bản đàn xưa , so dây nhiều lưu luyến
Khúc nhặt khoan …phảng phất gởi vào mơ
Con đường giờ vắng bóng kẻ sớm trưa
Phiên chợ chiều khách lưa thưa cuối bãi
Giọt mưa thu vô tình còn rớt lại
Ánh lửa tàn hiu hắt ..chợt mênh mông…
Lathu – chiều 04.03.2009
-
Đêm !!!
Đêm con thằn lằn tắt lưỡi
Cây lặng im, gió cũng đã vô tình
Gió không về qua căn phòng tím pense
Không làm lay chiếc chuông nho nhỏ
Có ánh đèn đêm vẫn buông mình nơi đó
Mở thật to đôi mắt đợi chờ …
gió đi rong.
Dạ lan thẩn thờ mang hương nhớ mong
Theo cơn gió mùa xưa chừ đã khép
Khung cửa nhỏ tiễn xuân qua biền biệt
Trả Sài Gòn hầm hập nắng hè oi
Gió đã đi rồi chỉ khe khẽ ..đánh rơi
Đừng ngóng nữa “nhẫn “ là câu gió gửi
Em thêu “nhẩn” trên từng trang thơ hẹp
Viết cho mùa nắng cháy thịt da
Nắng hổn hển rồi năng thở trong ta
Gió trốn tìm ..cât hoài mùa đã cũ
Lũ dơi ơi sao không về đây phủ
Những màn đêm …còn đó những màn đêm.
Bóng tôi bao la..khoảng cách …lại thêm
Những hố sâu chia đôi đường giới tuyến
Hiển hiện giấc mơ đêm … đôi dòng dư ảnh
Tiếng Người Xưa …vọng khúc hát mùa Ngâu
Sẽ là bao giờ ta đêm bớt canh thâu ?
Đếm thời gian, đếm mùa ròng rã
Mái lá pha sương chất đầy rơm ra
Ai cất dùm một khoảng trắng ..trong ta ?
Lathu 03.03.2009
Bài thơ riêng viết cho anh-Người Hà Nội
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Chạm vào tháng tư !!!
Em chạm tay vào tháng tư
Chạm vào tình yêu, chạm vào nỗi nhớ , chạm vào nơi sâu thẳm
Ai cất dùm một khoảng lặng tháng tư
Làn da tháng tư mượt mà màu cỏ non tơ
Nắng chếch chóa say mắt người kẻ chợ
Em vẽ những nốt nhạc
Hòa tan trong không khí
Khúc nhạc ngỡ ngàng đánh thức nụ tầm xuân.
Tháng tư chạm cái hôn
Da diết quá, ngọt ngào rót mật
Em mở banh lồng ngực hứng dạt dào mùi đất trong mơ
Những viên sỏi lăn trần tục giữa thế nhân
Cứ nghiến vào ta râm rang , nặng nề, ri rỉ máu
Áp chặt hình hài nguyên sơ
Thấm hết cái đau đang thẩm thấu
Gói dịu dàng sự giao hòa của đất
Ủ mong manh, những hơi ấm ..vây quanh
Em ngước nhìn tháng tư long lanh
Những giọt mắt trời chợt tuôn hối hả
Có phải cơn mưa trút vội vàng cho con đường trơn ướt lá
Cho tóc em chảy dài…
Phủ kín gói tương tư…
Em úp mặt vào hơi thở tháng tư
Úp mặt vào bầu trời còn ngân ngấn nước
Vào những vòng tròn đang giao.. hình trôn ốc
Không có điểm bắt đầu
Không có điểm dừng chân
Em dấu tháng tư vào bông hoa gạo đỏ ngoài sân
Màu đỏ như môi em
Màu đỏ như chùm hoa gạo ..vỡ
Màu đỏ rải rên con đường hút nắng
Em dấu tình yêu
Dấu bổi hổi tim mình
Em biết rằng tháng tư đến rồi đi
Nhưng tình yêu vẫn cháy màu đỏ lửa
Và mỗi độ rực trời hoa gạo ấy
Em lại tìm về
Gậm nhấm … giấc mơ xưa …
Lathu -trưa 31.03.2009 ( viết cho 1 ngày tháng tư ....)